Chương 48: 48: Đánh Cược

Sức lực của Bạch Lạc rất lớn, đã đem ngón tay Xích Viêm cắn chảy máu rồi.
Trạng thái này của y, căn bản đã không muốn sống nữa rồi.
Xích Viêm hồng một đôi mắt nhìn Bạch Lạc, ý thức được Bạch Lạc cư nhiên thật sự muốn tìm chết, nháy mắt ngay cả hô hấp cũng trở nên đình trệ.
Nhìn thấy máu đỏ tươi từ trong miệng Bạch Lạc chảy ra, Xích Viêm cảm thấy trái tim mình đều sắp vỡ ra từng mảnh.
"Bạch Lạc, ngươi nhả ra cho ta, ta không cho phép ngươi chết! Mau nhả ra..."
Người trước đó còn luôn miệng nói muốn giết chết Bạch Lạc, hiện giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả người lại vô cùng gấp gáp.
Nỗi sợ hãi khó tả trực tiếp vây kín cả người Xích Viêm.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn tuyệt vọng cảm thấy cả người mình đều giống như rơi vào trong hầm băng.
Rét lạnh nói không nên lời, khiến cho huyết dịch khắp nơi trên cơ thể hắn toàn bộ đều đông cứng lại.
Cũng may hắn kịp thời đem ngón tay mình nhét vào trong miệng Bạch Lạc.
Nếu không hậu quả quả thực khó mà tưởng tượng.
Không có quá nhiều do dự.
Xích Viêm trực tiếp dùng tay đập vào sau gáy Bạch Lạc, đánh ngất y.
Nhưng mà vẫn còn máu từ trong miệng Bạch Lạc chảy ra ngoài...
Bạch Lạc mềm nhũn nằm ở đó, cả người bất động, sắc mặt trắng bệch giống như thật sự chết rồi vậy.
Xích Viêm ôm lấy cơ thể Bạch Lạc, ngay cả ngón tay cũng bất giác run rẩy.
Lúc này, Xích Viêm mới biết mình rốt cuộc đã phạm phải sai lầm gì...
Tinh thần của Bạch Lạc trước đó đã bị tổn thương do phải chịu kích thích cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc ấy, y đã tuyệt vọng tới mức đụng đầu vào tường.
Bây giờ mình lại ép y như vậy...
Dưới tình huống cảm xúc của y không ổn định như vậy, đây quả thực chính là bức Bạch Lạc vào con đường chết.
"Không sao, không sao đâu...!Bạch Lạc, ngươi sẽ không có việc gì...!Ta sẽ không để ngươi chết."
Xích Viêm ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng đã không muốn tiếp tục tính toán nhiều như vậy nữa.
Cái gì mà Bạch Lạc nói dối, cái gì mà bắt y xin lỗi Thẩm Vân Niệm...
Xích Viêm đã không muốn tiếp tục suy nghĩ về những thứ lộn xộn đó nữa.
Hắn chỉ hy vọng Bạch Lạc có thể an ổn...
Cũng giống như trước đây, ở bên cạnh hắn là được.
Thẩm Vân Niệm vốn dĩ cho rằng có thể khiến Bạch Lạc chết như vậy, lại không ngờ tới Xích Viêm cư nhiên muốn ôm Bạch Lạc đi.

Sắc mặt nàng nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Không phải chỉ là cắn rách lưỡi thôi sao?
Còn chưa có chết.
Xích Viêm gấp gáp làm cái gì?
"Cũng may Bạch Lạc chỉ là cắn rách chút da mà thôi, nhìn qua vết thương cũng không phải rất nặng.

Vương gia không cần lo lắng quá."
Thẩm Vân Niệm cố ý đem việc Bạch Lạc cắn lưỡi tự vẫn, nói thành cắn rách chút da.
Chính là vì để Xích Viêm cho rằng Bạch Lạc căn bản chính là cố ý giả bộ thành như vậy.
Đối với Thẩm Vân Niệm mà nói, nàng quả thực hận Xích Viêm đừng có đi ngăn cản Bạch Lạc thì tốt.
Vốn dĩ nàng đã ghét Bạch Lạc.
Sau khi biết Bạch Lạc chính là người mà Xích Viêm vẫn luôn muốn tìm, nàng càng hận không thể khiến Bạch Lạc ngay lập tức đi chết!
Nhưng mà bởi vì hình tượng hoàn mỹ của mình, Thẩm Vân Niệm lại không tiện nói nhiều.
"Vương gia, không bằng đưa Bạch Lạc đến chỗ ta trị thương đi.

Đại phu trong phủ ta là thần y ta vừa mời về từ Thần Y Cốc.
Y thuật của hắn vô cùng lợi hại.

Mặc dù vết thương của Bạch Lạc không quá nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là bị thương ở đầu lưỡi, rốt cuộc vẫn là sẽ đau.
Có thần y chữa trị, ta tin không quá hai ngày, hắn nhất định có thể khỏe lại."
Thế nhưng, Thẩm Vân Niệm ngoài miệng nói những lời như vậy, trong lòng lại nghĩ, đợi khi Bạch Lạc đến phủ nàng.
Nàng liền để người gọi là "thần y" kia trị chết Bạch Lạc!
Dù sao là Bạch Lạc tự mình cắn lưỡi tự vẫn, cho dù trị chết, cũng không phải là lỗi của nàng!
Trong lòng Thẩm Vân Niệm đã đang bàn tính kế hoạch như ý này.
Nhưng mà Xích Viêm căn bản không có để ý nàng ta, hoàn toàn coi lời nàng ta nói như không tồn tại.
Trong phủ Xích Viêm đã có đại phu tốt nhất.
Hà tất phải bỏ gần tìm xa, đi tìm thần y không quen biết gì?
Thẩm Vân Niệm thấy Xích Viêm không nói gì, còn coi hắn ngầm đồng ý rồi, ra hiệu đám thị vệ mình dẫn qua kia, tiếp lấy Bạch Lạc từ trong tay Xích Viêm.
Nhưng mà Thẩm Vân Niệm căn bản không ngờ tới, tay đám thị vệ kia vừa mới chạm vào cơ thể Bạch Lạc, Xích Viêm liền giống như phát điên, trực tiếp đạp cho bọn chúng ngã xuống đất.

"Cút!"
Xích Viêm căn bản sẽ không cho phép bất kỳ ai ngoại từ bản thân chạm vào Bạch Lạc.
Cho dù là nguyên nhân này, cũng không được.
Hắn không có để ý đến Thẩm Vân Niệm, mà trực tiếp ôm Bạch Lạc rời đi.

Bỏ lại một mình Thẩm Vân Niệm trong sự xấu hổ.
Thẩm Vân Niệm căn bản không ngờ Xích Viêm sẽ không cho mình mặt mũi như vậy, nháy mắt cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ lên!
Bạch Lạc!
Bạch Lạc!
Bạch Lạc!
Chính vì cái tên hỗn đản đáng chết, Xích Viêm mới sẽ đối xử với nàng như vậy!
Rồi sẽ có một ngày, nàng muốn tận tay kết thúc tính mạng của tên hỗn đản này.
Khiến y vạn phần thống khổ mà chết!
————
Vết thương của Bạch Lạc bởi vì phát hiện kịp thời, vì vậy không phải đặc biệt nghiêm trọng.
Nhưng mà miệng y hiện giờ khó có thể nói chuyện được.
Xích Viêm nhìn chằm chằm Bạch Lạc.
Trong mắt là tình cảm khó có thể nói rõ...
Tình huống này, hắn đã không muốn lại gặp phải nữa.
Bạch Lạc cứ hết lần này đến lần khác tìm chết, khiến Xích Viêm rất tức giận.
Mặc dù trong lòng hắn, Bạch Lạc không phải rất quan trọng.
Nhưng hắn lại ngoài ý muốn không muốn Bạch Lạc cứ chết đi như vậy.
Cho nên, đợi tới khi Bạch Lạc mở mắt, y thế mà lại nhìn thấy đệ đệ muội muội của mình xuất hiện ở trước mặt mình.
Đặc biệt là tiểu đệ của y, lúc nhìn thấy Bạch Lạc quả thực vô cùng hưng phấn.
"Đại ca, vương gia nói lúc huynh chấp hành nhiệm vụ bị thương.

Bảo bọn đệ cùng qua đây thăm huynh."
"Đúng vậy, đúng vậy!"

Bọn chúng những năm này mặc dù lớn lên dưới sự bao bọc của Bạch Lạc, hiện tại đã là không cần lo ăn mặc rồi.
Nhưng mà, lại trước giờ chưa từng đến nơi khí phách như vương phủ này.
Sau khi đám nhóc này vào vương phủ, quả thực vô cùng phấn khích.
Bọn chúng mới đầu còn lo lắng cho Bạch Lạc.
Bây giờ nhìn thấy Bạch Lạc có thể tỉnh lại, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười đặc biệt vui vẻ.
Nhưng mà trong mắt Bạch Lạc lại không có một chút ý cười.
Y mở to hai mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, tựa hồ toàn thân đều đang run rẩy.
Nơi không xa, Xích Viêm ôn hòa nói nói cười cười với đám trẻ, đám trẻ cũng thân mật gọi hắn là đại ca ca.
Nhưng mà người gọi là đại ca ca này, ở trong mắt Bạch Lạc lại là một tên ác ma khiến y tràn ngập sợ hãi!
Xích Viêm cư nhiên thật sự tìm đám đệ đệ muội muội của mình qua đây!
Hành động như vậy của hắn, không thể nghi ngờ là đang nói với Bạch Lạc: Đừng nghĩ dễ dàng chết đi như thế.
Đệ muội ngươi đều ở trong tay ta.
Nếu như ngươi chết rồi, ta sẽ khiến bọn chúng từng người từng người một đều bồi táng cùng ngươi!
Trong mắt Bạch Lạc đã bắt đầu tràn ra nước mắt.
Y cắn chặt hàm răng mình, hận không thể giết chết Xích Viêm!
Hắn sao có thể như vậy?
Bạch Lạc muốn mở miệng, bảo đám trẻ kia rời khỏi nơi này, nhưng mà miệng vừa mới mở ra, đầu lưỡi y liền một trận đau nhức.
Hoàn toàn không có cách nào nói rõ ràng...
Xích Viêm còn cố tình nói với Bạch Lạc: "Đệ đệ muội muội của ngươi tạm thời ta sẽ sắp xếp chúng ở trong vương phủ.

Cuộc sống mà ngươi cho bọn chúng trước đây quá tệ rồi, sau này ra sẽ chăm sóc chúng thật tốt!"
Sau khi nói xong, Xích Viêm liền sai người dẫn đám trẻ đi.
Cửa nhanh chóng bị đóng lại.
Nước mắt Bạch Lạc nháy mắt từ trong mắt chảy ra ngoài.
Xích Viêm đi đến trước mặt y, vương tay giúp y lau đi nước mắt.
Nước mắt như vậy, Xích Viêm đã từng nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng mà lần này, hắn lại cảm thấy đau lòng...
Xích Viêm hôn lên môi Bạch Lạc, ôm y, hôn y.
Thanh âm tràn đầy cảnh cáo kia vang lên giữa nụ hôn.
"Bạch Lạc, ngươi không phải đã quên những điều trước đây ta đã nói với ngươi rồi chứ? Nếu như ngươi muốn chết, ta sẽ để đệ muội ngươi cùng bồi táng.
Vậy nên nếu như ngươi không muốn để việc như vậy xảy ra, sau này đừng làm ra những chuyện tự hại mình nữa."
Xích Viêm biết hành vi của mình bỉ ổi cỡ nào.
Trươc đây hắn đều khinh thường làm những việc như vậy.

Nhưng bây giờ hắn lại bi ai phát hiện, bản thân chỉ có làm như vậy mới có thể giữ được Bạch Lạc.
Cũng không biết sự việc rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào đã xảy ra thay đổi như vậy...
Trước đây người thà chết cũng không muốn rời xa mình, một lòng một dạ yêu mình.
Bây giờ trong mắt lại chỉ có trốn chạy.
Thậm chí Bạch Lạc thà chết, cũng không muốn lưu lại bên cạnh mình!
Vì vậy Xích Viêm chỉ có thể dùng phương thức bỉ ổi như vậy để níu giữ Bạch Lạc.
"Ngươi nghe lời, cũng ngoan một chút.

Ta sẽ để bọn chúng sống tốt."
Cái hôn của Xích Viêm từ trên môi Bạch Lạc dịch xuống dưới.
Bạch Lạc vô lực nhắm mắt lại.
Y thuận theo để Xích Viêm hôn y.
Trong lòng nồng đậm sỉ nhục.
Người này lúc trước có thể ấn đầu mình trên đất, lúc sau lại có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà hôn mình.
Nhưng mà Bạch Lạc không có cách nào giống như Xích Viêm, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì...
Trái tim y sớm đã một lần lại một lần bị giày vò mà chết đi.
Cho dù đã từng yêu Xích Viêm, sâu đậm tới nguyện ý chết vì hắn.
Nhưng mà bây giờ, tình yêu này cũng đã bị chính Xích Viêm làm hao mòn hết rồi.
Cái hôn của Xích Viêm rơi trên người Bạch Lạc, Bạch Lạc cũng không còn hạnh phúc và vui vẻ như trước kia nữa, chỉ có nồng đậm khuất nhục.
Cái hôn kia giống như lưỡi dao rơi trên người y, đem trái tim y lăng trì từng mảnh từng mảnh, khiến y thống khổ và khó chịu như vậy.
Ở nơi Xích Viêm không nhìn thấy, Bạch Lạc đem ngón tay nắm chặt lại thành quyền.
Trong lòng âm thầm thề.
Y sẽ báo thù hắn.
Sẽ thật hung ác báo thù hắn!
Kỳ thực Bạch Lạc đã phát hiện, Xích Viêm tựa hồ có chút khác biệt đối với y...
Xích Viêm mặc dù chán ghét y khinh thường y, nhưng chết cũng không chịu buông tha y.
Thậm chí ngay cả để y chết đi đều không nguyện ý.
Vì vậy Bạch Lạc muốn cược một ván, y muốn để Xích Viêm yêu mình.
Tình yêu của y không phải rẻ mạt sao?
Y muốn nói với Xích Viêm, tình yêu của Xích Viêm cũng căn bản không đáng một đồng!
Y muốn sau khi y chết đi Xích Viêm hối hận không kịp, đêm ngủ không được.
Thống khổ tới khóc lóc khổ sở, cuối cùng ôm hận hết đời!.

Chapter
1 Chương 1: 1: Y Sắp Chết
2 Chương 2: 2: Dược Cổ
3 Chương 3: 3: Tên Hề Nhảy Nhót
4 Chương 4: 4: Nếu Có Thể Chết Đi Thì Tốt
5 Chương 5: 5: Ta Chán Ghét Y Còn Không Kịp
6 Chương 6: 6: Không Thể Nói
7 Chương 7: 7: Cho Dù Hủy Đi Cũng Không Nhường Cho Người Khác
8 Chương 8: 8: Tên Hạ Tiện Không Biết Xấu Hổ
9 Chương 9: 9: Quỷ Kế Dục Cự Hoàn Nghênh
10 Chương 10: 10: Một Bát Mì Trường Thọ
11 Chương 11: 11: Người Đáng Chết Chính Là Đáng Chết
12 Chương 12: 12: Cẩu Đồ Vật
13 Chương 13: 13: Quá Sai Rồi
14 Chương 14: 14: Dạy Bảo
15 Chương 15: 15: Thuộc Hạ Sai Rồi
16 Chương 16: 16: Không Xứng
17 Chương 17: 17: Thay Thế Hắn
18 Chương 18: 18: Ngay Cả Tư Cách Thống Khổ Cũng Không Có
19 Chương 19: 19: Cả Gan Làm Loạn
20 Chương 20: 20: Đây Là Mệnh Lệnh Của Ta
21 Chương 21: 21: Không Biết Tự Lượng Sức Mình
22 Chương 22: 22: Hắn Bỏ Rơi Mình Rồi
23 Chương 23: 23: Sao Lại Ngốc Như Vậy Chứ
24 Chương 24: 24: Y Còn Hạ Tiện Hơn Mình Tưởng
25 Chương 25: 25: Đánh Gãy Chỗ Dựa Của Y
26 Chương 26: 26: Đó Là Đồ Vật Thuộc Về Hắn
27 Chương 27: 27: Ngay Cả Một Sợi Tóc Của Vân Niệm Cũng Không Bằng
28 Chương 28: 28: Giao Hắn Cho Ta Xử Lý
29 Chương 29: 29: Về Sau Ngươi Liền Đi Theo Vân Niệm
30 Chương 30: 30: Xích Viêm Ta Hận Ngươi
31 Chương 31: 31: Bùa Đòi Mạng
32 Chương 32: 32: Cho Dù Không Còn Nữa Cũng Chả Có Gì To Tát
33 Chương 33: 33: Đừng Sợ Ta Có Thể Bảo Hộ Ngươi
34 Chương 34: 34: Đem Y Trở Về
35 Chương 35: 35: Ngươi Vĩnh Viễn Đều Không Hiểu
36 Chương 36: 36: Ngươi Quên Rồi Sao Là Ngươi Chính Tay Vứt Bỏ Ta!
37 Chương 37: 37: Hắn Càng Không
38 Chương 38: 38: Ai Tới Cứu Ta Với
39 Chương 39: 39: Lừa Đảo! Hắn Đã Không Cần Ta Nữa Rồi!
40 Chương 40: 40: Bất An
41 Chương 41: 41: Đồ Vật Rẻ Mạt Nhất Thế Giới
42 Chương 42: 42: Ngươi Có Biết Lúc Ta Tìm Thấy Bạch Lạc Hắn Là Bộ Dạng Gì Không
43 Chương 43: 43: Hắn Rốt Cuộc Đều Đã Làm Những Gì Với Bạch Lạc
44 Chương 44: 44: Là Nàng Ta Cướp Mất Trâm Cài Của Mình
45 Chương 45: 45: Ngươi Nhìn Ta Một Cái Thật Sự Không Nhận Ra Sao
46 Chương 46: 46: Xích Viêm Ngươi Chính Là Một Tên Ngu Xuẩn
47 Chương 47: 47: Hắn Không Thể Để Bạch Lạc Chết
48 Chương 48: 48: Đánh Cược
49 Chương 49: 49: Nếu Ta Là Chó Vậy Thì Ngươi Ngay Cả Chó Cũng Không Bằng
50 Chương 50: 50: Xích Viêm Tất Cả Nên Kết Thúc Rồi
51 Chương 51: 51: Bạch Lạc Ngươi Dám!
52 Chương 52: 52: Gieo Gió Gặt Bão
53 Chương 53: 53: Thành Toàn Ngươi!
54 Chương 54: 54: Cận Kề Sụp Đổ
55 Chương 55: 55: Dược
56 Chương 56: 56: Bất Quá Là Một Chút Máu Mà Thôi
57 Chương 57: 57: Nhận Ra Tình Cảm Của Mình
58 Chương 58: 58: Thẩm Vân Niệm Tác Quái Bị Xích Viêm Nhìn Thấy
59 Chương 59: 59: Trong Lòng Nghĩ Đến Bạch Lạc
60 Chương 60: 60: Ta Không Đi
61 Chương 61: 61: Đừng Có Vô Cớ Gây Sự Được Không
62 Chương 62: 62: Vương Gia Bạch Lạc Xảy Ra Chuyện Rồi!
63 Chương 63: 63: Sợ Rằng Bạch Lạc Sớm Đã Chết Rồi
Chapter

Updated 63 Episodes

1
Chương 1: 1: Y Sắp Chết
2
Chương 2: 2: Dược Cổ
3
Chương 3: 3: Tên Hề Nhảy Nhót
4
Chương 4: 4: Nếu Có Thể Chết Đi Thì Tốt
5
Chương 5: 5: Ta Chán Ghét Y Còn Không Kịp
6
Chương 6: 6: Không Thể Nói
7
Chương 7: 7: Cho Dù Hủy Đi Cũng Không Nhường Cho Người Khác
8
Chương 8: 8: Tên Hạ Tiện Không Biết Xấu Hổ
9
Chương 9: 9: Quỷ Kế Dục Cự Hoàn Nghênh
10
Chương 10: 10: Một Bát Mì Trường Thọ
11
Chương 11: 11: Người Đáng Chết Chính Là Đáng Chết
12
Chương 12: 12: Cẩu Đồ Vật
13
Chương 13: 13: Quá Sai Rồi
14
Chương 14: 14: Dạy Bảo
15
Chương 15: 15: Thuộc Hạ Sai Rồi
16
Chương 16: 16: Không Xứng
17
Chương 17: 17: Thay Thế Hắn
18
Chương 18: 18: Ngay Cả Tư Cách Thống Khổ Cũng Không Có
19
Chương 19: 19: Cả Gan Làm Loạn
20
Chương 20: 20: Đây Là Mệnh Lệnh Của Ta
21
Chương 21: 21: Không Biết Tự Lượng Sức Mình
22
Chương 22: 22: Hắn Bỏ Rơi Mình Rồi
23
Chương 23: 23: Sao Lại Ngốc Như Vậy Chứ
24
Chương 24: 24: Y Còn Hạ Tiện Hơn Mình Tưởng
25
Chương 25: 25: Đánh Gãy Chỗ Dựa Của Y
26
Chương 26: 26: Đó Là Đồ Vật Thuộc Về Hắn
27
Chương 27: 27: Ngay Cả Một Sợi Tóc Của Vân Niệm Cũng Không Bằng
28
Chương 28: 28: Giao Hắn Cho Ta Xử Lý
29
Chương 29: 29: Về Sau Ngươi Liền Đi Theo Vân Niệm
30
Chương 30: 30: Xích Viêm Ta Hận Ngươi
31
Chương 31: 31: Bùa Đòi Mạng
32
Chương 32: 32: Cho Dù Không Còn Nữa Cũng Chả Có Gì To Tát
33
Chương 33: 33: Đừng Sợ Ta Có Thể Bảo Hộ Ngươi
34
Chương 34: 34: Đem Y Trở Về
35
Chương 35: 35: Ngươi Vĩnh Viễn Đều Không Hiểu
36
Chương 36: 36: Ngươi Quên Rồi Sao Là Ngươi Chính Tay Vứt Bỏ Ta!
37
Chương 37: 37: Hắn Càng Không
38
Chương 38: 38: Ai Tới Cứu Ta Với
39
Chương 39: 39: Lừa Đảo! Hắn Đã Không Cần Ta Nữa Rồi!
40
Chương 40: 40: Bất An
41
Chương 41: 41: Đồ Vật Rẻ Mạt Nhất Thế Giới
42
Chương 42: 42: Ngươi Có Biết Lúc Ta Tìm Thấy Bạch Lạc Hắn Là Bộ Dạng Gì Không
43
Chương 43: 43: Hắn Rốt Cuộc Đều Đã Làm Những Gì Với Bạch Lạc
44
Chương 44: 44: Là Nàng Ta Cướp Mất Trâm Cài Của Mình
45
Chương 45: 45: Ngươi Nhìn Ta Một Cái Thật Sự Không Nhận Ra Sao
46
Chương 46: 46: Xích Viêm Ngươi Chính Là Một Tên Ngu Xuẩn
47
Chương 47: 47: Hắn Không Thể Để Bạch Lạc Chết
48
Chương 48: 48: Đánh Cược
49
Chương 49: 49: Nếu Ta Là Chó Vậy Thì Ngươi Ngay Cả Chó Cũng Không Bằng
50
Chương 50: 50: Xích Viêm Tất Cả Nên Kết Thúc Rồi
51
Chương 51: 51: Bạch Lạc Ngươi Dám!
52
Chương 52: 52: Gieo Gió Gặt Bão
53
Chương 53: 53: Thành Toàn Ngươi!
54
Chương 54: 54: Cận Kề Sụp Đổ
55
Chương 55: 55: Dược
56
Chương 56: 56: Bất Quá Là Một Chút Máu Mà Thôi
57
Chương 57: 57: Nhận Ra Tình Cảm Của Mình
58
Chương 58: 58: Thẩm Vân Niệm Tác Quái Bị Xích Viêm Nhìn Thấy
59
Chương 59: 59: Trong Lòng Nghĩ Đến Bạch Lạc
60
Chương 60: 60: Ta Không Đi
61
Chương 61: 61: Đừng Có Vô Cớ Gây Sự Được Không
62
Chương 62: 62: Vương Gia Bạch Lạc Xảy Ra Chuyện Rồi!
63
Chương 63: 63: Sợ Rằng Bạch Lạc Sớm Đã Chết Rồi