Chương 35

Hôm nay Thẩm An Ninh hát toàn những bài ca vui vẻ, tràn ngập thâm tình với chúc phúc.

“Chuyện vào năm ấy, chúng ta gặp nhau tại nơi nào đó

Như đã qua bao năm ánh sáng mà cũng như chỉ mới đây thôi

Địa cầu vẫn cứ thế mà tồn tại, chỉ vài thế kỷ trôi qua mà đã địa chuyển thiên toàn

Ngước lên nhìn bầu trời xanh từ biết bao đời

Vào một hôm nào đó, có lẽ thế giới sẽ không còn nữa

Tôi và em vẫn tuân theo ước hẹn xa xưa

Vào một hôm nào đó, mãi nhớ về tuyết trăng đêm Giáng sinh

Thế giới nhỏ bé trong lòng tôi và em

Cho dù là sức hút của trái đất cũng không thể cản được nó hướng về phía em mà thương nhớ

Kéo một dãy phân cách mà chúng ta không biết

Một đầu chờ em đến kết

Vào một hôm nào đó, giấc mơ sẽ trở thành hiện thực

Tôi vì em xuyên qua thời không” (1)

Chân Mạch vừa nghe vừa cười, thỉnh thoảng uống một ngụm bia, nhìn qua rất thong dong.

Tới khi Thẩm An Ninh ca xong thì đã gần nửa đêm rồi, MC bắt đầu khuấy động không khí, yêu cầu mọi người cùng nhau đếm ngược thời gian, ai ai cũng vui vẻ nghe theo, tiếng vang như chuông.

Thẩm An Ninh không thay đồ, đi thẳng từ sân khấu xuống, len qua làn người. Cậu đưa tay chộp lấy vai Chân Mạch, cái trán áp sát má hắn, tâm tình rõ ràng đã hạ xuống.

Chân Mạch cảm thấy vậy liền đưa tay ôm cậu, ghé vào tai cậu hỏi: “Sao thế?”

0 giờ đã qua, tâm tình mọi người rốt cục cũng hết đi kích động ban đầu, tiếng nhạc cũng bắt đầu dịu đi, giờ mọi người không cần hét lên cũng có thể nghe được tiếng của nhau.

Thẩm An Ninh cầm lấy ly rượu của Chân Mạch uống một ngụm, hờ hững: “Hôm nay là ngày đi hát cuối cùng của tớ đó.”

Chân Mạch kinh ngạc: “Tại sao? Cậu không muốn hát nữa à?”

Thẩm An Ninh lắc đầu: “Không phải, có người không cho tớ hát.”

Chân Mạch sửng sốt một chút, liền hiểu ngay: “Cao phu nhân?”

“Ừ.” Thẩm An Ninh cười khổ. “Mấy ngày nay, tớ hát ở đâu cũng có người tới đập phá. Mấy ông chủ quán bar đã nhận được cảnh cáo, hy vọng họ nể mặt ai đó, đừng để tớ hát nữa. Tớ cũng không thể làm khó người ta. Đây là quán bar cuối cùng rồi, đêm nay là đêm Giáng sinh, không muốn tớ khó chịu mà quán bar cũng thiếu người, cho nên để tớ hát hết đêm nay, ngày mai trả tiền, dừng hợp đồng.”

Chân Mạch nắm chặt tay cậu, dụi dụi gương mặt cậu an ủi, cười nói: “Đừng lo, tớ nuôi cậu cho. Tớ còn đi làm, thu nhập mỗi tháng chúng ta mỗi người một nửa.”

Thẩm An Ninh gật đầu, tâm tình lập tức vui vẻ lên. Cậu hoạt bát liến thoắng: “Tớ cũng nghĩ thoáng rồi, không sao hết, coi như nghỉ ngơi chút đi. Dù sao cũng tới Tết rồi. Bây giờ chỉ cần chuyên tâm học ca, học múa với thầy Trịnh Nam, sau này tranh thủ thu album là được. Aiii, Mạch Mạch, ba má gọi điện kêu, năm nay phải dẫn cậu về nhà tớ, ba năm nay hai người không thấy cậu. Nhớ lắm đó.”

Chân Mạch cúi đầu: “Được.”

Thẩm An Ninh suy nghĩ một chút, thân thiết hỏi hắn: “Cậu thì sao? Thế nào? Tiểu tử kia không có tới dây dưa nữa à?”

Chân Mạch nhẹ nhàng lắc đầu, bỗng nhiên nói: “An Ninh. Tiết Minh về rồi.”

Thẩm An Ninh hết hồn: “Cái gì cái gì? Nói lại coi, ai về?”

“Tiết Minh.” Giọng Chân Mạch càng lúc càng thấp.

Thẩm An Ninh quay đầu, yên lặng nhìn hắn: “Cậu thấy gã ở đâu?”

“Gã tới tận Chí Tôn Square vào văn phòng tìm tớ.” Chân Mạch chầm chậm nói.

“Thằng chó chết, gã cũng gan ghê.” Thẩm An Ninh nghiến răng nghiến lợi, thần tình rất kích động, thiếu chút nữa gạt ly rượu xuống đất. “Gã có nói gì không?”

Sắc mặt Chân Mạch tái nhợt: “Gã còn xem tớ như thằng ngu, cố dỗ ngon dỗ ngọt mấy lời rắm chó không kêu.”

Thẩm An Ninh có chút nghi hoặc: “Gã về làm cái gì? Không lẽ sống ở nước ngoài không nổi nữa? Lúc trước, gã lừa cậu nhiều tiền như vậy, làm hại cậu thảm như vậy…”

Thân thể Chân Mạch run lên một chút, cắn lấy môi.

Thẩm An Ninh lập tức im miệng, đột nhiên ôm chặt lấy hắn: “Mạch Mạch, cậu không sao chứ?”

Chân Mạch thở ra một hơi, biểu tình cũng bình tĩnh lại, mỉm cười: “Yên tâm, tớ không sao.”

Thẩm An Ninh cẩn cẩn dực dực mà hỏi thăm: “Vậy cậu…”

Chân Mạch trầm mặc một hồi rồi mới mở lời: “Thiếu chút nữa, tớ giết gã.”

Thẩm An Ninh nhất thời tươi cười rạng rỡ: “Tốt tốt, phải vậy mới được, đối với thằng khốn đó phải thế mới được.”

Chân Mạch dựa vào quầy bar, thần tình rất bình tĩnh, ánh mắt lại sâu tựa như đáy biển.

Đúng lúc này, có người chen lại đây, bỗng nhiên một tay lấy chộp lấy Thẩm An Ninh.

Chân Mạch ngẩng đầu nhìn, là Cao Kiến Quân, nở nụ cười.

Thẩm An Ninh cũng đại hỉ: “A~? Sao anh đến đây?”

“Xong việc rồi, anh tới đây có gì lạ?” Cao Kiến Quân ôm cậu, thoải mái mà cười nói.

Chân Mạch nhìn một chút đồng hồ trên quầy bar, đề nghị: “Khuya quá rồi, ngày mai còn phải đi làm, chúng ta về thôi.”

Hai người họ tự nhiên nghe theo hắn.

————

Trước cửa quán bar đậu đầy xe, khách ngồi quán lục tục về nhà.

Khi còn trong quán bar đông người, không ai cảm thấy lạnh, giờ ra ngoài đường mới biết thời tiết đã lạnh đến mức này, Cao Kiến Quân quan tâm nói với Chân Mạch: “Cậu mặc ít đồ quá, coi chừng cảm lạnh. Cậu vẫn còn bệnh đó, đừng để nhiễm thêm bệnh.”

Chân Mạch mỉm cười: “Tôi biết.”

Bọn họ cũng không khách khí với nhau, ai quay về xe người nấy, về nhà.

Cao Kiến Quân đang lái xe, bỗng nhiên vươn tay qua, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Thẩm An Ninh, nói thật dịu dàng: “Chuyện của em, anh đã biết rồi, thật xin lỗi. Em tạm thời nhịn một chút, anh đang nhờ luật sư đệ đơn lên pháp viện, sẽ có kết quả rất nhanh thôi.”

Thẩm An Ninh cười gật đầu: “Không sao, em không giận.”

“Uhm.” Cao Kiến Quân rất thích tính cách trong sáng của cậu, vừa thương vừa quý. “Được rồi, trước đây em không thèm tiền của anh, giờ chắc cũng nên nể mặt mũi anh, để anh chăm sóc em nhé?”

“Không cần.” Thẩm An Ninh lập tức lắc đầu. “Em còn tiền để dành, giờ đâu có đói. Tiền thuê nhà đã trả trước một năm rồi, bây giờ còn có nửa năm nữa mới đến hạn, bình thường đi ăn, mua CD cũng không tốn bao nhiêu. A, phải rồi, ăn uống của em bây giờ đều do anh mua cả, ha ha vậy em càng đỡ hao biết mấy.”

Cao Kiến Quân cười khẽ rồi cầm thật chặt tay cậu. Một lát, anh nói: “Cái gã lần trước em nói với anh, hai ngày nay anh đã tra được tin tức.”

“Gã Tiết Minh?” Thẩm An Ninh không cười nữa.

“Phải.” Cao Kiến Quân thoải mái nhìn cậu một cái. “Gã đã từ Canada trở về, ở đây mở chuỗi siêu thị lớn. Em nghĩ xem có khéo không? Chính là cái siêu thị Minh Giai khai trương cùng một ngày với Chí Tôn Square của bọn Chân Mạch đó. Ha ha, anh nghe mà cũng thấy kinh hãi, tục ngữ nói quả thật không sai mà, không phải oan gia thì không gặp nhau.”

Sắc mặt Thẩm An Ninh trầm lại: “Thì ra gã đã áo gấm về nhà, đồ vô sỉ đó.”

Cao Kiến Quân an ủi vỗ vỗ cậu: “Yên tâm, kẻ như gã, mới từ nước ngoài về, đặt chân chưa vững, rất dễ đối phó. Không phải em đã nói, bạn bè trước kia của Tiết Minh cũng khinh chuyện gã đã làm, toàn bộ tuyệt giao với gã luôn rồi sao?”

“Đúng vậy.”

Cao Kiến Quân mỉm cười nói: “Gã mới vừa về, bạn bè mới quen còn có hạn, hơn nữa hầu hết anh đều quen biết cả, muốn xử gã rất dễ. Em có muốn làm gì đó với gã?”

“Đương nhiên muốn.” Thẩm An Ninh không cần nghĩ nói ngay, kích động vô cùng: “Bất quá, giúp Mạch Mạch lấy lại tiền đã.”

“Được thôi.” Cao Kiến Quân cười ha ha. “1.860.000 cho gã vay 4 năm, để gã đem cả vốn lẫn lời, trả 3.000.000 là được rồi, vậy vẫn còn rẻ lắm. Ha ha, đừng nói ở cái thành phố này gã chẳng là gì, dù là Tiết Minh chạy thêm lần nữa, bạn bè anh ở Canada cũng xử gã dễ như bỡn.”

“Thật tốt quá.” Thẩm An Ninh cười ha ha. “Kiến Quân, em luôn thích giảng hòa, không muốn gây khó cho ai cả. Nhưng, tùy anh muốn xử lý Tiết Minh như thế nào đó, anh xử thế nào em cũng chỉ cảm thấy hả giận, chắc chắn không ngăn cản.”

Cao Kiến Quân thấy cậu vui vẻ như thế, trong lòng cũng vui theo, một tay kéo cậu qua, hung hăng hôn một cái.