Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời

Dù trong lòng mỗi người một suy nghĩ nhưng vẫn đồng loạt chen chân về hướng Thọ An đường, Vương lão phu nhân đặc biệt nhiệt tình, xông lên đi phía trước, theo sát phía sau là con rể tốt của bà ta, lão gia Thịnh Hoành.

Tuy tỉnh lại rồi nhưng Thịnh lão phu nhân vẫn yếu vô cùng, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ. Phòng ma ma sợ bà không gắng gượng nổi nên chưa kể cho bà sự thật, lão phu nhân chỉ nghĩ mình như người già đột nhiên trở bệnh, thấy thông gia nhà họ Vương tới thăm bệnh còn gượng chống người lên nói lời cảm tạ.

Cậu Vương áy náy trong lòng, không mặt mũi nào nhận lòng biết ơn của bà cụ, lùi lại vài bước đứng ở phía sau. Mợ Vương đỡ Vương lão phu nhân đứng đầu giường, mắt hơi lộ ý mỉa mai, mẹ chồng mình lôi kéo tay Thịnh lão phu nhân, quan tâm một thôi một hồi, nếu không có Lâm thái y nhắc nhở, sợ là muốn xin tha cho con gái ngay tại giường bệnh.

Diễn xuất của Thịnh Hoành cũng không kém hơn bao nhiêu, nện ngực khóc ròng, xếp hạng con cái có hiếu khắp kinh thành ước chừng trong mười vị trí đứng đầu. Vương thị thì ngược lại, kỹ năng không đủ, chỉ hổ thẹn đứng cạnh anh cả, cúi thấp đầu không ngừng gạt lệ.

Sau một hồi hỏi han qua lại thật thật giả giả, lão phu nhân cố gượng, cho đến khi thấy Minh Lan cùng Trường Bách mới vui vẻ thực sự.

“…Biết… Con được bên trên… đạt hạng ưu, làm tốt… bà nội vui lắm…” Bà nhìn cháu trai lớn rám nắng rắn chắc mà mắt tràn đầy kiêu ngạo, lại thấy Minh Lan ở bên giường thút thít, khó nhọc nói lời an ủi, “…Con bé ngốc… Già rồi… không thể tránh được…” Minh Lan như nghẹn tảng đá nơi cổ họng, gắng nhịn xuống không khóc lớn, còn cố mỉm cười.

Người mới ốm dậy không có đủ sức, nói được vài câu, Thịnh lão phu nhân đã ngủ mê man. Lâm thái y gắng trợn hai con mắt vành đen thui cùng với mấy sợi tóc mai lốm đốm bạc mới mọc ra, mời mọi người ra bên gian ngoài, vô cùng hưng phấn nói, vừa rồi lão phu nhân đã tự mình ăn và uống thuốc được, chỉ cần điều trị cẩn thận là có thể hồi phục.

Cố Đình Diệp cúi mình, nghiêng người nói lời tạ ơn: “Lần này cụ bà nhà tôi có thể khá lên đều nhờ có thái y tận tâm. Phần ân tình này tôi ghi nhớ, mong sau này thái y để ý, giúp đỡ chỉ bảo điều dưỡng.”

Lâm thái y khom người đáp lễ: “Cố hầu đa lễ, việc này tôi đương nhiên tận lực.” Ông ta chờ chính là câu này, sau đó tỏ ý đã nhiều ngày chưa về nhà, giờ xin phép về trước, cũng tiện tra lại phương thuốc trong sách, lại đưa thêm dược liệu sang.

Việc này tất nhiên là được chấp thuận. Thịnh Hoành vô cùng cảm tạ, tự mình đưa Lâm thái y ra cửa, còn sai quản sự dâng lên một phong bao thật dày, ông ta rất muốn căn dặn mấy lời ‘chuyện trúng độc của mẹ già nhà tôi tuyệt đối đừng có nói ra ngoài đấy’, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được.

Lâm thái y dày dạn cỡ nào, thấy Thịnh Hoành ngập ngừng muốn nói lại thôi liền biết ý ông ta. Kỳ thực ông rất muốn nói, ba mươi năm trước con cháu của Sùng vương phủ tranh vị trí thế tử, dùng tới cả hạc đỉnh hồng (thạch tín hồng) với mật rắn hổ mang, ông ta không cẩn thận cũng bị dây vào, không phải vẫn sống tốt tới giờ sao. Nhà ông đây không phải chỉ là nữ quyến trong nhà hạ độc lão phu nhân sao, chút chuyện nhỏ này có gì mà lấy làm lạ. Cứ làm như mưu phản vậy, đúng là chưa nếm mùi đời.

Có điều Lâm thái y vẫn không tỏ vẻ chút nào, vuốt râu mỉm cười: “Có câu người già đều như trẻ con, không sai tẹo nào, người càng có tuổi lại càng ham ăn. Lão phu nhân quý phủ sau này cần phải cẩn thận chuyện ăn uống, đồ ngọt, sống, cay đều phải hạn chế.”

Thịnh Hoành mừng rỡ, liên tục bái tạ. Thầm nghĩ đúng là nhân tài khác hẳn người thường, chẳng những năng lực chuyên ngành vượt trội lại còn thông thạo lõi đời, còn có cách nói này nữa.

Tiễn Lâm thái y đi, Thịnh Hoành bước chân thư thái, ung dung trở lại phòng chính, vừa tới cửa đã nghe bên trong có tiếng tranh cãi.

Chỉ nghe giọng nói nôn nóng của Vương lão phu nhân: “…Bà thông gia đã tỉnh rồi, vì cái gì nhất định không tha cho dì của cháu? Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, bà ngoại xin cháu, Thận Giới ty kia là nơi nào chứ? Là chỗ cho người sống sao! Cháu muốn đưa dì cháu vào đó không phải lấy mạng của nó sao!”

Thịnh Hoành kinh hãi, giờ mới dừng không bước vào trong nhà.

Thận Giới ty thuộc phủ nội vụ, vốn trông giữ và xử phạt nữ quyến hoàng thân quốc thích, sau này mở rộng thị trường, phụ nữ những nhà quyền quý phạm lỗi lớn, dù tội không đáng chết nhưng lại không thể cho xuất hiện trước mọi người bèn đưa tới nơi này. Thận Giới ty cũng không giống với am ni cô trông giữ nữ quyến bình thường, một khi đi vào, nếu không có mệnh lệnh của hoàng đế, cả đời không thể ra ngoài.

Nơi đó giống như mộ phần sống,ở một góc vô cùng hoang vu hẻo lánh của hoàng thành, dù bên ngoài từng gây bao nhiêu bê bối sóng gió, hết thảy chuyện thị phi đều bị chôn vùi tại nơi đây, không thể bị dò la.

Bởi vì là nơi bí ẩn, đến giờ ông ta chỉ nghe thấy hai lần. Lần đầu tiên là năm đó hoàng đế Nhân Tông tuyển phi, phu nhân Tấn Dương hầu vì muốn con gái mình có thể trúng tuyển mà lén sai người đưa hoa độc vào viện con gái trưởng dòng chính của Cẩm Hương hầu, khiến người kia bị hủy dung; thứ hai là khi Võ hoàng đế tại vị, lão phu nhân Thành quốc công tự mình tống hai con dâu vào, nguyên nhân cụ thể không rõ.

Cho tới nay vẫn chưa từng nghe nữ quyến nhà ai đã vào đó còn có thể sống đi ra, đa phần là tới cuối đời, thi thể cho người nhà mang về an táng. Nói khó nghe chút, lấy thanh thế ba nhà Thịnh Vương Khang, muốn đưa người vào đó còn chưa đủ tư cách, đoán là phải có phủ Ninh Viễn hầu ra mặt.

Ông ta vừa suy nghĩ lan man một chút, trong phòng lại vang lên âm thanh, bèn nhanh chóng vểnh tai lên yên lặng nghe.

“…Cháu ngoan, bà ngoại xin cháu, van cháu… Bà biết cháu hận dì cháu vô cùng, bà cho nó đến am ni cô ăn chay niệm phật không được sao? Bà khuyên nó thành tâm tu hành, nếu không thì cắt tóc đi tu luôn cũng được, không cho nó lại ra ngoài hại người.” Vương lão phu nhân đầm đìa nước mắt, khổ sở khẩn câu: “Thận Giới ty kia thật sự không thể đi! Vào đó rồi phải lao dịch, giã gạo, giặt quần áo, bổ củi, ăn uống là cơm thiu trà vụn, cả đời dì cháu quen sống trong nhung lụa rồi, làm sao chịu đựng được.”

Trường Bách nói: “Thận giới ty hàng năm vẫn cho người thân gặp mặt hai lần, bà ngoại năng tới thăm dì, người bên trong chắc cũng không làm khó dễ dì. Còn lao dịch… làm ra việc đạo trời không tha cỡ như vậy, dì còn muốn an hưởng phú quý vinh hoa sao?”

Dừng một chút, anh ấy châm biếm: “Còn nhắc tới am ni cô nữa? Nhớ lại bảy, tám năm trước, chẳng phải dì đã bị đưa vào từ đường họ Khang sao, mới có nửa năm bà ngoại liền không chịu được dì van xin, tự mình tới nhà họ Khang bắt thả dì ra.”

Bà Khang rất có bản lĩnh đối phó với mẹ già, mỗi lần đều có thể nói tới khi mẹ mình mềm lòng, vẫn là đơn vị cưỡng chế của nhà nước đáng tin hơn.

Vương lão phu nhân tức giận nói: “Cháu thật là độc ác! Bà cháu không phải là không chết sao? Cần gì phải bức người như vậy?”

Trường Bách không khoan nhượng: “Bà nội may mắn giữ được mạng, một là nhờ trời xanh có mắt, phật tổ phù hộ, hai là có Lâm thái y dốc lòng trị liệu, đâu có liên quan tới dì? Dì là quyết tâm đẩy bà vào chỗ chết!”

“Nhưng cuối cùng thì vẫn còn sống đấy thôi!” Vương lão phu nhân vẫn cãi cố.

Lúc này Cố Đình Diệp chen miệng nói: “Lời này của lão phu nhân sai rồi, người sống cũng có nhiều kiểu sống. Lão phu nhân nhà tôi xưa nay thân thể khỏe mạnh cứng cáp, bị con gái rượu của bà hạ độc rồi, thân thể trở nên tàn tạ, vét sạch nguyên khí. Vốn có thể sống tới một trăm mười tám tuổi, giờ chỉ còn sống được tới một trăm lẻ tám; vốn có thể nghe hát, xem múa, leo núi, đi chùa, vui vẻ an hưởng tuổi già, giờ lại không rời được chén thuốc, có khi còn cả đời chỉ có bệnh tật làm bạn. Số tuổi thọ tổn hại này, cộng thêm mấy thập niên sống vui vẻ, xin hỏi lão phu nhân, dì phải đền thế nào?”

Vẻ mặt Trường Bách khổ hận vô cùng: “Em rể nói đúng lắm, còn có thằng Toàn, sau này bà nội làm sao còn có thể ngậm kẹo đùa cháu.”

“Đúng vậy.” Cố Đình Diệp vỗ tay mà cười, “Đến cùng là thiếu nợ bao nhiêu, thật không thể tính rõ. Chúng ta cũng không biết dì sống được bao lâu, cũng không thể mời dì xuống suối vàng trước mấy năm, hoặc giả như lão phu nhân đi lại không tiện cũng không thể thật sự đánh gãy tay chân dì. Đơn giản là đưa vào Thận Giới tư, ân oán ba nhà liền tiêu tan!”

Vương lão phu nhân trợn mặt há mồm, kinh ngạc không thôi, họ Thịnh từ nơi nào tìm được con rể thần kỳ như vậy.

Minh Lan ngốc nghếch nhìn gò má ông chồng mình, khóe miệng co giật.

“Em họ xử trí mẹ anh gọn gàng như vậy…” Khang Tấn trước giờ vẫn im lặng bỗng mở miệng, mặt có nét phẫn nộ, “Vậy mẹ em nên xử thế nào?”

Vương lão phu nhân kỳ thực cũng muốn hỏi như vậy nhưng con gái nhỏ đã sinh lòng oán hận mình, không dám nói ra, lại chợt nghe cháu trai mở miệng. Vương thị vốn tự cho rằng mình đã thoát thân lập tức lửa giận bốc lên, quay sang Khang Tấn trợn mắt nhìn.

Trường Bách không chút hoang mang nói: “Mẹ tôi bất kính với bà nội, có lòng bất hiếu ngỗ nghịch, đương nhiên cũng bị phạt. Mẹ tôi sẽ lễ phật tụng kinh, cầu phúc cho bà nội.”

Vương thị thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Đúng vậy, mẹ định dựng một phật đường ở sau nhà…”

“Không phải ở trong nhà.” Trường Bách nhanh chóng ngắt lời.

Vương thị ngẩn ra, lúng túng nói: “Đúng rồi, sai lầm của mẹ không nhỏ, nên tìm một am ni cô thanh tịnh trong kinh thành…”

“Cũng không phải am ni cô trong kinh thành.” Trường Bách nhìn mẹ từ tốn nói, “Mẹ về quê ở Hựu Dương đi, ở trong từ đường họ Thịnh tu hành, ăn chay, niệm phật, sám hối. Ngoài mấy ngày lễ tết mẹ không được rời miếu tổ.”

Vương thị á một tiếng, đứng thẳng dậy thét to: “Đây không phải là ngồi tù sao?”

Trường Bách gằn từng chữ: “Nếu mẹ không chịu con bèn từ quan. Có người mẹ như vậy, sai còn không biết hối cải, không chịu nhận phạt, con tuyệt đối không có mặt mũi tiếp tục làm quan.”

Minh Lan cúi đầu trầm tư.

Vương thị xưa nay không thích Hựu Dương, mấy chục năm gả vào nhà họ Thịnh, thời gian ở quê gộp lại không tới một tháng. Ở nơi đó bà ta không thân không thích, chỉ có thể dựa vào một nhà bác Cả. Ngẫm lại quan hệ của Vương thị cùng bác dâu, đoán là bác sẽ nghiêm khắc quản thúc bà ta ‘sám hối’. Mặt khác, hai nhà vẫn thân thiết, bác gái sẽ không sơ sót cơm ăn áo mặc hàng ngày của Vương thị.

Cách xử phạt này của anh Cả vô cùng tốt.

Vương thị cuống lên, vội hốt hoảng: “… Thằng bé này, con dọa ai đó! Trong nhà không được, mẹ đi am ni cô lễ phật cũng không được sao, lại cứ nhất định phải về quê, chỗ đó mẹ không quen…”

“Mẹ xa khỏi người nhà, một mình ở nơi linh thiêng của tổ tông họ Thịnh, suy ngẫm cho rõ ràng, ngẫm lại bà nội, ngẫm lại mỗi người trong nhà, ngẫm lại mấy chục năm qua, đến cùng là sai ở chỗ nào, có phải hay không.” Trường Bách đi tới, khe khẽ đỡ mẹ ngồi xuống: “Mẹ biết con rồi đấy, con nói được là làm được.”

Vương thị sợ chảy mồ hôi đầy đầu, lắp bắp nói: “Vậy… Mẹ phải đi bao lâu…”

Minh Lan ở trong tay áo vạch ngón tay tính, không tính là tòng phạm mưu sát nhưng thành lập tội cố ý gây hại cho người khác, Lâm thái y nói bà nội có khả năng hồi phục, như vậy tính là một nửa chưa thành công, ít nhất phải… năm năm tù giam…

“Mười năm.” Trường Bách lạnh nhạt nói. “Mười năm sau, mẹ suy nghĩ rõ ràng rồi trở lại phụng dưỡng bà nội.”

Minh Lan thầm hít một hơi, cắn chặt răng, có thể thỉnh thoảng ra ngoài ăn tết, không được tính là hình phạt quá nặng, không tính không tính.

Vương thị suýt nữa thì ngất, giận dữ nhảy lên, chỉ thẳng vào con trai mắng: “Đồ nghiệp chướng này!” Sau đó chạy ra ngoài phòng như một cơn gió, ôm mặt khóc rống lên, không chú ý tới Thịnh Hoành đứng bên cửa.

Trong phòng bất chợt yên tĩnh, Vương lão phu nhân nhìn Trường Bách thật lâu không nói gì, Khang Tấn ngậm miệng triệt để.

Thịnh Hoành lại ở ngoài phòng nghe thêm một hồi, bà cháu tiếp tục tranh chấp, Vương lão phu nhân một chốc cầu xin, một chốc giận dữ mắng mỏ, con trai thế nào cũng không nhúc nhích, kiên quyết không lùi nửa bước. Thịnh Hoành suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn nên tránh khỏi nơi này, lùi về trong buồng mẹ cả tận hiếu trước giường bệnh, bưng nước nếm thuốc mới là phải đạo.

Cuối cùng Vương lão phu nhân thẹn quá hóa giận, phất tay áo rời đi. Cậu Vương hỏi có thể đưa dì Khang đang bị giam phía sau nhà đi theo hay không, bị Trường Bách thẳng tay gạt đi, không biết làm gì đành phải dẫn đứa cháu trai khác là Khang Tấn bất mãn mà rời đi.

Minh Lan vẫn không yên lòng, muốn thấy lão phu nhân ngồi dậy được mới về. Cố Đình Diệp nhìn ra nàng không muốn về nhà lúc này, liền khách khí hỏi bố vợ có thể cho vợ chồng bọn họ ở thêm mấy ngày hay không?

Thịnh Hoành khổ không nói hết (trước mặt con rể còn phải giả bộ làm hiếu tử thêm mấy ngày), nhưng trên mặt lại ra vẻ cực kỳ hoan nghênh.

Lúc này, Hải thị vẻ mặt hiền lành đến mời mọi người dùng bữa trưa, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là cô em chồng cùng với em rể về nhà mẹ đẻ ở chơi mấy ngày, chị dâu cẩn thận thu xếp một bữa cơm ngon miệng, nói cười chia cơm múc canh.

Đối mặt với con gái bất hiếu, con rể gian xảo, con trai mặt đơ, con dâu giả ngu, bữa cơm này Thịnh Hoành ăn nghẹn đến đau dạ dày, cố gắng miễn cưỡng tới lúc dùng xong trà rồi vội vã về thư phòng.

Phòng trống ở Thọ An đường rất nhiều, Phòng ma ma theo lối ngày xưa Minh Lan ưa thích, cấp tốc bố trí một gian phòng sạch sẽ trang nhã, nhớ tới Minh Lan vốn quen ngủ trưa liền trải sẵn chiếu cói Minh Lan thích, lại thấy trời mùa hè nóng nực, sợ vợ chồng Minh Lan chảy mồ hôi không tốt còn mang sẵn hai thùng nước đặt ở bên phòng nhỏ.

Hai người đều vô cùng mệt mỏi, lúc này cũng không nảy được ý niệm kiều diễm. Rửa mặt rồi, Cố Đình Diệp nhìn trong phòng mấy lần rồi quay về vợ cười nói: “Thoải mái như vậy, phu nhân liền vui quên cả trời đất. Không biết phu nhân còn nhớ tới trong nhà còn trẻ con hay không?”

Minh Lan nằm ở trên giường đắp chăn mỏng, nghe vậy ném cái gối tre qua, cười mắng: “Chàng đừng chế nhạo em, em cũng nhớ thằng Đoàn, mỗi đêm ngủ trong phòng bà nội toàn mơ thấy con!”

Cố Đình Diệp bị ném cũng vui vẻ, cầm gối tre hớn hở bò lên giường, Minh Lan giúp hắn tháo búi tóc, nhẹ nhàng xõa ra, nàng thỏ thẻ, “Giờ thật có lỗi với thằng bé, nhưng mà… Ôi, thực không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng. Thôi ma ma cùng Thúy Tụ nhất định sẽ chăm nom thằng bé cẩn thận.”

Cố Đình Diệp nghe giọng nói của vợ xót xa, khe khẽ vỗ về lưng nàng, “Em lần này đúng là dọa tôi sợ, trông em xưa nay bộ dáng thành thật, giống như không biết nghĩ, không thèm đếm xỉa việc gì, giờ lại như biến thành người khác.”

Đọc thư Công Tôn Bạch Thạch gửi tới, hắn gần như không tin được vào mắt mình, bao vây nhà mẹ đẻ, quát cha đẻ, bắt người, lừa người, thẩm vấn, tra tấn, từng việc từng chuyện đều không để ý đến bản thân mình, đây chính là Thịnh Minh Lan thông minh giảo hoạt, bo bo giữ mình, vĩnh viễn không làm sai chuyện hay sao?

Đoạn đường chạy về, hắn chợt vui chợt buồn, không nói nên trong lòng đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy, phải giúp nàng, phải che chở nàng.

Thấy Minh Lan cúi đầu không nói, Cố Đình Diệp khẽ thở dài: “Em vẫn không muốn nói với tôi, thôi quên đi….” Nói rồi liền muốn nằm xuống ngủ. Minh Lan chợt nâng tay đỡ ngực hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Em nói.”

Cố Đình Diệp ngồi xếp bằng trên giường.

“Bà nội vướng phải lần tai bay vạ gió này, truy ngọn nguồn, thực ra là do em.” Vẻ mặt Minh Lan chăm chú, “Phu nhân hành xử không ổn, xưa giờ vẫn vậy, bà nội đã mắt nhắm mắt mở mấy chục năm rồi, vẫn sống yên ổn. Dì Khang cũng không phải hai năm vừa rồi mới lên mặt, từ khi nhà chúng em chuyển tới kinh thành, bà ta thường tới tìm phu nhân nói chuyện. Khi đó cũng châm ngòi, cũng gây xích mích nhưng không thấy lão phu nhân phát giận.”

Bên ngoài phòng truyền vào tiếng chim hót, tiếng ve kêu, tia nắng nóng bức sau giờ ngọ chậm rãi chiếu vào, bốn phía Thọ An đường đều có cây to cổ thụ, thấp thoáng đổ trên màn cửa là bóng cây đậm nhạt, có cành nhỏ bóng nhạt như nét họa mày.

Góc phòng đặt hai bồn băng, dần tỏa ra hơi nước mỏng manh, man mát.

Cố Đình Diệp lẳng lặng nghe.

“Bà nội chưa bao giờ nói cho em, nhưng em biết, là do năm đó dì Khang muốn đưa thiếp vào trong phủ Hầu nên mới chính thức chọc giận bà nội.” Minh Lan cầm lấy quạt lá chuối bện cói vừa mộc mạc lại trang nhã, nhẹ phất phơ, “Bà nội giận, không quản bao nhiêu năm mặt mũi mẹ chồng con dâu, nóng nảy quá độ, trước mặt mọi người trách móc phu nhân, còn phạt bà quỳ gối ở cửa Thọ An đường, cho người người qua lại nhìn. Từ đó trở đi, trong lòng phu nhân liền sinh oán hận.”

Gió mát theo phiến quạt mơn man từng sợi tóc nàng, thổi vào cánh tay khiến hắn ngưa ngứa.

“Sau này, bà nội lo lắng phu nhân bị dì xúi giục gây bất lợi cho em, quản thúc phu nhân càng nghiêm khắc hơn, thậm chí còn lấy lại quyền quản gia của phu nhân, cho các chị dâu để ý việc nhà. Cả đời phu nhân cực kỳ tranh cường háo thắng, đối với lão gia cũng không chịu thua, bà nội làm cho bà ta mất mặt như vậy, khúc mắc ngày càng sâu, mới khiến dì Khang có cơ lợi dụng.”

Giọng điệu Minh Lan hờ hững nhưng lại mang vẻ đau thương.

“Bà nội như vậy là sai rồi. Phu nhân cũng đã có con dâu, có cháu nội ngoại, cần giữ thể diện, bà nội có thể đóng kín cửa, dạy dỗ cẩn thận, phân tích tỉ mỉ… Trước đây, mỗi một hồi phu nhân phạm sai lầm, bà nội đều làm như vậy.”

Nước mắt đã ngập viền mắt, nàng dường như không biết, tiếp tục chậm rãi kể: “Bà nội việc gì phải giúp em hả giận? Em đã gả ra ngoài rồi, tự biết lo cho mình. Bà đã từng này tuổi rồi, chờ con cháu kính trọng, an ổn thoải mái hưởng phúc không được sao? Làm gì mà vừa nghe thấy em chịu ấm ức liền nóng ruột bốc hỏa lên đầu muốn thay em trút giận? Anh cả vẫn là do phu nhân sinh, bà không sợ anh cả vì mẹ đẻ mà sinh hiềm khích với bà, khiến cuối đời bà không an vui?”

Lông mi thật dài không đỡ được giọt nước mắt, đánh rơi xuống một giọt, hai giọt trên chăn bông mỏng, thành từng hạt tròn nhỏ sẫm màu. Minh Lan cầm khăn tay chậm rãi thấm khô nước mắt trên mặt.

“Bà nội thật lòng thương em, đau em mới nên nỗi gặp nạn này… Tâm sự hầu gia em hiểu, nhưng em không có cách nào lừa gạt mình. Năm đó em sinh thằng Đoàn, thái phu nhân muốn thiêu chết em, Mạn Nương muốn đâm chết em, sau này hầu gia về, từng việc từng việc đều an bài thỏa đáng, trong lòng em hiểu rõ.”

“Bởi vì… Tôi không phạt nặng Mạn Nương sao?” Cổ họng Cố Đình Diệp khô khốc, thật khó mới nói trọn một câu.

“Có phạt nặng hay không, vốn là không quan trọng.” Minh Lan chậm rãi lắc đầu, viền mắt hồng hồng, “Hầu gia từng nói, Tề Hành như thế nào, chàng thực ra không để ý, chàng chỉ để ý trong lòng em nghĩ thế nào. Hôm nay em cũng nói với hầu gia một câu, Mạn Nương làm sao, em vốn không để trong lòng. Em để tâm là hầu gia làm gì, nghĩ gì.”

Khí mát dần lan vào, Minh Lan thả quạt cói xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên quạt.

“Xử lý Mạn Nương rồi, bình tĩnh mà nhìn lại, hầu gia làm vô cùng thỏa đáng, vừa không để người ngoài đưa chuyện, không có chỗ cho người có tâm gây cớ sinh sự, lại không làm khó em. Chính là sau này em nghĩ lại, cũng không có cách xử trí nào thỏa đáng hơn. Nhưng mà, chàng biết không, trong lòng thật sự nghĩ về một người, lúc cấp bách sẽ phạm sai lầm, quan tâm tất loạn, giống như bà nội vậy…”

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt to ẩm ướt nhìn hắn, “Vừa nghe thấy Mạn Nương muốn đâm chết em, hầu gia có từng hoảng tay chân, có từng rối loạn trong lòng, dù cho biết là em không có việc gì, có từng giận không nhịn nổi, hận không thể lập tức báo thù thay em hả giận không?”

Cố Đình Diệp mịt mờ trong lòng, trầm mặc không nói gì.

Minh Lan lệ đẫm hàng mi, lấy tay áo che mặt, buồn bã nói: “Em biết, nói như vậy là không nên, nhưng mà… Em vẫn cảm thấy, thật lòng yêu hay không, không phải nhìn vào người đó vì mình làm bao nhiêu chuyện tốt, mà là nhìn người đó vì mình làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch.”

Cố Đình Diệp không phải Tề Hành, không phải Hạ Hoằng Văn, không phải bất kỳ người thiếu niên lông bông không hiểu biết nào. Hắn từng trải qua lừa lọc, ruồng rẫy, gần như sụp đổ, vậy nên hắn có lòng ‘quan tâm tất loạn’ mới càng đáng quý.

Như Thịnh lão phu nhân, nửa đời đau khổ, nhận bao nhiêu tệ bạc, bà vẫn như xưa toàn tâm toàn ý bảo vệ một đứa trẻ hoàn toàn không có máu mủ, chính vì vậy mới khiến nàng phấn đấu quên mình, dũng cảm tiến lên.

Buông tay áo xuống, nước mắt đầy mặt, trong mắt hiện ý cầu xin; “Chúng ta sẽ sống đến đầu bạc răng long, cả đời thương kính lẫn nhau. Em nhất định sẽ làm người vợ tốt, người mẹ tốt… Cứ như vậy mà sống thôi.”

Nói xong câu này, Minh Lan liền nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại không nói nữa.

Cố Đình Diệp ngồi dựa vào thành giường, kinh ngạc nhìn nàng, thân thể nàng cuộn lại mềm lại như liễu, khẽ vùi bên trong chăn mỏng.

Hắn nhặt quạt cói bên giường, nhẹ phe phẩy quạt mát cho nàng.

Chapter
1 Chương 1: Có người thăng quan, có người chết oan, … còn có người chuyển kiếp
2 Chương 2: Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” [1]
3 Chương 3: Chuyện xưa không thể không nói đến của vợ cả cùng vợ bé
4 Chương 4: Phụ nữ không muốn tự làm khó mình, cũng chỉ có thể gây khó dễ phụ nữ khác mà thôi
5 Chương 5: Lão gia Thịnh Hoành chiến đấu hai trận, toàn thắng!
6 Chương 6: Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ
7 Chương 7: Đây mới là cô gái xuyên không cần được đầu thai
8 Chương 8: Minh lan, mặc lan, như lan, hoa lan…
9 Chương 9: Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…
10 Chương 10: Cùng là thứ nữ nhưng lại không giống nhau
11 Chương 11: Đơn vị mới, ông chủ mới, hoàn cảnh mới…
12 Chương 12: Minh Lan và ba con ngỗng ngốc ngếch
13 Chương 13: Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao.[‘]
14 Chương 14: Ban huấn luyện của Khổng ma ma
15 Chương 15: Ban bồi thẩm của Khổng ma ma
16 Chương 16: Một đứa cũng không thoát
17 Chương 17: Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
18 Chương 18: Hoa Lan lấy chồng
19 Chương 19: Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
20 Chương 20: Như Lan bất bình
21 Chương 21: Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học
22 Chương 22: Thầy tốt đều không bắt học thêm giờ
23 Chương 23: Chàng thiếu niên mang mùa xuân đến
24 Chương 24: Trọng tài trong cuộc chiến hoa hồng
25 Chương 25: Hai cách thu dọn chiến trường
26 Chương 26: Cơm của Minh Lan, cá của Tề Hành
27 Chương 27: Ăn trưa, chuyển nhà, thi cử
28 Chương 28: Không thích vàng nén à, vậy thì bánh trôi nhá.[‘]
29 Chương 29: Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
30 Chương 30: Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu
31 Chương 31: Báo cáo phân tích hoàn cảnh sinh tồn
32 Chương 32: Báo cáo hoàn cảnh sinh tồn có dấu hiệu xấu
33 Chương 33: Bí kíp cải thiện hoàn cảnh sinh tồn
34 Chương 34: Bà nội, anh Cả, Tề Hành
35 Chương 35: Tin vui của Trường Bách
36 Chương 36: Kế hoạch lấy chồng của con gái
37 Chương 37: Không tranh giành
38 Chương 38: Matta mattatane [‘]
39 Chương 39: Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng
40 Chương 40: Gió thu toại lòng người
41 Chương 41: Anh họ, anh họ, anh họ
42 Chương 42: Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ, chị họ【Bảng nhân vật phụ】
43 Chương 43: Cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên phải đi so với người khác mới thấy được
44 Chương 44: … Sau này nàng biết gả cho ai?
45 Chương 45: Sự nghiệp rèn luyện chuyên môn của một tên nghe lén nghiệp dư
46 Chương 46: Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại
47 Chương 47: Lên kinh
48 Chương 48: Sum vầy
49 Chương 49: Nhà mới cùng người mới
50 Chương 50: Hoa Lan đến chơi
51 Chương 51: Trân châu và mắt cá
52 Chương 52: Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu. Phần thượng
53 Chương 53: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Trung
54 Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
55 Chương 55: Con dâu gương mẫu
56 Chương 56: Làm phụ nữ không dễ
57 Chương 57: Một màn chị em
58 Chương 58: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
59 Chương 59: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế. Hạ
60 Chương 60: Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người
61 Chương 61: Tháng ngày thái bình
62 Chương 62: Loạn thân thìn [‘]
63 Chương 63: Bình yên sau đại loạn
64 Chương 64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung
65 Chương 65: Tiệc đầy tháng, nhà có tước, tai bay vạ gió
66 Chương 66: Dưới tàng hải đường, con dế, ve sầu, núi đá
67 Chương 67: Hai mối hôn
68 Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
69 Chương 69: Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó
70 Chương 70: Vẫn là anh Trường Bách được phúc nhờ vợ
71 Chương 71: Cứng nhắc
72 Chương 72: Nguyên nhân hậu quả
73 Chương 73: Bị tập kích, được cứu giúp
74 Chương 74: Đêm lạnh, mặt sông, tiết lộ, vạch trần
75 Chương 75: Nghĩ về việc nghĩ về người
76 Chương 76: Về lại nhà tổ
77 Chương 77: Con đường thăng chức an toàn của quan võ
78 Chương 78: Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ
79 Chương 79: Tương lai mù mịt của ba chị em
80 Chương 80: Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
81 Chương 81: Hôn sự của mặc lan, như lan gào thét , minh lan ung dung
82 Chương 82: Sau quốc tang, việc vui tới cửa
83 Chương 83: Em họ, xin chào
84 Chương 84: Mặc lan lấy chồng
85 Chương 85: Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
86 Chương 86: Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được
87 Chương 87: Ngày x đen tối, mọi việc không hợp, chỉ hợp bắt gian
88 Chương 88: Vứt sạch
89 Chương 89: Trời xanh tựa biển biếc
90 Chương 90: Ruộng cằn
91 Chương 91: Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu
92 Chương 92: Việc kết hôn của như lan
93 Chương 93: Những ngày cuối cùng đã qua
94 Chương 94: Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu
95 Chương 95: Hai phương thức thuyết phục
96 Chương 96: Cổ đại chết tiệt này
97 Chương 96-2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
98 Chương 97: Quyết định
99 Chương 98: Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả
100 Chương 99: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn
101 Chương 99-2: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn (2)
102 Chương 100: Suy tư lúc giao thừa
103 Chương 101: Chuẩn bị lấy chồng
104 Chương 102: Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
105 Chương 103: Hana yome[‘] (thượng)
106 Chương 104: Hana yome (hạ)
107 Chương 105: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ
108 Chương 106: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ (hạ)
109 Chương 107: Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa
110 Chương 108: Ba ngày tân hôn
111 Chương 109: Lại mặt
112 Chương 110: Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
113 Chương 111: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy
114 Chương 111-2: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy (2)
115 Chương 112: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)
116 Chương 113: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)
117 Chương 114: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)
118 Chương 115: Chồng đi làm về nhà
119 Chương 116: Bản báo cáo công tác một ngày của ceo
120 Chương 117: Trước khi nhận cáo mệnh
121 Chương 118: Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu
122 Chương 119: Nếu em chết, chàng sẽ cưới em gái em sao?
123 Chương 120: Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
124 Chương 121: Đi ăn tiệm, việc nhà, việc nước, Hoa Lan, chém người
125 Chương 122: Sóng gió món chân giò hầm
126 Chương 123
127 Chương 124: Trước sau yến ẩm (Thượng)
128 Chương 125: Trước sau yến ẩm (Trung)
129 Chương 126: Trước sau yến ẩm (Hạ)
130 Chương 127: Thật ra ta chưa hiểu lòng nhau
131 Chương 128: Vợ cả đi đón vợ bé
132 Chương 129: Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú
133 Chương 130: Liên quan tới phương pháp giáo dục con ngoài giá thú, cùng với phân loại của phòng mama
134 Chương 131: Sách lược đối phó đối với chuyện gây buồn nôn liên tục xảy ra
135 Chương 132: Bia đỡ đạn bị kinh sợ
136 Chương 132-2: Phiên ngoại: Lư hương trầm khói thuốc, nước biếc tàn cánh hoa[‘]
137 Chương 133: Thường ma ma – người ấy sự ấy
138 Chương 134: Thường ma ma, người ấy sự ấy. Hạ
139 Chương 135: Kiến thức của Minh Lan
140 Chương 136: Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ
141 Chương 137: Chuyện ẩn dật ở thôn Hắc Sơn
142 Chương 138: Sóng gió thôn Cổ Nham
143 Chương 139: Tuần trăng mật
144 Chương 140: Ân oán
145 Chương 141: Đối sách (thượng)
146 Chương 142: Đối sách (Hạ)
147 Chương 143: Phương châm chỉ đạo sinh con: Sống đến già, sinh đến già
148 Chương 144: Truy ngược về căn nguyên : Cố Đình Diệp, anh cả gọi cậu sang thương lượng
149 Chương 145: Nguồn căn đếm ngược chương 3: Cố Đình Diệp, cha cậu gọi cậu về chia tài sản
150 Chương 146: Căn nguyên, chương 2 đếm ngược: Cố Đình Diệp, tổ tiên gọi cậu về tán gẫu kìa
151 Chương 147: Căn nguyên, chương cuối. Thượng: Cớ gì không thuận minh quân, cờ xanh chuông đúc vẻ vang một đời
152 Chương 148: Nguồn căn chương cuối, hạ (hoàn serie này)
153 Chương 149: Con đường làm quan của Cố Đình Diệp
154 Chương 150: Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ không phá tường Trừng viên
155 Chương 151: Việc hôn nhân của cô em chồng
156 Chương 152: Bậc thầy tranh đấu
157 Chương 153: Tận mắt tham quan chiến trường chờ mong đã lâu
158 Chương 154: Thời đại sau khi chuyển nhà
159 Chương 155: Vai chính vai phụ
160 Chương 156: Cuộc sống vợ chồng
161 Chương 157: Việc thiên hạ, việc nhà, việc nước!
162 Chương 158: Sống phải chiến đấu khắp nơi
163 Chương 159: Chuyện tốt sắp tới, chuyện tốt sắp tới
164 Chương 160: Bánh bao tới
165 Chương 161: Mạn Nương, Đình Xán, của hồi môn, gia sản tổ tiên, còn có cuộc sống hạnh phúc của Minh Lan
166 Chương 162: Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
167 Chương 163: Tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó ai
168 Chương 164: Bạn gái cũ, vợ hợp pháp, bài tập của bà chủ gia đình
169 Chương 165: Suy ngẫm nảy sinh từ một bà cô rốt cuộc cũng hết khổ
170 Chương 166: Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
171 Chương 167: Khai chiến, mưa gió nổi lên
172 Chương 168: Gió đông thổi, trống trận vang*: Không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội đời người, đáng đời!
173 Chương 169: Gió Đông thôi, trống trận vang (2): Con gái nhà họ Khang, càng không được vào nhà
174 Chương 170: Gió đông thổi, trống trận vang: Thê thiếp, mẹ chồng nàng dâu, chị em, mẹ con, rút củi dưới đáy nồi
175 Chương 171: Gió đông thổi, trống trận vang hồi bốn: Lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi
176 Chương 172: Gió Đông thôi, trống trận vang (5): Vở diễn đã mở màn, phải diễn tiếp thôi
177 Chương 173: Gió Đông thôi, trống trận vang (6): Nguyên nhân cái chết của vợ trước
178 Chương 174: Gió đông thổi, trống trận vang (7): thằng nhóc con ra đời (ghi chép đính kèm)
179 Chương 175: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Phóng hoả, cứu hoả, Mạn Nương, Xương nhi
180 Chương 176: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Cái giá phải trả cho chân ái (Kèm lời tác giả)
181 Chương 177: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng
182 Chương 178: Chú ý chú ý
183 Chương 179: Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông
184 Chương 180: Con đường thiện ác (khá rộng rãi, có bánh bao, có hộp cơm)
185 Chương 181: Đạo thế gian chẳng phân đen trắng
186 Chương 182: Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh
187 Chương 183: Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình
188 Chương 184: Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
189 Chương 185: Đạo thế gian: Thông minh quá bị thông minh hại
190 Chương 186: Đạo thế gian – Không phải tôi vô tình, là anh cả nghĩ
191 Chương 187: Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ
192 Chương 188: Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu
193 Chương 189: Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
194 Chương 190: Đạo lý thế gian – Lòng chàng lòng em chỉ cần tri kỷ
195 Chương 191: Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
196 Chương 192: Đạo thế gian – Chuyện quỷ quái
197 Chương 193: Đạo thế gian – Yêu quái
198 Chương 194: Đạo thế gian – Yêu quái 2
199 Chương 195: Đạo thế gian: Yêu quái
200 Chương 196: Đạo thế gian – Sang bên trái, sang bên phải
201 Chương 197: Đạo thế gian – Thế giới tốt đẹp như thế
202 Chương 198: Đạo thế gian – Công đường thì công đường
203 Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời
204 Chương 200: Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
205 Chương 201: Đạo thế gian – Đạo đạo đạo
206 Chương 202: Sóng gió thời kỳ mang thai
207 Chương 203: Chuyện con gái
208 Chương 204: Ngày tiễn biệt
209 Chương 205: Tin vui mai mối
210 Chương 206: Tiễn chàng ra trận
211 Chương 207: Chuyện vụn vặt sau khi chia tay
212 Chương 208: Trước Tết sau Tết
213 Chương 209: Phong vân chia nhà
214 Chương 210: Nhân duyên ngàn dặm (Thượng)
215 Chương 211: Nhân duyên ngàn dặm (hạ)
216 Chương 212: Mọi người đều cần khen ngợi
217 Chương 213: Bà có kế Trương Lương, tôi có thang vượt tường
218 Chương 214: Gió riết ban đêm
219 Chương 215: Lựa chọn lần thứ hai
220 Chương 216: Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà
221 Chương 217: Đêm qua đột nhiên nổi mưa gió – Biến loạn kinh thành
222 Chương 218: Chung kết (Thượng)
223 Chương 219: Kết thúc (1)
224 Chương 220: Kết thúc 2
225 Chương 221: Ngoại truyện 1: Ngọc Châu
226 Chương 222: Ngoại truyện 2: Tú xảo
227 Chương 223: Ngoại truyện 3: Thúy thiền
228 Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi
229 Chương 225: Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai
230 Chương 226: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương
231 Chương 227: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương (2)
232 Chương 228: Ngoại truyện 7: Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang*
233 Chương 229: Lời cuối sách
Chapter

Updated 233 Episodes

1
Chương 1: Có người thăng quan, có người chết oan, … còn có người chuyển kiếp
2
Chương 2: Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” [1]
3
Chương 3: Chuyện xưa không thể không nói đến của vợ cả cùng vợ bé
4
Chương 4: Phụ nữ không muốn tự làm khó mình, cũng chỉ có thể gây khó dễ phụ nữ khác mà thôi
5
Chương 5: Lão gia Thịnh Hoành chiến đấu hai trận, toàn thắng!
6
Chương 6: Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ
7
Chương 7: Đây mới là cô gái xuyên không cần được đầu thai
8
Chương 8: Minh lan, mặc lan, như lan, hoa lan…
9
Chương 9: Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…
10
Chương 10: Cùng là thứ nữ nhưng lại không giống nhau
11
Chương 11: Đơn vị mới, ông chủ mới, hoàn cảnh mới…
12
Chương 12: Minh Lan và ba con ngỗng ngốc ngếch
13
Chương 13: Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao.[‘]
14
Chương 14: Ban huấn luyện của Khổng ma ma
15
Chương 15: Ban bồi thẩm của Khổng ma ma
16
Chương 16: Một đứa cũng không thoát
17
Chương 17: Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
18
Chương 18: Hoa Lan lấy chồng
19
Chương 19: Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
20
Chương 20: Như Lan bất bình
21
Chương 21: Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học
22
Chương 22: Thầy tốt đều không bắt học thêm giờ
23
Chương 23: Chàng thiếu niên mang mùa xuân đến
24
Chương 24: Trọng tài trong cuộc chiến hoa hồng
25
Chương 25: Hai cách thu dọn chiến trường
26
Chương 26: Cơm của Minh Lan, cá của Tề Hành
27
Chương 27: Ăn trưa, chuyển nhà, thi cử
28
Chương 28: Không thích vàng nén à, vậy thì bánh trôi nhá.[‘]
29
Chương 29: Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
30
Chương 30: Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu
31
Chương 31: Báo cáo phân tích hoàn cảnh sinh tồn
32
Chương 32: Báo cáo hoàn cảnh sinh tồn có dấu hiệu xấu
33
Chương 33: Bí kíp cải thiện hoàn cảnh sinh tồn
34
Chương 34: Bà nội, anh Cả, Tề Hành
35
Chương 35: Tin vui của Trường Bách
36
Chương 36: Kế hoạch lấy chồng của con gái
37
Chương 37: Không tranh giành
38
Chương 38: Matta mattatane [‘]
39
Chương 39: Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng
40
Chương 40: Gió thu toại lòng người
41
Chương 41: Anh họ, anh họ, anh họ
42
Chương 42: Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ, chị họ【Bảng nhân vật phụ】
43
Chương 43: Cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên phải đi so với người khác mới thấy được
44
Chương 44: … Sau này nàng biết gả cho ai?
45
Chương 45: Sự nghiệp rèn luyện chuyên môn của một tên nghe lén nghiệp dư
46
Chương 46: Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại
47
Chương 47: Lên kinh
48
Chương 48: Sum vầy
49
Chương 49: Nhà mới cùng người mới
50
Chương 50: Hoa Lan đến chơi
51
Chương 51: Trân châu và mắt cá
52
Chương 52: Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu. Phần thượng
53
Chương 53: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Trung
54
Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
55
Chương 55: Con dâu gương mẫu
56
Chương 56: Làm phụ nữ không dễ
57
Chương 57: Một màn chị em
58
Chương 58: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
59
Chương 59: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế. Hạ
60
Chương 60: Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người
61
Chương 61: Tháng ngày thái bình
62
Chương 62: Loạn thân thìn [‘]
63
Chương 63: Bình yên sau đại loạn
64
Chương 64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung
65
Chương 65: Tiệc đầy tháng, nhà có tước, tai bay vạ gió
66
Chương 66: Dưới tàng hải đường, con dế, ve sầu, núi đá
67
Chương 67: Hai mối hôn
68
Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
69
Chương 69: Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó
70
Chương 70: Vẫn là anh Trường Bách được phúc nhờ vợ
71
Chương 71: Cứng nhắc
72
Chương 72: Nguyên nhân hậu quả
73
Chương 73: Bị tập kích, được cứu giúp
74
Chương 74: Đêm lạnh, mặt sông, tiết lộ, vạch trần
75
Chương 75: Nghĩ về việc nghĩ về người
76
Chương 76: Về lại nhà tổ
77
Chương 77: Con đường thăng chức an toàn của quan võ
78
Chương 78: Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ
79
Chương 79: Tương lai mù mịt của ba chị em
80
Chương 80: Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
81
Chương 81: Hôn sự của mặc lan, như lan gào thét , minh lan ung dung
82
Chương 82: Sau quốc tang, việc vui tới cửa
83
Chương 83: Em họ, xin chào
84
Chương 84: Mặc lan lấy chồng
85
Chương 85: Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
86
Chương 86: Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được
87
Chương 87: Ngày x đen tối, mọi việc không hợp, chỉ hợp bắt gian
88
Chương 88: Vứt sạch
89
Chương 89: Trời xanh tựa biển biếc
90
Chương 90: Ruộng cằn
91
Chương 91: Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu
92
Chương 92: Việc kết hôn của như lan
93
Chương 93: Những ngày cuối cùng đã qua
94
Chương 94: Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu
95
Chương 95: Hai phương thức thuyết phục
96
Chương 96: Cổ đại chết tiệt này
97
Chương 96-2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
98
Chương 97: Quyết định
99
Chương 98: Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả
100
Chương 99: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn
101
Chương 99-2: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn (2)
102
Chương 100: Suy tư lúc giao thừa
103
Chương 101: Chuẩn bị lấy chồng
104
Chương 102: Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
105
Chương 103: Hana yome[‘] (thượng)
106
Chương 104: Hana yome (hạ)
107
Chương 105: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ
108
Chương 106: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ (hạ)
109
Chương 107: Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa
110
Chương 108: Ba ngày tân hôn
111
Chương 109: Lại mặt
112
Chương 110: Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
113
Chương 111: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy
114
Chương 111-2: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy (2)
115
Chương 112: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)
116
Chương 113: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)
117
Chương 114: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)
118
Chương 115: Chồng đi làm về nhà
119
Chương 116: Bản báo cáo công tác một ngày của ceo
120
Chương 117: Trước khi nhận cáo mệnh
121
Chương 118: Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu
122
Chương 119: Nếu em chết, chàng sẽ cưới em gái em sao?
123
Chương 120: Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
124
Chương 121: Đi ăn tiệm, việc nhà, việc nước, Hoa Lan, chém người
125
Chương 122: Sóng gió món chân giò hầm
126
Chương 123
127
Chương 124: Trước sau yến ẩm (Thượng)
128
Chương 125: Trước sau yến ẩm (Trung)
129
Chương 126: Trước sau yến ẩm (Hạ)
130
Chương 127: Thật ra ta chưa hiểu lòng nhau
131
Chương 128: Vợ cả đi đón vợ bé
132
Chương 129: Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú
133
Chương 130: Liên quan tới phương pháp giáo dục con ngoài giá thú, cùng với phân loại của phòng mama
134
Chương 131: Sách lược đối phó đối với chuyện gây buồn nôn liên tục xảy ra
135
Chương 132: Bia đỡ đạn bị kinh sợ
136
Chương 132-2: Phiên ngoại: Lư hương trầm khói thuốc, nước biếc tàn cánh hoa[‘]
137
Chương 133: Thường ma ma – người ấy sự ấy
138
Chương 134: Thường ma ma, người ấy sự ấy. Hạ
139
Chương 135: Kiến thức của Minh Lan
140
Chương 136: Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ
141
Chương 137: Chuyện ẩn dật ở thôn Hắc Sơn
142
Chương 138: Sóng gió thôn Cổ Nham
143
Chương 139: Tuần trăng mật
144
Chương 140: Ân oán
145
Chương 141: Đối sách (thượng)
146
Chương 142: Đối sách (Hạ)
147
Chương 143: Phương châm chỉ đạo sinh con: Sống đến già, sinh đến già
148
Chương 144: Truy ngược về căn nguyên : Cố Đình Diệp, anh cả gọi cậu sang thương lượng
149
Chương 145: Nguồn căn đếm ngược chương 3: Cố Đình Diệp, cha cậu gọi cậu về chia tài sản
150
Chương 146: Căn nguyên, chương 2 đếm ngược: Cố Đình Diệp, tổ tiên gọi cậu về tán gẫu kìa
151
Chương 147: Căn nguyên, chương cuối. Thượng: Cớ gì không thuận minh quân, cờ xanh chuông đúc vẻ vang một đời
152
Chương 148: Nguồn căn chương cuối, hạ (hoàn serie này)
153
Chương 149: Con đường làm quan của Cố Đình Diệp
154
Chương 150: Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ không phá tường Trừng viên
155
Chương 151: Việc hôn nhân của cô em chồng
156
Chương 152: Bậc thầy tranh đấu
157
Chương 153: Tận mắt tham quan chiến trường chờ mong đã lâu
158
Chương 154: Thời đại sau khi chuyển nhà
159
Chương 155: Vai chính vai phụ
160
Chương 156: Cuộc sống vợ chồng
161
Chương 157: Việc thiên hạ, việc nhà, việc nước!
162
Chương 158: Sống phải chiến đấu khắp nơi
163
Chương 159: Chuyện tốt sắp tới, chuyện tốt sắp tới
164
Chương 160: Bánh bao tới
165
Chương 161: Mạn Nương, Đình Xán, của hồi môn, gia sản tổ tiên, còn có cuộc sống hạnh phúc của Minh Lan
166
Chương 162: Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
167
Chương 163: Tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó ai
168
Chương 164: Bạn gái cũ, vợ hợp pháp, bài tập của bà chủ gia đình
169
Chương 165: Suy ngẫm nảy sinh từ một bà cô rốt cuộc cũng hết khổ
170
Chương 166: Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
171
Chương 167: Khai chiến, mưa gió nổi lên
172
Chương 168: Gió đông thổi, trống trận vang*: Không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội đời người, đáng đời!
173
Chương 169: Gió Đông thôi, trống trận vang (2): Con gái nhà họ Khang, càng không được vào nhà
174
Chương 170: Gió đông thổi, trống trận vang: Thê thiếp, mẹ chồng nàng dâu, chị em, mẹ con, rút củi dưới đáy nồi
175
Chương 171: Gió đông thổi, trống trận vang hồi bốn: Lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi
176
Chương 172: Gió Đông thôi, trống trận vang (5): Vở diễn đã mở màn, phải diễn tiếp thôi
177
Chương 173: Gió Đông thôi, trống trận vang (6): Nguyên nhân cái chết của vợ trước
178
Chương 174: Gió đông thổi, trống trận vang (7): thằng nhóc con ra đời (ghi chép đính kèm)
179
Chương 175: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Phóng hoả, cứu hoả, Mạn Nương, Xương nhi
180
Chương 176: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Cái giá phải trả cho chân ái (Kèm lời tác giả)
181
Chương 177: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng
182
Chương 178: Chú ý chú ý
183
Chương 179: Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông
184
Chương 180: Con đường thiện ác (khá rộng rãi, có bánh bao, có hộp cơm)
185
Chương 181: Đạo thế gian chẳng phân đen trắng
186
Chương 182: Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh
187
Chương 183: Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình
188
Chương 184: Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
189
Chương 185: Đạo thế gian: Thông minh quá bị thông minh hại
190
Chương 186: Đạo thế gian – Không phải tôi vô tình, là anh cả nghĩ
191
Chương 187: Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ
192
Chương 188: Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu
193
Chương 189: Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
194
Chương 190: Đạo lý thế gian – Lòng chàng lòng em chỉ cần tri kỷ
195
Chương 191: Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
196
Chương 192: Đạo thế gian – Chuyện quỷ quái
197
Chương 193: Đạo thế gian – Yêu quái
198
Chương 194: Đạo thế gian – Yêu quái 2
199
Chương 195: Đạo thế gian: Yêu quái
200
Chương 196: Đạo thế gian – Sang bên trái, sang bên phải
201
Chương 197: Đạo thế gian – Thế giới tốt đẹp như thế
202
Chương 198: Đạo thế gian – Công đường thì công đường
203
Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời
204
Chương 200: Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
205
Chương 201: Đạo thế gian – Đạo đạo đạo
206
Chương 202: Sóng gió thời kỳ mang thai
207
Chương 203: Chuyện con gái
208
Chương 204: Ngày tiễn biệt
209
Chương 205: Tin vui mai mối
210
Chương 206: Tiễn chàng ra trận
211
Chương 207: Chuyện vụn vặt sau khi chia tay
212
Chương 208: Trước Tết sau Tết
213
Chương 209: Phong vân chia nhà
214
Chương 210: Nhân duyên ngàn dặm (Thượng)
215
Chương 211: Nhân duyên ngàn dặm (hạ)
216
Chương 212: Mọi người đều cần khen ngợi
217
Chương 213: Bà có kế Trương Lương, tôi có thang vượt tường
218
Chương 214: Gió riết ban đêm
219
Chương 215: Lựa chọn lần thứ hai
220
Chương 216: Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà
221
Chương 217: Đêm qua đột nhiên nổi mưa gió – Biến loạn kinh thành
222
Chương 218: Chung kết (Thượng)
223
Chương 219: Kết thúc (1)
224
Chương 220: Kết thúc 2
225
Chương 221: Ngoại truyện 1: Ngọc Châu
226
Chương 222: Ngoại truyện 2: Tú xảo
227
Chương 223: Ngoại truyện 3: Thúy thiền
228
Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi
229
Chương 225: Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai
230
Chương 226: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương
231
Chương 227: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương (2)
232
Chương 228: Ngoại truyện 7: Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang*
233
Chương 229: Lời cuối sách