Edit: Tạ Quỳnh Anh
Beta: Sakura
Bạch Thất nhìn thấy cũng vui mừng cười, mặc dù anh sớm biết ở kiếp
trước Chu Minh Hiền là người phát minh ra xe chiến đấu tuy nhiên tận mắt thấy chiếc xe chiến đầu tiên xuất hiện tại đoàn đội mình cũng là cảm
giác mới lạ.
Chiếc xe chiến này tuy không thể bằng xe chiến căn cứ đưa ra ở 3 năm
sau nhưng cũng có hình có dạng. Lốp xe được kim loại bao bọc như vậy
phòng ngừa lốp xe bị làm nổ, kim loại này không giống với các thiếc khác nó được cải tạo để đối phó với dị năng giả hệ Kim. Hai bên thân xe có
những lưỡi cắt rất sắc nhọn đoán chừng nếu chạy nhanh có thể tàn sát rất nhiều zombie. Hơn nữa Chu Minh Hiền lắp đặt rất nhiều súng ống lên thân xe. Anh nói với giọng điệu rất tự hào:
“ Cái lưỡi dao bên cạnh thân xe có thể co rút lại đấy, vì vậy mọi
người không sợ bị thương khi mở cửa xe. Còn nữa tôi dùng một lượng lớn
bạch kim bao bọc thân xe như vậy vừa tăng độ cứng vừa có tác dụng ngăn
ngừa năng lực ‘nam châm hút sắt’ của dị năng giả hệ Kim”
“ Bạch kim?” tất cả mọi người đều chấn kinh rồi “ Anh còn đi thu mua bạch kim?”
Bạch kim cứng hơn kim loại bình thường khác, làm mội chiếc nhẫn bé
đều quý vô cùng rồi thế mà Chu Hiền Minh dám dùng bạch kim để bao bọc cả một chiếc xe. Cỡ nào xa xỉ! cỡ nào giàu! Cỡ nào tùy hứng!
Chu Hiền Minh cười nói: “ Hồi trước chúng ta đi vào kho bạc lấy vàng
còn có một chút bạch kim, tôi lại vào trong căn cứ thu mua một ít chỉ
dùng để bọc mấy chiếc xe thôi, nhiều hơn nữa cũng không có. Nhưng mà..”
Anh dừng một chút lại nói tiếp: “ Bạch Kim có độ nóng chảy rất cao. Tôi nhờ đoàn đội Thiên Nhai hỗ trợ, mười mấy người gần mười ngày mới làm
xong một chiếc. Nếu bọc hết xe của chúng ta thì tối thiểu cũng phải mất một tháng. Hiện tại vì thời gian không đủ nên chỉ có thể đặt lên những
chiếc xe khác một ít dụng cụ công kích thôi. “
“ Không có việc gì, mang theo bạch kim chúng ta đến lúc đó tìm một chỗ rồi cùng làm.”
Mọi người lại đi lên sờ cái xe này, Lưu Binh phát hiện một vấn đề: “ Bạch kim không phải màu trắng ư? Sao xe này vẫn là màu đen vậy?”
Phan Đại Vĩ nói: “ Tiểu Lưu, cháu có nghe nói qua trên thế giới này có Sơn? “
Lưu Binh: “…”
Phương pháp tốt để vũ nhục chỉ số thông minh.
Đã quyết định không thể không đi thành phố N đê lấy vũ khí, vậy thì
thừa dịp đối phương chưa chính thức khai chiến mọi người đều chuẩn bị
tốt.
Đường Nhược và các cô gái đi phòng bếp chuẩn bị thêm đồ ăn, càng nhiều đồ càng tốt cho dù là bánh bao chay cũng được.
Nhóm đàn ông một nhóm người ra ngoài cùng đoàn đội Thiên Nhai đi căn
cứ đổi đồ ăn, đồ ăn trong căn cứ đổi được bao nhiêu hay bấy nhiêu hoặc
là mang tinh hạch ra giá cao thu mua lương thực.
Còn có người ở lại giúp đỡ Chu Minh Hiền cải tạo vỏ ngoài xe.
Phân công hợp tác đều không thể thiếu được. Lúc này bọn họ vô cùng nghiêm túc!
Lúc xế chiều, tầng trên của căn cứ cũng đưa ra quyết định: Tiên lễ
hậu binh, bài trừ bên ngoài trước sau đó ổn định nội bộ căn cứ.
Bọn họ đưa ra rất nhiều điều quy ước, ví dụ như quy định đoàn đội Tùy Tiện không thể vượt quá 4 điều: tổng số người không thể vượt quá 2000
người, còn có quy định giao vật tư mỗi tháng, mỗi ngày làm một ít nhiệm
vụ tất nhiên cũng đưa ra thù lao tương ứng làm cho đối phương cảm thấy
bọn họ đối xử không tệ.
Là một nhân tài, muốn cố gắng tranh thủ.
Các lão đại tại căn cứ cho rằng mình giống thầy giáo biết rõ một học
sinh khá giỏi nhưng lại cúp học trốn đi chơi hoặc còn đi ăn cắp thì cần
ân cần dạy bảo cậu ta để cậu ta đi về đúng chính đạo.
Quả thực dụng tâm lương khổ.
Lần này chủ tịch Nguyên đích thân tới làm thuyết khách.
Trước khi chủ tịch Nguyên đến thì thư ký của tướng Tiền cũng tới mang đến tin tức kinh người, cậu hai của Lưu Binh, Lý Văn Hỉ thật sự ở tại
căn cứ thành phố H.
Thư ký của tướng Tiền đi, mọi người vô cùng cao hứng đồng thời nghĩ
đến thủ đoạn của Tào Mẫn. Người này thật đúng là lợi hại đến cậu hai của Lưu Binh ở tại căn cứ thành phố H cũng biết?
Lưu Binh nhớ lại rồi lấy ra một tờ giấy cậu hai của anh kí tên:” Tào Mẫn đưa trả cho tôi vật này, cho nên tôi mới tin là cậu hai của tôi ở
trên tay cô ta”
Hồ Hạo Thiên cầm tờ giấy nhìn, là giấy tờ tại thành phố H phía trên có ghi danh tự Lý Văn Hỉ.
“ Cái này…”
Mọi người đều cầm nhìn một lần.
“ Tôi cảm thấy một mình Tào Mẫn không có khả năng làm được nhiều việc như vậy. Dù phòng thí nghiệm có Nhà họ Chu giúp đỡ nhưng đưa tay tới
tận căn cứ H đấy. Tôi nghĩ tướng Tiền không có thì Nhà họ Chu cũng không thể có” Hồ Hạo Thiên phân tích “ Hơn nữa nếu trong tay Nhà họ Chu có
cậu hai của Lưu Binh cũng không thể nào cho tới bây giờ mới tiết lộ cho
Tào Mẫn, mà phải ở thời điểm sự kiện bột mì của Chu Thụ Quang, lúc đó
đại tướng Chu sẽ ra mặt để đặt điều kiện”
“ Hơn nữa tại thời điểm chúng ta từ chối tham gia nhiệm vụ Biên Hòa,
lại để cho Nhà họ Chu lấy ra một lượng lớn vũ khí, nếu Nhà họ Chu biết
rõ cậu hai của Lưu Binh khẳng định đưa ra điều kiện để chúng ta đi trợ
giúp nhiệm vụ Biên Hòa với Chu Thụ Quang chứ không phải bó tay chịu trói như vậy.” Đường Nhược ở một bên phân tích.
“ Cho nên…” Dương Lê nhìn Đường Nhược nói khẽ.
“Người hợp tác với Tào Mẫn là Nguyên Trinh” Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất cơ hồ cùng một lời. Chỉ có người tùng làm chủ tịch quốc gia mới có nhân mạch như vậy, biết rõ ràng sự tình của tướng Tiền và tướng Chu. Tất cả
mọi người đột nhiên khẽ giật mình.
Một người lãnh đạo quốc gia, một lòng vì dân vì nước như chủ tịch
Nguyên cũng sẽ hèn hạ vô sỉ như vậy. Quả thực phá vỡ tất cả nhận thức
trước đây. Hiện tại, mọi người đều cảm thấy nội tâm lạnh lẽo.
Đứng ở nơi càng cao, phong cảnh nhìn thấy càng nhiều. Đương nhiên những nơi dơ bẩn đều nhìn một cái là thấy hết rồi.
Mọi người thảo luận trong chốc lát rồi đi ra nghênh tiếp chủ tịch Nguyên.
Chủ tịch Nguyên rất có phong phạm đứng ngoài đại môn đợi người thông
báo rồi mới đi vào hơn nữa chỉ đi cùng thư kí, vệ sĩ đều không mang tới.
Tuy nhiên Hồ Hạo Thiên không dẫn chủ tịch Nguyên tới nhà mình mà lại để cho người đưa ông ấy vào đình nghỉ mát.
Chủ tịch Nguyên không có tỏ ra không hài lòng mà đứng tại đại viện
đánh giá qua một chút, thần sắc ôn hòa cười nói: “ Mọi người ở đây bài
chí phong cảnh không tệ còn lớn hơn cả đại viện quân đội. Lúc trước thật là làm cho mọi người đánh bậy đánh bạ một cái nơi ở thật tốt nha.”
Bạch Thất kéo Đường Nhược ngồi xuống quạng quẽ nói: “ Trời tối rất
nhiều muỗi, chủ tịch Nguyên vẫn cứ nên mở cửa ở mái nhà nói thẳng đi.”
Chủ tịch Nguyên nhìn Bạch Thất ánh mắt khẽ lay động: “ Bạch Ngạn, có thể buông tay, tôi cam đoan mai sau căn cứ sẽ không động tới mọi người
mảy may. Mọi người cũng không cần côd chấp như vậy, giống như lúc trước
chống lại zombie triều mọi người cần đồng tâm hiệp lực.”
Phan Hiểu Huyên cũng không e ngại chủ tịch Nguyên, tiến lên một bước
hỏi: “ Vậy căn cứ sẽ xử lý Tào Mẫn như thế nào? Bỏ qua sao?”
Chủ tịch Nguyên khẽ nhíu lông mày sau một thoáng mới chậm rãi nói: “
Cô ta cũng có công với căn cứ, tinh thạch cấp 2 tác dụng rất lớn, mà mọi người cũng không tổn thấy cái gì, tất cả mọi người bỏ qua đi”
“ Như vậy bỏ qua?” Hồ Hạo Thiên cười cười “Chủ tịch Nguyên, ông cảm
thấy chúng tôi đang đóng phim truyền hình? Căn cứ hành hạ chúng tôi trăm ngàn lượt mà chúng tôi lại đối với căn cứ lưu luyến không rời sao?”
Hồ Hạo Thiên nói một câu làm tất cả mọi người nở nụ cười.
“ Ví von dùng không tệ lắm, Hồ đội trưởng”
“ Đây không phải ví von, đây là hỏi lại”
Hôm nay tất cả mọi người không có thái độ cung kính với chủ tịch Nguyên, tất cả đều cười lạnh.
Còn Bạch Thất cũng không có biểu lộ ra phẫn nộ gì. Kế hoạch tất cả
đều đã chuẩn bị tốt, một khi anh quyết định làm việc gì cũng sẽ không bỏ dở giữa chừng, anh chỉ vào cửa nói:” Đội trưởng của chúng tôi đã nói
tất cả những gì cần nói rồi, chủ tịch Nguyên, cửa ở bên kia, ngài đi
thong thả, không tiễn”
Mặt khác tất cả mọi người cũng thủ thế “ Thỉnh” Nguyên chủ tịch: “ Đi thong thả không tiễn”
Chủ tịch Nguyên ở Hoa hạ cũng từng là người lãnh đạo cao nhất, giờ
phút này cho dù có kiềm chế cũng nhịn không được, sắc mặt trắng xanh: “ Bạch Ngạn, cậu có thể nghĩ kĩ, căn cứ đối với mọi người rút cuộc là ý
nghĩa thế nào. Đám người các cậu có người già trẻ nhỏ nếu không có căn
cứ bảo vệ các cậu định như thế nào mang bọn họ ra bên ngoài ở lại, chỉ
cần chúng ta làm điện báo tất cả các căn cứ khác cũng sẽ cự tuyệt các
cậu vào ở”
Updated 433 Episodes