Chương 66: Chân ý của bán thức kiếm pháp

Tô Bằng cũng cầm Vô Phương Kiếm đâm tới.

Chỉ là khi bảo kiếm đâm trúng cương thi, Tô Bằng có cảm giác như đâm trúng gỗ cứng. Thân thể cương thi giống như khối gỗ cứng, Vô Phương Kiếm chỉ có thể cắm vào một chút.

Tô Bằng nhanh chóng xoay người, thân pháp Thần Hành Bách Biến nhanh hơn cương thi nhiều, Tô Bằng chuyển hướng khác, lại đâm một kiếm.

Từ đầu cương thi bắn ra chữ -9, một kiếm này với nó không đau không ngứa.

Tô Bằng thấy thế trong lòng chìm xuống, bản thân cương thi có kháng tính đối với đao kiếm, Vô Phương Kiếm của hắn lại không phải quá sắc bén, hơn nữa rất rõ ràng toàn thân nó không tìm được nhược điểm, thể chất nếu đoán không nhầm thì hơn người sống rất nhiều...e là không dễ đối phó.

Nheo mắt nhìn đỉnh đầu cương thi, Tô Bằng thấy có một dòng chữ màu lam nhạt:

“Cương thi tông trung”.

“Tên cũng hay thật...”

Thấy thế Tô Bằng cũng yên tâm hơn, nếu chỉ là quái vật màu lam thì có lẽ hắn đối phó cũng không quá vất vả.

Nghĩ thế hắn cố gắng giữ bình tĩnh, xử xong cương thi này rồi tính tiếp.

Tô Bằng di chuyển linh hoạt quanh cương thi, Vô Phương Kiếm hết đâm, chém, chọc trên người cương thi, sát thương -7, -8, cao nhất cũng chỉ là -10.

Còn cương thi không ngừng lao tới, tuy lực lớn thế mạnh nhưng thiếu linh hoạt nên không chạm được tới Tô Bằng.

Sự chấn kinh khi mới gặp cương thi của Tô Bằng cũng dần được thay thế bằng sự bình tĩnh, hắn dần quan sát và tính kế.

“Sức mạnh của cương thi rất lớn, dù là hai cánh tay mình cộng với nội lực, thì sức mạnh của nó dường như vẫn lớn hơn mình... Xông thẳng tới mình có thể miễn cưỡng chống đỡ nhưng nói cho cùng nó vẫn mạnh hơn mình.”

“Tốc độ nó bình thường...hơn nữa đầu gối cứng ngắc, tốc độ triển khai hết sức cũng chỉ bằng Lục Địa Phi Hành tầng ba tầng bốn. Không đánh lại được mình có thể chạy được... Chỉ là địa hình ở đây phức tạp, nó rất mạnh, dường như không sợ bị đầm lầy giữ chân. Tuy mình có thể chạy thoát nhưng không biết nó có đuổi theo được không... Nhưng mình cũng không thật sự nguy hiểm.”

“Mỗi khi tiếp cận là tốc độ của nó sẽ đột ngột tăng gấp hai gấp ba lần... Nhưng dựa vào Thần Hành Bách Biến, chỉ cần nội lực không tiêu hao hết thì nó căn bản chỉ có thể hít bụi của mình.”

“Phương thức công kích cũng rất đơn giản, tất cả có bốn chiêu, bay lên lao xuống, xông tới từ phía trước, tay giang thẳng vung ngang, đập dọc, còn không thể dùng chân đá.”

“Nhưng thể chất của nó không tồi... Có lẽ huyết khí không một nghìn thì cũng bảy trăm... Mỗi nhát kiếm của mình đều chỉ mất số máu một chữ số, ngay tụ lực của bán thức kiếm pháp cũng không biết bao giờ mới thi triển được.”

Tô Bằng lúc này đã nhận ra nhược điểm của bán thức kiếm pháp. Bán thức kiếm pháp chủ yếu nhằm vào chiến đấu trong giang hồ, đặc biệt là thuộc tính hấp thụ công kích và tuyệt sát phản chế, gần như là thứ vũ khí vô địch trong đấu đơn.

Nhưng khuyết điểm của bộ kiếm pháp này rất rõ ràng, chính là hiệu quả không cao nếu không phải chiến đấu với nhân vật võ lâm.

Ví dụ như bây giờ Tô Bằng đấu với cương thi, tuy không nguy hiểm ngay đến tính mạng nhưng nếu muốn dùng bán thức kiếm pháp để hạ gục nhanh đối phương thì không thể.

Dù sao cương thi công kích không có quy luật, càng không phải võ công cao thâm tuy khả năng phòng ngự của bán thức kiếm pháp rất biến thái, hơn nữa uy lực tuyệt sát kinh người, nhưng võ công của đối phương càng cao thì sát thương phản xạ mới càng cao. Kiểu công kích bừa bãi này của đối phương dù có tạo thành tuyệt sát thì uy lực cũng không cao.

Chẳng còn cách nào, dù sao thì khi tạo ra bán thức kiếm pháp cũng không phải cho tình huống này, mà mục đích cũng chỉ là để hơn đối phương một chút chiêu thức mà thôi.

“Sau này có cơ hội sẽ học một bộ kiếm pháp bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra sát thương lớn... Giờ dùng kiếm pháp ám kim giết cương thi, mà nhát nào cũng mất máu với một chữ số thế thật ức chế chết mất!”

Tô Bằng thầm hạ quyết tâm.

Tuy nghĩ vậy nhưng Tô Bằng vẫn tiếp tục tấn công cương thi.

Tuy thân thể cương thi cứng như gỗ, nhưng cũng khó chịu nổi tấn công liên tiếp của Tô Bằng. Hai bên đấu hơn chục phút, cương thi bị Tô Bằng đánh mất gần ba trăm máu, bộ y phục nâu của nó cũng đã rách tả tơi, trên bề mặt lớp thịt thối rữa cũng đầy vết kiếm.

Tô Bằng giờ đã bình tĩnh, cỗ cương thi kia chỉ được cái bề ngoài đáng sợ, thực lực thì bình thường, người có thân pháp kém một chút sẽ gặp rắc rối, có thể sẽ chết mất mấy người, nhưng thân pháp ám kim của Tô Bằng hắn thì khắc chế được nó, chỉ cần kiên nhẫn đánh nó giảm dần máu là được.

Nhưng...sẽ đơn giản vậy sao?

Đúng khi Tô Bằng lại một kiếm đâm trúng cương thi bạo kích -16 máu thì đột nhiên nó bay lên trời, há cái mồm đỏ lòm rống lên một tiếng.

Rắc rắc!

Cương thi bỗng phình to, trên người không ngừng mọc ra lông trắng, chớp mắt đã dài một thốn, người nó to lên gấp đôi, tốc độ tăng mạnh lao về phía Tô Bằng.

Tô Bằng giơ kiếm đỡ, nhưng không ngờ bị nó huých lùi về sau nửa bước. Tô Bằng thầm kinh hãi, nhìn đỉnh đầu cương thi thì thấy tên nó đã biến thành màu lam đậm.

“Hình thái thứ hai?”

Tô Bằng căng thẳng, đây là sự biến thân sang hình thái thứ hai mà chỉ boss mới có.

Cương thi không cho Tô Bằng thời gian phản ứng, lại lao tới.

Áp lực của Tô Bằng đột ngột tăng lên, hắn dùng bán thức kiếm pháp, hy vọng nó có thể phát huy tác dụng phòng ngự biến thái.

Công kích của cương thi càng ngày càng lợi hại, tốc độ nhanh hơn ít nhất ba lần, dần cũng có bài bản hơn, dường như có linh trí hơn lúc ban đầu.

“Sức mạnh quá biến thái!”

Tuy dùng bán thức kiếm pháp nhưng Tô Bằng vẫn cảm thấy áp lực không hề giảm bớt. Sức mạnh thân thể của cương thi quá lớn, lại không bận tâm vết thương, luôn liều mình xông vào giữa những chiêu kiếm của Tô Bằng, dù có bị trúng kiếm cũng phải tóm được Tô Bằng. Kiểu đánh này còn tạo áp lực lớn hơn khi đấu kiếm với Bác Tử Dịch.

Tô Bằng cảm giác bán thức kiếm pháp giống như quả bóng cao su của mình rất nhanh bị công thế của cương thi cán bẹp, hơn nữa, sau khi cương thi tiếp cận thì tốc độ bạo tăng, không cho Tô Bằng có cơ hội quay người rút bảo bối ra.

“Phòng ngự sắp bị phá rồi!”

Sức mạnh của cương thi quá lớn, dường như gấp mấy lần Tô Bằng, hắn cảm giác kiếm thế của mình dường như không thể thi triển trước kiểu đánh liều mạng căn bản không có chiêu số của cương thi.

“Đây là thực lực của quái vật màu lam đậm? Kiếm pháp ám kim không thể khắc chế?”

Tô Bằng kinh ngạc, đúng lúc đó, cương thi đột nhiên lao tới trước mặt hắn...

Ting!

Đột nhiên Tô Bằng có linh cảm.

Tinh thần hắn lúc này hoàn toàn tập trung vào cỗ cương thi đang lao tới, nghe thấy âm thanh kia liền vô thức vung kiếm...

Màn mưa bị một chiêu của Tô Bằng đánh tan, một kiếm dường như bình thường của hắn đánh trúng cổ cương thi, nó lao tới với lực mạnh thế lớn nhưng không trúng Tô Bằng mà bản thân bay ngược ra sao, trên đầu bắn ra bạo kích đỏ -124.

“Cái này...”

Tô Bằng đánh ra một kiếm mà bản thân cũng sững người. Vừa rồi là tuyệt sát của bán thức kiếm pháp sao? Mình và cương thi đấu chưa được một giờ, sao lại có tất sát?

Cương thi vùng vẫy một lúc lại đứng dạy, nó không có chút sợ hãi lao tới lần nữa.

Tô Bằng vội thu lại tinh thần, lại dùng tới bán thức kiếm pháp để phòng ngự.

Chống đỡ hai ba phút hắn lại cảm giác phòng ngự của mình sắp bị phá vỡ... Nhưng đúng lúc ấy, trong tim Tô Bằng như có một tia điện loé lên, nháy mắt lại có linh cảm.

Lại một kiếm bình thường đâm ra, cương thi lại bay đi, chỉ là lần này bạo kích không cao bằng lần trước, chỉ -78.

“Cái này...lẽ nào..”

Tô Bằng dường như nắm bắt được điều gì đó.

Cương thi lại đứng dậy, lắc lư thân người xong lại xông tới.

Còn Tô Bằng dường như lĩnh ngộ được điều gì đó, tiếp tục dùng bán thức kiếm pháp phòng ngự.

Lần này, cương thi dường như yếu hơn một chút, thời gian phòng ngự của Tô Bằng dài hơn một chút, khoảng tám chín phút, nhưng hình như sức lực của cương thi cũng dần hồi phục, kiếm thế phòng thụ lại bị nó phá vỡ.

Đúng lúc phòng ngự của Tô Bằng bị phá vỡ, tim hắn đột nhiên lại rung lên, hét lớn:

“Đi chết đi!”

Vút!

Tô Bằng đâm ra một kiếm, màn mưa phía trước mũi kiếm giống như bị xuyên thành một xiên, cương thi đang lao tới, đầu bị mũi kiếm Tô Bằng đâm trúng. Vô Phong Kiếm xuyên qua đầu nó, chỉ nghe bụp một tiếng, trên đầu nó bắn ra bạo kích -328, đồng thời đầu nổ tung, dịch não bắn ra.

Bịch!

Thân thể cương thi ngã ngửa ra sau, không động đậy nữa.

Tô Bằng nhìn cương thi nằm dưới đất thì ngửa mặt cười lớn.

“Ha ha, mình hiểu rồi, hiểu rồi!”

“Bán thức kiếm pháp không vô dụng như mình nghĩ trước đây. Công kích càng mạnh thì áp lực bán thức kiếm pháp gặp phải càng lợi hại, càng có thể kích phát sức mạnh tiềm tại của bộ kiếm pháp này… Tuyệt sát trong một tiếng chỉ là giới hạn về con số mà thôi.”

“Sử dụng bán thức kiếm pháp, chỉ cần bị ép tới tuyệt cảnh, kiếm thế bị phá, bán thức kiếm pháp lập tức sẽ bật ra sát chiêu. Tuy chưa phải sát chiêu hoàn chỉnh nhưng có thể lập tức phản kích… Tuy uy lực không bằng tuyệt sát hoàn chỉnh nhưng cẳn bản không bị hạn chế thời gian.”

“Cũng có nghĩa là chỉ cần đối phương công kích đủ mạnh, bán thức kiếm pháp có thể liên tục sử dụng hiệu quả tương tự tất sát. Tất sát vô hạn…đây à hiệu quả đáng nể đến mức nào chứ? Trước đây mình hiểu sai hết về bộ kiếm pháp này rồi.”

Tô Bằng sảng khoái cười trong mưa.

Một phút sau, hắn cúi xuống nhìn cương thi.

Cỗ cương thi này sau khi chế lông trắng chui vào trong cơ thể hoặc đã rụng hết, cơ thể cũng thu nhr lại… Giờ nhìn chỉ giống một cỗ thi thể bình thường.

“Quái vật màu lam sẫm, tuyệt đối không có được thực lực này… Hoặc quái vật này là mấu chốt nào đó?”

Tô Bằng nghĩ.

Hắn cúi xuống soát người cỗ cương thi.

“Đúng là không khiến mình thất vọng…””

Nhìn thứ tìm được, Tô Bằng nói.

Vài vòng trang sức vàng, nhìn rất cổ xưa.

“Có lẽ cương thi này là người giang hồ trước đây vào mộ cổ tìm kho báu. Số vàng này là đồ bồi táng mà hắn lấy được, chỉ là không biết vì lý do gì lại biến thành cương thi…”

Tô Bằng nghĩ, xong cất chỗ đồ này vào túi Càn Khôn, chúng cũng phải đáng giá vài chục lượng vàng.

Rồi hắn nhìn một thứ hình ngũ giác, giống như một tấm lệnh bài.

“Đây là cái gì?”

Thứ này màu đỏ thẫm, bên trên khắc một cái thổ tính phức tạp, đại thể có thể nhìn ra là ký hiệu tượng hình của lửa, mặt trời, rắn.

“Dường như là biểu tượng của tông giáo nào đó…”

Tô Bằng cầm trên tay ước lượng, nặng như vàng, nghĩ bụng.

“Dù là gì thì cứ cất đi trước đã. Quái vật cương thi này cổ quái như vậy, đồ trên người chắc chắn có tác dụng.”

Nghĩ vậy Tô Bằng lại cất vào túi Càn Khôn.

Cất xong, khi hắn đang định xem xem còn sót thứ gì không thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có tiếng người hô hoán.

“Ai?”

Tô Bằng lập tức cầm Vô Phong Kiếm đứng dậy, nhìn về phía đó.

Chỉ thấy dường như có sáu người từ phía xa chạy lại.

Khi nhìn rõ được thì Tô Bằng mừng rỡ, gọi:

“Tiêu Vũ! Trương Tiến!”

Hai người chạy phía trước chính là Lăng Tiêu Vũ và Trương Tiến. Trương Tiến dường như bị thương ở tay, thấy có vết máu. Lăng Tiêu Vũ dìu Trương Tiến chạy về phía này.

“Chạy đi!”

Lăng Tiêu Vũ cũng thấy Tô Bằng, nhưng sắc mặt không hề mừng rỡ, vẻ mặt đầy sợ hãi, hướng về phía hắn ra hiệu.

Tô Bằng chau mày, nhìn về phía sau hai người thì thấy có một dáng người cao khoảng hai mét, cánh tay xuyên qua tim một người chạy phía sau Lăng Tiêu Vũ và Trương Tiến.

Grào!

Bóng người cao lớn đó gầm lên một tiếng, lúc này Tô Bằng mới nhìn rõ mặt hắn… Chỉ thấy đó là một cỗ cương thi mọc lông xanh lục dài lê thê, trên đầu có chữ màu bạc “Thi tướng”.

Chapter
1 Chương 1: Cái chết siêu nhiên
2 Chương 2: Phỏng vấn kiểm tra
3 Chương 3: Đồng nghiệp tương lai!
4 Chương 4: Tiến vào trò chơi
5 Chương 5: Cửa hàng thần bí
6 Chương 6: Thuật phi đao!
7 Chương 7: Lời mời của Phó Khang
8 Chương 8: Người gỗ!
9 Chương 9: Cố nhân
10 Chương 10: Cường đạo núi Thanh Long
11 Chương 11: Nội quỷ
12 Chương 12: Nhiệm vụ cầu viện
13 Chương 13: Vương Nhị Cát thông minh!
14 Chương 14: Dụ địch!
15 Chương 15: Cái chết của học đồ thợ rèn
16 Chương 16: Hắc Thủy quân quận Giang Ninh
17 Chương 17: Là ai giết Hứa Quốc Hán
18 Chương 18: Dược vương y kinh
19 Chương 19: Thấy người có phần!
20 Chương 20: Vật phẩm thần bí!
21 Chương 21: Bối cảnh công ty
22 Chương 22-23: Gia tộc tụ hội
23 Chương 24: Gia tộc tụ hội – Hạ
24 Chương 25: Gia nhập Hắc Thủy Quân
25 Chương 26: Tu luyện công pháp bí tịch
26 Chương 27: Suy luận!
27 Chương 28: Miếng sắt đen thần bí!
28 Chương 29: Cướp giết!
29 Chương 30: Hắc Lang Nhĩ
30 Chương 31: Môn phái!
31 Chương 32: Lạc Hà Sơn
32 Chương 33: Nhất Điêu Tây Lai!
33 Chương 34: Sư huynh cũng họ Dương sao?
34 Chương 35: Kỳ Môn Độn Giáp Trần Kỳ Trận!
35 Chương 36: Đại sư huynh chí tình chí nghĩa!
36 Chương 37: Ngưu Mao Kim Châm
37 Chương 38: Xem kiếm!
38 Chương 39: Thí nghiệm sinh hóa của Phạm Kiến!
39 Chương 40: Ta hiểu rồi!
40 Chương 41: Kiếm của kiếm ma!
41 Chương 42: Một kiếm nâng từ trong tâm hải!
42 Chương 43: Kiếm quỷ - ám diện - kiếm ý!
43 Chương 44: Bán Thức Kiếm Pháp!
44 Chương 45: Sắp rời khỏi
45 Chương 46-47: Đưa tiễn
46 Chương 48: Hải Khách Cư
47 Chương 49: Phó Khang chết rồi?
48 Chương 50: Mưu sát
49 Chương 51: Trảm thủ
50 Chương 52: Mạng người giá một ngàn đồng
51 Chương 53: Trăm vàng cứu con rùa
52 Chương 54: Biện giải của kinh Phật
53 Chương 55: “Không bằng cho ta ăn!”
54 Chương 56: Trên giường có một nữ nhân
55 Chương 57: Mỹ nữ lõa thân chết trên giường
56 Chương 58: Có chút phức tạp
57 Chương 59: Xác chết biết đi
58 Chương 60: Ngọn nguồn chân tướng
59 Chương 61: Đẳng cấp thực lực của Tô Bằng!
60 Chương 62: Bạch Hồ
61 Chương 63: Phóng sinh
62 Chương 64: Bảo tàng cổ mộ
63 Chương 65: Đầm lầy nghìn mắt
64 Chương 66: Chân ý của bán thức kiếm pháp
65 Chương 67: Kế hãm thi tướng
66 Chương 68: Thạch động kinh hồn
67 Chương 69: Cửu tử… vô sinh?
68 Chương 70: Nghĩa hồ
69 Chương 71: Giấy cổ cũ kỹ
70 Chương 72: Khác thường
71 Chương 73: Chưởng ấn
72 Chương 74: Trở về quận Giang Ninh
73 Chương 75: Hung án
74 Chương 76: Độc chưởng
75 Chương 77: Phân tổ
76 Chương 78: Điện thoại di động
77 Chương 79: Ám hiệu
78 Chương 80: Quản chế
79 Chương 81: Bình kịch
80 Chương 82: Tán nhân
81 Chương 83: Tróc nã
82 Chương 84: Chuyện cũ của Tạ An
83 Chương 85: Huyết yến
84 Chương 86: Giải cứu
85 Chương 87: Trợ giúp
86 Chương 88: Tình báo
87 Chương 89: Trước trận chiến
88 Chương 90: Đánh cướp (thượng)
89 Chương 91: Đánh cướp (hạ)
90 Chương 92: Bảo tàng Lý công
91 Chương 93: Báo cáo nhiệm vụ
92 Chương 94: Danh vọng giang hồ
93 Chương 95: Cầu y
94 Chương 96: Vết thương ngầm
95 Chương 97: Triệu Thu
96 Chương 98: Tập kết
97 Chương 99: Chuẩn bị tấn công sơn trang
98 Chương 100: Tiến công!
99 Chương 101: Trong trang
100 Chương 102: Đại sảnh trang chủ
101 Chương 103: Cổ Kiếm
102 Chương 104: Dị trạng
103 Chương 105: Khống chế
Chapter

Updated 103 Episodes

1
Chương 1: Cái chết siêu nhiên
2
Chương 2: Phỏng vấn kiểm tra
3
Chương 3: Đồng nghiệp tương lai!
4
Chương 4: Tiến vào trò chơi
5
Chương 5: Cửa hàng thần bí
6
Chương 6: Thuật phi đao!
7
Chương 7: Lời mời của Phó Khang
8
Chương 8: Người gỗ!
9
Chương 9: Cố nhân
10
Chương 10: Cường đạo núi Thanh Long
11
Chương 11: Nội quỷ
12
Chương 12: Nhiệm vụ cầu viện
13
Chương 13: Vương Nhị Cát thông minh!
14
Chương 14: Dụ địch!
15
Chương 15: Cái chết của học đồ thợ rèn
16
Chương 16: Hắc Thủy quân quận Giang Ninh
17
Chương 17: Là ai giết Hứa Quốc Hán
18
Chương 18: Dược vương y kinh
19
Chương 19: Thấy người có phần!
20
Chương 20: Vật phẩm thần bí!
21
Chương 21: Bối cảnh công ty
22
Chương 22-23: Gia tộc tụ hội
23
Chương 24: Gia tộc tụ hội – Hạ
24
Chương 25: Gia nhập Hắc Thủy Quân
25
Chương 26: Tu luyện công pháp bí tịch
26
Chương 27: Suy luận!
27
Chương 28: Miếng sắt đen thần bí!
28
Chương 29: Cướp giết!
29
Chương 30: Hắc Lang Nhĩ
30
Chương 31: Môn phái!
31
Chương 32: Lạc Hà Sơn
32
Chương 33: Nhất Điêu Tây Lai!
33
Chương 34: Sư huynh cũng họ Dương sao?
34
Chương 35: Kỳ Môn Độn Giáp Trần Kỳ Trận!
35
Chương 36: Đại sư huynh chí tình chí nghĩa!
36
Chương 37: Ngưu Mao Kim Châm
37
Chương 38: Xem kiếm!
38
Chương 39: Thí nghiệm sinh hóa của Phạm Kiến!
39
Chương 40: Ta hiểu rồi!
40
Chương 41: Kiếm của kiếm ma!
41
Chương 42: Một kiếm nâng từ trong tâm hải!
42
Chương 43: Kiếm quỷ - ám diện - kiếm ý!
43
Chương 44: Bán Thức Kiếm Pháp!
44
Chương 45: Sắp rời khỏi
45
Chương 46-47: Đưa tiễn
46
Chương 48: Hải Khách Cư
47
Chương 49: Phó Khang chết rồi?
48
Chương 50: Mưu sát
49
Chương 51: Trảm thủ
50
Chương 52: Mạng người giá một ngàn đồng
51
Chương 53: Trăm vàng cứu con rùa
52
Chương 54: Biện giải của kinh Phật
53
Chương 55: “Không bằng cho ta ăn!”
54
Chương 56: Trên giường có một nữ nhân
55
Chương 57: Mỹ nữ lõa thân chết trên giường
56
Chương 58: Có chút phức tạp
57
Chương 59: Xác chết biết đi
58
Chương 60: Ngọn nguồn chân tướng
59
Chương 61: Đẳng cấp thực lực của Tô Bằng!
60
Chương 62: Bạch Hồ
61
Chương 63: Phóng sinh
62
Chương 64: Bảo tàng cổ mộ
63
Chương 65: Đầm lầy nghìn mắt
64
Chương 66: Chân ý của bán thức kiếm pháp
65
Chương 67: Kế hãm thi tướng
66
Chương 68: Thạch động kinh hồn
67
Chương 69: Cửu tử… vô sinh?
68
Chương 70: Nghĩa hồ
69
Chương 71: Giấy cổ cũ kỹ
70
Chương 72: Khác thường
71
Chương 73: Chưởng ấn
72
Chương 74: Trở về quận Giang Ninh
73
Chương 75: Hung án
74
Chương 76: Độc chưởng
75
Chương 77: Phân tổ
76
Chương 78: Điện thoại di động
77
Chương 79: Ám hiệu
78
Chương 80: Quản chế
79
Chương 81: Bình kịch
80
Chương 82: Tán nhân
81
Chương 83: Tróc nã
82
Chương 84: Chuyện cũ của Tạ An
83
Chương 85: Huyết yến
84
Chương 86: Giải cứu
85
Chương 87: Trợ giúp
86
Chương 88: Tình báo
87
Chương 89: Trước trận chiến
88
Chương 90: Đánh cướp (thượng)
89
Chương 91: Đánh cướp (hạ)
90
Chương 92: Bảo tàng Lý công
91
Chương 93: Báo cáo nhiệm vụ
92
Chương 94: Danh vọng giang hồ
93
Chương 95: Cầu y
94
Chương 96: Vết thương ngầm
95
Chương 97: Triệu Thu
96
Chương 98: Tập kết
97
Chương 99: Chuẩn bị tấn công sơn trang
98
Chương 100: Tiến công!
99
Chương 101: Trong trang
100
Chương 102: Đại sảnh trang chủ
101
Chương 103: Cổ Kiếm
102
Chương 104: Dị trạng
103
Chương 105: Khống chế