Chương 75: Cảnh đế cũng là người có thể tìm đến đường chết

Sau đó Thanh Huyền đạo nhân lại cười mập mờ: "Sau khi các ngươi đi Nam Cương về, đến tìm ta, ta có thứ tốt cho các ngươi."

"Thứ tốt gì vậy?" Cố Cẩm Lan khó hiểu nhìn Thanh Huyền đạo nhân: "Sư phụ, ở chỗ ngươi có thứ tốt gì mà ta chưa phát hiện ra?"

Thanh Huyền đạo nhân đau lòng sờ sờ râu: "Đây là thứ làm ta tổn hao mười năm tu hành, ngươi làm sao có thể biết được."

"Sư phụ, vì sao hiện tại không thể cho?"

Thanh Huyền đạo nhân ngắm Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan vài lần: "Bây giờ là thời buổi rối loạn, các ngươi không có thời gian."

Lưu Dục và Cố Cẩm Lan nhìn nhau, Lưu Dục mở miệng trước: "Đạo trưởng, lần đi Nam Chiếu này ta với điện hạ có gặp nguy hiểm hay không?"

Thanh Huyền đạo nhân nhìn Lưu Dục vài cái, bấm đốt ngón tay: "Hữu kinh vô hiểm (Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp phải hiểm nguy)."

"Vậy là tốt, điện hạ tốt là được rồi."

Thanh Huyền đạo nhân lại cười mập mờ: "Vĩnh An Vĩnh An, đương nhiên có nghĩa là mãi mãi bình an, thế nhưng phò mã ngươi thì không được như vậy."

Cố Cẩm Lan vừa nghe vậy liền cảm thấy sốt ruột: "Sư phụ, phò mã nàng còn có vết thương cũ trong người, lần này không thể tiếp tục xảy ra thêm bất cứ chuyện gì, còn mong sư phụ cho biện pháp hóa giải."

"Ngươi gấp gáp cái gì, ta không phải đã nói là hữu kinh vô diễm rồi sao. Hơn nữa phò mã gia tuấn tú nho nhã như vậy, làm sao có thể không bị mấy cô gái khác cướp đi?"

Cố Cẩm Lan nghe vậy liền nhìn Lưu Dục với vẻ mặt cười như không: "Hóa ra việc nguy hiểm của phò mã là do mấy cô gái gây nên, vậy thì cũng không cần bổn cung phải lo lắng."

Lưu Dục cảm thấy lo lắng, đạo sĩ ngươi không chọn gì khác mà lại nói ta bị gái khác cướp đi. Một người như Mai đường chủ mà điện hạ đã như vậy, thêm một người nữa buổi tối ta thật sự sẽ phải ngủ dưới sàn.

"Điện hạ, ai cũng không bằng ngươi, tại trong lòng ta ngươi mãi mãi là người đẹp nhất Đại Tề."

"Phò mã, bồn cung sẽ không để mình bị dắt mũi đi đâu, đến thời điểm đó đừng để bổn cung biết được chuyện gì không hay, không thì không biết bổn cung sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Cố Cẩm Lan tự nhận mình chẳng phải là người hào phóng, lúc còn dính đến Mai Bạch Vũ, nàng vẫn chưa làm bất kỳ điều gì vì Mai Bạch Vũ là người biết tiến lùi, lại có ân với Lưu Dục. Thế nhưng không có nghĩa toàn bộ nữ nhân đều biết điều như Mai Bạch Vũ.

Lưu Dục cười ngượng ngùng: "Điện hạ, yên tâm, ta như thế nào có thể làm ra chuyện như vậy."

"Ngươi cũng không có lá gan như vậy, nhưng không có nghĩa người khác sẽ không, bổn cung cũng không phải là người nhân từ biết nương tay."

Thanh Huyền đạo nhân đứng dậy: "Lần này ta xuống núi là vì có việc quan trọng, nếu việc đã được giải quyết thì ta đây cũng không cần phải can thiệp thêm. Muốn đi đến Nam Chiếu thì các ngươi cần đi nhanh hơn một chút mới được, chậm trễ sẽ hỏng việc."

Cố Cẩm Lan và Lưu Dục vội vàng đứng dậy: "Đạo trưởng, đêm nay ta và điện hạ sẽ ngủ lại nơi này, ta sẽ phái tám thị vệ hộ tống người về đạo tràng."

"Đây là khu vực của Thanh Huyền ta, còn cần phải có thị vệ hộ tống sao, trong thiên hạ còn ai có thể gây tổn thương cho ta?"

Lưu Dục nhanh chóng nịnh bợ: "Đạo trưởng tu hành thì trong thiên hạ không ai sánh bằng. Thế nhưng người là quốc sư của Đại Tề, người xuống xúi đã cho ta và điện hạ mặt mũi, thời điểm trở về làm sao có thể không có thị vệ hộ tống? Nếu không ngươi trong thiên hạ sẽ nói ta và điện hạ không biết quý trọng nhân tài."

Cố Cẩm Lan liếc Lưu Dục một cái, ngẫm lại bỗng nhiên nghĩ ra cái gì: "Sự phụ, theo phò mã đi, thị vệ vẫn nên có."

"Nói cũng đúng, xem ra ta không thể không rơi vào thế tục của dân gian. Vậy thì phái mấy người theo ta đi, lên đến thì cho bọn họ xuống lại. Tìm vài người có võ công tốt, nếu không sẽ làm chậm trễ thời gian của ta."

Lưu Dục để cho đầu lĩnh thị vệ tuyển chọn ra vài người hộ tống Thanh Huyền đạo nhân trở về đạo quan. Nàng cùng Cố Cẩm Lan lại ngồi xuống ăn thêm vài món rồi đi nghỉ ngơi.

Lưu Dục trèo lên giường, ôm Cố Cẩm Lan vào lồng ngực: "Điện hạ, chuyện của chúng ta nên mở miệng với Ninh vương điện hạ như thế nào đây?"

Cố Cẩm Lan tìm tư thế thoải mái nằm trong lòng Lưu Dục: "Việc này còn phải chờ thời cơ đến, theo sự phụ nói thì không bao lâu nữa cơ hội sẽ xuất hiện."

"Nhưng mà nếu Ninh vương điện hạ không thể chấp nhận thì về sau điện hạ và ta sẽ gặp phiền toái lớn, như vậy chi bằng không nói."

Cố Cẩm Lan cười cười: "Hắn sẽ không không đồng ý."

"Điện hạ vì sao khẳng định như vậy?"

"Bổn cung từng nói muốn dưỡng vài cung nữ trong phủ, Ngũ ca còn muốn giúp ta gạt phò mã."

"Nói như vậy thì sẽ không xảy ra vấn đề lớn."

Tiếp đó Lưu Dục cười gian hai tiếng, hôn mặt Cố Cẩm Lan một cái: "Điện hạ, ta muốn ngươi."

"Nói bậy, mỗi ngày ở cạnh nhau, còn muốn cái gì?"

"Muốn." Lưu Dục nhìn xương quai xanh của Cố Cẩm Lan, đẩy ngã công chúa lên giường, nhìn nàng với ánh mắt đầy dục vọng.

Sau đó nàng nói: "Điện hạ, ngươi, ngươi có thể dùng một chưởng làm tắt nến hay không?"

Cố Cẩm Lan lúc này hận không thể bằng một chưởng đánh chết nàng, thế nhưng nàng vẫn vung tay lên thổi tắt nến.

Một đêm không nói chuyện.

Cảnh đế nhìn tin tức thánh vệ đưa đến, đứng đằng sau bàn, nét mặt vẫn không thay đổi nhưng trong lòng lại mừng rỡ ko thôi. Sau khi Mạc Bắc ổn định xong, chính là đến lúc bình định Nam Cương, trẫm sẽ có công lao sự nghiệp lớn mạnh ngàn đời, sẽ vượt qua khỏi phụ hoàng của trẫm.

Nam Cương ổn định rồi thì phủ Trấn Nam vương cũng không nhất thiết còn tồn tại. Lưu Dục ngược lại ban cho trẫm một đại ân rồi, hắn chưa từng ra chiến trường, không biết võ công nay lại không thể sinh con, xem ra cũng không cần trẫm phải ra tay rồi. Một cái tước vị vương gia không có binh quyền trong tay thì không gây tổn hại gì đến trẫm.

Hắn lại nheo mắt, nay Hoàng tộc họ Cố chỉ có một đứa con trai duy nhất là Cố Hoằng, giang sơn của trẫm là do trẫm quyết định, không thể để một mình ngươi độc chiếm. Hắn nghĩ một hồi lại cấp Cố Hoằng một thánh chỉ.

Thời điểm Cố Hoằng ở tại phủ Ninh vương nhận được thánh chỉ này, hắn khiếp sợ vạn phần. Hắn lập tức dùng bồ câu đưa tin này đến cho Cố Cẩm Lan và Lưu Dục cách kinh thành đã ngàn dặm về việc này.

Cố Cẩm Lan mở tờ giấy ra, lông mày cau lại, trong lòng thất vọng Cảnh đế tột cùng. Lưu Dục thấy vậy liền hỏi: "Điện hạ, phát sinh sự việc gì?"

Cố Cẩm Lan cầm tờ giấy trong tay đưa cho Lưu Dục, Lưu Dục mở ra vừa đọc được thì lông mày cũng cau lại.

"Điện hạ, phụ hoàng ở bên ngoài còn có con trai riêng sao? Việc này nghe thôi đã thấy khiếp sợ rồi."

"Có con riêng thì cũng thôi đi, phụ hoàng thế lại để cho Ngũ ca đem hai người lai lịch không rõ ràng đón về kinh thành. Phụ hoàng là do càng già nên càng hồ đồ sao? Đại Tề ngoại xâm chưa xong còn muốn có nội xâm."

Lưu Dục vốn chẳng có cảm tình gì với Cảnh đế, Cảnh đế sống chết chẳng liên quan gì đến nàng. Bây giờ Cảnh đế lại từng bước dồn nàng vào đường cùng, ngược lại nàng muốn tạo phản, nhưng dù sao Cố Cẩm Lan và Cảnh đế cũng là cha con ruột thịt, mà muốn để Cố Hoằng lên ngồi thì phải làm sao cho danh chính ngôn thuận mới được.

Lưu Dục suy nghĩ trong lòng, sự việc lần này đúng là phiền toái: "Điện hạ, việc này chỉ có thể cưỡi lừa khán xướng bổn (cưỡi ngựa xem hoa), vừa đi vừa xem xét tình hình. Nếu phụ hoàng để Ninh vương điện hạ đón hai vị hoàng tử kia trở về, vậy cứ đón về đi. Nếu không chẳng phải để Ninh vương điện hạ đắc tội danh dẫn đến việc mất cơ hội lên ngôi Hoàng đế sao?"

"Trước mắt chỉ có thể làm vậy, trước hết để Ngũ ca đón về. Trong cung quy củ nhiều, người lớn ngoài cung có thể thích ứng hay không còn chưa biết. Phụ hoàng thân chinh bên ngoài, sự tình trong cung đều do mẫu hậu định đoạt, nói vậy cũng sẽ không phát sinh chuyện gì lớn."

Chapter
1 Chương 1: Mở đầu
2 Chương 2: Gặp gỡ
3 Chương 3: Sống cần dựa vào nét mặt người khác để tồn tại
4 Chương 4: Đêm tại chùa Thanh Nguyên
5 Chương 5: Ngươi đúng thật đến đây ăn cơm!
6 Chương 6: Đại hôn
7 Chương 7: Cung yến(Thượng)
8 Chương 8: Cung yến(Hạ)
9 Chương 9: Phò mã gia xuống bếp
10 Chương 10: Mị lực từ nồi lẩu
11 Chương 11: Mỹ nhân bên cạnh
12 Chương 12: Phò mã nên làm việc(Thượng)
13 Chương 13: Phò mã nên làm việc(Hạ)
14 Chương 14: Cùng điện hạ đi dạo phố
15 Chương 15: Đến đây ăn không ngồi rồi
16 Chương 16: Đối thoại trong quán ăn
17 Chương 17: Chuẩn bị nghênh đón thích khách
18 Chương 18: Mọi người cùng nhau diễn trò
19 Chương 19: Phò mã Vĩnh An công chúa bị thương
20 Chương 20: Phò mã dưỡng thương
21 Chương 21: Phò mã uống rượu
22 Chương 22: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên(Thượng)
23 Chương 23: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên (Hạ)
24 Chương 24: Giúp điện hạ huấn luyện ám vệ quân
25 Chương 25: Nô tài phản chủ
26 Chương 26: Tỉnh lại liền phải tiếp khách
27 Chương 27: Dám mơ tưởng đến điện hạ thì phải gánh lấy hậu quả
28 Chương 28: Uống nước trái cây xem cuộc vui
29 Chương 29: Sỗ sàng
30 Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất
31 Chương 31: Thiếu niên dịu dàng là thuộc về điện hạ
32 Chương 32: Tiến cung (Thượng)
33 Chương 33: Tiến cung (Hạ)
34 Chương 34: Thân thể phò mã thật sự yếu như vậy sao?
35 Chương 35: Đêm nay muốn ngủ trên ghế sao?
36 Chương 36: Phúc mệnh của điện hạ đã tốt ngay từ nhỏ
37 Chương 37: Biên trấn Mạc Bắc là một nơi phát triển
38 Chương 38: Con người không thể một tay che trời
39 Chương 39: Muốn mạng của ngươi
40 Chương 40: Ám vệ cũng là con người
41 Chương 41: Ôm cây đợi thỏ (Thượng)
42 Chương 42: Ôm cây đợi thỏ (Hạ)
43 Chương 43: Con thỏ vào kinh
44 Chương 44: Là do ngươi không muốn ra khỏi phủ!
45 Chương 45: Ta chỉ muốn ăn uống và vui chơi
46 Chương 46: Yến hội (Thượng)
47 Chương 47: Yến hội (Trung)
48 Chương 48: Yến hội (Hạ)
49 Chương 49: Xét nhà
50 Chương 50: Chó cùng rứt giậu (Thượng)
51 Chương 51: Chó cùng rứt giậu (Hạ)
52 Chương 52: Bổn cung không được khỏe
53 Chương 53: Cảnh đế ngự giá thân chinh
54 Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)
55 Chương 55: Thời cơ tại kinh thành (Hạ)
56 Chương 56: Khổ chiến
57 Chương 57: Điện hạ sợ hãi
58 Chương 58: Phò mã rất đau lòng
59 Chương 59: Chia lìa
60 Chương 60: Một mình tương tư
61 Chương 61: Muội phu đâu rồi?
62 Chương 62: Khuất phục binh lính mà không cần chiến đấu
63 Chương 63: Tình hình dần an ổn
64 Chương 64: Phò mã thật sự có nhã hứng
65 Chương 65: Hồi phủ
66 Chương 66: Phù dung trướng ấm
67 Chương 67: Phò mã lại phải làm việc
68 Chương 68: Chuẩn bị đi Nam Chiếu
69 Chương 69: Lên đường
70 Chương 70: Tá túc qua đêm tại huyện Phong
71 Chương 71: Khởi hành đi núi Lục Hoa
72 Chương 72: Nhất trí hành động(Thượng)
73 Chương 73: Điện hạ nhất trí hành động (Hạ)
74 Chương 74: Tiết lộ thiên cơ
75 Chương 75: Cảnh đế cũng là người có thể tìm đến đường chết
76 Chương 76: Đón Hoàng tử hồi cung
77 Chương 77: Hoàng tử chết ngang giữa đường
78 Chương 78: Lần đầu gặp gỡ
79 Chương 79: Cảnh đế giận dữ
80 Chương 80: Thử
81 Chương 81: Đường chủ đến rồi
82 Chương 82: Đường chủ chọc ghẹo nữ nhân
83 Chương 83: Biến cố tại Nam Chiếu
84 Chương 84: Chào từ biệt
85 Chương 85: Đường chủ bị chậm trễ hành trình
86 Chương 86: Tiểu công chúa gặp nguy
87 Chương 87: Đuổi đến đúng lúc
88 Chương 88: Gạo nấu thành cơm
89 Chương 89: Cảnh đế về triều
90 Chương 90: Cảnh đế muốn làm đến cùng
91 Chương 91: Phò mã làm sứ thần
92 Chương 92: Đều tập trung tại Vọng Giang Lâu
93 Chương 93: Phò mã thật đào hoa
94 Chương 94: Cảnh đế toan tính
95 Chương 95: Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?
96 Chương 96: Điện hạ và phò mã ân ái với nhau
97 Chương 97: Xuất phát
98 Chương 98: Thích khách đúng hẹn mà đến
99 Chương 99: Cẩn thận mấy cũng có sai sót
100 Chương 100: Hữu kinh vô hiểm(Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp hiểm nguy)
101 Chương 101: Điện hạ quyết tâm (Thượng)
102 Chương 102: Điện hạ quyết tâm (Hạ)
103 Chương 103: Sát phạt quyết đoán
104 Chương 104: Hóa ra ngươi còn sống
105 Chương 105: Ngươi vẫn khỏe mạnh
106 Chương 106: Kết cục nhỏ
107 Chương 107: Phiên ngoại
Chapter

Updated 107 Episodes

1
Chương 1: Mở đầu
2
Chương 2: Gặp gỡ
3
Chương 3: Sống cần dựa vào nét mặt người khác để tồn tại
4
Chương 4: Đêm tại chùa Thanh Nguyên
5
Chương 5: Ngươi đúng thật đến đây ăn cơm!
6
Chương 6: Đại hôn
7
Chương 7: Cung yến(Thượng)
8
Chương 8: Cung yến(Hạ)
9
Chương 9: Phò mã gia xuống bếp
10
Chương 10: Mị lực từ nồi lẩu
11
Chương 11: Mỹ nhân bên cạnh
12
Chương 12: Phò mã nên làm việc(Thượng)
13
Chương 13: Phò mã nên làm việc(Hạ)
14
Chương 14: Cùng điện hạ đi dạo phố
15
Chương 15: Đến đây ăn không ngồi rồi
16
Chương 16: Đối thoại trong quán ăn
17
Chương 17: Chuẩn bị nghênh đón thích khách
18
Chương 18: Mọi người cùng nhau diễn trò
19
Chương 19: Phò mã Vĩnh An công chúa bị thương
20
Chương 20: Phò mã dưỡng thương
21
Chương 21: Phò mã uống rượu
22
Chương 22: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên(Thượng)
23
Chương 23: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên (Hạ)
24
Chương 24: Giúp điện hạ huấn luyện ám vệ quân
25
Chương 25: Nô tài phản chủ
26
Chương 26: Tỉnh lại liền phải tiếp khách
27
Chương 27: Dám mơ tưởng đến điện hạ thì phải gánh lấy hậu quả
28
Chương 28: Uống nước trái cây xem cuộc vui
29
Chương 29: Sỗ sàng
30
Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất
31
Chương 31: Thiếu niên dịu dàng là thuộc về điện hạ
32
Chương 32: Tiến cung (Thượng)
33
Chương 33: Tiến cung (Hạ)
34
Chương 34: Thân thể phò mã thật sự yếu như vậy sao?
35
Chương 35: Đêm nay muốn ngủ trên ghế sao?
36
Chương 36: Phúc mệnh của điện hạ đã tốt ngay từ nhỏ
37
Chương 37: Biên trấn Mạc Bắc là một nơi phát triển
38
Chương 38: Con người không thể một tay che trời
39
Chương 39: Muốn mạng của ngươi
40
Chương 40: Ám vệ cũng là con người
41
Chương 41: Ôm cây đợi thỏ (Thượng)
42
Chương 42: Ôm cây đợi thỏ (Hạ)
43
Chương 43: Con thỏ vào kinh
44
Chương 44: Là do ngươi không muốn ra khỏi phủ!
45
Chương 45: Ta chỉ muốn ăn uống và vui chơi
46
Chương 46: Yến hội (Thượng)
47
Chương 47: Yến hội (Trung)
48
Chương 48: Yến hội (Hạ)
49
Chương 49: Xét nhà
50
Chương 50: Chó cùng rứt giậu (Thượng)
51
Chương 51: Chó cùng rứt giậu (Hạ)
52
Chương 52: Bổn cung không được khỏe
53
Chương 53: Cảnh đế ngự giá thân chinh
54
Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)
55
Chương 55: Thời cơ tại kinh thành (Hạ)
56
Chương 56: Khổ chiến
57
Chương 57: Điện hạ sợ hãi
58
Chương 58: Phò mã rất đau lòng
59
Chương 59: Chia lìa
60
Chương 60: Một mình tương tư
61
Chương 61: Muội phu đâu rồi?
62
Chương 62: Khuất phục binh lính mà không cần chiến đấu
63
Chương 63: Tình hình dần an ổn
64
Chương 64: Phò mã thật sự có nhã hứng
65
Chương 65: Hồi phủ
66
Chương 66: Phù dung trướng ấm
67
Chương 67: Phò mã lại phải làm việc
68
Chương 68: Chuẩn bị đi Nam Chiếu
69
Chương 69: Lên đường
70
Chương 70: Tá túc qua đêm tại huyện Phong
71
Chương 71: Khởi hành đi núi Lục Hoa
72
Chương 72: Nhất trí hành động(Thượng)
73
Chương 73: Điện hạ nhất trí hành động (Hạ)
74
Chương 74: Tiết lộ thiên cơ
75
Chương 75: Cảnh đế cũng là người có thể tìm đến đường chết
76
Chương 76: Đón Hoàng tử hồi cung
77
Chương 77: Hoàng tử chết ngang giữa đường
78
Chương 78: Lần đầu gặp gỡ
79
Chương 79: Cảnh đế giận dữ
80
Chương 80: Thử
81
Chương 81: Đường chủ đến rồi
82
Chương 82: Đường chủ chọc ghẹo nữ nhân
83
Chương 83: Biến cố tại Nam Chiếu
84
Chương 84: Chào từ biệt
85
Chương 85: Đường chủ bị chậm trễ hành trình
86
Chương 86: Tiểu công chúa gặp nguy
87
Chương 87: Đuổi đến đúng lúc
88
Chương 88: Gạo nấu thành cơm
89
Chương 89: Cảnh đế về triều
90
Chương 90: Cảnh đế muốn làm đến cùng
91
Chương 91: Phò mã làm sứ thần
92
Chương 92: Đều tập trung tại Vọng Giang Lâu
93
Chương 93: Phò mã thật đào hoa
94
Chương 94: Cảnh đế toan tính
95
Chương 95: Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?
96
Chương 96: Điện hạ và phò mã ân ái với nhau
97
Chương 97: Xuất phát
98
Chương 98: Thích khách đúng hẹn mà đến
99
Chương 99: Cẩn thận mấy cũng có sai sót
100
Chương 100: Hữu kinh vô hiểm(Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp hiểm nguy)
101
Chương 101: Điện hạ quyết tâm (Thượng)
102
Chương 102: Điện hạ quyết tâm (Hạ)
103
Chương 103: Sát phạt quyết đoán
104
Chương 104: Hóa ra ngươi còn sống
105
Chương 105: Ngươi vẫn khỏe mạnh
106
Chương 106: Kết cục nhỏ
107
Chương 107: Phiên ngoại