Chương 9

9.

Ba ngày sau, Đinh Tư Tư đứng bên ngoài biệt thự cầu xin tôi, bảo rằng có chuyện quan trọng muốn nói cho tôi biết.

Khi binh lính đến báo cáo, tôi đang ăn lẩu cà chua với Lâm Lung.

Tâm trạng của tôi không tệ lắm, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý cho cô ta vào.

Đến lúc nhìn thấy Đinh Tư Tư, tôi gần như không thể nhận ra cô gái trước mắt mình.

Cô ta bị đánh bầm dập, cả người chi chít vết thương, đâu còn dáng vẻ của hoa khôi trường trước đây nữa.

Từ lúc vào cửa đến giờ, cô ta khiếp sợ đánh giá biệt thự thoải mái xa hoa, trong mắt tràn đầy sự tham lam.

Ánh mắt của cô ả lại nhìn xuống nồi lẩu của tôi và Lâm Lung, không kìm nén được li3m li3m môi:

Tôi hỏi:

“Cô tìm tôi có việc gì?"

Đinh Tư Tư ra vẻ thần bí nói:

“Tôi biết một bí mật có tác dụng lớn với căn cứ có thể nói cho cô biết, nhưng cô phải đồng ý cho tôi chỗ ở và vật tư.”

Tôi liếc nhìn cô ta:

“Phải xem bí mật cô nói đáng giá bao nhiêu đã. Cô yên tâm, con người tôi trước giờ rất công bằng, chỉ cần tin tức cô đưa có giá trị thì tôi sẽ không bạc đãi cô.

Đinh Tư Tư nhìn chằm chằm vào mắt tôi, dường như muốn phán đoán mức độ chân thật trong lời nói của tôi.

Một lúc sau, cô ta mới nói:

“Ít nhất là nửa năm sau Khổng Ích Dương sẽ thức tỉnh một không gian, có thể đem bất cứ thứ gì bỏ vào trong đó.”

Tôi và Lâm Lung liếc nhau một cái, lặng yên không đáp.

Đinh Tư Tư tưởng rằng chúng tôi không tin, vội vàng nói tiếp:

“Tôi nói thật đấy.”

Tôi hỏi:

“Làm sao cô biết?”

“Tôi đã nói tôi có khả năng tiên tri mà, đây là điều tôi tiên tri ra được. Khổng Ích Dương sẽ trở thành đội trưởng của tiểu đội số 1 trong căn cứ. Tiểu đội của hắn có vô số vật tư, tôi tận mắt nhìn thấy kho hàng trống rỗng được lấp đầy, đây không phải là không gian vận chuyển thì là cái gì?"

Đinh Tư Tư cẩn thận miêu tả, tiếc thay từ đầu cô ta đã nhầm đối tượng rồi.

Tôi cười, đưa tay chỉ về phía chiếc ghế bên cạnh:

“Không gian cô nói là cái này đúng không?"

Tôi vừa dứt lời, chiếc ghế ngay lập tức biến mất.

Đinh Tư Tư ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt không thể tin nổi:

“Cô cũng có không gian?"

Tôi đi đến bên cạnh cô ta, cười nói:

“Người có không gian, vốn dĩ luôn là tôi.”

Đinh Tư Tư hoảng sợ nhìn chằm chằm tôi, giống như gặp quỷ, lẩm bẩm nói:

“Sao lại như vậy... Sao lại thế được? Không gian là của cô ư? Không phải của Khổng Ích Dương sao?”

Tôi đáp:

“Đúng thế."

Một lúc lâu sau, cô ta vừa khóc vừa cười như điên, hung hăng túm tóc mình chạy ra khỏi biệt thự.

Lâm Lung thấy thế ngây người:

“Cô ta điên rồi hả?"

Sau đó vội vàng nhắc nhở tôi:

“Tri Vi, tên cặn bã Khổng Ích Dương này đã chạy tới biệt thự nhiều lần, nói muốn quay lại với cậu. Mình gọi người đánh hắn chạy mất dép rồi, cậu đừng để hắn lừa gạt nhá! Mình nghe nói sau khi hắn vào căn cứ vẫn luôn ăn bám Đinh Tư Tư! Loại đàn ông vừa ngoại tình vừa ăn bám này là ghê tởm nhất!”

Tôi dỗ dành cô ấy:

“Mình giống người ngu xuẩn như vậy hả?"

Lâm Lung hài lòng gật đầu, sau đó bật chế độ bà tám:

“Vậy cậu và Tiêu Sách tiến triển đến đâu rồi?"

Tôi vội vàng đặt bát xuống đất rồi nói:

“Mình và anh ấy chỉ hợp tác làm việc thôi.”

Sau đó đứng dậy nói:

“Mình còn có việc, đi trước hen."

"Ai? Sao mới đó đã phải đi rồi?"

Lâm Lung gọi với theo:

“Tri Vi, mình thấy Tiêu Sách có ý với cậu đó, cậu cho ảnh một cơ hội đi!”

Gần đây tôi rất bận rộn với hình ảnh không gian.

Hình ảnh không gian giống như tên, là hiển thị hình ảnh trong không gian của tôi cho tất cả mọi người trong căn cứ bằng cách chiếu lên màn hình.

Kiếp trước, kỹ thuật này về sau mới được nghiên cứu.

Kiếp này, tôi trực tiếp nhờ Tiêu Sách giúp tôi tìm các nhà nghiên cứu có chuyên môn, đưa kết quả nghiên cứu cho họ nhờ họ nghiên cứu sâu hơn.

Điều này khiến cho kỹ thuật đó đột phá trong thời gian ngắn.

Ba ngày sau, chuyện tôi có không gian chính thức được công bố.

Vật tư trong không gian cũng được trình chiếu qua màn hình cho tất cả những người sống sót theo dõi.

Toàn bộ căn cứ sôi trào.

Trong tận thế, thiếu ăn thiếu mặc chỉ là chuyện nhỏ, không có ý chí chiến đấu và sinh tồn mới là chuyện nghiêm trọng.

Trong những ngày khó khăn nhất của nhân loại, không gian chắc chắn sẽ tiếp thêm hy vọng cho tất cả mọi người.

Có không gian, tốc độ xây dựng cơ sở hạ tầng chắc chắn sẽ được đẩy nhanh.

Không gian không tồn tại khái niệm thời gian. Bất kể là loại thực phẩm dễ hỏng, ngắn hạn nào cũng có thể được bảo quản tối đa, hoàn toàn ngăn chặn sự lãng phí tài nguyên.

Giá trị truyền cảm hứng và nâng cao tinh thần của không gian sẽ sớm vượt xa vai trò tích trữ của nó.

Nó sẽ trở thành một biểu tượng của thời đại.

Chapter