Chương 33

"........" Ngọc La Sát trừng mắt nhìn, hiển nhiên là có chút không phản ứng kịp: "Con ta?"

Lục Quân Hi hừ lạnh một tiếng, không nghĩ phản ứng lại Ngọc La Sát. Bảo rương đặc thù cùng chìa khóa thần bí quang xem tên liền tự biết là đại khí cao tầng cấp bậc cao gì đó, hai người ở cùng một chỗ, như thế nào cũng mở ra đạo cụ cao cấp gì đi? Như thế nào ra anh nhi?! Chẳng lẽ lúc hắn xuyên việt Kiếm Tam còn đang trong lúc đổi mới hệ thống kết hôn sinh con, hệ thống biến dị này của hắn cũng theo trào lưu đổi mới? Tổng sẽ không là sủng anh nhi đi ha ha....

Càng nghĩ càng ly kỳ, Lục Quân Hi do dự một chút, vẫn là đem anh ni từ trong bảo rương ôm ra. Căn cứ theo xúc cảm trên tay suy đoán, này qur thật là phổ thông anh nhi, giới tính nam, không phải cái gì sủng vật. Nói đến cũng kỳ quái, sau khi hắn xuyên đến thế giới này, tọa kỵ có thể triệu hồi ra sử dụng bình thường, thế nhưng lại không có sủng vật, dẫn đến một đống loạn thất bát tao sủng vật của hắn không có cơ hội xuất trướng.

Sau khi anh nhi ra khỏi bảo rương, thùng thể tích không nhỏ này đột nhiên tiêu thất.

Lục Quân Hi: "......." nhiều năm như vậy không lấy thùng ra, hắn thế mà quên mở xong thùng liền biến thành đạo cụ!

Ngọc La Sát: "......" đột nhiên biến mất.... có quan hệ gì với âm thannh vừa mới xuất hiện kia hay không?

Ánh mắt Lục Quân Hi dao động một chút, đuổi Ngọc La Sát đi trước khi hắn mở miệng hỏi vấn đề, đem anh nhi ôm đến trên giường, đem chăn gấm bao anh nhi lại, sau đó ôm đến trước mặt Ngọc La Sát, thực bình tĩnh nói: "Ngươi vừa rồi muốn nhi tử, hắn liền đến."

"........" Ngọc La Sát cảm giác, bản thân tựa hồ bị trong lòng coi thường, hắn giống người hảo hồ lộng sao? Bất quá lời này không thể trực tiếp phản bác, không thì cơ hội hồ lộng hắn cũng không có.

Tiểu anh nhi không khóc cũng không nháo, mở to đôi mắt ngập ánh nước nhìn Lục Quân Hi, lại linh hoạt chuyển chuyển tiểu nhãn châu, ném ánh mắt về phía Ngọc La Sát.

Ngọc La Sát đột nhiên có loại cảm giác huyết mạch tương liên, giống như hài tử này thật sự là thân sinh cốt nhục của hắn, nhưng có khả năng sao?

Không chỉ Ngọc La Sát, Lục Quân Hi tại thời điểm ôm lấy hài tử này cũng đồng dạng muốn thân cận. Ánh mắt quỷ dị liếc mắt nhìn Ngọc La Sát, lại nhìn anh nhi trong lòng, không khống xuất hiện một loại ý niệm cổ quái.... chẳng lẽ lúc nãy mở bảo rương đặc thù, thật sự muốn hứa nguyện lúc trước mới được? Cho nên đứa nhỏ này thật đúng là thân cốt nhục của hắn và Ngọc La Sát?!

Ý nghĩ này hiện ra, Lục Quân Hi trong lòng nhất thời bị một đoàn thảo nê mã giẫm lên.

....Liên hôn cũng chưa kết được người, liền như vậy đột nhiên có một nhi tử?

Lục Quân Hi mất tự nhiên, Ngọc La Sát thực rõ rệt cảm giác được. Bất quá hắn cũng không có nói qua, mà là thực săn sóc dời đi đề tài: "Hài tử này có tên chưa?"

Lục Quân Hi lắc đầu nói: "Không có."

Mới từ trong bảo rương ra, nơi nào có danh tự? Trên giao diện trò chơi, danh tự của anh nhi này cũng là một chuỗi dấu chấm hỏi.

Ngọc La Sát nhướn mày, thực tùy ý đề nghị: "Gọi Ngọc Tiểu Bảo thì thế nào?"

Mụ đản, ngươi não tàn đi cấp nhi tử một chủ danh dê con? Lục Quân Hi tiếp tục trừng Ngọc La Sát.

......Không đúng, hắn vì cái gì lập tức nhận thiết lập "nhi tử" này?! Lục Quân Hi miễn cưỡng banh trụ mặt than, không khiến nó biến thành rít gào giáo chủ đệ nhị.

"Quân Hi không thích?" Ngọc La Sát nghĩ nghĩ, lại nói: "Chúng ta đến từ Tây Vực, lúc này Mạc Bắc hẳn là tuyết đã rơi, không bằng liền gọi 'Xuy Tuyết' đi, Ngọc Xuy Tuyết."

Nghe được Ngọc La Sát nói, Lục Quân Hi đem rối rắm ném qua một bên, hừ lạnh nói: "Vì cái gì họ Ngọc, mà không phải họ Lục?"

Ngọc La Sát cố ý cười đến thập phần xinh đẹp: "Mới vừa nãy là Quân Hi nói, đây là con ta."

"Kia cũng không hẳn là họ Ngọc, hắn hẳn là......" Lục Quân Hi đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Ngọc La Sát nhìn về phía hắn.

"Tây Môn Xuy Tuyết." Lục Quân Hi bình tĩnh nói: "Hắn liền gọi là Tây Môn Xuy Tuyết."

Cái này đến phiên Ngọc La Sát sắc mặt khó coi: "Quân Hi thế mà còn nhớ đến Tây Môn?"

"Nhớ ai?" Lục Quân Hi nhất thời không phản ứng kịp: "Tây Môn?"

Ngọc La Sát ánh mắt âm u nhìn hắn, trong giọng nói đầy ghen tuông khiến Lục Quân Hi lâm vào suy nghĩ: "Ta tưởng rằng Quân Hi vài năm vẫn không gặp Tây Môn, là chậm rãi chấp nhận ta, lại không ngờ tới, cho tới nay, người trong lòng Quân Hi vẫn là Tây Môn..... Quân Hi quả thật đối Tây Môn tình cũ khó quên?"

Tình cũ khó quên? Hắn cùng "Tây Môn Lục"? Ngươi đừng đùa! Tự công tự thụ kỹ thuật cao vậy hắn làm sao có?! Lục Quân Hi kinh ngạc nhìn Ngọc La Sát, ngươi quả là có sức tưởng tượng phong phú là kết tinh của trí tuệ nhân dân lao động của người cổ đại nước ta sao!

"Người thích Tây Môn Lục là ngươi." Lục Quân Hi vừa nói, sắc mặt bắt đầu biến đen... Mụ đản, vài năm trước chạy đến trước mắt ca nói bản thân thích "Tây Môn Lục".

Ngọc La Sát lập tức ngậm miệng, thế nhưng hắn lại rất nhanh nắm được điểm mấu chốt bắt đầu phản bác: "Đứa nhỏ này.... là con của Tây Môn Lục?"

Sắc mặt Lục Quân Hi càng đen, vừa muốn nói gì đó, linh quang đột nhiên chợt lóe, phúc linh tâm chí bình thường nghĩ tới một chủ ý: "Không sai, đây là hài tử của ngươi và Tây Môn Lục, ngươi phải hảo hảo chiếu cố hắn."

Dùng một thân phận khác làm cái cớ, bám trụ Ngọc La Sát, thuận tiện còn đem hài tử an trí tốt. Dù sao hắn chính là "Tây Môn Lục", hài tử của hắn đương nhiên cũng chính là hài tử của "Tây Môn Lục". Lại bên người Ngọc La Sát kinh nhiều năm như vậy, Lục Quân Hi tự nhận tâm lý thừa nhận của bản thân hoàn toàn vượt mức nhân loại, hơn nữa hệ thống trò chơi tồn tại không khoa học như vậy, hắn đã hoàn toàn tiếp nhận thiết lập "bản thân có nhi tử".

Kỳ thật một khi tiếp nhận, hài tử này còn rất dễ thương. Thế nhưng so sánh với cha mẹ..... Lục Quân Hi trong lòng than nhẹ một tiếng, hắn vẫn là sẽ lựa chọn người sau.

Nếu không thể lưu lại thế giới này, luôn phải tìm người chiếu cố tốt cho anh nhi ngoài ý muốn này. Hệ thống trò chơi nhận định một phụ thân khác cho anh nhi, hắn tin tưởng cho Ngọc La Sát chiếu cố sẽ càng tốt hơn. Tuy rằng người này hơi hoa tâm một chút, hư hư thật thật có xu hướng chân đạp hai thuyền nhưng may mà "hai chiếc thuyền" đều là hắn, sẽ không đột nhiên xuất hiện bố dượng hay mẹ kế, khiến nhi tử chịu đủ cực khổ.

Tóm lại là nhi tử của mình, hắn cũng không thể rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm, hoàn toàn vứt cho Ngọc La Sát. Lục Quân Hi nghĩ nghĩ, quyết định cấp cho Tây Môn Xuy Tuyết nhỏ nhỏ mềm mềm một tòa sơn trang. Hắn còn nhớ rõ trong "Lục Tiểu Phụng truyền kỳ", Tây Môn Xuy Tuyết kia được xưng là "Kiếm thần" có một tòa Vạn Mai sơn trang.

Sở dĩ nói Tây Môn Xuy Tuyết là nhi tử của Ngọc La Sát cùng "Tây Môn Lục", hắn cũng là cẩn thận suy xét qua. Tuy nói là mấy năm qua Ngọc La Sát vẫn theo đuổi hắn, không có ép hỏi lại chuyện của "Tây Môn Lục" nhưng Lục Quân Hi lúc này xem ra, chính là bằng  chứng hoa tâm lạm tình của Ngọc La Sát. Lục Quân Hi cảm giác, người hoa tâm lạm tình bình thường không có cái gì mà tình cảm chân thật, duy nhất có thể cho bọn họ có chút vướng bận quyến luyến, chính là chấp niệm sâu nhất.

Ngọc La Sát nếu có thể từ hơn mười tuổi bắt đầu niệm "Tây Môn Lục" dù chỉ thấy mặt qua một lần, ở chung cũng không nhiều, rồi sau đó lại biết được "Tây Môn Lục" biến mất, không tiếc ham muốn động thủ với hắn là giáo chủ Minh Giáo, cuối cùng lại kề cận hắn, mục đích không ngoài cái kia.... "Tây Môn Lục" ở địa phương nào.

Làm chấp niệm, hiển nhiên "Tây Môn Lục" đã đúng quy cách. Kế tiếp, chỉ cần trước mặt Ngọc La Sát hoảng một chút, sau đó lại lập tức ẩn thần, như vậy Ngọc La Sát nhất định hảo hảo đối đãi hài tử của "Tây Môn Lục" là Tây Môn Xuy Tuyết, vô luận là hắn có tin tưởng hay không, hài tử đột nhiên xuất hiện này là hài tử của hắn.

Cứ như vậy, hắn tựa hồ hẳn là tìm cơ hội thoát khỏi Ngọc La Sát, sau đó thay đổi thành "Tây Môn Lục", chuyên môn là xuất hiện trước mặt Ngọc La Sát.

Nghe được Lục Quân Hi nói, biểu tình Ngọc La Sát tự nhiên biến hóa không nghe theo khống chế của bản thân, trong chớp mắt hắn lóe ra thần sắc không rõ ràng, lập tức phủ nhận nói: "Quân Hi, ta mấy năm trước quả thật quá mức cố chấp đối với Tây Môn Lục, vài năm nay ta liền minh bạch, ngươi mới là người ta muốn sống chung nhất."

Lục Quân Hi mặt đơ ra, Ngọc La Sát mà nói tào điểm quá nhiều không thể nào phun ra, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành hai chữ: ".....Ha ha."

Vì thế.....

Ngọc La Sát nhìn cửa phòng đóng chặt, trên mặt không khỏi lộ ra tia cười khổ. Hắn biết Lục Quân Hi không tin hắn, cho dù qua nhiều năm như vậy, Lục Quân Hi vẫn không tin mình thật sự thích hắn.

Này có thể trách ai? Bất quá là tự làm tự chịu thôi.

Ánh mắt Ngọc La Sát u ám, hắn cần suy nghĩ biện pháp khác để đạt được mục đích của hắn.

Có lẽ, hài tử kia....... Chẳng lẽ thật là con hắn? Ngọc La Sát có chút không dám xác định, hắn không nhớ rõ bản thân cùng nữ nhân nào hoan hảo qua. Về phần trong miệng Lục Quân Hi hài tử của hắn và Tây Môn, Ngọc La Sát căn bản không tin, chung quy hắn cùng "Tây Môn Lục" chưa từng có tiếp xúc thân mật qua.

Chỉ là cái loại cảm giác huyết mạch giống nhau thì giải thích như thế nào? Lại nghĩ đến cái thùng thần kỳ kia, trong đầu Ngọc La Sát xuất hiện một suy nghĩ lớn mật, lại là suy đoán thập phần hợp lý.... có lẽ không phải suy đoán, mà là chân tướng.

Lấy lý giải của hắn đối với Lục Quân Hi, người trong lòng của hắn không phải loại hình có thể vì người xa lạ không liên quan suy nghĩ như thế, nhất là hài tử của tình nhân cùng người khác càng không có khả năng bình thản lại có chút yêu thích như vậy. Ngọc La Sát chú ý tới, thời điểm ôm hài tử, cả người Lục Quân Hi đều không tự giác nhu hòa xuống.

Huống hồ đem anh nhi đặt trong rương, còn khóa lại, thùng kia lại không biết đặt trong phòng Lục Quân Hi thời gian bao lâu, này căn bản không có khả năng. Hơn nữa hắn hai lần nghe được âm thanh quái dị, hài tử này thật là hài tử của hắn cùng Lục Quân Hi!

Tuy rằng khó có thể tin tưởng, thế nhưng sự tình phát sinh trên người Lục Quân Hi, có lẽ càng ly kỳ đều sẽ phát sinh. Điểm này, Ngọc La Sát mơ hồ có thể cảm giác được.

Lục Quân Hi lại lấy "Tây Môn Lục" làm ngụy trang, thần sắc bình thản, cũng không giống như nhắc tới tình nhân. Có lẽ...... quan hệ của "Tây Môn Lục" và Lục Quân Hi không phải tình nhân? Nhớ lại thần sắc biểu tình mấy năm của Lục Quân Hi khi nhắc đến hành tung của "Tây Mô Lục", căn bản không giống người bình thường nhắc đến người trong lòng, mà là một loại thực cổ quái....

Ngọc La Sát trong lòng vui vẻ, lập tức lại thầm mắng bản thân trong quá khứ một chút. Hắn lúc trước ngốc đến trình độ nào mới có thể cho rằng Lục Quân Hi và "Tây Môn Lục" là tình nhân? Càng ngốc hơn là, hắn thế mà vẫn tin tưởng sai lầm này không hề dao động!

========================

Lời editor: Trí thông minh của Ngọc giáo chủ đã quay trở lại, với sai lầm của Ngọc giáo chủ chỉ có một chữ để nói: "Đáng" ╰( ̄▽ ̄)╭