Đúng lúc Đình Tấn đang trầm tư tính toán thì cửa phòng bệnh mở ra. Một thân ảnh cao ráo mặc quân phục vest đen quần xanh bước vào.
Trên vai hắn có đeo quân hàm hình một con đại bàng, biểu trưng của chức vị Đại Tá trong quân đội nước Entire Land.
Người đàn ông trung niên này khi bước vào thì gương mặt vẫn luôn giữ vẻ tươi cười. Hắn dáng người thẳng đứng, bước đều từng bước, đi đến bên cạnh giường của Đình Tấn.
Một tay ôm mũ bên eo, một tay đưa lên chào theo kiểu quân đội, sau đó hắn mới mỉm cười giới thiệu.
- “Xin chào, ta gọi John Connor, ngươi có thể biết ta với cái tên khác là Báo Đen.”
Bề ngoài có chút thay đổi làm Đình Tấn không kịp nhận ra. Đến khi nghe đối phương báo danh tính của mình, hắn biết đây chính là Báo Đen.
Bất quá nhận ra thì đã nhận ra, nhưng hắn vẻ mặt từ đầu đến cuối đều là bình tĩnh không đổi sắc, làm người ta không nhận ra hắn đang vui hay giận.
Báo Đen trong lòng cũng thầm kêu khổ không thôi. Hắn thấy Đình Tấn chỉ nhìn mà không nói gì một lúc lâu mới hắng giọng một cái cho đỡ quê rồi nói tiếp.
- “Lần này ta đại diện cho phía chính phủ trực tiếp lại đây xin lỗi ngươi và những chàng trai trẻ này.
Chúng ta bởi vì có những con sâu mọt ngăn trở mà không kịp thời chạy đến cứu viện làm cho các ngươi phải chịu nhiều nguy hiểm.
Hiện tại kẻ xấu đều đã bị bắt, chúng ta vẫn đang tiếp tục mở rộng điều tra để bảo đảm là sẽ không có một con cá nào bị lọt lưới.
Pháp luật cũng sẽ trừng trị bọn chúng không nương tay để trả lại cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng. Xin hãy tin tưởng ở chính phủ.”
Nói xong hắn đưa bàn tay đến trước mặt Đình Tấn, đôi mắt chăm chú nhìn lấy đối phương.
Ở đối diện, Đình Tấn vẫn im lặng tiếp tục nhìn Báo Đen một lúc lâu, làm cho Báo Đen không khỏi đổ mồ hôi.
Thấy tình hình càng lúc càng không ổn, Lý Uyên mới vội vàng mở lời thay cho Đình Tấn, phá tan bầu không khí đang căng thẳng này.
- “Hắn hiện tại đang bị thương, cả người không thể cử động được. Xin ngài thông cảm giúp hắn.”
Báo Đen quay sang nhìn Lý Uyên lại nhìn Đình Tấn một chút, mặt không biểu tình, gật nhẹ đầu hiểu ý rồi rút tay về. Đình Tấn lúc này mới mở miệng nói chuyện.
- “Chuyện lần này xem như kết thúc, ta sẽ không tiếp tục trách cứ gì nữa. Tuy nhiên…”
Hắn giọng nói rất bình tĩnh không có tí cảm xúc nào. Khi nói đến sau cùng, Đình Tấn lại ngưng giữa chừng mà nhìn lấy Báo Đen một chút, sau đó trầm giọng.
- “… Về chuyện tin tức tình báo của người ta cần tìm, các ngươi tốt nhất là nên chuẩn bị sớm đi, ta sẽ không tiếp tục đợi lâu nữa đâu.
Nếu như đến thời điểm mấu chốt mà vẫn chưa có, vậy thì các ngươi quả thật không xứng đáng để làm đối tác với chúng ta… Ngươi hiểu chứ?!”
Báo Đen nghe xong trong lòng cũng là một trận phiền muộn cùng một chút tức giận. Tên này cùng lắm bằng tuổi con hắn thôi, thế mà lại dám kiêu ngạo, xem thường cả quân đội chính phủ.
Tuy nhiên khi hắn nghĩ đến hình ảnh Đình Tấn tự cắn xé cổ tay mình rồi dùng máu tươi triệu hồi Tu La Huyết Chiến Sĩ, Báo Đen tinh thần lập tức tỉnh táo lại ngay, trong bụng cũng nghĩ thầm.
- ‘Đúng vậy… hắn có tư bản để kiêu ngạo. Nếu lỡ như hắn không chịu hợp tác mà chạy sang nước khác thì đều là thiệt hại của quốc gia. Phải biết thân phận bây giờ của hắn chính là người tu luyện dị năng đời đầu, là báu vật của F44drOX1 quốc gia.’
Vậy là Báo Đen lập tức gật đầu cam kết.
- “Chỉ sơ suất lần này, sẽ không có lần sau. Chúng ta sẽ cố hết sức điều tra và tìm ra những người mà ngươi nói.
Còn một chuyện nữa, Tướng Quân Jack đã có lệnh đặc cấp thăng cho ngươi làm Thiếu Tá, đại diện liên hệ của [The Alliance] với quân đội. Chúng ta không yêu cầu ngươi phải thực hiện nghĩa vụ gì cả, chỉ mong ngươi có thể trợ giúp một chút khi quân đội chính phủ gặp rắc rối không thể giải quyết.”
Nói đến đây hắn đưa tay lấy một cuộn giấy và một huy hiệu được cất giấu trong mũ của mình ra rồi đưa cho Đình Tấn.
Tiếp nhận cuộn giấy mở ra xem, Đình Tấn nhìn thấy trong đó có ghi rõ tên hắn, quân hàm và đóng dấu của người xác nhận, Tướng Quân Jack.
Còn tấm huy hiệu lại mang hình một chiếc khiên được đúc bằng kim loại mạ vàng. Trên đó có thông tin quân nhân bao gồm hình và quân hàm của hắn, kèm theo đóng dấu xác nhận của quân đội.
Sau khi xem xong, Đình Tấn liền cất đi, rồi nhìn Báo Đen gật đầu nói.
- “Chuyện này ta sẽ cố gắng. Tuy nhiên chúng ta không muốn bị ai quản lý, gián tiếp biến thành tay sai cho bất cứ kẻ cầm quyền nào đó.”
Hắn híp mắt lại nhìn Báo Đen, lời nói đều chất đầy thâm ý trong đó. Bất quá Báo Đen cũng không nói gì chỉ bình tĩnh gật đầu chào hắn, sau đó xoay người rời đi.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh không tốn bao nhiêu thời gian. Đình Tấn lại tiếp tục nói chuyện với Lý Uyên và lão Marc về tình hình kinh doanh.
Hắn trong lòng tuy rằng vẫn còn bức xúc với đám người quân đội này rất nhiều thậm chí ngay từ đầu khi biết tên đó là Báo Đen, hắn còn không định tiếp tục nói chuyện.
Thế nhưng Lý Uyên đã mở lời rồi, hắn vẫn phải cho nàng chút mặt mũi. Vả lại, Đình Tấn mang theo rất nhiều bí mật trong đầu, với một đất nước nhỏ nhoi như Entire Land thì muốn một mình ăn tất cả là điều rất khó.
Cho nên mới nói, nếu đám người này nổi lòng tham muốn moi ra tin tức thì vẫn còn phải nhìn xem sắc mặt hắn.
Thời gian nhàn nhã cứ như vậy trôi qua. Hai ngày sau, tại phòng bệnh, nhóm người Đình Tấn đang chuẩn bị xuất viện.
Hiện giờ Louis và David đều đã khỏi hẳn. Hai người đều đã thay sẵn quần áo đứng chờ, duy chỉ có Đình Tấn sắc mặt hơi trắng, thân thể ốm yếu vẫn đang vô lực ngồi trên giường bệnh.
Một lúc sau Lý Uyên mới từ bên ngoài mở cửa đi vào. Trong tay nàng còn đẩy theo một chiếc xe lăn.
Đình Tấn được Terrell bế lên ngồi trên xe lăn này, sau đó lại được Lý Uyên đẩy đi, dẫn đầu rời khỏi phòng bệnh.
Ảnh hưởng từ việc vượt cấp hiến tế sinh mệnh để triệu hồi, làm cơ thể Đình Tấn có chút ăn không tiêu. Hắn cả người bây giờ tuy rằng vẫn còn cảm giác nhưng để hoạt động bình thường thì rất khó.
- “Ngươi có về thì cố gắng sắp xếp rồi nhanh chóng dọn qua Loda thành phố để ở chung với mọi người đi. Có chuyện gì cũng có thể tiện chiếu cố lẫn nhau, tránh xảy ra chuyện như David.”
Đang sắp ra tới cổng bệnh viện, Đình Tấn đột nhiên quay đầu hướng về phía Lý Uyên đang ở phía sau mà nói.
Lý Uyên tinh thần đang lơ lửng ở tầng trời nào đấy. Vừa suy nghĩ vừa đẩy xe nào có nghe được lời của Đình Tấn nói.
Thậm chí khóe miệng của nàng lâu lâu lại tự dưng nhếch lên mỉm cười.
- “Này Lý Uyên!”
Đột nhiên tiếng gọi của Đình Tấn làm Lý Uyên đang trong cơn mơ mộng giật mình. Nàng mới hốt hoảng trả lời lại.
- “Sao vậy?”
- "Ngươi không sao chứ? Tại sao ta cảm giác âm thanh của ngươi có chút không đúng?"
Ngồi trên xe lăn, Đình Tấn cố xoay người nhìn về phía sau, chân mày cũng nhíu nhíu lại mà vội vàng hỏi.
- "Không cái gì, khặc khặc… khả năng là hơi mệt một chút thôi. Ừm, xin lỗi... Ta vừa nãy đang suy nghĩ chuyện kinh doanh của cửa hàng, khả năng không nghe thấy lời ngươi nói."
Lý Uyên vỗ về cái trán, có chút hàm hồ nói.
- “Làm việc nhưng nhớ phải giữ gìn sức khỏe.”
Đình Tấn thấy nàng cũng không giống như bị bệnh, chỉ là có chút không tập trung thôi nên hắn chỉ gật gật đầu rồi khuyên bảo một chút. Sau đó liền im lặng không nói nữa.
Lý Uyên gương mặt hơi đỏ, cũng không biết nghĩ gì trong đầu mà khóe miệng lại mỉm cười. Ở phía sau một đám người vẫn bước đều theo sau không hề hay biết chuyện này.
Ameerah mấy hôm nay luôn bám lấy Louis hỏi vì việc biến hình ngoài đời thực của hắn. Có lẽ, chuyện tưởng chừng như chỉ có thể xảy ra trong cổ tích hoặc thế giới ảo này khi được mang ra hiện thực lại hấp dẫn nàng vượt qua Đình Tấn rồi.
Hai cha con Terrell và anh em nhà David đi sau vừa đi vừa bàn luận một số chuyện gia đình, kiểu như sắp xếp chỗ ở và trường học cho hai em của David.
Chín người nhanh chóng lên xe, ra sân bay đón máy bay về nhà.
Tối hôm đó, Louis và David được sắp xếp ở lại khách sạn mà trước đó lão Marc đã ở. Đình Tấn và hai cha con Terrell cũng vậy, mỗi người một phòng. Hiện tại với gia sản vài chục triệu $, Đình Tấn cũng không tiếc rẻ mấy số tiền này.
Lý Uyên cũng theo mọi người trở về thành phố Loda. Trước kia nàng ở miền bắc nước Entire Land nhưng chỉ ở phòng mướn cùng mẹ, nhưng bây giờ mẹ nàng đã mất nên cũng không có gì vướng bận.
Tất cả những thứ quan trọng như giấy tờ tùy thân, hợp đồng công ty đều được nàng mang theo khi bay đến bệnh viện thăm Đình Tấn.
Ameerah trở lại nhà của mình, mang theo Lý Uyên với mệnh lệnh của Đình Tấn chăm sóc và cho nàng tá túc một đêm.
Gương mặt của Ameerah lúc ấy cũng có vẻ không tình nguyện lắm tuy nhiên với yêu cầu của Đình Tấn thì nàng cũng không muốn làm trái. Thế là cả đội đều đã được sắp xếp ổn thỏa chỗ ở.
Đêm hôm đó, đúng 21 giờ tối, cả gia đình [The Alliance] đồng loạt đăng nhập, đổ bộ trở lại game.
Đình Tấn nằm trong cabin trò chơi chờ cho Dinh dưỡng dịch nhấn chìm lấy cơ thể của mình. Đôi mắt hắn vẫn mở to, bên trong như chất chứa đầy những mưu toan, suy tính.
Sau đó một hồi, đầu não nhói lên một cái, mí mắt hắn cũng nặng dần. Hắn đã đăng nhập trở lại thế giới Anh Hùng!
Updated 278 Episodes