Bật cười âm hiểm, Thiên Lân trong mắt lóe lên ánh sáng thần bí.
Từ khi trong tia chớp xuất hiện, hắn vẫn luôn xảo diệu hấp thu sức mạnh chớp điện, khiến nó hóa thành sức mạnh bản thân để bổ sung hao tổn chân nguyên.
Đồng thời, do bởi Băng Thần quyết, mọi thứ xung quanh hắn đều biết rõ như lòng bàn tay.
Cho nên, khi ông lão trọc đầu dời mục tiêu tiến gần đến hắn, Thiên Lân khóe miệng hơi nhếch lên, lợi dụng một luồng chớp điện đánh xuống, tay trái hơi lay động, luồng chớp điện đang đánh xuống đột nhiên chuyển xéo đi, hung hăng đánh thẳng vào cơn lốc xoáy của ông lão trọc đầu.
Lúc này, chớp điện và cơn lốc xoáy va chạm nhau, cả hai thuộc tính khác biệt lại cương mãnh vô cùng, lập tức phát nổ.
Kết quả, chớp điện đã không còn thấy, cơn lốc xoáy vẫn như cũ, nhưng lại truyền đến tiếng ông lão trọc đầu gào thét, rõ ràng lão cũng bị tổn hại không nhỏ.
Giữa không trung, bà lão xấu xí thất kinh đối với việc Thiên Lân không sợ chớp điện, hơn nữa còn có thể lợi dụng được. Điểm này rất là kỳ quái.
Để tránh phát sinh bất ngờ, bà lão xấu xí thay đổi ý nghĩ, khí trường mạnh mẽ nhanh chóng thu nhỏ, dự tính hạn chế Thiên Lân trong một phạm vi nhất định, lại dùng sức mạnh ưu thắng tuyệt đối để hủy diệt hắn.
Phát hiện được chuyện này, Thiên Lân không dám trì hoãn, lập tức ngửa mặt kêu dài, toàn thân phát ra sức mạnh điên cuồng hoang dã.
Trong lúc này, Thiên Lân không còn che dấu thực lực, hắn đã không kể đến tình trạng cơ thể bị thương, sau vài lần liên tục bị kiềm chế, áp lực thật lâu, cuối cùng bộc phát sự không cam lòng của thiếu niên.
- Đến đây, để cho các ngươi được thấy, người Băng Nguyên không phải dễ ăn hiếp được.
Thân thể nghiêng tới trước hai tay ngửa ra sau, một chân đứng độc lập hệt như chim ưng nhìn xuống thiên hạ, cả người toát ra một luồng sức mạnh sắc bén mà bá đạo.
Thời khắc đó, cuồng phong nổi lên, cả mặt đất gào thét, bầu trời trong xanh đầy hoa tuyết tung bay.
Trên mặt đất, gió lốc thổi tung từ nhỏ thành lớn, vài trăm cột gió phân bố trong vài dặm quanh Thiên Dực phong, vừa xoay tròn cực nhanh, vừa di động vào giữa.
Trong đó, rất nhiều cột gió kết hợp với nhau, hệt như chịu một loại sức mạnh điều khiển, dần dần đến gần Thiên Lân.
Cảnh tượng như vậy khiến người ta kinh ngạc, Thôi Linh Cô bị thương lập tức bay lên lùi lại, ở xa xa quan sát. Cuồng Đao và Ngọc Kiếm thư sinh đang giao chiến lập tức dừng lại, ai nấy bay lên không trung đứng nhìn, vẻ mặt bất ngờ.
Bà lão xấu xí ánh mắt lạnh lẽo, tăng cường thế công.
Ông lão trọc đầu ở trong cơn lốc xoáy không nhìn rõ hình dạng, nhưng lại gầm thét liên tục, rõ ràng cảm thấy giận dữ trước sự biến hóa của Thiên Lân.
Dực Thiên Tường kích động phi thường, lớn tiếng nói:
- Được, đây mới là binh sĩ giỏi của Băng Nguyên, là niềm tự hào của Dực Thiên Tường ta.
Ưng bay thẳng trên thiên hạ, hùng bá cả Băng Nguyên!
Thiên Lân thân thể xoay chuyển, hai tay sau lưng đột nhiên giơ cao, chân nguyên toàn thân nhanh chóng bay ra hóa thành luồng sáng trắng liên tục không ngừng, hệt như sóng biển dâng vút lên cao, cuốn lên băng và hoa tuyết trên mặt đất, lại được hơn chục cột gió hỗ trợ, trong phương viên trăm trượng gió tuyết ngập tràn, hình thành một khu vực băng tuyết hỗn hợp, nhiệt độ thật giá lạnh.
Bốn bề, cột gió di động nhanh chóng theo phạm vi thu nhỏ mà tăng tốc kết hợp, không bao lâu sau vài chục cột gió to cả trượng kết hợp lại thành chín cột gió khổng lồ đường kính trên năm trượng cuốn theo lượng lớn mảnh băng và hoa tuyết, theo sự khống chế của Thiên Lân liền phân bố theo Cửu Cung, vây chặt ông lão trọc đầu vào trong, ngoài ra còn chia ba cột gió cùng nhau đối kháng với con rắn khổng lồ trên bầu trời.
Ở bên trong, ông lão trọc đầu gào thét liên hồi, cơn lốc xoáy của lão gặp phải cột gió có mảnh băng của Thiên Lân, cả hai thế không cùng tồn tại, ngay khi va chạm ánh sáng tán xạ, tiếng sấm rung trời, mỗi lần tiếp xúc đều khiến người ta run rẩy trong lòng, chịu thương tổn cực lớn.
Thân là cao thủ cảnh giới Quy Tiên, ông lão trọc đầu tự nhiên lòng không cam chịu.
Nhưng Băng Thần quyết của Thiên Lân thần bí cổ quái, chín cột gió có mảnh băng này chính là hút lấy khí băng lạnh vạn năm trong phương viên trăm trượng mà thành, làm sao có thể dễ dàng ứng phó đây?
Giữa không trung, con rắn khổng lồ bị ba cột gió có mảnh băng vây công, toàn thân nhanh chóng bị kết băng, hành động chậm lại.
Bà lão xấu xí thấy vậy, lập tức gào thét giận dữ, chân nguyên trong cơ thể gia tăng gấp bội, khiến cho không gian xuất hiện chấn động vặn vẹo, thật sự đánh tan được cột gió của Thiên Lân.
Nhưng điều tốt không kéo dài, cột gió mảnh băng tuy bị vỡ nát đỉnh đầu nhưng căn cơ không thay đổi, chỉ lát sau liền tăng cường mạnh mẽ hơn, lại cuốn theo khí lạnh đáng sợ nhiều hơn, mạnh mẽ ép lên người của con rắn khổng lồ, khiến nó bị đông cứng, hành động bất tiện.
Đồng thời, Thiên Lân còn phân ra một cột gió hệt như linh xà truy kích bà lão xấu xí, khiến bà ta khó mà phân tâm được, chịu ảnh hưởng rất mạnh mẽ.
Dùng một địch hai, Thiên Lân lợi dụng sự thần diệu của Băng Thần quyết, mượn thêm sự hỗ trợ của khí băng lạnh, tạm thời vây khốn phức tạp bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu.
Nhưng công kích của Thiên Lân dù sao cũng là dùng kỹ xảo, Băng Thần quyết dù thần diệu thế nào, với tu vi hiện nay của Thiên Lân cũng không thể nào vây khốn hoàn toàn hai đại cao thủ được.
Lại thêm lần này phạm vi công kích rất lớn, thân thể Thiên Lân đang bị thương, căn bản hắn khó mà khống chế được.
Cho nên một chiêu này xem ra mạnh mẽ vô cùng, thực tế lại tồn tại rất nhiều sơ hở.
Khi đó, bà lão xấu xí và ông lão trọc còn chưa hiểu rõ hoàn toàn, bọn họ chỉ gia tăng tu vi lên, trong lúc nóng giận không lưu giữ lại chút nào, từ giữa không trung và mặt đất đồng thời phát động phản kích, dự tính mạnh mẽ áp chế chín cột gió của Thiên Lân lại.
Lúc này, bầu trời mây đen ngập đầy, con rắn khổng lồ há miệng phun ra chớp điện, phối hợp với khí giới áp lực cao của bà lão xấu xí, phong kín cả phương viên trăm trượng, ý đồ muốn lập tức tiêu diệt Thiên Lân.
Trên mặt đất, ông lão trọc đầu càng xoay nhanh hơn, đồng thời khống chế trường thương giữa khôgn trung, khiến nó hóa ra ngàn vạn, hệt như trăm ngàn lưỡi kiếm sáng chém xuống tất cả mọi phương hướng.
Như vậy, một phạm vi công kích to lớn xuất hiện, trùng lặp với công kích của bà lão xấu xí, lại có chút mâu thuẫn nhau.
Đến lúc này, tình hình phức tạp khiến mọi người hoa cả mắt, một chiêu hủy diệt lại khiến cho những người quan sát sợ hãi trong lòng.
Khi mới động thủ, Thiên Lân đã dự tính được tình hình sau đó.
Cho nên hấp dẫn toàn bộ sức chú ý của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu, rút đi một phần tinh lực truyền âm cho Dực Thiên Tường: “Bây giờ ta đưa ngươi đi đến Thiên Dực phong, mọi chuyện sau đó đều trông vào bản thân ngươi.”
Dứt lời không chờ Dực Thiên Tường đáp, Thiên Lân ý nghĩ thay đổi, Băng Thần quyết di động trong chớp mắt mang thân thể Dực Thiên Tường đi, trong sát na đã xuất hiện bên dưới Thiên Dực phong.
Lúc này, Cuồng Đao có phát hiện, giận dữ gầm thét phóng đến, lại thấy thân thể Dực Thiên Tường khi tiến gần đến Thiên Dực phong liền nhanh chóng nhạt đi, chỉ chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa.
Hơi kinh ngạc, lại có chút cảm thán, Cuồng Đao khổ sở nói:
- Định mệnh sắp sẵn, ai cũng khó mà thay đổi được.
Ngọc Kiếm thư sinh vẻ mặt mơ hồ hỏi lại:
- Ngươi nói lời này là thế nào?
Cuồng Đao liếc hắn, hừ lạnh nói:
- Không phải mỗi người đều giống như ngươi tưởng tượng, chỉ giao chiến vì lợi ích.
Ngọc Kiếm thư sinh không hiểu, đang muốn tiếp tục hỏi, đột nhiên có cảm giác kỳ quái nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.
Quay đầu lại, Ngọc Kiếm thư sinh phát hiện Cuồng Đao, Thôi Linh Cô, bà lão xấu xí đột nhiên xoay người, kinh hãi nhìn về phía Thiên Dực phong, miệng gào thét kinh hãi liên tục.
Chuyện này là thế nào đây?
Nhìn kỹ lại, vẻ mặt Ngọc Kiếm thư sinh biến hẳn.
Chỉ thấy trên Thiên Dực phong, hai sơn động hệt như đôi mắt của chim ưng lúc này đang tuôn ra khói đen cuồn cuộn, giây lát đã hình thành hai luồng khí màu đen, hệt như cặp mắt chim ưng, lại có mấy phần sắc bén.
Sau đó, cả Thiên Dực phong ánh sáng mờ hiện, ở lưng chừng núi vốn là cánh chim bị chém đứt lúc này đột nhiên dài ra.
Ngay sau đó, cả Thiên Dực phong bắt đầu rung động, vô số khối băng vỡ vụn chảy xuống, một luồng sức mạnh say ngủ đang tỉnh giấc với tốc độ người thường không cách gì tưởng tượng nổi.
Vùng lân cận, núi băng bắt đầu sụp đổ, mặt tuyết bắt đầu lõm xuống, một luồng sức mạnh uy chấn Băng Nguyên, rung động trời đất chớp mắt đã ngập tràn cả không gian.
Lúc đó, bầu trời đột nhiên biến đổi, mây đen trùm trời, chớp điện lóe sáng, cả vùng đất rung động, mây gió biến sắc.
Một luồng sức mạnh điên cuồng phá trời đất, sát khí tuyệt cả càn khôn ngập tràn nhân gian.
Ở vùng phụ cận, Thiên Lân và ông lão trọc đang giao chiến bị ảnh hưởng cũng chia nhau bay ra hai bên, ai nấy vẻ mặt kinh hãi, sớm quên cả giao chiến, đồng thời thu lại thế công, sửng sốt nhìn mọi chuyện trước mắt.
Thiên Lân trong lòng có chút cảm khái, biến chuyển của Thiên Dực phong khiến hắn hiểu rõ, đó chính là do Dực Thiên Tường đang thừa kế sức mạnh vài ngàn năm nay của Thiên Dực nhất tộc.
Nhưng kết quả cuối cùng thế nào hắn lại không cách gì biết rõ được.
Ông lão trọc đầu ánh mắt điên cuồng hoảng loạn, một sự thất vọng sâu sắc hiện rõ lên trên trán của lão.
Truy đuổi cả ngàn dặm chỉ vì sức mạnh đó, nhưng cuối cùng chỉ gặp thoáng qua, chuyện như vậy sao không khiến người ta phẫn nộ và thương cảm.
Biến đổi duy trì liên tục, mây đen trên bầu trời hệt như một ác ma phát xuất chớp điện đáng sợ, phảng phất muốn hủy diệt sự tồn tại.
Mặt đất, sức chấn động cứ kéo dài ra mãi, đến nơi nào thì tầng băng tan nát, phạm vi thẳng đến ngoài chục dặm.
Thiên Dực phong lúc này bắt đầu run rẩy, trước hết là từng khối băng to lớn rơi xuống, tiếp theo là trong mắt chim ưng bắn ra một luồng sáng rực, sau đó cả Thiên Dực phong đột ngột mọc lên từ mặt đất, hóa thành một con chim ưng khổng lồ ngạo nghễ nhìn thiên hạ.
Trên tầng mây, chớp điện càng lúc càng dày đặc, tất cả đều đánh xuống thân thể con chim ưng khổng lồ.
Nhưng chim ưng khổng lồ không hề sợ chút nào, ngược lại còn ngửa mặt kêu dài, âm thanh phát ra chấn động trời cao, lập tức đánh vỡ tất cả khối băng trong phương viên chục dặm.
Hai cánh giang ra che phủ mặt đất, cuồng phong mạnh mẽ thổi tan mây đen, để lộ bầu trời sáng ngời khiến người ta cảm thấy như mây tan trời vỡ.
Lúc này, chim ưng khổng lồ cúi đầu hót nho nhỏ, phát ra một ý niệm cố chấp mạnh mẽ in vào trong trái tim của Thiên Lân.
Hơi có chút ngạc nhiên, Thiên Lân nhìn con chim ưng khổng lồ, phất tay nói:
- Bảo trọng, chúng ta còn gặp lại!
Dường như nghe được lời của Thiên Lân, chim ưng khổng lồ lạnh lùng quét mắt qua những người còn lại, sau đó giương cánh bay lên không trung, chìm vào tầng mây trong ánh mắt phức tạp của mọi người, rồi từ một con chim lớn nhỏ dần thành một điểm, cuối cùng không còn thấy nữa.
Ngọc Kiếm thư sinh rất bất ngờ, chuyện này có thể nói là ngàn năm khó thấy, ai ngờ được hôm nay lại gặp được ở vùng Băng Nguyên. Cuồng Đao vẻ mặt hờ hững, hoàn toàn không kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, nhưng lại mơ hồ toát ra mấy phần sầu lo và bất an.
Thôi Linh Cô vẻ mặt thất vọng, sớm áp chế kinh hãi.
Bà ta luôn mơ mộng với kỳ duyên, ai ngờ cứ thế mà ra đi trong im lặng, kiểu mất mát này không thể cam lòng là chuyện tự nhiên.
Bà lão xấu xí kinh khủng bất an, phẫn nộ và oán hận đầy lòng hiện lên hết trên mặt, cả ngươi cơ hồ muốn nổi điên lên được.
Ông lão trọc đầu tình hình tốt hơn, lão cũng giận dữ vô cùng, nhưng sự oán hận lại không mãnh liệt như bà lão xấu xí, ngược lại có cảm giác thất vọng nhiều hơn.
Thiên Dực bay ngang trời, thần thoại xuất hiện. Sự xuất hiện của Dực Thiên Tường sẽ mang đến cải biến thế nào cho nhân gian đây?
Việc quen biết giữa hắn và Thiên Lân có dấu hiệu của chuyện gì đây?
Tiếp theo sau đây, nơi này còn phát sinh chuyện thế nào đây?
Updated 315 Episodes