Ra khỏi phòng thí nghiệm, mới biết được nơi này là một thành phố dưới mặt đất.
Từ chiếc xe lơ lửng chỉnh tề chạy giữa không trung, những chiếc xe
kia có hình dạng khác nhau, vô cùng rực rỡ… Cao ốc bên cạnh cao ngất
giống như ngọn núi, nếu như không phải nhìn thấy nó có hình dáng kỳ lạ
còn có cửa sổ thủy tinh, thật sẽ cho rằng đây chính là núi non trùng
trùng điệp điệp.
Các toà cao ốc có mối quan hệ chặt chẽ với nhau kết nối mà thành…
trên lầu lớn là các loại ngọn đèn lập lòe chiếu rọi toàn bộ thành phố
dưới lòng đất bằng ánh sáng ngũ sắc. Không hổ là con người,
trải qua thời đại khó khăn của tận thế còn có thể đem khoa học kỹ thuật ngàn năm sau phát triển thành dáng vẻ như thế này.
Bạch Thất và Đường Nhược đứng ở cửa ra vào phòng thí nghiệm nhìn nửa
ngày. Hai người, một người là xác ướp ngàn năm trước không có tiến hóa
đến nhận thức này, một người là người tàn tật tinh thần nguyên bị hao
tổn còn chưa chữa trị xong. Hai người hai lúa, đứng trong thành Tinh
Nguyệt rộng rãi mênh mông, hoàn toàn không thể nào đặt chân, không biết
phải bắt đầu đi đường nào.
– “Chồng ơi.” Đường Nhược nhìn cảnh tượng trước mắt, ngơ ngác nói: – “Chúng ta nên đi mua tấm bản đồ trước hay không?”
Ở đâu đều là loại cảm giác như dế nhũi này, thật sự không tốt!
Bạch Thất thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của cô, nghĩ đến lần đầu
tiên cô nhìn thấy tận thế chính là tình cảnh này, anh nở nụ cười: – “Ừ,
trước tiên chúng ta nên đi mua một tấm bản đồ, sau đó tìm nơi sắp xếp.”
Trước đó ở phòng thí nghiệm, anh có thoáng nói bóng nói gió, anh trai Đường Nhược Đường Nhất Nặc cùng với những nhân viên nghiên cứu khoa học kia đều ngủ ở phòng thí nghiệm đấy. Anh cùng với Đường Nhược ở đâu cũng không sao, nhưng cần phải có một điểm duy nhất là, phải có không gian
riêng tư! Lăn ga giường còn phải nghĩ đếnn cảm nhận của người khác ở bên cạnh? Loại chuyện này, làm sao Bạch Thất anh có thể lại để cho nó xảy
ra được chứ?!
Bạch Thất nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy đầu mối, phía bên kia
hướng trên mặt đất có một thang cuốn, vì vậy nắm tay Đường Nhược đi đến
nơi đó. Đi được vài bước, sau lưng ra một chiếc xe bay màu đỏ không có
cột buồm, đứng ở bên người Đường Nhược, nhe răng cười cười: – “Người
đẹp, cần đi nhờ xe không?”
Bạch Thất nghiêng đầu ra bên ngoài dò xét nói: – “Tôi cùng vợ của tôi tự đi được rồi, tạm thời không cần nhờ xe, cám ơn.”
Người nọ nhìn thấy Bạch Thất, nụ cười tươi như hoa cứng đờ trên mặt.
Ặc, hôm nay vô tình gặp được mười lăm cô gái, như thế nào tất cả đều là
hoa đã có chủ thế chứ!
Nhìn hắn buồn vô cớ rời đi, Đường Nhược có chút kỳ quái: – “Chiếc xe
kia giống như xe taxi ấy ư, tại sao không có nhãn hiệu gì hết vậy?”
Bạch Thất nói: – “Chiếc xe kia là đến bắt chuyện.”
Đường Nhược: – “…”
Cho dù Bạch Thất không tiến hóa trọn vẹn mấy ngàn năm này nhưng chỉ
số thông minh vẫn có thể sánh vai cùng với con người ngàn năm sau đấy.
Anh vừa đi vừa nhìn, kéo tay Đường Nhược đi đến trạm chờ xe buýt. Tự
nhiên, ở đây cũng có người đang đợi xe buýt.
Bạch Thất dùng nụ cười chân thành cùng thái độ thân thiện hỏi thăm
tuyến đường mà bọn họ muốn đi đến mặt đất, còn có ý định muốn mua nhà
hoặc phòng cho thuê vừa ý, nơi cầm hoặc bán một vài thứ gì đó. Ở ngàn
năm sau, anh không có vỏ bọc ngoài “tiên tri” tự động như trước, vừa rồi ở phòng thí nghiệm cũng có thể nghe được, anh trai của Đường Nhược ở
chỗ này cũng không tính là người có thế lực. Anh đã không có ba năm biết trước tất cả ở tận thế như trước, nếu anh muốn cùng Đường Nhược ở chỗ
này sống qua ngày tốt lành không bị người khác bắt nạt, tất cả cần phải
tiến hành thật tốt.
Người ở chỗ này chờ xe buýt cũng không phải dị năng giả cường đại gì, thậm chí đều là giai cấp thuộc tầng chót làm công ăn lương ở thành Tinh Nguyệt, nhìn thấy Bạch Thất cùng Đường Nhược, tuy nhiên ăn mặc quần áo
tơ tằm bình thường nhất, nhưng khí chất so với những dị năng giả chinh
chiến nhiều năm ở bên ngoài cũng không kém bao nhiêu. Nghĩ đến có lẽ là
dị năng giả đến từ thành phố khác, nên cũng đem tình huống nơi này một
năm một mười kể chi tiết cho hai người.
Thành Tinh Nguyệt vẫn còn là thành phố cấp hai. Phân loại thành thị
dựa trên diện tích thành phố lớn hay nhỏ, ngoài ra còn có số lượng dị
năng giả cường đại là bao nhiêu mà quyết định đấy. Ngồi một tuyến xe là
có thể đi đến mặt đất. Ở thành phố dưới mặt đất đi nên đi nơi nào tìm
phòng cho thuê hoặc mua nhà, trên mặt đất đi nơi nào mua nhà hoặc phòng
cho thuê, tất cả đều nói rất chi tiết. Chỉ có một điều, bọn hắn đặc biệt nhắc nhở đối phương: đồ vật trên mặt đất quý hơn rất nhiều so với dưới
mặt đất, nhưng được luật pháp Liên Bang bảo vệ nhiều hơn.
Bạch Thất mỉm cười gật đầu cùng Đường Nhược ngồi trên một tuyến xe
buýt. Theo như lời người nọ nói, xem ra tình hình ở đây cũng dựa theo
đẳng cấp nhìn người của thế giới. Thực lực cường đại cùng có tiền thì
được ở lại trên mặt đất, thực lực nhỏ yếu thì ở lại dưới mặt đất. Ở lại
dưới mặt đất còn có một loại tình huống, giống như Đường Nhất Nặc muốn
làm một ít thí nghiệm bí mật không muốn người khác biết.
Xe buýt giống như tàu điện ngầm có tốc độ rất nhanh, ở con đường
riêng biệt giữa không trung chạy được năm phút đồng hồ, để cho Bạch Thất và Đường Nhược nhìn thấy ánh mặt trời trên mặt đất.
Toàn bộ thành Tinh Nguyệt giống như căn cứ thành phố A mà hai người
bọn họ ở tận thế, trên không tất cả đều là đồ vật giống như tấm PC che
phủ. Ngẫu nhiên sẽ có con muỗi vô cùng lớn chạm vào tấm màn chắn bao phủ trên thành Tinh Nguyệt, bị một mồi lửa thiêu cháy những con muỗi này.
Trên mặt đất có con đường rộng rãi, có thể cho phép chiến xa thông hành.
Sau khi trải qua một ngàn năm, chiến xa cùng có hình dáng rất giống
xe của Chu Minh Hiền cải tạo. Có bốn bánh, có ba bánh, có hai bánh.
Giữa không trung có xe buýt đang chạy, người trên xe đi qua thành phố này đều rất ít. Cả một những thứ kia đều giống trong phim ảnh thành
Tinh Tế.
Bạch Thất kéo Đường Nhược đi đến con đường phồn hoa nhất ở thành Tinh Nguyệt. Chuyện đầu tiên phải làm, bọn họ đến thẳng tiệm cầm đồ để mua
bán vật phẩm. Vừa rồi lúc lên xe buýt, hai người đã quét qua thân phận
khí Liên Bang trên cổ tay mình, kiểm tra số dư còn lại rồi.
Thân phận khí Liên Bang này cũng giống như CMND trước tận thế, ở chỗ
này còn có thêm công dụng số điện thoại và tài khoản ngân hàng.
Đường Nhất Nặc chuẩn bị thân phận khí Liên Bang cho Bạch Thất, đồng
tiền Liên Bang ở bên trong chỉ có thể đủ cho hai người ngồi một chuyến
xe buýt, đoán chừng ngay cả ăn một chén Mì Dương Xuân đều cũng bị xem
như ăn cơm chùa mà bị đuổi đánh ra ngoài! Có anh trai keo kiệt như vậy, ngoại trừ cười ‘Ha ha’ hai cái, còn có thể nói được gì chứ?!
Nơi này là một tiệm cầm đồ nổi danh nhất thành Tinh Nguyệt, theo như
lời từ đầu đến cuối của thổ địa, ở chỗ này cầm đồ đạc chưa từng xảy ra
tranh cãi gì, chứ đừng nói có tình huống ra nặng tay. Cũng bởi vì danh
dự và bản lĩnh giữ bí mật số một, cho nên toàn bộ thủ tục phí đều là đắt nhất ở thành Tinh Nguyệt đấy.
Bạch Thất ở nơi không người đưa tay thoáng ngưng tụ hệ băng của chính mình, quả nhiên phát hiện dị năng của thân thể này giống như đời trước
chỉ có cấp ba mà không phải cấp sáu sau này cùng Đường Nhược xông pha ở
tận thế, dị năng vẫn còn yếu kém như vậy, tự nhiên anh cũng không dám
nghênh ngang để Đường Nhược lấy đồ quý giá ra rêu rao, tìm tiệm cầm đồ
như vậy là tốt nhất.
Đường Nhược cũng phóng thích dị năng tinh thần lực của chính mình,
ngược lại phát hiện dị năng của mình vẫn là cấp sáu, trong tay biến ảo
thành một hình dạng, cũng tồn tại giống như ở tận thế đều có thể tùy
theo ý mình mà thành.
Bạch Thất nhìn cô nói: – “Chắc là lúc tinh thần nguyên của em xuyên thẳng qua, cho nên cơ thể này mới có dị năng cấp sáu.”
Dị năng của cô bởi vì cùng mình găp nhau mà làm chậm trễ mất hai mươi bốn năm. Bạch Thất thở dài, kéo tay của cô, hai người cùng bước vào
tiệm cầm đồ.
Bọn họ ở tiệm cầm đồ được đón tiếp rất nhiệt tình, nhân viên phục vụ
của cửa hàng không vì hai người ăn mặc bình thường mà khinh rẻ đối
phương.
Bạch Thất ra hiệu Đường Nhược lấy một viên hồng ngọc mang ra. Nhân
viên cửa hàng vừa nhìn thấy hồng bảo thạch này, tuy trong mắt có chút
tỏa sáng nhưng cuối cùng cũng không có hành động bất thường nào, cẩn
thận cầm lấy đánh giá, sau khi dùng dụng cụ kiểm tra, liền báo ra cái
giá: – “Cầm giá 1.000 đồng Liên Bang, thủ tục phí 100 đồng Liên Bang.”
Trong lòng Bạch Thất thoáng tính toán tỷ giá, vừa rồi tiền xe ngồi xe buýt là hai đồng Liên Bang. Như vậy tính toán ra, giá của hồng ngọc này thật ra hời hơn so với trước tận thế đấy. Dù nói thế nào, trước tận thế hồng ngọc cũng chỉ bằng hai đồng tiền vé xe, tuyệt không cần phải mất
1.000 đồng để mua một viên như thế này đâu đấy. Vì vậy Bạch Thất lại vô
cùng hòa nhã hỏi thăm giá cả của những vật này.
Được giá cao nhất chính là đồ bằng ngọc, thứ hai là thủy tinh, rồi
sau đó mới là kim cương, các loại bảo thạch còn phải chờ kết luận. Bạch Thất tiếp tục hỏi thăm giá cả của chiến xa bốn bánh.
Người nọ nhìn thấy Đường Nhược lấy ra một viên hồng ngọc mà trên mặt
không có chút đau lòng gì, thái độ càng thêm thân thiết nói cho hai
người.
Chiến xa bốn bánh chiến có giá cả cao nhất, đi ra ngoài độ an toàn
cũng tốt nhất, nhưng giá tiền thấp nhất cũng phải 10 vạn đồng Liên Bang. Giá cả còn tăng cao đấy, có chiếc còn bán hơn 100 vạn đồng Liên Bang
đấy.
Chiến xa hai bánh là rẻ nhất, giai đoạn thấp nhất chỉ cần 5.000 đồng
Liên Bang là có thể mua được. Nhưng không có cửa sổ xe, nói trắng ra
cũng chỉ dùng để thay công cụ đi bộ mà thôi.
Bạch Thất gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại ra hiệu Đường Nhược lấy ra một
viên tinh hạch do giết zombie ở tận thế để cho nhân viên cửa hàng định
giá. Thật ra anh cảm thấy loại vật này có lẽ không đáng tiền. Bởi vì
loại vật này ở ngàn năm sau tính ra rất gân gà, dùng để nâng cao dị năng lại còn có tác dụng phụ, tốt nhất dùng chung với nước trong không gian
để có thể nâng cao dị năng nhanh chóng hơn.
Nhân viên cửa hàng kia vừa nhìn thấy tinh hạch, ánh hào quang trong
mắt phóng đại, đưa tay đến gần: – “Vị khách này có thể cho tôi nhìn kỹ
vật này một chút được không?”
– “Xin cứ tự nhiên.” Bạch Thất nói.
Cửa hàng coi trọng danh dự, anh biết rõ đối phương không sẽ vì một viên tinh hạch mà nảy lòng tham.
Nhân viên cửa hàng chắc chắn không có lén lút tiến vào phòng nhỏ gì
đấy, như Bạch Thất thấy đấy, cửa hàng của bọn họ mở ở chỗ này mấy trăm
năm, coi trọng chính là danh dự. Buôn bán trên trăm vạn đồng Liên Bang
cũng có thể làm, ở đâu lại tham một viên tinh hạch của bọn họ.
Sau khi ở trước mặt hai người nghiên cứu tỉ mỉ nhiều lần, nhân viên
cửa hàng đó hưng phấn nói: – “Không biết quý khách còn bao nhiêu tinh
hạch này? Nếu đồ còn nhiều thì tôi chắc chắn sẽ cho quý khách một cái
giá tốt nhất.”
Bạch Thất cau đôi chân mày: – “Nếu như có tổng cộng hơn 200 viên thì tính toán như thế nào?”
Đường Nhược âm thầm quan sát vẻ mặt của nhân viên cửa hàng, nhìn thấy hắn lúc nghe Bạch Thất nói có hơn 200 viên, vẻ mặt càng hưng phấn hơn.
Cô thầm nghĩ, xem ra tinh hạch ở chỗ này chắc là có giá nhất rồi. Nếu
được như vậy, vậy thì tốt quá rồi. Bởi vì mấy năm trôi qua, bọn họ không thiếu nhất chính là tinh hạch. Ít nhất thì cũng có hơi mười vạn viên,
ai bảo lúc trước ở nước Hoa, khắp nơi trên mặt đất đều là zombie, khoảng hơn mười tỷ đâu chứ?!
Cảm giác dế nhũi lập tức biến thành địa chủ, thật sự là thoải mái!
Nhân viên cửa hàng nói: – “Nếu quý khách mang hơn 200 viên tinh hạch
này đều bán trong tiệm chúng tôi, tôi đồng ý trả cho ngài mỗi viên 2.000 đồng liên bang.”
2.000 nhân 250. Có thể có được 50 vạn đồng liên bang.
Bán đi chính là 250 viên tinh hạch, có thể có được 50 vạn đồng liên bang. Nếu như bán đi hơn mười vạn viên kia trong không gian…
Đường Nhược muốn che miệng.
Bạch Thất bình tỉnh bắt lấy tay Đường Nhược, trên mặt mang theo một
tia khó xử nói: – “Nếu như tất cả đều bán trong tiệm của các người, tôi
sợ…” Nói xong, nhìn Đường Nhược, tiếp tục nói: – “Cậu em trai này, có
lẽ cậu cũng có thể nhìn ra chúng ta là người mới đến thành Tinh Nguyệt, tất cả còn chưa quen cuộc sống nơi đây, trước đó….” thoáng dừng một
chút, anh lại nói: – “Người thân trong nhà vợ của tôi không đồng ý cho
chúng tôi đến với nhau, nhưng cô ấy đối với tôi tình sâu nghĩa nặng, cho dù mang theo đồ quý giá nhất trong nhà cũng muốn ra đi cùng tôi sinh
sống cùng một chỗ. Cho nên lần này nếu tôi đem đồ vật trong nhà cô ấy
bán cùng một nơi như thế, nếu bị người trong nhà cô ấy biết…”
Vẻ mặt nhân viên cửa hàng kia đầy vẻ thấu hiểu nói: – “Quý khách yên
tâm, trong tiệm chúng tôi chú ý nhất là danh dự, chưa bao giờ nói ra cho người khác biết lai lịch của đồ đạc. Mà vợ chồng nhỏ như hai người cũng thật không dễ dàng…” trước đó người đàn ông này còn hỏi hắn giá cả của
chiến xa, chắc chắn là muốn bán đi những vật này để mua chiến xa, sau đó ra ngoài săn giết dị thú để nuôi lão bà đây này. Nhân viên cửa hàng
mạnh mẽ đầy kiên quyết nói: – “Như vậy đi, anh đem toàn bộ tinh hạch bán cho tôi, tôi trả giá 2.200 một viên cho hai người, lại chiết khấu thủ
tục phí cho hai người, như thế nào?”
Bạch Thất mỉm cười gật đầu.
Đường Nhược quýnh:-( 囧 quýnh:-( 囧.
Bạch Thất chỉ là mở miệng kể ra một câu chuyện máu chó như thế mà lại có thêm hơn mấy vạn đồng Liên Bang. Cái miệng này sau khi xuyên qua
ngàn năm vẫn khéo léo như vậy!
Updated 433 Episodes