Hôm sau tỉnh lại, Mạc Lục lập tức gửi cho người nào đó tin nhắn xin lỗi, sau đó đi làm. Bất quá một buổi sáng nàng cũng nhịn không được lặng lẽ móc ra di động tra xét. Đáng tiếc cho đến khi nàng đi làm về nhà đối phương cũng không có trả lời tin nhắn.
Buổi tối mở ra QQ vào trò chơi, Mạc Lục một buổi buồn bực càng sâu. Bởi vì ngày ngày Online Nguyệt Hắc Phong Cao rõ ràng không có ở tuyến! ! !
Nàng mở ra QQ phát tin nhắn lại. Nước biếc người ta quấn: "Côn đồ, nhà ngươi thật sự tức giận sao?”
Tin tức gửi đi thành công sau,
Mạc Lục nhịn không được khinh bỉ chính mình.
Nàng thật sự là đầu óc heo a... Tại sao nàng lại nói như vậy đấy, hắn nếu như là còn không tức gỉận mà nói nàng có phải là nên trốn trong góc khóc thút thít rồi? ? ? Bởi vì nói như vậy, chỉ có thể chứng minh hắn một chút cũng không thèm để ý nàng...
Tình hĩnh hôm naỷ nàng cao hứng không nổi.. ai ai ai, thật sự là rối ren...
Suy nghĩ một chút Mạc Lục lần nữa phát tin nhắn lại cho đối phương.
Nước biếc người ta quấn: "Côn đồ, nhà ngươi đừng giận ta có được hay không? Ta biết ta nói sai rồi, nhà ngươi đại nhân tha thứ cho ta được hay không?"
Nàng biết rõ hăn luôn luôn thích mềm không thích cứng, hơn nữa nói năng chua ngoa tâm đậu hủ. Mỗi lần trong miệng nói không để ỷ tới nàng nhưng là vừa quay đầu nàng có chuyện muốn giúp đỡ, hắn đều là người thứ nhất đuổi tới.
Phát xong sau Mạc Lục nhìn chăm chằm máy tính nhìn rất đài trong chốc lát, cuối cùng tặt đi QQ đi chơi game.
Chỉ la chẳng biết tại sao năng đột nhiên phát hiện thường ngày cảm thấy vui mừng vô cùng tối nay thoáng cái mất đi lực hấp dẫn. Thao tác nữ hiệp ở trong trò chơi bốn phía nhàn rỗi sáng ngời trong chốc lát chỉ có hai chữ có thể hĩnh dung cảm thụ của nàng: nhàm chán.
Hồng y khắp khống bước đi, chờ đến trước máy tính Mạc Lục lấy lại tinh thân lúc1 bông nhiên phát hiện mình rõ ràng đi dạo đện biển hoa Thanh Điền. Nhớ tơi hôm đó cùng lần đầu gặp Nguyệt Hắc Phong Cao tình cảnh ấy, nắng cuối cùng nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười Bạn xem chuyện duyên phận thật sự là ai cũng nói cũng không chính xác.
Tắt đi máy tính đi ngủ trước, nàng lấy di động ra bấm một chuỗi số. Chỉ là đáng tiếc, ,trong điện thoại truyền đến giọng nữ lạnh như băng.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Ngày hôm sau, Mạc Lục phát hiện Nguyệt Hắc Phong Cao vẫn không có on QQ cùng trò chơi. Nàng nhìn di động hồi lâu rốt cục quyết định lại gọi điện thoại. Đáng tiếc trong điện thoại vẫn là như hôm qua…
Nàng nghĩ thầm hắn có thể liên tục on QQ cùng trò chơi, chẳng lẽ vĩnh viễn buông tay đi? Nhưng kế tiếp nàng liên tiếp bấm năm ngày điện thoại, vẫn là tắt máy…
╯_╰ thì ra là khi nam nhân nóng giận cũng không thua nữ nhân…
2013-06-09 14-16-22
Tháng năm ngày mang theo gió mát đầu mùa hè. Mạc Lục cúi gằm đầu, vẻ mặt vô tình chằm chằm lên thức ăn trước mắt, chậm chạp không động đũa.
Hứa Thanh Hoan nhìn xem người đối diện mặt mày ủ rũ, mất hồn mất vía, buồn cười nói:
“Như thế nào? Đồ ăn nhà hàng này không hợp khẩu vị em sao?”
“Không có…” Mạc Lục đáp hữu khí vô lực.
Hứa Thanh Hoan bất động thanh sắc nhìn chằm chằm trong chốc lát, hỏi dò:
“Bởi vì Nguyệt Hắc Phong Cao?”
Nghe được cái tên đó, Mạc Lục theo phản xạ ngẩng đầu lên, cũng đang thoáng nhìn đối phương khóe môi cười vui vẻ, lập tức phản bác:
“Không phải thế! Em làm sao sẽ bởi vì hắn ta mà tức giận…”
Được rồi, nói nhiều tất sẽ hớ. Hứa Thanh Hoan nhẹ tiếng cười ảo não nhìn Mạc Lục.
“Tiểu Lục, giữa 2 người làm sao vậy? Chị phát hiện mấy ngày nay trèo lên game cũng không có nhìn thấy hắn online. Nhớ rõ trước đây hắn giống như mỗi lúc tối đều ở trên trò chơi?”
Nghe nàng vừa nói như vậy, Mạc Lục lập tức cảm thấy chột dạ. Nàng làm sao dám nói cho chị ấy biết đều là bởi vì mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hiểu lầm giữa bọn họ có gì đó…Thật sự là ứng nghiệm này câu cổ ngữ: tự gây nghiệt không thể sống!
Ngây ngây ngô ngô qua một ngày, Mạc Lục về nhà một lần liền bắt đầu tái diễn mở máy tính trèo lên QQ cùng với trò chơi. Thừa dịp rảnh nàng lại nhịn không được lấy di động ra nhìn nhiều lần, đáng tiếc vẫn thế.
Chờ đến thời gian nhảy qua mười hai giờ đêm Mạc Lục dự định rút khỏi game, lại đột nhiên bị 1 thông báo trên kênh thế giới cho kinh hãi.
[ thế giới] [ba nghìn phồn hoa] : chúc mừng Nguyệt gia nhà chúng ta lại lớn thêm một tuổi ~
[ thế giới] [công tử phù bạch]: chúc mừng sinh nhật lão Nguyệt ~
[ thế giới] [Tần lúc trăng sáng] : chúc Nguyệt đại ca sinh nhật vui vẻ ~O (∩_∩ )O
[ thế giới] [hang thỏ bên cạnh cỏ] : chúc Nguyệt gia thiên thu vạn tái nhất thống giang hồ ~
[ thế giới] [kiến quang chết] : (*__* ) hì hì… Nguyệt Đại ca sinh nhật vui vẻ a ~!
[ thế giới] [vì sao đuổi theo chó điên] : Nguyệt gia sinh nhật vui vẻ ~
[ thế giới] [cố nhân quên hai tướng] : chúc Nguyệt gia sinh nhật vui vẻ, đừng quên mời khách.
[ thế giới] [quân tử ái tài] : chúc Nguyệt gia sinh nhật vui vẻ, sớm ngày ôm được mỹ nhân về~
………
Mạc Lục nhìn xem kênh thế giới tin chúc mừng tốc độ bão tố cùng với nhắc nhở hảo hữu online, không chút tâm tư bát quái sinh nhật chủ nhân kia duyên tốt bao nhiêu mà là quyết đoán mở ra khung tán gẫu .
[mật ngữ] [nước biếc người ta quấn] : Nhà ngươi mấy ngày nay đi làm sao? Cũng không trèo lên QQ cùng trò chơi, ngay cả điện thoại đều không gọi được…
Mạc Lục vừa rồi phát xong tin tức, hệ thống đột nhiên xoát ra một nhắc nhở:
[hệ thống] : Hảo hữu của bạn Nguyệt Hắc Phong Cao đã logout.
…
Mạc Lục nhìn xem hệ thống nhắc nhở có chút phát mộng. Không nhắn lại thì thôi, giờ phút này vừa thấy được nàng liền lập tức logout?… Hắn thật sự… Hắn thật sự không muốn gặp nàng sao? Lúc trước thấy hắn online vui sướng, giờ phút này tất cả đều hóa thành nồng đậm uể oải.
Trong đêm tối nàng chỉ áo đơn ngồi trước máy tính, mặc cho mình bị những thứ tiểu tâm tình này vây quanh. Cách hồi lâu, nàng rốt cục hoãn quá thần lai, cầm lấy di động trên mặt bàn gửi cho đối phương bốn chữ: “Sinh nhật vui vẻ”.
Phát xong tin nhắn sau nàng tắt điện thoại, trở về giường ngủ.
Nhưng là lăn qua lộn lại kết quả cuối cùng vẫn như cũ mất ngủ! Có chút tức giận nắm tóc, cầm lấy di động trù trừ quan sát hồi lâu, rốt cục lựa chọn mở máy.
Giờ phút này đã mau năm giờ sáng, ngoài cửa sổ ngày mới hơi sáng.
Mạc Lục xem di động liên tiếp mười mấy tin nhắn rồi danh sách. Nàng còn không có kịp phản ứng, di động bên kia liền vang lên.
Nhìn màn hình hiển thị 2 chữ “Côn đồ”, nàng sững sờ nhận cuộc gọi.
Vừa để điện thoại ở bên tai, trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói trong trẻo ôn thuần: “Tiểu Lục… còn chưa ngủ sao?”
Nàng không có trả lời, người nọ vừa tiếp tục nói:
“Lúc hơn 12h có nhận được tin nhắn em phát tới, cám ơn.”
Trải qua hắn nhắc nhở như vậy, Mạc Lục xem như lấy lại tinh thần, ngay tiếp theo cảm xúc bị vắng vẻ mấy ngày nay trong nháy mắt toàn bộ bộc phát.
“Nguyệt Hắc Phong Cao, nhà ngươi rất ghét ta phải không? Ta mới nói cho ngươi 1 câu ngươi liền lập tức rút khỏi trò chơi… Ngươi chán ghét ta nhu thế còn gọi điện làm gì…Ngươi cho rằng nhà ngươi rất rất giỏi hay sao? ?
… Ta lúc ấy cũng không phải cố ý, ta đều nhận lỗi với ngươi ngươi còn muốn thế nào? Dựa vào cái gì ngươi không nói tiếng nào biến mất, một cú điện thoại liền cho rằng ta sẽ tha thứ cho ngươi? ? ?… Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi không phải là bởi vì ta thích nhà ngươi…” Nàng nói năng hỗn loạn, hận không thể đem ủy khuất trong lòng toàn bộ phát tiết ra nhưng là nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm dần dần mang theo nghẹn ngào. Cuối cùng không có nhịn được đối với di động khóc thút thít.
Đầu bên kia điện thoại yên lặng nghe nàng phát tiết sau, mới nhẹ nhàng than một tiếng, dụ dỗ nói:
“Tiểu Lục, em biết anh không muốn nhìn em khóc, cho nên đừng khóc được không?”
“Anh thừa nhận mình bởi vì tức giận không nghe điện thoại của em. Nhưng mấy ngày nay không lên QQ cùng trò chơi hoàn toàn là bởi vì mạng của đại học N gần đây trục trặc, không ổn định. Cho nên trong game chưa có cho tán gẫu lại mà đã bị đột nhiên rơi tuyến… Đợi đến khi anh online thì em đã sớm logout, còn ngay cả điện thoại cũng tắt…” Trong điện thoại tiếng khóc bên kia dần dần nhỏ, đứng ở trên sân thượng Nhạc Hằng ngưng mắt nhìn qua xa xa, đối với điện thoại gằn từng chữ:
“Tiểu Lục, anh thích em cực kỳ lâu rồi.”
Hắn nói những lời này ánh mắt trong giống như là tụ đầy ánh mặt trời, hào quang mà chói mắt. Nhưng là cái không gian thanh tĩnh này không có ai biết trong lòng hắn kỳ thật bao nhiêu khẩn trương. Dù cho rõ ràng biết rõ nàng thực sự thích hắn.
Điện thoại tiếng nức nở tựa hồ trong nháy mắt liền ngừng lại, ngắn ngủi trong trầm mặc hắn nghe thấy tiếng hít thở của đối phương cùng với nhịp tim cuồng loạn của chính mình. Rõ ràng mới mấy giây mà thôi hắn lại phảng phất như qua một thế kỷ . Rốt cục, hắn nghe thấy giọng nói nàng giả vờ giận làm nũng nồng hậu nói:
“… Anh quá ghê tởm! Rõ ràng hiện tại mới nói cho em biết!”
“Anh cái đại ngu ngốc này!” Nàng lại bỏ thêm một câu.
“Ừ, Anh là đại ngu ngốc.” Hắn đưa điện thoại di động dính sát ở bên tai, khóe môi nụ cười lại càng lúc càng sâu.
“Từ nay về sau không cho phép không nhận điện thoại của em!”
“Tốt.”
“Cũng không thể tùy tùy tiện tiện nổi giận !”
“Tốt.”
“Em nói cái gì đều là đúng! Không cho phép phản bác!”
“Tốt.” Nàng không biết, nàng bá đạo thế nào trong trong mắt hắn, tất cả đều là rất đáng yêu.
“Từ giờ khắc này bắt đầu, chỉ cho phép anh thích một mình em!”
“Tốt!” Hắn khẳng định không do dự, giống như cả đời thề. Kế tiếp vô luận nàng nói cái gì, hắn đều là cười đáp tốt.
Nàng trốn ở trong chăn ngưng mi suy nghĩ hồi lâu, phát hiện tìm không được yêu cầu khácsau, rốt cục không nói thêm gì nữa. Nhưng là trong tay như cũ nắm thật chặt di động không bỏ. Nàng biết rõ hắn nhất định cũng cùng nàng đồng dạng, tình nguyện lắng nghe tiếng hít thở 2 bên cũng không muốn cúp máy nó giống 2 đầu dây liên lạc tình cảm vậy…
Nàng không biết về sau chờ đợi bọn họ sẽ là những chuyện như thế nào. Nhưng giờ khắc này, trong nắng sớm mùa hè nàng cùng hắn cùng chung nhấm nháp hương vị tình yêu…
Updated 82 Episodes