Chương 84: Chuyện cũ của Tạ An

Một tấm lưới lớn tung cao ba bốn thước, bao trùm trời đất chụp xuống đầu Tào thợ mộc, đồng thời, bách phu trưởng Lý Thanh nấp sau cánh cửa căn nhà kia chợt quát một tiếng, cầm lấy trường đao nhảy ra ngoài nghênh chiến với Tào thợ mộc!

Phản ứng của Tào thợ mộc cũng không chậm, mặc dù khắp tấm lưới lớn kia đều là móc câu lưỡi câu sắc bén, còn được rót thêm nội kình, khí thế gấp rút, nhưng Tào thợ mộc vẫn nhanh chóng lăn một vòng, tránh thoát khỏi tấm lưới lớn kia.

Lúc này đây, trường đao của bách phu trưởng Lý Thanh cũng bổ về phía Tào thợ mộc!

“Giết!”

Tô Bằng cùng Hắc Thủy quân còn có trinh sát nấp ở hai bên nhà, cùng nhau xông ra vây giết.

Tào thợ mộc lăn lộn trên mặt đất, đột nhiên xoay tròn, thân thể bật dậy khỏi mặt đất, nhảy về phía sau, tránh né một đao khí thế kia của Lý Thanh, nhưng lúc này, hai người Tô Bằng, Hàn Thác, đã cùng đám Hắc Thủy quân xông ra.

“Cẩu tặc, ngày chết ngươi đến rồi!”

Hàn Thác thấy Tào thợ mộc, lập tức nhận ra hắn, hét lớn một tiếng, nhảy lên cao hơn ba thước, thiết thương liên tiếp đâm liền ba bốn nhát vào không trung, đâm xuống dưới.

Thân thủ Tào thợ mộc vô cùng không tồi, dưới tình huống như vậy nhưng vẫn có thể đánh trả, chợt thấy hắn vẫy mạnh bọc dài màu xanh vốn ở phía sau, một thanh trường đao đột nhiên xuất hiện, vạch một đường giữa không trung, bổ vào trên mũi thương của Hàn Thác!

“Keng!”

Tô Bằng chỉ nghe thấy âm thanh từng đợt khí kình va chạm mạnh liệt vào nhau, nội kình của Hàn Thác, đại khái là nội công mãn cấp xanh thẫm, còn Tào thợ mộc dường như cũng không kém là bao, chợt nghe thấy một tiếng inh tai nhức óc, Tô Bằng cảm giác trên mặt bị khí kình bùng nổ quét tới làm cho bỏng rát, còn Tào thợ mộc, giống như không địch lại uy lực thiết thương của Hàn Thác, lùi về sau hai bước.

“Giết!”

Lý Thanh lúc này bỗng chợt ra tay, mạnh mẽ bổ thẳng một đao, bổ về phía Tào thợ mộc, Tào thợ mộc sợ mà không loạn, dựng thẳng trường đao, làm tư thế giảm bớt lực.

“Không hay! Cẩu tặc muốn chạy!”

Tô Bằng trông thấy, lập tức nhận ra một chiêu này chủ yếu là vì mượn lực, quả nhiên, chỉ thấy một đao mang theo nội kình của Lý Thanh sau khi bổ tới, Tào thợ mộc kia, không ngờ giống như tờ giấy mỏng bị đánh bay, cũng không phải do công lực Lý Thanh hùng hậu như thế, mà là Tào thợ mộc mượn lực, muốn bay ra ngoài.

“Pưng!”

Vừa lúc đó, sau lưng bọn người Tô Bằng, vang lên tiếng dây cung chấn động, lại là một mũi tên do bách phu trưởng Bao Trạch bắn ra.

Tào thợ mộc thầm hô trên không trung, trường đao trong tay nhanh chóng bổ xuống, chém vào mũi tên màu đen kia, chỉ nghe một tiếng “phập”chấn động, mũi tên màu đen kia miễn cưỡng bị chém ra bên cạnh một chút, bắn vào trên bức tường, cắm sâu vào tường đá xanh sáu bảy tấc!

“Võ công giỏi! Xem Liên Châu tiễn pháp của ta đây!”

Bao Trạch hét lên một tiếng, bỗng nhiên rút ra ba mũi trường tiễn sắt cứng, hai tay sử dụng thủ pháp đặc thù kéo mở dây cung, ba tiếng “pưng pưng pưng”chấn động liên tiếp phát ra, ba mũi trường tiễn thép cứng, liên tục bắn ra theo hình tam giác.

Trường tiễn thép cứng nháy mắt đã bắn tới trước người Tào thợ mộc, nhưng Tào thợ mộc này thân pháp quả thật quá cao, trên không trung bất ngờ gập cong người, ba mũi trường tiễn thép cứng kia, sượt qua thân mình hắn, thật không ngờ có thể tránh né toàn bộ.

“Đa tạ lót đường cho ta, ta đi đây!”

Tào thợ mộc kia, thân pháp so với võ công dường như càng cao hơn một bậc, thân thể hình cong bật mình trong không trung, giẫm lên trường tiễn thép cứng bắn vào trong tường, bất thình lình lại bay lên cao bốn năm mét, dường như muốn nhảy ra khỏi nhà, chạy thoát khỏi vòng vây nơi này.

“Pưng!”

Đột nhiên, bên dưới căn nhà Tào thợ mộc lướt qua, đột nhiên lại vang lên âm thanh tên rời khỏi dây cung, Tào thợ mộc kinh hô một tiếng, vung đao ngăn cản, nhưng vẫn bị một mũi tên màu đen bắn trúng bả vai!

“Nỏ tiễn?”

Tào thợ mộc lảo đảo rơi xuống nóc nhà, trong miệng kinh hô.

Bên dưới lại vang lên âm thanh nỏ tiễn liên tiếp bắn ra, chỉ thấy Tào thợ mộc kia lăn lộn trên nóc nhà, tránh thoát hai mũi nỏ tiễn, sau đó tung người, bỏ chạy về một hướng.

“Đáng chết! Nhiều người như vậy, điều cả quân nõ, vẫn để cho hắn chạy thoát!”

Lý Thanh thấy, không khỏi tức giận gầm lớn.

“Ta đuổi theo hắn!”

Tô Bằng vẫn chưa ra tay, đột nhiên nhảy lên, nhảy lên trên nóc nhà, tung mình hai cái, liền biến mất ở trong tầm mắt bọn người Hàn Thác!

...

Tô Bằng nhảy lên nóc nhà, chỉ thấy phía trước đường rút của Tào thợ mộc cũng không có cao tới cao lui, mà lại nhảy xuống, liên tục tung mình trên đường cái, một mạch chạy về cổng thành phía tây.

Chỉ cần không phải tung mình lên xuống liên tiếp, vượt qua những căn nhà này, Tô Bằng đối với khinh công của mình vẫn rất có lòng tin, Tô Bằng thi triển thân pháp Thần Hành Bách Biến, đuổi theo Tào thợ mộc kia.

Tào thợ mộc kia thân pháp thật sự là lợi hại, dường như so với dâm tặc Diêu Thông Tô Bằng từng gặp kia tốc độ còn nhanh hơn gấp mấy lần, rất nhanh liền chạy tới cửa thành, những binh sĩ gác thành kia căn bản còn chưa kịp đóng cửa thành, hắn đã vọt ra ngoài rồi.

Tô Bằng càng đuổi càng kinh hãi, Tào thợ mộc phía trước thân pháp thật sự quá kinh khủng, không ngờ còn nhanh hơn mình một bậc.

“Lần này đuổi không kịp hắn, về sau sợ rằng không còn cơ hội bắt được hắn, hắn cũng bị thương, đúng là thời cơ tốt để bắt hắn, đành dùng món đồ kia vậy.”

Trong lòng Tô Bằng tính toán, sau đó vung tay lên, rút ra một lá bùa từ trên người hắn, Tô Bằng nhanh chóng dán lá bùa kia lên trên chân của mình.

Là Thần Hành Phù có được ở chỗ cửa hàng thần bí kia!

Đột nhiên trong lúc đó, Tô Bằng cảm giác tốc độ của mình tăng lên một phần, gia tăng khinh công, tốc độ nhanh hơn, đã tiếp cận tốc độ của Tào thợ mộc phía trước.

“Hôm nay nhất định phải bắt ngươi về quy án!”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, thi triển khinh công, đuổi theo Tào thợ mộc kia!

...

Tào thợ mộc cùng Tô Bằng hai người ngươi truy ta đuổi, tốc độ đều cực nhanh, rất nhanh đã chạy được hơn mười dặm, tiến vào trong khu rừng hoang gần quận Giang Ninh.

Tốc độ của Tô Bằng cực kỳ ổn định, duy trì ở tốc độ nhất định, nhưng Tào thợ mộc phía trước, trên vai trúng một mũi nõ tiển, gần như đã bị thương đến xương cốt, chẳng những đau đớn, còn mất máu, tốc độ dần dần chậm lại, khoảng cách giữa hắn và Tô Bằng, không ngừng kéo gần.

Tào thợ mộc phía trước, cũng biết tình hình này không ổn, chỉ thấy hắn đột nhiên đổi hướng, chạy về một hướng khác, trong lòng Tô Bằng âm thầm tính toán, không sợ hắn giả vờ, một đường đuổi theo tới cùng.

Không bao lâu, hai người đã đuổi đến bên vách núi, trên vách núi, là một khoảng đất trống không.

Tào thợ mộc chạy đến nơi đây, cơ thể đột nhiên khựng lại, một tay nắm chặt trường đao, quay đầu, lạnh lùng nhìn sau lưng.

Tô Bằng cũng đã đuổi đến nơi đây, nhìn thấy Tào thợ mộc căm phẫn nhìn mình, khẽ mỉm cười, nói:

“Không chạy nữa sao?”

“Ta bị thương, tốc độ ngươi cũng không chậm, tiếp tục chạy nữa đối với ta vô cùng bất lợi, chi bằng ở nơi này giải quyết mọi chuyện với ngươi, ta biết ngươi, một tháng trước, căn bản còn không biết võ công...”

Tào thợ mộc nhìn Tô Bằng, mở miệng nói.

“Ồ? Hôm nay ngươi còn cảm thấy ta dễ ức hiếp như vậy nữa không?”

Tô Bằng nghe thế, không khỏi càng cười rộ hơn, Vô Phong kiếm trong tay tà tà chỉ về phía trước.

“Ta chỉ hận trước đây, trước đây đã quá coi thường ngươi, mới rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, chỉ là ta đã thu liễm tâm tính, còn ngươi... Cho dù có kỳ ngộ, thời gian nửa tháng, làm sao có thể có được công phu như thế này?”

Tào thợ mộc hừ lạnh, răng cắn đơn đao, đưa tay lên chỗ mũi tên, trên tay dùng chút nội lực, bẻ gãy nỏ tiễn cắm ở sau vai, rút đao từ trên miệng xuống, cầm đao chỉ vào Tô Bằng.

“Vậy thì thử chút xem.”

Tô Bằng cười nhạt nói, hắn cũng không nóng vội ra tay, thời gian càng lâu, đối với chính mình càng có lợi.

Nhưng mà Tào thợ mộc cũng biết tâm tư của Tô Bằng, không cho Tô Bằng cơ hội khiến thương thế của mình trở nên trầm trọng hơn, cầm đao hét lớn, đánh tới Tô Bằng!

Tô Bằng cầm kiếm, bày ra kiếm thế, quanh thân lập tức giống như xuất hiện lực trường phòng ngự, ngăn cản đao ảnh cuồn cuộn Tào thợ mộc bổ tới, dù bận vẫn ung dung, nhìn như chỉ là phòng ngự, thật ra bản thân đang âm thầm tụ lực sát chiêu.

Hai người, triền đấu với nhau...

...

Bốn mươi phút sau.

“Ầm... ầm...”

Trên bầu trời không ngừng vang lên tiếng sấm rền, từng hạt mưa lớn không ngừng trút xuống, ở bên vách núi, Tô Bằng cầm kiếm, nhìn Tào thợ mộc trước mắt.

Tào thợ mộc lúc này, đầu vai bên trái trúng nỏ tiễn máu đã thấm ướt một mảng, cánh tay phải của hắn, vừa rồi còn bị tụ lực sát chiêu Bán Thức Kiếm Pháp của Tô Bằng đả thương, Tào thợ mộc lúc này, sắc mặt như tro tàn.

Tô Bằng cầm kiếm nhìn Tào thợ mộc, Bán Thức Kiếm Pháp của mình lại lần nữa bộc lộ vào chỗ không đủ, Bán Thức Kiếm Pháp tấn công cường địch còn được, nhưng gặp phải kẻ địch hơi yếu, dường như vẫn không đủ sắc bén, đánh bốn mươi phút, một lần ngụy tất sát không có tụ lực thành công, vẫn là dựa vào sát chiêu cuối cùng thành công, mới khiến cho Tào thợ mộc mất đi chiến lực.

“Tào thợ mộc, ngươi còn có gì muốn nói không? Lát nữa ta sẽ bắt ngươi về quận Giang Ninh tống vào đại lao, cho dù ngươi muốn nói, cũng không có ai muốn nghe.”

Tô Bằng chĩa kiếm vào người Tào thợ mộc, nói với hắn.

“Đây cũng là võ công ngươi học được từ Tử Hà môn sao? Quả nhiên lợi hại... Có thể khiến cho người nửa tháng trước vẫn không biết võ công, đánh thắng ta khổ tu hai mươi năm! Nếu ta có võ công như thế, tội gì báo thù không thành!”

Tào thợ mộc bởi vì mất máu đã có chút hoảng loạn, lúc này sắc mặt tái nhợt, trong miệng lầm bầm.

“Báo thù? Báo thù gì? Ngươi học võ công, là để sát hại những phú ông kia sao? Ta nhìn không ra, không ngờ ngươi còn căm thù kẻ giàu có như thế.”

Tô Bằng nhìn Tào thợ mộc, khinh thường nói.

“Ngươi biết cái gì? Ta giết những kẻ kia, đều là đại gian đại ác, chết chưa hết tội! Ngươi biết cái gì?”

sắc mặt Tào thợ mộc gần như điên cuồng, nói với Tô Bằng.

“Dường như hắn có nỗi khổ tâm nào đó?”

Tô Bằng nhìn bộ dạng Tào thợ mộc, tâm tình giống như không giống như là giả vờ, trong lòng dường như có chút thay đổi, chẳng lẽ hắn còn có chuyện cũ gì đó hay sao?

“Ngươi nói bọn họ đại gian đại ác... Vậy ngươi nói thử xem, rốt cuộc bọn họ đã làm chuyện gì khiến người người oán trách?”

Tô Bằng nhìn Tào thợ mộc, nói với hắn.

“Nếu như ta nói, bản thân ngươi đặt mình vào trong đó, ngươi dám nghe sao?”

Tào thợ mộc ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Bằng, hai mắt giống như đang chất vấn Tô Bằng.

“Ha ha, cái khác ta không dám nói, lá gan ta vẫn lớn lắm, ngược lại ngươi nói thử xem, ngươi có nỗi khổ tâm gì.”

Tô Bằng nói với Tào thợ mộc.

“Vậy được... Dù sao ta cũng sẽ chết, vậy thì nói cho ngươi nghe cũng không sao... Thật ra ta không phải họ Tào, ta họ Tạ, tên là Tạ An...”

Tào thợ mộc, hay phải gọi là Tạ An, chậm rãi mở miệng kể.

Tô Bằng chăm chú lắng nghe, tinh thần của hắn chăm chú hơn vừa rồi rất nhiều, bởi vì, góc trái dưới tầm mắt của mình, phát hiện một thông tin hệ thống thông báo:

“Bạn khởi động nhiệm vụ manh mối 'Chuyện xưa của Tạ An'...”

Chapter
1 Chương 1: Cái chết siêu nhiên
2 Chương 2: Phỏng vấn kiểm tra
3 Chương 3: Đồng nghiệp tương lai!
4 Chương 4: Tiến vào trò chơi
5 Chương 5: Cửa hàng thần bí
6 Chương 6: Thuật phi đao!
7 Chương 7: Lời mời của Phó Khang
8 Chương 8: Người gỗ!
9 Chương 9: Cố nhân
10 Chương 10: Cường đạo núi Thanh Long
11 Chương 11: Nội quỷ
12 Chương 12: Nhiệm vụ cầu viện
13 Chương 13: Vương Nhị Cát thông minh!
14 Chương 14: Dụ địch!
15 Chương 15: Cái chết của học đồ thợ rèn
16 Chương 16: Hắc Thủy quân quận Giang Ninh
17 Chương 17: Là ai giết Hứa Quốc Hán
18 Chương 18: Dược vương y kinh
19 Chương 19: Thấy người có phần!
20 Chương 20: Vật phẩm thần bí!
21 Chương 21: Bối cảnh công ty
22 Chương 22-23: Gia tộc tụ hội
23 Chương 24: Gia tộc tụ hội – Hạ
24 Chương 25: Gia nhập Hắc Thủy Quân
25 Chương 26: Tu luyện công pháp bí tịch
26 Chương 27: Suy luận!
27 Chương 28: Miếng sắt đen thần bí!
28 Chương 29: Cướp giết!
29 Chương 30: Hắc Lang Nhĩ
30 Chương 31: Môn phái!
31 Chương 32: Lạc Hà Sơn
32 Chương 33: Nhất Điêu Tây Lai!
33 Chương 34: Sư huynh cũng họ Dương sao?
34 Chương 35: Kỳ Môn Độn Giáp Trần Kỳ Trận!
35 Chương 36: Đại sư huynh chí tình chí nghĩa!
36 Chương 37: Ngưu Mao Kim Châm
37 Chương 38: Xem kiếm!
38 Chương 39: Thí nghiệm sinh hóa của Phạm Kiến!
39 Chương 40: Ta hiểu rồi!
40 Chương 41: Kiếm của kiếm ma!
41 Chương 42: Một kiếm nâng từ trong tâm hải!
42 Chương 43: Kiếm quỷ - ám diện - kiếm ý!
43 Chương 44: Bán Thức Kiếm Pháp!
44 Chương 45: Sắp rời khỏi
45 Chương 46-47: Đưa tiễn
46 Chương 48: Hải Khách Cư
47 Chương 49: Phó Khang chết rồi?
48 Chương 50: Mưu sát
49 Chương 51: Trảm thủ
50 Chương 52: Mạng người giá một ngàn đồng
51 Chương 53: Trăm vàng cứu con rùa
52 Chương 54: Biện giải của kinh Phật
53 Chương 55: “Không bằng cho ta ăn!”
54 Chương 56: Trên giường có một nữ nhân
55 Chương 57: Mỹ nữ lõa thân chết trên giường
56 Chương 58: Có chút phức tạp
57 Chương 59: Xác chết biết đi
58 Chương 60: Ngọn nguồn chân tướng
59 Chương 61: Đẳng cấp thực lực của Tô Bằng!
60 Chương 62: Bạch Hồ
61 Chương 63: Phóng sinh
62 Chương 64: Bảo tàng cổ mộ
63 Chương 65: Đầm lầy nghìn mắt
64 Chương 66: Chân ý của bán thức kiếm pháp
65 Chương 67: Kế hãm thi tướng
66 Chương 68: Thạch động kinh hồn
67 Chương 69: Cửu tử… vô sinh?
68 Chương 70: Nghĩa hồ
69 Chương 71: Giấy cổ cũ kỹ
70 Chương 72: Khác thường
71 Chương 73: Chưởng ấn
72 Chương 74: Trở về quận Giang Ninh
73 Chương 75: Hung án
74 Chương 76: Độc chưởng
75 Chương 77: Phân tổ
76 Chương 78: Điện thoại di động
77 Chương 79: Ám hiệu
78 Chương 80: Quản chế
79 Chương 81: Bình kịch
80 Chương 82: Tán nhân
81 Chương 83: Tróc nã
82 Chương 84: Chuyện cũ của Tạ An
83 Chương 85: Huyết yến
84 Chương 86: Giải cứu
85 Chương 87: Trợ giúp
86 Chương 88: Tình báo
87 Chương 89: Trước trận chiến
88 Chương 90: Đánh cướp (thượng)
89 Chương 91: Đánh cướp (hạ)
90 Chương 92: Bảo tàng Lý công
91 Chương 93: Báo cáo nhiệm vụ
92 Chương 94: Danh vọng giang hồ
93 Chương 95: Cầu y
94 Chương 96: Vết thương ngầm
95 Chương 97: Triệu Thu
96 Chương 98: Tập kết
97 Chương 99: Chuẩn bị tấn công sơn trang
98 Chương 100: Tiến công!
99 Chương 101: Trong trang
100 Chương 102: Đại sảnh trang chủ
101 Chương 103: Cổ Kiếm
102 Chương 104: Dị trạng
103 Chương 105: Khống chế
Chapter

Updated 103 Episodes

1
Chương 1: Cái chết siêu nhiên
2
Chương 2: Phỏng vấn kiểm tra
3
Chương 3: Đồng nghiệp tương lai!
4
Chương 4: Tiến vào trò chơi
5
Chương 5: Cửa hàng thần bí
6
Chương 6: Thuật phi đao!
7
Chương 7: Lời mời của Phó Khang
8
Chương 8: Người gỗ!
9
Chương 9: Cố nhân
10
Chương 10: Cường đạo núi Thanh Long
11
Chương 11: Nội quỷ
12
Chương 12: Nhiệm vụ cầu viện
13
Chương 13: Vương Nhị Cát thông minh!
14
Chương 14: Dụ địch!
15
Chương 15: Cái chết của học đồ thợ rèn
16
Chương 16: Hắc Thủy quân quận Giang Ninh
17
Chương 17: Là ai giết Hứa Quốc Hán
18
Chương 18: Dược vương y kinh
19
Chương 19: Thấy người có phần!
20
Chương 20: Vật phẩm thần bí!
21
Chương 21: Bối cảnh công ty
22
Chương 22-23: Gia tộc tụ hội
23
Chương 24: Gia tộc tụ hội – Hạ
24
Chương 25: Gia nhập Hắc Thủy Quân
25
Chương 26: Tu luyện công pháp bí tịch
26
Chương 27: Suy luận!
27
Chương 28: Miếng sắt đen thần bí!
28
Chương 29: Cướp giết!
29
Chương 30: Hắc Lang Nhĩ
30
Chương 31: Môn phái!
31
Chương 32: Lạc Hà Sơn
32
Chương 33: Nhất Điêu Tây Lai!
33
Chương 34: Sư huynh cũng họ Dương sao?
34
Chương 35: Kỳ Môn Độn Giáp Trần Kỳ Trận!
35
Chương 36: Đại sư huynh chí tình chí nghĩa!
36
Chương 37: Ngưu Mao Kim Châm
37
Chương 38: Xem kiếm!
38
Chương 39: Thí nghiệm sinh hóa của Phạm Kiến!
39
Chương 40: Ta hiểu rồi!
40
Chương 41: Kiếm của kiếm ma!
41
Chương 42: Một kiếm nâng từ trong tâm hải!
42
Chương 43: Kiếm quỷ - ám diện - kiếm ý!
43
Chương 44: Bán Thức Kiếm Pháp!
44
Chương 45: Sắp rời khỏi
45
Chương 46-47: Đưa tiễn
46
Chương 48: Hải Khách Cư
47
Chương 49: Phó Khang chết rồi?
48
Chương 50: Mưu sát
49
Chương 51: Trảm thủ
50
Chương 52: Mạng người giá một ngàn đồng
51
Chương 53: Trăm vàng cứu con rùa
52
Chương 54: Biện giải của kinh Phật
53
Chương 55: “Không bằng cho ta ăn!”
54
Chương 56: Trên giường có một nữ nhân
55
Chương 57: Mỹ nữ lõa thân chết trên giường
56
Chương 58: Có chút phức tạp
57
Chương 59: Xác chết biết đi
58
Chương 60: Ngọn nguồn chân tướng
59
Chương 61: Đẳng cấp thực lực của Tô Bằng!
60
Chương 62: Bạch Hồ
61
Chương 63: Phóng sinh
62
Chương 64: Bảo tàng cổ mộ
63
Chương 65: Đầm lầy nghìn mắt
64
Chương 66: Chân ý của bán thức kiếm pháp
65
Chương 67: Kế hãm thi tướng
66
Chương 68: Thạch động kinh hồn
67
Chương 69: Cửu tử… vô sinh?
68
Chương 70: Nghĩa hồ
69
Chương 71: Giấy cổ cũ kỹ
70
Chương 72: Khác thường
71
Chương 73: Chưởng ấn
72
Chương 74: Trở về quận Giang Ninh
73
Chương 75: Hung án
74
Chương 76: Độc chưởng
75
Chương 77: Phân tổ
76
Chương 78: Điện thoại di động
77
Chương 79: Ám hiệu
78
Chương 80: Quản chế
79
Chương 81: Bình kịch
80
Chương 82: Tán nhân
81
Chương 83: Tróc nã
82
Chương 84: Chuyện cũ của Tạ An
83
Chương 85: Huyết yến
84
Chương 86: Giải cứu
85
Chương 87: Trợ giúp
86
Chương 88: Tình báo
87
Chương 89: Trước trận chiến
88
Chương 90: Đánh cướp (thượng)
89
Chương 91: Đánh cướp (hạ)
90
Chương 92: Bảo tàng Lý công
91
Chương 93: Báo cáo nhiệm vụ
92
Chương 94: Danh vọng giang hồ
93
Chương 95: Cầu y
94
Chương 96: Vết thương ngầm
95
Chương 97: Triệu Thu
96
Chương 98: Tập kết
97
Chương 99: Chuẩn bị tấn công sơn trang
98
Chương 100: Tiến công!
99
Chương 101: Trong trang
100
Chương 102: Đại sảnh trang chủ
101
Chương 103: Cổ Kiếm
102
Chương 104: Dị trạng
103
Chương 105: Khống chế