Chương 58: Phò mã rất đau lòng

Lưu Dục mở mắt ra, nhìn Mai Bạch Vũ một cách ngạc nhiên, tại sao đã biết sự thật mà nàng vẫn không bị kinh sợ?

Mai Bạch Vũ đắp chăn lại cho Lưu Dục, lời nói ra mang theo một chút dịu dàng: "Điện hạ của ngươi không cần ngươi thì vẫn còn có ta, nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Lưu Dục mở miệng có chút khó khăn: "Được, ngươi phải bảo trọng."

Cố Cẩm Lan đứng một bên nghe vậy liền cảm thấy phẫn nộ, nàng còn chưa lên tiếng, hai người kia cũng không thèm ngó ngàng đến nàng sao? Nàng giờ phút này không hiểu tại sao bản thân mình lại tức giận nữa, trong tiềm thức, nàng nghĩ Lưu Dục là phò mã của nàng, nàng đã muốn thừa nhận nàng. Đương nhiên bây giờ nàng thật sự vẫn rất tức giận vì bị lừa gạt, nàng không có thời gian đi nghĩ chuyện khác.

"Phò mã nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai bổn cung lại đến thăm ngươi." Nói xong Cố Cẩm Lan quay đầu đi mất, nàng bây giờ sẽ không chấp nhận ở cùng phòng với Lưu Dục.

Lưu Dục cảm thấy vừa mệt mỏi vừa thất vọng, phần lớn là đau lòng. Nàng nhắm mắt lại bắt đầu ngủ say, trong mộng, thân ảnh Cố Cẩm Lan cứ ùn ùn kéo đến.

Cố Hoằng thấy Cố Cẩm Lan đi ra liền hỏi: "Muội muội, thương thế của muội phu thế nào rồi?"

"Để nàng nghỉ ngơi, đừng cho những người không liên quan đến quấy rầy."

"Muội muội, tại sao ta thấy sắc mặt ngươi không tốt vậy?"

"Không có gì, có thể do quá mệt mỏi." Giờ phút này quần áo trên người Cố Cẩm Lan vẫn chưa được thay đổi.

"Đúng nha, xem đầu óc ta đi, muội muội nhanh đi nghỉ ngơi, sự tình tiếp theo cứ giao cho ta cùng phó tướng đi."

Cố Cẩm Lan cũng không nhiều lời thêm, một mình nàng đi vào gian phòng kế bên, thay xong quần áo nhưng lòng nàng vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Cố Hoằng viết một phong thư nói rõ tình huống ở kinh thành hiện tại, lại đóng con dấu của phòng thành doanh, sau đó để người ra roi thúc ngựa chạy đến Cam Lãnh. Chuyện này tất nhiên trước tiên phải báo cho Cảnh đế biết, vô luận Cố Hướng có làm gì thì Cố Hoằng hắn đều không thể tự thân giải quyết vào lúc này. Nếu giờ Cố Hướng chết, chỉ có Cố Hoằng sống sót, hắn sẽ không còn đường nào chối cãi. Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là ngồi chờ, may mắn hiện tại phòng thành doanh có năm vạn binh mã, trong tay Cố Hướng chỉ có hai đến ba vạn, Cố Hướng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Cố Hoằng biết nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Cố Hướng sẽ không bay nhảy được trong vài ngày tới.

Vì Lưu Dục cách ba ngày mới cần thay băng, Cố Cẩm Lan cũng không cần phải nhúng tay vào, nàng mỗi ngày chỉ đến một lần, ân cần thăm hỏi vài câu liền rời khỏi. Mai Bạch Vũ lại trái ngược hoàn toàn, nàng ở lại bên cạnh Lưu Dục, hết đổi băng lại đến chăm sóc hết lòng. Cố Cẩm Lan lúc này vừa mới đến cửa phòng liền nghe các nàng đang trò chuyện với nhau, nàng cũng không đẩy cửa, tiếp tục đứng nghe ngóng.

Lưu Dục tựa lưng vào gối: "Đã sáu ngày trôi qua rồi, bên ngoài có truyền đến tin tức gì không?"

Mai Bạch Vũ thổi bát súp trong tay, nàng cố ý sai người của Thiết Huyết đoàn mang dược liệu trân quý đến đây, hiện tại không phải ở trong cung nên tất nhiên không có nhiều thuốc bổ. Nàng có chút tức giận: "Ngươi đã như vậy rồi còn không dưỡng thương cho tốt, điện hạ của ngươi đã không muốn ngươi, ngươi vì sao phải quan tâm đến nàng như vậy chứ?"

Lưu Dục thở dài, giọng điệu mang theo chút cô đơn: "Ta cũng không muốn như vậy, chỉ là trong lòng luôn không nhịn được mà nghĩ đến nàng. Ta và phủ Trấn Nam vương đã phạm vào tội khi quân, điện hạ không nói ra ngoài đã là ân huệ lớn đối với ta, ta còn có thể yêu cầu thêm chuyện gì?"

"Ngươi tính xử lý chuyện này như thế nào? Vẫn kéo dài như vậy không phải là biện pháp tốt."

"Ngươi thấy được mà, điện hạ căn bản không thèm để ý đến ta, nay có thể bảo vệ phủ Trấn Nam vương đã là kết cục tốt rồi. Ta còn có thể làm gì? Phò mã gia chỉ có thể trong lúc quân phản loạn trỗi dậy mà bất hạnh bỏ mình thôi."

"Nói như vậy ngươi tính rút lui khỏi mọi chuyện? Mặc kệ điện hạ của ngươi sao?"

"Ta thích điện hạ là việc của ta, ta không thể vì bản thân thích nàng liền đem nàng kéo xuống nước cùng ta. Nàng đáng giá được người khác tốt hơn ta yêu nàng, sau đó lại sinh thêm một đứa trai một đứa gái, ở trong cung sống cùng người đó hết đời."

Cố Cẩm Lan ở ngoài cửa nghe vậy rất tức giận, Lưu Dục, ngươi đã lừa gạt ta, bây giờ nghĩ muốn rút lui là việc không dễ dàng như ngươi nói. Điện hạ của chúng ta rốt cuộc cũng không thèm nghĩ lại nàng vì cái gì mà tức giận, không vạch trần bản chất của Lưu Dục, còn không để nàng đi, lại đối với nàng xa cách.

"Những thứ ngươi muốn mua ta đều đã chuẩn bị tốt rồi, dựa vào tình huống tại kinh thành hiện tại, Cố Hướng sớm hay muộn cũng bị dẹp loạn. Binh mã trong tay hắn không thể giao đấu chính diện với binh mã phòng thành doanh. Cố Hoằng còn sống, Đại Tề sẽ không rơi vào tay của Cố Hướng. Chờ chiến sự ở Cam Lãnh ổn định một chút, Cảnh đế quay về là lúc chuỗi ngày lành của Cố Hướng chấm dứt."

"Miệng vết thương đã tốt hơn nhiều rồi, chờ thêm vài ngày nữa ta sẽ chào từ biệt điện hạ."

"Đi cũng tốt, triều đình là loại địa phương nhiều thị phi, đó không phải là nơi thích hợp với ngươi. Ngươi muốn hướng đến tự do, lại muốn kiểu sinh hoạt điền viên, lần này có thể thoát ra cũng không phải là việc xấu."

"Ta có lỗi với điện hạ."

Mai Bạch Vũ buông bát súp trong tay, nàng biết Cố Cẩm Lan đang đứng ở bên ngoài nhưng vẫn nói: " Ngươi vì sao có lỗi với nàng? Đám hỏi của phủ Trấn Nam vương cùng Hoàng thất chẳng qua để củng cố binh quyền cùng vị trí của Thái tử, cũng không phải nàng thích ngươi nên các ngươi mới thành thân với nhau. Nay Thái tử không còn sống, Hoàng thất chỉ còn Cố Hướng và Cố Hoằng, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chỉ cần Cố Hoằng không mưu phản, ngôi vị Hoàng đế tất nhiên thuộc về hắn, đám hỏi này liền mất đi ý nghĩa của nó. Ngươi thích nàng, yêu nàng là việc của ngươi, chuyện ngươi lừa nàng thì ngươi cũng đem tính mạng mình ra trả rồi, ngươi còn gì để có lỗi với nàng?"

Lưu Dục nghe vậy hơi bị thuyết phục, chẳng lẽ không phải vì nàng lừa gạt điện hạ nên nàng mới cảm thấy có lỗi sao? Thế nhưng Mai Bạch Vũ nói nàng cũng cảm thấy có lý. Cố Cẩm Lan đứng ngoài cửa yên lặng, nàng hiểu được ý tứ của Mai Bạch Vũ rồi.

"Nhưng mà điện hạ có thể thả ta đi không?"

"Nàng không vạch trần bản chất của ngươi, lưu giữ ngươi để sử dụng vào mục đích gì? Ngươi sống thì phò mã của nàng chỉ có thể là ngươi."

Lưu Dục nhắm mắt lại: "Một khi đã như vậy, vì điện hạ, ta sẽ sớm rời đi."

Mai Bạch Vũ cầm tay Lưu Dục: "Ngươi còn có ta."

Lưu Dục dĩ nhiên biết ý của Mai Bạch Vũ: "Chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu, ngươi không cần vì ta mà đánh mất thanh xuân."

"Thời điểm ta gặp ngươi thì ngươi đã là phò mã, ta không có biện pháp tranh giành cùng Cố Cẩm Lan, ta cũng không giành nổi với nàng. Hiện nay ngươi một lần nữa có được tự do, ta mặc kệ, người mà ta nhìn trúng, từ đầu đến cuối đều là một người."

"Ta chỉ có thể xem ngươi là tỷ tỷ, ngươi đã biết sự thật, tội gì phải cố chấp như vậy? Ta tin ngươi sẽ gặp người thích hợp với ngươi, quan tâm ngươi hơn ta, thương ngươi nữa. Người ấy còn có thể giúp ngươi chia sẻ, mà không giống ta đi làm phiền ngươi khiến ngươi phải bận tâm."

"Ta thích như vậy đấy, ta biết hiện tại trong lòng ngươi chỉ có một mình Cố Cẩm Lan, chỉ cần ngươi không còn là phò mã, ta có nhiều thời gian để chờ ngươi."

Lưu Dục thật sự không thể nói lại nên nói sang chuyện khác: "Điền trang của ta ngươi mua ở nơi nào?"

"Cũng không có xa lắm, cách nơi này một trăm dặm. Ta sợ mua ở nơi xa quá thì sẽ rất hoang vắng, đó là một huyện nhỏ, tri huyện là người của Thiết Huyết đoàn. Ta đã thay ngươi chuẩn bị tốt rồi, cứ yên tâm."

Cố Cẩm Lan lúc này thật sự tức giận đến cực điểm, đây là lúc hai người kia thương lượng việc song túc song phi (chỉ cặp đôi yêu nhau say đắm không phân ly) sao? Nàng không đẩy cửa bước vào mà xoay người rời khỏi. Mai Bạch Vũ nghe được tiếng bước chân, nàng nhìn ra ngoài cửa, sau đó cười chỉnh sửa quần áo giúp Lưu Dục: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi, dưỡng thương mới là việc chính. Chờ ngươi khỏe lại ta dẫn ngươi đi xem điền trang của ngươi, về sau ngươi chính là Lưu viên ngoại."

Chapter
1 Chương 1: Mở đầu
2 Chương 2: Gặp gỡ
3 Chương 3: Sống cần dựa vào nét mặt người khác để tồn tại
4 Chương 4: Đêm tại chùa Thanh Nguyên
5 Chương 5: Ngươi đúng thật đến đây ăn cơm!
6 Chương 6: Đại hôn
7 Chương 7: Cung yến(Thượng)
8 Chương 8: Cung yến(Hạ)
9 Chương 9: Phò mã gia xuống bếp
10 Chương 10: Mị lực từ nồi lẩu
11 Chương 11: Mỹ nhân bên cạnh
12 Chương 12: Phò mã nên làm việc(Thượng)
13 Chương 13: Phò mã nên làm việc(Hạ)
14 Chương 14: Cùng điện hạ đi dạo phố
15 Chương 15: Đến đây ăn không ngồi rồi
16 Chương 16: Đối thoại trong quán ăn
17 Chương 17: Chuẩn bị nghênh đón thích khách
18 Chương 18: Mọi người cùng nhau diễn trò
19 Chương 19: Phò mã Vĩnh An công chúa bị thương
20 Chương 20: Phò mã dưỡng thương
21 Chương 21: Phò mã uống rượu
22 Chương 22: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên(Thượng)
23 Chương 23: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên (Hạ)
24 Chương 24: Giúp điện hạ huấn luyện ám vệ quân
25 Chương 25: Nô tài phản chủ
26 Chương 26: Tỉnh lại liền phải tiếp khách
27 Chương 27: Dám mơ tưởng đến điện hạ thì phải gánh lấy hậu quả
28 Chương 28: Uống nước trái cây xem cuộc vui
29 Chương 29: Sỗ sàng
30 Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất
31 Chương 31: Thiếu niên dịu dàng là thuộc về điện hạ
32 Chương 32: Tiến cung (Thượng)
33 Chương 33: Tiến cung (Hạ)
34 Chương 34: Thân thể phò mã thật sự yếu như vậy sao?
35 Chương 35: Đêm nay muốn ngủ trên ghế sao?
36 Chương 36: Phúc mệnh của điện hạ đã tốt ngay từ nhỏ
37 Chương 37: Biên trấn Mạc Bắc là một nơi phát triển
38 Chương 38: Con người không thể một tay che trời
39 Chương 39: Muốn mạng của ngươi
40 Chương 40: Ám vệ cũng là con người
41 Chương 41: Ôm cây đợi thỏ (Thượng)
42 Chương 42: Ôm cây đợi thỏ (Hạ)
43 Chương 43: Con thỏ vào kinh
44 Chương 44: Là do ngươi không muốn ra khỏi phủ!
45 Chương 45: Ta chỉ muốn ăn uống và vui chơi
46 Chương 46: Yến hội (Thượng)
47 Chương 47: Yến hội (Trung)
48 Chương 48: Yến hội (Hạ)
49 Chương 49: Xét nhà
50 Chương 50: Chó cùng rứt giậu (Thượng)
51 Chương 51: Chó cùng rứt giậu (Hạ)
52 Chương 52: Bổn cung không được khỏe
53 Chương 53: Cảnh đế ngự giá thân chinh
54 Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)
55 Chương 55: Thời cơ tại kinh thành (Hạ)
56 Chương 56: Khổ chiến
57 Chương 57: Điện hạ sợ hãi
58 Chương 58: Phò mã rất đau lòng
59 Chương 59: Chia lìa
60 Chương 60: Một mình tương tư
61 Chương 61: Muội phu đâu rồi?
62 Chương 62: Khuất phục binh lính mà không cần chiến đấu
63 Chương 63: Tình hình dần an ổn
64 Chương 64: Phò mã thật sự có nhã hứng
65 Chương 65: Hồi phủ
66 Chương 66: Phù dung trướng ấm
67 Chương 67: Phò mã lại phải làm việc
68 Chương 68: Chuẩn bị đi Nam Chiếu
69 Chương 69: Lên đường
70 Chương 70: Tá túc qua đêm tại huyện Phong
71 Chương 71: Khởi hành đi núi Lục Hoa
72 Chương 72: Nhất trí hành động(Thượng)
73 Chương 73: Điện hạ nhất trí hành động (Hạ)
74 Chương 74: Tiết lộ thiên cơ
75 Chương 75: Cảnh đế cũng là người có thể tìm đến đường chết
76 Chương 76: Đón Hoàng tử hồi cung
77 Chương 77: Hoàng tử chết ngang giữa đường
78 Chương 78: Lần đầu gặp gỡ
79 Chương 79: Cảnh đế giận dữ
80 Chương 80: Thử
81 Chương 81: Đường chủ đến rồi
82 Chương 82: Đường chủ chọc ghẹo nữ nhân
83 Chương 83: Biến cố tại Nam Chiếu
84 Chương 84: Chào từ biệt
85 Chương 85: Đường chủ bị chậm trễ hành trình
86 Chương 86: Tiểu công chúa gặp nguy
87 Chương 87: Đuổi đến đúng lúc
88 Chương 88: Gạo nấu thành cơm
89 Chương 89: Cảnh đế về triều
90 Chương 90: Cảnh đế muốn làm đến cùng
91 Chương 91: Phò mã làm sứ thần
92 Chương 92: Đều tập trung tại Vọng Giang Lâu
93 Chương 93: Phò mã thật đào hoa
94 Chương 94: Cảnh đế toan tính
95 Chương 95: Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?
96 Chương 96: Điện hạ và phò mã ân ái với nhau
97 Chương 97: Xuất phát
98 Chương 98: Thích khách đúng hẹn mà đến
99 Chương 99: Cẩn thận mấy cũng có sai sót
100 Chương 100: Hữu kinh vô hiểm(Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp hiểm nguy)
101 Chương 101: Điện hạ quyết tâm (Thượng)
102 Chương 102: Điện hạ quyết tâm (Hạ)
103 Chương 103: Sát phạt quyết đoán
104 Chương 104: Hóa ra ngươi còn sống
105 Chương 105: Ngươi vẫn khỏe mạnh
106 Chương 106: Kết cục nhỏ
107 Chương 107: Phiên ngoại
Chapter

Updated 107 Episodes

1
Chương 1: Mở đầu
2
Chương 2: Gặp gỡ
3
Chương 3: Sống cần dựa vào nét mặt người khác để tồn tại
4
Chương 4: Đêm tại chùa Thanh Nguyên
5
Chương 5: Ngươi đúng thật đến đây ăn cơm!
6
Chương 6: Đại hôn
7
Chương 7: Cung yến(Thượng)
8
Chương 8: Cung yến(Hạ)
9
Chương 9: Phò mã gia xuống bếp
10
Chương 10: Mị lực từ nồi lẩu
11
Chương 11: Mỹ nhân bên cạnh
12
Chương 12: Phò mã nên làm việc(Thượng)
13
Chương 13: Phò mã nên làm việc(Hạ)
14
Chương 14: Cùng điện hạ đi dạo phố
15
Chương 15: Đến đây ăn không ngồi rồi
16
Chương 16: Đối thoại trong quán ăn
17
Chương 17: Chuẩn bị nghênh đón thích khách
18
Chương 18: Mọi người cùng nhau diễn trò
19
Chương 19: Phò mã Vĩnh An công chúa bị thương
20
Chương 20: Phò mã dưỡng thương
21
Chương 21: Phò mã uống rượu
22
Chương 22: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên(Thượng)
23
Chương 23: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên (Hạ)
24
Chương 24: Giúp điện hạ huấn luyện ám vệ quân
25
Chương 25: Nô tài phản chủ
26
Chương 26: Tỉnh lại liền phải tiếp khách
27
Chương 27: Dám mơ tưởng đến điện hạ thì phải gánh lấy hậu quả
28
Chương 28: Uống nước trái cây xem cuộc vui
29
Chương 29: Sỗ sàng
30
Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất
31
Chương 31: Thiếu niên dịu dàng là thuộc về điện hạ
32
Chương 32: Tiến cung (Thượng)
33
Chương 33: Tiến cung (Hạ)
34
Chương 34: Thân thể phò mã thật sự yếu như vậy sao?
35
Chương 35: Đêm nay muốn ngủ trên ghế sao?
36
Chương 36: Phúc mệnh của điện hạ đã tốt ngay từ nhỏ
37
Chương 37: Biên trấn Mạc Bắc là một nơi phát triển
38
Chương 38: Con người không thể một tay che trời
39
Chương 39: Muốn mạng của ngươi
40
Chương 40: Ám vệ cũng là con người
41
Chương 41: Ôm cây đợi thỏ (Thượng)
42
Chương 42: Ôm cây đợi thỏ (Hạ)
43
Chương 43: Con thỏ vào kinh
44
Chương 44: Là do ngươi không muốn ra khỏi phủ!
45
Chương 45: Ta chỉ muốn ăn uống và vui chơi
46
Chương 46: Yến hội (Thượng)
47
Chương 47: Yến hội (Trung)
48
Chương 48: Yến hội (Hạ)
49
Chương 49: Xét nhà
50
Chương 50: Chó cùng rứt giậu (Thượng)
51
Chương 51: Chó cùng rứt giậu (Hạ)
52
Chương 52: Bổn cung không được khỏe
53
Chương 53: Cảnh đế ngự giá thân chinh
54
Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)
55
Chương 55: Thời cơ tại kinh thành (Hạ)
56
Chương 56: Khổ chiến
57
Chương 57: Điện hạ sợ hãi
58
Chương 58: Phò mã rất đau lòng
59
Chương 59: Chia lìa
60
Chương 60: Một mình tương tư
61
Chương 61: Muội phu đâu rồi?
62
Chương 62: Khuất phục binh lính mà không cần chiến đấu
63
Chương 63: Tình hình dần an ổn
64
Chương 64: Phò mã thật sự có nhã hứng
65
Chương 65: Hồi phủ
66
Chương 66: Phù dung trướng ấm
67
Chương 67: Phò mã lại phải làm việc
68
Chương 68: Chuẩn bị đi Nam Chiếu
69
Chương 69: Lên đường
70
Chương 70: Tá túc qua đêm tại huyện Phong
71
Chương 71: Khởi hành đi núi Lục Hoa
72
Chương 72: Nhất trí hành động(Thượng)
73
Chương 73: Điện hạ nhất trí hành động (Hạ)
74
Chương 74: Tiết lộ thiên cơ
75
Chương 75: Cảnh đế cũng là người có thể tìm đến đường chết
76
Chương 76: Đón Hoàng tử hồi cung
77
Chương 77: Hoàng tử chết ngang giữa đường
78
Chương 78: Lần đầu gặp gỡ
79
Chương 79: Cảnh đế giận dữ
80
Chương 80: Thử
81
Chương 81: Đường chủ đến rồi
82
Chương 82: Đường chủ chọc ghẹo nữ nhân
83
Chương 83: Biến cố tại Nam Chiếu
84
Chương 84: Chào từ biệt
85
Chương 85: Đường chủ bị chậm trễ hành trình
86
Chương 86: Tiểu công chúa gặp nguy
87
Chương 87: Đuổi đến đúng lúc
88
Chương 88: Gạo nấu thành cơm
89
Chương 89: Cảnh đế về triều
90
Chương 90: Cảnh đế muốn làm đến cùng
91
Chương 91: Phò mã làm sứ thần
92
Chương 92: Đều tập trung tại Vọng Giang Lâu
93
Chương 93: Phò mã thật đào hoa
94
Chương 94: Cảnh đế toan tính
95
Chương 95: Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?
96
Chương 96: Điện hạ và phò mã ân ái với nhau
97
Chương 97: Xuất phát
98
Chương 98: Thích khách đúng hẹn mà đến
99
Chương 99: Cẩn thận mấy cũng có sai sót
100
Chương 100: Hữu kinh vô hiểm(Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp hiểm nguy)
101
Chương 101: Điện hạ quyết tâm (Thượng)
102
Chương 102: Điện hạ quyết tâm (Hạ)
103
Chương 103: Sát phạt quyết đoán
104
Chương 104: Hóa ra ngươi còn sống
105
Chương 105: Ngươi vẫn khỏe mạnh
106
Chương 106: Kết cục nhỏ
107
Chương 107: Phiên ngoại