Chương 57: Điện hạ sợ hãi

Thật ra nếu trúng tên, chỉ cần không bắn trúng vị trí quan trọng và mũi tên cắm không sâu, tại hiện đại căn bản sẽ không phải chết. Thế nhưng ở cổ đại y học làm gì phát triển đến như vậy, nếu cứu không kịp lúc, phần lớn người ta sẽ mất máu nhiều mà chết. Lưu Dục lúc này quỳ rạp trên mặt đất, đau đến không nói nên lời, máu tươi đã nhiễm đỏ hết vạt áo phía trước ngực nàng. Nàng cố hết sức nghiêng đầu, nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ không bị gì thì tốt quá."

Mũi tên quân dụng này được bắn với sức dãn cung lớn, hơn nữa phó tướng kia là thần tiễn thủ, thân thể của Lưu Dục vốn yếu, nàng lại không tập võ, mũi tên đã hoàn toàn cắm sâu vào cơ thể nàng, chỉ may mắn là nó xuyên ở phía trên trái tim. Nếu thật sự xuyên trúng tim, nàng đã có thể xuyên trở về hiện đại rồi.

Cố Cẩm Lan cẩn thận ôm lấy Lưu Dục, nhìn từ xa đã thấy quân đội phòng thành doanh chạy đến. Nàng thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng các nàng đã chống cự được rồi. Nàng không phải không nghĩ đến việc Cố Hoằng sẽ dẫn binh quay trở lại, nàng cũng biết bọn họ nhất định không xảy ra việc gì. Thế nhưng nàng không nghĩ đến việc Lưu Dục lại bị thương nặng như vậy.

Lưu Dục đã nhắm hai mắt lại, nàng không còn dư thừa khí lực để nói chuyện, nàng thật sự rất đau, thân thể đã suy yếu mà máu lại chảy không ngừng, nàng sắp lâm vào trạng thái hôn mê. Cố Cẩm Lan giờ phút này hối hận muốn chết đi được, nàng biết tâm tư của Lưu Dục đối với nàng, chỉ là nàng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, lại chưa xác định hoàn toàn việc muốn cùng Lưu Dục bên nhau cả đời. Bây giờ nhìn Lưu Dục nằm trong lòng nàng, nàng nghĩ rằng nếu qua được ải này, hắn muốn gì nàng đều cho. Đến khi tận mắt nhìn Lưu Dục như vậy, nàng mới chân chính phát hiện ra Lưu Dục quan trọng với nàng biết chừng nào. Nàng sẽ không rời bỏ người này, sẽ không rời bỏ phò mã của nàng, chỉ là hiện tại nghĩ như vậy thì có ích lợi gì?

Mai Bạch Vũ đứng ở một bên, nàng thật sự rất tức giận, người nàng yêu thương nhất giờ phút này sinh tử không rõ lại đang hấp hối đến hôn mê. Nàng không cần để ý lễ nghi, trực tiếp hô tên của công chúa: "Cố Cẩm Lan, Lưu Dục che chở ngươi hết mực, đối tốt với ngươi, thế mà ngươi lại dành cho hắn điều này sao? Nếu không phải trong lòng Lưu Dục chỉ có mỗi ngươi, ta đã sớm cướp đi hắn, hắn sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay!"

Cố Cẩm Lan nghe được Mai Bạch Vũ gọi thẳng tên mình, nàng cũng không tức giận: "Bốn cung sẽ cứu sống phò mã, không cần ngươi bận tâm."

Cố Hoằng lúc này đã xuống ngựa chạy đến, còn có năm ngàn quân sĩ của phòng thành doanh, phó tướng dẫn đầu nhảy xuống ngựa quỳ gối: "Mạt tướng Lữ Đại Chí, tham kiến Vĩnh An điện hạ." Sau đó hắn sốt ruột nhìn Lưu Dục: "Tiểu vương gia làm sao vậy?"

"Phò mã bị thương, mau lấy cáng, xe ngựa đến phòng thành doanh!"

"Mau lên, lấy cáng đến."

Giờ phút này người sốt ruột nhất trừ bỏ Cố Cẩm Lan cùng Mai Bạch Vũ, còn có Lưu Giang Hải. Hắn đã biết chân tướng của Lưu Dục từ lâu, mà Lưu Dục giờ lại bị trúng tên, tất nhiên phải cởi áo để rút mũi tên ra ngoài. Hắn gấp như kiến bò trong chảo nóng, thế nhưng lại không nghĩ ra biện pháp gì.

Sự tình bên này giao lại cho Cố Hoằng cùng phó tướng Lữ Đại Chí xử lý, đoàn người bọn họ ra roi thúc ngựa chạy nhanh đến phòng thành doanh để tìm đại phu. Khi Lưu Giang Hải chạy đến thì Lưu Dục đã hôn mê, may mắn Cố Cẩm Lan ôm nàng suốt hành trình, nếu không nàng sẽ mất máu đến chết.

Đến khi Lưu Dục được đưa vào doanh trướng, Cố Cẩm Lan lập tức gọi quân y đến, Lưu Giang Hải nhìn người đứng đầy trong phòng liền quỳ xuống nói: "Điện hạ, nhiều người như vậy, thỉnh điện hạ để cho bọn họ đều lui ra. Chỉ cần bọn họ đưa đồ cứu thương đến là được."

Cố Cẩm Lan nghe hắn nói có lý liền phất tay để những người hầu bên cạnh lui ra.

Dù sao phò mã cũng là nam nhi, không phải ai cũng có quyền xem thân thể hắn. Mai Bạch Vũ nhìn Lưu Giang Hải quỳ xuống, trong lòng hơi bực bội, nhất quyết không chịu ra ngoài. Lưu Giang Hải vẫn đi theo Lưu Dục, tất nhiên biết Mai Bạch Vũ có tình ý với Lưu Dục, hắn khẽ cắn môi, nhìn về phía Mai Bạch Vũ: "Mai đường chủ, ngươi có thể trị thương không?"

Mai Bạch Vũ xuất thân từ sát thủ, làm gì có sát thủ nào lại không biết trị thương chứ. Nghe hắn nói như vậy nàng liền hỏi: "Biết, thì sao?"

"Thương thế của tiểu vương gia nhà ta, còn thỉnh Mai đường chủ giúp đỡ một tay."

Cố Cẩm Lan cùng Mai Bạch Vũ liền bực mình, đây là phòng thành doanh, lại có đại phu, vì cái gì lại muốn nàng ra tay cứu giúp?

Lúc này đại phu đã đi đến, cũng mang theo công cụ trị thương, Lưu Giang Hải nhìn đại phu: "Ngươi đi ra trước đi."

Đại phu cũng biết Lưu Dục và Lưu Giang Hải, nghe hắn nói như vậy liền khó xử nhìn Cố Cẩm Lan, Cố Cẩm Lan phất phất tay: "Ngươi đi ra trước, canh giữ ở bên ngoài, có chuyện gì thì bổn cung sẽ gọi ngươi."

Lưu Giang Hải một lần nữa lại quỳ xuống, dập đầu một cái: "Thỉnh điện hạ trước tiên cứu tiểu vương gia, sau đó hẳn trị tội nàng."

Cố Cẩm Lan liền nghi hoặc, nhưng nàng vẫn nhìn Mai Bạch Vũ, tình huống của Lưu Dục bây giờ rất gấp, không thể tiếp tục trì hoãn. Thế nhưng nàng lập tức do dự, phò mã của mình để cho một nữ tử xem thân thể, thích hợp không đây?

Lưu Giang Hải đứng dậy: "Tiểu nhân ở đây không tiện, còn thỉnh điện hạ bình tĩnh một chút, không cần tức giận." Nói xong hắn liền chậm rãi lui ra ngoài.

Nghe Lưu Giang Hải nói như vậy, Mai Bạch Vũ chỉ có thể tiến tới cầm lấy cây đao nhỏ, cắt quần áo Lưu Dục theo từng lớp từng lớp một. Đợi đến khi chỉ nhìn thấy áo lót ở trong, nàng thấy vải trắng quấn quanh ngực Lưu Dục. Bây giờ nàng hơi giật mình, đột nhiên lại nhớ đến vài thứ tồn tại trong đầu óc của chính mình, nàng lại rõ ràng đến tám phần. Nàng dừng lại một chút, lại nhẹ nhàng cắt tầng áo lót đó đi, Cố Cẩm Lan đứng ở bên cạnh thấy được liền hiểu rõ, giờ phút này biểu tình trên mặt nàng là khó tin cùng hoang đường.

Không sai, thành thân với nhau lâu như vậy, cho đến hôm nay nàng mới phát hiện phò mã của nàng lại là nữ, giờ phút này nàng có loại lửa giận của việc bị lừa dối. Lưu Dục cũng không hôn mê hoàn toàn, nàng biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng nàng cũng không có cách nào đi xử lý.

Mai Bạch Vũ lại không có biểu tình gì, nàng đưa khối vải bố cho Lưu Dục: "Cắn đi, sẽ rất đau đấy."

Sau đó nàng bình tĩnh cầm dao cắt một đường tại vị trí bị tên đâm, Lưu Dục giờ phút này thiếu chút nữa muốn cắn nát vải bố trong miệng, không có thuốc gây mê mà lại bị mổ xẻ nữa chứ.

"Cắn chặt đi, ta sẽ rút mũi tên ra."

Nói xong nàng dùng một chút lực rút mũi tên ra, lập tức đổ kim sang dược lên miệng vết thương, nàng hận bản thân không thể đem thuốc từ cả ba chai đều đổ lên đó. Nàng sau đó lập tức cầm lấy cuộn vải trắng bên cạnh băng bó lại, đó là bước quan trọng nhất trong việc cầm máu. Cũng may nàng xuất thân từ tổ chức sát thủ, từ nhỏ nàng đã biết một chút y thuật, cũng thường băng bó cho chính mình nữa, ai ngờ lại có lúc điều này giúp nàng cứu Lưu Dục một mạng.

Bây giờ nàng đúng là có chút mừng rỡ, nàng biết chân tướng sự việc nhưng không có tức giận như Cố Cẩm Lan. Nàng mỉm cười thoáng qua, nhìn Cố Cẩm Lan: "Vĩnh An điện hạ, mũi tên trong ngực của phò mã đã rút ra, nàng cần nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó sẽ không có trở ngại gì."

Cố Cẩm Lan cảm thấy nụ cười của nàng hơi chói mắt, nhưng nàng lại không biểu hiện gì. Giờ phút này Cố Cẩm Lan lại khôi phục bộ dạng khi gặp Lưu Dục lần đầu, cao quý, lạnh lùng.

"Đa tạ Mai đường chủ, hôm nay ngươi cứ nghỉ một đêm tại phòng thành doanh trước đi, công lao cứu trị phò mã, bổn cung sẽ đáp tạ sau."

Mai Bạch Vũ nhìn Lưu Dục, người đó chỉ yên lặng nằm, nàng không trả lời Cố Cẩm Lan mà nói: "Lưu Dục, điền trang của ngươi ta đã mua rồi. Địa phương đó rất đẹp, non xanh nước biếc, trước cứ yên tâm dưỡng thương, chuyện gì về sau lại nói tiếp."

Chapter
1 Chương 1: Mở đầu
2 Chương 2: Gặp gỡ
3 Chương 3: Sống cần dựa vào nét mặt người khác để tồn tại
4 Chương 4: Đêm tại chùa Thanh Nguyên
5 Chương 5: Ngươi đúng thật đến đây ăn cơm!
6 Chương 6: Đại hôn
7 Chương 7: Cung yến(Thượng)
8 Chương 8: Cung yến(Hạ)
9 Chương 9: Phò mã gia xuống bếp
10 Chương 10: Mị lực từ nồi lẩu
11 Chương 11: Mỹ nhân bên cạnh
12 Chương 12: Phò mã nên làm việc(Thượng)
13 Chương 13: Phò mã nên làm việc(Hạ)
14 Chương 14: Cùng điện hạ đi dạo phố
15 Chương 15: Đến đây ăn không ngồi rồi
16 Chương 16: Đối thoại trong quán ăn
17 Chương 17: Chuẩn bị nghênh đón thích khách
18 Chương 18: Mọi người cùng nhau diễn trò
19 Chương 19: Phò mã Vĩnh An công chúa bị thương
20 Chương 20: Phò mã dưỡng thương
21 Chương 21: Phò mã uống rượu
22 Chương 22: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên(Thượng)
23 Chương 23: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên (Hạ)
24 Chương 24: Giúp điện hạ huấn luyện ám vệ quân
25 Chương 25: Nô tài phản chủ
26 Chương 26: Tỉnh lại liền phải tiếp khách
27 Chương 27: Dám mơ tưởng đến điện hạ thì phải gánh lấy hậu quả
28 Chương 28: Uống nước trái cây xem cuộc vui
29 Chương 29: Sỗ sàng
30 Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất
31 Chương 31: Thiếu niên dịu dàng là thuộc về điện hạ
32 Chương 32: Tiến cung (Thượng)
33 Chương 33: Tiến cung (Hạ)
34 Chương 34: Thân thể phò mã thật sự yếu như vậy sao?
35 Chương 35: Đêm nay muốn ngủ trên ghế sao?
36 Chương 36: Phúc mệnh của điện hạ đã tốt ngay từ nhỏ
37 Chương 37: Biên trấn Mạc Bắc là một nơi phát triển
38 Chương 38: Con người không thể một tay che trời
39 Chương 39: Muốn mạng của ngươi
40 Chương 40: Ám vệ cũng là con người
41 Chương 41: Ôm cây đợi thỏ (Thượng)
42 Chương 42: Ôm cây đợi thỏ (Hạ)
43 Chương 43: Con thỏ vào kinh
44 Chương 44: Là do ngươi không muốn ra khỏi phủ!
45 Chương 45: Ta chỉ muốn ăn uống và vui chơi
46 Chương 46: Yến hội (Thượng)
47 Chương 47: Yến hội (Trung)
48 Chương 48: Yến hội (Hạ)
49 Chương 49: Xét nhà
50 Chương 50: Chó cùng rứt giậu (Thượng)
51 Chương 51: Chó cùng rứt giậu (Hạ)
52 Chương 52: Bổn cung không được khỏe
53 Chương 53: Cảnh đế ngự giá thân chinh
54 Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)
55 Chương 55: Thời cơ tại kinh thành (Hạ)
56 Chương 56: Khổ chiến
57 Chương 57: Điện hạ sợ hãi
58 Chương 58: Phò mã rất đau lòng
59 Chương 59: Chia lìa
60 Chương 60: Một mình tương tư
61 Chương 61: Muội phu đâu rồi?
62 Chương 62: Khuất phục binh lính mà không cần chiến đấu
63 Chương 63: Tình hình dần an ổn
64 Chương 64: Phò mã thật sự có nhã hứng
65 Chương 65: Hồi phủ
66 Chương 66: Phù dung trướng ấm
67 Chương 67: Phò mã lại phải làm việc
68 Chương 68: Chuẩn bị đi Nam Chiếu
69 Chương 69: Lên đường
70 Chương 70: Tá túc qua đêm tại huyện Phong
71 Chương 71: Khởi hành đi núi Lục Hoa
72 Chương 72: Nhất trí hành động(Thượng)
73 Chương 73: Điện hạ nhất trí hành động (Hạ)
74 Chương 74: Tiết lộ thiên cơ
75 Chương 75: Cảnh đế cũng là người có thể tìm đến đường chết
76 Chương 76: Đón Hoàng tử hồi cung
77 Chương 77: Hoàng tử chết ngang giữa đường
78 Chương 78: Lần đầu gặp gỡ
79 Chương 79: Cảnh đế giận dữ
80 Chương 80: Thử
81 Chương 81: Đường chủ đến rồi
82 Chương 82: Đường chủ chọc ghẹo nữ nhân
83 Chương 83: Biến cố tại Nam Chiếu
84 Chương 84: Chào từ biệt
85 Chương 85: Đường chủ bị chậm trễ hành trình
86 Chương 86: Tiểu công chúa gặp nguy
87 Chương 87: Đuổi đến đúng lúc
88 Chương 88: Gạo nấu thành cơm
89 Chương 89: Cảnh đế về triều
90 Chương 90: Cảnh đế muốn làm đến cùng
91 Chương 91: Phò mã làm sứ thần
92 Chương 92: Đều tập trung tại Vọng Giang Lâu
93 Chương 93: Phò mã thật đào hoa
94 Chương 94: Cảnh đế toan tính
95 Chương 95: Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?
96 Chương 96: Điện hạ và phò mã ân ái với nhau
97 Chương 97: Xuất phát
98 Chương 98: Thích khách đúng hẹn mà đến
99 Chương 99: Cẩn thận mấy cũng có sai sót
100 Chương 100: Hữu kinh vô hiểm(Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp hiểm nguy)
101 Chương 101: Điện hạ quyết tâm (Thượng)
102 Chương 102: Điện hạ quyết tâm (Hạ)
103 Chương 103: Sát phạt quyết đoán
104 Chương 104: Hóa ra ngươi còn sống
105 Chương 105: Ngươi vẫn khỏe mạnh
106 Chương 106: Kết cục nhỏ
107 Chương 107: Phiên ngoại
Chapter

Updated 107 Episodes

1
Chương 1: Mở đầu
2
Chương 2: Gặp gỡ
3
Chương 3: Sống cần dựa vào nét mặt người khác để tồn tại
4
Chương 4: Đêm tại chùa Thanh Nguyên
5
Chương 5: Ngươi đúng thật đến đây ăn cơm!
6
Chương 6: Đại hôn
7
Chương 7: Cung yến(Thượng)
8
Chương 8: Cung yến(Hạ)
9
Chương 9: Phò mã gia xuống bếp
10
Chương 10: Mị lực từ nồi lẩu
11
Chương 11: Mỹ nhân bên cạnh
12
Chương 12: Phò mã nên làm việc(Thượng)
13
Chương 13: Phò mã nên làm việc(Hạ)
14
Chương 14: Cùng điện hạ đi dạo phố
15
Chương 15: Đến đây ăn không ngồi rồi
16
Chương 16: Đối thoại trong quán ăn
17
Chương 17: Chuẩn bị nghênh đón thích khách
18
Chương 18: Mọi người cùng nhau diễn trò
19
Chương 19: Phò mã Vĩnh An công chúa bị thương
20
Chương 20: Phò mã dưỡng thương
21
Chương 21: Phò mã uống rượu
22
Chương 22: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên(Thượng)
23
Chương 23: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên (Hạ)
24
Chương 24: Giúp điện hạ huấn luyện ám vệ quân
25
Chương 25: Nô tài phản chủ
26
Chương 26: Tỉnh lại liền phải tiếp khách
27
Chương 27: Dám mơ tưởng đến điện hạ thì phải gánh lấy hậu quả
28
Chương 28: Uống nước trái cây xem cuộc vui
29
Chương 29: Sỗ sàng
30
Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất
31
Chương 31: Thiếu niên dịu dàng là thuộc về điện hạ
32
Chương 32: Tiến cung (Thượng)
33
Chương 33: Tiến cung (Hạ)
34
Chương 34: Thân thể phò mã thật sự yếu như vậy sao?
35
Chương 35: Đêm nay muốn ngủ trên ghế sao?
36
Chương 36: Phúc mệnh của điện hạ đã tốt ngay từ nhỏ
37
Chương 37: Biên trấn Mạc Bắc là một nơi phát triển
38
Chương 38: Con người không thể một tay che trời
39
Chương 39: Muốn mạng của ngươi
40
Chương 40: Ám vệ cũng là con người
41
Chương 41: Ôm cây đợi thỏ (Thượng)
42
Chương 42: Ôm cây đợi thỏ (Hạ)
43
Chương 43: Con thỏ vào kinh
44
Chương 44: Là do ngươi không muốn ra khỏi phủ!
45
Chương 45: Ta chỉ muốn ăn uống và vui chơi
46
Chương 46: Yến hội (Thượng)
47
Chương 47: Yến hội (Trung)
48
Chương 48: Yến hội (Hạ)
49
Chương 49: Xét nhà
50
Chương 50: Chó cùng rứt giậu (Thượng)
51
Chương 51: Chó cùng rứt giậu (Hạ)
52
Chương 52: Bổn cung không được khỏe
53
Chương 53: Cảnh đế ngự giá thân chinh
54
Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)
55
Chương 55: Thời cơ tại kinh thành (Hạ)
56
Chương 56: Khổ chiến
57
Chương 57: Điện hạ sợ hãi
58
Chương 58: Phò mã rất đau lòng
59
Chương 59: Chia lìa
60
Chương 60: Một mình tương tư
61
Chương 61: Muội phu đâu rồi?
62
Chương 62: Khuất phục binh lính mà không cần chiến đấu
63
Chương 63: Tình hình dần an ổn
64
Chương 64: Phò mã thật sự có nhã hứng
65
Chương 65: Hồi phủ
66
Chương 66: Phù dung trướng ấm
67
Chương 67: Phò mã lại phải làm việc
68
Chương 68: Chuẩn bị đi Nam Chiếu
69
Chương 69: Lên đường
70
Chương 70: Tá túc qua đêm tại huyện Phong
71
Chương 71: Khởi hành đi núi Lục Hoa
72
Chương 72: Nhất trí hành động(Thượng)
73
Chương 73: Điện hạ nhất trí hành động (Hạ)
74
Chương 74: Tiết lộ thiên cơ
75
Chương 75: Cảnh đế cũng là người có thể tìm đến đường chết
76
Chương 76: Đón Hoàng tử hồi cung
77
Chương 77: Hoàng tử chết ngang giữa đường
78
Chương 78: Lần đầu gặp gỡ
79
Chương 79: Cảnh đế giận dữ
80
Chương 80: Thử
81
Chương 81: Đường chủ đến rồi
82
Chương 82: Đường chủ chọc ghẹo nữ nhân
83
Chương 83: Biến cố tại Nam Chiếu
84
Chương 84: Chào từ biệt
85
Chương 85: Đường chủ bị chậm trễ hành trình
86
Chương 86: Tiểu công chúa gặp nguy
87
Chương 87: Đuổi đến đúng lúc
88
Chương 88: Gạo nấu thành cơm
89
Chương 89: Cảnh đế về triều
90
Chương 90: Cảnh đế muốn làm đến cùng
91
Chương 91: Phò mã làm sứ thần
92
Chương 92: Đều tập trung tại Vọng Giang Lâu
93
Chương 93: Phò mã thật đào hoa
94
Chương 94: Cảnh đế toan tính
95
Chương 95: Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?
96
Chương 96: Điện hạ và phò mã ân ái với nhau
97
Chương 97: Xuất phát
98
Chương 98: Thích khách đúng hẹn mà đến
99
Chương 99: Cẩn thận mấy cũng có sai sót
100
Chương 100: Hữu kinh vô hiểm(Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp hiểm nguy)
101
Chương 101: Điện hạ quyết tâm (Thượng)
102
Chương 102: Điện hạ quyết tâm (Hạ)
103
Chương 103: Sát phạt quyết đoán
104
Chương 104: Hóa ra ngươi còn sống
105
Chương 105: Ngươi vẫn khỏe mạnh
106
Chương 106: Kết cục nhỏ
107
Chương 107: Phiên ngoại