Công chúa điện hạ đã ra lệnh, nàng muốn trước khi yến hội được tổ chức phải đưa người đến, đám ám vệ tất nhiên không dám chậm trễ. Bọn họ một đường cưỡi ngựa không dừng lại, mệt mỏi chạy đến Cam Lãnh rồi từ đó lại chạy về kinh thành. Cố Cẩm Lan nhìn phụ nhân đứng ở dưới, cười ôn hòa: "Phu nhân miễn lễ."
Mẹ đẻ của Mã Duệ là cô nương chăn dê, bởi vì nguồn gốc thân phận, nhiều năm như vậy Tưởng Lâm đều bảo hộ nàng rất tốt, hắn càng không để nàng tiếp xúc cùng các phu nhân của bọn quan viên triều đình, ngược lại xây sân riêng cho nàng, xung quanh an bài các dân chúng phổ thông bình thường.
Chính vì thế qua nhiều năm, kiến thức của nàng vẫn dừng lại ở mức của cô nương chăn dê. Thời điểm ám vệ đón nàng, nàng cũng không cần nghĩ gì liền đáp ứng, đối với nàng, vì sao hiện tại nàng không ở trong phủ tướng quân vẫn có một chút nghi hoặc.
Cố Cẩm Lan liếc nhìn Linh Lung một cái, Linh Lung ngầm hiểu liền nói: "Phu nhân không cần lo lắng, đây là Vĩnh An công chúa điện hạ, tướng quân sợ bên trong phủ không an toàn mới nhờ điện hạ chiếu cố phu nhân cho đến khi tổ chức yến hội. Lúc đó, gia đình các đại thần cùng phu nhân của họ đến, nếu lúc đó gặp phu nhân, đại phu nhân dù có ý kiến cũng không làm được gì."
Hàn Liễu Nhi dù chưa thấy qua xã hội bên ngoài, nghe được hai từ "Công" "Chúa" cũng biết thân phận của đối phương là gì, nàng vội vàng tiến tới quỳ xuống dập đầu: "Đa tạ công chúa tương trợ."
Cố Cẩm Lan thản nhiên cười, trong lòng lại nghĩ, ánh mắt của Tưởng Lâm quả thật không sai, tìm ra được một người như hoa như ngọc, tâm tư lại còn thuần khiết. Đáng tiếc chỉ có thể trách Liễu Nhi ngươi vận khí không tốt, một người xuất thân bình thường, cố tình lại muốn làm nhị phu nhân của Trấn Bắc tướng quân. Nếu không như vậy, bây giờ ngươi chắc hẳn đang vô ưu vô lự sinh hoạt.
"Phu nhân xin đứng dậy, không cần khách khí. Mấy ngày nay ngươi cứ an tâm tạm thời ở bên trong phủ công chúa, sẽ không có người uy hiếp đến sự an toàn của ngươi. Đợi đến ngày tổ chức yến hội, bổn cung sẽ mang phu nhân đi qua phủ tướng quân. Trong phủ nếu hạ nhân có chiêu đãi không tốt, còn thỉnh phu nhân tha thứ."
Hàn Liễu Nhi đứng dậy lại không ngừng tạ ơn, Cố Cẩm Lan khoát tay, một tỳ nữ đi đến mang nàng lui ra.
Lưu Dục nhìn Hàn Liễu Nhi ra khỏi cửa liền nói: "Điện hạ, người này có chút vô tội, Mã Duệ tại Cam Lãnh cưỡng bức dân nữ, đem dân đánh đến chết, dân chúng lại sợ hãi quyền thế, bất đắc dĩ nhận bạc rút đơn kiện hắn. Mã Duệ chết cũng chưa hết tội, hôm nay lại thấy mẹ của hắn, nàng là người bị hắn liên lụy."
"Phò mã, mặc kệ là thời điểm nào, ngươi đều vì người khác suy xét kĩ càng. Thế nhưng trước tiên không đề cập đến chuyện nàng là người Hung Nô, chỉ cần nghĩ đến dân chúng biên cảnh tại Cam Lãnh không biết có bao nhiêu người chết dưới tay của ca ca hay đệ đệ của nàng, người này còn vô tội sao? Đôi khi hi sinh một người là vì để bảo toàn sự an bình của nhiều người khác."
"Điện hạ nói vậy ta tất nhiên hiểu, việc này nếu xử lý xong, điện hạ liền khoan dung cho nàng đi, đưa nàng đến một nơi khác, thật xa khỏi đây để nàng tiếp tục sống."
Cố Cẩm Lan nhíu mày: "Nếu phò mã đã mở miệng cầu tình, việc này liền để phò mã làm chủ. Chỉ sợ nếu ngày sau để phụ hoàng phát hiện manh mối gì mà tìm đến nàng, như vậy thật sự phiền toái."
"Điện hạ, thời điểm đó thì đuổi nàng về Hung Nô, xa khỏi kinh thành là được."
Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục, hơi lắc đầu, nàng không thể không thở dài, phò mã này của nàng đôi khi tâm tư thật đơn thuần. Đại Tề cùng Hung Nô có giao ước thông thương biên cảnh, chỉ cần có giấy thông hành, đến Hung Nô cũng có thể. Đến thời điểm muốn tìm người, đối với phụ hoàng của nàng mà nói là một việc dễ như trở bàn tay.
Dựa theo tính cách trước đây của Cố Cẩm Lan, sau khi yến hội kết thúc, Hàn Liễu Nhi tất nhiên không thể giữ lại. Nàng xem Lưu Dục mong chờ nhìn nàng, nàng thật sự không đành lòng nói chân tướng cho người kia. Hắn tính cách nhân từ, thích nương tay thật sự không thích hợp vào triều làm quan, Trấn Nam vương thật sự dạy dỗ ra một người cháu tốt. May mắn hắn là phò mã của nàng, nàng lại cười cười: "Nếu phò mã đã nói như vậy, bổn cung nếu lại không đồng ý, phò mã có phải hay không có dự tính đi tìm Mai tỷ tỷ của ngươi?"
Lưu Dục xấu hổ, nàng thật đúng là nghĩ như vậy, Cố Cẩm Lan nếu không đồng ý, nàng liền tìm Mai Bạch Vũ an bài trước.
"Chuyện gì cũng không thể gạt điện hạ." Cố Cẩm Lan đã nói như vậy, nàng cũng nên thừa nhận.
"Ồ, phò mã thật sự thoải mái mà thừa nhận chuyện này nha. Vì không để ngươi có cơ hội lợi dụng Mai tỷ tỷ của ngươi, bổn cung xem ra không thể không đáp ứng."
"Điện hạ đáp ứng ta sao? Ta liền biết điện hạ là người thích hợp nhất để ta nhờ vả." Lưu Dục cao hứng cầm tay Cố Cẩm Lan mà nói.
Một lát sau nàng lại nhíu mày: "Ngày yến hội tổ chức, điện hạ thật sự muốn dẫn Hàn Liễn Nhi đi? Nếu điện hạ ra mặt, phụ hoàng không phải sẽ biết sao? Hắn còn có thể nghi ngờ điện hạ chính là người giật dây ở đằng sau."
"Bổn cung như thế nào sẽ tự mình ra mặt, Tưởng Lâm tại Cam Lãnh làm việc, tướng lãnh trong quân đối với hắn bất mãn số lượng rất nhiều. Cấp dưới vì để yên ổn biên cương, tố giác hắn cưới người Hung Nô cũng là việc bình thường."
"Nguyên lai là như vậy, điện hạ sớm đã có tính toán."
"Phò mã, ngươi mỗi ngày hết uống nước ô mai đến ăn canh hạt sen, lại đến ăn điểm tâm cùng trái cây, bổn cung nếu không tính trước, chẳng lẽ chờ phò mã ăn uống no đủ mới nghĩ đến sao?"
"A, ta đã kể cho điện hạ nghe một tin tức quan trọng như vậy, chuyện còn lại đương nhiên để điện hạ đi xử lý nha. Ta lại thường không ra khỏi phủ, không biết chuyện trong kinh thành, vạn nhất làm hỏng chuyện chẳng phải là lãng phí một cơ hội tốt?"
"Phò mã, nếu ngươi cứ muốn an nhàn, ít nhất cũng nên tìm một lý do quang minh chính đại."
Hai người đang nói chuyện thì một ám vệ tiến vào phòng, cũng may Lưu Dục đã quen với việc đó. Ám tam liếc mắt Lưu Dục một cái, lần trước khảo hạch xong, Lưu Dục nói gì đều được ám nhất truyền đạt lại cho bọn ám vệ. Chính vì thế hiện tại đám ám vệ đối Lưu Dục rất tôn kính.
Chẳng qua tôn kính thì tôn kính, nếu bẩm báo chuyện gì bọn hắn vẫn bẩm báo cho công chúa điện hạ trước. Ám tam trước hết thay phò mã gia nhà mình cầu nguyện một chút, sau đó mới mở miệng: "Bẩm báo điện hạ, Mai đường chủ của Thiết Huyết đoàn đã vào kinh, nàng đã ngủ lại tại Vọng Hà tửu điếm ở phía tây kinh thành.
Quả nhiên, Cố Cẩm Lan nghe vậy, cười như không cười nhìn Lưu Dục: "Phò mã, thật sự linh nghiệm nha, nhắc đến ai người đó liền đến rồi, Mai tỷ tỷ của ngươi đối với chuyện của ngươi thật sự làm tận tâm tận lực."
Thời điểm nữ nhân ghen đều không biết phân rõ đúng sai, công chúa điện hạ tôn quý của chúng ta biết Mai Bạch Vũ đã hỗ trợ nhiều, nhưng đối mặt với tình địch, trong lòng nàng vẫn không thoải mái.
"Điện hạ, chuyện này, Mai đường chủ vào kinh thành nói không chừng cùng chuyện này không liên quan nha. Có thể nàng đi xử lý chuyện khác, dù sao Thiết Huyết đoàn cũng là một tổ chức sát thủ, cũng không thể làm việc cho một mình ta."
Nghe xong những lời này, Cố Cẩm Lan càng không thoải mái trong lòng: "Phò mã thay nàng biện hộ, phò mã cũng không đi tìm một lí do tốt hơn."
Lưu Dục chỉ có thể làm người câm ăn phải hoàng liên (khổ mà không nói được), nàng biết nếu như tiếp tục tranh cãi, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, nàng vẫn nên ngoan ngoãn nghe theo điện hạ.
"Điện hạ nói đúng, là ta sai, chỉ cần Mai đường chủ ở kinh thành, ta sẽ không ra khỏi phủ, thành thật ở trong này, được không a?"
Cố Cẩm Lan liếc mắt Lưu Dục một cái: "Lời này là do chính phò mã nói, cũng không phải là yêu cầu của bổn cung."
Đây là công chúa điện hạ bá đạo của chúng ta, nàng muốn cho ngươi làm chuyện gì, nàng sẽ không mở miệng. Nàng muốn chính ngươi mở lời trước, còn muốn ngươi vội vàng gấp rút thực hiện.
Mai Bạch Vũ tại tửu điếm hắt xì vài cái, nàng ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ trời cũng không có gió lại cũng không đổ mưa nha. Ân, có thể do nàng mỏi mệt vì gấp rút lên đường đi. Tuy rằng ám vệ người ta xuất phát muộn hơn nàng hai ngày, thế nhưng họ đã trở về sớm hơn, nàng hôm nay mới chậm rì rì đến kinh thành.
Updated 107 Episodes