Chương 118-2: La gia

Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, Kinh Trập và Cốc Vũ đã tới hầu hạ Thẩm Diệu rời giường. Khi vào phòng, hai người nhìn thấy Thẩm Diệu ngủ trên ghế dài, trên người không có chăn mà chỉ đắp một chiếc áo lông cừu.

Bọn họ hết sức kinh ngạc, áo này ở đâu mà ra, Kinh Trập tiến lên đánh thức Thẩm Diệu, nàng tỉnh dậy nhìn chiếc áo kia cũng không nhớ gì.

Rượu hoa mai tuy say nhưng đúng là không gây choáng váng, Thẩm Diệu không hề nhớ đã về phòng lúc nào, xảy ra chuyện gì.

“Y phục của tiểu thư đều ở trong phòng này, hay là tối qua tiểu thư say rượu nên tự mình lấy ra?” Kinh Trập dò xét hỏi: “Nhưng áo lông này nô tỳ mới nhìn thấy lần đầu.”

Các nàng cũng không nghĩ đến vẫn đề khác, vì tối qua bên ngoài có người thủ vệ, Thẩm Diệu thì vẫn bình an đứng đây. Thẩm Diệu nói: “Ngươi cầm ra ngoài hỏi chủ nhà xem có phải của họ không?”

Đến khi hỏi lại, chủ nhà lắc đầu bảo: “Da lông tốt như vậy, nhà chúng ta mua không nỗi, chắc là của tiểu thư nhưng người lại không nhớ đó thôi.”

Thẩm Khâu nhìn qua chiếc áo, sờ một chút rồi nói: “Lông cừu này đúng là cực phẩm, muội muội, chiếc áo này ngươi mua chắc tốn không ít bạc, cắt may khéo léo đẹp mắt, nhưng ta thấy hình như hơi to so với ngươi.”

Thẩm Diệu cầm lại chiếc áo khoát kia, trong lòng buồn bực, tại sao nàng không có ấn tượng gì với chiếc áo này, nhưng nghe Thẩm Khâu bảo áo này đắt tiền nên nàng theo bản năng muốn thu hồi lại, mặt không đổi sắc nói: “Nói một chút ta liền nhớ ra, chiếc áo này ta mua ở kinh thành, Kinh Trập, ngươi cất vào đi.”

Kinh Trập nghe vậy cũng không suy nghĩ sâu xa, lập tức vâng dạ, cầm áo choàng bỏ vào trong rương. Thẩm Diệu lắc lắc đầu, mặc kệ áo choàng kia nguồn gốc ra sao, hiện giờ gia đình nàng không còn như trước kia, đến Tiểu Xuân Thành chắc chắn chỗ nào cũng cần dùng đến bạc, có lẽ đến một ngày nào đó, chiếc áo choàng này có thể giúp đỡ chút bạc a.

Rời khỏi kinh thành, tâm tình được buông lỏng nên dù đường xá xa xôi, gian nan vất vả, Thẩm Diệu cũng không hề kêu ca. Bên cạnh cũng toàn là tay chân thân tín của Đại phòng nên ngày càng khắng khít.

Hành trình gần nửa năm, cuối cùng cũng đến Tiểu Xuân Thành.

Đây là biên cảnh Minh Tề, một thành trì rất nhỏ bé, vị quan to nhất trong thành là đại tướng quân La Tùy, phụ thân của La Tuyết Nhạn. Từ khi nhậm chức, La Tùy rất tận tâm bảo vệ người dân trong thành an cư lạc nghiệp, nhưng núi cao hoàng đế xa, công lao này cũng không được chú ý, nhiều năm trôi qua, La gia không nổi trội, chỉ có chút uy danh ở Tiểu Xuân Thành.

Binh lính canh giữ cửa thành thấy La Tuyết Nhạn đưa ra lệnh bài tùy thân, toàn bộ đứng nghiêm, hết sức cung kính, lại cho người đến La gia báo tin. Đoàn người Thẩm gia vừa vào thành đã thu hút toàn bộ sự chú ý của dân chúng, mọi người sôi nổi hỏi thăm, biết được đây là người nhà La Tuyết Nhạn, ai cũng vui vẻ chào đón.

Kinh Trập nhẹ nhàng vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài rồi nói với Thẩm Diệu: “Tiểu thư, đã đến Tiểu Xuân Thành.”

Thẩm Diệu nhìn thoáng ra bên ngoài.

Nơi này đất đai khô cằn quanh năm gió cát, màu da của nữ nhân hơi rám nắng, có vẻ anh khí hoạt bát chứ không thâm trầm nũng nịu trắng trẻo như nữ nhân ở kinh thành. Tiểu thương hai bên đường buôn bán nhộn nhịp, xem ra đồ vật không hề thiếu thốn.

Kinh Trập vui vẻ trong lòng, những lo lắng như tan biến, nói: “Tiểu thư, Tiểu Xuân Thành không thua kém Định kinh bao nhiêu đâu.”

“Kiều Kiều có thích nơi này không?” La Tuyết Nhạn bất an hỏi. Nàng sợ nhất chính là Thẩm Diệu không quen ở nơi nay, La Tuyết Nhạn từ nhỏ lớn lên ở Tiểu Xuân Thành, đương nhiên cảm thấy nơi đây rất tốt. Thẩm Khâu và Thẩm Tín đều là võ tướng trên chiến trường, đối với hoàn cảnh sống không đòi hỏi, chỉ lo lắng cho đứa con gái được nuông chiều từ tấm bé này.

Thẩm Diệu cười nói: “Nơi này rất tốt.”

La Tuyết Nhạn nghe vậy thì cười rạng rỡ: “Chúng ta đang đến nhà ông ngoại. Ngươi còn chưa biết mặt ông ngoại đâu, ngươi có hai người cậu, ba ca ca và một tỷ tỷ. Bọn họ đều là người tốt, ngươi nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.”

La lão phu nhân chết sớm, nhiều năm nay La Tùy vẫn sống một mình. Ông có ba người con, La Tuyết Nhạn là con gái út. Lúc Thẩm Diệu được sinh ra ông có đến kinh thành thăm một lần, sau đó vì khoảng cách quá xa, chưa có dịp gặp lại. Kiếp trước ấn tượng của Thẩm Diệu đối với La gia rất mơ hồ, nay được La Tuyết Nhạn giới thiệu, nàng cũng chăm chú lắng nghe.

Trước cửa La phủ có rất nhiều dân chúng vây quanh xem náo nhiệt. Còn có người La gia ra tiếp đón.

La Tùy đứng đầu, phía sau có hai vợ chồng trung niên, phía sau là ba thiếu niên và một cô gái. Mấy thiếu niên kia mặt mày đoan chính, uy phong lẫm liệt, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã bộc lộ những nét đặc sắc của con nhà tướng, vị thiếu nữ kia da màu lúa mạch, đôi mắt hạnh to tròn linh động, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, vừa nhìn đã biết là một người mạnh mẽ kiên cường. Nàng kéo tay thiếu niên bên cạnh hỏi: “Đại ca, biểu muội là người thế nào?”

Thiếu niên kia tính tình ôn hòa, bị nàng kéo cũng không nóng nảy: “Có lẽ là một người tốt.”

“Cái gì mà có lẽ chứ, ngươi nói rõ ràng chút đi.” Cô gái chưa buông tha nói: “Chắc là xinh đẹp chút thôi, ta nghe nói các cô nương kinh thành đều rất xinh đẹp, nhưng tính tình thì khó chịu. Nói đâu xa, mới năm trước có một tiểu thư kinh thành đến Tiểu Xuân Thành của chúng ta làm khách, nàng ấy nói có quen biết biểu muội mà, nghe nói danh tiếng của biểu muội ở kinh thành không được tốt.” Càng nói về sau giọng nàng càng nhỏ.

“Đàm nhi!” Một tiếng quát chói tai đánh gãy lời thiếu nữ, người quát chính là La Tùy, hắn trừng mắt nhìn thiếu nữ gọi là Đàm nhi. Cô gái vội đứng thẳng lưng, thè lưỡi ra, không dám bình luận nữa.

Nàng im lặng, nhưng có người khác thay nàng ra mặt, đó là một thiếu niên ít tuổi hơn, tính tình có vẻ hoạt bát, hắn kéo tay Đàm nhi nói: “Gia gia đúng là bất công, biểu muội còn chưa đến thì người đã tỏ ra thiên vị rồi. Ta thật muốn xem, biểu muội này là thần thánh phương nào.”

Thẩm Tín hàng năm đóng quân ở Tây Bắc, thời điểm ra biên cương đều đi ngang Tiểu Xuân Thành, La gia ai cũng biết Thẩm Khâu, đồng thời ai cũng tò mò về Thẩm Diệu. Thiên hạ này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Ngẫu nhiên cũng sẽ có quan viên bị giáng chức hoặc đi ngang Tiểu Xuân Thành, mà tiếng tăm phế vật lừng lẫy của Thẩm Diệu thì ở kinh thành không ai không biết.

Nhưng cũng chỉ là được nghe nói, hôm nay sẽ được gặp người thật việc thật, nên ai cũng mong chờ, dân chúng bên ngoài có lẽ cũng chỉ muốn xem bộ dạng Thẩm Diệu rốt cuộc là như thế nào thôi.

Trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán, mấy chiếc xe ngựa cũng chậm rãi tiến đến, đi đầu ngồi trên lưng chiến mã chính là Thẩm Tín và Thẩm Khâu, theo sau là xe ngựa và binh lính.

“Nhạc phụ.” Thẩm Tín nhảy xuống ngựa, Thẩm Khâu cũng nhanh chân đuổi kịp, chạy đến trước mặt La Tùy cười nói: “Ngoại tổ.”

La Tùy gật đầu với hai người rồi hướng ánh mắt về phía xe ngựa, hắn cũng mong chờ đứa cháu ngoại gái này.

Một phụ nữ trung niên đứng bên cạnh ông nói: “Tiểu cô và Kiều Kiều chắc là đang ở trong xe ngựa, đường xa như vậy nhất định rất mệt mõi.”

Nàng vừa dứt lời, đã thấy rèm xe ngựa được vén lên, Kinh Trập và Cốc Vũ đỡ tay La Tuyết Nhạn bước xuống, sau đó La Tuyết Nhạn lại đưa tay vào trước cửa xe, đón một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương khom người bước xuống xe ngựa, lúc ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, La Tuyết Nhạn cầm tay nàng nói: “Kiều Kiều, chúng ta về đến nhà rồi.”

Cô gái gọi là Đàm nhi há hốc miệng trố mắt nhìn trân trối.

Tiểu Xuân Thành quanh năm nắng gió, làn da các cô gái đều bị đen xạm, da trắng rất hiếm thấy, huống chi làn da trắng nõn như bạch ngọc kia đúng là chưa từng được gặp. Tiểu cô nương mặt mày hết sức thanh tú, mi mắt như họa, cái mũi thon nhỏ khéo léo, gò má hồng nhuận như quả đào mật, đôi môi hồng hồng đỏ thắm.

Làm người khác bất ngờ nhất là khí chất của nàng, nàng được La Tuyết Nhạn nâng đỡ, được vẻ oai hùng của La Tuyết Nhạn phụ trợ, làm người ta cảm giác nàng là một đóa mẫu đơn cao quý, nàng mới là nhân vật trung tâm ở nơi này.

Dân chúng xung quanh và người nhà họ La đều rửa mắt mà nhìn.

Nàng tiến về phía trước từng bước một, cho đến khi đi đứng trước mặt La Tùy. La Tùy là một nam nhân cao lớn, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng, so với Thẩm Tín thô ráp, thì ông lại có vẻ uy nghiêm. La Tùy nhíu mày nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, bộ dạng lạnh lùng khốc liệt như vậy, nếu là cô gái nhát gan, chỉ sợ sẽ bị dọa đến bật khóc. Thẩm Diệu nhìn qua như một đóa hoa quý được cưng chiều, ai cũng nghĩ nàng sẽ bị dọa, Đàm nhi và thiếu niên bên cạnh ôm bụng chờ xem trò vui.

Thẩm Diệu đối diện với ánh mắt La Tùy, toàn thân thư giãn, không vì cái nhìn của La Tùy mà khẩn trương. Ánh mắt nàng bình tĩnh, môi cười khẽ, thái độ của kẻ bề trên làm La Tùy sửng sốt.

Kẻ bề trên ư?

Ở Tiểu Xuân Thành này, còn ai có thể là bề trên của La gia?

Một lát sau, La Tùy cười ha ha làm dân chúng xung quanh giật cả mình. La Tùy tiến đến vỗ vỗ đầu Thẩm Diệu, sang sảng nói: “Nha đầu, sao không chào ta?”

“Ngoại tổ.” Thẩm Diệu dịu ngoan đáp.

La Tuyết Nhạn nhẹ nhàng thở ra. La Tùy không giống Thẩm Tín, Thẩm Tín lúc nào cũng cưng chiều Thẩm Diệu đến tận trời xanh, còn La Tùy là một nghiêm phụ. Trước giờ nàng đều nể sợ phụ thân. Tuy hiện tại La Tùy đã lớn tuổi, uy nghiêm không còn như trước, nhưng vẫn cứ giữ thói quen dọa sợ con cháu. Nàng sợ Thẩm Diệu bị dọa, nhưng Thẩm Diệu vững vàng như vậy làm nàng có chút đắc ý.

Sự bình tĩnh thong dong của Thẩm Diệu cũng làm dân chúng xung quanh kinh ngạc. Tiểu cô nương này cũng không phải cẩm y ngọc thực, suốt ngày u buồn sướt mướt, thậm chí có phần can đảm. Đàm nhi không phục, kề tai thiếu niên nói nhỏ: “Chắc chắn nàng đang giả vờ không sợ!”

Thiếu niên tính tình ôn hòa, hơi lớn tuổi hơn đứng bên cạnh cũng đăm chiêu nhìn Thẩm Diệu, nhưng không nói gì.

La Tuyết Nhạn giới thiệu từng người với Thẩm Diệu, nàng có hai người cậu, là La Doanh và La Đài.

Vợ của La Doanh là Dư thị, là một người phụ nữ dịu dàng đôn hậu. Bọn họ có hai người con trai, tên gọi La Lăng và La Táp.

Nhị cửu mẫu của nàng gọi là Mã thị, là con nhà thương gia, tính tình mạnh mẽ khôn khéo, dưới gối có hai người con, một trai một gái, con gái lớn gọi là La Đàm, con trai nhỏ là La Thiên.

La Lăng là đại biểu ca của Thẩm Diệu, tuổi vừa mười tám, trong đám anh em hắn là lớn nhất, nên luôn săn sóc những người còn lại, tính tình có phần giống Dư thị. Nhị biểu ca La Táp mười bảy tuổi, là người táo bạo thẳng thắn, hắn nhìn Thẩm Diệu hừ lạnh trào phúng nói: “Tiểu thư kinh thành, có thể chịu được gió cát ở đây sao?” Hắn vừa nói xong đã bị La Doanh hung hăng đá một cái.

La Đàm năm nay mười sáu, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu có vẻ nghi ngờ và tò mò, đệ đệ của nàng là La Thiên bằng tuổi Thẩm Diệu, từ lúc thấy mặt vẫn luôn nhìn Thẩm Diệu với ánh mắt đánh giá.

Nhận thân xong xuôi, La Tùy mới bảo bọn họ tiến vào phủ. Những người nhà họ La đều sống cùng nhau, một nhà hòa thuận tương thân tương ái. Lúc La Tuyết Nhạn còn nhỏ cũng được phân một tiểu viện, nàng bảo hạ nhân dọn dẹp đồ đạc mang tới đó, còn nàng thì cùng người nhà đến đại sảnh trò chuyện.

Qua lúc ban đầu náo nhiệt, mọi người bắt đầu nói việc chính. La gia không giống Thẩm gia, ở Thẩm gia bởi vì Thẩm Quý, Thẩm Vạn và Thẩm Tín không phải anh em cùng mẹ, con đường làm quan cũng khác nhau, nên những chuyện tư mật không cùng nhau bàn bạc. La gia thì đều là người một nhà, lại cùng theo con đường võ nghiệp, không chỉ La Doanh, La Đài được nghe mà bọn tiểu bối cũng được tham dự.

“Nhạn nhi, lần này các ngươi trở về Tiểu Xuân Thành, sau này có tính toán gì không?” La Tùy hỏi.

Chuyện Thẩm Tín bị đoạt binh phù xin lui về Tiểu Xuân Thành đã gửi thư báo về để La gia biết trước. Nhưng hai bên vẫn chưa giáp mặt hỏi han kỹ lưỡng.

La Tuyết Nhạn cười nói: “Đã xin ý chỉ về đây, tất nhiên là muốn sống ở đây thật tốt, làm tròn nhiệm vụ, sao phụ thân lại hỏi vấn đề này?” Chuyện củng cố quân đội La gia, La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín chưa biết nói thế nào với La Tùy, tính tình La Tùy tương đối bảo thủ, có lẽ chuyện này cần thêm thời gian.

“Muội phu,” La Doanh do dự nhìn Thẩm Tín rồi hỏi: “Quân đội Thẩm gia bị đoạt, chuyện này… không còn cách nào cứu vãn sao?”

Bọn họ là võ tướng, hiểu rõ quân đội đối với tướng quân rất quan trọng. Thẩm Tín làm đại tướng đã nhiều năm, hiện giờ muốn làm một quan chức nhàn tản, nói thì dễ chứ làm thì khó.

Thẩm Tín ôm quyền nói: “Đại ca, thay vì oán hận, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên. Tiểu Xuân Thành cũng rất tốt, ta và Tuyết Nhạn trước giờ vẫn ở đây đấy thôi.”

Nghe vậy, La Tùy nhìn Thẩm Tín nhiều hơn một chút, vẻ mặt nghiêm nghị dịu đi vài phần: “Với tính tình của ngươi, nghĩ được như vậy, đúng là làm khó ngươi rồi.”

Thẩm Diệu nhìn vẻ mặt những người La gia, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tổ phụ, ta nghe nói bên ngoài biên phòng Tiểu Xuân Thành là người Đột Quyết?”

Lời này vừa nói ra, chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh.

Một lát sau, Mã thị phản ứng trước tiên, nàng cười sảng khoái nói: “Kiều Kiều đừng sợ, bọn người Đột Quyết trước giờ đều ở ngoài thành, không dám tiến vào, dù bọn họ dám vào, binh lính La gia cũng có thể đánh bọn họ bỏ chạy. Đã nhiều năm nay vẫn như vậy, bọn họ không dám làm gì đâu.”

Thẩm Khâu cũng nghĩ Thẩm Diệu đang lo sợ, nhẹ giọng an ủi: “Đại cửu mẫu nói không sai, Kiều Kiều đừng sợ.”

Thẩm Diệu hạ mi mắt, Tiểu Xuân Thành là thành nhỏ chốn biên cương, trước giờ vẫn luôn có sự quấy nhiễu của những bộ tộc du mục, Đột Quyết chính là một trong số đó, cơ thể người Đột Quyết cao to khỏe mạnh, tác chiến trên lưng ngựa hết sức thuần thục. Nếu thật sự va chạm ở phạm vi lớn, nếu quân đội không đủ mạnh, rất có thể Minh Tề sẽ chịu thiệt thòi. Bởi vì địa hình Tiểu Xuân Thành dễ thủ khó công, uy danh của La gia cũng tạm thời trấn áp nên bọn họ không dám tiến sâu, chỉ dám làm vài vụ cướp bóc nhỏ vùng ven. Hàng năm cứ vào khoảng tháng tám đến tháng mười, chính là mùa khô hạn, người Đột Quyết sẽ thường xuyên tổ chức cướp bóc quy mô nhỏ, dân chúng cũng đã quen với việc này nên không để tâm.

Nhưng Thẩm Diệu lại nhớ rõ, trong năm này, Tiểu Xuân Thành đã xảy ra một đại sự.

Nàng giả vờ vô tình mở miệng: “Quân đội La gia cũng thiện chiến như quân đội Thẩm gia sao, vậy thì ta yên tâm rồi, nếu người Đột Quyết đánh vào thành, chúng ta chắc chắn có thể ngăn cản.”

Sắc mặt La Tùy cứng đờ, La Doanh và La Đài cũng có vài phần xấu hổ. Nói thật ra thì La gia không đủ kinh phí để nuôi quân. Triều đình lại không quan tâm quân đội La gia, vì thế nhiều năm nay, binh lính La gia đều thực hiện chế độ ngụ binh ư nông, nghĩa là khi không đánh trận thì binh lính về nhà làm ruộng, mua bán, binh lính được giữ lại rất ít, chỉ để dọa người Đột Quyết, dùng quân đội La gia so sánh với quân đội Thẩm gia, khác nào đem đom đóm so với ánh trăng.

La Táp tức giận nói: “Ngươi có ý gì?”

La Lăng sợ hắn lại bị phụ thân đánh, vội vàng kéo tay hắn, nhìn Thẩm Diệu ôn hòa nói: “Nhị đệ hơi nóng tính, biểu muội đừng chấp nhất.”

“Tiểu thư đến từ kinh thành có khác a.” La Đàm bĩu môi nói: “Nhiều năm nay chúng ta ở đây vẫn bình an vô sự, biểu muội vừa đến đã sợ này sợ kia, yên tâm đi, người Đột Quyết sẽ không vào thành, đã nhiều năm...”

Thẩm Diệu mỉm cười cắt đứt lời nàng: “Nếu bọn họ vào thành thì sao?”

La Đàm sửng sốt, nàng không ngờ Thẩm Diệu dám phản bác lời nàng.

La Tùy nãy giờ vẫn không lên tiếng, trước giờ La gia đều giáo dục con cháu theo cách như vậy, để bọn họ tự do tranh luận, tự mình suy nghĩ, rồi đối chiếu với góc độ của người khác, mới có thể có cái nhìn toàn diện. Câu hỏi của Thẩm Diệu gợi mở để con cháu La gia tranh luận, mấy người trưởng bối cũng không tiện xen vào.

“Sao có thể?” La Đàm hổn hển nói: “Trước giờ người Đột Quyết đều muốn cướp công cụ và lương thực, qua tháng mười là hết khô hạn, bọn họ còn đến làm gì. Nếu vào thành bắt buộc phải chiến đấu với quân ta, bọn chúng cho rằng sẽ dễ dàng chiến thắng sao?”

Thẩm Diệu thản nhiên nói: “Mười mấy năm đều cướp lương thực và công cụ, nếu là ngươi thì ngươi sẽ thỏa mãn sao?”

Mọi người sửng sốt.

La Thiên tò mò hỏi: “Biểu muội, ngươi muốn nói gì?”

“Nếu đổi lại là ta, ta sẽ không thỏa mãn.” Thẩm Diệu ôn hòa đáp: “Có binh lính thiện chiến, có chiến mã dũng mãnh, nếu thua trận vẫn có thể giữ vững thảo nguyên, nếu tiến vào Tiểu Xuân Thành, thắng thì quá tốt, bại cũng chẳng mất gì, thế thì tại sao không thử một lần? Họ không dám thử, có lẽ vì chưa quen thuộc đường đi nước bước trong thành, nhưng thăm dò mười mấy năm trời, Tiểu Xuân Thành nhỏ như vậy, mỗi năm chỉ cần cải trang vào thành một lần, mỗi lần chỉ cần đi một góc, hơn mười năm có thể vẽ ra bản đồ cả thành luôn rồi.” Nàng nghiêng đầu mỉm cười: “Hai bên cứ giằng co, đối phương đã có sự chuẩn bị mọi mặt, hiện giờ ai dám chắc họ sẽ không động thủ? Ai cấm họ?”

Mọi người trong sảnh im lặng thật lâu.

Hàng năm vì thiếu thốn vật tư nên người Đột Quyết thường tập kích cướp bóc vài thứ, mọi người cũng theo đó thành thói quen, suy nghĩ theo lối mòn là người Đột Quyết không có dã tâm chiếm Tiểu Xuân Thành. Không ngờ hôm nay Thẩm Diệu phơi bày ý nghĩ từ một góc độ khác hoàn toàn mới, mọi người nghe như được cảnh tỉnh.

Không sai, người Đột Quyết cái gì cũng có, sao có thể không có dã tâm đoạt thành? Nếu người Đột Quyết thật sự đánh vào, Tiểu Xuân Thành làm cách nào để trụ vững?

Biểu cảm của La Táp dần thay đổi, hắn liếc nhìn Thẩm Diệu, giọng điệu tuy vẫn không tốt, nhưng so với vừa rồi đã dịu đi rất nhiều, hắn nói: “Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?”

“Ta thấy quân đội La gia không thiện chiến như quân đội Thẩm gia,” Thẩm Diệu không hề khách khí nhận xét, quân đội La gia đúng là phân tán rời rạc khắp nơi, nàng thấp thoáng thấy được vẻ thống khổ trong đôi mắt La Tùy, mỉm cười nói: “Ta từng nghe mẫu thân kể về tư thế oai hùng của ngoại tổ trước đây khi dẫn dắt quân đội La gia tác chiến, ngoại tổ có từng nghĩ đến chuyện khôi phục lại vinh quang của quân đội La gia không?”

Khôi phục lại vinh quang của quân đội La gia!

Mọi người trong phòng đều hít một hơi khí lạnh, ngay cả Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn cũng không thể tin nhìn Thẩm Diệu.

Ánh mắt La Thiên và La Đàm sáng ngời, là con cháu võ tướng ai không hy vọng được nắm trong tay quân đội hùng mạnh, Thẩm Diệu mở ra trước mắt họ một viễn cảnh thỏa mãn hư vinh. La Lăng và La Táp lớn hơn, nhận thức được một phần khó khăn trong đó nên không biểu hiện gì lớn, nhưng trong mắt cũng dấy lên sự kỳ vọng.

La Tùy nhìn Thẩm Diệu thật lâu, rồi đột nhiên cười nói: “Tiểu nha đầu này, dã tâm không nhỏ a. Không ngờ chốn phồn hoa như kinh thành cũng có thể nuôi ngươi thành người cứng cỏi như vậy.” Lời nói rõ ràng tán dương cháu gái của mình.

La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín nghe vậy đều cảm thấy tự hào. Nhưng lát sau, La Tùy lại thở dài nói: “Nhưng mà nha đầu, ngươi có biết khôi phục quân đội La gia khó khăn đến thế nào không? Binh mã lương thảo tất cả đều cần bạc, La gia gánh không nỗi. Nuôi một đám binh lính chưa tạo được thành tích gì, ngươi bảo ta làm thế nào để nói với cấp trên chi bạc?”

Nuôi quân ba năm, dùng quân một giờ. Nhưng tiền chi cho quân đội đều xuất từ quốc khố, mà quốc khố gánh nhiều khoản chi như vậy, Văn Huệ đế làm gì có tâm tình nhớ đến quân đội La gia ở tận biên thùy. La gia thì lại không gánh nổi khoản chi phí khổng lồ ấy, dù có tạo dựng được quân đội, thì đánh nhau với ai đây? Thật là bi thương.

“Triều đình không chi bạc cho La gia, là vì quân đội La gia không xuất chúng. Nhưng nếu quân đội La gia đánh thắng trận, uy danh hiển hách, vì triều đình ra sức bình ổn khắp nơi, bệ hạ chắc chắn chủ động ra bạc. Còn về quân địch…” Thẩm Diệu mỉm cười: “Xa thì có nước Tần và nước Đại Lương, gần thì có Hung Nô, Đột Quyết, Minh Tề chưa bao giờ thiếu đối thủ, nếu đội quân hùng mạnh, dần dần sẽ được đưa tới chiến trường xa hơn. Ngoại tổ, ta nói có đúng không?”

Nàng ngồi đó phân tích thế lực các nước, biểu hiện rõ dã tâm đem quân bình loạn khắp nơi với nụ cười hết sức nhẹ nhàng, vốn là một thiên kim được nuông chiều chốn khuê phòng, nhưng lại làm người ta cảm thấy nàng hiểu rõ mọi việc, giống như một binh lính tầm thường lăn lộn từ tầng chót xã hội ngoi lên.

Đột nhiên La Tùy tức giận, hắn đứng dậy vung tay áo, lạnh lùng nói: “Chuyện chấn hưng quân đội La gia không cần nói nữa, ta sẽ không đồng ý! Tuyết Nhạn, ngươi dẫn mọi người xuống nghỉ ngơi đi.” Dứt lời hắn xoay người rời đi, không thèm nhìn ai.

La Tùy nỗi giận khiến mọi người rất ngạc nhiên, La Tuyết Nhạn cũng thấy khó hiểu, Thẩm Khâu sờ đầu Thẩm Diệu nói: “Muội muội làm rất tốt!”

La Táp nhìn lướt qua bọn họ, thấp giọng nói với La Lăng: “Tiểu biểu muội này không đơn giản.”

La Lăng cười cười nói: “Có lẽ vậy.”

La Đàm bĩu môi: “Chỉ giỏi khua môi múa mép thôi, làm hại gia gia tức giận.”

La Thiên lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng Thẩm Khâu và Thẩm Diệu đang trò chuyện: “Không chỉ giỏi khua môi múa mép, bộ dạng cũng rất được. Tỷ à, so với ngươi thì nàng xinh đẹp hơn!”

La Đàm hung hăng trừng hắn.

Chapter
1 Chương 1: Phế hậu
2 Chương 2: Trùng sinh
3 Chương 3: Châm ngòi
4 Chương 4: Thẩm lão phu nhân
5 Chương 5: Đối chọi
6 Chương 6: Mạch nước ngầm
7 Chương 7: Quảng Văn đường
8 Chương 8: Biện luận
9 Chương 9: Bùi tú tài
10 Chương 10: Tạ tiểu Hầu gia
11 Chương 11: Kết cục Tạ gia
12 Chương 12: Quế ma ma
13 Chương 13: Âm thầm thông đồng
14 Chương 14: Mẹ con
15 Chương 15: Tô Minh Phong
16 Chương 16
17 Chương 17: Ai dạy ngươi?
18 Chương 18: Nguyên lai là ngươi
19 Chương 19: Thiếu niên lang
20 Chương 20: Lâm An hầu phủ
21 Chương 21: Tài y
22 Chương 22: Vàng bạc
23 Chương 23: Chuẩn bị trước Yến tiệc
24 Chương 24: Ngột ngạt
25 Chương 25: Cười nhạo
26 Chương 26: Kinh diễm
27 Chương 27: Dự thân vương
28 Chương 28: Bản cung đã trở lại
29 Chương 29: Mê hoặc
30 Chương 30: Rút thăm
31 Chương 31: Không cần nhẫn
32 Chương 32: Thi chung
33 Chương 33: Vẽ tranh
34 Chương 34: Thắng
35 Chương 35: Hiểu được
36 Chương 36: Tử y thiếu niên
37 Chương 37: Chất vấn
38 Chương 38: Đưa hoa
39 Chương 39: Khiêu khích
40 Chương 40: Luận sách
41 Chương 41: Nha hoàn
42 Chương 42: Khiêu chiến nàng!
43 Chương 43: Giấy sinh tử
44 Chương 44: Dám giết sao
45 Chương 45: Đến lượt ta
46 Chương 46: Cược mệnh
47 Chương 47: Hồng tâm
48 Chương 48: Đệ tam chi (Tên thứ ba)
49 Chương 49
50 Chương 50: Kích tướng
51 Chương 51: Một người thành trận
52 Chương 52: Đánh lén
53 Chương 53: Làm lại mánh cũ
54 Chương 54: Tính kế
55 Chương 55: Bẩn
56 Chương 56: Mật đàm
57 Chương 57: Thống lĩnh Mạc Kình
58 Chương 58: Hộ vệ
59 Chương 59: Ngọa Long tự
60 Chương 60: Phòng
61 Chương 61: Nguyệt hắc phong cao
62 Chương 62: Khách không mời mà đến
63 Chương 63-1: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (1)
64 Chương 63-2: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (2)
65 Chương 63-3: Đêm gặp Tiểu Hầu gia (3)
66 Chương 63-4: Đêm gặp Tiểu Hầu gia [kết thúc]
67 Chương 64-1: Hồi phủ (1)
68 Chương 64-2: Hồi phủ (2)
69 Chương 64-3: Hồi phủ (3)
70 Chương 65: Không tổn hao gì
71 Chương 65-2: Toàn Thân Trở Ra
72 Chương 65-3: (Kết thúc)
73 Chương 66-1: Quế ma ma chết
74 Chương 66-2: Quế ma ma chết (Kết thúc)
75 Chương 67: Có thai
76 Chương 68: Hoán thân
77 Chương 69: Nhốt
78 Chương 70: Sinh thần
79 Chương 71: Hỏa thiêu từ đường
80 Chương 72: Tính sổ
81 Chương 73: Thẩm khâu
82 Chương 74: Biến hóa
83 Chương 75: Tính toán
84 Chương 76: Hồi triều yến
85 Chương 77: Người tới ta đi
86 Chương 78: Náo nhiệt
87 Chương 79: Yến hội đặc sắc
88 Chương 80: Con đường hắc ám
89 Chương 81: Trả giá
90 Chương 82: Mua bán
91 Chương 83: Diệt môn
92 Chương 84: Nghi kỵ
93 Chương 85: Xuất giá
94 Chương 86: Giết hại
95 Chương 87: Không đành lòng
96 Chương 88: Mềm lòng
97 Chương 89: Đường chết
98 Chương 90: Người thân
99 Chương 91: Thẩm thanh chết
100 Chương 92: Rằm tháng giêng (1)
101 Chương 92-2: Rằm tháng giêng (2)
102 Chương 93: Thẩm diệu mất tích (1)
103 Chương 93-2: Thẩm diệu mất tích (3)
104 Chương 94: Anh hùng cứu tiểu nha đâu
105 Chương 95: Hai người một chỗ
106 Chương 96: Thân cận
107 Chương 97: Kẻ ác lại đến
108 Chương 98: Thị uy
109 Chương 99: Gian phu xuất hiện
110 Chương 100: Giúp kinh sở sở ra tay
111 Chương 101: Say rượu
112 Chương 102: Chuyện cười
113 Chương 103: Một đám quái nhân
114 Chương 104: Giết gian phu
115 Chương 105: Giết người đền mạng
116 Chương 106: Kẻ ác cắn nhau
117 Chương 107: Đoạn tử tuyệt tôn
118 Chương 108: Ái mộ tiên sinh bùi lang?
119 Chương 109: Hoàn lương
120 Chương 110: Thu phục bùi lang
121 Chương 111: Được mời vào cung
122 Chương 112: Xin ra chiến trường
123 Chương 113: Hôn gián tiếp
124 Chương 114: Khinh thường hận
125 Chương 115: Tịch thu binh quyền
126 Chương 116: Tiểu hầu gia không có tương lai
127 Chương 117: Ca ca tạ gia
128 Chương 118: Trai lơ
129 Chương 118-2: La gia
130 Chương 119: Đột quyết tấn công
131 Chương 120: Trọng chấn la gia quân
132 Chương 121: Hai năm sau
133 Chương 122: Hồi kinh
134 Chương 123: Duệ vương
135 Chương 124: Tỷ thí với minh an
136 Chương 125: Hù chết ngươi
137 Chương 126: Gặp lại cố nhân
138 Chương 127: Thiếu
139 Chương 128: Hàng xóm là duệ vương
140 Chương 129: Kiều kiều của ta
141 Chương 130: Người không bằng hổ
142 Chương 131: Bổn vương giúp ngươi
143 Chương 132: Thường tại thanh
144 Chương 133: Nhiệt tình
145 Chương 134: Ác mộng
146 Chương 135: Hôn sự
147 Chương 136: Bổn vương muốn cưới nàng
148 Chương 137: Biến mộng thành thực
149 Chương 138: Kiều kiều yếu ớt
150 Chương 139: Không xong
151 Chương 140: Lang băm không chịu trách nhiệm
152 Chương 141: Chương 141
153 Chương 142: Chương 142
154 Chương 143: Chương 143
155 Chương 144: Chương 144
156 Chương 145: Chương 145
157 Chương 146: Chương 146
158 Chương 147: Chương 147
159 Chương 148: Chương 148
160 Chương 149: Chương 149
161 Chương 150: Chương 150
162 Chương 151: Chương 151
163 Chương 152: Chương 152
164 Chương 153: Chương 153
165 Chương 154: Chương 154
166 Chương 155: Chương 155
167 Chương 156: Chương 156
168 Chương 157: Chương 157
169 Chương 158: Chương 158
170 Chương 159: Chương 159
171 Chương 160: Chương 160
172 Chương 161: Chương 161
173 Chương 162: Chương 162
174 Chương 163: Chương 163
175 Chương 164: Chương 164
176 Chương 165: Chương 165
177 Chương 166: Chương 166
178 Chương 167: Chương 167
179 Chương 168: Chương 168
180 Chương 169: Chương 169
181 Chương 170: Chương 170
182 Chương 171: Chương 171
183 Chương 172: Chương 172
184 Chương 173: Chương 173
185 Chương 174: Chương 174
186 Chương 175: Chương 175
187 Chương 176: Chương 176
188 Chương 177: Chương 177
189 Chương 178: Chương 178
190 Chương 179: Chương 179
191 Chương 180: Chương 180
192 Chương 181: Chương 181
193 Chương 182: Chương 182
194 Chương 183: Chương 183
195 Chương 184: Chương 184
196 Chương 185: Chương 185
197 Chương 186: Chương 186
198 Chương 187: Chương 187
199 Chương 188: Chương 188
200 Chương 189: Chương 189
201 Chương 190: Chương 190
202 Chương 191: Chương 191
203 Chương 192: Chương 192
204 Chương 193: Chương 193
205 Chương 194: Chương 194
206 Chương 195: Chương 195
207 Chương 196: Chương 196
208 Chương 197: Chương 197
209 Chương 198: Chương 198
210 Chương 199: Chương 199
211 Chương 200: Chương 200
212 Chương 201: Chương 201
213 Chương 202: Chương 202
214 Chương 203: Chương 203
215 Chương 204: Chương 204
216 Chương 205: Chương 205
217 Chương 206: Chương 206
218 Chương 207: Chương 207
219 Chương 208: Chương 208
220 Chương 209: Chương 209
221 Chương 210: Chương 210
222 Chương 211: Chương 211
223 Chương 212: Chương 212
224 Chương 213: Chương 213
225 Chương 214: Chương 214
226 Chương 215: Chương 215
227 Chương 216: Chương 216
228 Chương 217: Chương 217
229 Chương 218: Chương 218
230 Chương 219: Chương 219
231 Chương 220: Chương 220
232 Chương 221: Chương 221
233 Chương 222: Chương 222
234 Chương 223: Chương 223
235 Chương 224: Chương 224
236 Chương 225: Chương 225
237 Chương 226: Chương 226
238 Chương 227: Chương 227
239 Chương 228: Chương 228
240 Chương 229: Chương 229
241 Chương 230: Chương 230
242 Chương 231: Chương 231
243 Chương 232: Chương 232
244 Chương 233: Chương 233
245 Chương 234: Chương 234
246 Chương 235: Chương 235
Chapter

Updated 246 Episodes

1
Chương 1: Phế hậu
2
Chương 2: Trùng sinh
3
Chương 3: Châm ngòi
4
Chương 4: Thẩm lão phu nhân
5
Chương 5: Đối chọi
6
Chương 6: Mạch nước ngầm
7
Chương 7: Quảng Văn đường
8
Chương 8: Biện luận
9
Chương 9: Bùi tú tài
10
Chương 10: Tạ tiểu Hầu gia
11
Chương 11: Kết cục Tạ gia
12
Chương 12: Quế ma ma
13
Chương 13: Âm thầm thông đồng
14
Chương 14: Mẹ con
15
Chương 15: Tô Minh Phong
16
Chương 16
17
Chương 17: Ai dạy ngươi?
18
Chương 18: Nguyên lai là ngươi
19
Chương 19: Thiếu niên lang
20
Chương 20: Lâm An hầu phủ
21
Chương 21: Tài y
22
Chương 22: Vàng bạc
23
Chương 23: Chuẩn bị trước Yến tiệc
24
Chương 24: Ngột ngạt
25
Chương 25: Cười nhạo
26
Chương 26: Kinh diễm
27
Chương 27: Dự thân vương
28
Chương 28: Bản cung đã trở lại
29
Chương 29: Mê hoặc
30
Chương 30: Rút thăm
31
Chương 31: Không cần nhẫn
32
Chương 32: Thi chung
33
Chương 33: Vẽ tranh
34
Chương 34: Thắng
35
Chương 35: Hiểu được
36
Chương 36: Tử y thiếu niên
37
Chương 37: Chất vấn
38
Chương 38: Đưa hoa
39
Chương 39: Khiêu khích
40
Chương 40: Luận sách
41
Chương 41: Nha hoàn
42
Chương 42: Khiêu chiến nàng!
43
Chương 43: Giấy sinh tử
44
Chương 44: Dám giết sao
45
Chương 45: Đến lượt ta
46
Chương 46: Cược mệnh
47
Chương 47: Hồng tâm
48
Chương 48: Đệ tam chi (Tên thứ ba)
49
Chương 49
50
Chương 50: Kích tướng
51
Chương 51: Một người thành trận
52
Chương 52: Đánh lén
53
Chương 53: Làm lại mánh cũ
54
Chương 54: Tính kế
55
Chương 55: Bẩn
56
Chương 56: Mật đàm
57
Chương 57: Thống lĩnh Mạc Kình
58
Chương 58: Hộ vệ
59
Chương 59: Ngọa Long tự
60
Chương 60: Phòng
61
Chương 61: Nguyệt hắc phong cao
62
Chương 62: Khách không mời mà đến
63
Chương 63-1: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (1)
64
Chương 63-2: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (2)
65
Chương 63-3: Đêm gặp Tiểu Hầu gia (3)
66
Chương 63-4: Đêm gặp Tiểu Hầu gia [kết thúc]
67
Chương 64-1: Hồi phủ (1)
68
Chương 64-2: Hồi phủ (2)
69
Chương 64-3: Hồi phủ (3)
70
Chương 65: Không tổn hao gì
71
Chương 65-2: Toàn Thân Trở Ra
72
Chương 65-3: (Kết thúc)
73
Chương 66-1: Quế ma ma chết
74
Chương 66-2: Quế ma ma chết (Kết thúc)
75
Chương 67: Có thai
76
Chương 68: Hoán thân
77
Chương 69: Nhốt
78
Chương 70: Sinh thần
79
Chương 71: Hỏa thiêu từ đường
80
Chương 72: Tính sổ
81
Chương 73: Thẩm khâu
82
Chương 74: Biến hóa
83
Chương 75: Tính toán
84
Chương 76: Hồi triều yến
85
Chương 77: Người tới ta đi
86
Chương 78: Náo nhiệt
87
Chương 79: Yến hội đặc sắc
88
Chương 80: Con đường hắc ám
89
Chương 81: Trả giá
90
Chương 82: Mua bán
91
Chương 83: Diệt môn
92
Chương 84: Nghi kỵ
93
Chương 85: Xuất giá
94
Chương 86: Giết hại
95
Chương 87: Không đành lòng
96
Chương 88: Mềm lòng
97
Chương 89: Đường chết
98
Chương 90: Người thân
99
Chương 91: Thẩm thanh chết
100
Chương 92: Rằm tháng giêng (1)
101
Chương 92-2: Rằm tháng giêng (2)
102
Chương 93: Thẩm diệu mất tích (1)
103
Chương 93-2: Thẩm diệu mất tích (3)
104
Chương 94: Anh hùng cứu tiểu nha đâu
105
Chương 95: Hai người một chỗ
106
Chương 96: Thân cận
107
Chương 97: Kẻ ác lại đến
108
Chương 98: Thị uy
109
Chương 99: Gian phu xuất hiện
110
Chương 100: Giúp kinh sở sở ra tay
111
Chương 101: Say rượu
112
Chương 102: Chuyện cười
113
Chương 103: Một đám quái nhân
114
Chương 104: Giết gian phu
115
Chương 105: Giết người đền mạng
116
Chương 106: Kẻ ác cắn nhau
117
Chương 107: Đoạn tử tuyệt tôn
118
Chương 108: Ái mộ tiên sinh bùi lang?
119
Chương 109: Hoàn lương
120
Chương 110: Thu phục bùi lang
121
Chương 111: Được mời vào cung
122
Chương 112: Xin ra chiến trường
123
Chương 113: Hôn gián tiếp
124
Chương 114: Khinh thường hận
125
Chương 115: Tịch thu binh quyền
126
Chương 116: Tiểu hầu gia không có tương lai
127
Chương 117: Ca ca tạ gia
128
Chương 118: Trai lơ
129
Chương 118-2: La gia
130
Chương 119: Đột quyết tấn công
131
Chương 120: Trọng chấn la gia quân
132
Chương 121: Hai năm sau
133
Chương 122: Hồi kinh
134
Chương 123: Duệ vương
135
Chương 124: Tỷ thí với minh an
136
Chương 125: Hù chết ngươi
137
Chương 126: Gặp lại cố nhân
138
Chương 127: Thiếu
139
Chương 128: Hàng xóm là duệ vương
140
Chương 129: Kiều kiều của ta
141
Chương 130: Người không bằng hổ
142
Chương 131: Bổn vương giúp ngươi
143
Chương 132: Thường tại thanh
144
Chương 133: Nhiệt tình
145
Chương 134: Ác mộng
146
Chương 135: Hôn sự
147
Chương 136: Bổn vương muốn cưới nàng
148
Chương 137: Biến mộng thành thực
149
Chương 138: Kiều kiều yếu ớt
150
Chương 139: Không xong
151
Chương 140: Lang băm không chịu trách nhiệm
152
Chương 141: Chương 141
153
Chương 142: Chương 142
154
Chương 143: Chương 143
155
Chương 144: Chương 144
156
Chương 145: Chương 145
157
Chương 146: Chương 146
158
Chương 147: Chương 147
159
Chương 148: Chương 148
160
Chương 149: Chương 149
161
Chương 150: Chương 150
162
Chương 151: Chương 151
163
Chương 152: Chương 152
164
Chương 153: Chương 153
165
Chương 154: Chương 154
166
Chương 155: Chương 155
167
Chương 156: Chương 156
168
Chương 157: Chương 157
169
Chương 158: Chương 158
170
Chương 159: Chương 159
171
Chương 160: Chương 160
172
Chương 161: Chương 161
173
Chương 162: Chương 162
174
Chương 163: Chương 163
175
Chương 164: Chương 164
176
Chương 165: Chương 165
177
Chương 166: Chương 166
178
Chương 167: Chương 167
179
Chương 168: Chương 168
180
Chương 169: Chương 169
181
Chương 170: Chương 170
182
Chương 171: Chương 171
183
Chương 172: Chương 172
184
Chương 173: Chương 173
185
Chương 174: Chương 174
186
Chương 175: Chương 175
187
Chương 176: Chương 176
188
Chương 177: Chương 177
189
Chương 178: Chương 178
190
Chương 179: Chương 179
191
Chương 180: Chương 180
192
Chương 181: Chương 181
193
Chương 182: Chương 182
194
Chương 183: Chương 183
195
Chương 184: Chương 184
196
Chương 185: Chương 185
197
Chương 186: Chương 186
198
Chương 187: Chương 187
199
Chương 188: Chương 188
200
Chương 189: Chương 189
201
Chương 190: Chương 190
202
Chương 191: Chương 191
203
Chương 192: Chương 192
204
Chương 193: Chương 193
205
Chương 194: Chương 194
206
Chương 195: Chương 195
207
Chương 196: Chương 196
208
Chương 197: Chương 197
209
Chương 198: Chương 198
210
Chương 199: Chương 199
211
Chương 200: Chương 200
212
Chương 201: Chương 201
213
Chương 202: Chương 202
214
Chương 203: Chương 203
215
Chương 204: Chương 204
216
Chương 205: Chương 205
217
Chương 206: Chương 206
218
Chương 207: Chương 207
219
Chương 208: Chương 208
220
Chương 209: Chương 209
221
Chương 210: Chương 210
222
Chương 211: Chương 211
223
Chương 212: Chương 212
224
Chương 213: Chương 213
225
Chương 214: Chương 214
226
Chương 215: Chương 215
227
Chương 216: Chương 216
228
Chương 217: Chương 217
229
Chương 218: Chương 218
230
Chương 219: Chương 219
231
Chương 220: Chương 220
232
Chương 221: Chương 221
233
Chương 222: Chương 222
234
Chương 223: Chương 223
235
Chương 224: Chương 224
236
Chương 225: Chương 225
237
Chương 226: Chương 226
238
Chương 227: Chương 227
239
Chương 228: Chương 228
240
Chương 229: Chương 229
241
Chương 230: Chương 230
242
Chương 231: Chương 231
243
Chương 232: Chương 232
244
Chương 233: Chương 233
245
Chương 234: Chương 234
246
Chương 235: Chương 235