Chương 120: Trọng chấn la gia quân

Ngoài trời mưa gió gào thét, trong sảnh Thẩm Diệu ngồi một góc, ung dung uống trà, giống hệt một tiểu thư vô tư không màng chuyện đời, đang ngồi chờ nhà bếp làm xong món thịt dê rồi cùng cả nhà quây quần ăn bữa cơm tối.

Sắc mặt La Lăng trầm trọng làm La Táp chú ý, hắn theo ánh mắt La Lăng nhìn về phía Thẩm Diệu, căng thẳng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

La Lăng không để ý tới hắn, cũng không đưa ra ý kiến cho thuộc hạ mà đến trước mặt Thẩm Diệu, nói: “Biểu muội, mời ngươi vào trong nói chuyện.”

“Lăng ca ca có việc gì cứ nói ở đây đi.” Thẩm Diệu đặt chén trà trong tay qua một bên, mỉm cười nhìn hắn: “Nếu có chuyện xảy ra, muốn tránh cũng không tránh được.”

La Thiên và La Đàm thấy thế vội chạy tới. Động tĩnh lớn như vậy, Mã thị và Dư thị bắt đầu chú ý. Cứ nghĩ Thẩm Diệu và La Lăng đang cãi nhau, các nàng tất nhiên muốn thiên vị con gái. Dư thị bước đến, trừng mắt với La Lăng, nói: “Lăng nhi, ngươi đừng làm Kiều Kiều sợ.”

La Táp nghe vậy cười nhạo: “Còn chưa biết ai hù dọa ai đâu?”

“Lăng ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” La Thiên tuổi còn nhỏ, nói chuyện không suy nghĩ sâu xa, trong lòng nghi hoặc cái gì thì lập tức hỏi ngay.

La Lăng nhìn Thẩm Diệu, Thẩm Diệu khẽ mỉm cười với hắn, giống như đã biết rõ hắn sắp nói chuyện gì. Nhưng sự bình tĩnh thong dong như nắm chắc hết thảy của nàng làm hắn nao nao. Một lát sau hắn thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tướng giữ thành cấp báo, người Đột Quyết… sắp công thành.”

“Cái gì?” La Đàm sợ hãi kêu lên, thấy thanh âm quá lớn, nàng lập tức che miệng. Những lúc như thế này kiêng kị nhất là lòng người dao động, hiện tại mọi người tụ tập ở đây là vì tránh mưa đá, nếu hay tin Đột Quyết tấn công, chắc chắn sẽ loạn thành một đống, dù có La Lăng và La Táp trấn thủ, nhưng một đoàn nữ quyến chân yếu tay mềm không thể tránh khỏi sợ hãi.

Dư thị và Mã thị xuất thân ở những gia đình bình thường, không có võ công, không có năng lực tự bảo vệ, nghe vậy thì ngẩn ngơ. Mã thị hồi thần nói: “Lăng nhi, Táp nhi, bây giờ có phải nên điều động nhân thủ bảo vệ mấy đứa nhỏ Kiều Kiều hay không. Phủ chúng ta có thể cầm cự bao lâu? Phụ thân ngươi khi nào sẽ trở về?”

Dù là người khôn khéo thành thục như Mã thị, gặp phải trường hợp này cũng cảm thấy luống cuống. Hỏi liên tiếp không đầu không đuôi. Dư thị cũng không biết làm sao, theo bản năng nói: “Hay là chúng ta tìm chỗ tránh đi?”

Sắc mặt La Đàm và La Thiên trắng bệch, từ khi ra đời đến nay họ đều sống ở Tiểu Xuân Thành, tuy từng nghe La Tùy kể chuyện đánh trận, nhưng vẫn cảm thấy chuyện đó cách họ rất xa. Người Đột Quyết chưa từng vào thành, nhưng nếu bọn họ vào được, tình cảnh đó sẽ như thế nào hai người biết rõ. Quân đội Minh Tề trước đây nếu đoạt được một thành trì sẽ làm gì trước tiên, hai chữ “Đồ thành” hiện lên trong đầu, đó không phải chuyện đùa, đó là máu, là xương, là hoảng loạn đến tột đỉnh, là xác người chất cao thành núi, quân đội Minh Tề còn hành xử như vậy, huống chi người Đột Quyết tính tình hung tàn.

“Biểu muội... Ngươi… ngươi đoán đúng rồi...” La Thiên lẩm bẩm nói.

Mã thị và Dư thị sửng sốt, Dư thị nhìn Thẩm Diệu: “Kiều Kiều… đoán đúng chuyện gì?”

“Lúc nãy biểu muội tiên đoán khả năng người Đột Quyết tấn công vào thành.” La Lăng nhìn nàng, ánh mắt lóe lên ánh sáng: “Nếu biểu muội có đối sách, xin hãy nói với ta, đây chính là thời điểm sinh tử tồn vong a.”

Thái độ La Lăng cực kỳ khiêm tốn, có thể nói hắn đã bỏ qua mặt mũi. Bởi với bối phận và địa vị trong quân đội của La Lăng, không cần hạ mình thỉnh giáo một tiểu cô nương như Thẩm Diệu.

Thái độ của La Lăng như vậy làm trưởng bối giật mình. La Lăng là đứa trẻ xuất sắc nhất trong thế hệ thứ ba ở La gia, hiện giờ hắn lại có biểu hiện của một học trò nhỏ nhìn Thẩm Diệu trưng cầu ý kiến.

Thẩm Diệu nói: “Lăng ca ca vẫn chưa nói cho ta biết tình huống bên ngoài như thế nào.”

La Lăng vẫy tay gọi thuộc hạ vừa đến báo tin, thủ vệ kia đang hết sức kinh ngạc với thái độ của La Lăng, nhưng vẫn thành thật đáp: “Bẩm tiểu thư, người Đột Quyết đang tụ tập ở cửa thành, tướng quân vẫn chưa trở về, thủ vệ giữ thành nhân lực không đủ,…” Hắn càng nói giọng càng nhỏ đi, xấu hổ không thôi.

Thẩm Diệu không quan tâm sự xấu hổ của hắn, tiếp tục hỏi: “Bọn chúng tập họp nhiều hay ít? Phân tán hay tập trung?”

Mắt La Táp sáng như đuốc nhìn chằm chằm Thẩm Diệu. Thủ vệ kia nhớ lại, rồi nói: “Bọn chúng rất đông. Tuy phân tán, nhưng thuộc hạ nghe có tiếng vó ngựa, chắc chắn còn có viện quân.”

Mọi người đều thấy lạnh sống lưng, sắc mặt La Lăng và La Táp trở nên khó coi. Nếu vừa rồi còn ôm tâm lý may mắn, hiện tại đã thấy được sự nghiêm trọng của tình hình. Có ngựa nghĩa là có kỵ binh, người Đột Quyết am hiểu nhất là tác chiến trên lưng ngựa, Tiểu Xuân Thành hiện tại không có quân đội chân chính, làm sao có thể vượt qua thử thách này.

Thẩm Diệu đoán không sai, dương Đông kích Tây, điệu hổ ly sơn, người Đột Quyết đã học được hết thảy, thậm chí còn âm thầm phát triển quân đội, đội quân này nếu đối đầu với quân đội Thẩm gia trước đây sẽ không có cơ hội chống cự, nhưng lại dư sức huyết tẩy Tiểu Xuân Thành.

Mã thị và Dư thị ý thức được tình huống nguy nan, Mã thị nói: “Hay là gom tất cả hộ vệ lại, bảo vệ mấy đứa trẻ trốn đi.”

Gặp chuyện không may trước tiên phải bảo vệ người trẻ tuổi, đây là truyền thống của La gia, hy sinh người lớn, đem hy vọng đặt lên người trẻ tuổi. Đôi mắt La Đàm đỏ lên, giữ chặt tay áo Mã thị: “Nương, ta không đi!”

“Bất quá thì liều mạng một trận!” La Thiên cắn răng, trong mắt ánh lên lửa giận: “Trong người chúng ta tốt xấu gì cũng chảy dòng máu võ tướng, chẳng lẽ lại sợ đám dã nhân này? Cầm kiếm chiến đấu, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”

“Thiên nhi!” Mã thị tức giận nói: “Ngươi nói hươu nói vượn gì đó? Lúc này đi ra ngoài, khác nào đưa đầu vào chỗ chết.”

“Nếu tình hình không xong, ta và đại ca sẽ che chở các ngươi đào tẩu.” La Táp mở miệng, trầm giọng nói: “Trong phủ có xe ngựa, các ngươi trốn ra cửa sau, đi theo quan đạo, con đường đó cây cối um tùm không sợ bị phát hiện.”

“Không được.” Thẩm Diệu đánh gãy lời mọi người.

La Táp nhìn thẳng về phía nàng: “Ngươi còn có cách khác?”

Thẩm Diệu lắc đầu.

La Thiên và La Đàm thất vọng, không biết vì sao, bọn họ có cảm giác Thẩm Diệu rất có năng lực, tuy nàng đúng là một tiểu thư da mềm thịt non, nhưng mỗi lần nói chuyện cùng nàng, loại không khí bình yên, tĩnh lặng mà an toàn xung quanh nàng làm người khác cảm thấy an tâm. Nhưng giờ phút này nàng cũng không có biện pháp.

“Nếu vậy cứ theo lời nhị đệ mà làm.” La Lăng nói: “Trước tiên đưa các ngươi lên xe ngựa, triệu tập toàn bộ hộ vệ trong phủ đi theo. Ta và nhị đệ đến cổng thành hỗ trợ.”

Đây chính là muốn hy sinh huynh đệ bọn họ để tranh thủ thời gian cho ấu đệ trốn tránh. Nước mắt Dư thị lập tức rơi xuống, không ngừng lôi kéo tay La Lăng.

“Sao có thể để hai người các ngươi ở lại nơi này?” Mã thị lắc đầu: “Chúng ta là người một nhà, nếu đi thì phải đi cùng nhau!”

Trong lúc mọi người đang giằng co, Thẩm Diệu lại lắc đầu, nói ra hai chữ: “Không được.”

“Biểu muội, rốt cuộc ngươi nói không được cái gì?” La Thiên nôn nóng hỏi.

Thẩm Diệu quét mắt nhìn mọi người, nói: “Ở Tiểu Xuân Thành, người đứng đầu chính là La gia. Thủ lĩnh đội quân thủ thành là Lăng ca ca và Táp ca ca. Người Đột Quyết biết rõ điều này, đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu ta là bọn họ, vì nâng cao sĩ khí, ta sẽ dùng toàn lực đối phó La gia. Chỉ cần La gia bị diệt, binh lính trong thành sẽ lập tức mất ý chí chiến đấu, dân chúng cũng cúi đầu khuất phục. La gia dù có muốn trốn tránh cũng không thể thoát được đâu.”

Nàng không hề ngại ngùng vạch rõ sự thật, La Đàm run lên, nhìn La Lăng dò hỏi: “Lăng ca ca… Lời nàng nói là thật sao?”

La Lăng đáp ngay lập tức: “Không sai.”

Cơn giận của La Táp lại bùng phát: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, nếu đã trốn không thoát, thì chỉ còn cách cầm đao chống trả mà thôi, La gia chúng ta không có người hèn nhát.”

“Không cần nóng vội.” Thẩm Diệu đột nhiên nói.

Trong sảnh lập tức im lặng, La Lăng nhìn Thẩm Diệu, nhẹ giọng nói: “Biểu muội có diệu kế gì?”

“Không dám nhận là diệu kế.” Thẩm Diệu hết sức bình tĩnh, giữa một nhóm người hoang mang lo sợ, chỉ có một mình nàng thần sắc thản nhiên. Mọi người đang tập trung nghe nàng nói, phát hiện ra nàng không hề sợ hãi như bọn họ vẫn tưởng. Người La gia quanh năm ở biên thùy, đối phó với người Đột Quyết có thể nói là quen thuộc, giờ lại kinh hoàng hơn cả một tiểu thư nũng nịu chốn kinh thành.

“Người Đột Quyết đã tập trung trước cổng nhưng vẫn chần chừ không tấn công, điều này cho thấy họ có lo ngại. Ta nghĩ tuy đã qua nhiều năm, quân đội La gia đã dần xuống dốc nhưng uy danh vẫn còn đó. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này hù dọa người Đột Quyết một phen.”

Mã thị và Dư thị cảm thấy lời Thẩm Diệu rất có đạo lý, lẳng lặng nghe nàng nói. La Táp nhíu mày hỏi: “Hù dọa như thế nào?”

Thẩm Diệu thản nhiên đáp: “Cha nương và ngoại tổ phụ đều là những người có kinh nghiệm trên chiến trường, họ sẽ nhanh chóng phát hiện có điểm bất thường, quay về bảo vệ Tiểu Xuân Thành. Trước khi họ trở lại, chúng ta phải kéo dài thời gian.”

“Nhưng phải làm thế nào?” La Đàm tính tình nôn nóng, không chịu nổi hỏi: “Theo lời ngươi nói, người Đột Quyết thông minh như vậy, bọn họ cũng biết thời gian khẩn cấp, trước sau gì cũng sẽ xông vào thôi.”

“Người Đột Quyết lo ngại cái gì, chúng ta sẽ cho bọn họ nhìn thấy cái đó.” Thẩm Diệu mỉm cười: “Bọn họ sợ quân đội La gia vẫn còn mạnh mẽ như trước, như vậy chúng ta cho bọn họ thấy thực lực của quân đội La gia là được.”

“Biểu muội,” La Thiên sốt ruột nói: “Chúng ta tìm đâu ra binh bính a?”

Thẩm Diệu mỉm cười: “Cái này cần mọi người phối hợp một chút. Nhưng mà ta muốn hỏi… hai vị ca ca có tin tưởng ta hay không?” Nàng nhìn La Lăng và La Táp, thái độ cực kỳ ôn hòa nhưng lại ẩn hiện lệ khí.

La Lăng nhìn nàng, thẳng thắn nói: “Ta tin ngươi.”

...

Trên cổng thành, tường thành theo năm tháng tích góp không ít tro bụi. Nơi đây đã chức kiến nhiều thế hệ binh lính thủ vệ, đời này sang đời khác giữ yên bình cho dân chúng trong Tiểu Xuân Thành.

Trãi qua thời gian, tường thành đã trở nên mục nát, bờ tường có vết nứt hằn rõ nét tang thương. Trên cổng thành, binh lính thủ vệ đi đi lại lại, cảnh giác nhìn vào khoảng không xa xa, nơi đó dần hiện lên từng ngọn đuốc cùng với tiếng vó ngựa dồn dập. Trời đang có mưa, không khí ẩm ướt nhưng từng giọt, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dọc xuống gò má binh lính.

Người Đột Quyết trời sinh hung tàn, binh lính ở đây cầm chắc không thể đối kháng, mà động tĩnh này chứng tỏ có rất đông người Đột Quyết tụ tập trước cổng thành. Sự sống và cái chết chỉ cách nhau một cánh cổng, vì gánh vác trách nhiệm bảo vệ vợ con, người thân trên vai nên binh lính liều mạng đứng vững ở đây, chứ là con người ai mà không sợ hãi trước cái chết.

Ngay tại thời điểm binh lính đang tự trấn an tâm lý, một người trong nhóm đột nhiên hô lên: “Đó là cái gì?”

Mưa gió không lấp được âm thanh này, mọi người nhìn lại thì thấy bên trong Tiểu Xuân Thành, không biết từ khi nào xuất hiện cây đuốc to nhỏ khắp nơi, còn có tiếng chân, tiếng vó ngựa.

Hai quân đối chiến, tất nhiên có cử người tìm hiểu tin tức trong thành. Binh sĩ canh giữ cửa thành có thể nhìn thấy, thì người thám thính bên ngoài cũng nhìn thấy. Trong cơn mưa, đại đội nhân mã xuất hiện ngày càng rõ ràng, tiếng chân hành quân dồn dập cùng tiếng vó ngựa càng thêm khẳng định bên trong là thiên binh vạn mã.

“Là La gia quân! Là La gia quân!” Binh sĩ trên cổng thành quỳ xuống reo lên: “La gia quân đã được khôi phục lại rồi.”

Đứng trước sự sống và cái chết, nhìn thấy hy vọng le lói, một tiếng kêu này làm mọi người nhớ đến khí thế đội quân đánh đâu thắng đó dưới trướng La Tùy, sĩ khí trong nháy mắt tăng vọt, quân giữ thành ít ỏi vài người, cũng hăng hái rút kiếm, miệng hò hét đánh đuổi kẻ địch.

Trong thành có quân đội La gia, trong thành có ngựa chiến, trong thành có binh sĩ tinh thần hăng hái chiến đấu, những tin tức này làm cho Đột Quyết kinh sợ, người thám thính và tướng lĩnh Đột Quyết hổn hển trao đổi một lúc, binh mã bên ngoài dừng lại, chậm chạp không dám tiếp cận, giằng co một lúc lâu, người Đột Quyết mới phát giác có điểm kỳ lạ, nhưng đúng lúc này phía sau truyền đến những tiếng hô, là binh lính thật, ngựa chiến thật, mấy người Thẩm Tín đã trở về.

Lòng quân bị loạn, tướng lĩnh không kiên quyết nên dù Đột Quyết đông người cũng không chống được La Tùy và Thẩm Tín nhiều năm chinh chiến sa trường, bị đánh cho tháo chạy tan tác.

Trong thành, trước cửa La phủ, La Lăng nghe được tin từ chiến trận thì nhẹ nhàng thở phào, cung kính ôm quyền trước mặt Thẩm Diệu: “Lần này nhờ công của biểu muội.”

“Biểu muội thật thông minh!” La Thiên than thở nói: “Có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.”

Thẩm Diệu bảo La Lăng triệu tập tất cả nhân thủ trong phủ, lại gọi dân chúng trong thành tập trung, đem tất cả cây đuốc châm lên, mỗi người hai tay cầm hai cây đuốc, lại bảo La Táp đến tìm thợ rèn lấy toàn bộ móng ngựa trong các cửa hàng gõ lên nền đất tạo ra âm thanh. Người dân Tiểu Xuân Thành cũng biết đây là thời khắc tồn vong, đều giả làm binh sĩ hò hét có hình có dạng, âm thanh hỗn tạp giữa tiếng gió tiếng mưa, thừa sức lừa phỉnh người Đột Quyết.

Người Đột Quyết vốn sợ hãi quân đội La gia, giờ thấy tình huống như vậy thì nghĩ đó là quân đội chính quy tinh nhuệ, do dự không đánh, trong chiến đấu để mất tiên cơ như vậy, bị Thẩm Tín đánh tan chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, Thẩm Diệu có thể bình tĩnh nghĩ ra biện pháp như vậy, đúng là đã làm cho mọi người phải rửa mắt mà nhìn.

Thái độ La Táp chuyển biến rất nhiều, hắn chân thành nói: “Lần này may mà có ngươi.”

Riêng La Đàm đối với Thẩm Diệu có thể nói là tâm phục khẩu phục, lôi kéo nói: “Biểu muội, ngươi thành thật khai báo, có phải ngươi lén xem binh thư không? Ta nhớ trong phòng gia gia có rất nhiều binh thư, kiến thức của ngươi có phải học được từ trong đó không?”

Thẩm Diệu mỉm cười: “Ta gặp may thôi.”

“Kiều Kiều đừng khiêm tốn.” Mã thị nhiệt tình nói: “Hôm nay nếu không có ngươi, tất cả chúng ta đều gặp nguy hiểm. Ngươi không chỉ cứu người trong phủ, còn cứu cả dân chúng Tiểu Xuân Thành. Cám ơn ngươi.”

Trong lòng Thẩm Diệu bật cười, nàng đâu có khiêm tốn, thật sự là may mắn mà, nàng sống hơn người khác một kiếp, biết được Tiểu Xuân Thành bị Đột Quyết tấn công vào một ngày có mưa đá. Tuy ở kiếp trước, La Tùy phát hiện bẫy rập, đã quay về cứu viện, gắng gượng giữ được Tiểu Xuân Thành, nhưng cái giá phải trả cho sai lầm này vô cùng lớn, dân chúng Tiểu Xuân Thành tử thương vô số, hết sức thê thảm.

Thời điểm đó nàng đang làm gì? Nàng muốn Phó Tu Nghi vui vẻ, cố gắng học tập binh pháp. Còn dùng sự kiện này thỉnh giáo Bùi Lang, ngày đó chính Bùi Lang đã nói với nàng: “Người Đột Quyết có điều e ngại, không dám tùy tiện tiến lên, dân chúng trong thành không thể liều mạng, cũng không thể bỏ trốn, chỉ có thể dùng mưu đánh vào nỗi sợ hãi của người Đột Quyết, kéo dài thời gian, chờ La Tùy trở về là có thể giải quyết dễ dàng.”

Những lời Bùi Lang được nàng ghi vào bản chép tay, rõ ràng chính xác. Thẩm Diệu không biết điều binh khiển tướng, nàng chỉ tin tưởng tài năng của Bùi Lang. Thời gian đó, nàng học được rất nhiều từ những người phụ tá. Có thể nói đây là lễ vật mà Phó Tu Nghi dành cho nàng không?

“Biểu muội thật là xấu.” La Thiên không còn bất an nên có tinh thần trêu chọc Thẩm Diệu: “Rõ ràng ngươi đã tính trước kỹ càng, còn giả bộ như không biết gì, làm ta sợ muốn chết.”

La Đàm vỗ vào đầu nàng: “Độc ác! Có con gái nhà ai như ngươi không!”

“Nàng giống hệt tỷ tỷ thôi!” La Thiên phản kích.

Thẩm Diệu im lặng mỉm cười. Tất nhiên nàng đã tính trước kế hoạch, nhưng nàng muốn người nhà họ La hiểu được, nếu không có La gia quân, đừng nói bảo vệ Tiểu Xuân Thành, ngay cả bảo vệ người thân cũng không làm được. Người Đột Quyết tham lam, sớm muộn cũng có một ngày họ quay trở lại, nếu họ báo thù, khi đó La gia sẽ ra sao?

Chỉ khi bọn họ cảm thấy nguy cơ, mới có thể thuyết phục La Tùy chấn chỉnh La gia quân. Riêng phần La Tùy, vì muốn bảo vệ con cháu, chắc chắn sẽ đồng ý.

Với sự cố chấp của La Tùy, nếu chỉ mình nàng ra mặt thuyết phục thì rất khó thành công, hơn nữa thân phận của nàng có thể làm La Tùy e ngại, nhưng người La gia nói thì lại khác.

Đôi khi để đạt được mục đích, phải uyển chuyển và không cần trực tiếp nói ra. Kiếp trước nàng thẳng thắn chân thành, muốn cái gì sẽ trực tiếp thể hiện, cuối cùng đại bại. Mi phu nhân thì ngược lại, vui vẻ chơi trò thủ đoạn khúc chiết mọi lúc mọi nơi. Nàng hận Mi phu nhân, nhưng cũng muốn học tập những thủ đoạn mà Mi phu nhân đã sử dụng.

Ngày hôm sau, trời hửng sáng, Tiểu Xuân Thành hân hoan thoát khỏi kiếp nạn.

Đột Quyết đại bại, nguyên khí bị tổn thương, lui về sâu trong lòng thảo nguyên, có lẽ trong một thời gian dài không dám quay lại.

Tuy thắng trận, nhưng không khí tại La phủ không hề thoải mái. Lần này Đột Quyết công thành, tiên đoán của Thẩm Diệu trở thành sự thật. Có một người hàng xóm đầu trộm đuôi cướp như vậy, làm sao có thể yên tâm ngủ ngon.

Sau khi biết được mưu kế của Thẩm Diệu giúp Tiểu Xuân Thành giải nguy, La Tùy càng đánh giá cao Thẩm Diệu, tất nhiên Thẩm Tín rất đắc ý, gặp ai cũng khoe khoang con gái mình giỏi hơn cả nam nhi.

Hai ngày sau, La Tùy tuyên bố muốn trọng chấn La gia quân.

Toàn bộ Tiểu Xuân Thành vui mừng khôn siết, hậu bối La gia cũng kích động không thôi. Chỉ có Thẩm Diệu vẫn bình tĩnh, giống như nàng đã biết trước mọi chuyện. 

Vấn đề tiền bạc La Tuyết Nhạn có chút của cải, có thể chống đỡ một thời gian, về phần huấn luyện binh lính Thẩm Tín và Thẩm Khâu đang ngứa tay giờ có chỗ phát huy. Khó khăn nhất là tập họp, tổ chức lại những binh tướng đã phân tán, bất quá mọi người đều ý thức được tình hình, người La gia cũng hạ quyết tâm, nhất thời cả thành hết sức náo nhiệt.

Mỗi ngày cứ như vậy trôi qua.

Một ngày kia, Thẩm Diệu đang ngồi đọc sách, La Đàm vội vàng chạy vào, đụng cả vào ghế dựa. Cốc Vũ hoảng sợ, Thẩm Diệu nhìn La Đàm, chưa kịp nói chuyện đã thấy La Đàm vuốt ngực, hổn hển nói: “Biểu muội, ngươi có nghe gì chưa?”

“Chuyện gì?” Thẩm Diệu hỏi.

“Chuyện của Tạ tiểu Hầu gia!” La Đàm luống cuống khoa tay múa chân: “Người mà trước đây ta từng nói với ngươi đó, là người nổi danh giỏi võ ngang hàng với Khâu ca ca, lúc trước hắn xin chiếu chỉ đi Bắc Cương giết giặc, ngươi còn nhớ không?”

Lòng Thẩm Diệu nảy lên, nhìn La Đàm nói: “Ta nhớ.”

“Lúc trước nghe tin, Tạ tiểu hầu gia liên tiếp thắng trận, bức Hung Nô tiến vào sa mạc.” La Đàm nói: “Mọi người đều bàn luận, đến khi hắn hồi kinh, công trạng còn cao hơn cả Lâm An hầu, bệ hạ chắc chắn sẽ phong hắn thành đại quan.”

Lời này không sai, sau khi Thẩm Diệu tới Tiểu Xuân Thành thì Tạ Cảnh Hành cũng cầm quân tiến đến Bắc Cương. Biểu hiện dũng mãnh trên chiến trường của hắn làm mọi người kinh ngạc, dù là bày binh bố trận hay trực tiếp giao thủ đều làm đối phương sợ mất mật. Vốn còn tưởng hắn trẻ tuổi không thu phục được quân đội Tạ gia, không ngờ hắn ngày càng xuất sắc, liên tiếp lập được kỳ công làm binh lính nể phục. Mọi người đều nói Tạ Cảnh Hành là nam nhi xuất sắc nhất Minh Tề, tiền đồ hơn hẳn Lâm An hầu. Ngẫu nhiên Thẩm Tín và La Tùy cũng nói về hắn, đều khen không dứt miệng, nói là kỳ tài thế gian. Thẩm Diệu cũng biết rõ bãn lĩnh và kết cục của Tạ Cảnh Hành, trong lòng cảm thấy đáng tiếc.

Nàng kiên nhẫn nghe La Đàm nói xong, thấy đôi mắt La Đàm đỏ hoe, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Hắn chết rồi.” La Đàm không kiềm chế được, nước mắt rơi xuống: “Tạ tiểu Hầu gia đã chết rồi!”

Trong lòng La Đàm, Tạ Cảnh Hành là một anh hùng, nàng sùng bái hắn, giờ nghe tin người đã chết, nước mắt không dừng lại được: “Ta nghe được tin, hắn bị quân địch bao vây, vạn tiễn xuyên tâm, thi thể bị bọn chúng lột da treo trước cổng thành thị chúng. Biểu muội, hắn chết rồi!”

Hắn đã chết!

Chén trà trong tay Kinh Trập loảng xoảng rơi xuống mặt đất, nàng kinh hoàng nhìn Thẩm Diệu, dù sao hai người cũng có quen biết, Thẩm Diệu sẽ có phản ứng thế nào trước cái chết của Tạ Cảnh Hành.

Thẩm Diệu ngồi ở trước bàn, lẳng lặng nhìn La Đàm khóc lóc, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, giống như tin tức La Đàm vừa nói với nàng hết sức bình thường, bình thương như kiểu thời tiết hôm nay thật tốt vậy. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy, bàn tay cầm sách của nàng siết chặt.

Vạn tiễn xuyên tâm, lột da thị chúng, kết cục giống hệt kiếp trước. Đó là hắn sao? Thật sự là Tạ Cảnh Hành sao?

Thẩm Diệu hốt hoảng, dường như tin tức này chỉ là chuyện đùa. Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng ngày ấy ở Quảng Văn đường, Tô Minh Lãng theo chỉ thị của hắn lừa nàng ra nói chuyện. Thiếu niên kia anh tuấn cao ngạo, ưu nhã phong lưu đi về phía nàng, trên môi là nụ cười bất hảo, đôi mắt hoa đào cười như không cười, ba phần ngả ngớn, bảy phần thử lòng, làm người ta không dò xét được.

Hắn nói với nàng: “Thì ra là ngươi.”

Chapter
1 Chương 1: Phế hậu
2 Chương 2: Trùng sinh
3 Chương 3: Châm ngòi
4 Chương 4: Thẩm lão phu nhân
5 Chương 5: Đối chọi
6 Chương 6: Mạch nước ngầm
7 Chương 7: Quảng Văn đường
8 Chương 8: Biện luận
9 Chương 9: Bùi tú tài
10 Chương 10: Tạ tiểu Hầu gia
11 Chương 11: Kết cục Tạ gia
12 Chương 12: Quế ma ma
13 Chương 13: Âm thầm thông đồng
14 Chương 14: Mẹ con
15 Chương 15: Tô Minh Phong
16 Chương 16
17 Chương 17: Ai dạy ngươi?
18 Chương 18: Nguyên lai là ngươi
19 Chương 19: Thiếu niên lang
20 Chương 20: Lâm An hầu phủ
21 Chương 21: Tài y
22 Chương 22: Vàng bạc
23 Chương 23: Chuẩn bị trước Yến tiệc
24 Chương 24: Ngột ngạt
25 Chương 25: Cười nhạo
26 Chương 26: Kinh diễm
27 Chương 27: Dự thân vương
28 Chương 28: Bản cung đã trở lại
29 Chương 29: Mê hoặc
30 Chương 30: Rút thăm
31 Chương 31: Không cần nhẫn
32 Chương 32: Thi chung
33 Chương 33: Vẽ tranh
34 Chương 34: Thắng
35 Chương 35: Hiểu được
36 Chương 36: Tử y thiếu niên
37 Chương 37: Chất vấn
38 Chương 38: Đưa hoa
39 Chương 39: Khiêu khích
40 Chương 40: Luận sách
41 Chương 41: Nha hoàn
42 Chương 42: Khiêu chiến nàng!
43 Chương 43: Giấy sinh tử
44 Chương 44: Dám giết sao
45 Chương 45: Đến lượt ta
46 Chương 46: Cược mệnh
47 Chương 47: Hồng tâm
48 Chương 48: Đệ tam chi (Tên thứ ba)
49 Chương 49
50 Chương 50: Kích tướng
51 Chương 51: Một người thành trận
52 Chương 52: Đánh lén
53 Chương 53: Làm lại mánh cũ
54 Chương 54: Tính kế
55 Chương 55: Bẩn
56 Chương 56: Mật đàm
57 Chương 57: Thống lĩnh Mạc Kình
58 Chương 58: Hộ vệ
59 Chương 59: Ngọa Long tự
60 Chương 60: Phòng
61 Chương 61: Nguyệt hắc phong cao
62 Chương 62: Khách không mời mà đến
63 Chương 63-1: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (1)
64 Chương 63-2: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (2)
65 Chương 63-3: Đêm gặp Tiểu Hầu gia (3)
66 Chương 63-4: Đêm gặp Tiểu Hầu gia [kết thúc]
67 Chương 64-1: Hồi phủ (1)
68 Chương 64-2: Hồi phủ (2)
69 Chương 64-3: Hồi phủ (3)
70 Chương 65: Không tổn hao gì
71 Chương 65-2: Toàn Thân Trở Ra
72 Chương 65-3: (Kết thúc)
73 Chương 66-1: Quế ma ma chết
74 Chương 66-2: Quế ma ma chết (Kết thúc)
75 Chương 67: Có thai
76 Chương 68: Hoán thân
77 Chương 69: Nhốt
78 Chương 70: Sinh thần
79 Chương 71: Hỏa thiêu từ đường
80 Chương 72: Tính sổ
81 Chương 73: Thẩm khâu
82 Chương 74: Biến hóa
83 Chương 75: Tính toán
84 Chương 76: Hồi triều yến
85 Chương 77: Người tới ta đi
86 Chương 78: Náo nhiệt
87 Chương 79: Yến hội đặc sắc
88 Chương 80: Con đường hắc ám
89 Chương 81: Trả giá
90 Chương 82: Mua bán
91 Chương 83: Diệt môn
92 Chương 84: Nghi kỵ
93 Chương 85: Xuất giá
94 Chương 86: Giết hại
95 Chương 87: Không đành lòng
96 Chương 88: Mềm lòng
97 Chương 89: Đường chết
98 Chương 90: Người thân
99 Chương 91: Thẩm thanh chết
100 Chương 92: Rằm tháng giêng (1)
101 Chương 92-2: Rằm tháng giêng (2)
102 Chương 93: Thẩm diệu mất tích (1)
103 Chương 93-2: Thẩm diệu mất tích (3)
104 Chương 94: Anh hùng cứu tiểu nha đâu
105 Chương 95: Hai người một chỗ
106 Chương 96: Thân cận
107 Chương 97: Kẻ ác lại đến
108 Chương 98: Thị uy
109 Chương 99: Gian phu xuất hiện
110 Chương 100: Giúp kinh sở sở ra tay
111 Chương 101: Say rượu
112 Chương 102: Chuyện cười
113 Chương 103: Một đám quái nhân
114 Chương 104: Giết gian phu
115 Chương 105: Giết người đền mạng
116 Chương 106: Kẻ ác cắn nhau
117 Chương 107: Đoạn tử tuyệt tôn
118 Chương 108: Ái mộ tiên sinh bùi lang?
119 Chương 109: Hoàn lương
120 Chương 110: Thu phục bùi lang
121 Chương 111: Được mời vào cung
122 Chương 112: Xin ra chiến trường
123 Chương 113: Hôn gián tiếp
124 Chương 114: Khinh thường hận
125 Chương 115: Tịch thu binh quyền
126 Chương 116: Tiểu hầu gia không có tương lai
127 Chương 117: Ca ca tạ gia
128 Chương 118: Trai lơ
129 Chương 118-2: La gia
130 Chương 119: Đột quyết tấn công
131 Chương 120: Trọng chấn la gia quân
132 Chương 121: Hai năm sau
133 Chương 122: Hồi kinh
134 Chương 123: Duệ vương
135 Chương 124: Tỷ thí với minh an
136 Chương 125: Hù chết ngươi
137 Chương 126: Gặp lại cố nhân
138 Chương 127: Thiếu
139 Chương 128: Hàng xóm là duệ vương
140 Chương 129: Kiều kiều của ta
141 Chương 130: Người không bằng hổ
142 Chương 131: Bổn vương giúp ngươi
143 Chương 132: Thường tại thanh
144 Chương 133: Nhiệt tình
145 Chương 134: Ác mộng
146 Chương 135: Hôn sự
147 Chương 136: Bổn vương muốn cưới nàng
148 Chương 137: Biến mộng thành thực
149 Chương 138: Kiều kiều yếu ớt
150 Chương 139: Không xong
151 Chương 140: Lang băm không chịu trách nhiệm
152 Chương 141: Chương 141
153 Chương 142: Chương 142
154 Chương 143: Chương 143
155 Chương 144: Chương 144
156 Chương 145: Chương 145
157 Chương 146: Chương 146
158 Chương 147: Chương 147
159 Chương 148: Chương 148
160 Chương 149: Chương 149
161 Chương 150: Chương 150
162 Chương 151: Chương 151
163 Chương 152: Chương 152
164 Chương 153: Chương 153
165 Chương 154: Chương 154
166 Chương 155: Chương 155
167 Chương 156: Chương 156
168 Chương 157: Chương 157
169 Chương 158: Chương 158
170 Chương 159: Chương 159
171 Chương 160: Chương 160
172 Chương 161: Chương 161
173 Chương 162: Chương 162
174 Chương 163: Chương 163
175 Chương 164: Chương 164
176 Chương 165: Chương 165
177 Chương 166: Chương 166
178 Chương 167: Chương 167
179 Chương 168: Chương 168
180 Chương 169: Chương 169
181 Chương 170: Chương 170
182 Chương 171: Chương 171
183 Chương 172: Chương 172
184 Chương 173: Chương 173
185 Chương 174: Chương 174
186 Chương 175: Chương 175
187 Chương 176: Chương 176
188 Chương 177: Chương 177
189 Chương 178: Chương 178
190 Chương 179: Chương 179
191 Chương 180: Chương 180
192 Chương 181: Chương 181
193 Chương 182: Chương 182
194 Chương 183: Chương 183
195 Chương 184: Chương 184
196 Chương 185: Chương 185
197 Chương 186: Chương 186
198 Chương 187: Chương 187
199 Chương 188: Chương 188
200 Chương 189: Chương 189
201 Chương 190: Chương 190
202 Chương 191: Chương 191
203 Chương 192: Chương 192
204 Chương 193: Chương 193
205 Chương 194: Chương 194
206 Chương 195: Chương 195
207 Chương 196: Chương 196
208 Chương 197: Chương 197
209 Chương 198: Chương 198
210 Chương 199: Chương 199
211 Chương 200: Chương 200
212 Chương 201: Chương 201
213 Chương 202: Chương 202
214 Chương 203: Chương 203
215 Chương 204: Chương 204
216 Chương 205: Chương 205
217 Chương 206: Chương 206
218 Chương 207: Chương 207
219 Chương 208: Chương 208
220 Chương 209: Chương 209
221 Chương 210: Chương 210
222 Chương 211: Chương 211
223 Chương 212: Chương 212
224 Chương 213: Chương 213
225 Chương 214: Chương 214
226 Chương 215: Chương 215
227 Chương 216: Chương 216
228 Chương 217: Chương 217
229 Chương 218: Chương 218
230 Chương 219: Chương 219
231 Chương 220: Chương 220
232 Chương 221: Chương 221
233 Chương 222: Chương 222
234 Chương 223: Chương 223
235 Chương 224: Chương 224
236 Chương 225: Chương 225
237 Chương 226: Chương 226
238 Chương 227: Chương 227
239 Chương 228: Chương 228
240 Chương 229: Chương 229
241 Chương 230: Chương 230
242 Chương 231: Chương 231
243 Chương 232: Chương 232
244 Chương 233: Chương 233
245 Chương 234: Chương 234
246 Chương 235: Chương 235
Chapter

Updated 246 Episodes

1
Chương 1: Phế hậu
2
Chương 2: Trùng sinh
3
Chương 3: Châm ngòi
4
Chương 4: Thẩm lão phu nhân
5
Chương 5: Đối chọi
6
Chương 6: Mạch nước ngầm
7
Chương 7: Quảng Văn đường
8
Chương 8: Biện luận
9
Chương 9: Bùi tú tài
10
Chương 10: Tạ tiểu Hầu gia
11
Chương 11: Kết cục Tạ gia
12
Chương 12: Quế ma ma
13
Chương 13: Âm thầm thông đồng
14
Chương 14: Mẹ con
15
Chương 15: Tô Minh Phong
16
Chương 16
17
Chương 17: Ai dạy ngươi?
18
Chương 18: Nguyên lai là ngươi
19
Chương 19: Thiếu niên lang
20
Chương 20: Lâm An hầu phủ
21
Chương 21: Tài y
22
Chương 22: Vàng bạc
23
Chương 23: Chuẩn bị trước Yến tiệc
24
Chương 24: Ngột ngạt
25
Chương 25: Cười nhạo
26
Chương 26: Kinh diễm
27
Chương 27: Dự thân vương
28
Chương 28: Bản cung đã trở lại
29
Chương 29: Mê hoặc
30
Chương 30: Rút thăm
31
Chương 31: Không cần nhẫn
32
Chương 32: Thi chung
33
Chương 33: Vẽ tranh
34
Chương 34: Thắng
35
Chương 35: Hiểu được
36
Chương 36: Tử y thiếu niên
37
Chương 37: Chất vấn
38
Chương 38: Đưa hoa
39
Chương 39: Khiêu khích
40
Chương 40: Luận sách
41
Chương 41: Nha hoàn
42
Chương 42: Khiêu chiến nàng!
43
Chương 43: Giấy sinh tử
44
Chương 44: Dám giết sao
45
Chương 45: Đến lượt ta
46
Chương 46: Cược mệnh
47
Chương 47: Hồng tâm
48
Chương 48: Đệ tam chi (Tên thứ ba)
49
Chương 49
50
Chương 50: Kích tướng
51
Chương 51: Một người thành trận
52
Chương 52: Đánh lén
53
Chương 53: Làm lại mánh cũ
54
Chương 54: Tính kế
55
Chương 55: Bẩn
56
Chương 56: Mật đàm
57
Chương 57: Thống lĩnh Mạc Kình
58
Chương 58: Hộ vệ
59
Chương 59: Ngọa Long tự
60
Chương 60: Phòng
61
Chương 61: Nguyệt hắc phong cao
62
Chương 62: Khách không mời mà đến
63
Chương 63-1: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (1)
64
Chương 63-2: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (2)
65
Chương 63-3: Đêm gặp Tiểu Hầu gia (3)
66
Chương 63-4: Đêm gặp Tiểu Hầu gia [kết thúc]
67
Chương 64-1: Hồi phủ (1)
68
Chương 64-2: Hồi phủ (2)
69
Chương 64-3: Hồi phủ (3)
70
Chương 65: Không tổn hao gì
71
Chương 65-2: Toàn Thân Trở Ra
72
Chương 65-3: (Kết thúc)
73
Chương 66-1: Quế ma ma chết
74
Chương 66-2: Quế ma ma chết (Kết thúc)
75
Chương 67: Có thai
76
Chương 68: Hoán thân
77
Chương 69: Nhốt
78
Chương 70: Sinh thần
79
Chương 71: Hỏa thiêu từ đường
80
Chương 72: Tính sổ
81
Chương 73: Thẩm khâu
82
Chương 74: Biến hóa
83
Chương 75: Tính toán
84
Chương 76: Hồi triều yến
85
Chương 77: Người tới ta đi
86
Chương 78: Náo nhiệt
87
Chương 79: Yến hội đặc sắc
88
Chương 80: Con đường hắc ám
89
Chương 81: Trả giá
90
Chương 82: Mua bán
91
Chương 83: Diệt môn
92
Chương 84: Nghi kỵ
93
Chương 85: Xuất giá
94
Chương 86: Giết hại
95
Chương 87: Không đành lòng
96
Chương 88: Mềm lòng
97
Chương 89: Đường chết
98
Chương 90: Người thân
99
Chương 91: Thẩm thanh chết
100
Chương 92: Rằm tháng giêng (1)
101
Chương 92-2: Rằm tháng giêng (2)
102
Chương 93: Thẩm diệu mất tích (1)
103
Chương 93-2: Thẩm diệu mất tích (3)
104
Chương 94: Anh hùng cứu tiểu nha đâu
105
Chương 95: Hai người một chỗ
106
Chương 96: Thân cận
107
Chương 97: Kẻ ác lại đến
108
Chương 98: Thị uy
109
Chương 99: Gian phu xuất hiện
110
Chương 100: Giúp kinh sở sở ra tay
111
Chương 101: Say rượu
112
Chương 102: Chuyện cười
113
Chương 103: Một đám quái nhân
114
Chương 104: Giết gian phu
115
Chương 105: Giết người đền mạng
116
Chương 106: Kẻ ác cắn nhau
117
Chương 107: Đoạn tử tuyệt tôn
118
Chương 108: Ái mộ tiên sinh bùi lang?
119
Chương 109: Hoàn lương
120
Chương 110: Thu phục bùi lang
121
Chương 111: Được mời vào cung
122
Chương 112: Xin ra chiến trường
123
Chương 113: Hôn gián tiếp
124
Chương 114: Khinh thường hận
125
Chương 115: Tịch thu binh quyền
126
Chương 116: Tiểu hầu gia không có tương lai
127
Chương 117: Ca ca tạ gia
128
Chương 118: Trai lơ
129
Chương 118-2: La gia
130
Chương 119: Đột quyết tấn công
131
Chương 120: Trọng chấn la gia quân
132
Chương 121: Hai năm sau
133
Chương 122: Hồi kinh
134
Chương 123: Duệ vương
135
Chương 124: Tỷ thí với minh an
136
Chương 125: Hù chết ngươi
137
Chương 126: Gặp lại cố nhân
138
Chương 127: Thiếu
139
Chương 128: Hàng xóm là duệ vương
140
Chương 129: Kiều kiều của ta
141
Chương 130: Người không bằng hổ
142
Chương 131: Bổn vương giúp ngươi
143
Chương 132: Thường tại thanh
144
Chương 133: Nhiệt tình
145
Chương 134: Ác mộng
146
Chương 135: Hôn sự
147
Chương 136: Bổn vương muốn cưới nàng
148
Chương 137: Biến mộng thành thực
149
Chương 138: Kiều kiều yếu ớt
150
Chương 139: Không xong
151
Chương 140: Lang băm không chịu trách nhiệm
152
Chương 141: Chương 141
153
Chương 142: Chương 142
154
Chương 143: Chương 143
155
Chương 144: Chương 144
156
Chương 145: Chương 145
157
Chương 146: Chương 146
158
Chương 147: Chương 147
159
Chương 148: Chương 148
160
Chương 149: Chương 149
161
Chương 150: Chương 150
162
Chương 151: Chương 151
163
Chương 152: Chương 152
164
Chương 153: Chương 153
165
Chương 154: Chương 154
166
Chương 155: Chương 155
167
Chương 156: Chương 156
168
Chương 157: Chương 157
169
Chương 158: Chương 158
170
Chương 159: Chương 159
171
Chương 160: Chương 160
172
Chương 161: Chương 161
173
Chương 162: Chương 162
174
Chương 163: Chương 163
175
Chương 164: Chương 164
176
Chương 165: Chương 165
177
Chương 166: Chương 166
178
Chương 167: Chương 167
179
Chương 168: Chương 168
180
Chương 169: Chương 169
181
Chương 170: Chương 170
182
Chương 171: Chương 171
183
Chương 172: Chương 172
184
Chương 173: Chương 173
185
Chương 174: Chương 174
186
Chương 175: Chương 175
187
Chương 176: Chương 176
188
Chương 177: Chương 177
189
Chương 178: Chương 178
190
Chương 179: Chương 179
191
Chương 180: Chương 180
192
Chương 181: Chương 181
193
Chương 182: Chương 182
194
Chương 183: Chương 183
195
Chương 184: Chương 184
196
Chương 185: Chương 185
197
Chương 186: Chương 186
198
Chương 187: Chương 187
199
Chương 188: Chương 188
200
Chương 189: Chương 189
201
Chương 190: Chương 190
202
Chương 191: Chương 191
203
Chương 192: Chương 192
204
Chương 193: Chương 193
205
Chương 194: Chương 194
206
Chương 195: Chương 195
207
Chương 196: Chương 196
208
Chương 197: Chương 197
209
Chương 198: Chương 198
210
Chương 199: Chương 199
211
Chương 200: Chương 200
212
Chương 201: Chương 201
213
Chương 202: Chương 202
214
Chương 203: Chương 203
215
Chương 204: Chương 204
216
Chương 205: Chương 205
217
Chương 206: Chương 206
218
Chương 207: Chương 207
219
Chương 208: Chương 208
220
Chương 209: Chương 209
221
Chương 210: Chương 210
222
Chương 211: Chương 211
223
Chương 212: Chương 212
224
Chương 213: Chương 213
225
Chương 214: Chương 214
226
Chương 215: Chương 215
227
Chương 216: Chương 216
228
Chương 217: Chương 217
229
Chương 218: Chương 218
230
Chương 219: Chương 219
231
Chương 220: Chương 220
232
Chương 221: Chương 221
233
Chương 222: Chương 222
234
Chương 223: Chương 223
235
Chương 224: Chương 224
236
Chương 225: Chương 225
237
Chương 226: Chương 226
238
Chương 227: Chương 227
239
Chương 228: Chương 228
240
Chương 229: Chương 229
241
Chương 230: Chương 230
242
Chương 231: Chương 231
243
Chương 232: Chương 232
244
Chương 233: Chương 233
245
Chương 234: Chương 234
246
Chương 235: Chương 235