Chương 46: Phát hiện quan trọng

Hai người máy quả nhiên rất chắc, Hải Mạt Mạt thử nhiều lần vẫn không giãy ra được. Lúc này cô bé bị hai tay nó khóa lấy eo, chân cách mặt đất, không làm gì được.

“Ba.” Cô bé nước mắt đầm đìa nhìn màn hình lớn, chỉ chốc lát sau, màn hình được chuyển đến phòng vô khuẩn của Hải Minh Tiển: “Mạt Mạt ngoan, ngày mai ba sẽ đến thăm con, nhé?”

Hải Mạt Mạt mắt nhắm lại khóc òa lên: “Nhưng eo Mạt Mạt đau quá, ba thả Mạt Mạt ra đi!”

Hải Minh Tiển thở dài, ra lệnh cho hai con người máy thả lỏng một chút, tắt đèn bên cạnh cô bé.

Hải Mạt Mạt khóc một lúc, thấy không ai để ý đến mình, cũng dần im lặng. Cô bé lại dùng sức tách tay hai con người máy kia ra. Tay cô bé vốn bị thương từ lúc đẩy cửa kim loại, lúc này dù máu đã ngừng và vết thương cũng bắt đầu lên da non, nhưng vẫn vô cùng đau đớn.

Cô bé đành phải buông tay, dùng sức đạp lên cánh tay máy một cái. Chỉ chốc lát sau lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Màn hình lớn trước mặt cô bé bỗng sáng lên, Hải Minh Tiển nhìn cô bé một lúc, đột nhiên thở dài.

Ngày hôm sau, vết thương trên người Hải Minh Tiển hình như đã gần lành hết. Anh ta để trợ lý đẩy xe lăn tới, trên mặt vẫn còn có thể nhìn thấy vết mảnh đạn cứa qua mờ mờ.

Anh ta đứng trước cánh tay máy, Hải Mạt Mạt giang hai tay, dáng vẻ cầu xin tội nghiệp. Hải Minh Tiển còn chưa đứng được, bản sao có khuôn mặt giống anh ta y đúc từ bên cạnh đi tới, nhẹ nhàng ôm Hải Mạt Mạt.

“Sao không ăn sáng?” Anh ta dịu dàng hỏi. Đôi mắt Hải Mạt Mạt ướt át lấp lánh: “Đang đợi ba thả Mạt Mạt xuống!”

Hải Minh Tiển lắc đầu, bản sao bên cạnh anh ta lập tức cầm bánh bao đút cho Hải Mạt Mạt: “Ngoan, ăn đi.”

Hải Mạt Mạt quay đầu đi: “Ba thả Mạt Mạt xuống!!”

Hải Minh Tiển lắc đầu: “Thả con xuống con sẽ gây rối.”

Hải Mạt Mạt khóc nước mắt giàn giụa, ra vẻ hối lỗi: “Mạt Mạt sai rồi, Mạt Mạt nghe lời ba mà, Mạt Mạt không bao giờ gây rối nữa.”

Hải Minh Tiển không nghe, bản sao bên cạnh anh ta bê bữa sáng tới, cầm bánh bao đút cho Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt khóc không ngừng, cũng không chịu ăn gì. Hải Minh Tiển xua tay: “Ba còn có việc, đói bụng thì gọi ba.”

Dứt lời, anh ta đẩy xe lăn đi. Hải Mạt Mạt càng khóc to hơn, Hải Minh Tiển do dự một chút, cuối cùng vẫn không quay đầu lại. Chẳng được bao lâu, anh ta lại sai trợ lý đến cho Hải Mạt Mạt ăn. Hải Mạt Mạt thấy la lối om sòm không có tác dụng, liền ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng.

Mấy ngày nay Sa Khang cũng rất bận rộn, lần trước Hải Mạt Mạt thả vật thí nghiệm của Hải Minh Tiển đi hết nên giờ bọn chúng phải bắt thêm từ bên ngoài về. Nhưng hiện giờ người trong thành phố E này không chạy thì cũng chết, số còn lại đã có căn cứ cố định. Muốn ra tay cũng không dễ.

Hơn nữa qua hơn một năm nạn đói, bệnh dịch liên tục, các căn cứ nhỏ cũng đã không còn, chỉ còn lại những căn cứ với nhân số ổn định. Tập đoàn ASA của Chu Tân Quốc là nơi nhiều người nhất, nhưng đồng thời cũng là nơi không thể động vào nhất.

Vốn định ra tay với căn cứ của Yến Thao nhưng hiện giờ anh ta có Đường Ngạo làm chỗ dựa, cũng không dễ động vào. Nhà máy hóa chất, nông trường v…v…đều là căn cứ lớn mấy ngàn người, một khi đánh nhau sẽ quá gây chú ý.

Nghĩ vậy, Sa Khang nhanh chóng nghĩ ra một cách. Trong mấy căn cứ thì chỉ có chỗ Chu Tân Quốc là không có khu trồng trọt, lại còn đông người nhất. Hắn âm thầm liên lạc với Chu Tân Quốc, đề nghị dùng một ngàn cân lương thực đổi một người sống.

Chu Tân Quốc có đồng ý hay không, Đường Ngạo không biết, người của anh cũng chỉ điều tra được đến đó. Cũng may vườn thú có phát hiện mới. Có một con mất nết vác ngô mới thu hoạch về, bị ngã sau núi. Gâu Gâu liếm vết thương cho nó.

Sau khi miệng vết thương của nó khép lại, nó cũng bị nhiễm Người Tiến Hóa. Nhưng triệu chứng của nó khác hoàn toàn Người Tiến Hóa. Mắt nó từ màu xám trắng chuyển thành màu xanh đậm, sau đó lại trải qua gần một tuần lễ điên cuồng đói bụng.

Một tuần sau, thật bất ngờ là nó không những không mất lý trí mà còn tiến hóa một bước lớn. Ngay cả Hải Lam và Tô Bách nhìn thấy nó đều phải lùi lại mấy bước.

Tổng giám đốc Đường nhanh chóng hiểu được nguyên nhân: Zombie tiến hóa quả thực có thể giữ được lý trí. Nhưng điều kiện tiên quyết nằm ở lần đầu tiên virus dung hợp với cơ thể.

Zombie cấp thấp nhất, nhất định phải vượt qua được giai đoạn đói bụng. Cơn đói bụng cồn cào một mặt có thể củng cố ý chí của người bị nhiễm, mặt khác lại giúp hệ thống miễn dịch thích ứng với loại virus này.

Sau giai đoạn nhịn ăn, vì thân thể đã sinh ra tính thích ứng nhất định với virus nên lần thứ hai thăng cấp zombie vẫn sẽ giữ được lý trí.

Đối với người bị nhiễm mà nói, quá trình thăng cấp tự nhiên chính là để thân thể tiếp xúc với virus, ví dụ như ngoài ý muốn bị zombie khác cắn hoặc là ăn zombie khác.

Đây là tiến hóa tự nhiên, là cách zombie nhịn ăn thăng cấp. Nhưng quá trình khá dài.

Một cách thăng cấp khác là tiêm máu zombie cấp cao hơn. Mặc dù cách này giúp thăng cấp rất nhanh, nhưng một khi tiêm virus Người Tiến Hóa cấp cao vào zombie sẽ mất khống chế. Loại virus này quá mức hung hãn, nó sẽ hoàn toàn thay thế ý chí của người đó, cho nên người bị nhiễm sẽ không thể điều khiển được bản thân mình. Chỉ còn lại bản năng nguyên thủy của virus.

Nhưng thật ra còn một cách thăng cấp cấp tốc nữa: Đó là dịch thể của những người bị nhiễm cấp cao hơn.

Hải Mạt Mạt lần trước đã từng dùng nước bọt của cô bé giúp anh chữa lành vết thương, còn giết chết virus Người Tiến Hóa xanh nước biển trong cơ thể anh. Khi đó anh nên nghĩ tới, tác dụng của máu người bị nhiễm cấp cao quá mạnh, đối với người bị nhiễm cấp thấp thì nó chẳng khác nào kịch độc.

Nhưng dịch thể của cấp cao lại tương đương với thuốc.

Nghĩ thông suốt điểm này, tổng giám đốc Đường cũng hiểu ra tất cả. Anh trói bốn mươi mấy con mất nết thân thể đã tử vong lại. Mấy chục con mất nết không biết anh muốn làm gì, tổng giám đốc Đường cũng không nhiều lời. (Dù sao ngôn ngữ cũng không thông.)

Anh cứa lên tay mỗi con một vết, rồi để Gâu Gâu hàng ngày đi liếm. Mấy chục con mất nết lại bắt đầu tiến vào giai đoạn đói bụng điên cuồng.

Thời kỳ ăn kiêng cực kỳ khổ sở, trong vườn thú mỗi ngày đều văng vẳng tiếng chúng nó kêu rên. Nhưng mọi người đều biết thân thể của chúng nó đã chết, cho dù virus Người Tiến Hóa bị tiêu diệt, cũng không có cơ hội quay về làm người. Tổng giám đốc Đường cũng không có gì phải đắn đo.

Hải Mạt Mạt không biết mình đã ở đây bao nhiêu ngày, cô bé bị khóa trong cánh tay người máy lạnh như băng, đột nhiên hơi nhớ cái giường lớn của Đường Ngạo trong vườn thú.

Hải Minh Tiển trên màn hình đang bận rộn nghiên cứu nồng độ dịch nuôi cấy, tìm cách tạo ra Người Tiến Hóa không có ý thức. Anh ta bắt đầu cố gắng nhớ lại quá trình tạo ra Gâu Gâu, khi đó virus Người Tiến Hóa mới được nghiên cứu ra không lâu.

Gâu Gâu là một con chó hoang, ở trại động vật không có ai nhận nuôi, Hải Minh Tiển mua một nhóm về làm vật thí nghiệm.

Lúc tiêm Người Tiến Hóa vào Gâu Gâu cũng xuất hiện triệu chứng giống hệt những Người Tiến Hóa khác. Trong ấn tượng của anh vốn không có con chó này, lúc ấy là sinh nhật mẹ vợ anh, anh đưa vợ về nhà một chuyến.

Vài ngày sau trở lại, phát hiện trợ lý Declan không ở đây, mà con chó kia lại đang nằm trong lồng ở phòng thí nghiệm. Nó không hề nổi điên!

Anh như nhặt được báu vật, cẩn thận quan sát nó. Nó vẫn như chó bình thường, nghe tiếng vang sẽ vểnh tai, nhìn thấy người lạ cũng vẫn sủa.

Thấy nó không có gì khác thường, Hải Minh Tiển liền thả ra ngoài. Nó chạy tới chạy lui trong phòng thí nghiệm, không hề cắn người. Nhưng đột nhiên có một ngày, nó phát hiện khu nuôi cấy 02. Con súc vật này nhảy vào ăn đến no căng bụng.

Hải Minh Tiển dần dần cho nó ăn người bị nhiễm, nó cũng càng ngày càng thích mùi vị đó. Ngay cả thức ăn cho chó cũng không làm nó thấy hứng thú nữa. Nó ăn càng nhiều, màu mắt càng trở nên kỳ lạ.

Ban đầu trong mắt đầy tơ máu rồi dần biến thành màu xanh lá cây, sau đó biến thành xanh lá cây đậm, cuối cùng biến thành xanh dương, xanh dương đậm. Đột nhiên có một ngày, mắt của nó biến thành màu bạc.

Hải Minh Tiển cảm thấy đây là cấp cao nhất của Người Tiến Hóa. Nhưng nó vẫn thích ăn các loại zombie, chỉ số thông minh cũng gần bằng con người. Có đôi khi ngay cả những bài thơ thất ngôn phức tạp nó cũng nghe hiểu. Nhưng mắt không thấy đổi màu nữa.

Chỉ có điều tập tính của loài chó thì vẫn còn, thích gặm đồ, lại tò mò đến đáng sợ. Không có gì cho nó mài răng, thế là cửa kim loại phòng thí nghiệm thường xuyên bị nó gặm hỏng. Trên thế giới này Angela hận nó nhất.

Cho đến một ngày nó gặp Hải Mạt Mạt.

Sau khi phát hiện Hải Mạt Mạt, nó vốn định gặm. Vất vả chờ được thời cơ Hải Minh Tiển đi vắng, nó gặm vỡ lồng thủy tinh. Hải Mạt Mạt bên trong lập tức đưa tay cầm lấy bốn cái chân ngắn ngủn của nó.

Hải Minh Tiển không biết ngày đó một người một chó rốt cuộc đã đánh nhau thế nào, nhưng lúc anh về lại phát hiện Gâu Gâu đang ôm đuôi ngủ ở bên cạnh Hải Mạt Mạt.

Một người một chó thường cùng nhau chơi đùa, không biết đã để lại trên người đối phương bao nhiêu vết thương.

Vậy mà qua một thời gian, mắt Gâu Gâu lại từ màu bạc dần biến về màu sắc ban đầu. Sau đó dù nó ăn cái gì cũng không thấy đổi màu nữa.

Những năm qua Hải Minh Tiển từng phục chế gene của Gâu Gâu rất nhiều lần, nhưng đều tiến hóa thất bại. Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào? Anh nghĩ mãi vẫn không ra.

***

[10 giờ 12 phút 00 giây sáng, ngày 18 tháng 4 năm x]

Lão già cả ngày ầm ĩ, cằn nhằn, càu nhàu ta rốt cuộc cũng ra ngoài rồi! Hừ, ta biết thừa anh ta giấu một cô bé sau cánh cửa sắt lớn này mà!

“Rắc rắc rắc rắc. . . . . .” Ta gặm! Fuck, phải nhanh một chút. Nếu Angela phát hiện ta lại đang gặm cửa sẽ nổi điên cho xem. Hả? Tại sao ta lại dùng chữ ‘lại’ hả?! À, hình như đây không phải là lần đầu tiên ta làm vậy, ví dụ như mấy cái cửa ở khu 01 và 02 hai phút trước ý.

“Mottto! Mottto!” (Nữa nào! Nữa nào!) Thời gian cấp bách, bản Gâu không kịp gặm nhiều. Thôi thì gặm thành hình tam giác vậy!

Con nhóc kia còn đang nằm dưới cái ống kì lạ, thịt nhẵn nhụi như vậy, cắn một miếng nhất định ngập răng. Kimochi ii (Thích quá đi)! !

“Mottto! Mottto!” Cái cửa này cứng quá! Miệng chảy máu rồi, itai (đau quá). . . .

Ounagaxi (Em gái nhỏ à), ta nhìn thấy rồi nhé! Bản Gâu hạ miệng đây. . . . . . Đợi chút, sao chân ta lại lơ lửng? ! Này, làm gì vậy hả, đừng sờ lung tung! !

Hanaxitie! ! (Buông ta ra!)

Ai nha, đừng hôn ta, hatsukashi. (Mắc cỡ quá à)

Yada! (A!) Đừng thổi khí vào miệng ta! Damai (Đừng)! ! Soko dame (Chỗ đó). . . . . .

Tình huống ngày đó thật ra vô cùng nguy cấp, ngay lúc còn 0.1 giây nữa bản Gâu sẽ nổ tung, con nhóc đó đột nhiên nhả ra. Nếu như tiến sĩ Hải ở đây, anh ta nhất định có thể tính chính xác dung tích của ta cho xem.

Sigai (Thật lợi hại)! Cô nhóc chúng ta làm bạn đi! !

( Tiến sĩ Hải: Angela, đã nói không được xem sex trước mặt trẻ con rồi còn gì! ! Không, chó con cũng không được, cái đồ khốn kiếp này! ! )

Chapter
1 Chương 1: Tổng giám đốc nghèo túng
2 Chương 2: Tổng giám đốc xui xẻo
3 Chương 3: Tổng giám đốc ***
4 Chương 4: Vô cùng nhục nhã
5 Chương 5: Ba đi đâu vậy?
6 Chương 6: Đại sứ từ thiện
7 Chương 7: Giúp nhau lúc hoạn nạn
8 Chương 8: Con nhóc này có thể nói chuyện với zombie
9 Chương 9: Búp bê thổi khí
10 Chương 10: Mũ sắt chịu lực
11 Chương 11: Logic của tổng giám đốc
12 Chương 12: Bị zombie bao vây
13 Chương 13: Nguyện vọng của công chúa
14 Chương 14: Ba hòa thượng không có nước uống
15 Chương 15: Tô bách
16 Chương 16: Ý tưởng kỳ diệu của công chúa
17 Chương 17: Ý tưởng kỳ diệu của công chúa
18 Chương 18: Kỹ năng khoác lác
19 Chương 19: Căn cứ mới
20 Chương 20: Nông trường ở tận thế
21 Chương 21: Trở lại làm người
22 Chương 22: Đỉnh cao của khốn nạn
23 Chương 23: 800cc máu
24 Chương 24: Ba mươi năm chuyên ngành lừa đảo
25 Chương 25: Dũng cảm lao ra
26 Chương 26: Bí mật của sự tiến hóa
27 Chương 27: Mối nguy sinh hóa
28 Chương 28: Vũ khí sinh hóa
29 Chương 29: Không còn lối thoát
30 Chương 30: Tuyệt xử phùng sinh
31 Chương 31: Người tinh lọc
32 Chương 32: Biến chứng
33 Chương 33: Canh thịt
34 Chương 34: Mạt Mạt có phải là người không?
35 Chương 35: Hai chúng ta đều muốn sống sót
36 Chương 36: Đoạt lại căn cứ
37 Chương 37: Đồng minh bất đắc dĩ
38 Chương 38: Nhân gian bất sách
39 Chương 39: Điềm báo
40 Chương 40: Thẹn quá hóa giận
41 Chương 41: Nó rớt cấp
42 Chương 42: Vong ơn phụ nghĩa
43 Chương 43: Tín hiệu kỳ lạ
44 Chương 44: Một kẻ lừa đảo
45 Chương 45: Tinh thần tổ ong
46 Chương 46: Phát hiện quan trọng
47 Chương 47: Kế hèn
48 Chương 48: Đây chính là ngôi nhà cuối cùng của ba sao?
49 Chương 49: Hải Mạt Mạt hôn anh
50 Chương 50: Ba con là người tốt
51 Chương 51: Buổi tối chấn động lòng người
52 Chương 52: Tuy bại nhưng vinh
53 Chương 53: Con mẹ nó, đùa ông đây đấy à!
54 Chương 54: Phòng cháy, phòng trộm, phòng Mạt Mạt
55 Chương 55: Cừu vui vẻ chết tiệt
56 Chương 56: Ba đỏ mặt kìa
57 Chương 57: Về sau nếu như có chuyện con sẽ bàn bạc với ba nhé!
58 Chương 58: Kẻ chết thay
59 Chương 59: Như vậy thì thật thê thảm đúng không?
60 Chương 60: Lòng tin nơi hoang tàn
61 Chương 61: Tương kế tựu kế
62 Chương 62: Hàng triệu zombie
63 Chương 63: Chạy trốn
64 Chương 64: Một đêm ở ngôi miếu đổ nát
65 Chương 65: Thủ lĩnh
66 Chương 66: Ông đây còn chưa chết đâu
67 Chương 67: Vị hôn thê
68 Chương 68: Lúng túng
69 Chương 69: Hy sinh
70 Chương 70: Dở khóc dở cười
71 Chương 71: Quyết chiến
72 Chương 72: Người bảo vệ
73 Chương 73: Nếu như kết cục không có ba, sao con có thể vui vẻ?
74 Chương 74: Phương thức nhận diện
75 Chương 75: Anh hùng dân tộc
76 Chương 76: Hay là tôi để cho anh ta gặm một chân nhé!
77 Chương 77: Khu cách ly
78 Chương 78: Khôi phục ý thức
79 Chương 79: Virus đáng khinh
80 Chương 80: Liều thuốc Người Tinh Lọc
81 Chương 81: Quân đội zombie
82 Chương 82: Tương lai
83 Chương 83: Kẻ vô liêm sỉ
84 Chương 84: Chọc giận
85 Chương 85: Ngốc nghếch, xéo đi!
86 Chương 86: Giáo dục vỡ lòng
87 Chương 87: Bác cả
88 Chương 88: Tranh chấp
89 Chương 89: Gà trống size bự
90 Chương 90: Tình yêu sáu tuổi
91 Chương 91: Tôi chính là cô gái trẻ đây
92 Chương 92: Quyết chiến trong rừng rậm
93 Chương 93: Sự tàn khốc của sinh hóa
94 Chương 94: Lời nói dối thiện ý
95 Chương 95: Chiếm lĩnh
96 Chương 96: Chiếm lĩnh (2)
97 Chương 97: Ông hận dân kỹ thuật
98 Chương 98: Người có tiền sẽ thành thân thuộc
99 Chương 99: Ngoại truyện
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: Tổng giám đốc nghèo túng
2
Chương 2: Tổng giám đốc xui xẻo
3
Chương 3: Tổng giám đốc ***
4
Chương 4: Vô cùng nhục nhã
5
Chương 5: Ba đi đâu vậy?
6
Chương 6: Đại sứ từ thiện
7
Chương 7: Giúp nhau lúc hoạn nạn
8
Chương 8: Con nhóc này có thể nói chuyện với zombie
9
Chương 9: Búp bê thổi khí
10
Chương 10: Mũ sắt chịu lực
11
Chương 11: Logic của tổng giám đốc
12
Chương 12: Bị zombie bao vây
13
Chương 13: Nguyện vọng của công chúa
14
Chương 14: Ba hòa thượng không có nước uống
15
Chương 15: Tô bách
16
Chương 16: Ý tưởng kỳ diệu của công chúa
17
Chương 17: Ý tưởng kỳ diệu của công chúa
18
Chương 18: Kỹ năng khoác lác
19
Chương 19: Căn cứ mới
20
Chương 20: Nông trường ở tận thế
21
Chương 21: Trở lại làm người
22
Chương 22: Đỉnh cao của khốn nạn
23
Chương 23: 800cc máu
24
Chương 24: Ba mươi năm chuyên ngành lừa đảo
25
Chương 25: Dũng cảm lao ra
26
Chương 26: Bí mật của sự tiến hóa
27
Chương 27: Mối nguy sinh hóa
28
Chương 28: Vũ khí sinh hóa
29
Chương 29: Không còn lối thoát
30
Chương 30: Tuyệt xử phùng sinh
31
Chương 31: Người tinh lọc
32
Chương 32: Biến chứng
33
Chương 33: Canh thịt
34
Chương 34: Mạt Mạt có phải là người không?
35
Chương 35: Hai chúng ta đều muốn sống sót
36
Chương 36: Đoạt lại căn cứ
37
Chương 37: Đồng minh bất đắc dĩ
38
Chương 38: Nhân gian bất sách
39
Chương 39: Điềm báo
40
Chương 40: Thẹn quá hóa giận
41
Chương 41: Nó rớt cấp
42
Chương 42: Vong ơn phụ nghĩa
43
Chương 43: Tín hiệu kỳ lạ
44
Chương 44: Một kẻ lừa đảo
45
Chương 45: Tinh thần tổ ong
46
Chương 46: Phát hiện quan trọng
47
Chương 47: Kế hèn
48
Chương 48: Đây chính là ngôi nhà cuối cùng của ba sao?
49
Chương 49: Hải Mạt Mạt hôn anh
50
Chương 50: Ba con là người tốt
51
Chương 51: Buổi tối chấn động lòng người
52
Chương 52: Tuy bại nhưng vinh
53
Chương 53: Con mẹ nó, đùa ông đây đấy à!
54
Chương 54: Phòng cháy, phòng trộm, phòng Mạt Mạt
55
Chương 55: Cừu vui vẻ chết tiệt
56
Chương 56: Ba đỏ mặt kìa
57
Chương 57: Về sau nếu như có chuyện con sẽ bàn bạc với ba nhé!
58
Chương 58: Kẻ chết thay
59
Chương 59: Như vậy thì thật thê thảm đúng không?
60
Chương 60: Lòng tin nơi hoang tàn
61
Chương 61: Tương kế tựu kế
62
Chương 62: Hàng triệu zombie
63
Chương 63: Chạy trốn
64
Chương 64: Một đêm ở ngôi miếu đổ nát
65
Chương 65: Thủ lĩnh
66
Chương 66: Ông đây còn chưa chết đâu
67
Chương 67: Vị hôn thê
68
Chương 68: Lúng túng
69
Chương 69: Hy sinh
70
Chương 70: Dở khóc dở cười
71
Chương 71: Quyết chiến
72
Chương 72: Người bảo vệ
73
Chương 73: Nếu như kết cục không có ba, sao con có thể vui vẻ?
74
Chương 74: Phương thức nhận diện
75
Chương 75: Anh hùng dân tộc
76
Chương 76: Hay là tôi để cho anh ta gặm một chân nhé!
77
Chương 77: Khu cách ly
78
Chương 78: Khôi phục ý thức
79
Chương 79: Virus đáng khinh
80
Chương 80: Liều thuốc Người Tinh Lọc
81
Chương 81: Quân đội zombie
82
Chương 82: Tương lai
83
Chương 83: Kẻ vô liêm sỉ
84
Chương 84: Chọc giận
85
Chương 85: Ngốc nghếch, xéo đi!
86
Chương 86: Giáo dục vỡ lòng
87
Chương 87: Bác cả
88
Chương 88: Tranh chấp
89
Chương 89: Gà trống size bự
90
Chương 90: Tình yêu sáu tuổi
91
Chương 91: Tôi chính là cô gái trẻ đây
92
Chương 92: Quyết chiến trong rừng rậm
93
Chương 93: Sự tàn khốc của sinh hóa
94
Chương 94: Lời nói dối thiện ý
95
Chương 95: Chiếm lĩnh
96
Chương 96: Chiếm lĩnh (2)
97
Chương 97: Ông hận dân kỹ thuật
98
Chương 98: Người có tiền sẽ thành thân thuộc
99
Chương 99: Ngoại truyện