Chương 102: Điện hạ quyết tâm (Hạ)

Cố Cẩm Lan cũng không né tránh đạo sĩ kia, nói với Hoàng hậu: "Mẫu hậu, nhi thần đến đây đón người về phủ ở mấy ngày."

Huệ Văn Hoàng hậu nghe vậy liền cảm thấy kinh ngạc: "Việc này ngươi đã nói cho phụ hoàng chưa?"

"Mậu hậu yên tâm, nhi thần vừa đi thỉnh ý chỉ của phụ hoàng xong."

Huệ Văn Hoàng hậu có thể ngồi vững vị trí mẫu nghi thiên hạ thì nàng tất nhiên cũng không phải người tầm thường. Nàng vẫy lui đám người hầu, đạo sĩ kia cũng cung kính khom người chuẩn bị đi xuống nhưng Cố Cẩm Lan lại nói: "Sư huynh, ngươi không phải người ngoài, không cần kiêng dè."

"Hoàng nhi, các ngươi quen biết nhau sao?"

"Vâng, mẫu hậu, hắn là sư huynh của nhi thần."

"Bổn cung vậy mà quên mất quốc sư từng dạy dỗ ngươi, đạo trưởng, mời ngồi."

Huệ Văn Hoàng hậu xoa xoa huyệt thái dương: "Lần này Hoàng nhi tiến cung là do quyết định xong rồi sao?"

Nữ nhi của nàng dĩ nhiên nàng hiểu rõ, Cố Cẩm Lan là người làm việc luôn kiên định, sự việc nàng đã hạ quyết tâm muốn làm thì sẽ không có ai có thể ngăn cản. Trừ phi người kia là phò mã của nàng, nhưng bây giờ người kia cũng không còn nữa.

"Mẫu hậu, nhi thần không muốn dài dòng, tính mạng của nhi thần và Ngũ ca được quyết định trong khoảng thời gian này."

"Phụ hoàng của ngươi quả thật đã già đi, nếu ngươi đã quyết thì bổn cung sẽ theo ngươi về phủ."

"Nhi thần tạ ơn mẫu hậu."

"Ngươi là nữ nhi ruột thịt của bổn cung, nay phò mã gặp chuyện thì vẫn còn bổn cung và Ngũ ca, ngươi không nên bi thương quá độ."

"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần biết chừng mực."

Huệ Văn Hoàng hậu thở dài một hơi liền đứng lên thay trang phục.

"Sư huynh, thân thể phụ hoàng ta hiện nay như thế nào rồi?"

"Thân thể bệ hạ nhìn bên ngoài thì thấy khỏe mạnh nhưng bên trong đã hao mòn, nếu tĩnh dưỡng vài năm vẫn còn có cơ hội tốt lên."

"Sư huynh cảm thấy phụ hoàng sẽ tĩnh dưỡng sao?"

Đạo sĩ kia cười cười: "Bệ hạ tất nhiên sẽ không."

"Dựa vào trạng thái trước mắt thì phụ hoàng còn kéo dài được bao lâu?"

Đạo sĩ trầm ngâm một lát: "Cứ như vậy thì cùng lắm được hai năm."

"Hai năm sao? Chừng đó vẫn còn quá dài, ngươi mau chóng để phụ hoàng làm Thái Thượng Hoàng đi, để người điều trị thân thể, bảo dưỡng tuổi thọ." Thuận theo tình theo lý thì Cố Cẩm Lan vẫn không muốn lấy mạng của Cảnh đế, dù sao đó cũng là phụ thân của nàng.

Cố Cẩm Lan cùng Huệ Văn Hoàng hậu trở lại phủ, sau đó nàng điều động tất cả thị vệ của phủ phò mã về phủ công chúa, chỉ chừa lại một số người để quét tước đình viện. Nàng làm vậy trên danh nghĩa xử lý tang sự của phò mã, nhưng thực tế là nàng muốn tăng mạnh sự phòng vệ của phủ công chúa.

Cố Cẩm Lan im lặng ngồi trong thư phòng, vốn nàng chỉ muốn cùng Lưu Dục yên ổn sống qua ngày, hai người cũng không muốn đi sâu vào chốn triều đình hiểm nguy kia. Nàng buông bút lông trong tay, sau đó lại cầm lên viết một lá thư cho Trấn Nam vương, tin tức này sớm muộn gì hắn cũng biết, nói sớm hơn nói chậm trễ.

Phò mã gia của chúng ta trái lại ngủ rất sâu, có lẽ do thể lực của nàng cạn kiệt, hoặc do bị nội thương nghiêm trọng, hoặc tâm trạng nàng đã được thả lỏng sau khi sống sót qua thảm kịch kia. Mặc kệ thế nào thì tối qua đến giờ nàng ngủ không biết trời trăng mây gió gì, nàng cũng không biết công chúa điện hạ của nàng giờ phút này ở kinh thành đã làm ra một quyết định lớn.

Lưu Dục sau khi đã thu thập quần áo xong, vừa muốn ra ngoài thì nghe tiếng đập cửa của Hồ Diên Phượng.

"Tiến vào đi, cửa ta vừa mới mở."

Hồ Diên Phượng đẩy cửa đi vào, nàng cười cười: "Phò mã gia, ngươi ngủ thật ngon."

Lưu Dục đổ một chén nước cho mình, uống mấy ngụm rồi hỏi lại một câu: "Phò mã không phải đã chết sao?"

Hồ Diên Phượng nghe được ý tứ trong lời nói của Lưu Dục: "Nếu phò mã gia không chết thì chúng ta làm sao có thể tránh được việc bị đuổi giết này?"

Lưu Dục đã ngủ một ngày một đêm, lại ăn phải đan dược của Hồ Diên Phượng nên nội thương đỡ hơn rất nhiều, nói chuyện cũng có sức lực hẳn: "Phượng công chúa, không biết hành động lần này của ngươi là có ý gì?"

Nàng ngồi trên mép giường, cứ như vậy trực tiếp hỏi ra vấn đề chính, Hồ Diên Phượng nghĩ rằng Lưu Dục sẽ đi vòng để nói, không nghĩ đến người kia lại hỏi trắng ra như vậy, nàng lập tức đi đến trước người Lưu Dục, cúi đầu nhìn hắn: "Phò mã gia trí tuệ như vậy mà lại không biết bổn cung vì sao làm như thế ư?"

Lúc này tiểu nhị đã đem nước rửa mặt đến, lúc Hồ Diên Phượng tiến vào phòng không có đóng cửa, tiểu nhị không gõ cửa đã đi vào nói: "Khách quan, ngài..."

Hắn chưa kịp nói xong đã thấy tư thế mập mờ giữa hai người nên vội vàng lui ra ngoài.

Lưu Dục bị tiểu nhị gọi nên giật mình, theo bản năng liền muốn nắm thứ gì đó để đứng lên, vậy mà vô tình bắt trúng lấy vạt áo của Hồ Diên Phượng. Nàng không những không đứng lên được mà còn khiến cho cả hai ngã lên giường, cứ như vậy Hồ Diên Phượng liền hôn lên môi của Lưu Dục.

Cú ngã này không riêng Lưu Dục mà ngay cả Hồ Diên Phượng cũng ngây ngẩn cả người, Lưu Dục thấy thế nhanh chóng đẩy nàng ra: "Phượng công chúa, ta còn có trọng thương."

Lời này vừa nói ra khiến Hồ Diên Phượng đỏ mặt: "Nói bậy bạ, chẳng lẽ bổn cung bắt ép ngươi làm gì sao?"

Cái giường này thật đúng là hại người mà, Lưu Dục nghĩ trong lòng, dù ngươi có bắt ép ta thì ta cũng không bằng lòng đâu, trong lòng ta chỉ có mỗi Cố Cẩm Lan thôi. Nghĩ đến đây nàng lại buồn rầu, điện hạ bây giờ nhất định đã biết ta bỏ mạng rồi, nhưng không biết nàng có biết sự thật hay không. Nếu điện hạ vì việc này mà ăn không ngon ngủ không yên, bị bệnh thì làm sao bây giờ?

Lưu Dục trong lòng nghĩ Cố Cẩm Lan, còn Hồ Diên Phượng lại bận nghĩ đến nụ hôn lúc nãy, trong lòng nàng lại kiên định với ý nghĩ của chính mình. Lưu Dục, Hồ Diên Phượng ta muốn ngươi. Nàng thấy Lưu Dục còn ngẩn người liền vỗ vỗ hắn: "Phò mã gia, ngươi vẫn nên thay quần áo đi, cứ mặc như vậy thì không an toàn đâu."

"Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Tất nhiên quay về Cam Lãnh."

"Vì sao ta phải đi Cam Lãnh, muốn đi thì ta cũng sẽ đi Nam Chiếu."

Hồ Diên Phượng cười cười: "Bổn cung tốn nhiều sức lực như vậy để cứu người, cứ như vậy để ngươi đi là chuyện có thể xảy ra sao?"

Lưu Dục nghe vậy còn thành thật gật gật đầu: "Đúng là chuyện không thể xảy ra."

Hồ Diên Phượng vừa tức giận vừa buồn cười: "Ngươi không lo lắng cho sự an nguy của bản thân sao?"

"Ta không lo lắng an nguy của ta, chỉ lo cho mỗi điện hạ."

"Nàng là công chúa của Đại Tề thì có thể gặp chuyện gì không may chứ?" . Chuyên trang đọc truyện || TRUMtr uyen. c om ||

Lưu Dục liếc Hồ Diên Phượng một cái: "Ngươi thì biết cái gì, ta lười giải thích cho ngươi." Nói xong nàng liền cởi ngoại bào ra rồi tròng vào quần áo của thường dân.

Hồ Diên Phượng thấy Lưu Dục dù có mặc quần áo bình thường vẫn không che đậy được sự tuấn tú nho nhã: "Vĩnh An công chúa thật có phúc, ánh mắt của bổn cung quả nhiên không sai."

"Phượng công chúa, gia gia của ta chắc bây giờ cũng đã biết chuyện ta gặp nạn rồi. Vì vậy có thể Đại Tề sẽ đổi chủ, ngươi muốn dẫn ta đến Cam Lãnh yên lặng xem tình huống sao?"

"Phò mã gia thật thông minh, binh lực của Đại Tề hiện nay đã hao tổn nhiều, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

"Phượng công chúa nói thật hay, cứ như ngươi là chủ nhân của Mạc Bắc."

Lời này lại nhắc nhở Hồ Diên Phượng rằng Cam Lãnh còn có phụ hoàng và ba vị vương huynh của nàng. Chuyện phò mã không phải mỗi nàng là có thể quyết định được, nàng không muốn Lưu Dục bị thương tổn gì nhưng trước lợi ích của quốc gia, nàng không có cách nào để bảo vệ Lưu Dục.

Chapter
1 Chương 1: Mở đầu
2 Chương 2: Gặp gỡ
3 Chương 3: Sống cần dựa vào nét mặt người khác để tồn tại
4 Chương 4: Đêm tại chùa Thanh Nguyên
5 Chương 5: Ngươi đúng thật đến đây ăn cơm!
6 Chương 6: Đại hôn
7 Chương 7: Cung yến(Thượng)
8 Chương 8: Cung yến(Hạ)
9 Chương 9: Phò mã gia xuống bếp
10 Chương 10: Mị lực từ nồi lẩu
11 Chương 11: Mỹ nhân bên cạnh
12 Chương 12: Phò mã nên làm việc(Thượng)
13 Chương 13: Phò mã nên làm việc(Hạ)
14 Chương 14: Cùng điện hạ đi dạo phố
15 Chương 15: Đến đây ăn không ngồi rồi
16 Chương 16: Đối thoại trong quán ăn
17 Chương 17: Chuẩn bị nghênh đón thích khách
18 Chương 18: Mọi người cùng nhau diễn trò
19 Chương 19: Phò mã Vĩnh An công chúa bị thương
20 Chương 20: Phò mã dưỡng thương
21 Chương 21: Phò mã uống rượu
22 Chương 22: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên(Thượng)
23 Chương 23: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên (Hạ)
24 Chương 24: Giúp điện hạ huấn luyện ám vệ quân
25 Chương 25: Nô tài phản chủ
26 Chương 26: Tỉnh lại liền phải tiếp khách
27 Chương 27: Dám mơ tưởng đến điện hạ thì phải gánh lấy hậu quả
28 Chương 28: Uống nước trái cây xem cuộc vui
29 Chương 29: Sỗ sàng
30 Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất
31 Chương 31: Thiếu niên dịu dàng là thuộc về điện hạ
32 Chương 32: Tiến cung (Thượng)
33 Chương 33: Tiến cung (Hạ)
34 Chương 34: Thân thể phò mã thật sự yếu như vậy sao?
35 Chương 35: Đêm nay muốn ngủ trên ghế sao?
36 Chương 36: Phúc mệnh của điện hạ đã tốt ngay từ nhỏ
37 Chương 37: Biên trấn Mạc Bắc là một nơi phát triển
38 Chương 38: Con người không thể một tay che trời
39 Chương 39: Muốn mạng của ngươi
40 Chương 40: Ám vệ cũng là con người
41 Chương 41: Ôm cây đợi thỏ (Thượng)
42 Chương 42: Ôm cây đợi thỏ (Hạ)
43 Chương 43: Con thỏ vào kinh
44 Chương 44: Là do ngươi không muốn ra khỏi phủ!
45 Chương 45: Ta chỉ muốn ăn uống và vui chơi
46 Chương 46: Yến hội (Thượng)
47 Chương 47: Yến hội (Trung)
48 Chương 48: Yến hội (Hạ)
49 Chương 49: Xét nhà
50 Chương 50: Chó cùng rứt giậu (Thượng)
51 Chương 51: Chó cùng rứt giậu (Hạ)
52 Chương 52: Bổn cung không được khỏe
53 Chương 53: Cảnh đế ngự giá thân chinh
54 Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)
55 Chương 55: Thời cơ tại kinh thành (Hạ)
56 Chương 56: Khổ chiến
57 Chương 57: Điện hạ sợ hãi
58 Chương 58: Phò mã rất đau lòng
59 Chương 59: Chia lìa
60 Chương 60: Một mình tương tư
61 Chương 61: Muội phu đâu rồi?
62 Chương 62: Khuất phục binh lính mà không cần chiến đấu
63 Chương 63: Tình hình dần an ổn
64 Chương 64: Phò mã thật sự có nhã hứng
65 Chương 65: Hồi phủ
66 Chương 66: Phù dung trướng ấm
67 Chương 67: Phò mã lại phải làm việc
68 Chương 68: Chuẩn bị đi Nam Chiếu
69 Chương 69: Lên đường
70 Chương 70: Tá túc qua đêm tại huyện Phong
71 Chương 71: Khởi hành đi núi Lục Hoa
72 Chương 72: Nhất trí hành động(Thượng)
73 Chương 73: Điện hạ nhất trí hành động (Hạ)
74 Chương 74: Tiết lộ thiên cơ
75 Chương 75: Cảnh đế cũng là người có thể tìm đến đường chết
76 Chương 76: Đón Hoàng tử hồi cung
77 Chương 77: Hoàng tử chết ngang giữa đường
78 Chương 78: Lần đầu gặp gỡ
79 Chương 79: Cảnh đế giận dữ
80 Chương 80: Thử
81 Chương 81: Đường chủ đến rồi
82 Chương 82: Đường chủ chọc ghẹo nữ nhân
83 Chương 83: Biến cố tại Nam Chiếu
84 Chương 84: Chào từ biệt
85 Chương 85: Đường chủ bị chậm trễ hành trình
86 Chương 86: Tiểu công chúa gặp nguy
87 Chương 87: Đuổi đến đúng lúc
88 Chương 88: Gạo nấu thành cơm
89 Chương 89: Cảnh đế về triều
90 Chương 90: Cảnh đế muốn làm đến cùng
91 Chương 91: Phò mã làm sứ thần
92 Chương 92: Đều tập trung tại Vọng Giang Lâu
93 Chương 93: Phò mã thật đào hoa
94 Chương 94: Cảnh đế toan tính
95 Chương 95: Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?
96 Chương 96: Điện hạ và phò mã ân ái với nhau
97 Chương 97: Xuất phát
98 Chương 98: Thích khách đúng hẹn mà đến
99 Chương 99: Cẩn thận mấy cũng có sai sót
100 Chương 100: Hữu kinh vô hiểm(Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp hiểm nguy)
101 Chương 101: Điện hạ quyết tâm (Thượng)
102 Chương 102: Điện hạ quyết tâm (Hạ)
103 Chương 103: Sát phạt quyết đoán
104 Chương 104: Hóa ra ngươi còn sống
105 Chương 105: Ngươi vẫn khỏe mạnh
106 Chương 106: Kết cục nhỏ
107 Chương 107: Phiên ngoại
Chapter

Updated 107 Episodes

1
Chương 1: Mở đầu
2
Chương 2: Gặp gỡ
3
Chương 3: Sống cần dựa vào nét mặt người khác để tồn tại
4
Chương 4: Đêm tại chùa Thanh Nguyên
5
Chương 5: Ngươi đúng thật đến đây ăn cơm!
6
Chương 6: Đại hôn
7
Chương 7: Cung yến(Thượng)
8
Chương 8: Cung yến(Hạ)
9
Chương 9: Phò mã gia xuống bếp
10
Chương 10: Mị lực từ nồi lẩu
11
Chương 11: Mỹ nhân bên cạnh
12
Chương 12: Phò mã nên làm việc(Thượng)
13
Chương 13: Phò mã nên làm việc(Hạ)
14
Chương 14: Cùng điện hạ đi dạo phố
15
Chương 15: Đến đây ăn không ngồi rồi
16
Chương 16: Đối thoại trong quán ăn
17
Chương 17: Chuẩn bị nghênh đón thích khách
18
Chương 18: Mọi người cùng nhau diễn trò
19
Chương 19: Phò mã Vĩnh An công chúa bị thương
20
Chương 20: Phò mã dưỡng thương
21
Chương 21: Phò mã uống rượu
22
Chương 22: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên(Thượng)
23
Chương 23: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên (Hạ)
24
Chương 24: Giúp điện hạ huấn luyện ám vệ quân
25
Chương 25: Nô tài phản chủ
26
Chương 26: Tỉnh lại liền phải tiếp khách
27
Chương 27: Dám mơ tưởng đến điện hạ thì phải gánh lấy hậu quả
28
Chương 28: Uống nước trái cây xem cuộc vui
29
Chương 29: Sỗ sàng
30
Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất
31
Chương 31: Thiếu niên dịu dàng là thuộc về điện hạ
32
Chương 32: Tiến cung (Thượng)
33
Chương 33: Tiến cung (Hạ)
34
Chương 34: Thân thể phò mã thật sự yếu như vậy sao?
35
Chương 35: Đêm nay muốn ngủ trên ghế sao?
36
Chương 36: Phúc mệnh của điện hạ đã tốt ngay từ nhỏ
37
Chương 37: Biên trấn Mạc Bắc là một nơi phát triển
38
Chương 38: Con người không thể một tay che trời
39
Chương 39: Muốn mạng của ngươi
40
Chương 40: Ám vệ cũng là con người
41
Chương 41: Ôm cây đợi thỏ (Thượng)
42
Chương 42: Ôm cây đợi thỏ (Hạ)
43
Chương 43: Con thỏ vào kinh
44
Chương 44: Là do ngươi không muốn ra khỏi phủ!
45
Chương 45: Ta chỉ muốn ăn uống và vui chơi
46
Chương 46: Yến hội (Thượng)
47
Chương 47: Yến hội (Trung)
48
Chương 48: Yến hội (Hạ)
49
Chương 49: Xét nhà
50
Chương 50: Chó cùng rứt giậu (Thượng)
51
Chương 51: Chó cùng rứt giậu (Hạ)
52
Chương 52: Bổn cung không được khỏe
53
Chương 53: Cảnh đế ngự giá thân chinh
54
Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)
55
Chương 55: Thời cơ tại kinh thành (Hạ)
56
Chương 56: Khổ chiến
57
Chương 57: Điện hạ sợ hãi
58
Chương 58: Phò mã rất đau lòng
59
Chương 59: Chia lìa
60
Chương 60: Một mình tương tư
61
Chương 61: Muội phu đâu rồi?
62
Chương 62: Khuất phục binh lính mà không cần chiến đấu
63
Chương 63: Tình hình dần an ổn
64
Chương 64: Phò mã thật sự có nhã hứng
65
Chương 65: Hồi phủ
66
Chương 66: Phù dung trướng ấm
67
Chương 67: Phò mã lại phải làm việc
68
Chương 68: Chuẩn bị đi Nam Chiếu
69
Chương 69: Lên đường
70
Chương 70: Tá túc qua đêm tại huyện Phong
71
Chương 71: Khởi hành đi núi Lục Hoa
72
Chương 72: Nhất trí hành động(Thượng)
73
Chương 73: Điện hạ nhất trí hành động (Hạ)
74
Chương 74: Tiết lộ thiên cơ
75
Chương 75: Cảnh đế cũng là người có thể tìm đến đường chết
76
Chương 76: Đón Hoàng tử hồi cung
77
Chương 77: Hoàng tử chết ngang giữa đường
78
Chương 78: Lần đầu gặp gỡ
79
Chương 79: Cảnh đế giận dữ
80
Chương 80: Thử
81
Chương 81: Đường chủ đến rồi
82
Chương 82: Đường chủ chọc ghẹo nữ nhân
83
Chương 83: Biến cố tại Nam Chiếu
84
Chương 84: Chào từ biệt
85
Chương 85: Đường chủ bị chậm trễ hành trình
86
Chương 86: Tiểu công chúa gặp nguy
87
Chương 87: Đuổi đến đúng lúc
88
Chương 88: Gạo nấu thành cơm
89
Chương 89: Cảnh đế về triều
90
Chương 90: Cảnh đế muốn làm đến cùng
91
Chương 91: Phò mã làm sứ thần
92
Chương 92: Đều tập trung tại Vọng Giang Lâu
93
Chương 93: Phò mã thật đào hoa
94
Chương 94: Cảnh đế toan tính
95
Chương 95: Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?
96
Chương 96: Điện hạ và phò mã ân ái với nhau
97
Chương 97: Xuất phát
98
Chương 98: Thích khách đúng hẹn mà đến
99
Chương 99: Cẩn thận mấy cũng có sai sót
100
Chương 100: Hữu kinh vô hiểm(Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp hiểm nguy)
101
Chương 101: Điện hạ quyết tâm (Thượng)
102
Chương 102: Điện hạ quyết tâm (Hạ)
103
Chương 103: Sát phạt quyết đoán
104
Chương 104: Hóa ra ngươi còn sống
105
Chương 105: Ngươi vẫn khỏe mạnh
106
Chương 106: Kết cục nhỏ
107
Chương 107: Phiên ngoại