Chương 45: 45: Tử Khí Màu Đen

“Lấy thân làm ấn?”
Trông thấy Đông Phương Ngọc làm ra hành động điên cuồng như vậy, ánh mắt Mục Vỹ trở nên nghiêm trọng.

Giờ phút này Đông Phương Ngọc chính là một con chó dại hoàn toàn mất lý trí, thà chết cũng phải kéo Mục Vỹ chôn cùng.

Không phải Mục Vỹ chưa từng thấy người lấy thân làm ấn, nhưng trong tầng thứ bảy của thân xác, võ kỹ Hoàng Giai lại xuất hiện thủ đoạn này đúng là khiến người ta phải khiếp sợ.

Uy lực của Bát Hoang Ngâm thực sự khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

“Chuyện đến nước này chỉ có thể liều mạng!”
Mục Vỹ cười nhạt một tiếng, bàn tay bắt đầu chuyển động.

Kiếp trước hắn là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, trong trí nhớ của hắn có vô số võ kỹ.

Chỉ là có một vài võ kỹ có uy lực mạnh mẽ nhưng Mục Vỹ cũng không dám chắc cảnh giới hiện tại của mình có dùng nổi không.

“Thầy Mục...”
Thấy Mục Vỹ vẫn định đương đầu trực tiếp, Diệu Tiên Ngữ khó tin gọi hắn một tiếng.

Từ lúc bốn gã áo đen xuất hiện cho đến Cận Đông, bây giờ là Đông Phương Ngọc, rốt cuộc Mục Vỹ còn bao nhiêu thủ đoạn vẫn chưa thể hiện?
“Thiên đạo u u, không động hư phạt, thiên chi hoắc loạn, nhân chi bổ thiên, bổ thiên chi đạo”.

Mục Vỹ không ngừng lẩm bẩm, chân nguyên ngưng tụ giữa hai tay hắn.

Khí tức mạnh mẽ tràn từng tia ra ngoài như băng tuyết hòa tan thành dòng nước lan tràn ra xung quanh.

“Bổ Thiên Kiếm Đạo!”
Hắn quát khẽ một tiếng, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, một thanh kiếm chậm rãi kéo dài.

Cuối cùng, thanh kiếm chân nguyên bề ngang bằng ba ngón tay, dài ba thước kia cũng ngừng lại.

Chỉ là thanh kiếm này khác hẳn với thanh kiếm vừa rồi Mục Vỹ ngưng tụ.

Diệu Tiên Ngữ đứng cạnh cũng không biết khác nhau ở đâu.

Thế nhưng cô ta lại cảm nhận được trong thanh kiếm này như đang ẩn chứa một luồng khí tức khiến nó càng trở nên khủng bố hơn.

“Bổ Thiên Kiếm Đạo...”
Diệu Tiên Ngữ âm thầm ghi nhớ cái tên này.

“Kiếm chân nguyên? Đến cả ba ấn Bát Hoang Ngâm của ta kiếm chân chuyên của ngươi cũng không cản nổi, ta lấy thân làm ấn nó có thể chống đỡ nổi sao?”
Đông Phương Ngọc kiêu ngạo nói.

Mục Vỹ đã không cho hắn ta cơ hội sống sót, trước khi chết kéo hắn làm đệm lưng chết chung cũng đáng!
Mục Vỹ không thèm để ý tới sự châm chọc của đối phương, ánh mắt tập trung lên kiếm chân nguyên trong tay.

Thanh kiếm càng dài càng trở nên chân thật, trông như một thanh kiếm thật.

Mục Vỹ phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt nhưng trong mắt lại tràn ngập vui mừng.

Bấy giờ, hắn mới nhìn sang Đông Phương Ngọc.

“Giết!”
Nhưng ánh mắt của hắn lại hiện vẻ tàn nhẫn.

“Giết!”
Cùng lúc đó, làn khói đen xung quanh Đông Phương Ngọc ngày càng nồng đậm, dần bao trùm cả người hắn ta.

Giọng nói trầm đục của hắn ta truyền ra từ trong làn khói đen kia.

Thoáng chốc, hai bóng người va chạm vào nhau.

Ầm...!
Trời đất lại rung chuyển.

Chỉ là lần này dù đứng xa mấy chục mét vẫn có thể thấy mặt đất dưới chân đang nứt toác.

Võ giả ở tầng thứ mười của thân xác cũng không tạo ra được sức mạnh khủng bố như vậy.

E là chỉ có võ giả tầng thứ mười của linh khiếu mới có thể làm được.

Tiếng nổ ầm vang lên, núi rừng lại bị náo động, yêu thú thét gào.

Giữa chiến trường có hai bóng người đứng sừng sững.

Chính là Mục Vỹ và Đông Phương Ngọc.

Rốt cuộc thắng bại thế nào?
Trái tim của Diệu Tiên Ngữ đã nghẹn ở cổ họng.

“Phụt...”
Cô ta chưa kịp hoài nghi được bao lâu, tiếng phụt máu vang lên.

Ngực của Đông Phương Ngọc có một lỗ máu xuyên thủng, máu tươi trào ra.

Sinh mệnh của hắn ta cũng đang dần tan biến.

Thắng rồi sao?
Thấy vậy, Diệu Tiên Ngữ không khỏi há hốc mồm, không nói nên lời, nước mắt tuôn rơi.

Đây là trận chiến của Mục Vỹ, nhưng cũng liên quan tới sự sống chết của cô ta.

“Mục Vỹ, ta không cam tâm!”
Đông Phương Ngọc nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn nuốt sống Mục Vỹ.

Hắn ta là một trong ba thầy giáo thiên tài của học viện Bắc Vân, vốn có cơ hội dạy học ở học viện Nam Vân của Đế Đô.

Nhưng bây giờ...!
“Ngươi đừng có đắc ý.

Ta lấy thân làm ấn, tử khí trên người ta sẽ chuyển hết lên người ngươi.

Ngươi sẽ đến gặp ta nhanh thôi!”
Dứt lời, Đông Phương Ngọc đứng im tại chỗ không lên tiếng nữa.

Chợt trước người Mục Vỹ có một làn khói đen bay xung quanh, cuối cùng hóa thành một luồng sáng đen bao trùm lên người hắn.

Bịch...!
Mục Vỹ ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, làn da dần biến thành màu đen.

“Thầy Mục, thầy Mục, thầy sao vậy?”
“Không sao, bây giờ thầy đang bị nhiễm độc, trò đừng chạm vào người ta.

Chúng ta phải đi mau!”, Mục Vỹ nói gấp: “Sợ là trận chiến vừa rồi đã khiến võ giả ở gần đây chú ý tới.

Chúng ta phải mau đến chỗ an toàn, đi thôi!”
“Vâng!”
Lúc này Diệu Tiên Ngữ hoang mang lo sợ không biết nên làm cái gì, chỉ biết nghe lời Mục Vỹ.

Chapter
1 Chương 1: 1: Mười Nghìn Năm Sau
2 Chương 2: 2: Định Chơi Ta Ư
3 Chương 3: 3: Tụ Linh Đan
4 Chương 4: 4: Câu Trả Lời Trong Lớp Học
5 Chương 5: 5: Đại Sư Mạt Vấn
6 Chương 6: 6: Không Thể Tưởng Tượng
7 Chương 7: 7: Ta Đánh Ngươi Đấy
8 Chương 8: 8: Sắp Đặt Hôn Sự
9 Chương 9: 9: Chất Vấn Tại Chỗ
10 Chương 10: 10: Dạy Dỗ
11 Chương 11: 11: Trợn Mắt Há Mồm
12 Chương 12: 12: Tiêu Đời Rồi!
13 Chương 13: 13: Điều Kiện
14 Chương 14: 14: Luyện Đan
15 Chương 15: 15: Phá Ngọc Quyền
16 Chương 16: 16: Tru Tiên Đồ
17 Chương 17: 17: Quỳ Xuống
18 Chương 18: 18: Vỏ Quýt Dày Phải Có Móng Tay Nhọn
19 Chương 19: 19: Sự Uy Nghiêm Của Mục Lâm Thần
20 Chương 20: 20: Hắn Có Thể Sao
21 Chương 21: 21: Chắc Chắn Chứ
22 Chương 22: 22: Cởi Hết Quần Áo Ra
23 Chương 23: 23: Thần Phục Đi
24 Chương 24: 24: Huynh Thả Tay Ra
25 Chương 25: 25: Phế Thằng Nhỏ Của Ngươi
26 Chương 26: 26: Bẻ Gãy Ngón Tay
27 Chương 27: 27: Giở Trò Quái Gì
28 Chương 28: 28: Lớp Học Của Ta Do Ta Làm Chủ
29 Chương 29: 29: Không Ngờ Bị Mục Vỹ Đánh Bại
30 Chương 30: 30: Biến Chuyển
31 Chương 31: 31: Trò Muốn Đi Cùng Không
32 Chương 32: 32: Hủy Bỏ
33 Chương 33: 33: Bốn Gã Này Đủ Không
34 Chương 34: 34: Sói Lông Tím
35 Chương 35: 35: Hạ Lũ Sói
36 Chương 36: 36: Theo Đuôi
37 Chương 37: 37: Ngươi Chết Đi
38 Chương 38: 38: Chém Giết
39 Chương 39: 39: Quả Nhiên Là Hai Lão Già Chết Tiệt Kia
40 Chương 40: 40: Hoàng Tước Cuối Cùng
41 Chương 41: 41: Bát Hoang Ngâm
42 Chương 42: 42: Mạnh Miệng
43 Chương 43: 43: Sinh Tử Hoang Ấn
44 Chương 44: 44: Xuống Địa Ngục Với Ta Đi
45 Chương 45: 45: Tử Khí Màu Đen
46 Chương 46: 46: Biến Mất Rồi
47 Chương 47: 47: Tu Luyện Trong Hang Động
48 Chương 48: 48: Ngươi Chưa Chết Sao
49 Chương 49: 49: Chưa Chịu Từ Bỏ Sao
50 Chương 50: 50: Phế Bỏ Kinh Mạch Của Ngươi
51 Chương 51: 51: Ăn Mày
52 Chương 52: 52: Ngứa Mắt
53 Chương 53: 53: Xung Đột Ở Thánh Đan Các
54 Chương 54: 54: Không Thấy Phản Cảm
55 Chương 55: 55: Đau Lòng
56 Chương 56: 56: Diệu Tiên Ngữ Đột Phá
57 Chương 57: 57: Luyện Đan
Chapter

Updated 57 Episodes

1
Chương 1: 1: Mười Nghìn Năm Sau
2
Chương 2: 2: Định Chơi Ta Ư
3
Chương 3: 3: Tụ Linh Đan
4
Chương 4: 4: Câu Trả Lời Trong Lớp Học
5
Chương 5: 5: Đại Sư Mạt Vấn
6
Chương 6: 6: Không Thể Tưởng Tượng
7
Chương 7: 7: Ta Đánh Ngươi Đấy
8
Chương 8: 8: Sắp Đặt Hôn Sự
9
Chương 9: 9: Chất Vấn Tại Chỗ
10
Chương 10: 10: Dạy Dỗ
11
Chương 11: 11: Trợn Mắt Há Mồm
12
Chương 12: 12: Tiêu Đời Rồi!
13
Chương 13: 13: Điều Kiện
14
Chương 14: 14: Luyện Đan
15
Chương 15: 15: Phá Ngọc Quyền
16
Chương 16: 16: Tru Tiên Đồ
17
Chương 17: 17: Quỳ Xuống
18
Chương 18: 18: Vỏ Quýt Dày Phải Có Móng Tay Nhọn
19
Chương 19: 19: Sự Uy Nghiêm Của Mục Lâm Thần
20
Chương 20: 20: Hắn Có Thể Sao
21
Chương 21: 21: Chắc Chắn Chứ
22
Chương 22: 22: Cởi Hết Quần Áo Ra
23
Chương 23: 23: Thần Phục Đi
24
Chương 24: 24: Huynh Thả Tay Ra
25
Chương 25: 25: Phế Thằng Nhỏ Của Ngươi
26
Chương 26: 26: Bẻ Gãy Ngón Tay
27
Chương 27: 27: Giở Trò Quái Gì
28
Chương 28: 28: Lớp Học Của Ta Do Ta Làm Chủ
29
Chương 29: 29: Không Ngờ Bị Mục Vỹ Đánh Bại
30
Chương 30: 30: Biến Chuyển
31
Chương 31: 31: Trò Muốn Đi Cùng Không
32
Chương 32: 32: Hủy Bỏ
33
Chương 33: 33: Bốn Gã Này Đủ Không
34
Chương 34: 34: Sói Lông Tím
35
Chương 35: 35: Hạ Lũ Sói
36
Chương 36: 36: Theo Đuôi
37
Chương 37: 37: Ngươi Chết Đi
38
Chương 38: 38: Chém Giết
39
Chương 39: 39: Quả Nhiên Là Hai Lão Già Chết Tiệt Kia
40
Chương 40: 40: Hoàng Tước Cuối Cùng
41
Chương 41: 41: Bát Hoang Ngâm
42
Chương 42: 42: Mạnh Miệng
43
Chương 43: 43: Sinh Tử Hoang Ấn
44
Chương 44: 44: Xuống Địa Ngục Với Ta Đi
45
Chương 45: 45: Tử Khí Màu Đen
46
Chương 46: 46: Biến Mất Rồi
47
Chương 47: 47: Tu Luyện Trong Hang Động
48
Chương 48: 48: Ngươi Chưa Chết Sao
49
Chương 49: 49: Chưa Chịu Từ Bỏ Sao
50
Chương 50: 50: Phế Bỏ Kinh Mạch Của Ngươi
51
Chương 51: 51: Ăn Mày
52
Chương 52: 52: Ngứa Mắt
53
Chương 53: 53: Xung Đột Ở Thánh Đan Các
54
Chương 54: 54: Không Thấy Phản Cảm
55
Chương 55: 55: Đau Lòng
56
Chương 56: 56: Diệu Tiên Ngữ Đột Phá
57
Chương 57: 57: Luyện Đan