Chương 113: Ngoại truyện 9: Nếu Chu Chu xuyên trở về (2)

Edit: Ry

"Tiểu Tử, chị đi nha!" Tô Lan ăn mặc chỉnh tề, quay đầu hôn chồng một cái, cười nói giơ mặt tới.

Lâm Tử đỏ mặt hôn nhẹ lên khóe miệng bà, sau đó cùng bà ra cổng vườn hoa, đưa hộp cơm đã cẩn thận chuẩn bị cho vợ, đưa mắt nhìn Tô Lan lái xe đi.

Đến khi xe Tô Lan biến mất ở ngã tư, Lâm Tử mới không nhìn nữa, chuẩn bị vào nhà dọn dẹp.

Nhưng khóe mắt thoáng bắt gặp gì đó, khiến ông không khỏi đứng lại.

Quay sang nhìn kĩ thì có một bóng người cao lớn đứng dưới gốc cây bên đường đằng xa, đang nhìn qua bên này.

Đó là một người đàn ông khá cao lớn, khuôn mặt lại có vẻ tiều tụy. Không hiểu sao Lâm Tử lại cảm thấy người này rất tốt và có một cảm giác thân thiết. Thế nên dù trời sinh tính e lệ, thấy người đàn ông này, Lâm Tử lại không vội trốn vào nhà mà đứng đó nhìn, còn hơi nghi hoặc nghiêng đầu.

Đợi đến khi người kia lại gần, ông mơ hồ ngửi được pheromone, Lâm Tử mới kinh ngạc phát hiện, người đàn ông cao lớn này lại là một Omega.

Thậm chí pheromone cao cấp mùi hạt dẻ thơm ngọt kia còn khiến ông cảm thấy rất quen. Nhưng Lâm Tử có thể khẳng định, ông chưa từng gặp người này.

"Chào cậu, tôi có thể giúp gì cho cậu không?" Lâm Tử nhìn hắn, dịu dàng hỏi thăm.

Trên người đàn ông này bao trùm một sự bi thương nồng đậm.

Không hiểu sao thấy cậu ấy như vậy, Lâm Tử lại có chút đau lòng.

"Ba..." Người kia ngừng lại, sửa lời: "Xin hỏi ngài có biết Tô Dục Chu không?"

Lâm Tử không nghe được câu trước, nhưng vẫn kinh ngạc thốt lên: "A, cậu là người gọi điện thoại lần trước!"

Vừa nhắc tới cái tên này, Lâm Tử đã nhớ ra.

Mấy hôm trước có cuộc gọi tới từ số lạ, hỏi thăm một người tên Tô Dục Chu. Mặc dù Lâm Tử nghe tên cũng thấy quen, nhưng ông kiểm tra lại tất cả những người mình biết, thật sự không nhớ có người này.

Lâm Tử lắc đầu: "Xin lỗi cậu nhưng tôi thật sự không biết người này."

"Vợ tôi tên Tô Lan, con gái duy nhất tên Tô Vũ, không có đứa con nào tên Tô Dục Chu hết."

Túc Khiêm nhìn ông, cõi lòng ngập đau thương.

Tất cả mọi người đều nói với anh, trên đời này không có ai tên Tô Dục Chu, không có một Alpha nào như thế.

Anh đi tới tất cả trường Tô Dục Chu từng học, hỏi tất cả những người bọn họ từng quen, và tất cả đều nói cho anh biết, họ không quen cậu.

Giống như mọi người thông đồng với nhau, cùng độc ác chơi khăm anh vậy.

Nhưng giờ, ngay cả ba Tô cũng nói cho anh biết...

Túc Khiêm không thể chấp nhận!

Anh tin chắc Tô Dục Chu từng tồn tại, bọn họ có nhiều hồi ức khắc sâu như vậy, nhiều thời gian hạnh phúc như thế, mọi thứ không thể chỉ là ảo tưởng của anh được.

Nếu thật sự là vậy...

"Vậy ngài có biết Diệp Nhất Lãng không?" Anh hỏi.

"A Lãng?" Lâm Tử chớp mắt: "À, cậu là bạn thằng bé à? Tôi có biết, để tôi liên lạc với thằng bé giúp cậu nhé."

Nhưng Túc Khiêm lại không để ý mà nói tiếp: "Ngài họ Lâm, ba ngài, ông Lâm rất thích tranh chữ, ông ấy có quan hệ không tốt lắm với vợ ngài, vì phu nhân Tô thường xuyên đối đầu với ông ấy."

"Mẹ ngài, là một quý phu nhân vô cùng hiền hòa, bà rất dịu dàng, nhưng trong nhà không ai dám cãi lời bà..."

Anh lải nhải nói một hồi, nói rất nhiều.

Từng câu Túc Khiêm nói ra, biểu cảm trên mặt Lâm Tử lại biến đổi một chút, cuối cùng ngờ vực nhìn anh.

Mà Túc Khiêm cũng biết, tất cả những gì anh nói đều đúng.

Nếu chuyện giữa anh và Tô Dục Chu chỉ là ảo tưởng của anh, vậy tại sao anh lại biết những chuyện này?

"Cậu này, cậu..."

Lâm Tử do dự nhìn Túc Khiêm, lại thấy người kia khom lưng, cúi chào ông.

Sau đó quay người bỏ đi.

Lâm Tử nhìn bóng lưng Túc Khiêm rời đi, hồi tưởng những lời anh vừa nói, không hiểu sao ông bỗng thấy mất mát.

Giống như...

Ông cũng đã mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy...

-

Trong phòng bệnh, Tô Dục Chu ngồi tựa vào đầu giường.

Từ lúc cậu tỉnh lại tới giờ đã là một tuần, sức khỏe lại không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, thậm chí càng ngày càng suy yếu.

Bác sĩ không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể quy kết là ham muốn sống của bệnh nhân không mạnh, cần người nhà làm bạn và cổ vũ nhiều hơn, thậm chí đề nghị bọn họ tìm tới sự trợ giúp của chuyên gia tâm lý.

Mỗi ngày anh Lâm đều sẽ tới tìm cậu.

Thật ra cái hôm thanh niên vừa tỉnh đã khóc ầm một trận khiến anh Lâm rất sợ, mặc dù về sau không còn kịch liệt như vậy nữa, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ thấy cậu lặng lẽ rơi nước mắt.

Cho đến hai ngày nay, tâm trạng Tô Dục Chu mới tốt hơn một chút, nhưng cả người vẫn gầy yếu, như đột nhiên bị rút hết sức sống vậy.

Trong ấn tượng của hắn, cậu thanh niên này là một người vô cùng lạc quan sáng sủa. Ở công ty, vì hai người khá thân thiết nên hắn cũng biết một chút quá khứ của cậu.

Thực tình thì tuổi thơ bất hạnh bi thảm như vậy cậu còn có thể vượt qua, anh Lâm cảm thấy không gì có thể đánh bại cậu. Thế nên hắn vẫn luôn rất xem trọng cậu, dù là năng lực hay phẩm chất.

Sau lần tai nạn xe cộ kia, thanh niên bị thương quá nghiêm trọng, thậm chí suýt mất mạng cũng là vì cứu hắn.

Thế lên anh Lâm luôn hết lòng hết dạ chăm sóc cậu, chỉ hi vọng cậu có thể sớm bình phục, rời khỏi nơi quỷ quái này.

Nhưng nhìn dáng vẻ này của thanh niên, hắn thật sự không nghĩ ra nguyên nhân do đâu, rõ ràng trước lúc xảy ra tai nạn cậu ấy vẫn còn tươi tắn lắm mà?

"A Dục, nếu là tiền thuốc men thì cậu không cần lo đâu." Anh Lâm nói: "Lần này tính là tai nạn lao động, mà tài xế bên kia cũng chịu mọi trách nhiệm, tiền thuốc men của cậu sẽ có người chi trả."

Tô Dục Chu nhìn hắn một cái, trong mắt vẫn không có bất cứ thần thái gì, nhưng cũng gật đầu.

Anh Lâm không nhịn được thở dài.

"Được rồi, anh đi mua đồ ăn, cậu nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều quá."

Hắn chỉnh lại chăn cho thanh niên, sau đó đi ra ngoài.

Tô Dục Chu nhìn hắn đi, lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở thế giới này, cậu không còn người thân.

Mà trải qua hai mươi mấy năm trong "mơ", cảm giác của cậu với bạn bè ở thế giới này đã vô cùng xa lạ. Dù họ có tới thăm hỏi thì cậu cũng mất rất lâu mới nhớ được ra tên.

Mắt thanh niên đỏ lên, rúc vào trong chăn, che kín bản thân.

Cậu vẫn chưa tin, đây chẳng qua chỉ là mơ thôi...

Anh Túc... Ba mẹ...

Cậu thật sự rất nhớ họ...

Nhưng kiếp này, e là sẽ không còn gặp được nữa nhỉ?

"A Dục, sắp Trung thu rồi, cô y tá cho anh một cái bánh Trung Thu này, cậu muốn ăn thử không?"

Anh Lâm vào phòng bệnh, thấy trên giường có một cục, mà cũng không nhận được câu trả lời. Hắn không khỏi thở dài, rón rén đi vào, đặt bánh Trung thu và cháo rau xanh vừa mua lên đầu giường.

Một lát sau, có người gọi điện tìm hắn, anh Lâm vội vàng ra hành lang nghe máy.

Tô Dục Chu lật chăn ra, nghe tiếng nói chuyện vọng vào từ hành lang, lại ngẩn người nhìn bánh Trung Thu trên ngăn tủ.

Đúng lúc này, anh Lâm lại đi vào phòng bệnh.

Thấy cậu dậy, hắn vội vàng nói: "A Dục, anh mua cháo về này, cậu có muốn ăn không?"

Tô Dục Chu lắc đầu.

"Ầy, cậu cứ không ăn gì như thế thì gầy trơ xương ra mất!" Anh Lâm đau khổ nói.

Thấy thanh niên không có phản ứng, hắn bèn đề nghị: "Hôm nay thời tiết rất đẹp, hay là anh đẩy cậu ra ngoài đi dạo một chút rồi lại về ăn nhé?"

Lần này, cuối cùng thanh niên cũng nói vâng.

Anh Lâm mừng rỡ, vội vàng tìm một chiếc xe lăn, đẩy Tô Dục Chu ra vườn đi dạo.

Tô Dục Chu vẫn không có hào hứng gì, cảm thấy rất mờ mịt với tương lai. Cậu nhìn lá rụng từ trên cây xuống, một lần nữa nhớ tới mọi thứ trong "mơ".

Hai mươi hai năm ấy, sao có thể chỉ là mơ được?

Nhưng nếu như không phải là mơ, tại sao cậu lại về đây? Túc Khiêm... Cậu thật sự rất muốn gặp anh...

Đột nhiên một mùi hạt dẻ theo gió nhẹ nhàng bay tới.

Tô Dục Chu sửng sốt, nhìn trái nhìn phải muốn tìm người kia, lại phát hiện bên ngoài hàng rào bệnh viện, ở vỉa hè phía đối diện có người đang bán hạt dẻ rang đường.

Cõi lòng cậu thất vọng vô cùng.

Có lẽ là ánh mắt cậu quá rõ ràng, anh Lâm nhận ra, vui vẻ nói: "Cậu muốn ăn hạt dẻ rang đường à? Để anh đi mua cho cậu!"

Nói rồi để cậu ngồi dưới tàng cây, quay người chạy đi mất.

Tô Dục Chu cũng không kịp ngăn cản.

Cậu mím môi, ngồi dưới tán cây yên tĩnh chờ đợi. Chỉ là những khi một mình, cậu càng thêm không nhịn được nhớ đến "giấc mơ" chân thực tới từng chi tiết kia.

Tô Dục Chu không khỏi nhắm mắt lại.

Có lẽ là hành vi của cậu thật điên rồ, dần dà, thế mà cậu lại cảm giác mình nghe được giọng nói thân thương kia...

"Xin hỏi... Anh biết Tô Dục Chu sao?"

"Tôi không."

"Anh có quen Tô Dục Chu không?"

"Anh tìm Tô Dục hay là Tô Dục Chu? Tôi chỉ biết Tô Dục thôi."

Tiếng đối thoại truyền đến, Tô Dục Chu bỗng mở mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đó là tiếng anh Lâm.

Mà kiếp này, tên cậu là Tô Dục...

- --

Túc Khiêm tin chắc Tô Dục Chu tồn tại, thế nhưng anh tìm vô số biện pháp, sử dụng vô số phương pháp tâm linh cũng không thể tìm được cậu.

Trái tim lao lực quá độ, vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ.

Thậm chí vì tìm kiếm Tô Dục Chu, anh chủ động từ chức.

Tất cả người biết chuyện này đều cảm thấy Túc Khiêm điên rồi, mà chính anh cũng cho rằng có lẽ mình điên thật.

Trong thoáng chốc, thế mà đã tới Trung Thu. Đêm ấy trăng rất tròn, khiến anh nhớ tới tết Nguyên Tiêu đầu tiên cùng Tô Dục Chu vượt qua.

Trăng đêm ấy, hình như cũng tròn giống vậy.

Trung thu đêm nay, chỗ nhà họ Lâm giống như đợt tết Nguyên Tiêu, lại tổ chức hội đèn lồng.

Túc Khiêm ở nơi khác nhận được lời mời của Lâm Tử. Bởi vì anh từng gọi điện tới nên Lâm Tử có lưu số điện thoại của anh.

Quỷ thần xui khiến, Túc Khiêm đồng ý.

Chỉ là anh không tới, anh không muốn nhìn thấy người nhà của Tô Dục Chu lộ vẻ mặt xa lạ với anh.

Một mình anh mua chiếc đèn lồng ở quán ven đường, cứ cầm như vậy, không mục tiêu lang thang trên phố.

Không biết đi bao lâu, xung quanh dần không còn bóng người.

Túc Khiêm cũng không để ý, anh tiếp tục đi về phía trước. Thế rồi, đến lúc giật mình nhận ra, không biết trời đã sáng từ khi nào. Mà anh đã đi tới một con phố xa lạ, chung quanh người qua kẻ lại rộn ràng, ven đường còn có người bán hạt dẻ rang đường và khoai nướng.

Túc Khiêm nhanh chóng phát hiện bất thường.

Khứu giác của anh... Hình như không nhạy nữa. Các loại mùi pheromone hỗn tạp vốn luôn tràn ngập trên phố bỗng biến mất. Anh không ngửi được pheromone.

Không phải, anh vẫn ngửi được pheromone của bản thân.

Túc Khiêm dừng chân, nhìn đèn lồng đã tắt, bèn tiện tay đưa cho một cô bé đi ngang qua.

Cô bé nho nhỏ xinh xắn, trông rất đáng yêu, hẳn là Omega nhỉ?

Tiếp tục đi về phía trước một đoạn, bỗng có người va phải anh, có thứ gì rơi xuống đất. Người kia khom lưng xin lỗi, ngồi xổm xuống nhặt đồ đánh rơi. Túc Khiêm cúi xuống nhìn, bỗng sửng sốt ---

Trong số đồ người kia làm rơi có một cái thẻ, mà ảnh chân dung in trên đó, rõ ràng là...

"Tô Dục Chu..."

"Xin hỏi anh biết Tô Dục Chu sao?" Anh túm lấy vai người đàn ông, vội vàng dò hỏi.

"Tôi không." Anh Lâm sững sờ.

"Anh có quen Tô Dục Chu không?" Người đàn ông túm vai hắn lặp lại lần nữa.

Hắn đành phải nói: "Anh muốn tìm Tô Dục hay là Tô Dục Chu? Tôi chỉ biết Tô Dục thôi."

"Tô Dục? Em ấy ở đâu?" Túc Khiêm như túm được cọng cỏ cứu mạng, lớn tiếng hỏi hắn.

"Em ở đây!"

Giọng nói kèm tiếng khóc nức nở của thanh niên đột ngột vang lên.

Túc Khiêm ngơ ngẩn nhìn sang, thấy thanh niên gầy yếu đứng trong vườn, hai tay nắm hàng rào kêu lên.

"Chồng ơi, là anh sao?" Cậu khóc: "Có phải anh tới tìm em không?"

Túc Khiêm không có thời gian để trả lời, anh buông anh Lâm ra, lao tới chỗ hàng rào. Sau đó dưới cái nhìn của tất cả, trực tiếp trèo rào vào trong.

Anh Lâm nhìn hai người ôm chặt nhau trong vườn, không khỏi trố mắt.

Chapter
1 Chương 1: Thu cái đống pheromone của cậu lại
2 Chương 2: Đến kì sớm?
3 Chương 3: Phát tác!
4 Chương 4: Chuyện này không ổn
5 Chương 5: Duy trì quan hệ
6 Chương 6: Có hẹn
7 Chương 7: Anh thơm quá
8 Chương 8: Hai mươi cái
9 Chương 9: Niềm vui bất ngờ
10 Chương 10: Vậy anh nấu nhé?
11 Chương 11: Sức mạnh của tình yêu
12 Chương 12: Ăn không nổi
13 Chương 13: Yêu cầu thứ hai
14 Chương 14: Khởi đầu tốt đẹp
15 Chương 15: Tủi thân vô cùng
16 Chương 16: Cậu ấy đi mất rồi?
17 Chương 17: Anh thật quá đáng
18 Chương 18: Có đau không?
19 Chương 19: Còn có thể như vậy nữa
20 Chương 20: Mau khỏe lên đi
21 Chương 21: Chu Chu của chúng ta có O!
22 Chương 22: Yêu cầu thứ tư
23 Chương 23: Tôi cần em
24 Chương 24: Người tình bé nhỏ?
25 Chương 25: Tự dâng mình lên
26 Chương 26: Trách nhiệm của tôi
27 Chương 27: Tên thân mật
28 Chương 28: Pheromone yêu thích
29 Chương 29: Quà tặng
30 Chương 30: Có thể tiếp tục không?
31 Chương 31: Suốt đời khó quên
32 Chương 32: Dũng khí
33 Chương 33: Túc lão tiên sinh
34 Chương 34: Vậy tôi thì sao?
35 Chương 35: Một ngày hoàn mỹ
36 Chương 36: Tôi hiểu rồi
37 Chương 37: Có hơi nhớ anh
38 Chương 38: Người già như trẻ lên ba*
39 Chương 39: Cảm ơn vì đã chiêu đãi
40 Chương 40: Đau dạ dày
41 Chương 41: Khổ quá đi mất
42 Chương 42: Nhớ anh
43 Chương 43: Vẫn là một Alpha
44 Chương 44: Có quan hệ như thế nào
45 Chương 45: Khiêu khích
46 Chương 46: Có dám đấu với tôi không?
47 Chương 47: Tâm tính sụp đổ
48 Chương 48: Không về
49 Chương 49: Rượu vang
50 Chương 50: Lướt sóng kiểu gì
51 Chương 51: Nguyện vọng
52 Chương 52: Bánh Bông Tuyết
53 Chương 53: Yêu cầu thứ mười
54 Chương 54: Tắm rửa
55 Chương 55: Kì mẫn cảm
56 Chương 56: Luôn mở rộng cửa vì em
57 Chương 57: Dính người
58 Chương 58: Khám sức khỏe
59 Chương 59: Hôn cậu
60 Chương 60: Yêu cầu cuối cùng
61 Chương 61: Báo cáo kiểm tra sức khỏe
62 Chương 62: Quyết định
63 Chương 63: Tiểu biệt thắng tân hôn
64 Chương 64: Gặp em
65 Chương 65: Nắm tay
66 Chương 66: Cháu trai này là ai?
67 Chương 67: Thật ngông cuồng!
68 Chương 68: Cậu ta có vẻ thảm ghê
69 Chương 69: Quả nhiên là mày!
70 Chương 70: Alpha mảnh mai nhất
71 Chương 71: Gặp nhau
72 Chương 72: Chỉ đến vậy thôi
73 Chương 73: Khiêu chiến
74 Chương 74: Bạn trai
75 Chương 75: Bạn cùng phòng
76 Chương 76: Hiểu ra
77 Chương 77: Chiếc nhẫn
78 Chương 78: Bắt gặp
79 Chương 79: Cầu hôn?
80 Chương 80: Anh yêu em
81 Chương 81: Chúng ta kết hôn đi
82 Chương 82: Sống chung
83 Chương 83: Gặp phụ huynh
84 Chương 84: Đây là bạn trai của con
85 Chương 85: Tình thương sâu đậm
86 Chương 86: Khoe ân ái
87 Chương 87: Tôi biết mà
88 Chương 88: Đây là cái gì?
89 Chương 89: Thẳng thắn
90 Chương 90: Sao có thể là của chị được?
91 Chương 91: Lại sống chung rồi ~
92 Chương 92: Thằng oắt xui xẻo
93 Chương 93: Anh từ bỏ cái suy nghĩ đó đi!
94 Chương 94: Tu Tu
95 Chương 95: Gặp ông nội
96 Chương 96: Quá khứ
97 Chương 97: Đánh dấu anh đi
98 Chương 98: Em không biết
99 Chương 99: Nói kĩ hơn một chút
100 Chương 100: Cắn ngược lại
101 Chương 101: Đánh dấu
102 Chương 102: Tự tay đan
103 Chương 103: Nói chuyện cưới gả
104 Chương 104: Vâng, thưa chồng
105 Chương 105: Ngoại truyện vào Đông - Trận tuyết đầu tiên
106 Chương 106: Ngoại truyện 1: Tháng Chạp - Trận tuyết thứ hai
107 Chương 107: Ngoại truyện 2: Gặp phụ huynh
108 Chương 108: Ngoại truyện 4: Nhà họ Lâm và nhà họ Tô
109 Chương 109: Ngoại truyện 5: Lễ Tình Nhân số đặc biệt (1)
110 Chương 110: Ngoại truyện 6: Lễ tình nhân số đặc biệt (2)
111 Chương 111: Ngoại truyện 7: Lễ tình nhân số đặc biệt (3)
112 Chương 112: Ngoại truyện 8: Nếu Chu Chu xuyên trở về (1)
113 Chương 113: Ngoại truyện 9: Nếu Chu Chu xuyên trở về (2)
114 Chương 114: Ngoại truyện 10: Nếu Chu Chu xuyên trở về (3)
115 Chương 115: Ngoại truyện 11: Nếu Chu Chu xuyên trở về (4)
116 Chương 116: Ngoại truyện 12: Nếu Chu Chu xuyên trở về (5)
117 Chương 117: Ngoại truyện 13: Nếu Chu Chu xuyên trở về (6)
118 Chương 118: Ngoại truyện 14: Nếu Chu Chu xuyên trở về (7)
119 Chương 119: Ngoại truyện 15: Nếu Chu Chu xuyên trở về (8)
120 Chương 120: Ngoại truyện 16: Hôn lễ (1)
121 Chương 121: Ngoại truyện 17: Hôn lễ (2)
122 Chương 122: Ngoại truyện 18: Hôn lễ (3)
123 Chương 123: Ngoại truyện 19: Hôn lễ (4)
124 Chương 124: Ngoại truyện 20: Hôn lễ (5)
125 Chương 125: Ngoại truyện 21: Hôn lễ (6)
Chapter

Updated 125 Episodes

1
Chương 1: Thu cái đống pheromone của cậu lại
2
Chương 2: Đến kì sớm?
3
Chương 3: Phát tác!
4
Chương 4: Chuyện này không ổn
5
Chương 5: Duy trì quan hệ
6
Chương 6: Có hẹn
7
Chương 7: Anh thơm quá
8
Chương 8: Hai mươi cái
9
Chương 9: Niềm vui bất ngờ
10
Chương 10: Vậy anh nấu nhé?
11
Chương 11: Sức mạnh của tình yêu
12
Chương 12: Ăn không nổi
13
Chương 13: Yêu cầu thứ hai
14
Chương 14: Khởi đầu tốt đẹp
15
Chương 15: Tủi thân vô cùng
16
Chương 16: Cậu ấy đi mất rồi?
17
Chương 17: Anh thật quá đáng
18
Chương 18: Có đau không?
19
Chương 19: Còn có thể như vậy nữa
20
Chương 20: Mau khỏe lên đi
21
Chương 21: Chu Chu của chúng ta có O!
22
Chương 22: Yêu cầu thứ tư
23
Chương 23: Tôi cần em
24
Chương 24: Người tình bé nhỏ?
25
Chương 25: Tự dâng mình lên
26
Chương 26: Trách nhiệm của tôi
27
Chương 27: Tên thân mật
28
Chương 28: Pheromone yêu thích
29
Chương 29: Quà tặng
30
Chương 30: Có thể tiếp tục không?
31
Chương 31: Suốt đời khó quên
32
Chương 32: Dũng khí
33
Chương 33: Túc lão tiên sinh
34
Chương 34: Vậy tôi thì sao?
35
Chương 35: Một ngày hoàn mỹ
36
Chương 36: Tôi hiểu rồi
37
Chương 37: Có hơi nhớ anh
38
Chương 38: Người già như trẻ lên ba*
39
Chương 39: Cảm ơn vì đã chiêu đãi
40
Chương 40: Đau dạ dày
41
Chương 41: Khổ quá đi mất
42
Chương 42: Nhớ anh
43
Chương 43: Vẫn là một Alpha
44
Chương 44: Có quan hệ như thế nào
45
Chương 45: Khiêu khích
46
Chương 46: Có dám đấu với tôi không?
47
Chương 47: Tâm tính sụp đổ
48
Chương 48: Không về
49
Chương 49: Rượu vang
50
Chương 50: Lướt sóng kiểu gì
51
Chương 51: Nguyện vọng
52
Chương 52: Bánh Bông Tuyết
53
Chương 53: Yêu cầu thứ mười
54
Chương 54: Tắm rửa
55
Chương 55: Kì mẫn cảm
56
Chương 56: Luôn mở rộng cửa vì em
57
Chương 57: Dính người
58
Chương 58: Khám sức khỏe
59
Chương 59: Hôn cậu
60
Chương 60: Yêu cầu cuối cùng
61
Chương 61: Báo cáo kiểm tra sức khỏe
62
Chương 62: Quyết định
63
Chương 63: Tiểu biệt thắng tân hôn
64
Chương 64: Gặp em
65
Chương 65: Nắm tay
66
Chương 66: Cháu trai này là ai?
67
Chương 67: Thật ngông cuồng!
68
Chương 68: Cậu ta có vẻ thảm ghê
69
Chương 69: Quả nhiên là mày!
70
Chương 70: Alpha mảnh mai nhất
71
Chương 71: Gặp nhau
72
Chương 72: Chỉ đến vậy thôi
73
Chương 73: Khiêu chiến
74
Chương 74: Bạn trai
75
Chương 75: Bạn cùng phòng
76
Chương 76: Hiểu ra
77
Chương 77: Chiếc nhẫn
78
Chương 78: Bắt gặp
79
Chương 79: Cầu hôn?
80
Chương 80: Anh yêu em
81
Chương 81: Chúng ta kết hôn đi
82
Chương 82: Sống chung
83
Chương 83: Gặp phụ huynh
84
Chương 84: Đây là bạn trai của con
85
Chương 85: Tình thương sâu đậm
86
Chương 86: Khoe ân ái
87
Chương 87: Tôi biết mà
88
Chương 88: Đây là cái gì?
89
Chương 89: Thẳng thắn
90
Chương 90: Sao có thể là của chị được?
91
Chương 91: Lại sống chung rồi ~
92
Chương 92: Thằng oắt xui xẻo
93
Chương 93: Anh từ bỏ cái suy nghĩ đó đi!
94
Chương 94: Tu Tu
95
Chương 95: Gặp ông nội
96
Chương 96: Quá khứ
97
Chương 97: Đánh dấu anh đi
98
Chương 98: Em không biết
99
Chương 99: Nói kĩ hơn một chút
100
Chương 100: Cắn ngược lại
101
Chương 101: Đánh dấu
102
Chương 102: Tự tay đan
103
Chương 103: Nói chuyện cưới gả
104
Chương 104: Vâng, thưa chồng
105
Chương 105: Ngoại truyện vào Đông - Trận tuyết đầu tiên
106
Chương 106: Ngoại truyện 1: Tháng Chạp - Trận tuyết thứ hai
107
Chương 107: Ngoại truyện 2: Gặp phụ huynh
108
Chương 108: Ngoại truyện 4: Nhà họ Lâm và nhà họ Tô
109
Chương 109: Ngoại truyện 5: Lễ Tình Nhân số đặc biệt (1)
110
Chương 110: Ngoại truyện 6: Lễ tình nhân số đặc biệt (2)
111
Chương 111: Ngoại truyện 7: Lễ tình nhân số đặc biệt (3)
112
Chương 112: Ngoại truyện 8: Nếu Chu Chu xuyên trở về (1)
113
Chương 113: Ngoại truyện 9: Nếu Chu Chu xuyên trở về (2)
114
Chương 114: Ngoại truyện 10: Nếu Chu Chu xuyên trở về (3)
115
Chương 115: Ngoại truyện 11: Nếu Chu Chu xuyên trở về (4)
116
Chương 116: Ngoại truyện 12: Nếu Chu Chu xuyên trở về (5)
117
Chương 117: Ngoại truyện 13: Nếu Chu Chu xuyên trở về (6)
118
Chương 118: Ngoại truyện 14: Nếu Chu Chu xuyên trở về (7)
119
Chương 119: Ngoại truyện 15: Nếu Chu Chu xuyên trở về (8)
120
Chương 120: Ngoại truyện 16: Hôn lễ (1)
121
Chương 121: Ngoại truyện 17: Hôn lễ (2)
122
Chương 122: Ngoại truyện 18: Hôn lễ (3)
123
Chương 123: Ngoại truyện 19: Hôn lễ (4)
124
Chương 124: Ngoại truyện 20: Hôn lễ (5)
125
Chương 125: Ngoại truyện 21: Hôn lễ (6)