Chương 70

Thích Miên có chút mất hồn mất vía, thế cho nên khi Phạm Hoài đi theo nhận ra được cô không bình tĩnh lắm, khẽ sờ sờ Thích Miên phát điện một chút, vừa mới lén cười đã bị đánh một trận.

Xe chạy ra khỏi căn cứ.

Thích Miên và Giang Hành Chu, Bành Lăng Tân, cùng với Nút, cần thiết đi theo Nút là Lương Đống và Hàn Dao, cuối cùng là mẹ con Lương Tiêu, tổng cộng tám người đi về hướng bắc.

Luồng khí lạnh còn dư vị, trên đường quốc lộ tất cả đều là băng và tuyết. Nút đấm con gà một cái, con gà đen khóc chít chít biến thành xích phá băng, được Bành Lăng Tân dùng dị năng kim loại đặt trước xe, một đường rẽ tuyết đi về phía trước.

Bên đường cao tốc có một căn cứ nhỏ, một người đàn ông giơ lưỡi hái thật lớn run run rẩy rẩy đi phía trước, tiểu đội đi theo anh ta lưng tựa lưng thành một vòng, cảnh giác đề phòng chung quanh.

"Đừng sợ, chúng ta có A Lan dị năng, cô ấy có thể nhìn đến tang thi và dị chủng chung quanh, chỉ cần không phải quái vật cấp hai, khi chúng nó lao tới chúng ta cũng có thời gian biết trước, không cần sợ." Giọng người đàn ông hơi run, cũng không biết lời này là nói cho ai nghe.

Đi trong tuyết cũng không dễ dàng, họ đi thật lâu mới đến một chỗ hầm sụp một bên, nhìn thấy được khoai tây đông lạnh cứng ngắc, phát ra một tiếng hoan hô: "Thật sự có ăn! Mau đào."

Đám người luống cuống tay chân đào khoai ra, dùng quần áo bọc lại. Được bảo hộ bên trong, A Lan bỗng nhiên nhìn phía dưới đám khoai có một cây râu bạc trắng.

Cô cảnh giác dùng dị năng bản đồ nhìn quanh, không phát hiện gì dị thường, khoai tây bên chân vừa lúc lăn một vòng, lăn đè qua cọng râu bạc.

Râu bạc trắng đột nhiên phồng to lên, vô số tơ trắng đột nhiên phun ra, nhanh chóng bọc đám người lại. Mấy con người nhện to lớn bò ra, thuần thục đong đưa chân trước tách mấy người ra, bó lại.

Là người nhện cấp hai! Cô đã hại mọi người!

A Lan tuyệt vọng suy nghĩ, bỗng nhiên một ánh đao đen mạnh mẽ cắm vào, một cô gái thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng dẫm lên dây leo chạy như bay tới, chém người nhện đang dùng tơ bọc kén thành hai đoạn, mấy con người nhện khác cũng bị chém đứt chân, bị nghiền áp thành một đám nằm bẹo trên mặt đất.

Rừng cây bò ra càng nhiều quái vật, trên mặt đất vươn ra vô số bụi gai đen và thanh kim loại, thọc xuyên đám người nhện, giống như xuyên đường hồ lô giơ cao lên.

Bụi gai đen xoay nhanh dâng cao, bảo vệ người phụ nữ cầm đao kia không có một chỗ hở.

Người cầm lưỡi hái chạy vào trong rừng tuyết, ý đồ dẫn dắt mọi người rời khỏi đám người nhện. Kết quả vừa mới chạy đến cánh rừng bên cạnh đã bị đám người nhện ôm cây đợi thỏ bọc thành kén trắng.

Anh ta không ngừng múa may lưỡi hái muốn chém mở kén, nhưng tay chân càng ngày càng mềm nhũn ra, đầu óc hôn mê.

Một thanh đao đen từ từ hạ xuống cắt cái kén, Thích Miên nhìn thấy người bên trong còn sống, cô nhẹ nhàng thở ra, lần này may mắn còn kịp.

* Editor: xem chương 21, người nhện tạo kén làm chết Tiểu Tuyết, bạn gái La Minh, Thích Miên tới cứu không kịp.

Trong mắt bọn họ, đàn dị chủng cấp hai vô cùng mạnh mẽ cứ như vậy bị tiểu đội này tiêu diệt như trở bàn tay.

Người phụ nữ tùy tay cắm thanh đao vào trong vỏ đao đá: "Hướng đi cao tốc Tế Quan là ở bên kia?"

Nghe được trả lời của người địa phương, Thích Miên cầm đao trở lại xe, phun tào: "Bành ca, khó trách lúc trước anh trở về thành phố Ngọc Xuân lại gặp chúng tôi, hóa ra anh đi nhầm đường cao tốc."

Mặt Bành Lăng Tân đỏ lên, yên lặng chuyển đuôi xe, hướng qua lối rẽ khác.

Lúc trước trên đường cao tốc gặp phải sóng thây ma thật lớn, vì thế họ tính toàn đi vòng trong huyện rồi mới trở lại quốc lộ. Không ngờ đường huyện quanh co khúc khuỷu, không đi bao xa đã lạc đường, thật vất vả tìm được một cột mốc trên đường bị tuyết thổi ngã, Bành Lăng Tân lại kiên trì dựa theo bản đồ đi theo hướng khác.

Thích Miên lùi về trong xe xoa tay sưởi ấm, xe phải phá băng nên khởi động thật chậm, vừa mới chạy hơn mười mét bỗng thấy được đám người họ vừa cứu ở phía sau tay chân múa may, sốt ruột hoảng hốt đang đuổi theo.

Người cầm lưỡi hái chân đi không tiện, là A Lan đi đi lên giải thích: "Lúc hồng dạ tới, cao tốc Tế Quan bị sụp, phải đi một vòng qua đường quốc lộ An Cùng mới được, đường An Cùng thì tốt."

Thích Miên: "......"

Cuối cùng vẫn dựa theo đường Bành Lăng Tân tuyển mà đi, vừa lúc đi ngang qua căn cứ nhỏ của A Lan, thấy trời đã tối, đám Thích Miên chỉ có thể tá túc một đêm.

Căn cứ này so với căn cứ của Vương Binh thì lớn hơn một chút, nhưng hoàn cảnh địa lý kém hơn rất nhiều. Lĩnh Nam có núi sông làm lá chắn thiên nhiên, nhưng vùng trung bộ Hoa Quốc nhiều bình nguyên, con người chỉ có thể dựa vào công trình kiến trúc nhân tạo mà chống, công sự nhân tạo bị bão tuyết cùng sóng thây ma đánh vào tan tác, căn cứ hiện giờ chỉ còn ít ỏi mười mấy người, có vẻ tử khí trầm trầm.

Bọn họ bị nhốt đã nhiều ngày, lương thực tồn đã không còn, cho nên mới không thể không mạo hiểm xông tuyết ra ngoài tìm thức ăn.

Người cầm lưỡi hái là căn cứ trưởng, cố ý dành riêng cho họ một căn nhà hai tầng kiểu tây, đồ đạc giường nệm đều được đổi mới, trải ra chỉnh chỉnh tề tề.

A Lan ngồi xổm trong bếp rửa khoai tây, bên cạnh ngồi một đứa trẻ bụng to như cái trứng, chảy nước miếng không ngừng. A Lan nhỏ giọng nói: "Đây là để dành cho khách. Mẹ làm bánh bao cho con, đi ăn đi."

Đứa trẻ nghĩ tới bánh bao, cực kỳ bài xích lắc đầu. A Lan muốn giận, Thích Miên bế đứa nhỏ lên, xoa xoa lên cái bụng nhỏ nhô ra: "Các người ăn đi, chúng tôi có mang theo đồ ăn riêng."

Thích Miên mở nắp nồi, không ngoài tưởng tượng nhìn thấy bên trong là đất Quan Âm hấp, chỉ có thêm vài cọng rau dại, đây gọi là bánh bao.

Đất Quan Âm trên thực tế chính là bùn đất, ăn vào có thể đỡ đói, nhưng kỳ thật không có bất kỳ dinh dưỡng gì, không thể hấp thu cùng bài tiết, ăn nhiều sẽ bị trướng đến chết.

Thích Miên lấy bánh bao ra, đổ nước bùn vào nồi, để tinh hạch la tử vào đó tinh lọc nước, bẻ ít bánh nén khô vào nấu. Hương bánh bốc lên, đứa nhỏ nuốt nước miếng liên tục, Thích Miên đút cho nó một chút lại không dám đút tiếp: "Gần đây có căn cứ lớn hơn hay không, có dị năng giả hệ chữa trị?"

Đứa nhỏ hiển nhiên đã ăn quá nhiều đất Quan Âm, bụng trướng rất to. A Lan nhìn cũng khó chịu, lau nước mắt: "Không có, vốn dĩ căn cứ chúng tôi cũng có, nhưng mấy tuần trước quái vật xông vào đây, dị năng giả đi ra ngoài chống cự đều bị bắt đi, chỉ còn lại chúng tôi dị năng quá yếu, tìm không ra được đồ ăn gì."

Thích Miên kinh ngạc hỏi lại: "Bắt đi? Không ăn luôn tại chỗ?"

"Không có, máu cũng không thấy."

Dị chủng sẽ bắt đi con mồi đều có ý thức muốn nuôi dưỡng, đồng thời cũng thuyết minh chúng nó phải ít nhất cấp ba trở lên. Trên đường Giang Hành Chu cũng đã tiến lên cấp ba, Bành Lăng Tân ở cấp cao cấp hai, xuống chút nữa là Lương Đống Hàn Dao. Nút không có cấp nào, nhưng chiến lực tương đương Bành Lăng Tân.

Lúc này, bọn họ rất yêu cầu có tinh hạch cấp ba trở lên.

Thích Miên: "Dị chủng bộ dáng như thế nào?"

A Lan nghĩ nghĩ: "Màu trắng, sẽ bay, giống như một cái dù lớn, tốc độ đi rất chậm, nhưng một khi bị dù bao lại sẽ bị bắt đi."

Thích Miên ánh mắt hơi sáng lên.

Là dị chủng tuyết cấp ba, kêu nấm tuyết. Lực công kích rất mạnh, nhưng cũng có nhược điểm trí mạng.

A Lan ánh mắt hoảng loạn: "Các người thật sự muốn đi? Đó là dị chủng cấp ba, đánh không lại! Nhiều người như vậy... đều bị nó bắt đi toàn bộ."

Thích Miên sờ sờ đầu cậu bé: "Cô yên tâm, tôi tới đây cũng đúng là muốn hỏi xem vùng này có dị chủng cấp ba trở lên hay không. Tôi biết đó là thứ gì."

Lương Đống lưu tại căn cứ chiếu cố những người khác, Thích Miên, Giang Hành Chu, Nút và Bành Lăng Tân đi đến chỗ A Lan chỉ.

Bình nguyên mở mang, bầu trời đêm đen nhánh, bên dưới là tuyết trắng, trung gian ở giữa là ánh tuyết sáng lóng lánh.

Giữa không trung, một cái dù trắng như sương mù mở ra, bên trong là từng sợi trắng mỏng duyên dáng rũ xuống, mười mấy khí cầu nửa trong suốt ở dưới cái dù, bên trong là những mặt người mông lung.

Thân hình nó mở ra chạy dài cả km, lúc phiêu động phát ra tiếng kêu giống cá heo biển.

"Là ai? Rất thơm." Nấm Tuyết nhận ra được bọn họ đã đến, thong thả ung dung xoay tròn cơ thể, khí cầu nửa trong suốt ở phía dưới dù nhảy tưng lên, người bên trong lộ ra thần sắc thống khổ.

Xúc tua chạy dài ra, thong thả duỗi thân đến gần: "Rất thơm, tới, đến vào trong lòng ta..."

Chờ đến gần mới phát hiện ra xúc tua kia tốc độ thực tế là rất nhanh, bén nhọn cứng rắn, một lần đâm thủng cả mấy mét băng. Băng nổ tung bốn hướng, dây leo nhanh chóng dựng thành tường, khóa ba người lại bên trong.

Mấy cái xúc tua một kích không trúng, chậm rãi thu lại, Nấm Tuyết từ từ xoay tròn trong không trung, từng tầng dù trùng điệp mở ra, mấp máy, lập tức như vô số cái miệng há ra, đồng thời kêu gọi: "Bé ngoan, đến chỗ của mẹ đây......"

Tinh thần công kích đồng thời bao phủ cả bốn người, sức mạnh dị chủng cấp bốn khai triển. Gà đen trong tay Nút gập lại, biến thành một tấm chắn bén nhọn ngăn trở đợt công kích này.

Thích Miên và Giang Hành Chu nhảy ra từ mặt sau tấm chắn, giống hai cơn gió theo hai hướng tiến về phía trước, xúc tua vừa trầm xuống, Thích Miên chém xuống một đao, đè xuống trọng lực, cô và Giang Hành Chu cùng nhảy lên trên chỗ mặt dù mềm mại của con dị chủng.

Xúc tua mềm mại giống như tay trẻ con trắng nõn, ở giữa có giấu vô số xúc tua nhỏ bén nhọn, hơi vô ý một chút sẽ bị kéo vào bên trong.

Nhưng có dây leo của Giang Hành Chu, hai người được nâng lên chạy tới hướng trung tâm.

Nấm Tuyết không chút hoang mang, dù tản ra ánh huỳnh quang chuyển đảo ngược, từ hình cái dù hướng thành một cái bát thật lớn. Bốn phía chợt dâng thành tường cao, phía trên chậm rãi khép lại. Nấm Tuyết còn không ngừng phun ra từng viên khí cầu trắng, khi chúng vỡ ra, từng đám dị chủng nhỏ còn phủ đầy dịch nh.ờn lúc nhúc bò ra, vừa hí vừa bò hướng về phía hai người, có một phần bay chầm chậm tới chỗ bọn họ, hai người vừa né tránh khí cầu bay tới, vừa xoay người đánh chết đám dị chủng nhỏ.

Xa xa, Bành Lăng Tân và Nút vẫn luôn chờ đợi rốt cuộc bắt đầu động.

Nút giơ tấm chắn lên, ra vẻ hào phóng dũng cảm, quăng tấm chắn gà tới chỗ Nấm Tuyết. Trong không khí vang lên tiếng gà gáy thê lương, xướng họa với âm thanh cá heo, từng đợt từng đợt khuếch tán giữa bình nguyên bao la.

Bành Lăng Tân dùng dị năng kim loại dán mình bên trên tấm chắn, được nó kéo theo như trượt tuyết bay xuống phía dưới tán dù. Anh cầm theo miếng kim loại sắt bén, liên tiếp vớt lấy đám khí cầu chứa người bên trong, sau đó túm theo sợi tơ dài bên dưới bay ra bên ngoài.

"Con ta, con ta..." Nấm Tuyết phát ra tiếng kêu đau đớn, phần dù phía trên đang khép lại chợt dừng, chuyển hướng sang chỗ Bành Lăng Tân, giây phút xúc tua chạm vào sau lưng, quần áo Bành Lăng Tân trong nháy mắt bị ăn mòn toàn bộ, bụi gai lại vào lúc này mà phá ra từ trên mặt tuyết, xuyên thấu dù, đập nát bét đám dị chủng nhỏ.

Thích Miên đạp theo dây leo bay đi, những nơi đao khí đi qua, dù trắng bị vỡ thành từng mảng tuyết rơi xuống, Thích Miên thả người nhảy xuống, giống như lọt vào giữa đám sương trắng, ở giữa đám sương thấy được một nơi chiếu ra ánh sáng trắng, Thích Miên quyết đoán dùng đao đào lấy tinh hạch.

Ánh sáng quanh thân Nấm Tuyết tắt đi, đám mây khổng lổ chậm rãi tàn lụi, như một cơn bão tuyết cuồn cuộn tản ra khắp hướng.

Bành Lăng Tân đã dừng lại, anh đứng trên nền tuyết trắng, ngửa đầu nâng tay đi tiếp đám tuyến rơi xuống: "Không nghĩ lúc nó chết lại lãng mạng như vậy, Tiểu Mộng thích xem tuyết nhất, cho nên cô ấy mới đi về phía bắc đi học."

Đứng trên đám tuyết, Thích Miên lạnh lẽo nói: "Anh có biết mỗi một mảnh tuyết ở đây đều là tro cốt con người bị nó ăn mòn..."

Bành Lăng Tân liên tục muốn nôn khan, vội vàng rời khỏi phạm vi đám tuyết.

"Đừng nói nhiều nữa, hủy đám cầu tuyết đi."

Nút ngồi xổm bên cạnh, ngoảnh mặt làm ngơ con gà đang phẫn nộ kêu ác ác, tâm tình vui sướng xé rách đám khí cầu trắng. Khí cầu trắng bị mở ra, chất lỏng trong suốt ào ào tuôn ra, lộ ra khuôn mặt người thống khổ ho khan.

Nút hủy đi mấy khí cầu toàn là người còn sống, biểu tình Nút dần dấn muốn mất khống chế, cho đến khi hủy ra một cái cảm nhiễm dị chủng, cô gái cao hứng đập nát tiểu não con dị chủng, đào ra được một tảng keo tuyết nhét vào trong miệng con gà đang líu lo.

Bị thu mua, con gà bẹp bẹp miệng hưởng thụ mỹ vị.

"Đại ân nhân! Cảm ơn, cảm ơn!"

Thôn dân khóc kêu lên lời cảm tạ, bọn họ cột mấy người được cứu vào mấy tấm ván, kéo trở về căn cứ. Cuối cùng là một người đàn ông nhỏ con, bên cạnh đi theo một bà lão, khóc trời khóc đất, hùng hùng hổ hổ, tựa hồ khó chịu khi căn cứ không cứu con mình đầu tiên, sắc mặt bà ta không được tốt, muốn cãi gì đó nhưng vẫn nhịn xuống.

Căn cứ vẫn luôn trầm trầm tử khí một lần nữa náo nhiệt lên, nhưng căn cứ không để người quấy rầy đám người Thích Miên. Loảng xoảng trên xe cả bảy, tám ngày, đám người cuối cùng được ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau tuyết mới ngừng rơi. Bành Lăng Tân và Lương Đống ngồi bên cạnh căn cứ trưởng, mặt nghiêm túc chỉ chỉ lên bản đồ: "Nơi này rẽ phải 30 độ, hay là 45 độ? Tôi muốn xác nhận lại."

Thích Miên đứng trong viện đang đánh răng, đứa trẻ cầm mấy củ khoai tây chạy đến, thẹn thùng nhét vào trong tay cô.

"Em giữ lại để ăn đi." Thích Miên không cầm, giơ tay sờ sờ cái bụng nhỏ của cậu bé.

Bụng nó đã mềm đi một chút, có lẽ là dị năng giả hệ chữa trị kia đã tỉnh. Thích Miên nói: "Nói với ba mẹ em, nếu không có đồ ăn, có thể đi hủy băng, câu cá trong sông, cá biến dị thích ăn xác trứng của con quái vật lớn kia."

Cậu bé gật gật đầu, cao hứng ôm lấy eo Thích Miên tỏ vẻ cảm tạ.

Bọn họ thu thập xong đang muốn đi, trong thôn chạy ra chiếc xe cũ kỹ, ngồi lái xe là một người đàn ông thân hình teo tóp, là người đàn ông nhỏ nhắn ngày hôm đó, ngồi bên cạnh là bà lão lúc đó mắng chửi không ngừng.

Biểu tình căn cứ trưởng lập tức thay đổi, tựa hồ muốn trách cứ người đàn ông, kết quả bà lão giống như nhận ra được ý tưởng của căn cứ, giành trước, thò ra cửa sổ xe mắng một hồi, căn cứ trưởng bị mắng đến mặt bị phun đầy nước miếng, một câu cũng nói không nên lời.

Người đàn ông không quản bọn họ, sắc mặt anh ta vô cùng tái nhợt, ném một tàn thuốc xuống đất: "Xin lỗi, nếu có thể cùng mang chúng tôi đi một đoạn đường được không? Tôi biết đường, chỗ rẽ cao tốc An cùng mà các người muốn đi là ở bên cạnh nhà tôi, sau khi tuyết rơi nhiều thì địa hình phức tạp, các người không phải người địa phương thì khó nhận ra được đường xá."

Thích Miên híp mắt, đang muốn cự tuyệt, lại nhìn thấy Bành Lăng Tân và Lương Đống với ánh mắt đầy khẩn cầu.

...... Hai tên mù đường.

Thích Miên cự tuyệt thừa nhận mình cũng là một tên mù đường, cô đưa mắt dò hỏi căn cứ trưởng.

2

Căn cứ trưởng sắc mặt đầy nan kham, nhưng vẫn giải thích đúng sự thật: "Anh ta xác thật biết đường."

Người đàn ông nhỏ nhắn lại mở miệng lần nữa: "Tôi có dị năng phù không, khi cần thiết có thể tự bảo vệ tôi và mẹ tôi. Đồ ăn chúng tôi cũng có, không chiếm của các người."

Căn cứ trưởng nghe vậy, giận rống lên: "Tào Thành Nghiệp, lúc trước đồ ăn là căn cứ thống nhất quản lý, các người nói không có chút nào, cho nên căn cứ mới cho các người ăn không trả tiền cả ba tháng! Giờ các người nói có đồ ăn, là từ đâu ra?"

Bà lão mắng lại: "Đồ ăn là tôi trữ, có liên quan gì tới con tôi! Chỉ là người quản lý tép riu mà cũng lên mặt, khi dễ chúng tôi cô nhi quả phụ, đồ không biết xấu hổ!"

Ở trong xe, mẹ Lương Tiêu nghe được động tĩnh đi ra, kinh ngạc hỏi ra: "Tào Thành Nghiệp?"

Thích Miên thuận miệng nói: "Bác có quen?"

"Tôi có người bạn giáo sư, con rể ông ta tên này, là một người rất thông minh." Lâm Thức lo lắng nhìn lại, chỉ thấy hai mẹ con, không có phụ nữ trẻ nào, trong lòng lo âu, "Hẳn là chỉ cùng tên..."

Người đàn ông nhỏ con nhìn về phía Thích Miên.

Thích Miên cũng không để ý đến ân oán trong căn cứ, cô cân nhắc một lúc, gật đầu đồng ý.

Căn cứ trưởng chỉ phải nhịn xuống cơn giận, luôn dặn dò bọn họ cẩn thận: "Đứa con trai tâm tính không xấu, dị năng cũng mạnh, nhưng không chịu nổi có người mẹ ích kỷ như thế, rất thích tra tấn người khác, anh ta lại là người có hiếu, chuyện gì đều che chở mẹ mình trước hết."

Hai chiếc xe xuất phát, lão bà phun nước miếng về hướng căn cứ trưởng, dào dạt đắc ý: "Con trai, vẫn là con có tiền đồ, nói đi là đi, sau này mẹ con ta không phải chịu thứ dơ bẩn này nữa! Kêu giao đồ ăn thì chúng ta phải giao hay sao? Phi! Nếu không phải mẹ con đầu óc nhanh nhạy giấu đi, hiện tại chúng ta làm sao ra ngoài được."

"Dạ." Tào Thành Nghiệp nhàn nhạt đồng ý, "Mẹ làm rất đúng, mẹ nghỉ ngơi đi, tuyết quá lớn, đường bị đóng băng, về tới nhà phỏng chừng cần hai ngày."

Lão bà vui rạo rực đắp mền lên người ngủ, Tào Thành Nghiệp rút ra một điếu thuốc, lặng lẽ bật lửa.

......

Tào Thành Nghiệp xác thật rất rành đường, mấy con đường tuyết dưới mắt bọn Thích Miên giống nhau như đúc, Tào Thành Nghiệp có thể nói ra chính xác một hai ba, mỗi một hướng đều vô cùng rõ ràng.

Nguyên bản kế hoạch muốn vòng ba bốn ngày, dưới sự chỉ dẫn của anh ta vào đêm hôm đó đã đi được hơn một nửa.

Hai chiếc xe tìm chỗ tránh gió đậu kế bên nhau. Mẹ con Tào Thành Nghiệp gặm bánh bao lạnh cứng, bà Tào ngửi được mùi hương thơm lừng từ trên xe lớn, quăng bánh bao xuống, muốn đi lên.

Tào Thành Nghiệp giữ chặt bà: "Mẹ muốn làm gì?"

Bà Tào nói thầm: "Chúng ta dẫn đường cho bọn họ, thế nào cũng phải cho chúng ta cái gì chứ? Nào có đạo lý bọn họ trên xe ăn sung mặc sướng, chúng ta ở đây phải gặm bánh bao?"

Tào Thành Nghiệp: "Đã nói rõ lúc đầu, là có bọn họ đồng ý mang theo, chúng ta mới dám đi."

Bà Tào không vui: "Nói thế nào mẹ cũng là người lớn tuổi, là người thì phải hiểu được phải tôn trọng người già chứ? Con không sợ, mẹ mang con lên xe ăn chung."

Lúc này Tào Thành Nghiệp lại không nghe theo, anh nắm lấy cánh tay gầy guộc của mẹ, ánh mắt bình tĩnh.

Bà Tào nhìn đến ánh mắt này thì chợt nhút nhát, cảm thấy từ khi mạt thế tới giờ, đứa con trai trước kia ngoan ngoãn phục tùng dường như không giống trước, nhưng nói tỉ mỉ ra thì tìm không được không đúng chỗ nào.

Cuối cùng bà chỉ có thể quy về chuyện con trai vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, quá mệt mỏi.

Thấy bà Tào không còn khăng khăng muốn đi nháo, Tào Thành Nghiệp nhẹ nhàng thở ra: "Mẹ, chúng ta bình bình an an về nhà là tốt rồi. Trong nhà tồn rất nhiều đồ ăn, chúng ta có thể dùng thật lâu, đừng đi chọc bọn họ, họ thật sự sẽ giết người."

Bà Tào bị dọa nhảy dựng: "Không thể chứ? Bọn họ vất vả lắm mới cứu người ra, sao có thể thật giết người."

Tào Thành Nghiệp: "Bọn họ chỉ là thuận tiện cứu con."

Tào Thành Nghiệp không nhiều lời hơn, chờ bà Tào ngủ, anh đi lục lục soát soát trong xe, cuối cùng móc ra một bịch táo đỏ nho nhỏ và một bịch thịt hút chân không, cầm theo, đi qua gõ cửa xe van.

Mở cửa chính là Lương Đống, vẻ mặt hung dữ cầm theo súng.

Tào Thành Nghiệp giơ lên đồ ăn ý bảo mình cũng không có ý xin đồ ăn: "Tôi muốn gặp Lương Tiêu, giáo sư Lương."

Thần sắc Lương Đống hòa hoãn, quay đầu lại kêu: "Lương Tiêu, người phía sau kia tìm cậu."

Mới vừa rửa mặt xong Lương Tiêu vòng ra tới, nhìn về phía Tào Thành Nghiệp: "Tìm tôi làm gì?"

Ánh mắt Tào Thành Nghiệp dừng trên người Lương Tiêu, trầm mặc một chút, ước lượng đồ ăn trong tay: "Lúc trước ở trường học có gặp mẹ anh vài lần, nghe nói thân thể mẹ anh không được tốt lắm nên muốn tặng chút táo đỏ và thịt khô, và nói chuyện với bà một chút."

Sắc mặt Lương Tiêu hơi biến: "Anh biết mẹ tôi?"

Tào Thành Nghiệp gật đầu, ngữ khí bình tĩnh: "Giáo sư của tôi và mẹ anh là bạn tốt, vợ tôi cũng là mẹ anh nhìn lớn lên, cô ấy luôn nhận được chiếu cố từ bà. Từ mạt thế tới giờ không biết tình huống thầy của tôi như thế nào nên muốn tìm hiểu một chút."

Anh nhìn vào ánh mắt không quá tự tại của Lương Tiêu, hơi nhếch môi cười một chút: "Xác định không cho tôi đi vào sao?"

Chapter
1 Chương 1: Tái sinh
2 Chương 2: Quay lại với bạn
3 Chương 3: Thiết quân luật tại Thành phố
4 Chương 4: Thanh niên này rõ ràng không có vũ khí gì
5 Chương 5: Tôi đã bị cắn, thật tốt...
6 Chương 6: Để cứu anh ta, cô sẽ không quay lại được
7 Chương 7: Ngày tận thế sắp đến
8 Chương 8: Bệnh viện thành phố Quan Châu (1)
9 Chương 9: Bệnh viện thành phố Quan Châu (2)
10 Chương 10: Đêm đỏ
11 Chương 11: Bồ nữ
12 Chương 12: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (1)
13 Chương 13: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (2)
14 Chương 14: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (3): Ngọn lửa cuốn theo chiều gió
15 Chương 15: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (4)
16 Chương 16: Đường Tây Hoa Đào (1)
17 Chương 17: Đường Tây Hoa Đào (2)
18 Chương 18: Đường Tây Hoa Đào (3)
19 Chương 19: Ga tàu điện ngầm Tây Hoa Đào (1)
20 Chương 20: Ga tàu điện ngầm Tây Hoa Đào (2)
21 Chương 21: Xưởng nước máy
22 Chương 22: Thôn nhỏ trong thành phố
23 Chương 23: Nếu không phải trúc đao, vậy thì dễ nói chuyện...
24 Chương 24: Phi cơ
25 Chương 25: Căn cứ Lĩnh Nam Bình An (1)
26 Chương 26: Căn cứ Lĩnh Nam Bình An (2)
27 Chương 27: Căn cứ Hạnh Phúc (1)
28 Chương 28: Căn cứ Hạnh Phúc (2)
29 Chương 29: Căn cứ Hạnh Phúc (3)
30 Chương 30: Căn cứ Hạnh Phúc (4)
31 Chương 31: Căn cứ Hạnh Phúc (5)
32 Chương 32: Kho lúa (1)
33 Chương 33: Kho lúa (2)
34 Chương 34: Nhà kính trồng hoa
35 Chương 35: Văn phòng chính phủ huyện
36 Chương 36: Ảo ảnh
37 Chương 37: Ảo ảnh (2)
38 Chương 38: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (1)
39 Chương 39: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (2)
40 Chương 40: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (3)
41 Chương 41: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (4)
42 Chương 42: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (5)
43 Chương 43: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (6)
44 Chương 44: Thuốc?
45 Chương 45: Nhà gỗ
46 Chương 46
47 Chương 47: Quốc lộ (1)
48 Chương 48: Quốc lộ (2)
49 Chương 49: Quốc lộ (3)
50 Chương 50: Quốc lộ (4)
51 Chương 51: Quốc lộ (5)
52 Chương 52: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (1)
53 Chương 53: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (2)
54 Chương 54: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (3)
55 Chương 55: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (4)
56 Chương 56: Căn cứ Trường Nam (1)
57 Chương 57: Căn cứ Trường Nam (2)
58 Chương 58: Căn cứ Trường Nam (3)
59 Chương 59: Căn cứ Trường Nam (4)
60 Chương 60: Căn cứ Trường Nam (5)
61 Chương 61: Căn cứ Trường Nam (6)
62 Chương 62: Căn cứ Trường Nam (7)
63 Chương 63: Căn cứ Trường Nam (8)
64 Chương 64: Căn cứ Trường Nam (9)
65 Chương 65: Cô bị lật xe ~~
66 Chương 66: Căn cứ Trường Nam
67 Chương 67: Tầng hầm (1)
68 Chương 68: Tầng hầm (2)
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73: Căn cứ Yến Tân (1)
74 Chương 74: Căn cứ Yến Tân (2)
75 Chương 75: Căn cứ Yến Tân (3)
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Bệnh viện tâm thần số ba đế đô (1)
80 Chương 80: Bệnh viện tâm thần số ba đế đô (2)
81 Chương 81
82 Chương 82: Căn cứ trung ương đế đô (1)
83 Chương 83: Căn cứ trung ương đế đô (2)
84 Chương 84: Viện nghiên cứu không gian đế đô (1)
85 Chương 85: Viện nghiên cứu không gian đế đô (2)
86 Chương 86: Viện nghiên cứu không gian đế đô (3)
87 Chương 87: Viện nghiên cứu không gian đế đô (4)
88 Chương 88: Viện nghiên cứu không gian đế đô (5)
89 Chương 89: Viện nghiên cứu không gian đế đô (6)
90 Chương 90: Viện nghiên cứu không gian đế đô (7)
91 Chương 91: Nguồn gốc mạt thế (1)
92 Chương 92: Nguồn gốc mạt thế (2)
93 Chương 93: Nguồn gốc mạt thế (3)
94 Chương 94: Nguồn gốc mạt thế (4)
95 Chương 95: Nguồn gốc mạt thế (5)
96 Chương 96: Nguồn gốc mạt thế (6)
97 Chương 97: Nguồn gốc mạt thế (7)
98 Chương 98: Nguồn gốc mạt thế (8)
99 Chương 99: Căn cứ trung ương đế đô (1)
100 Chương 100: Căn cứ trung ương đế đô (2)
101 Chương 101: Căn cứ trung ương đế đô (3)
102 Chương 102: Căn cứ Thành Đông (1)
103 Chương 103: Căn cứ Thành Đông (2)
104 Chương 104: Căn cứ Thành Đông (3)
105 Chương 105: Căn cứ Thành Đông (4)
106 Chương 106: Căn cứ Thành Đông (5)
107 Chương 107: Căn cứ Thành Đông (6)
108 Chương 108: Căn cứ Thành Đông (7)
109 Chương 109: Căn cứ Thành Đông (8)
110 Chương 110: Căn cứ Thành Đông (9)
111 Chương 111: Căn cứ Thành Đông (10)
112 Chương 112: Căn cứ Thành Đông (11)
113 Chương 113: Căn cứ Thành Đông (12)
114 Chương 114: Căn cứ Thành Đông (13)
115 Chương 115: Căn cứ Thành Đông (14)
116 Chương 116: Người bình thường toàn ác (1)
117 Chương 117: Người bình thường toàn ác (2)
118 Chương 118: Người bình thường toàn ác (3)
119 Chương 119: Người bình thường toàn ác (3)
120 Chương 120: Người bình thường toàn ác (4)
121 Chương 121: Chân tướng (1)
122 Chương 122: Chân tướng (2)
123 Chương 123: Chân tướng (3)
124 Chương 124: Chung cuộc (1)
125 Chương 125: Chung cuộc (2) - Kết thúc
Chapter

Updated 125 Episodes

1
Chương 1: Tái sinh
2
Chương 2: Quay lại với bạn
3
Chương 3: Thiết quân luật tại Thành phố
4
Chương 4: Thanh niên này rõ ràng không có vũ khí gì
5
Chương 5: Tôi đã bị cắn, thật tốt...
6
Chương 6: Để cứu anh ta, cô sẽ không quay lại được
7
Chương 7: Ngày tận thế sắp đến
8
Chương 8: Bệnh viện thành phố Quan Châu (1)
9
Chương 9: Bệnh viện thành phố Quan Châu (2)
10
Chương 10: Đêm đỏ
11
Chương 11: Bồ nữ
12
Chương 12: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (1)
13
Chương 13: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (2)
14
Chương 14: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (3): Ngọn lửa cuốn theo chiều gió
15
Chương 15: Tòa nhà thực nghiệm Bách khoa Quan (4)
16
Chương 16: Đường Tây Hoa Đào (1)
17
Chương 17: Đường Tây Hoa Đào (2)
18
Chương 18: Đường Tây Hoa Đào (3)
19
Chương 19: Ga tàu điện ngầm Tây Hoa Đào (1)
20
Chương 20: Ga tàu điện ngầm Tây Hoa Đào (2)
21
Chương 21: Xưởng nước máy
22
Chương 22: Thôn nhỏ trong thành phố
23
Chương 23: Nếu không phải trúc đao, vậy thì dễ nói chuyện...
24
Chương 24: Phi cơ
25
Chương 25: Căn cứ Lĩnh Nam Bình An (1)
26
Chương 26: Căn cứ Lĩnh Nam Bình An (2)
27
Chương 27: Căn cứ Hạnh Phúc (1)
28
Chương 28: Căn cứ Hạnh Phúc (2)
29
Chương 29: Căn cứ Hạnh Phúc (3)
30
Chương 30: Căn cứ Hạnh Phúc (4)
31
Chương 31: Căn cứ Hạnh Phúc (5)
32
Chương 32: Kho lúa (1)
33
Chương 33: Kho lúa (2)
34
Chương 34: Nhà kính trồng hoa
35
Chương 35: Văn phòng chính phủ huyện
36
Chương 36: Ảo ảnh
37
Chương 37: Ảo ảnh (2)
38
Chương 38: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (1)
39
Chương 39: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (2)
40
Chương 40: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (3)
41
Chương 41: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (4)
42
Chương 42: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (5)
43
Chương 43: Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam (6)
44
Chương 44: Thuốc?
45
Chương 45: Nhà gỗ
46
Chương 46
47
Chương 47: Quốc lộ (1)
48
Chương 48: Quốc lộ (2)
49
Chương 49: Quốc lộ (3)
50
Chương 50: Quốc lộ (4)
51
Chương 51: Quốc lộ (5)
52
Chương 52: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (1)
53
Chương 53: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (2)
54
Chương 54: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (3)
55
Chương 55: Trường Tiểu học Thực nghiệm huyện Độ Ninh (4)
56
Chương 56: Căn cứ Trường Nam (1)
57
Chương 57: Căn cứ Trường Nam (2)
58
Chương 58: Căn cứ Trường Nam (3)
59
Chương 59: Căn cứ Trường Nam (4)
60
Chương 60: Căn cứ Trường Nam (5)
61
Chương 61: Căn cứ Trường Nam (6)
62
Chương 62: Căn cứ Trường Nam (7)
63
Chương 63: Căn cứ Trường Nam (8)
64
Chương 64: Căn cứ Trường Nam (9)
65
Chương 65: Cô bị lật xe ~~
66
Chương 66: Căn cứ Trường Nam
67
Chương 67: Tầng hầm (1)
68
Chương 68: Tầng hầm (2)
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73: Căn cứ Yến Tân (1)
74
Chương 74: Căn cứ Yến Tân (2)
75
Chương 75: Căn cứ Yến Tân (3)
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Bệnh viện tâm thần số ba đế đô (1)
80
Chương 80: Bệnh viện tâm thần số ba đế đô (2)
81
Chương 81
82
Chương 82: Căn cứ trung ương đế đô (1)
83
Chương 83: Căn cứ trung ương đế đô (2)
84
Chương 84: Viện nghiên cứu không gian đế đô (1)
85
Chương 85: Viện nghiên cứu không gian đế đô (2)
86
Chương 86: Viện nghiên cứu không gian đế đô (3)
87
Chương 87: Viện nghiên cứu không gian đế đô (4)
88
Chương 88: Viện nghiên cứu không gian đế đô (5)
89
Chương 89: Viện nghiên cứu không gian đế đô (6)
90
Chương 90: Viện nghiên cứu không gian đế đô (7)
91
Chương 91: Nguồn gốc mạt thế (1)
92
Chương 92: Nguồn gốc mạt thế (2)
93
Chương 93: Nguồn gốc mạt thế (3)
94
Chương 94: Nguồn gốc mạt thế (4)
95
Chương 95: Nguồn gốc mạt thế (5)
96
Chương 96: Nguồn gốc mạt thế (6)
97
Chương 97: Nguồn gốc mạt thế (7)
98
Chương 98: Nguồn gốc mạt thế (8)
99
Chương 99: Căn cứ trung ương đế đô (1)
100
Chương 100: Căn cứ trung ương đế đô (2)
101
Chương 101: Căn cứ trung ương đế đô (3)
102
Chương 102: Căn cứ Thành Đông (1)
103
Chương 103: Căn cứ Thành Đông (2)
104
Chương 104: Căn cứ Thành Đông (3)
105
Chương 105: Căn cứ Thành Đông (4)
106
Chương 106: Căn cứ Thành Đông (5)
107
Chương 107: Căn cứ Thành Đông (6)
108
Chương 108: Căn cứ Thành Đông (7)
109
Chương 109: Căn cứ Thành Đông (8)
110
Chương 110: Căn cứ Thành Đông (9)
111
Chương 111: Căn cứ Thành Đông (10)
112
Chương 112: Căn cứ Thành Đông (11)
113
Chương 113: Căn cứ Thành Đông (12)
114
Chương 114: Căn cứ Thành Đông (13)
115
Chương 115: Căn cứ Thành Đông (14)
116
Chương 116: Người bình thường toàn ác (1)
117
Chương 117: Người bình thường toàn ác (2)
118
Chương 118: Người bình thường toàn ác (3)
119
Chương 119: Người bình thường toàn ác (3)
120
Chương 120: Người bình thường toàn ác (4)
121
Chương 121: Chân tướng (1)
122
Chương 122: Chân tướng (2)
123
Chương 123: Chân tướng (3)
124
Chương 124: Chung cuộc (1)
125
Chương 125: Chung cuộc (2) - Kết thúc