Chương 125: Chung cuộc (2) – Kết thúc

Quái vật lớn biến ảo thành nửa con người, bò lên từ đầm lầy, đi vào trong viện nghiên cứu.

Đỉnh viện nghiên cứu bị phá vỡ, mặt tường bị dịch nhầy ăn mòn, hắn ngồi ở tầng cao nhất, giống như ngồi trên đỉnh, quan sát lãnh thổ của mình.

Dị năng giả bị dị chủng xua đuổi nơm nớp lo sợ đi ra ngoài.

Bọn họ đều là người thực nghiệm, mạt thế bắt đầu không bao lâu đã bị cầm tù, làm đủ loại thực nghiệm trên cơ thể người.

Dưới mặt đất họ thừa nhận không biết bao nhiêu tra tấn, cho đến có một ngày, những dị năng giả khác đều bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, thất khiếu đổ máu, giống như có gì đó phá hủy tinh thần.

Bọn họ mừng rỡ như điên, cho đến khi thấy con dị chủng uốn lượn tiến vào, hiến họ cho một con quái vật hình người.

Chủ nhân chân chính của viện nghiên cứu tiếp quản bọn họ.

Bọn họ bất quá chỉ từ một địa ngục này sang một địa ngục khác.

Người thực nghiệm đầy hoảng sợ, nhìn một "người" với bộ mặt hoàn toàn thay đổi, trong lòng càng thêm sợ hãi.

"Người" này quay đầu, hốc mắt trống trơn hướng về phía họ, từ hốc mắt tràn ra sương mù xám, dũng mãnh tràn vào trong người đám thực nghiệm.

Người thực nghiệm thống khổ lăn lộn, bị dày vò một lúc, sau đó lại hoàn hảo không tổn hao gì, đứng lên.

"Người" nhắm mắt lại, cửa viện nghiên cứu từ từ mở ra, người thực nghiệm liếc nhau.

Sau đó, người thứ nhất có lá gan quay đầu chạy, những người còn lại thấy người này thật sự có thể tồn tại rời đi, cũng phía sau tiếp phía trước trào ra khỏi viện nghiên cứu.

"Người" nheo "mắt" lại, xúc chi đen đưa lên "mắt", lãnh đạm nhìn họ rời đi.

Hắn đợi không biết bao lâu, rốt cuộc nhìn đến hai người sóng vai từ đầu kia đầm lầy đi tới, bụi gai đen che trởi lấp đất, dị chủng tới gần đều bị xé nát.

Lâm Ân đứng lên, xúc chi tầng tầng thu gọn lại, miễn cưỡng tu bổ lại gương mặt thô sơ đầy máu.

Dù cho như thế, bộ dáng hắn vẫn thập phần khủ/ng bố.

Hắn dừng bước trước vách tường viện nghiên cứu, đầy ghét bỏ nhìn gương mặt mình.

Đầm lầy đen nghe theo ý hắn chỉ huy, dũng mãnh hướng tới Giang Hành Chu và Thích Miên đang tiến tới gần.

Bụi gai phóng lên cao, Thích Miên nghiêng người đạp lên mũi gai nhọn, bốc lên.

Sau lưng cô là bụi gai đen giống như một đôi cánh thật lớn, chống đỡ né tránh sóng dị chủng tập kích đợt thứ nhất.

Tay Thích Miên phát ra trọng lực lớn, nhanh chóng tràn ra bao phủ toàn bộ đầm lầy.

Dị chủng ẩn nấp trong đầm lầy không chịu nổi mà trồi dậy, bị bụi gai đen tiến tới xé nát.

"Mày mạnh lên." Lâm Ân đạp trong không khí như giẫm trên đất bằng đi về hướng hai người, "Là đồ vật của Giang Thừa sống lại trong mày sao? Còn đem tụi bây ở bên nhau, mày có thể dùng dị năng của hắn, chúng bây từ đây một vinh đều vinh, nhất tổn câu tổn."

"Vậy thật đúng là......" Hắn điên cuồng cười rộ lên, "Thật tốt quá! Chỉ cần giết một đứa, đứa kia sẽ thống khổ lập tức đi tìm chết."

Thích Miên quát chói tai: "Si tâm vọng tưởng!"

Đao khí bổ ra quét qua đám xúc chi, phân giải được hơn phân nửa.

Lâm Ân tránh đi, tuyết tung bay, sắc trời tối tăm tựa hồ sáng lên được một chút, "Cây đao cũng được sửa —— tụi bây tìm được người Giang Thừa đã từng gặp?"

Thích Miên không nói một lời, trọng lực bàng bạc dọc theo chân cô tràn ra, nghiền nát dị chủng vọt tới.

Giang Hành Chu đứng phía sau, nỗ lực điều khiển bụi gai phối hợp.

Lâm Ân bỗng nhiên chuyển người tránh khỏi Thích Miên, xúc chi dài ra nhằm tới Giang Hành Chu đứng trên mặt đất.

Ánh mắt Thích Miên biến đổi, trong nháy mắt xuất hiện trước người Giang Hành Chu, dùng thân chống đỡ đợt công kích.

Xúc chi bị trúc đao và dị năng phân giải đánh lui, Lâm Ân lùi lại, cũng không vội, ánh mắt đầy hứng thú: "Thì ra không phải cùng chung dị năng. Vì làm mày sống lại, nó đem cho mày tất cả? Cảm tình con người, thật là đáng yêu —— lại thật đáng buồn cười."

Thích Miên xoay đao, toàn bộ xúc chi đồng thời dâng lên, tinh thần lực công kích thật mạnh ập tới, tinh hạch trong đầu Thích Miên nứt ra từng rãnh nhỏ, đầu cô nhức nhối.

Bụi gai nhanh chóng vặn thành một tấm chắn trước mặt Thích Miên, hấp thu phần lớn tinh thần lực công kích.

Trúc đao cuốn lên, khí đao cuốn lên đánh nát xúc chi, Thích Miên không sợ chết xông lên trước, thân hình nhanh như hư ảnh đánh vô số đao xuống quanh thân Lâm Ân.

Sau khi được sửa chữa, trúc đao dường như càng sắc bén hơn, khí đao đụng vào xúc chi tạo thành nổ mạnh, đao khí lại không bị tiêu tán mà linh hoạt quay ngược lại, dọc theo xúc chi phóng tới thân thể Lâm Ân.

Lâm Ân trở tay không kịp, thân hình bị đao khí cắt ra miệng vết thương thật lớn, hắn lật đật lùi lại, thở d/ốc.

Tay và xúc chi ấn lên miệng vết thương.

Máu đỏ sũng cả thân người hắn giống như lửa nóng rực, miệng vết thương vô pháp khép lại.

Chẳng sợ hắn cắt bỏ máu thịt thật nhanh cũng không làm được gì.

Lại là máu kịch độc của Thích Miên!

Ánh mắt Lâm Ân cực kỳ hung ác lại nham hiểm, nhìn thẳng vào Thích Miên.

Thích Miên cảm giác được phía sau nguy hiểm thật lớn nhưng cô vẫn không quay đầu lại, bụi gai phía sau lưng bện thành cái khiên, trúc đao đồng thời đảo ngược, chém ra sau.

Sương mù xám rít lên, đánh mạnh vào giữa bụi gai và trúc đao, cho dù Thích Miên được tầng tầng bảo vệ vẫn bị đánh bay đi, nện vào một thân cây, xương cốt cả người như nát vụn, được hoa gai chống đỡ lại.

Lâm Ân trào phúng: "Sống lại thì thế nào? Bất quá là lại chết lần nữa trên tay tao!"

Xúc chi xuyên thấu cơ thể Thích Miên, dị năng tinh thần xâm lấn đại não, Thích Miên phun ra một miệng máu, cả người run rẩy.

Thích Miên cắn răng, chuyển đao cắt đi xúc chi.

Cô miễn cưỡng đứng lên, cong eo, nhìn Lâm Ân, cười nhạt trào phúng, "Bọn tao không chỉ sửa chữa cây đao này, còn phát hiện trong đao tin tức Giang Thừa lưu lại —— mày muốn nhìn không?"

Lâm Ân cười lạnh: "Tin tức của hắn thì có quan hệ gì tới tao đâu."

"Không." Giọng Thích Miên như là thở dài, lại như là bi thương, "Tin tức, đúng là để lại cho mày. Chẳng lẽ mày không nghĩ tới lúc trước ông ấy không nhận nuôi mày, có lẽ là hiểu lầm hay sao?"

Lâm Ân chựng lại, Thích Miên tới gần, Lâm Ân lập tức giơ tay cuốn lên đầm lầy đen, đầm lầy như tường sắt ngăn cách hai bên, còn chính hắn lui về phía sau, gần như là trốn tránh.

Trúc đao lại phá vỡ mảnh đầm lầy như bức tường, Thích Miên lao ra, gần tới chỗ hắn, đối diện nhìn Lâm Ân: "Mày vì sao không dám nhìn? Mày sợ hãi sao, sợ hãi tất cả đều là hiểu lầm, sợ hãi mình đã bỏ qua đồ vật mình mong muốn nhất?"

Trúc đao trong tay cô hoa thành một vòng, vài sợi ánh sáng như lưu li dâng lên từ thân đao, ngưng kết thành mấy mảnh tinh thể trong sáng.

Đầm lầy đen rơi xuống, sắp che phủ, ô nhiễm mấy tinh thể đó.

Lâm Ân đột nhiên nhào lên, dùng thân hình thật lớn ngăn trở bùn lầy rơi xuống, nắm mấy tinh thể trong lòng bàn tay thô ráp.

Run rẩy, dùng sức bóp nát.

Thích Miên hơi ngạc nhiên.

Quái vật ngẩng mặt lên, cuồng tiếu: "Ha ha ha, tao sẽ không bao giờ bị mấy thứ này ràng buộc, Giang Thừa là cái thứ gì, nhân loại là cái thứ gì! Loại tình cảm mềm yếu này, tao không cần!"

Xúc chi dài ra bốn hướng, dây dưa đánh nhau với bụi gai.

Thích Miên nương theo bụi gai xuyên qua giữa đám đánh nhau, một thân toàn máu xuất hiện phía trên Lâm Ân.

Lòng bàn tay cầm hai tinh thể cũng nhiễm máu, ánh mắt thương xót: "Nhưng mày cần biết chân tướng."

Cô mở ra hai tinh thể, ánh sáng chói lóa tràn ra.

Hình chiếu hư ảo trôi nổi giữa thiên địa, một rừng trúc thật lớn trải dài đến tận chân trời, kiến trúc cổ quái ẩn giấu sau rừng trúc.

Âm điệu cổ quái đan xen, ngôn ngữ khó hiểu bập bẹ. Giữa đám âm thanh đó, một người đàn ông đeo đao trên lưng chậm rãi đi trên con đường nhỏ.

Sau đầu người đàn ông có bím tóc nho nhỏ, giữa cánh đồng tuyết, bím tóc lắc qua lắc lại, lấp lánh óng ánh.

Ông từ trong trí nhớ đi ra, nổi bật giữa vầng sáng.

Lâm Ân run rẩy, cầm lòng không đậu tiến lên.

Quái vật thật lớn, vặn vẹo tay chân, đứng ở đó mới ý thức được chính mình thật xấu xí, luống cuống muốn thu lại xúc chi, xiêu vẹo dán mảnh da người lên trên người.

Hắn không tự chủ được cúi người thấp xuống, lấy một tư thái hèn mọn nhìn lên người đàn ông.

Người đàn ông rũ mắt nhìn, tựa hồ bị hình dạng thảm hại của hắn làm hoảng sợ, dùng ngữ khí trêu đùa hỏi: "Mày làm gì? Quỳ nữa cũng không được, tao là người cha mày không chiếm được."

Một màn quen thuộc tái diễn, cả người quái vật run rẩy, thanh âm cũng run theo, chất vấn: "Tôi đã giết sạch tộc của tôi, cũng phủ lên da người, tôi là người. Vì sao ông không tiếp tôi cùng rời đi?"

Hình chiếu hư ảo chiếu ra đầu hắn vỡ nát, cả người đều bị thương, vì muốn tranh thủ cơ hội này, hắn đã trải qua biết bao nhiêu chiến đấu tàn khốc.

Cánh đồng tuyết rực rỡ, giữa hai bên có một giới tuyến rõ ràng, quái vật quỳ bên bóng tối, người đàn ông đứng bên ánh sáng.

Quái vật cầu xin nhìn người đàn ông, nụ cười ông dần dần thu lại, rốt cuộc thở một hơi thật dài, tay đưa ra nâng hắn lên.

"Mày không cần như thế."

Quái vật mở to hai mắt.

Quái vật được dẫn vào trong phần sáng, được người đàn ông dùng tư thế bạn thân ôm lấy: "Mày vốn chính là một thân thể đủ độc lập, tao chưa bao giờ xem mày như một đứa trẻ."

Lâm Ân ngẩn ngơ.

Tuyết rơi xuống đầy mặt, khóe mắt hắn lăn xuống từng dòng từng dòng dịch nhầy.

"Tôi...... đã chờ được ông."

Giây tiếp theo, ngực bụng hắn như bị bỏng cháy.

Theo bản năng Lâm Ân giãy giụa lên, người đàn ông lại ôm hắn càng chặt hơn, bụi gai từ thân thể người đàn ông dâng lên, xỏ xuyên qua toàn thân con quái vật này, gai đen giống như đám sợi, kéo dài ra tới mỗi một góc.

Mỗi một cây gai đều nhuốm máu Thích Miên, loại kịch độc này thâm nhập mỗi tế bào của hắn, đốt cháy từng điểm từng điểm một.

Quái vật trợn mắt lên: "!!!"

Giang Hành Chu cúi đầu, thấp giọng bên tai nó: "Làm em trai tao, mày không xứng."

Quái vật nôn ra từng ngụm dịch chua, xúc chi nó đột nhiên mọc dài ra, xuyên thấu thân thể Giang Hành Chu.

Giang Hành Chu kêu lên một tiếng, thân thể anh bị xúc chi đâm vào, cơ hồ bị thọc thành cái sàng, anh vẫn cứ ôm chặt Lâm Ân, bụi gai bó chặt hai người lại bên nhau.

Quái vật dùng cái đuôi cầu sinh, cố cắt đứt bộ phận dính vào bụi gai, dùng hết sức đánh bay Giang Hành Chu.

Bụi gai dâng lên, bao quanh Giang Hành Chu, bảo vệ anh.

Lâm Ân chỉ còn một hơi, hắn không dám tưởng mà nhìn Giang Hành Chu trước mặt, lại nhìn một "Giang Hành Chu" khác đứng trên mặt đất, vươn tay lên, xúc chi nhằm bắn về phía "Giang Hành Chu".

Thích Miên huy động bụi gai tạo thành khiên giáp trước mặt "Giang Hành Chu", xúc chi đánh nát khiên giáp này, sau đó bị kiệt sức, cuối cùng phất nhẹ trên mặt "Giang Hành Chu" một cái ——

Trên mặt "Giang Hành Chu" xuất hiện một vết thương, ngụy trang mất đi, lộ ra một gương mặt bầm dập cùng lốm đốm, thân hình cũng thu nhỏ lại.

Đúng là người đã từng ở căn cứ Thành Đông ngụy trang làm Kim Mộng, "Tiểu Hồng".

Tiểu Hồng giờ phút này hoảng sợ ngã ngồi trên đất, lắc đầu khóc kêu, làm khẩu hình: Đừng giết tôi, đừng giết tôi.

Vì làm Tiểu Hồng không phát ra thanh âm hủy đi kế hoạch này, họ dùng thuốc của Nút tạm thời làm cô ta câm lại.

Dây leo từ sau lưng cô ta tản ra, trong quần áo nam tính rộng dài vừa rồi toàn bộ đều là nó, lúc giữa trận chiến, nó đã chống đỡ thân thể Tiểu Hồng, không cho cô ta ngã xuống.

Thích Miên lại lần nữa xuất hiện trước mặt quái vật, nó không có bất kỳ dư lực nào ngăn cản lại trúc đao.

Nửa thân mình quái vật khổng lồ từ không trung rơi xuống, lộ ra tinh hạch trong suốt bên trong.

Lâm Ân bừng tỉnh, lộ ra nụ cười thảm thiết.

Trúc đao đã để trên tinh hạch của hắn, mọi giãy giụa đều sẽ phí công, hắn cười thảm, nhìn Thích Miên: "Tao rốt cuộc chung quy thua bởi tình cảm mềm yếu buồn cười này."

Hắn không cam lòng mở miệng: "Tao có chết, thân mình tao có thể tẩm bổ dị chủng thế giới này, bọn nhỏ tao đưa ra trong vòng mấy ngày ngắn ngủi sẽ sinh trưởng đầy cơ thể những người sống sót."

Thích Miên thở hổn hển, cúi đầu, thương hại nhìn hắn, từng giọt máu dừng trên mặt hắn, tạo thành một lỗ thủng lớn.

Lâm Ân khó hiểu nhìn ánh mắt trào phúng lại không ngạc nhiên gì của Thích Miên.

Cho đến khi trong tầm mắt hắn xuất hiện một con chim đen vỗ cánh che trời lấp đất, con chim mang theo khí thế có thể bẻ gãy mọi thứ, là giống loài tuyệt đối không thể xuất hiện trên thế giới này.

Trên đầu chim ngồi một thiếu nữ nhỏ nhắn, phía sau thiếu nữ là một cái lồng sắc kim "con mắt".

Bọn họ đem "con mắt" ở viện nghiên cứu ngầm ra tới, dùng để bao trùm thi thể còn lại của hắn.

"Những người thực nghiệm mà mày đưa ra ngoài sẽ có người xử lý." Đường đi ra ngoài từ đầm lầy phía bắc chỉ có hướng căn cứ đế đô, Bành Lăng Tân và Kim Mộng đã ở đó chờ —— Giọng Thích Miên không hề có cảm tình gì, "Hết thảy những chuyện này, đều là tin tức Giang Thừa lưu lại trong đao cho chúng tôi biết, lúc Lộc Khấu sửa đao đã tình cờ phát hiện ra. Lúc ông ấy biết mày hủy diệt máy định vị về nhà, đã đoán được cục diện ngày hôm nay."

"......" Lâm Ân lộ ra nụ cười thê thảm, "Hiểu biết tao nhất, cuối cùng vẫn là ông ấy."

"Tao giết chủng tộc của tao, phủ nhận nơi mình sinh ra, phủ lên da người, chính là để trở thành người đồng hành với ông ấy."

"Tao trả giá nhiều như vậy, lại không được ông ta đáp lại."

"Mày cho rằng chúng bây thắng sao? Ngay cả tao đã chết, dị chủng thế giới này cũng sẽ một bước tiến hóa, tiến hóa đến mức tao hy vọng chúng nó tồn tại, sẽ trở thành một phần của bản đồ toàn bộ vũ trụ."

"Mạt thế đến là số mệnh, bản đồ tương lai không thể nghịch chuyển."

"Vì sao? Vì sao nhân loại các người lại muốn giãy giụa như thế. Ông ta đã vượt qua nhiều thế giới như vậy, rõ ràng biết đây là vận mệnh không thể trốn tránh, vì sao lại còn muốn liều mạng ngăn cản, rõ ràng ông ta có thể có lựa chọn tốt hơn."

"Vì sao...... không muốn lưu tại bên người tao?"

"Vì sao ông ấy không cần tao?"

Mắt quái vật trào ra máu đen đặc sệt.

Đao Thích Miên đâm vào thân hình quái vật, lấy tinh hạch kia ra, bình tĩnh trả lời: "Bởi vì chúng tôi là nhân loại, ý thức sinh tồn đã khắc sâu vào trong xương cốt, truyền từ đời này sang đời khác."

"Chúng tôi, sinh sôi không ngừng."

Tinh hạch thoát khỏi thân hình quái vật, hắn mở to mắt, hỏi ra vấn đề cuối cùng: "Ký ức này là thật chăng?"

Thích Miên nhẹ giọng: "Là thật. Lúc mày tàn sát thế giới của mày, ông ấy thật sự có nghĩ tới mang mày đi theo."

Lâm Ân há miệng thở dốc, phát ra một tiếng thở dài cực dài, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cái lồng sắc kim bao trùm xuống, lúc thân thể quái vật sắp tan rã, lồng đã che lại toàn bộ thân hình nó, khí thể màu đen va chạm với lồng, lại bị ánh kim chậm rãi hòa tan.

Mười năm, trăm năm, ngàn năm sau, khối thân thể này sẽ giống như cái kén ở tầng ngầm kia, tan rã trên thế giới này.

Thích Miên ngẩng đầu nhìn ánh tuyết chói chang bốn phía.

Giữa trời tuyết, Giang Hành Chu chậm rãi đi tới, thân bị trọng thương, lưng vẫn thẳng, khuôn mặt đầy máu, nhưng vẫn thanh tuấn như sương tuyết.

Anh vươn tay về phía cô, như người câm nhỏ đã từng làm, không nói lời nào, lại chưa từng thối lui về phía sau.

Thích Miên để tay vào lòng bàn tay anh, tay họ nắm chặt, không thể tách rời.

Thích Miên cong mắt: "Về nhà."

Giang Hành Chu gật đầu: "Được."

Ánh tuyết tỏa lên đôi bàn tay giao nhau, vượt qua thời không, cùng chung sinh tử.

+

Bụi gai cuốn tận chân trời, ở thế giới hai màu đen trắng, giữa trời tuyết trắng ngần vây quanh, hướng đi của họ thật gian nan, nhưng tương lai nhất định sương mù sẽ tan đi.

Chapter
1 Chương 1: Tái sinh
2 Chương 2: Quay lại với bạn
3 Chương 3: Thiết quân luật tại Thành phố
4 Chương 4: Thanh niên này rõ ràng không có vũ khí gì
5 Chương 5: Tôi đã bị cắn, thật tốt...
6 Chương 6: Để cứu anh ta, cô sẽ không quay lại được
7 Chương 7: Ngày tận thế sắp đến
8 Chương 8: Bệnh viện thành phố Quan Châu (1)
9 Chương 9: Bệnh viện thành phố Quan Châu (2)
10 Chương 10: Đêm đỏ
11 Chương 11: Bồ nữ
12 Chương 12: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (1)
13 Chương 13: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (2)
14 Chương 14: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (3): Ngọn lửa cuốn theo chiều gió
15 Chương 15: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (4)
16 Chương 16: Đường Tây Hoa Đào (1)
17 Chương 17: Đường Tây Hoa Đào (2)
18 Chương 18: Đường Tây Hoa Đào (3)
19 Chương 19: Ga tàu điện ngầm Tây Hoa Đào (1)
20 Chương 20: Ga tàu điện ngầm Tây Hoa Đào (2)
21 Chương 21: Xưởng nước máy
22 Chương 22: Thôn nhỏ trong thành phố
23 Chương 23: Nếu không phải trúc đao, vậy thì dễ nói chuyện...
24 Chương 24: Phi cơ
25 Chương 25: Căn cứ Lĩnh Nam Bình An (1)
26 Chương 26: Căn cứ Lĩnh Nam Bình An (2)
27 Chương 27: Căn cứ Hạnh Phúc (1)
28 Chương 28: Căn cứ Hạnh Phúc (2)
29 Chương 29: Căn cứ Hạnh Phúc (3)
30 Chương 30: Căn cứ Hạnh Phúc (4)
31 Chương 31: Căn cứ Hạnh Phúc (5)
32 Chương 32: Kho lúa (1)
33 Chương 33: Kho lúa (2)
34 Chương 34: Nhà kính trồng hoa
35 Chương 35: Văn phòng chính phủ huyện
36 Chương 36: Ảo ảnh
37 Chương 37: Ảo ảnh (2)
38 Chương 38: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (1)
39 Chương 39: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (2)
40 Chương 40: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (3)
41 Chương 41: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (4)
42 Chương 42: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (5)
43 Chương 43: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (6)
44 Chương 44: Thuốc?
45 Chương 45: Nhà gỗ
46 Chương 46
47 Chương 47: Quốc lộ (1)
48 Chương 48: Quốc lộ (2)
49 Chương 49: Quốc lộ (3)
50 Chương 50: Quốc lộ (4)
51 Chương 51: Quốc lộ (5)
52 Chương 52: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (1)
53 Chương 53: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (2)
54 Chương 54: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (3)
55 Chương 55: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (4)
56 Chương 56: Căn cứ Trường Nam (1)
57 Chương 57: Căn cứ Trường Nam (2)
58 Chương 58: Căn cứ Trường Nam (3)
59 Chương 59: Căn cứ Trường Nam (4)
60 Chương 60: Căn cứ Trường Nam (5)
61 Chương 61: Căn cứ Trường Nam (6)
62 Chương 62: Căn cứ Trường Nam (7)
63 Chương 63: Căn cứ Trường Nam (8)
64 Chương 64: Căn cứ Trường Nam (9)
65 Chương 65: Cô bị lật xe ~~
66 Chương 66: Căn cứ Trường Nam
67 Chương 67: Tầng hầm (1)
68 Chương 68: Tầng hầm (2)
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73: Căn cứ Yến Tân (1)
74 Chương 74: Căn cứ Yến Tân (2)
75 Chương 75: Căn cứ Yến Tân (3)
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Bệnh viện tâm thần số ba đế đô (1)
80 Chương 80: Bệnh viện tâm thần số ba đế đô (2)
81 Chương 81
82 Chương 82: Căn cứ trung ương đế đô (1)
83 Chương 83: Căn cứ trung ương đế đô (2)
84 Chương 84: Viện nghiên cứu không gian đế đô (1)
85 Chương 85: Viện nghiên cứu không gian đế đô (2)
86 Chương 86: Viện nghiên cứu không gian đế đô (3)
87 Chương 87: Viện nghiên cứu không gian đế đô (4)
88 Chương 88: Viện nghiên cứu không gian đế đô (5)
89 Chương 89: Viện nghiên cứu không gian đế đô (6)
90 Chương 90: Viện nghiên cứu không gian đế đô (7)
91 Chương 91: Nguồn gốc mạt thế (1)
92 Chương 92: Nguồn gốc mạt thế (2)
93 Chương 93: Nguồn gốc mạt thế (3)
94 Chương 94: Nguồn gốc mạt thế (4)
95 Chương 95: Nguồn gốc mạt thế (5)
96 Chương 96: Nguồn gốc mạt thế (6)
97 Chương 97: Nguồn gốc mạt thế (7)
98 Chương 98: Nguồn gốc mạt thế (8)
99 Chương 99: Căn cứ trung ương đế đô (1)
100 Chương 100: Căn cứ trung ương đế đô (2)
101 Chương 101: Căn cứ trung ương đế đô (3)
102 Chương 102: Căn cứ Thành Đông (1)
103 Chương 103: Căn cứ Thành Đông (2)
104 Chương 104: Căn cứ Thành Đông (3)
105 Chương 105: Căn cứ Thành Đông (4)
106 Chương 106: Căn cứ Thành Đông (5)
107 Chương 107: Căn cứ Thành Đông (6)
108 Chương 108: Căn cứ Thành Đông (7)
109 Chương 109: Căn cứ Thành Đông (8)
110 Chương 110: Căn cứ Thành Đông (9)
111 Chương 111: Căn cứ Thành Đông (10)
112 Chương 112: Căn cứ Thành Đông (11)
113 Chương 113: Căn cứ Thành Đông (12)
114 Chương 114: Căn cứ Thành Đông (13)
115 Chương 115: Căn cứ Thành Đông (14)
116 Chương 116: Người bình thường toàn ác (1)
117 Chương 117: Người bình thường toàn ác (2)
118 Chương 118: Người bình thường toàn ác (3)
119 Chương 119: Người bình thường toàn ác (3)
120 Chương 120: Người bình thường toàn ác (4)
121 Chương 121: Chân tướng (1)
122 Chương 122: Chân tướng (2)
123 Chương 123: Chân tướng (3)
124 Chương 124: Chung cuộc (1)
125 Chương 125: Chung cuộc (2) - Kết thúc
Chapter

Updated 125 Episodes

1
Chương 1: Tái sinh
2
Chương 2: Quay lại với bạn
3
Chương 3: Thiết quân luật tại Thành phố
4
Chương 4: Thanh niên này rõ ràng không có vũ khí gì
5
Chương 5: Tôi đã bị cắn, thật tốt...
6
Chương 6: Để cứu anh ta, cô sẽ không quay lại được
7
Chương 7: Ngày tận thế sắp đến
8
Chương 8: Bệnh viện thành phố Quan Châu (1)
9
Chương 9: Bệnh viện thành phố Quan Châu (2)
10
Chương 10: Đêm đỏ
11
Chương 11: Bồ nữ
12
Chương 12: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (1)
13
Chương 13: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (2)
14
Chương 14: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (3): Ngọn lửa cuốn theo chiều gió
15
Chương 15: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (4)
16
Chương 16: Đường Tây Hoa Đào (1)
17
Chương 17: Đường Tây Hoa Đào (2)
18
Chương 18: Đường Tây Hoa Đào (3)
19
Chương 19: Ga tàu điện ngầm Tây Hoa Đào (1)
20
Chương 20: Ga tàu điện ngầm Tây Hoa Đào (2)
21
Chương 21: Xưởng nước máy
22
Chương 22: Thôn nhỏ trong thành phố
23
Chương 23: Nếu không phải trúc đao, vậy thì dễ nói chuyện...
24
Chương 24: Phi cơ
25
Chương 25: Căn cứ Lĩnh Nam Bình An (1)
26
Chương 26: Căn cứ Lĩnh Nam Bình An (2)
27
Chương 27: Căn cứ Hạnh Phúc (1)
28
Chương 28: Căn cứ Hạnh Phúc (2)
29
Chương 29: Căn cứ Hạnh Phúc (3)
30
Chương 30: Căn cứ Hạnh Phúc (4)
31
Chương 31: Căn cứ Hạnh Phúc (5)
32
Chương 32: Kho lúa (1)
33
Chương 33: Kho lúa (2)
34
Chương 34: Nhà kính trồng hoa
35
Chương 35: Văn phòng chính phủ huyện
36
Chương 36: Ảo ảnh
37
Chương 37: Ảo ảnh (2)
38
Chương 38: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (1)
39
Chương 39: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (2)
40
Chương 40: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (3)
41
Chương 41: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (4)
42
Chương 42: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (5)
43
Chương 43: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (6)
44
Chương 44: Thuốc?
45
Chương 45: Nhà gỗ
46
Chương 46
47
Chương 47: Quốc lộ (1)
48
Chương 48: Quốc lộ (2)
49
Chương 49: Quốc lộ (3)
50
Chương 50: Quốc lộ (4)
51
Chương 51: Quốc lộ (5)
52
Chương 52: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (1)
53
Chương 53: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (2)
54
Chương 54: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (3)
55
Chương 55: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (4)
56
Chương 56: Căn cứ Trường Nam (1)
57
Chương 57: Căn cứ Trường Nam (2)
58
Chương 58: Căn cứ Trường Nam (3)
59
Chương 59: Căn cứ Trường Nam (4)
60
Chương 60: Căn cứ Trường Nam (5)
61
Chương 61: Căn cứ Trường Nam (6)
62
Chương 62: Căn cứ Trường Nam (7)
63
Chương 63: Căn cứ Trường Nam (8)
64
Chương 64: Căn cứ Trường Nam (9)
65
Chương 65: Cô bị lật xe ~~
66
Chương 66: Căn cứ Trường Nam
67
Chương 67: Tầng hầm (1)
68
Chương 68: Tầng hầm (2)
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73: Căn cứ Yến Tân (1)
74
Chương 74: Căn cứ Yến Tân (2)
75
Chương 75: Căn cứ Yến Tân (3)
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Bệnh viện tâm thần số ba đế đô (1)
80
Chương 80: Bệnh viện tâm thần số ba đế đô (2)
81
Chương 81
82
Chương 82: Căn cứ trung ương đế đô (1)
83
Chương 83: Căn cứ trung ương đế đô (2)
84
Chương 84: Viện nghiên cứu không gian đế đô (1)
85
Chương 85: Viện nghiên cứu không gian đế đô (2)
86
Chương 86: Viện nghiên cứu không gian đế đô (3)
87
Chương 87: Viện nghiên cứu không gian đế đô (4)
88
Chương 88: Viện nghiên cứu không gian đế đô (5)
89
Chương 89: Viện nghiên cứu không gian đế đô (6)
90
Chương 90: Viện nghiên cứu không gian đế đô (7)
91
Chương 91: Nguồn gốc mạt thế (1)
92
Chương 92: Nguồn gốc mạt thế (2)
93
Chương 93: Nguồn gốc mạt thế (3)
94
Chương 94: Nguồn gốc mạt thế (4)
95
Chương 95: Nguồn gốc mạt thế (5)
96
Chương 96: Nguồn gốc mạt thế (6)
97
Chương 97: Nguồn gốc mạt thế (7)
98
Chương 98: Nguồn gốc mạt thế (8)
99
Chương 99: Căn cứ trung ương đế đô (1)
100
Chương 100: Căn cứ trung ương đế đô (2)
101
Chương 101: Căn cứ trung ương đế đô (3)
102
Chương 102: Căn cứ Thành Đông (1)
103
Chương 103: Căn cứ Thành Đông (2)
104
Chương 104: Căn cứ Thành Đông (3)
105
Chương 105: Căn cứ Thành Đông (4)
106
Chương 106: Căn cứ Thành Đông (5)
107
Chương 107: Căn cứ Thành Đông (6)
108
Chương 108: Căn cứ Thành Đông (7)
109
Chương 109: Căn cứ Thành Đông (8)
110
Chương 110: Căn cứ Thành Đông (9)
111
Chương 111: Căn cứ Thành Đông (10)
112
Chương 112: Căn cứ Thành Đông (11)
113
Chương 113: Căn cứ Thành Đông (12)
114
Chương 114: Căn cứ Thành Đông (13)
115
Chương 115: Căn cứ Thành Đông (14)
116
Chương 116: Người bình thường toàn ác (1)
117
Chương 117: Người bình thường toàn ác (2)
118
Chương 118: Người bình thường toàn ác (3)
119
Chương 119: Người bình thường toàn ác (3)
120
Chương 120: Người bình thường toàn ác (4)
121
Chương 121: Chân tướng (1)
122
Chương 122: Chân tướng (2)
123
Chương 123: Chân tướng (3)
124
Chương 124: Chung cuộc (1)
125
Chương 125: Chung cuộc (2) - Kết thúc