Chương 17: Bạn học cũ

Dịch: Tĩnh Luân

Biên: songthanhsang


Lần này Tần Phong không có tiến về điểm xuất phát của chuyển dã ngoại nữa mà là tuyến đường xung quanh thành phố, bất quá, lần này đi chuyến xe này cũng gặp nguy hiểm tương tự!

Trên xe, hầu hét đều là nhân viên chiến đấu, cũng có mấy người bình thường nhìn qua gầy như que củi.

Xe chạy đi về hướng tây, rất nhanh đến khu vực trung tâm, xung quanh đường đi càng ngày càng chen chúc, dày đặc, thậm chí cũng bắt đầu xuất hiện vật dơ dáy bẩn thỉu.

Chỉ là sau khi đến trình độ nhất định, toàn bộ công trình kiến trúc đột nhiên biến mất sau một bức tường thành và nhanh chóng biến mất ở sau lưng.

Đương nhiên, nơi này cũng là một khu vực an toàn, xung quanh được bao quanh một mảng lớn ruộng lúa tươi tốt, cách mỗi một trăm mét liền xuất hiện một cái tháp canh, từng thương giới giả đều mang trên người khẩu súng tiểu liên.

Trong xe cũng vừa đúng vang lên thanh âm giới thiệu.

"Các vị hành khách, trạm xe cuối cùng chính là bộ phận trồng trọt ở phía Bắc tây bộ, chúng ta đã sắp đến!"

"Tất cả chiến đấu giả xin chú ý, bên ngoài khu trồng trọt có thể săn giết biến dị thú, có thể sử dụng thi thể của chúng để đổi lấy điểm tích lũy cũng như làm thành mức thu hoạch đổi lấy phần thưởng của Hoa Hạ, biến dị thú săn giết lần này chính là Cự thử ăn cỏ Bọ ngựa cùng Tuyến rắn

"Hiện tại vào mùa thu hoạch đặc thù, nếu như phát hiện chuột triều mới báo động nhanh chóng, tham dự chiến đấu, đem thu hoạch đến bên trong căn cứ để đổi giá trị, điểm vinh sự, có thể hối đoái các loại dược tề, máy bay chiến đấu!"

Trong xe nhân viên chiến đấu, đều cảnh giác.

Rất nhanh, đạo phòng tuyến cuối cùng cũng xuất hiện!

Lần này không còn là tường thành, mà là một hàng rào được tạo nên bằng gỗ, bên ngoài cũng có rất nhiều cạm bẫy, cách mỗi trăm mét sẽ có một tháp canh như cũ, trang bị nhiều nhất chính là chiến xa.

Dù sao, phạm vi trồng trọt cũng quá lớn, sẽ có một vài địa phương tùy thời vì một số nguyên nhân mà biến động, hàng rào gỗ cũng sẽ tiết kiệm được tài lực thêm một chút.

Xe ngừng lại, mọi người bắt đầu xuống xe.

"Ầm!"

Một tiếng súng vang lên ở một nơi rất gần, truyền đến một tiếng kêu thảm chói tai.

Bên trên tháp canh, âm thanh hùng hùng hổ hổ truyền đến.

"chết tiệt, gần đây mấy con chuột con này thật sự là muốn bạo loạn mà"

Đứng gác thủ trên tháp canh là một chuyện hết sức nhàm chán và khô khan, nếu như không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra thì đó chính là một ngày tốt, nhưng khi có một chút gió thổi cỏ lay khiến cho chúng ta cảnh giác bắn giết, nhưng đám dị thú này cũng không phải lúc nào cũng xuất hiện, vấn đề này khiến cho người ta bực bội vì khó nắm bắt.

Trước hàng rảo to lớn ngoài cổng, một binh sĩ mặc y phục tác chiến màu xanh sẫm đang mở cửa để cho từng người thông qua.

"Ngươi, phải, là ngươi, trở về!"

Binh sĩ kia chỉ vào một người nói.

Tần Phong bước chân dừng lại, bất quá phát hiện tên lính này không phải chỉ mình, mà là chỉ vào một cô gái khác.

Cô gái này này thế mà so Tần Phong còn cao hơn một chút, nhìn ra khoảng chừng một mét bảy lăm nhưng dáng người lại có chút gầy, giống như là thân trúc, bộ lực thì bình thường cũng không khác gì sân bay, hiển nhiên là do phát dục không tốt.

Không chỉ như thế, người này Tần Phong còn nhận biết.

Tiếu Tĩnh!

Trong đầu Tần Phong dần hiện ra mấy năm về sau, tư thế Tiếu Tĩnh hiên ngang, trở thành thượng tá của quân phòng thủ, thời điểm ở bên ngoài chiến đầu còn thuân tiện giúp đỡ bản thân mình.

Tiếu Tĩnh khi đó đã rất có quân uy.

Chỉ sợ không ai sẽ nghĩ tới, đối phương hiện tại lại là một bộ dáng nghèo túng đi.

"Vì cái gì để cho ta trở về, ta có thể chiến đấu, ta muốn đi ra ngoài giết dị thú." Tiếu Tĩnh nhịn không được nói, trong lòng cũng thập phần khẩn trương.

"Ngươi? Vẫn là nên trở về sinh con nấu cơm đi thôi, chiến đấu cái gì?" Binh sĩ cười lạnh một tiếng.

Mỗi một ngày, bởi vì các loại nguyên nhân mà nhiều người chết đi không ít, dù sao thì cũng đang ở bên trong căn cứ cũng không có ít mặt đen tối, muốn thoạt khỏi cuộc sống như vậy cần phải chiến đấu, cần trở nên cường đại.

Cũng không phải bất cứ ai cũng có thể ra ngoài, nữ nhân cũng chính là một loại tài sản, binh sĩ không muốn để cho Tiếu Tĩnh ra ngoài chịu chết.

"Ngươi, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy, nữ nhân thì nên sinh con nấu cơm, dựa vào cái gì?" Tiếu Tĩnh gầm thét, trong lòng tựa hồ kiềm chế không thôi.

Binh sĩ lạnh mặt xuống.

"Dựa vào cái gì? Bằng vào tay trói gà không chặt, bộ dáng này của ngươi ra ngoài chiến đấu? Ngươi có y phục tác chiến sao? Ngươi có vũ khí sao? Ngươi dùng tảng đá đập chết dị thú sao? Nếu như đều không có, liền cút về!"

Tiếu Tĩnh bị nói đến cả khuôn mặt đỏ bừng, mình chạy đến cũng chỉ là nhất thời xúc động, nhưng bị người này rống lớn, cũng cảm giác muốn lùi bước một bước, rống đến cuối cùng, Tiếu Tĩnh căn bản nói không nên lời phản bác.

Nhưng mà nàng ra ngoài chiến đấu trong lòng lại càng tăng mạnh hơn.

Ngay tại thời điểm nàng chuẩn bị trở về đột nhiên một thanh âm vang lên.

"Ta mang nàng ra ngoài đi!"

Tiếu Tĩnh sững sờ, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng phát ra âm thanh, thời điểm nhìn thấy đối phương, nàng không thể tưởng tượng nổi mà phát ra một tiếng kêu.

"Tần Phong!"

Tần Phong nhìn Tiếu Tĩnh gật gật đầu, liền hướng binh sĩ kia nói "Nàng hẳn là có nỗi khổ tâm trong lòng bất đắc dĩ mới phải ra ngoài, ta cùng nàng là bạn học, ta mang nàng theo!"

Tần Phong chỉ chỉ bên hông súng năng lượng.

Khuôn mặt binh sĩ kia lạnh lẽo cứng rắn hòa hoãn xuống một ít, nhìn thoáng qua thanh phong súng năng lượng cùng một thân tinh anh y phục tác chiến, nhẹ miệng.

"Đi thôi, nhớ kỹ còn sống trở về!"

Binh sĩ mở con đường, kỳ thật hắn hiểu lầm, cho rằng Tần Phong là lần trước giác tỉnh giả, thật tình không biết, cho dù là Tần Phong hay là Tiếu Tĩnh, đều chỉ là vừa mới tiêm vào thức tỉnh dược tề bảy tám ngày mà thôi.

Tần Phong mang theo Tiếu Tĩnh rời đi khỏi cổng lớn, tiếp tục dọc theo con đường mà tiến về phía trước, xung quanh nới này có rất nhiều cạm bẫy cho nên không thể ở chỗ này mà săn giết dị thú được.

"Tần Phong, cám ơn ngươi!" Tiếu Tĩnh trong giọng nói tràn đầy cảm kích.

"Không cần cám ơn! Chúng ta là bạn học cũ!" Đây là lời nói ở kiếp trước Tiếu Tĩnh cùng Tần Phong nói qua, có lẽ là Tần Phong ở kiếp trước trôi qua quá khổ, dẫn đến một chút xíu ân tình, hắn cũng ghi nhớ ở trong tâm.

Tích thủy chi ân, khi dũng tuyền tương báo.

"Tạ ơn!" Tiếu Tĩnh không biết trong lòng bị xúc động đến một nơi mềm mại, nước mắt trong nháy mắt liền chảy ra.

Tần Phong trầm mặc.

Hắn là một nam nhân, từ trước đến nay đổ máu không đổ lệ, càng không biết làm sao đi dỗ Tiếu Tĩnh.

Huống chi, hắn cũng không biết Tiếu Tĩnh xảy ra chuyện gì.

Dù sao tương lai sau này của nàng, tại bên trong đông đảo bạn học trung đẳng học viện, chính là trở nên một tồn tại khiến cho người khác phải hâm mộ.

"Thật có lỗi!" Tiếu Tĩnh vội vàng chà xát lau đi một chút nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười.

"Không có chuyện gì, là gặp phải khó khăn gì sao?"

Tiếu Tĩnh trầm mặc một chút, mới lên tiếng "Cha ta muốn ta lấy chồng, ân, gả cho một cái nam nhân hơn ba mươi tuổi!"

Tần Phong lần nữa trầm mặc, chuyện như vậy xảy ra nhiều lắm, hắn tập mãi thành thói quen, cũng biến mình trở thành lạnh lùng trước những chuyện như vậy.

Có lẽ là mở ra máy hát, Tiếu Tĩnh nhịn không được nói "Ta có hai cái đệ đệ ngươi biết, sang năm đệ đệ ta cũng muốn thức tỉnh, cha ta muốn hiện tại chuẩn bị cho hắn dược tề cường hóa, lần này đem ta hứa hẹn cho người khác, cha ta cầm tám vạn Hoa Hạ tệ."

"Vẫn thật không nghĩ tới a, ta nam nhân như vậy ai lại muốn chứ, tên đó còn có một đứa con mười hai tuổi, ta mà gả ga liền trở thành mẹ kế, như vậy thật sự là quá buồn cười."

"Ta để cha cho ta thời gian một tháng, có lẽ ta có thể trở thành dị năng giả, cổ võ giả, nhưng đáng tiếc bọn hắn cũng không đồng ý, còn nói không cần ta lợi hại cỡ nào, cô gia lợi hại là được rồi!"

Tiếu Tĩnh càng nói càng tức.

Tần Phong đã hiểu.

Phụ thân của Tiếu Tĩnh không phải là không muốn để Tiếu Tĩnh trở thành cổ võ giả, mà là sợ căn bản nuôi không nổi đi.

Nhà Tiếu Tĩnh nghèo đến ba bữa cơm đều không no, hai cái đệ đệ lại chính là thời diểm cần ăn nhiều để lớn, Tiếu Tĩnh gầy như vậy không phải là không có nguyên nhân.

Bây giờ, làm sao có thể vì để cho Tiếu Tĩnh trở thành cổ võ giả mà lãng phí tiền được!