Chương 36: Đoạt lại căn cứ

Ngày hôm sau, lúc Đường Ngạo dậy, Hải Mạt Mạt vẫn còn ngủ trong ống nuôi cấy. Đường Ngạo tiếp tục hầm nhừ lạp xưởng xong mới gọi cô bé dậy: “Ăn một chút rồi ngủ tiếp.”

Hải Mạt Mạt ngáp một cái, sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt, nhưng vết thương ở cổ họng đã khôi phục hơn nửa, những dấu đạn trên người chỉ còn lại những vết mờ mờ.

Tổng giám đốc Đường yên tâm phần nào: “Ba phải ra ngoài, đồ ăn đều ở trong phòng bếp. Mạt Mạt ngoan, buổi trưa dậy ăn cơm. Buổi tối ba mang đồ ăn về cho Mạt Mạt. Được không?”

Hải Mạt Mạt uống canh thịt, rất ngoan ngoãn đáp: “Ba nhớ cẩn thận, trở về sớm một chút nhé.”

Dứt lời, cô bé khẽ hôn lên mặt Đường Ngạo. Đường Ngạo rất tự nhiên hôn trả: “Được.”

Anh ra ngoài, Gâu Gâu dĩ nhiên cũng đi theo. Đường Ngạo chú ý động tĩnh bốn phía, thấy thực sự đã an toàn rồi mới từ cửa nhỏ đi ra. Gâu Gâu ở bên ngoài giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó vừa đánh hơi vừa đi cùng tổng giám đốc Đường.

Đường Ngạo lặng lẽ lẻn vào vườn thú, phòng thủ nơi này rõ ràng chặt chẽ hơn cửa hàng nhỏ nhiều. Nhưng dù sao cũng rộng tới tận một trăm héc-ta, nghiêm ngặt hơn nữa cũng vẫn có sơ hở. Đường Ngạo nấp ở bụi cỏ trên núi cạnh cửa sau mãi không tìm được cơ hội lẻn vào. Nhưng anh có cách truyền tin vào.

“Gâu Gâu.” Anh thuần thục đi tới chân tường rào. Bên trong tường rào là một cây sa la cổ thụ tươi tốt. Trước kia đây là một trong những loại cây mang tính biểu tượng của vườn thú. Sau khi Đường Ngạo tới đây đã tháo dây buộc cành, hiện giờ cành lá nó đã tỏa qua ngoài đầu tường. Anh kéo kéo đống gạch dưới chân tường, cuối cùng cũng rút được một viên. Từ khe hở đó rút ra tiếp ba bốn viên, sau đó bẻ cành cây trên đầu, bảo Gâu Gâu công đi, “Đi đi.”

Gâu Gâu mặc dù đi theo Hải Mạt Mạt, nhưng dù sao cũng chỉ là một con chó mà thôi, thế nên người để ý đến nó rất ít. Cùng lắm chỉ có lúc cắn đứt cánh tay Tưởng Hồng Phúc là tỏa sáng đôi chút.

Gâu Gâu lách qua tường rào đi vào, bên trong là khu trồng trọt. Bây giờ đã là đầu tháng bảy, mọi người đang bận thu hoạch ngô. Làm loại công việc tốn thể lực này đương nhiên không phải người của Chu Tân Quốc.

Nhưng bên cạnh có mấy người đàn ông cao lớn mặc đồ rằn ri mang súng tuần tra. Người đang bẻ ngô là Trương Diệu Dương, trước kia anh ta là người phụ trách khu trồng trọt, nhưng từ khi Chu Tân Quốc chiếm nơi này, bọn họ đều trở thành đầy tớ.

Anh ta đang cố gắng bẻ ngô, đột nhiên thấy cây cỏ lung lay, một con chó từ trong bụi cỏ thò đầu ra.

Trương Diệu Dương ngây người . . . . Con chó kia hình như là Gâu Gâu. Mõm dài, lông trắng như tuyết, hai mắt rất to, bốn cái chân ngắn ngủn.

Trương Diệu Dương vô cùng kinh ngạc, Gâu Gâu lại ngang nhiên ngậm cành cây sa la đi tung tăng khắp nơi. Lúc ấy tất cả mọi người đang bẻ ngô đều nhìn thấy nó, ban đầu họ đều trợn mắt kinh ngạc, sau đó nhìn nhau một cái, không lên tiếng.

Gâu Gâu đi qua đi lại rất lâu, rốt cuộc bị đám trông coi phát hiện: “Ê, ở đây có chó này!” Bọn chúng hô hào, “Bắt nó làm một bữa!”

Không ai nổ súng, trên thực tế đạn dược ở tập đoàn ASA hiện giờ cũng không nhiều. Nơi này dù được Chu Tân Quốc coi trọng đặc biệt nhưng mỗi người cũng chỉ được phát chưa đến hai trăm viên đạn mà thôi. Bọn họ không thể nào tùy tiện lãng phí vì một con chó được.

Không được nổ súng, dĩ nhiên chỉ còn cách đuổi bắt. Bọn chúng xông hết lên, nhưng sao có thể đuổi được Gâu Gâu. Gâu Gâu vắt bốn chân lên cổ, chỉ chốc lát sau đã chạy mất hút . . . . Đương nhiên là trở về đường cũ.

Đường Ngạo ở bên ngoài cũng không nhàn rỗi. Theo kế hoạch của anh, gà trong vườn thú rất nhiều, hiện giờ vẫn giữ lại trứng giống, tất cả ấp thành gà con, để bảo đảm cung ứng thịt. Trong số động vật ăn cỏ có bò Tây Tạng, anh dặn dò giữ tất cả bò, lạc đà, ngựa và những động vật ăn cỏ to lớn lại làm lao động nông canh.

Sau khi tiếp quản nơi này, Chu Tân Quốc không hề thay đổi quy định. Mà Đường tổng hình như cũng đoán trước được hắn không thay đổi, cho nên anh thành thạo đục tường, mò vào khu nuôi dưỡng. Những động vật to như bò được nhốt ở ngoài, bên trong nhốt gà, bên cạnh vừa khéo là chuồng gà.

Anh cũng không khách khí, lập tức sờ được hơn mười quả trứng gà. Một con gà mẹ phát hiện, đưa mỏ ra mổ anh. Lúc này Tổng giám đốc Đường mới rút tay về, đúng lúc Gâu Gâu cũng chui ra.

Ăn trộm, chậc chậc, đúng là mất hình tượng. Tổng giám đốc Đường cất trứng gà xong lại bịt cái lỗ trên tường lại.

Buổi tối hôm đó, cả vườn thú âm thầm truyền nhau một tin tức – Đường tổng trở về. Cầu Đại Vân đương nhiên cũng biết, vì cô đặc biệt nghe lời nên Chu Tân Quốc cũng cho cô một chức quản lý nhỏ.

Để phòng ngừa biến cố, hiện giờ nơi ngủ chỉ phân ra ba khu. Đám đàn ông ngủ một chỗ, phụ nữ ngủ một chỗ, mất nết ngủ một chỗ.

Mỗi cửa một khu đều có người mang súng canh gác, muốn chạy ra ngoài cũng không hề dễ. Cầu Đại Vân và Ngô Hoa nằm chung một chỗ, hai người viết chữ trong lòng bàn tay nhau: “Đường tổng cho Gâu Gâu ngậm cành sa la là có ý gì?”

Ngô Hoa cũng đang suy nghĩ vấn đề này, sau đó cô viết vào bàn tay Cầu Đại Vân: “Nơi này chỉ có một cây sa la! Chẳng lẽ anh ấy hẹn gặp chúng ta ở đó sao?”

Cầu Đại Vân cũng gật đầu: “Có thể, nhưng canh phòng rất nghiêm ngặt, sao chúng ta ra ngoài gặp anh ấy được?”

Ngô Hoa không trả lời. Không lâu sau Cầu Đại Vân lại viết một hàng chữ vào lòng bàn tay cô: “Chuồng gà ở đó hôm nào cũng có người đến nhặt trứng!”

Hai người đều ngẩn ra. Loại chuyện lông gà vỏ tỏi này đương nhiên sẽ không do người của Chu Tân Quốc làm. Họ mỗi ngày đều có thể đến gốc cây sa la ở khu nuôi dưỡng.

Thật khéo.

Khi đó, Đường Ngạo đang ở phòng thí nghiệm. Bên cửa hàng nhỏ kia Chu Tân Quốc còn chưa phái người tới, Vương Phượng đặc biệt dặn mọi người hái mộc nhĩ, cũng chuẩn bị một ít rau dại đưa cho anh. Đường Ngạo đương nhiên không khách khí, lập tức mang đi.

Trong cửa hàng nhỏ không có lương thực, cho dù ăn tiết kiệm thì số đồ ăn còn thừa cũng chỉ đủ cho mọi người hai ngày. Xem ra Chu Tân Quốc thật sự không có ý định phái người tới nữa rồi.

Đám phụ nữ được tự do, hái sạch rau dại có thể hái, trộn với gạo và mì, miễn cưỡng nấu ra một nồi thập cẩm.

Trong phòng bếp phòng thí nghiệm, Đường Ngạo ngâm mộc nhĩ, làm mộc nhĩ chưng trứng. Anh đương nhiên không có tài nấu nướng gì đặc biệt, chỉ là làm quen tay mà thôi.

Lạp xưởng thì dễ xử lý hơn rất nhiều, cứ nấu lên là được. Anh bưng mộc nhĩ chưng trứng và lạp xưởng đến khu 03. Hải Mạt Mạt còn đang ngủ, thân thể nhỏ nhắn ngâm trong dịch dinh dưỡng. Làn da được dịch dinh dưỡng nuôi dưỡng trong thời gian dài gần như biến thành trong suốt, mái tóc dài màu vàng kim dập dờn trong nước, mềm mại như tảo.

Mặc dù còn nhỏ, nhưng tỷ lệ thân thể cô bé vô cùng hoàn mỹ, nếu trưởng thành chắc chắn sẽ là một mỹ nhân tuyệt thế.

Tổng giám đốc Đường cảm thấy đây đúng là ‘cảnh đẹp ý vui’, đứng bên ống nuôi cấy nhìn liền nửa tiếng.

“Hay anh qua đây chúng ta cùng nhau xem phim đi?” Angela nhiệt tình mời, “Dù sao các hạ cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.”

Tổng giám đốc Đường hơi nhếch khóe môi: “Đến khu 02, tôi đang cần phối chút thuốc.”

Khu 02, Đường Ngạo tập trung rất nhiều thuốc nước lên trên bàn điều khiển, trộn theo tỷ lệ thành thuốc tiêm. Angela vốn đang xem phim con heo, đột nhiên hoảng hốt: “Là Người Tiến Hóa! Trời ạ, anh lấy số liệu về virus Người Tiến Hóa ở đâu?!”

Giọng điệu nó kinh ngạc giống như đột nhiên phát hiện quần mình rách một lỗ. Tổng giám đốc Đường không thèm ngẩng đầu: “Tôi đã xem tỷ lệ thành phần Người Tinh Lọc, thêm chút tính toán là có thể suy ra số liệu của virus Người Tiến Hóa. Được rồi, đừng làm phiền tôi. Xem phim của cô đi.”

Angela tỏ vẻ phục sát đất: “Nếu như chủ nhân ở đây, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ cùng các hạ đến đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm.”

Tổng giám đốc Đường phi dép tới.

Đến khi phối xong hai mươi ống thuốc, tổng giám đốc Đường vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hải Mạt Mạt đứng ở cửa khu 02. Mấy ngày ở trong dịch nuôi cấy, tóc cô bé đã dài ra không ít, lúc này gần như sắp chạm đất. Thân thể lại không dài ra chút nào.

Cô bé sải bước đi tới, da thịt màu ngọc như ẩn như hiện dưới mái tóc dài màu vàng kim. Tổng giám đốc Đường vội vàng dùng khăn trải bàn trên bàn mổ bên cạnh bao lấy cô bé.

“Rời giường phải mặc quần áo!” Anh nhẹ giọng trách, lại cầm khăn lông lau tóc cho cô bé. Mái tóc vàng kia vô cùng xinh đẹp, mỗi một sợi đều lấp lánh như ánh rạng đông xuyên qua tầng mây. Đường Ngạo nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô bé: “Đi thôi, đi ăn nào.”

Anh dùng lò vi sóng hâm lại trứng và lạp xưởng, Hải Mạt Mạt ăn say sưa ngon lành: “Ba, vết thương của Mạt Mạt lành rồi, ngày mai con theo ba đi ra ngoài nhé.”

Cô bé thích đi theo Đường Ngạo ra ngoài, Đường Ngạo lại không định mang cô bé theo, chỉ thuận miệng ứng phó: “Còn chưa được, ngày mai ngâm thêm một ngày nữa.”

Hải Mạt Mạt rất nghe lời: “Vâng ạ.”

Ăn cơm xong, Đường Ngạo đi tắm, Hải Mạt Mạt dọn dẹp sạch sẽ bát đũa. Anh nằm ở trên bàn giải phẫu, nhìn chằm chằm màn ảnh lớn trên tường ngẩn người. Angela hào hứng xem phim. Đột nhiên nó chuyển sang màn hình desktop. Đường Ngạo quay đầu lại, chỉ thấy Hải Mạt Mạt bưng nước đi vào.

“Ba uống nước đi.” Cô bé đưa nước tới bên miệng Đường Ngạo, thuận tiện trèo lên giường. Bàn giải phẫu rất hẹp, chỉ mình Đường Ngạo đã chiếm hết diện tích. Cô bé leo lên cũng chỉ có thể ngủ trên người anh.

Đường Ngạo uống hết nước, đặt cốc lên trên bàn, thuận tay ôm chặt cô bé: “Công chúa nhỏ, bây giờ con muốn làm gì?”

Hải Mạt Mạt ôm cổ anh, vùi mặt vào cần cổ anh, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.

Gâu Gâu giải quyết xong cơm tối còn thừa của Mạt Mạt, lúc này đã chạy tới nằm ở bên giường. Cửa thật sự quá nguy hiểm, Angela động một chút là nổi điên, nó đã sớm không muốn ngủ rồi.

Trong phòng thí nghiệm vô cùng im lặng, Angela đã ra bên ngoài xem phim rồi. Không biết là dụng cụ điện tử nào phát ra tiếng dòng điện cực nhỏ. Tổng giám đốc Đường chỉ cảm thấy ngay cả thân thể và linh hồn đều an tĩnh, cho dù ngày mai có một trận ác liệt phải đánh.

Anh nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền thiếp đi.

Ngày hôm sau, hai mươi con bò Tây Tạng của vườn thú đột nhiên nổi điên.

Đúng vậy, là nổi điên. Chúng nó húc vỡ lưới điện khu nuôi dưỡng, điên cuồng gào rú. Đám “Đầy tớ” của vườn thú hoảng sợ, tất cả những kẻ canh gác gần như đã tập trung lại đây, không ngừng nã súng vào đàn bò.

Nhưng không hiệu quả, hoàn toàn không có hiệu quả. Đàn bò Tây Tạng nghe tiếng súng, càng trở nên điên cuồng. Người bình thường làm sao mà chịu được sức lực của bọn nó, những kẻ canh gác bị húc chết, giẫm chết càng ngày càng nhiều.

Người phụ trách vườn thú bây giờ tên Lã Chấn Chí, hắn cảm thấy tình hình không ổn, đứng từ xa cầm ống nhòm nhìn kỹ, đột nhiên biến sắc . . . . Mắt đàn bò đều là màu xanh dương. Ngay cả máu chảy ra cũng là màu xanh dương!

Bọn chúng bị nhiễm virus rồi sao?

Hắn vội vàng sai người mở cửa lớn vườn thú, sau đó dẫn đàn bò bị nhiễm ra ngoài. Lúc này hơn ba trăm tên thủ hạ của hắn chỉ còn lại hơn hai trăm bốn mươi người.

“Đánh vào đầu chúng nó! Đánh vào đầu!” Hắn lớn tiếng hét, nhưng những con bò kia da thô thịt dày, đầu cũng cứng vô cùng, chạy lại nhanh. Muốn một phát đánh vỡ đầu chúng nó nói dễ hơn làm!

Tiếng súng gần như hấp dẫn tất cả những con bò bị nhiễm, hai mươi mấy con tập trung hết về bên này. Có người bị giẫm lên, trong nháy mắt bụng thủng ruột lòi. Tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt, trong lúc bối rối Lã Chấn Chí dẫn người lùi về vườn thú.

Cạch một tiếng, cửa sau lưng hắn khép lại. Đàn bò bị nhiễm đã bị nhốt ngoài cửa, hắn thở phào nhẹ nhõm. Vừa định quay đầu lại, sau cổ chợt lạnh ngắt. . . . . Một họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu hắn.

Sau lưng là tiếng súng thuốc mê, bọn thủ hạ của hắn không kịp phát ra tiếng đã ngã vật xuống đất.

Hắn quay đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt Đường Ngạo.

“Đường Ngạo! Mày!” Hắn đột nhiên biến sắc, chợt hiểu ra mọi chuyện: Thừa dịp hắn đối phó với đàn bò bị nhiễm virus, Đường Ngạo đã chiếm vườn thú! !

Sắc mặt hắn bỗng trở nên vô cùng khó coi, đúng là kinh nghiệm chưa đủ. Nhưng chỉ để hơn ba trăm người trấn thủ nơi này thật sự rất thiếu nhân lực, một khi xảy ra tình huống ngoài ý muốn, rất dễ được cái này mất cái khác.

Hắn cho rằng Đường Ngạo sẽ chế nhạo hắn mấy câu, vì vậy kiêu ngạo đứng thẳng. Nào ngờ Đường Ngạo chỉ xoay người, nhỏ giọng nói chuyện cùng Cầu Đại Vân, còn để cho đám Trương Diệu Dương tịch thu súng.

Sắc mặt Lã Chấn Chí còn khó coi hơn vừa rồi: “Đường Ngạo, mày không định nói gì sao? Tao trước kia là người ở bộ phận ngoại thương của mày. . . . . .”

Hắn còn chưa dứt lời, Đường Ngạo đã cùng Cầu Đại Vân đi xa, hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của hắn.

********

p.s: Mợ anh già, có gì anh không biết làm không vậy =.=

Đỉnh cao của sự khinh bỉ là bơ nó đi =))

Và anh đã trở lại, lợi hại kiêm khốn nạn gấp trăm lần

Chapter
1 Chương 1: Tổng giám đốc nghèo túng
2 Chương 2: Tổng giám đốc xui xẻo
3 Chương 3: Tổng giám đốc ***
4 Chương 4: Vô cùng nhục nhã
5 Chương 5: Ba đi đâu vậy?
6 Chương 6: Đại sứ từ thiện
7 Chương 7: Giúp nhau lúc hoạn nạn
8 Chương 8: Con nhóc này có thể nói chuyện với zombie
9 Chương 9: Búp bê thổi khí
10 Chương 10: Mũ sắt chịu lực
11 Chương 11: Logic của tổng giám đốc
12 Chương 12: Bị zombie bao vây
13 Chương 13: Nguyện vọng của công chúa
14 Chương 14: Ba hòa thượng không có nước uống
15 Chương 15: Tô bách
16 Chương 16: Ý tưởng kỳ diệu của công chúa
17 Chương 17: Ý tưởng kỳ diệu của công chúa
18 Chương 18: Kỹ năng khoác lác
19 Chương 19: Căn cứ mới
20 Chương 20: Nông trường ở tận thế
21 Chương 21: Trở lại làm người
22 Chương 22: Đỉnh cao của khốn nạn
23 Chương 23: 800cc máu
24 Chương 24: Ba mươi năm chuyên ngành lừa đảo
25 Chương 25: Dũng cảm lao ra
26 Chương 26: Bí mật của sự tiến hóa
27 Chương 27: Mối nguy sinh hóa
28 Chương 28: Vũ khí sinh hóa
29 Chương 29: Không còn lối thoát
30 Chương 30: Tuyệt xử phùng sinh
31 Chương 31: Người tinh lọc
32 Chương 32: Biến chứng
33 Chương 33: Canh thịt
34 Chương 34: Mạt Mạt có phải là người không?
35 Chương 35: Hai chúng ta đều muốn sống sót
36 Chương 36: Đoạt lại căn cứ
37 Chương 37: Đồng minh bất đắc dĩ
38 Chương 38: Nhân gian bất sách
39 Chương 39: Điềm báo
40 Chương 40: Thẹn quá hóa giận
41 Chương 41: Nó rớt cấp
42 Chương 42: Vong ơn phụ nghĩa
43 Chương 43: Tín hiệu kỳ lạ
44 Chương 44: Một kẻ lừa đảo
45 Chương 45: Tinh thần tổ ong
46 Chương 46: Phát hiện quan trọng
47 Chương 47: Kế hèn
48 Chương 48: Đây chính là ngôi nhà cuối cùng của ba sao?
49 Chương 49: Hải Mạt Mạt hôn anh
50 Chương 50: Ba con là người tốt
51 Chương 51: Buổi tối chấn động lòng người
52 Chương 52: Tuy bại nhưng vinh
53 Chương 53: Con mẹ nó, đùa ông đây đấy à!
54 Chương 54: Phòng cháy, phòng trộm, phòng Mạt Mạt
55 Chương 55: Cừu vui vẻ chết tiệt
56 Chương 56: Ba đỏ mặt kìa
57 Chương 57: Về sau nếu như có chuyện con sẽ bàn bạc với ba nhé!
58 Chương 58: Kẻ chết thay
59 Chương 59: Như vậy thì thật thê thảm đúng không?
60 Chương 60: Lòng tin nơi hoang tàn
61 Chương 61: Tương kế tựu kế
62 Chương 62: Hàng triệu zombie
63 Chương 63: Chạy trốn
64 Chương 64: Một đêm ở ngôi miếu đổ nát
65 Chương 65: Thủ lĩnh
66 Chương 66: Ông đây còn chưa chết đâu
67 Chương 67: Vị hôn thê
68 Chương 68: Lúng túng
69 Chương 69: Hy sinh
70 Chương 70: Dở khóc dở cười
71 Chương 71: Quyết chiến
72 Chương 72: Người bảo vệ
73 Chương 73: Nếu như kết cục không có ba, sao con có thể vui vẻ?
74 Chương 74: Phương thức nhận diện
75 Chương 75: Anh hùng dân tộc
76 Chương 76: Hay là tôi để cho anh ta gặm một chân nhé!
77 Chương 77: Khu cách ly
78 Chương 78: Khôi phục ý thức
79 Chương 79: Virus đáng khinh
80 Chương 80: Liều thuốc Người Tinh Lọc
81 Chương 81: Quân đội zombie
82 Chương 82: Tương lai
83 Chương 83: Kẻ vô liêm sỉ
84 Chương 84: Chọc giận
85 Chương 85: Ngốc nghếch, xéo đi!
86 Chương 86: Giáo dục vỡ lòng
87 Chương 87: Bác cả
88 Chương 88: Tranh chấp
89 Chương 89: Gà trống size bự
90 Chương 90: Tình yêu sáu tuổi
91 Chương 91: Tôi chính là cô gái trẻ đây
92 Chương 92: Quyết chiến trong rừng rậm
93 Chương 93: Sự tàn khốc của sinh hóa
94 Chương 94: Lời nói dối thiện ý
95 Chương 95: Chiếm lĩnh
96 Chương 96: Chiếm lĩnh (2)
97 Chương 97: Ông hận dân kỹ thuật
98 Chương 98: Người có tiền sẽ thành thân thuộc
99 Chương 99: Ngoại truyện
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: Tổng giám đốc nghèo túng
2
Chương 2: Tổng giám đốc xui xẻo
3
Chương 3: Tổng giám đốc ***
4
Chương 4: Vô cùng nhục nhã
5
Chương 5: Ba đi đâu vậy?
6
Chương 6: Đại sứ từ thiện
7
Chương 7: Giúp nhau lúc hoạn nạn
8
Chương 8: Con nhóc này có thể nói chuyện với zombie
9
Chương 9: Búp bê thổi khí
10
Chương 10: Mũ sắt chịu lực
11
Chương 11: Logic của tổng giám đốc
12
Chương 12: Bị zombie bao vây
13
Chương 13: Nguyện vọng của công chúa
14
Chương 14: Ba hòa thượng không có nước uống
15
Chương 15: Tô bách
16
Chương 16: Ý tưởng kỳ diệu của công chúa
17
Chương 17: Ý tưởng kỳ diệu của công chúa
18
Chương 18: Kỹ năng khoác lác
19
Chương 19: Căn cứ mới
20
Chương 20: Nông trường ở tận thế
21
Chương 21: Trở lại làm người
22
Chương 22: Đỉnh cao của khốn nạn
23
Chương 23: 800cc máu
24
Chương 24: Ba mươi năm chuyên ngành lừa đảo
25
Chương 25: Dũng cảm lao ra
26
Chương 26: Bí mật của sự tiến hóa
27
Chương 27: Mối nguy sinh hóa
28
Chương 28: Vũ khí sinh hóa
29
Chương 29: Không còn lối thoát
30
Chương 30: Tuyệt xử phùng sinh
31
Chương 31: Người tinh lọc
32
Chương 32: Biến chứng
33
Chương 33: Canh thịt
34
Chương 34: Mạt Mạt có phải là người không?
35
Chương 35: Hai chúng ta đều muốn sống sót
36
Chương 36: Đoạt lại căn cứ
37
Chương 37: Đồng minh bất đắc dĩ
38
Chương 38: Nhân gian bất sách
39
Chương 39: Điềm báo
40
Chương 40: Thẹn quá hóa giận
41
Chương 41: Nó rớt cấp
42
Chương 42: Vong ơn phụ nghĩa
43
Chương 43: Tín hiệu kỳ lạ
44
Chương 44: Một kẻ lừa đảo
45
Chương 45: Tinh thần tổ ong
46
Chương 46: Phát hiện quan trọng
47
Chương 47: Kế hèn
48
Chương 48: Đây chính là ngôi nhà cuối cùng của ba sao?
49
Chương 49: Hải Mạt Mạt hôn anh
50
Chương 50: Ba con là người tốt
51
Chương 51: Buổi tối chấn động lòng người
52
Chương 52: Tuy bại nhưng vinh
53
Chương 53: Con mẹ nó, đùa ông đây đấy à!
54
Chương 54: Phòng cháy, phòng trộm, phòng Mạt Mạt
55
Chương 55: Cừu vui vẻ chết tiệt
56
Chương 56: Ba đỏ mặt kìa
57
Chương 57: Về sau nếu như có chuyện con sẽ bàn bạc với ba nhé!
58
Chương 58: Kẻ chết thay
59
Chương 59: Như vậy thì thật thê thảm đúng không?
60
Chương 60: Lòng tin nơi hoang tàn
61
Chương 61: Tương kế tựu kế
62
Chương 62: Hàng triệu zombie
63
Chương 63: Chạy trốn
64
Chương 64: Một đêm ở ngôi miếu đổ nát
65
Chương 65: Thủ lĩnh
66
Chương 66: Ông đây còn chưa chết đâu
67
Chương 67: Vị hôn thê
68
Chương 68: Lúng túng
69
Chương 69: Hy sinh
70
Chương 70: Dở khóc dở cười
71
Chương 71: Quyết chiến
72
Chương 72: Người bảo vệ
73
Chương 73: Nếu như kết cục không có ba, sao con có thể vui vẻ?
74
Chương 74: Phương thức nhận diện
75
Chương 75: Anh hùng dân tộc
76
Chương 76: Hay là tôi để cho anh ta gặm một chân nhé!
77
Chương 77: Khu cách ly
78
Chương 78: Khôi phục ý thức
79
Chương 79: Virus đáng khinh
80
Chương 80: Liều thuốc Người Tinh Lọc
81
Chương 81: Quân đội zombie
82
Chương 82: Tương lai
83
Chương 83: Kẻ vô liêm sỉ
84
Chương 84: Chọc giận
85
Chương 85: Ngốc nghếch, xéo đi!
86
Chương 86: Giáo dục vỡ lòng
87
Chương 87: Bác cả
88
Chương 88: Tranh chấp
89
Chương 89: Gà trống size bự
90
Chương 90: Tình yêu sáu tuổi
91
Chương 91: Tôi chính là cô gái trẻ đây
92
Chương 92: Quyết chiến trong rừng rậm
93
Chương 93: Sự tàn khốc của sinh hóa
94
Chương 94: Lời nói dối thiện ý
95
Chương 95: Chiếm lĩnh
96
Chương 96: Chiếm lĩnh (2)
97
Chương 97: Ông hận dân kỹ thuật
98
Chương 98: Người có tiền sẽ thành thân thuộc
99
Chương 99: Ngoại truyện