Dịch giả: Chu Cường
Đứng trước một biển thú triều mênh mông dường như vô cùng vô tận, một mình Lâm Siêu đứng đó khiến cho người ta có cảm giác yếu đuối cô đơn, như một tảng đá ngầm nhô ra trên mặt biển dễ dàng bị bọt nước biển bao phủ nhấn chìm.
Nhưng trải quả sáu bảy phút một mình ngăn cản cơn sóng dữ, Lâm Siêu vẫn đứng yên bất động, giống như một bức tường đồng vách sát cứng rắn không thể phá vỡ, vĩnh viễn không bao giờ lui về đằng sau.
Thi thể quái vật cách năm mươi mét trước mặt hắn nằm chồng chất lên nhau đạt đến độ cao ba mươi mét. Máu tươi chảy ra từ thi thể của lũ quái vật, chảy tràn ra khắp xung quanh. Lâm Siêu dùng đôi chân trần của mình đứng bên trong dòng sông máu, máu độc bao vây xung quanh, nếu như không phải thể chất của những con quái vật này đều thấp hơn hắn, thì cơ thể Lâm Siêu đã bị cảm hóa.
Hắc Nguyệt đứng sau phia sau lưng Lâm Siêu, từ lúc trận chiến bắt đầu đã nhảy lên một tòa nhà bị sập, nhìn toàn bộ đường phố đã bị nhuộm đỏ chảy tràn đầy máu, nơi đây thật giống như một lò sát sinh trong tu la địa ngục. Trong bầu không khí tràn ngập mùi vị tanh tưởi gay mũi của máu tươi, nếu như không phải Hắc Nguyệt đã trải qua mấy tháng gột rửa, nhìn quen sinh từ, ngửi qua mùi thi thể thối rữa mục nát cùng mùi máu tanh, thì lúc này đã không chịu nổi.
Grào! Grào!
Biển thú triều vô cùng vô tận, không nhìn thấy giới hạn, vẫn tiếp tục duy trì thế tấn công liều chết điên cuồng lao tới, mùi vị máu tươi đã hoàn toàn kích thích thú tính của chúng, từng con từng con khát máu đến phát điên.
Phốc! Phốc! Phốc!
Những chùm tia Laser và Gramma xạ tuyến vẫn không ngừng bắn ra. Trong đàn thú triều có một con quái vật hình chó dẫm lên núi thây lao về phía Lâm Siêu, đang bay trên không bị tia Gramma xạ tuyến bắn thủng đầu, thân thể rơi xuống cách Lâm Siêu khoảng bảy tám mét, làm những giọt máu tươi bắn lên vấy bẩn ống quần hắn.
Lúc này, sát ý trong mắt Lâm Siêu bốc lên nồng nặc, bình thường đối với tiến hóa giả có thể chất sáu mươi tám lần trải qua một thời gian dài phóng thích năng lượng với cường độ cao như vậy nguồn năng lượng tế bào đã sớm bị cạn khô. Thế nhưng, nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể của Lâm Siêu không giống như vậy, nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể của hắn giống như những tiến hóa giả khác nhưng chất lượng ,số lượng tế bào lại gấp đôi bình thường!
Có điều trải qua một thời gian dài không ngừng phóng thích năng lượng như vậy, tuy rằng Lâm Siêu dùng mọi cách để tiết kiệm nguồn năng lượng tế bào, dựa vào khả năng phán đoán kinh người về thể chất của mỗi con quái vật từ đó sẽ phải dùng bao nhiêu năng lượng để phóng thích tia Laser hoặc tia Gramma xạ tuyến . Nhưng dù có tiết kiệm bao nhiều thì nguồn năng lượng tế bào con sót lại cũng không tời 1/10.
Lâm Siêu quyết định không tiếp tục sử dụng năng lực ‘Ánh sáng’ nữa, hắn muốn tiết kiệm nguồn năng lượng tế bào còn sót lại trong cơ thể phòng ngừa tình huống xấu xảy ra.
Grào!
Khi những chùm tia Laser và tia Gramma xạ tuyến ngừng bắn, dòng lũ của thú triều ngay lập tức lao ập tới với thanh thế vô cùng kinh khủng, dường như muốn nhấn chìm nghiền nát hắn.
Lâm Siêu nắm chặt lấy cổ thương, mạnh mẽ đâm ra một thương!
Phốc! Phốc! Phốc!
Lực sát thương của mỗi cú đâm dưới sức mạnh của cánh tay phải đã hoàng kim hóa sức mạnh đạt đến hai trăm lần, trường thương đâm ra dễ dàng đâm thủng ngực của một con Vượn . Sức mạnh bạo phát trong nháy mắt dễ dàng phá tan lồng ngực con Vượn đó, đẩy thân hình của nó như một viên đạn pháo bắn ngược về phía sau. Cơ thể của con Vượn mạnh mẽ va chạm với dòng lũ thú triều ở phía sau, ngay lập tức giết chết mười mấy con quái vật đang điên cuồng lao tới.
Trường thương trong tay Lâm Siêu quét ngang như Địa ngục Sát thần, cổ thương trong tay điên cuồng quét ngang, trường thương là một vũ khí đánh tầm xa có chiều dài ba mét. Rất thích hợp sử dụng trong quần chiến và tấn công, lúc này tác dụng của nó được Lâm Siêu sử dụng phát huy đến tận cùng. Bên trong cơn sóng dữ của đàn thú triều, hắn mạnh mẽ mở một đường máu, giống như một bức tường thành không bao giờ đổ sụp, bán kính ba mét xung quanh Lâm Siêu không có bất cứ một con quái vật nào có thể xâm phạm.
Làn sóng thú triều khổng lồ không ngừng lao xẹt qua hai bên người Lâm Siêu, bởi vì thú triều cuồn cuộn không ngừng lao tới cho nên nhưng con quái vật chỉ có thể lao vượt qua hắn mà không có cơ hội dừng lại để tấn công Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cổ thương trong tay Lâm Siêu như nộ long điên cuồng bay lượn, mỗi thương quét ra sẽ là một con đường máu với vô số tay chân, hài cốt, nội tạng bắn tung tóe.
Lượng máu dưới chân hắn ngày một cao dâng lên, do kiến trúc hai bên đường phố đều đã bị sụp đổ , mặt đất dưới chân Lâm Siêu đang đứng cũng đã bị sụt thành một cái hố lớn, khiến cho một lượng lớn máu từ cơ thể lũ quái vật chảy ra chảy xuống cái hố đó, lượng máu trong cái hố đó không ngừng tăng lên mới đầu chỉ cao đến mắt cá chân của hắn, nhưng đến giờ phút này đã ngập đến tận bắp chân hắn.
Mùi máu tươi tanh hôi nồng nặc khắp nơi, nhất thời khiến cho cơ thể hắn nhiễm đầy mùi máu, giờ phút này Lâm Siêu có cảm giác được dường như mình được quay lại với cảm giác đắm mình trong cơn cuồng bạo chém giết ở kiếp trước.
Grào!
Đôi mắt hắn trở nên xung huyết đỏ rực, sát ý sôi trào mãnh liệt.
Những tướng sĩ bính linh của căn cứ Viêm Hoàng đang quan chiến từ phía xa nhìn thấy bóng người tràn ngập huyết tinh đánh đến phát cuồng, tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động.
Bọn họ chưa từng thấy có một ai có thể dưới cơn thú triều đáng sợ như thế liên tục chém giết bảy tám phút!
Rốt cuộc người này mạnh đến mức nào?
Trong số bọn họ, có rất nhiều tướng lĩnh và binh sĩ, cắn chặt hàm răng, bàn tay siết chặt lại, trong mắt tràn ngập cảm giác không đành lòng, nếu như không phải mang trên mình quân lệnh của Hứa tư lệnh, cùng với thanh thế quá mức kinh khủng của con lũ thú triều, thì sớm đã có người liều mình xông ra giúp hắn một tay.
Bọn họ cũng là nhân loại mà lại trơ mắt nhìn đồng bào của mình một người một mình huyết chiến, cùng với quái vật liều mạng chém giết, nhưng bọn họ chỉ có thể ở bên cạnh quan sát, điều này khiến cho trong lòng bọn họ cảm thấy hổ thẹn xấu hổ. Hơn nữa, điều khiến bọn họ cảm thấy đau lòng nhất chính là, người đàn ông này cuối cùng sẽ phải đối mặt với những viên đạn từ những nòng súng của chính bọn họ bắn ra.
Rất nhiều người lính trẻ tuổi cảm thấy sống mũi cay cay, viền mắt ươn ướt, siết chặt lấy khẩu súng trong tay mình.
Ầm!
Lâm Siêu lần thứ hai vung thương đánh bay một con quái vật lao đến, cánh tay phải của hắn đã giải trừ trạng thái hoàng kim, do lượng khí hoàng kim trong cơ thể hắn không còn nhiều, cần phải lưu lại một chút để phòng ngừa tính huống nguy hiểm.
Bỗng.
“Grào!”
Từ tít phía sau đàn thú triều bỗng nhiên vang lên một tiếng thú rống vang dội, giống tiếng rống của một con trâu, tốc độ của đàn thú triều dưới tác động của tiếng rống đó dần dần chậm lại, trong mắt bọn quái vật đều lộ vẻ hoảng sợ, cơ lũ thú triều mạnh mẽ dừng lại, sau đó nhanh chóng thay đổi phương hướng, hướng về phía tiếng rống thoái lui.
Lâm Siêu nắm chặt cổ thương trong tay, quần áo lấm tấm vết máu, ánh mắt hắn hướng về phương hướng thú triều đang rút lui, hẳn là do mệnh lệnh của thủ lĩnh đàn thú phát động.
Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ cùng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bốn mắt nhìn nhau, chuyện này…Lẽ nào đàn thú sợ hãi mà bỏ chạy?
Thú triều lui về phía sau khoảng bảy tám dặm, bỗng nhiên ngừng lại. Quân đội của căn cứ Viêm Hoàng đồng dạng cũng duy trì sự bất động.
“Súc sinh!”
Trên xe chỉ huy của căn cứ Viêm Hoàng, đôi mắt Hứa tư lệnh híp lại, lóe lên hàn ý lạnh lẽo. Là người đứng đầu căn cứ, ông ta có thể mơ hồ cảm giác được, thủ lĩnh của đàn thú triều, chính là đang hướng về phía mình biểu lộ sự bất mãn, dường như muốn nói, ngươi không ra tay, ta cũng không ra tay. Để xem ai kiên trì được lâu hơn?
“Đi, nhanh chóng điều động Thập đại Chiến sĩ. Dẫn dắt ba nhánh quân Tiến hóa giả xuất chiến”
Ánh mắt Hứa tư lệnh lạnh lùng nhìn lướt qua phương hướng đàn thú triều, sau đó nhìn về phía vị tướng quân là thuộc hạ đang đứng sau lưng của mình ra lệnh.
Người đàn ông trung niên mang quân hàm tướng mặt hơi biến sắc, nói:
“Tư lệnh, nếu chỉ có ba nhánh quân đội Tiến hóa giả. Chỉ sợ…”
“Chỉ sợ cái gì?”
Đôi mắt Hứa tư lệnh lạnh lùng liếc qua hắn.
Người đàn ông mang quân hàm tướng nhắm mắt trả lời:
“Chỉ sợ chúng ta không đánh lại hắn, sức mạnh của hắn thật sự quá mạnh mẽ, căn bản không thuộc về loài người!”
“Cho dù mạnh hơn nữa thì thân thể cũng là máu thịt, trải qua quá trình chiến đấu lâu như vậy, hắn như cương cung sắp gãy, thể lực đã tiêu hao hết, ngươi sợ cái gì?”
Đôi mắt Hứa tư lệnh toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, nói:
“Hơn nữa, ai nói với ngươi là ta chỉ dùng ba nhánh quân Tiến hóa giả để giết hắn?”
“Đó là…?”
Người đàn ông trung niên mang quân hàm tướng cảm thấy sửng sốt.
“Ngươi chỉ cần phục tùng theo mệnh lệnh.”
Hứa tư lệnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta.
Người đàn ông trung niên mang quân hàm tướng quân cảm thấy sợ hãi, vội vàng tuân lệnh.
Ánh mắt Hứa tư lệnh một lần nữa nhìn về phía bóng người bên trong đường phố tràn ngập máu, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh lùng. Hắn phái ra ba nhánh quân đội Tiến hóa giả chỉ là nghi binh mà thôi, vừa để cho con súc sinh bên trong thú triều kia nhìn thấy, vừa để kiểm tra xem rốt cuộc Lâm Siêu còn bảo lưu mấy phần sức mạnh.
Đơn giản mà nói, ba nhánh quân đội Tiến hóa giả này chính là ông ta cố tình đưa bọn họ vào chỗ chết!
Tại sao cũng ra lệnh Thập đại Chiến sĩ tiến lên?
Nguyên nhân đơn giản cũng chính là để bọn họ tự đâm đầu vào chỗ chết!
Từ khi bức tượng đá của Lâm Siêu bị phá hủy, ông ta đã ý thức được dạnh vọng của Lâm Siêu bên trong căn cứ còn cao hơn cả sự tưởng tượng của ông ta. Đồng dạng trải qua hai tháng gây dựng, dạnh vọng của Thập đại Chiến sĩ cũng lên rất cao, tuy rằng vần thua kém nhiều so với Lâm Siêu, thế nhưng nếu như Lâm Siêu giết chết một, hai chiến sĩ trong số Thập đại Chiến sĩ sẽ khiến cho lòng người căm phẫn, làm cho những người vẫn thần tượng Lâm Siêu trở nên căm ghét đối thần tượng của mình.
Hành động này của ông ta chính là dùng một mũi tên bắn trúng hai con chim.
Hơn nữa tình huống trước mặt đã trở nên vô cùng vi diệu, hiện tại đã hình thành thế trận chân vạc, cho dù ông ta hay là thú triều, một khi muốn giết chết Lâm Siêu sẽ phải trả giá đắt. Một khi tổn thương quá nặng, nếu rơi vào ác chiến sẽ lâm vào thế hạ phong. Vị thế hai phe thế lực không ai muốn làm không công cho kẻ khác.
Nhưng mà, nếu một khi hai phe thế lực rơi vào ác chiến, dựa vào năng lực của Lâm Siêu hắn sẽ dễ dàng bỏ trốn!
Vì lẽ đó, mục tiêu của ông và thủ lĩnh đàn thú triều là phải có được cô gái kia, ông ta hi vọng dưới sự tấn công điên cuồng của lần lượt hai phe thế lực sẽ làm cho Lâm Siêu dần dần suy yếu, không còn sức để phản kháng, thì đó chính là thời khắc bọn họ tranh cướp lẫn nhau!
…
Đôi mắt Lâm Siêu khẽ nheo lại, hắn nhìn thấy vài bóng người quen thuộc từ phía quân đội căn cứ Viêm Hoàng đang tiến đến, chính là mấy người Uất Kim Hương. Theo sau bọn họ là mấy trăm Tiến hóa giả, thể chất của những người này đều gấp hai mươi lần trở lên!
Cầm đầu là mấy người Lăng Vũ, Uất |Kim Hương, Ba Minh. Lúc này, thần sắc bọn họ vô cùng phức tạp, thông qua chiến đấu bọn họ rốt cuộc biết được rằng người đàn ông đang đứng trước mặt bọn họ đáng sợ đến mức nào. Không chỉ có sức chiến đấu vô cùng khủng bố, mà ở phương diện sức chịu đựng cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Vẻ mặt Uất Kim Hương không đành lòng nhìn Lâm Siêu, đột nhiên gia tốc lướt tới, rồi nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Lâm Siêu khoảng bảy tám mét, đôi môi khẽ nhúc nhích:
“Đi mau, tôi sẽ cùng với Lăng Vũ, Ba Minh đều không muốn đối phó với cậu. Nhưng mà, do bên trong cơ thể chúng tôi đều bị cấy thiết bị khống chế, nên không có cách nào làm trái mệnh lệnh, cậu mau đi khỏi nơi này!”
Vẻ mặt Lâm Siêu lạnh lùng, nói:
“Các người cứ việc ra tay, tôi sẽ không giết ai cả.”
Uất Kim Hương không khỏi cảm thấy tức giận, nói:
“Cậu cho rằng chúng tôi sợ chết mới nói như vậy ư, tôi thật sự không muốn ra tay. Hơn nữa, Hứa tư lệnh đã biết cậu manh như vậy mà vẫn ra lệnh bắt chúng tôi tiến lên, rõ ràng chính là đi chịu chết, cậu giết chúng tôi sẽ khiến cho thanh danh của cậu bị vấy bẩn. Tuy rằng, ông ta tuyên bố cậu đã quay lưng phản bội căn cứ, thế nhưng có rất nhiều người đều tin tưởng sự lựa chọn của cậu, nhưng một khi cậu giết chúng tôi, cậu sẽ trở thành công địch của nhân loại!”
“Nhân loại cùng với quái vật, cũng không có ý nghĩa gì.”
Lâm Siêu lạnh nhạt nói:
“Quái vật tôi cũng không sợ, huống hồ trở thành công địch của loài người, tôi không giết các người là bởi vì các người không có sát ý đối với tôi. Hơn nữa, các người không phải là đại biểu cho toàn nhân loại, giêt chết các ngươi chẳng qua chỉ là tiêu diệt xóa sổ một trong những tòa căn cứ đứng đầu Châu Á mà thôi.”
Uất Kim Hương nghe Lâm Siêu nói không khỏi nghẹn lời.
“Uất Kim Hương, các ngươi đang nói gì đấy?”
Đúng lúc này, một tiếng cười nhạt khả ố vang lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên tướng mạo phổ thông, đang cười híp mắt dẫn đầu mấy trăm Tiến hóa giả nhìn Lâm Siêu và Uất Kim Hương.
Sắc mặt của Uất Kim Hương trở nên lạnh lùng, nói:
“Ngươi có tư cách gì để nói chuyện với ta?”
“A, xin lỗi! Thuộc hạ quên!”
Người trung niên khẽ vỗ đầu một cái, mở miệng xin lỗi, thế nhưng trên mặt hắn không có một chút nào áy náy, sau khi nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Siêu, những lỗ chân lông trên mặt hắn không tự chủ khẽ co rút lại, một cảm giác sợ hãi không nói thành lời.
“Vị này chính là Lâm tướng quân, người đã phản bội căn cứ, không phải là Lâm Siêu chứ?”
Người đàn ông trung niên rất nhanh chóng khôi phục sự trấn tĩnh, khẽ cười nói.
Ánh mắt Lâm Siêu lạnh lùng sắc bén như dao, nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
Nhịp tim đập trái tim của người đàn ông trung niên bỗng nhiên tăng lên, rồi không tự chủ tránh né ánh mắt của Lâm Siêu. Thế nhưng, ông ta nhanh chóng cảm thấy tức giận vì hành động của mình, đầu ông ta khẽ nghếch lên, nhìn về phía Lâm Siêu, cao giọng nói:
“Lâm tướng quân, Hứa tư lệnh hi vọng ngươi biết quay đầu tỉnh ngộ, tiếp tục ra sức vì nhân loai, ngươi hiện tại đang đi lạc đường giờ quay lại vẫn kịp, ta có thể hướng về phía tư lệnh vì ngươi mà cầu xin.”
Đôi mắt Lâm Siêu nhìn thẳng vào ông ta, bỗng nhiên mở miệng nói:
“Ngươi chán sống rồi à?”
Trái tim của người đàn ông trung niên đột nhiên đập mạnh một cái, sắc mặt thay đổi, thế nhưng ông ta mau chóng nghĩ tới thông báo của Hứa tư lệnh, nhất thời cảm thấy can đảm hơn. Ông ta là tâm phúc của Hứa tư lệnh, tư lệnh đã nói, nếu có thể làm Lâm Siêu tức giận, chỉ cần Lâm Siêu ra tay đả thương ông ta, ông ta có thể được thăng ba cấp, trở thành người hầu cận bên cạnh Hứa tư lệnh!
Lúc đầu nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là từ chối, mặc dù trước đây ông ta chỉ là người bình thường thế nhưng ít nhất ông ta vẫn phân biệt được tính hình trước mắt, rõ ràng là Hứa tư lệnh muốn bôi nhọ thanh danh của Lâm Siêu. Vạn nhất Lâm Siêu ra tay giết chết , ông ta chỉ có thể khóc lóc tìm đến Diêm Vương mà tố cáo.
Có điều, mệnh lệnh mà Hứa tư lệnh truyền đạt chính là bắt buộc, một khi không hoàn thành nhiệm vụ, kết cục của ông ta sẽ vô cùng thê thảm. Hơn nữa, Hứa tư lệnh đã nói, vị chiến thần này giờ phút này cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, chẳng còn lại bao nhiêu sức mạnh. Dưới sự bảo vệ của Thập đại Chiến sĩ có thể trước khi Lâm Siêu ra tay, đem ông ta trốn thoát.
Lúc này, nghe lời Lâm Siêu nói, đồng tử của người đàn ông trung niên co rút lại, nhưng vẫn cao giọng nói:
“Ngươi đến mức này mà vẫn không biết hối cải hay sao, vẫn muốn giết người? Ngươi cũng là nhân loại, tại sao lại muốn trở thành địch nhân của loài người, lẽ nào những hành vi trước đây của người, đều là có ý đồ riêng?”
“Đúng đấy, Lâm tướng quân, cậu hãy biết hối cải đi!”
“Đều là con người, vì sao lại đối nghịch với nhân loại!”
“Hứa tư lệnh đối xử tốt với cậu như vậy, sao cậu lại phản bội căn cứ, cậu không cảm thấy lương tâm mình cắn dứt hay sao?”
Mấy trăm Tiến hóa giả ở sau lưng ông ta, mồm năm miệng mười mở miệng ra nói, âm thanh tràn ngập sự đau xót cùng với tức giận, quan trọng nhất là âm thanh rất lớn, cách ngoài mười dặm đều có thể nghe thấy dễ dàng.
Nhưng mà, điều kỳ lạ là vị trí đóng quân của quân đội căn cứ Viêm Hoàng , bọn họ lại không nghe thấy gì, một chút động tĩnh cũng không có, tất cả bọn họ đều đang tập trung tinh thần nghiêng tai lắng nghe, dường như cố gắng muốn nghe được nội dung cuộc nói chuyện ở nơi này.
Mấy người Uất |Kim Hương, Lăng Vũ, Ba Minh ở phía sau, dùng ánh mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người của người đàn ông trung niên, khóe miệng lộ ra nụ cười châm biếm.
Updated 368 Episodes