Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)

"Được rồi, các ngươi không cần tiếp tục khoác lác, trước tiên nên thương lượng chính sự đi."

Cố Hoằng không thèm để ý, nằm dài ra ghế dựa: "Muội muội, ta thấy việc này phụ hoàng chắc hẳn đã an bài rồi, không thì vì cái gì bỗng dưng làm ra hành động đó?"

"Phụ hoàng rốt cuộc có an bài hay không, chúng ta đều không nắm rõ, vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn."

"Muội muội với muội phu tính toán thế nào? Nói thì dễ làm mới khó, trong tay chúng ta không có binh quyền, cũng không giữ binh phù, không thể điều động quân đội nha."

Lưu Dục lúc này không chen vào, những thứ này nàng không biết chút gì, vì vậy chỉ có thể im lặng lắng nghe.

"Như vậy xem ra chỉ có thể để thái tử ca ca chuẩn bị trước, dù sao hiện nay phụ hoàng đã ngự giá thân chinh, thái tử ca ca phụ trách việc giám sát quốc gia, cho nên điều động ít quân lính cũng là việc có thể."

"Thành vương nếu muốn động thủ bây giờ, số ít quân lính thì không đủ để đối phó với hắn. Chúng ta chỉ có thể yên lặng xem diễn biến mà thôi, trừ phi hắn thật sự mang binh chạy đến kinh thành, lúc đó quân đội phòng thành doanh, ngự lâm quân, cấm vệ quân dù không thấy binh phù cũng sẽ bảo vệ kinh thành."

Lưu Dục nghe đến đây liền nói: "Nói như vậy nghĩa là bây giờ chúng ta không làm được gì cả, chỉ có thể chờ thôi sao?"

"Đúng vậy, muội phu, ngươi cứ an tâm ở trong phủ chờ đi, sốt ruột cũng vô ích."

Lưu Dục liếc hắn một cái: "Điện hạ, ta đã nói rồi mà, hắn chỉ có đến ăn chực mà thôi."

"Phò mã, ngươi hiện tại cũng là người có tiền, mời hắn ăn một bữa cơm là điều bình thường. Ngươi giữ nhiều bạc như vậy, không dùng thì sẽ mốc meo."

Bầu không khí trong phủ công chúa trở nên thoải mái, cũng bởi vì điều này khiến bọn họ lâm vào nguy cơ khó lường. Mấy ngày nay Cố Hướng ngay cả phòng ngủ cũng không vào, hắn luôn túc trực tại thư phòng. Hắn muốn lưu ý tốc độ đi của Cảnh đế, xem thử phụ hoàng hắn đã đi đến đâu, còn phải lưu ý tình huống tại kinh thành nữa, biết đâu Cảnh đế đã an bài quân lính xung quanh. Cố Hướng phái mật thám đi ra ngoài tìm hiểu tin tức khắp nơi, nhất là tin từ ngự lâm quân, cấm vệ quân cùng quân đội phòng thành doanh. Cứ mỗi canh giờ sẽ có người đến báo cho hắn, nhắc đến đây, Cố Hướng cũng coi như là một nhân tài. Hắn có thể trổ ra hết tài năng, làm nổi bật mình trong những đứa con của Cảnh đế, lại được phong làm vương gia, dựa vào việc không cần quân đội của Tưởng Lâm, hắn cũng đã là người tài rồi.

Mắt thấy đã trôi qua gần nửa tháng, Cố Hướng mỗi ngày lại nhìn tin tức được đưa đến, trên mặt dần dần triển lộ nụ cười. Mật thám hắn phái ra ngoài đều tìm được tin tức cho hắn, hiện giờ chúng đều được bày trước mặt hắn để hắn suy xét và phân tích. Cuối cùng Cố Hướng xác định được Cảnh đế lần này rời kinh, quả thật có chuẩn bị trước, chính là việc để lại cho thái tử một đạo thánh chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Nếu có người cố ý gây rối, quân đội phòng thành doanh, cấm vệ quân, ngự lâm quân, thái tử có thể tùy ý điều động mà không cần chỉ thị.

Cố Hướng ngồi ở sau bàn suy nghĩ, thái tử ca ca của ta, nếu đạo thánh chỉ này không nằm trong tay ngươi thì sao đây? Hắn liền vỗ vỗ tay, một người mặc đồ thái giám tiến vào: "Nô tài tham kiến Thành vương điện hạ."

"Ngươi tiến cung ngoài mặt thay bổn vương hỏi thăm mẫu phi, thực tế đi dạy dỗ đồng hương của ngươi là Tiểu An Tử cách lấy thánh chỉ mà phụ hoàng để lại, nên làm như thế nào thì ngươi đã hiểu chưa?"

Thái giám kia khom người: "Thỉnh điện hạ yên tâm, nô tài đã phái người đi chăm sóc cho mẫu thân và đệ đệ của Tiểu An Tử, nô tài sẽ an bài hắn tốt."

"Vậy là tốt, lập tức đi làm đi."

Thái giám kia khom người lui ra ngoài.

Thái tử Cố Tuyên lúc này đang ngồi ở thư phòng, hắn xem đống tấu chương trước mặt liền mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương. Từ lúc Cảnh đế ngự giá thân chinh đến nay, quốc gia do một tay hắn đảm đương, hắn luôn phải ngồi trong thư phòng. Chiến sự Mạc Bắc căng thẳng và khẩn trương hết sức, tấu chương mỗi ngày lại chất chồng như núi, hết điều động lương thảo đến việc thông báo Cảnh đế đã đi đến đâu, hắn lúc này muốn ngất đến nơi rồi.

Tiểu An Tử nhìn hộp gấm màu vàng để trên bàn, hắn biết bên trong nhất định là thánh chỉ do Cảnh đế để lại. Hắn cũng biết tấu chương hôm nay trình lên nói Cảnh đế ngày mai tới đại doanh của Mạc bắc, vì vậy sẽ cách kinh thành cả vạn dặm.

"Thái tử điện hạ, ngài ngày đêm lo lắng nhưng cũng nên bảo trọng thân thể. Ngài nghỉ ngơi một lát đi, bây giờ đã canh ba rồi."

Cố Tuyên nhìn những người đứng hầu hạ hắn trong phòng, họ đều đang ngủ gà ngủ gật, vì thế hắn đứng dậy: "Đều lui ra đi, bổn cung trở về nghỉ ngơi."

Tiểu An Tử vâng lời tiễn Cố Tuyên ra khỏi phòng, hắn là tổng quản của thư phòng, tất nhiên cũng chẳng ai dám hỏi hắn vì sao ra khỏi phòng chậm như vậy. Hắn từ hộp gấm lấy ra một bọc vải bố, bên trong là quyển thánh chỉ màu vàng, mặt trên được đóng ngọc tỷ màu đỏ au. Hắn lại lấy quyển thánh chỉ giả khác thế vào, chỉ có bên trong là trống rỗng. Thánh chỉ này nếu không mở ra xem, ai cũng không biết lúc nào nó biến mất. Sự việc này sau khi bị phát hiện, toàn bộ người hầu hạ trong thư phòng đều sẽ bị dính vào, đương nhiên cũng bao gồm cả hắn. Thế nhưng chỉ cần hắn liều chết không nhận, dựa vào mạng lưới quan hệ của bản thân, hắn cũng sẽ không chết tại hình phòng (phòng dụng hình, sử dụng các dụng cụ thể tra tấn).

Hắn cẩn thận để hộp gấm lại chỗ cũ, sau đó bỏ thánh chỉ vào trong ống tay áo, đi đến vườn ngự uyển của Quyên quý phi.

Quyên quý phi nhìn người quỳ phía dưới, sau đó để tất cả mọi người trong phòng lui ra ngoài. Nàng nhận lấy quyển thánh chỉ kia, trực tiếp đặt vào chậu than hỏa thiêu nó.

"Tiểu An Tử, ngày mai ngươi không nên có hành động gì bất bình thường, hết thảy hầu hạ như bình thường, biết không?"

"Vâng, nương nương, nô tài xin cáo lui."

Quyên quý phi gọi một người tiến vào, thì thầm với hắn vài câu, người kia cầm lệnh bài ngay lập tức ra khỏi cung đi đến phủ Thành vương. Cố Hướng nghe được tin tức người trước mắt mang đến, không thể không vỗ tay, cười với nhóm quân sư: "Lần này thuận lợi như vậy, trời giúp bổn vương rồi. Sự việc nếu thành công, phụ hoàng chính là thái thượng hoàng, các vị đang ngồi đây, bổn vương sẽ không quên công lao của các vị. Được rồi, các ngươi đều lui ra đi, nên chuẩn bị một chút, ngày mai là một ngày rất quan trọng."

Người phía dưới đều khom người lui ra ngoài, Cố Hướng cũng trở về phòng ngủ, ngày mai là lúc thể phân rõ thắng bại.

Thời tiết cuối mùa thu, nhiệt độ ôn hòa, độ ấm cũng vừa phải, Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan vừa ăn xong điểm tâm, còn chưa rời khỏi bàn ăn, ám vệ liền chạy vào báo cáo: "Hồi bẩm chủ tử, bệ hạ hôm nay sẽ đến Cam Lãnh."

Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, nếu phụ hoàng đã an bài, chúng ta cũng không cần lo lắng. Không bằng hôm nay ra phủ đến ngoại ô giải sầu đi, chúng ta đi săn thú có được hay không?"

Cố Cẩm Lan nghi hoặc nhìn Lưu Dục: "Phò mã, ngươi biết bắn cung? Dù có biết thì ngươi cũng có thể bắn trúng con mồi sao?"

Thành thân đã lâu, Cố Cẩm Lan dĩ nhiên biết Lưu Dục là người dùng tay trói gà không chặt, một chút võ công cũng không biết, càng đừng nhắc đến chuyện bắn cung.

"Ta sẽ không bắn cung nha, bọn thị vệ có thể làm điều đó. Ta chỉ cần ở bên cạnh bọn hắn nhặt con mồi, sau đó chuẩn bị tốt nguyên liệu để nướng thịt ăn."

Nói đến thịt, Lưu Dục liền phấn khởi, Cố Cẩm Lan biết hắn là người thích ăn thịt, không có thịt sẽ không vui, đôi khi lại giống trẻ con, nghĩ cái gì liền làm ngay cái đó.

"Nếu phò mã thích, vậy đi ra khỏi kinh thành thư giãn một chút."

"Điện hạ, ngươi đồng ý sao? Vậy chúng ta mau thay quần áo ra khỏi phủ."

Mang tiếng đi lữ hành (du lịch, ngao du), thế nhưng địa điểm đến cũng chỉ cách kinh thành mấy chục dặm. Sau khi đổi trang phục săn bắn xong, Cố Cẩm Lan cùng Lưu Dục ra khỏi phủ. Vĩnh An công chúa với phò mã ra khỏi phủ, phò mã vẫn là tiểu vương gia, tất nhiên bọn thị đi theo đông nghịt, trùng trùng điệp điệp mà đi. Nếu bảo vệ không tốt hai vị chủ tử này, đầu của bọn họ nói không chừng sẽ rời khỏi cổ ngay.

Cố Hướng ở trong phủ cũng nhận được tin tức này, đột nhiên khẩn trương lên: "Bọn họ ra phủ làm cái gì? Lập tức thăm dò tình hình cho ta, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra chuyện gì rồi?"

Chỉ chốc lát sau, Cố Hướng liền nhận được tin tức: "Hồi bẩm Thành vương điện hạ, bọn họ ra ngoài để săn bắn."

"Săn bắn sao? Ha ha, tốt, trời giúp ta rồi. Nếu đã ra ngoài cũng không cần trở về nữa, ở ngoài thành càng thuận lợi để ra tay hơn."

(��gE�%

Chapter
1 Chương 1: Mở đầu
2 Chương 2: Gặp gỡ
3 Chương 3: Sống cần dựa vào nét mặt người khác để tồn tại
4 Chương 4: Đêm tại chùa Thanh Nguyên
5 Chương 5: Ngươi đúng thật đến đây ăn cơm!
6 Chương 6: Đại hôn
7 Chương 7: Cung yến(Thượng)
8 Chương 8: Cung yến(Hạ)
9 Chương 9: Phò mã gia xuống bếp
10 Chương 10: Mị lực từ nồi lẩu
11 Chương 11: Mỹ nhân bên cạnh
12 Chương 12: Phò mã nên làm việc(Thượng)
13 Chương 13: Phò mã nên làm việc(Hạ)
14 Chương 14: Cùng điện hạ đi dạo phố
15 Chương 15: Đến đây ăn không ngồi rồi
16 Chương 16: Đối thoại trong quán ăn
17 Chương 17: Chuẩn bị nghênh đón thích khách
18 Chương 18: Mọi người cùng nhau diễn trò
19 Chương 19: Phò mã Vĩnh An công chúa bị thương
20 Chương 20: Phò mã dưỡng thương
21 Chương 21: Phò mã uống rượu
22 Chương 22: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên(Thượng)
23 Chương 23: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên (Hạ)
24 Chương 24: Giúp điện hạ huấn luyện ám vệ quân
25 Chương 25: Nô tài phản chủ
26 Chương 26: Tỉnh lại liền phải tiếp khách
27 Chương 27: Dám mơ tưởng đến điện hạ thì phải gánh lấy hậu quả
28 Chương 28: Uống nước trái cây xem cuộc vui
29 Chương 29: Sỗ sàng
30 Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất
31 Chương 31: Thiếu niên dịu dàng là thuộc về điện hạ
32 Chương 32: Tiến cung (Thượng)
33 Chương 33: Tiến cung (Hạ)
34 Chương 34: Thân thể phò mã thật sự yếu như vậy sao?
35 Chương 35: Đêm nay muốn ngủ trên ghế sao?
36 Chương 36: Phúc mệnh của điện hạ đã tốt ngay từ nhỏ
37 Chương 37: Biên trấn Mạc Bắc là một nơi phát triển
38 Chương 38: Con người không thể một tay che trời
39 Chương 39: Muốn mạng của ngươi
40 Chương 40: Ám vệ cũng là con người
41 Chương 41: Ôm cây đợi thỏ (Thượng)
42 Chương 42: Ôm cây đợi thỏ (Hạ)
43 Chương 43: Con thỏ vào kinh
44 Chương 44: Là do ngươi không muốn ra khỏi phủ!
45 Chương 45: Ta chỉ muốn ăn uống và vui chơi
46 Chương 46: Yến hội (Thượng)
47 Chương 47: Yến hội (Trung)
48 Chương 48: Yến hội (Hạ)
49 Chương 49: Xét nhà
50 Chương 50: Chó cùng rứt giậu (Thượng)
51 Chương 51: Chó cùng rứt giậu (Hạ)
52 Chương 52: Bổn cung không được khỏe
53 Chương 53: Cảnh đế ngự giá thân chinh
54 Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)
55 Chương 55: Thời cơ tại kinh thành (Hạ)
56 Chương 56: Khổ chiến
57 Chương 57: Điện hạ sợ hãi
58 Chương 58: Phò mã rất đau lòng
59 Chương 59: Chia lìa
60 Chương 60: Một mình tương tư
61 Chương 61: Muội phu đâu rồi?
62 Chương 62: Khuất phục binh lính mà không cần chiến đấu
63 Chương 63: Tình hình dần an ổn
64 Chương 64: Phò mã thật sự có nhã hứng
65 Chương 65: Hồi phủ
66 Chương 66: Phù dung trướng ấm
67 Chương 67: Phò mã lại phải làm việc
68 Chương 68: Chuẩn bị đi Nam Chiếu
69 Chương 69: Lên đường
70 Chương 70: Tá túc qua đêm tại huyện Phong
71 Chương 71: Khởi hành đi núi Lục Hoa
72 Chương 72: Nhất trí hành động(Thượng)
73 Chương 73: Điện hạ nhất trí hành động (Hạ)
74 Chương 74: Tiết lộ thiên cơ
75 Chương 75: Cảnh đế cũng là người có thể tìm đến đường chết
76 Chương 76: Đón Hoàng tử hồi cung
77 Chương 77: Hoàng tử chết ngang giữa đường
78 Chương 78: Lần đầu gặp gỡ
79 Chương 79: Cảnh đế giận dữ
80 Chương 80: Thử
81 Chương 81: Đường chủ đến rồi
82 Chương 82: Đường chủ chọc ghẹo nữ nhân
83 Chương 83: Biến cố tại Nam Chiếu
84 Chương 84: Chào từ biệt
85 Chương 85: Đường chủ bị chậm trễ hành trình
86 Chương 86: Tiểu công chúa gặp nguy
87 Chương 87: Đuổi đến đúng lúc
88 Chương 88: Gạo nấu thành cơm
89 Chương 89: Cảnh đế về triều
90 Chương 90: Cảnh đế muốn làm đến cùng
91 Chương 91: Phò mã làm sứ thần
92 Chương 92: Đều tập trung tại Vọng Giang Lâu
93 Chương 93: Phò mã thật đào hoa
94 Chương 94: Cảnh đế toan tính
95 Chương 95: Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?
96 Chương 96: Điện hạ và phò mã ân ái với nhau
97 Chương 97: Xuất phát
98 Chương 98: Thích khách đúng hẹn mà đến
99 Chương 99: Cẩn thận mấy cũng có sai sót
100 Chương 100: Hữu kinh vô hiểm(Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp hiểm nguy)
101 Chương 101: Điện hạ quyết tâm (Thượng)
102 Chương 102: Điện hạ quyết tâm (Hạ)
103 Chương 103: Sát phạt quyết đoán
104 Chương 104: Hóa ra ngươi còn sống
105 Chương 105: Ngươi vẫn khỏe mạnh
106 Chương 106: Kết cục nhỏ
107 Chương 107: Phiên ngoại
Chapter

Updated 107 Episodes

1
Chương 1: Mở đầu
2
Chương 2: Gặp gỡ
3
Chương 3: Sống cần dựa vào nét mặt người khác để tồn tại
4
Chương 4: Đêm tại chùa Thanh Nguyên
5
Chương 5: Ngươi đúng thật đến đây ăn cơm!
6
Chương 6: Đại hôn
7
Chương 7: Cung yến(Thượng)
8
Chương 8: Cung yến(Hạ)
9
Chương 9: Phò mã gia xuống bếp
10
Chương 10: Mị lực từ nồi lẩu
11
Chương 11: Mỹ nhân bên cạnh
12
Chương 12: Phò mã nên làm việc(Thượng)
13
Chương 13: Phò mã nên làm việc(Hạ)
14
Chương 14: Cùng điện hạ đi dạo phố
15
Chương 15: Đến đây ăn không ngồi rồi
16
Chương 16: Đối thoại trong quán ăn
17
Chương 17: Chuẩn bị nghênh đón thích khách
18
Chương 18: Mọi người cùng nhau diễn trò
19
Chương 19: Phò mã Vĩnh An công chúa bị thương
20
Chương 20: Phò mã dưỡng thương
21
Chương 21: Phò mã uống rượu
22
Chương 22: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên(Thượng)
23
Chương 23: Phò mã nỗ lực làm cho quốc gia mạnh lên (Hạ)
24
Chương 24: Giúp điện hạ huấn luyện ám vệ quân
25
Chương 25: Nô tài phản chủ
26
Chương 26: Tỉnh lại liền phải tiếp khách
27
Chương 27: Dám mơ tưởng đến điện hạ thì phải gánh lấy hậu quả
28
Chương 28: Uống nước trái cây xem cuộc vui
29
Chương 29: Sỗ sàng
30
Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất
31
Chương 31: Thiếu niên dịu dàng là thuộc về điện hạ
32
Chương 32: Tiến cung (Thượng)
33
Chương 33: Tiến cung (Hạ)
34
Chương 34: Thân thể phò mã thật sự yếu như vậy sao?
35
Chương 35: Đêm nay muốn ngủ trên ghế sao?
36
Chương 36: Phúc mệnh của điện hạ đã tốt ngay từ nhỏ
37
Chương 37: Biên trấn Mạc Bắc là một nơi phát triển
38
Chương 38: Con người không thể một tay che trời
39
Chương 39: Muốn mạng của ngươi
40
Chương 40: Ám vệ cũng là con người
41
Chương 41: Ôm cây đợi thỏ (Thượng)
42
Chương 42: Ôm cây đợi thỏ (Hạ)
43
Chương 43: Con thỏ vào kinh
44
Chương 44: Là do ngươi không muốn ra khỏi phủ!
45
Chương 45: Ta chỉ muốn ăn uống và vui chơi
46
Chương 46: Yến hội (Thượng)
47
Chương 47: Yến hội (Trung)
48
Chương 48: Yến hội (Hạ)
49
Chương 49: Xét nhà
50
Chương 50: Chó cùng rứt giậu (Thượng)
51
Chương 51: Chó cùng rứt giậu (Hạ)
52
Chương 52: Bổn cung không được khỏe
53
Chương 53: Cảnh đế ngự giá thân chinh
54
Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)
55
Chương 55: Thời cơ tại kinh thành (Hạ)
56
Chương 56: Khổ chiến
57
Chương 57: Điện hạ sợ hãi
58
Chương 58: Phò mã rất đau lòng
59
Chương 59: Chia lìa
60
Chương 60: Một mình tương tư
61
Chương 61: Muội phu đâu rồi?
62
Chương 62: Khuất phục binh lính mà không cần chiến đấu
63
Chương 63: Tình hình dần an ổn
64
Chương 64: Phò mã thật sự có nhã hứng
65
Chương 65: Hồi phủ
66
Chương 66: Phù dung trướng ấm
67
Chương 67: Phò mã lại phải làm việc
68
Chương 68: Chuẩn bị đi Nam Chiếu
69
Chương 69: Lên đường
70
Chương 70: Tá túc qua đêm tại huyện Phong
71
Chương 71: Khởi hành đi núi Lục Hoa
72
Chương 72: Nhất trí hành động(Thượng)
73
Chương 73: Điện hạ nhất trí hành động (Hạ)
74
Chương 74: Tiết lộ thiên cơ
75
Chương 75: Cảnh đế cũng là người có thể tìm đến đường chết
76
Chương 76: Đón Hoàng tử hồi cung
77
Chương 77: Hoàng tử chết ngang giữa đường
78
Chương 78: Lần đầu gặp gỡ
79
Chương 79: Cảnh đế giận dữ
80
Chương 80: Thử
81
Chương 81: Đường chủ đến rồi
82
Chương 82: Đường chủ chọc ghẹo nữ nhân
83
Chương 83: Biến cố tại Nam Chiếu
84
Chương 84: Chào từ biệt
85
Chương 85: Đường chủ bị chậm trễ hành trình
86
Chương 86: Tiểu công chúa gặp nguy
87
Chương 87: Đuổi đến đúng lúc
88
Chương 88: Gạo nấu thành cơm
89
Chương 89: Cảnh đế về triều
90
Chương 90: Cảnh đế muốn làm đến cùng
91
Chương 91: Phò mã làm sứ thần
92
Chương 92: Đều tập trung tại Vọng Giang Lâu
93
Chương 93: Phò mã thật đào hoa
94
Chương 94: Cảnh đế toan tính
95
Chương 95: Phò mã, hay là ngươi hi sinh một chút đi?
96
Chương 96: Điện hạ và phò mã ân ái với nhau
97
Chương 97: Xuất phát
98
Chương 98: Thích khách đúng hẹn mà đến
99
Chương 99: Cẩn thận mấy cũng có sai sót
100
Chương 100: Hữu kinh vô hiểm(Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp hiểm nguy)
101
Chương 101: Điện hạ quyết tâm (Thượng)
102
Chương 102: Điện hạ quyết tâm (Hạ)
103
Chương 103: Sát phạt quyết đoán
104
Chương 104: Hóa ra ngươi còn sống
105
Chương 105: Ngươi vẫn khỏe mạnh
106
Chương 106: Kết cục nhỏ
107
Chương 107: Phiên ngoại