[‘] Thân: là giờ thân từ 3h – 5h chiều. Thìn ở đây chỉ năm, năm thìn.
Rất lâu về sau, lúc Minh Lan nhớ tới mấy ngày này, vẫn còn cảm thấy mơ mơ hồ hồ.
Vào ngày thứ năm sau khi Tam vương gia nhận con thừa tự, Như Lan mới có một bồn văn trúc Vân Dương, xanh non mơn mởn, mời Mặc Lan cùng Minh Lan tới thưởng thức, Mặc Lan chẳng thích nghe Như Lan khoe khoang, lại bắt đầu nửa nạc nửa mỡ trêu ghẹo đến chuyện nhà họ Hạ.
“Hạ lão phu nhân cùng lão phu nhân cũng có nhiều năm giao tình, khó lắm người ta mới gửi thiếp một lần, nhưng phu nhân, chị dâu cùng các chị lại không cách nào đi được, hiển nhiên là chỉ còn lão phu nhân cùng với em.” Minh Lan lấp liếm trót lọt.
Như Lan che miệng cười trộm có vẻ xảo trá, cố ý kéo dài giọng mình ra, nói: “Ồ ~~~~, chị Tư lúc ấy đúng là không thể đi được.”
Ánh mắt của Mặc Lan giận dữ, trừng mắt liếc chị ta một cái.
Theo như ý của lão phu nhân, hai nhà gặp đôi trẻ xong đều rất vừa lòng, chuyện này cũng thành hơn một nửa, chỉ có điều hai bà chị gái phía trên Minh Lan đều chưa nghị thân, như thế khó tránh khỏi hơi khó nghe, lại tổn hại danh dự con gái, nên chỉ thông báo cho Thịnh Hoành cùng Vương thị biết, đối với những người còn lại vẫn một mực giấu diếm.
Thịnh Hoành theo thường lệ cũng cố hết sức dò xét những chuyện bên trong nhà họ Hạ, sau vài lần cân nhắc, gật đầu liên tục nói: “Mặc dù trong nhà có hơi đơn bạc, nhưng cũng coi như một gia đình sung túc, cậu kia cũng là người hiểu chuyện giỏi giang, Minh Nhi có lão phu nhân chiếu cố, chính là người có phúc.”
Vương thị mím môi, nói: “Cha cái cậu kia mất sớm, ông nội lại về hưu non, chỉ có một bác cả ở bên ngoài làm đồng tri, có điều phối với con bé Minh thì cũng được rồi.”
Kỳ thật nàng ta đang ghen tị, thoạt nhìn điều kiện của Hạ Hoằng Văn chỉ thuộc loại trung bình, nhưng tỉ lệ mọi phương diện lại vô cùng thích đáng, có tiền tài của cải, có bối cảnh nhà quan, cái chính là không phải hầu hạ cha mẹ chồng, qua bên đó có thể tự mình quản gia, mặc dù nhìn thì không được khá khẩm lắm, nhưng lợi ích thì rất thực tế.
Vương thị cũng không biết được, kiểu đối tượng như thế này ở thế giới của Minh Lan gọi là “trai kinh tế”, rất đắt hàng. Sau khi vợ chồng nói chuyện một phen, Thịnh Hoành đi Công bộ, Trường Bách đã xuất phát đi Hàn Lâm viện trước một bước.
[‘]Trai kinh tế không phải là trai học khoa kinh tế, mà là kiểu như thế này: bằng cấp chính quy trở lên có thể kiếm cơm, có kiên nhẫn, hiếu thảo, có tình yêu, có chí tiến thủ, cử chỉ nhã nhặn, không ăn nói thô tục, khiêm tốn, cẩn thận, ổn trọng, hào phóng, đối với tình yêu thì một lòng chung thủy, có trách nhiệm, đại loại là như vậy ý hi hi.
Ngày ấy đặc biệt âm u, mới tinh mơ đã mờ mịt chẳng thấy mặt trời, tới buổi trưa cũng vẫn u ám như trước, rõ ràng đã là đầu đông, cái nóng sau lập thu lại kéo về, hấp cho người ta cả người đầy mồ hôi sinh bực, không thở nổi.
Mới tới giờ Thân một khắc buổi chiều, trong thành lại vang lên tiếng trống canh, từng tiếng tùng tùng nặng nề gõ thẳng vào lòng người, ngay lập tức toàn thành giới nghiêm, nhà nhà đóng cửa không ra ngoài, trên đường chẳng còn người đi lại, nơi nơi đều có binh sĩ tuần tra, thấy người khả nghi thì một đao đâm chết, chỉ mới qua mấy canh giờ, trên đường đã có tương đối nhiều người vô tội bị chết.
Gia đình giàu có đều đóng cửa thật chặt, đợi đến tận đêm, Thịnh Hoành cùng Trường Bách vẫn chưa về nhà. Vương thị lập tức luống cuống tay chân, Hải thị coi như bình tĩnh, chỉ đỡ bụng ngẩn người, cả nhà hoang mang khiếp sợ, liên tiếp ba ngày, hai cha con cũng chưa trở về, sống không thấy người chết không thấy xác, chúng nữ quyến đều tề tụ ở Thọ An đường, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Lão phu nhân tái mặt, quát mọi người không được hoang mang, một bên sai gia đinh lén ra ngoài hỏi thăm.
Ai ngờ ở bên ngoài càng ngày càng nghiêm, ngay cả mua thức ăn chọn củi đốt bình thường cũng không được phép ra vào, biện hộ thêm vài câu cũng dễ dàng bị mất đầu trên phố, cái gì cũng không hỏi thăm được, chỉ biết là Cấm vệ quân đã khống chế kinh thành, còn có một ít từ ngũ thành binh mã ty điều động tới. Lão phu nhân lại lén sai người đi hỏi Khang Duẫn Nhi, mới biết được Trường Ngô cũng đã mấy ngày chưa về nhà. Duẫn Nhi kiên quyết không chịu tránh sang nhà mẹ đẻ, chỉ một mình ở trong nhà khóc cả ngày.
Cánh phụ nữ đều ngồi cùng nhau, chân tay luống cuống, thần trí sợ hãi, cả phòng đều im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng khóc khe khẽ của Mặc Lan. Như Lan dựa vào ngực Vương thị, hai mắt Hải thị mở to, ngơ ngác vô định. Trường Phong nôn nóng đi tới đi lui ở cửa, đôi mắt Trường Đống mở to, níu chặt tay áo Minh Lan không dám nói câu nào. Minh Lan chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, từ trong xương rỉ ra, thời tiết oi bức như thế, nàng lại lạnh đến run rẩy cả người.
Lần đầu tiên nàng nhận thấy tầm quan trọng của cha anh trong gia đình, nếu như Thịnh Hoành hoặc Trường Bách chết mất rồi? Minh Lan không dám tưởng tượng nữa.
Thịnh Hoành có lẽ không phải đứa con trai tốt, người chồng tốt, nhưng ông ta làm cha cũng đã đủ tư cách, chỉ cần ông ấy rảnh rỗi thì sẽ kiểm tra chuyện nữ công của con gái, chỉ bảo con trai đọc sách đi thi, dạy bảo con gái lễ nghĩa hiểu chuyện, cũng không mắng mỏ. Vì tương lai của con gái, ông cẩn thận tìm kiếm khắp nơi, thăm dò danh sư tứ xứ, dù là Trường Đống, cũng Thịnh Hoành tìm cách “lót đường”, tìm học đường tốt nhất ở kinh thành.
Minh Lan rất muốn khóc, nàng không muốn mất đi người cha này.
Ngày thứ tư, vẫn như trước không có người trở về, chỉ mơ hồ nghe nói Tam vương gia mưu phản, chuyện không thành đã bị ban chết. Hiện giờ Tứ vương gia đang phụng chỉ lùng đồng phạm mưu nghịch khắp nơi, mấy vị sư phó giảng kinh ở phủ Tam vương gia đều đã đền tội. Văn Hoa điện đại học sĩ Trầm Trinh đại nhân, thứ phụ nội các Vu Viêm đại nhân, còn có Lại bộ thượng thư bị xử tội đồng mưu, ban lụa trắng để chết, còn có rất nhiều quan viên chịu liên lụy, sau khi bị bắt vào chiếu ngục thì không biết sống chết ra sao.
Tin này quả thực là họa vô đơn chí, trong lúc nhất thời cả kinh thành sợ bóng sợ gió, nữ quyến Thịnh phủ càng thêm hãi hùng.
“Chiếu ngục là chỗ như thế nào?” Như Lan lo sợ không yên nói, “Cha cùng anh cả chính là tới đó phải không?”
Mặc Lan khóc, nước mắt giàn giụa: “Đấy là nhà lao Hoàng Thượng đích thân hạ chỉ, ai cũng bảo nếu đã đi vào thì không chết cũng bị lột da! Chẳng lẽ…… Cha với anh cũng………..” Minh Lan nghiêm mặt quát lớn: “Chị Tư chớ nói bậy, cha với anh cả cẩn thận, cũng không kết đảng, cũng không qua lại với phủ Tam vương gia, sao có thể bị liên lụy?”
“Vậy cũng chưa chắc!” Dì Lâm vẫn đứng sau cửa nãy giờ nhịn không được nói, “Phu nhân với quận chúa Bình Ninh thường qua lại, quận chúa kia chính là thông gia với Lục vương gia, Lục vương gia với Tam vương gia có ràng buộc trên…”
“Câm mồm!” Dì Lâm còn chưa nói xong, lão phu nhân bỗng nhiên tức giận, ném một chén trà nóng xuống đất, nước nóng văng khắp nơi, lão phu nhân đứng thẳng dậy, đến trước mặt mọi người. Minh Lan chưa bao giờ cảm thấy bà oai phong lẫm liệt như vậy.
“Hiện giờ còn chưa rõ, không được nói mấy lời xúi quẩy! Nếu ai còn dám nói nửa câu, lập tức vả miệng!” Lão phu nhân đằng đằng sát khí, quét phía dưới một lần, Vương thị rưng rưng nước mắt khẽ nấc, dì Lâm cúi đầu trầm mặc.
Nét mặt lão phu nhân quả quyết, gằn từng chữ: “Vợ con nhà võ tướng, cha anh xuất chinh, bọn họ vẫn đàng hoàng mà sống, lẽ nào cũng như chúng bay không có triển vọng thế sao!” Mọi người dần dần thu nhỏ tiếng khóc, lão phu nhân nói như chém đinh chặt sắt: “Chuyện sống chết đã có số, giàu sang do trời định, nhà họ Thịnh có tổ tông phù hộ, thần linh che chở, bọn họ chắc chắn có thể thuận lợi trở về!”
Có thể do những lời này của lão phu nhân, có lẽ do lo lắng qua đi, mọi người ngược lại bắt đầu bình tĩnh hơn, Vương thị lau khô nước mắt, thu xếp chuyện nhà cửa như cũ, lườm lườm rồi răn dạy đám hạ nhân đang thấp thỏm lo âu, trông coi nhà cửa.
Vào lúc đêm tối, không biết đội quân nào thừa dịp trời tối mò vào kinh thành, phát sinh chiến đấu kịch liệt trên đường với quân phòng thủ trong thành, cũng may phủ Thịnh không ở khu hoàng kim, chỉ biết là cái khu hoàng cung vương phủ kia, tiếng chém giết rung trời, khói lửa ngùn ngụt, máu chảy thành sông, rất nhiều dân chúng bình thường chết trong loạn đao.
Nhóm nữ quyến đành phải lui vào trong nhà, hoang mang lo sợ, chém giết như vậy một ngày hai đêm. Sáng sớm ngày thứ sáu, tiếng chém giết bỗn dừng, ông trời ban cho một trận mưa nhỏ, mấy ngày oi bức cuối cùng cũng được xua tan, gió lạnh thổi vào trong phòng, làm cho người ta thoải mái, sau đó, giữa lúc mưa bụi giăng đầy trời, Thịnh Hoành và Trường Bách rốt cục cũng hồi phủ.
Cả hai cha con đều cực kỳ nhếch nhác, một người thì râu ria đầy mặt, hốc mắt hãm sâu, cứ như đã dạo một vòng trong nhà lao, một người thì hai má hóp vào, môi trắng bệch, hình như đã liên tục lễ bái trong hoảng sợ.
Vương thị đi tới vừa cười vừa khóc, dì Lâm cũng muốn nhào lên, đáng tiếc bị vợ Lưu Côn khéo kéo ngăn cản, Hải thị cũng không chú ý lễ nghi, kéo cánh tay Trường Bách sống chết không buông. Ba cô Lan vui mừng lôi kéo tay áo cha, nước mắt giàn giụa, trong lúc đó là một đám hỗn loạn anh hỏi tôi đáp, chẳng ai nghe rõ ai, vẫn là lão phu nhân lên tiếng, bảo hai cha con đi trước nghỉ ngơi.
Một phen sinh tử, tựa như mấy đời, sau khi rửa mặt chải đầu, Thịnh Hoành ôm lấy đầu gối lão phu nhân cũng không nhịn được nước mắt tuôn rơi. Trường Bách kéo Vương thị cùng Hải thị đang khóc lại nhẹ nhàng an ủi, một lúc lâu mới yên tĩnh. Lão phu nhân cho hầu già hầu gái lui ra, bảo cha con Thịnh Hoành nói rõ ràng tiền căn hậu quả.
Sáu ngày trước, lão hoàng đế như cũ cáo ốm không lên triều, sớ từ chủ sự các bộ dâng lên cho nội các, vốn hết thảy không có việc gì, nào biết phong vân đột nhiên nổi lên. Đầu tiên là Chỉ huy sứ Cấm vệ quân Từ Tín bị phục kích ngoài Tây Hoa Môn mà chết, sau đó phó Chỉ huy sứ tiếp quản vệ đội kinh kỳ, cũng tuyên bố giới nghiêm toàn thành, Tứ vương gia phụng chỉ tiến cung hộ giá.
Thịnh Hoành lúc nghe đến tin này là biết Tứ vương gia phát động binh biến.
Phó Chỉ huy sứ Ngũ thành binh mã ty Ngô Dũng giam lỏng Đậu chỉ huy sứ, lãnh binh khống chế nội các lục bộ đô sát viện cùng các bộ quan trọng, nhốt hết các quan viên có liên can lại. Sau đó Cấm vệ quân bao vây hoàng cung vùng với phủ Tam vương gia. Tứ vương gia cầm trong tay chiếu chỉ giả, một ly rượu độc ban chết cho Tam vương gia, lập tức binh gián hoàng thượng, bức vua thoái vị lập mình làm trữ.
Minh Lan thầm run trong lòng, sờ sờ ra lại là biến Huyền Vũ Môn.
[‘]Biến Huyền Vũ Môn là sự kiện tranh giành quyền lực diễn ra vào ngày 2/7/626 khi Tần vương Lý Thế Dân, một người con trai của Đường Cao Tổ, trong một cuộc tranh giành ngôi vị với anh mình là thái tử Lý Kiến Thành đã tổ chức một cuộc phục kích trước cửa Huyền Vũ, trên con đường tới cung của Đường Cao Tổ, giết chết Lý Kiến Thành cùng em là Tề Vương Lý Nguyên Cát. Sau khi biết chuyện, Đường Cao Tổ đã truyền ngôi cho Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông, còn mình làm Thái thượng hoàng cho đến hết đời.
Chỉ có điều, Tứ vương gia không phải Lý Thế Dân, lão hoàng đế cũng không phải Lý Uyên. Ông vẫn để đường lui cho bản thân, cha con Thịnh Hoành cũng không biết lão hoàng đế làm thế nào, chỉ biết mấy ngày sau, cho ba đại doanh đồn trú ở ngoài kinh thành phản công trở lại, thuộc hạ của mấy phó Chỉ huy sứ khác thuộc Ngũ thành binh mã ty tìm cơ hội trốn ra, cứu được Đậu Chỉ huy sứ, sau đó chờ dịp tấn công Ngô Dũng, lại tiếp quản vệ đội, về sau nội ứng ngoại hợp, mang ba đại doanh tiến vào trong thành, cùng nhau phản công hoàng thành.
Vậy nên tình thế lập tức bị đảo ngược, nhân mã hai phe đánh giáp lá cà. Tứ vương gia binh bại bị bắt, những đồng mưu tòng phạm liên can còn lại hoặc bị giết hoặc bị giam hoặc là trốn, kết thúc bảy ngày “Loạn Thân Thìn”.
Thịnh Hoành không nhịn được thở dài: “Cũng may Thượng thư đại nhân của chúng con nhạy bén, vừa nhìn thấy bất thường, vội vàng dẫn bọn con vào phòng mật của Công bộ, chỗ bọn con còn dự trữ đồ ăn nước uống, tránh được mấy ngày là tốt rồi, không có ai chết, chỉ là đồng nghiệp ở bộ khác……… Có vài người ngay thẳng bất khuất lúc bị giam giữ thì bị tặc binh hại, những người khác qua đêm trong loạn binh, không biết lại chết bao nhiêu.”
Trường Bách trước giờ vẫn trầm mặc, lúc này đột nhiên nói: “Thủ phụ đại nhân chạy trốn. Thứ phụ đại nhân bị hại. Bọn gian tặc kia lại đe dọa Đường đại học sĩ mô phỏng rồi viết chiếu lệnh, đại học sĩ không nghe theo, cũng thẳng thắn trách mắng bọn họ là loạn thần tặc tử, nói xong thì đâm đầu chết trên Kim Giai, máu tươi kia bắn lên người bọn con. Sau đó bọn chúng bức bách thị giảng học sĩ Lâm đại nhân, ngài ấy cự tuyệt không tuân lệnh, mỉm cười rồi chết. Tiếp đó là thị độc học sĩ Khổng đại nhân, ngài ấy nhổ nước bọt vào mặt bọn chúng, ngẩng đầu rồi bị giết.” Nói xong, con mắt Trường Bách cũng đỏ, Hải thị đứng ở một bên yên lặng lau nước mắt, mấy vị kia đều là môn sinh của ông nội năm xưa, thường ngày cực kỳ chiếu cố Trường Bách.
“…… Đậu đại nhân lại chém giết bên ngoài thêm nửa ngày, sợ là bên trong lại đến phiên tiểu biên tu thất phẩm là con đây.” Sắc mặt Trường Bách tái mét, cười khổ nói: “Khi đó cháu ngay cả di thư cũng đã viết xong, giấu trong tay áo.”
Vương thị biết rõ giờ phút này con trai còn sống, vẫn còn tái mét vô cùng thê thảm, níu chặt tay áo Trường Bách. Trường Phong ở một bên vẻ mặt thê lương, môi mấp máy, dường như đang nghĩ bản thân nên đối đáp thế nào, sau đó vẫn cúi đầu. Dì Lâm ngồi ở phía sau mắt lóe lên, hình như không cam lòng.
Trong phòng an tĩnh hồi lâu, có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, Thịnh Hoành lại than thở: “Máu mủ thiên gia, sao lại đến mức này!”
Không có ai trả lời, sau một lúc lâu, Trường Bách thu lại cảm xúc, lẳng lặng nói: “Nếu Thánh Thượng sớm lập trữ thì tốt rồi.”
Căn nguyên của mọi chuyện chính là ở chỗ trữ vị bỏ trống lâu ngày, lão hoàng đế do dự khiến cho hai vị vương gia trường kỳ đối lập. Hai bên đều tự thu thập thế lực cho mình, quan văn đả kích lẫn nhau, võ tướng tự hình thành phe phái, thế đôi bên giống như nước với lửa, sau đó tất cả đều đâm lao thì phải theo lao, hai bên đã lâm vào thế không chết không dừng, cái thời khắc lão hoàng đế đồng ý cho Tam vương gia nhận con thừa tự kia, đã nhen lên một ngọn lửa.
Khi đó dù Tứ vương gia đồng ý buông xuôi, những người bên cạnh y vì tiền đồ của bản thân, cũng không thể lui bước.
“Cũng may con rể Viên cùng Ngô Nhi đều mạnh khỏe, nhà chúng ta cũng coi như được tổ tông phù hộ!” Lão phu nhân thở dài một hơi.
Viên Văn Thiệu là thân tín của Đậu Lão Tây, cùng bị giam lỏng, cùng được cứu ra, sau đó cùng nhau phản công hoàng thành, ưu khuyết ngang nhau, chắc là không có chuyện gì. Trường Ngô ở chỗ Trung Uy Vệ, tinh mơ đã bị chiếu chỉ giả điều khỏi kinh kì, vậy nên y không bị cuốn vào vòng hỗn chiến, trong lúc phản công còn lập được chút công lao không tính lớn chẳng tính nhỏ, đoán chừng có thể thăng tiến đôi chút.
Chém giết kịch liệt. Triều đình bạo loạn. Bao nhiêu đầu rơi xuống đất. Bao nhiêu nhà tan cửa nát. Tinh thần và thể xác của mọi người đều cạn kiệt. Người nói mệt mà người nghe cũng mỏi. Lão phu nhân kêu mọi người đều tự trở về nghỉ ngơi đi, mọi người nối đuôi nhau rời đi. Thịnh Hoành đi trước, ông phải về thư phòng viết hai tờ sớ, Trường Phong, Trường Đống đi theo phía sau, tiếp theo là mấy cô gái.
Cuối cùng đến phiên Trường Bách phải đi, anh ấy đứng lên, chần chờ một lát, đột nhiên xoay người lại, nói với lão phu nhân và Vương thị đang ở bên cạnh: “Còn có một chuyện, …… Lục vương phi cùng với Gia Thành huyện chúa đã qua đời.”
Lúc này ba cô Lan đã đi ra ngoài cửa, chỉ có điều, khi đó đêm khuya yên tĩnh, các nàng đều nghe được một câu này, ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều dưng bước, nhẹ tay nhẹ chân đi đến cửa ngóng.
Lão phu nhân cùng Hải thị trong phòng đều cả kinh, Vương thị vội hỏi: “Chết như thế nào?”
Trường Bách khó khăn lắm mới mở lời: “Phú Xương hầu cấu kết với Tứ vương gia, tiểu Vinh phi làm nội ứng. Trước khi bạo loạn, bọn họ tuyên triệu một số nữ quyến nhà thân vương tiến cung làm tin. Sau khi binh biến, Vinh Hiển xông vào cung, trước mặt mọi người bắt Lục vương phi cùng Gia Thành huyện chúa đi, cho đến hôm qua Đậu Chỉ huy sứ đánh vào, mới phát hiện thi thể hai mẹ con Lục vương phi cùng Gia Thành huyện chúa trong một cung thất, là……”
Trường Bách dừng một chút, dường như rất khó để tìm từ, nhưng ngẫm lại lúc ấy cũng có rất nhiều binh lính nhìn thấy thi thể, chuyện này cũng không phải bí mật gì, nên nói ngắn gọn: “Là cưỡng bức đến chết.”
Không khí bỗng như ngưng trệ, nháy mắt như có khí lạnh ập vào trong tim mấy cô gái. Như Lan cùng Mặc Lan bị dọa, sắc mặt trắng bệch, che miệng khó tin. Minh Lan không không nhìn thấy tính cảnh trong phòng, chắc là mọi người cũng đang hoảng sợ.
Sau một lúc lâu, chỉ nghe thấy giọng lão phu nhân gượng gạo vang lên: “Chẳng lẽ…. là vì con gái nhà họ Vinh?”
“Đúng vậy.” Giọng Trường Bách khe khẽ, “Vinh Hiển kia lúc nào cũng nói muốn báo thù cho em gái, mấy tháng trước bọn họ đã điều tra được bọn bắt cóc cô chủ nhà họ Vinh, chính là gia đinh cùng với hộ vệ của Lục vương phi giả trang. Lúc ban đầu chẳng qua là muốn hủy thanh danh của cô Vinh kia, làm cô ta không thể yên ổn sống ở kinh thành nữa, ai ngờ giữa đường lại có sự cố. Không ai ngờ huyện chúa còn trẻ, nhưng lại ác độc như vậy, mà cô Vinh kia cũng là người cương trực, nên…..” Trường Bách nói hàm hàm hồ hồ, nhưng mọi người nghe lại hiểu hết.
“Bọn họ có thể cáo ngự trạng với Hoàng Thượng mà!” Vương thị vội nói.
“Cho dù cáo trạng, thì có thể như thế nào?” Trường Bách bình tĩnh nói.
—– Đúng vậy, cáo trạng thì có thể như thế nào, chẳng lẽ lão Hoàng Đế có thể giết con dâu hay là cháu gái mình, lấy mạng đổi mạng cho Vinh Phi Yến sao? Tiểu Vinh phi lại không có con nối dòng, lão Hoàng Đế còn chưa xuống mồ. Lục vương gia đã kiêu ngạo như vậy, nếu lão Hoàng Đế mà đi rồi, nhà họ Vinh lập tức trở thành cá trên thớt, còn không bằng gia nhập cùng Tứ vương gia trong lúc khốn cùng, nhất cử lưỡng tiện, mà cái chết của Vinh Phi Yến đã châm ngòi cho hận thù.
Trong phòng không có ai nói chuyện, Minh Lan một tay kéo một cô chị, nhẹ nhàng xoay người tránh đi. Đến nửa đường, Mặc Lan che miệng, bắt đầu khóc nấc lên, rốt cuộc cũng là người từng trò chuyện, thưởng trà với mình, mấy tháng trước còn là hai sinh mệnh tươi đẹp lấp lánh, giờ lại đều chết oan chết uổng.
Như Lan nhịn không được khẽ nấc, nói: “Chuyện này, chắc là kết thúc rồi chứ?”
Minh Lan thầm nghĩ: sợ là còn chưa yên, còn phải một hồi thanh toán, cộng thêm một tân thái tử.
Updated 233 Episodes