Chương 78: Liệt dương

[....anh chờ em, em muốn làm cái gì anh cũng sẽ làm cùng em.]

"Nhậm Nhiên." Kỷ Vọng đè thấp âm thanh: "Nhìn tôi, nói lại lần nữa."

Nhậm Nhiên nhíu mày nhìn qua Kỷ Vọng: "Cậu tìm tôi chính là để nói về hắn sao, cũng không còn gì khác để nói nữa?"

Kỷ Vọng bị ngữ khí của Nhậm Nhiên làm cho sửng sốt, Nhậm Nhiên nói tiếp: "Tôi nói không phải anh lại không tin!"

"Tôi không phải không tin." Giọng điệu Kỷ Vọng dịu xuống: "Sao Kỳ Thiên lại phát hiện Kỳ Bạc Ngôn là Alpha?"

"Kỳ Bạc Ngôn tự mình lộ ra." Nhậm Nhiên đứng lên: "Được rồi, tôi cũng không nhắc lại, lát nữa còn có việc, đi trước."

"Đợi đã." Kỷ Vọng gấp giọng gọi: "Cậu...biết chuyện năm đó Kỳ Bạc Ngôn bị Kỳ Thiên nhốt lại không?"

Tay của Nhậm Nhiên chạm đến tay nắm cửa thì khựng lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Nhốt lại?"

Thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Nhậm Nhiên không phải giả, Kỷ Vọng buông lỏng nắm tay, lòng bàn tay cậu ra đầy mồ hôi: "Hắn nhốt Kỳ Bạc Ngôn trong bệnh viện tư nhân, không ngừng tra tấn em ấy..."

Nhậm Nhiên vừa khiếp sợ lại sửng sốt: "Làm sao có thể, tốt xấu gì Kỳ Bạc Ngôn cũng là con của Kỳ Hướng Nam, hắn bị nhốt lại, Kỳ Hướng Nam có thể mặc kệ sao?"

Ngay lập tức Nhậm Nhiên đã ý thức được điều gì: "Cậu cảm thấy là cậu hại hắn bị Kỳ Thiên nhốt lại?"

Kỷ Vọng không nói chuyện.

Nhậm Nhiên siết chặt điện thoại: "Cậu hỏi tôi có biết chuyện Kỳ Bạc Ngôn bị nhốt lại hay không, là nghi ngờ tôi sớm đã biết việc này, nhưng lại giấu diếm cậu đúng không?"

Kỷ Vọng: "Ý tôi không phải thế này, tôi chỉ là..."

"Cậu cảm thấy tôi và Kỳ Thiên là cùng một giuộc với nhau, hại người trong lòng của cậu!" Nhậm Nhiên lớn tiếng nói ra.

Lời này ngay cả Kỷ Vọng cũng không biết nên phản bác thế nào.

Kỷ Vọng không biết Nhậm Nhiên rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện năm đó.

Nhưng Kỳ Bạc Ngôn cũng từng nói, rất nhiều chuyện Kỳ Thiên làm đều lừa gạt Nhậm Nhiên, chuyện này có lẽ Nhậm Nhiên thật sự không biết rõ.

Câu hỏi này của cậu, thật sự làm tổn thương người khác.

Tiểu Húc mới mua cafe quay về, đã thấy đối tượng hắn đón về tiếp đãi lao ra khỏi phòng, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Hắn cẩn thận đẩy cửa vào, Kỷ Vọng ngồi trên ghế, đỡ lấy cái đầu đang đau nhức.

Tiểu Húc đặt cafe xuống, không có hỏi nhiều. Kỷ Vọng đưa tay sờ sờ túi, Tiểu Húc nhắc nhở: "Anh à. Anh mới hạ sốt, đừng hút."

Kỷ Vọng ngừng động tác, cậu hỏi Tiểu Húc: "Nếu cậu đổ oan cho bạn cậu, vậy phải làm sao?"

Tiểu Húc: "Đương nhiên là phải xin lỗi."

"Đối phương không chấp nhận?" Kỷ Vọng hỏi.

Tiểu Húc: "Vậy thì xin lỗi đến khi nào người kia nguôi giận mới thôi."

Người cần được Kỷ Vọng xin lỗi chạy ra khỏi phòng nghỉ, đi đến cầu thang, tới khi xung quanh vắng lặng, hắn mới dừng lại cước bộ, mở điện thoại ra, ngập ngừng bấm một dãy số mà hắn nghĩ mình sẽ không bao giờ gọi.

Đúng là dãy số này, giữa trưa gửi cho hắn một tin nhắn, nói với hắn, Kỷ Vọng khả năng sẽ đi tìm hắn.

Nếu Kỷ Vọng có hỏi về chuyện năm đó, thì hãy nói đáp án phủ nhận cho Kỷ Vọng.

Tên của người gửi tin nhắn cũng được ghi chú ở phía dưới, là Kỳ Bạc Ngôn.

Khi Nhậm Nhiên nhận được tin nhắn này, thậm chí muốn ném thẳng cái điện thoại vào mặt Kỳ Bạc Ngôn, nghĩ thầm Kỳ Bạc Ngôn dựa vào cái gì mà sai hắn đi lừa Kỷ Vọng.

Chẳng lẻ nghĩ hắn sẽ nghe theo à?

Chỉ là chuyện Kỳ Bạc Ngôn yêu cầu hắn lừa Kỷ Vọng lại không phải chuyện đính hôn.

Chuyện năm đó thật ra hắn cũng biết, ngày đó Phương Thịnh Vân cũng ở trong hộp đêm, bao gồm cả Kỳ Thiên đang nằm trên giường bệnh đều biết.

Thời khắc tin tức tố của Kỳ Bạc ngôn tản ra, trong nháy mắt thần sắc Kỳ Thiên trở nên vặn vẹo.

Hắn hiện tại mới hiểu được, Kỳ Bạc Ngôn tại sao lại muốn hắn lừa gạt Kỷ Vọng.

Bởi vì bọn họ đều quan tâm Kỷ Vọng, mới không có lựa chọn nào khác ngoài lừa dối.

Kỷ Vọng là người bọn họ đều muốn bảo vệ.

Điện thoại được kết nối, là giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn, không quá lưu loát, nói rất chậm: "Anh ấy tìm cậu?"

"Ừm, theo những gì cậu nói, tôi nói với anh ấy là không phải, Kỷ Vọng cũng không nhất định sẽ tin." Nhậm Nhiên thật sự không ngờ tới, có một ngày hắn lại có thể nói chuyện bình tĩnh hòa nhã với Kỳ Bạc Ngôn.

Mà giờ phút này, bọn họ đều có cùng chung một mục đích, có thể tạm thời gạt đi đối chọi gay gắt, tỉnh táo mà nói chuyện.

Nhậm Nhiên do dự hỏi: "Anh...năm đó bị Kỳ Thiên nhốt lại?"

Kỳ Bạc Ngôn im lặng một lúc, rất cay nghiệt đáp: "Cậu đi hỏi Kỳ Thiên đi."

Nhậm Nhiên cứng người, kiềm lại lửa giận: "Nhốt ở đâu? Hắn làm gì anh?"

Bệnh viện của Kỳ Thiên đã bị nổ tung sau khi hắn trở thành người thực vật, rất nhiều người bị giam giữ bất hợp pháp trong đó, thủ đoạn trị liệu cũng có chút đáng sợ.

Thậm chí còn có người không chịu được tra tấn mà tự sát.

Nếu chuyện này không có Kỳ Chính Tùng ra mặt áp chế, hơn nữa người phụ trách là Kỳ Thiên của bệnh viện đã trở thành người thực vậy, nói không chừng còn sẽ ầm ĩ lên tới bản tin xã hội.

Tại sao Kỳ Thiên lại mở một cái bệnh viện như vậy, cho tới bây giờ Nhậm Nhiên cũng không rõ. Hiện tại chỉ cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên, nói không chừng Kỳ Thiên thích nhìn bộ dạng bị tra tấn của người khác.

Nhậm Nhiên từ nhỏ đã lớn lên cùng với Kỳ Thiên, mặc dù ở trước mặt Nhậm Nhiên, Kỳ Thiên vẫn rất bình thường,

Chỉ là sau lưng lén chơi rất điên cuồng, thậm chí là thói quen hành hạ ở trên giường, Nhậm Nhiên cũng từng nghe nói đến.

Thế nên sau khi Phương Thịnh Vân đính hôn với Kỳ Thiên, mỗi lần nhìn thấy Kỳ Thiên sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi Kỳ Thiên trở thành người thực vật, Kỳ Bạc Ngôn lại đính hôn với Phương Thịnh Vân.

Không nghĩ tới Kỳ Bạc Ngôn vậy mà sẽ bị nhốt vào một nơi như vậy...

Nhậm Nhiên nhắm mắt lại: "Anh sẽ không bởi vì chuyện này mà hận anh Vọng đi."

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười nhạo, giống như khinh thường trả lời câu hỏi của Nhậm Nhiên.

Nhậm Nhiên không tốn hơi thừa lời, quả nhiên...hắn vẫn rất ghét Kỳ Bạc Ngôn: "Mặc kệ thế nào, anh giấu anh ấy chuyện đính hôn, năm đó lêu lổng cũng là thật, sau khi làm minh tinh thì scandal chất chồng như núi, anh Vọng anh ấy..."

Hắn còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp.

Nhậm Nhiên trừng mắt nhìn điện thoại, cơ hồ tức đến mức muốn ném cái điện thoại xuống đất. Nhịn xuống tức giận, Nhậm Nhiên soạn một đoạn tin nhắn, cảnh cáo hắn nếu muốn ở cùng với Kỷ Vọng, phải xử lí sạch sẽ đống 'lộn xôn' xung quanh hắn.

Phía sau Kỷ Vọng vĩnh viễn có hắn, nếu một ngày nào đó Kỳ Bạc Ngôn làm tổn thương đến anh Vọng, hắn nhất định sẽ cướp Kỷ Vọng về.

Gửi đoạn tin nhắn kia cho Kỳ Bạc Ngôn.

Kỳ Bạc Ngôn trả lời rất nhanh, một chữ ngắn gọn súc tích: 'Cút.'

...

Đến tối, Kỷ Vọng lại đến bệnh viện. Chỉ mới một lúc không nhìn thấy, cậu đã muốn gặp Kỳ Bạc Ngôn.

Cậu đến lại vào không được vào phòng bệnh của Kỳ Bạc Ngôn, y tá không cho vào, nói là hôm nay đã hết thời gian thăm nuôi, người bệnh cần nghỉ ngơi, tốt nhất không nên làm phiền.

Kỷ Vọng đành phải rời đi.

Cậu đi vào trong hoa viên dưới lầu, hương hoa ban đêm nồng đậm, trăng tròn treo trên bầu trời, đã tới Trung Thu, người yêu của cậu lại không có cách nào cùng cậu gặp nhau.

Tầng 2 là phòng bệnh của Kỳ Bạc Ngôn, đèn phòng hơi sáng, Kỷ Vọng ôm túi, khẽ ho khan vài tiếng. Hơi thở có vẻ lại nóng lên, cơ thể đau nhức, hai mắt bị gió lùa đến hơi khó chịu.

Nhưng Kỷ Vọng không muốn rời đi, chỉ im lặng đứng dưới lầu, muốn chờ đèn tắt hẳn cậu mới về.

Cũng không biết có phải nhìn quá lâu, người có chút ngơ ngẩn, vậy mà cậu cảm thấy tấm rèm bên trong phòng bệnh giống như lay động mấy lần. Nhưng rất nhanh cậu đã biết được mình không có nhìn nhầm, mà là rèm cửa thật sự chuyển động.

Cửa sổ mở ra, thân ảnh Kỳ Bạc Ngôn xuất hiện phía sau cửa sổ.

Kỳ Bạc Ngôn nhìn thấy cậu, bởi vì cơ thể hắn dường như muốn dán sát lên cửa sổ, thậm chí muốn tháo luôn cửa sổ ra.

Cửa sổ phồng bệnh không thể mở ra hoàn toàn, đây là sợ người bệnh chạy trốn, chỉ có thể hé ra một khe hở nho nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể vươn bàn tay ra cảm nhận gió trời.

Bên ngoài là ban công nhỏ, chờ tình trạng bệnh nhân có khởi sắc, cửa sẽ được mở thông ra ban công, để bệnh nhân ra ngoài phơi nắng.

Khi Kỷ Vọng kịp phản ứng lại, cơ thể đã tự mình hành động.

Men theo bức tường bên ngoài cổ điển lại sang trọng của viện điều dưỡng, bằng dây thần kinh vận động siêu việt của mình, Kỷ Vọng leo lên được tới tầng 2 trước ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Bạc Ngôn, thành công leo lên đến ban công.

Lâu rồi Kỷ Vọng chưa làm lại loại chuyện trèo tường này, lúc niên thiếu vì trốn học đã từng làm qua.

Cậu vỗ vỗ tay phủi bụi, lời dặn của bác sĩ Phương đã hoàn toàn bị cậu vứt ra sau đầu.

Kỷ Vọng biết làm như vậy không tốt, ngày mai Kỳ Bạc Ngôn không chừng lại đổi lên một tầng cao hơn, đổi đến khi cậu khó kìm nổi lòng mình, cũng không thể leo được đến nơi đó.

Kỳ Bạc Ngôn đưa tay ra khỏi khe hở, thì thầm nói: "Nguy hiểm!"

Kỷ Vọng cầm tay Kỳ Bạc Ngôn: "Ghét sao?"

Kỳ Bạc Ngôn lại bật cười: "Thích."

Kỷ Vọng dịu dàng nói: "Tại sao lại không ngủ? Cơ thể cảm thấy thế nào, còn đau không?"

Kỳ Bạc Ngôn: "Không đau."

Kỷ Vọng biết Kỳ Bạc Ngôn nói chuyện còn có chút cố sức, ngón tay cậu cách một cánh cửa sổ chạm lên má Kỳ Bạc ngôn: "Bác sĩ Phương mà biết chắc sẽ rất tức giận, có phải anh không nên xuất hiện không."

Trán Kỳ Bạc Ngôn tì lên trên cửa sổ, vừa tầm với vị trí ngón tay của Kỷ Vọng: "Nhớ anh."

Kỷ Vọng: "Vậy em sớm khoẻ lại đi, anh chờ em, em muốn làm cái gì anh cũng sẽ làm cùng em."

Mặt mày Kỳ Bạc Ngôn giãn ra, dáng vẻ thực sự hạnh phúc.

Kỷ Vọng quyết định, mặc kệ tiếp theo Kỳ Bạc Ngôn yêu cầu cái gì, cậu cũng sẽ đồng ý.

Cậu rất đau lòng, đau lòng đến mức hận không thể đem toàn bộ bản thân mình cho Kỳ Bạc Ngôn.

Nếu Kỳ Bạc Ngôn muốn thể hiện tình cảm, như trước kia yêu cầu cậu đổi avatar đôi trên Wechat, hoặc là đăng một dòng trạng thái ám muội lên Weibo, cậu đều có thể làm.

Kỳ Bạc Ngôn siết chặt đầu ngón tay của Kỷ Vọng, khuôn mặt xinh đẹp được bao phủ bởi ánh trắng, cách một cánh cửa sổ thuỷ tinh, tinh xảo hệt như tranh vẽ vậy.

Người có ngoại hình hoàn mỹ nhất, lại nói ra những lời khiến người khác phải xấu hổ: "Muốn 'làm'."

Kỷ Vọng nghẹn một tiếng: "Thuốc kia em uống không phải sẽ..."

"Liệt dương?" Kỳ Bạc Ngôn nhướn một bên mày, kế tiếp, hắn nói liền mạch một đoạn dài: "Là sẽ bị liệt dương, cho nên em sẽ làm anh nhẹ nhẹ chút, lần này sẽ không làm anh đến ngất xỉu đâu, em sẽ làm ít đi 2 lần nhé."

Kỳ Bạc Ngôn dịu ngoan nghe lời, thậm chí còn lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Kỷ Vọng.

Tựa như hắn mới là người quan tâm Kỷ Vọng nhất trên thế giới này.

"..." Kỷ Vọng có chút cạn lời.

Liệt dương nhà ai lại chỉ làm ít đi 2 lần mà thôi, không phải hoàn toàn không thể 'dậy nổi', có lòng mà không có sức sao?

Đợi một lúc, Kỷ Vọng vẫn là thư thả nói: "Xem ra em tốt lên nhiều rồi, còn nói đùa như vậy nữa."

Kỳ Bạc Ngôn vô tội nói: "Không có nói đùa đâu."

Kỷ Vọng cách một lớp thuỷ tinh, gõ gõ cái trán Kỳ Bạc Ngôn: "Nghỉ ngơi sớm một chút, uống thuốc đúng giờ, nghe lời bác sĩ."

"Có thưởng không?" Kỳ Bạc Ngôn vậy mà còn được voi đòi cả Bản Đôn với cậu.

Kỷ Vọng cúi người hôn lên ngón tay của Kỳ Bạc Ngôn, nâng mắt nhìn Kỳ Bạc Ngôn, ánh mắt hãm sâu: "Có chứ, chờ em xuất viện rồi, muốn 'làm' bao nhiêu lần cũng được."

Lần này đến lượt Kỳ Bạc Ngôn nói không nên lời, cửa phòng bị gõ, là y tá nghe được tiếng hắn nói chuyện, nghĩ có phải hắn lại bắt đầu ảo thanh hay không.

Kỷ Vọng xoay người trèo qua lan can, quay đầu lại nhìn Kỳ Bạc Ngôn, cuối cùng biến mất ở trên ban công.

Y tá bước đến, thấy hắn đứng ở trước cửa sổ: "Vừa rồi là anh đang nói chuyện sao?"

Tay Kỳ Bạc Ngôn còn đặt trên cửa sổ, hắn hỏi y tá: "Cô nhìn thấy người phía dưới kia không?"

Y tá nhìn theo hướng tay của hắn: "Là Kỷ tiên sinh, không phải cậu ấy đã rời đi lâu rồi sao?"

Kỳ Bạc Ngôn: "Cô xem...lần này không phải là ảo giác."

Chapter
1 Chương 1: Chấp nhận nỗi đau, cho tiếng nói của niềm vui
2 Chương 2: Khốn nạn......
3 Chương 3: Cuộc đời cậu như một kịch bản hạng 3.....
4 Chương 4: Tôi không biết Kỷ tiên sinh...lại yếu ớt như vậy
5 Chương 5: Kỳ Bạc Ngôn...
6 Chương 6: Anh có nhớ em không?
7 Chương 7: Kỷ Vọng, em rất nhớ anh
8 Chương 8: Thế chúc hai người có một đêm 'vui vẻ'.
9 Chương 9: Đúng là ghét thật.
10 Chương 10: Không hẹn, cút đi.
11 Chương 11: Hôm nay còn muốn đánh em à?
12 Chương 12: Là cậu cam tâm tình nguyện.
13 Chương 13: .....Bởi vì nó thật sự rất đau.
14 Chương 14: Tôi với hắn chia tay cũng 6 năm rồi.
15 Chương 15: Hận không thể cất giấu vào trong tim hòa làm một với cậu.
16 Chương 16: Anh vẫn còn luyến tiếc em.
17 Chương 17: Bởi vì Kỳ Bạc Ngôn đến rồi!
18 Chương 18: Anh ơi, lại đây
19 Chương 19: Anh ơi, đừng sợ.....
20 Chương 20: Mày muốn làm gì em ấy?
21 Chương 21: Nhưng tôi biết em sẽ không thích tôi
22 Chương 22: Anh ơi em sai rồi....
23 Chương 23: Bí mật đằng sau đoạn nhạc phổ này, là KỶ VỌNG.
24 Chương 24: Xem ra chúng ta đều là biếи ŧɦái nhỉ, anh ơi.
25 Chương 25: So với bất kỳ ai, bản thân em biết rõ, vị trí của anh ở trong tim em.
26 Chương 26: Anh à, anh là đang hy vọng em sẽ chết sao?
27 Chương 27: Kỳ Bạc Ngôn, sao cậu có thể đê tiện như vậy?
28 Chương 28: Tôi điên rồi mới ở bên cạnh cậu!
29 Chương 29: Ai kêu đại minh tinh năm nay mới 8 chủi
30 Chương 30-1: Em không được.....Vọng......
31 Chương 30-2: Tình yêu của anh là vị chocolate, thật ngọt.
32 Chương 31: Khẩu giao
33 Chương 32: Em không nghĩ anh sẽ bế em lên
34 Chương 33: Một mùi hương chỉ thuộc về Kỳ Bạc Ngôn
35 Chương 34: Anh vĩnh viễn thuộc về em, chỉ thuộc về mình em.
36 Chương 35: #Cực hot! Kỳ Bạc Ngôn thổ lộ
37 Chương 36: Nhậm Nhiên nói tôi đánh dấu hắn
38 Chương 37: Anh không phải nói anh yêu em sao?
39 Chương 38: Anh ơi, em thích anh, em yêu anh
40 Chương 39: Hắn là bạn trai tôi
41 Chương 40: Bạc Ngôn, tôi là bạn trai em
42 Chương 41: Anh ơi, em yêu anh, ngủ ngon.
43 Chương 42: Kỷ Vọng rất thú vị nha, chơi rất vui
44 Chương 43: Chương 43: Là lỗi của em, anh ơi anh đánh em đi......
45 Chương 44: Giấu tên anh vào trong giai điệu của mỗi bản nhạc
46 Chương 45: Bảo bối của tôi
47 Chương 46: Em có thể đếm được 52 Kỷ Vọng.
48 Chương 47: Ngã lần một chỉ là ngoài ý muốn, ngã lần hai chính là đáng đời.
49 Chương 48: Anh ơi, hắn kéo đứt tóc của em.
50 Chương 49: Phải 'làm' anh như thế nào.
51 Chương 50: Yêu cầu của tôi là, cậu đồng ý chia tay với tôi.
52 Chương 51: Đánh một cái liền cho một viên kẹo ngọt.
53 Chương 52: Lần này đến lượt em theo đuổi anh, Kỷ Vọng.
54 Chương 53: Bởi vì em muốn hôn anh.
55 Chương 54: Anh ơi, anh ngủ với em?
56 Chương 55: Em còn chưa ôm anh đủ.
57 Chương 56: Cơm choá 💁🏻‍♀️
58 Chương 57: Anh ơi, anh đang ghen sao?
59 Chương 58: Anh ơi, ôm ôm.
60 Chương 59: Màu da giống anh Vọng là điều em thích.
61 Chương 60: Em làm Kỷ phu nhân của anh?
62 Chương 61: 🔞🔞🔞🔞
63 Chương 62: Có thể không.....
64 Chương 63: Em muốn tôi đánh dấu em?
65 Chương 64: Thất Thất nhỏ nhà Kỷ Vọng
66 Chương 65: H kéo rèm
67 Chương 66: Hôn hôn em
68 Chương 67: Tại sao lại không tin em?
69 Chương 68: Quay về dỗ anh.
70 Chương 69: Anh không thích sao?
71 Chương 70: Tôi yêu em.
72 Chương 71: Đính hôn
73 Chương 72: Kỷ Vọng ở đâu!
74 Chương 73: Anh ơi, đừng nhìn em...
75 Chương 74: Đừng, đi
76 Chương 75: 94814
77 Chương 76: Anh, ơi...tin em?
78 Chương 77: Người yêu của tôi thật sự đẹp trai nha.
79 Chương 78: Liệt dương
80 Chương 79: Chỉ có ràng buộc, không có tình thú.
81 Chương 80: Lâm Uyển Ngôn
82 Chương 81: Chồng à.
83 Chương 82: Anh nói, bây giờ anh không muốn rời khỏi em!
84 Chương 83: Thời Dao.
85 Chương 84: Lý Phong không cho em nói.
86 Chương 85: Cắn anh.
87 Chương 86: Anh à, tại sao anh lại chột dạ?
88 Chương 87: Là hắn nhìn trúng 'chồng tôi'!
89 Chương 88: Anh không thể giận em!
90 Chương 89: Dục Tử
91 Chương 90: Ai lại không thích mỹ nhân rơi lệ.
92 Chương 91: Chúng ta kết hôn đi.
93 Chương 92: Anh à, tại sao lại hối hận?
94 Chương 93: Ngày 8 tháng 7 là ngày may mắn của tôi.
95 Chương 94: Không thể lén đi tìm Kỳ Bạc Ngôn?
96 Chương 95: Baba yêu con!
97 Chương 96: Hoàn!
Chapter

Updated 97 Episodes

1
Chương 1: Chấp nhận nỗi đau, cho tiếng nói của niềm vui
2
Chương 2: Khốn nạn......
3
Chương 3: Cuộc đời cậu như một kịch bản hạng 3.....
4
Chương 4: Tôi không biết Kỷ tiên sinh...lại yếu ớt như vậy
5
Chương 5: Kỳ Bạc Ngôn...
6
Chương 6: Anh có nhớ em không?
7
Chương 7: Kỷ Vọng, em rất nhớ anh
8
Chương 8: Thế chúc hai người có một đêm 'vui vẻ'.
9
Chương 9: Đúng là ghét thật.
10
Chương 10: Không hẹn, cút đi.
11
Chương 11: Hôm nay còn muốn đánh em à?
12
Chương 12: Là cậu cam tâm tình nguyện.
13
Chương 13: .....Bởi vì nó thật sự rất đau.
14
Chương 14: Tôi với hắn chia tay cũng 6 năm rồi.
15
Chương 15: Hận không thể cất giấu vào trong tim hòa làm một với cậu.
16
Chương 16: Anh vẫn còn luyến tiếc em.
17
Chương 17: Bởi vì Kỳ Bạc Ngôn đến rồi!
18
Chương 18: Anh ơi, lại đây
19
Chương 19: Anh ơi, đừng sợ.....
20
Chương 20: Mày muốn làm gì em ấy?
21
Chương 21: Nhưng tôi biết em sẽ không thích tôi
22
Chương 22: Anh ơi em sai rồi....
23
Chương 23: Bí mật đằng sau đoạn nhạc phổ này, là KỶ VỌNG.
24
Chương 24: Xem ra chúng ta đều là biếи ŧɦái nhỉ, anh ơi.
25
Chương 25: So với bất kỳ ai, bản thân em biết rõ, vị trí của anh ở trong tim em.
26
Chương 26: Anh à, anh là đang hy vọng em sẽ chết sao?
27
Chương 27: Kỳ Bạc Ngôn, sao cậu có thể đê tiện như vậy?
28
Chương 28: Tôi điên rồi mới ở bên cạnh cậu!
29
Chương 29: Ai kêu đại minh tinh năm nay mới 8 chủi
30
Chương 30-1: Em không được.....Vọng......
31
Chương 30-2: Tình yêu của anh là vị chocolate, thật ngọt.
32
Chương 31: Khẩu giao
33
Chương 32: Em không nghĩ anh sẽ bế em lên
34
Chương 33: Một mùi hương chỉ thuộc về Kỳ Bạc Ngôn
35
Chương 34: Anh vĩnh viễn thuộc về em, chỉ thuộc về mình em.
36
Chương 35: #Cực hot! Kỳ Bạc Ngôn thổ lộ
37
Chương 36: Nhậm Nhiên nói tôi đánh dấu hắn
38
Chương 37: Anh không phải nói anh yêu em sao?
39
Chương 38: Anh ơi, em thích anh, em yêu anh
40
Chương 39: Hắn là bạn trai tôi
41
Chương 40: Bạc Ngôn, tôi là bạn trai em
42
Chương 41: Anh ơi, em yêu anh, ngủ ngon.
43
Chương 42: Kỷ Vọng rất thú vị nha, chơi rất vui
44
Chương 43: Chương 43: Là lỗi của em, anh ơi anh đánh em đi......
45
Chương 44: Giấu tên anh vào trong giai điệu của mỗi bản nhạc
46
Chương 45: Bảo bối của tôi
47
Chương 46: Em có thể đếm được 52 Kỷ Vọng.
48
Chương 47: Ngã lần một chỉ là ngoài ý muốn, ngã lần hai chính là đáng đời.
49
Chương 48: Anh ơi, hắn kéo đứt tóc của em.
50
Chương 49: Phải 'làm' anh như thế nào.
51
Chương 50: Yêu cầu của tôi là, cậu đồng ý chia tay với tôi.
52
Chương 51: Đánh một cái liền cho một viên kẹo ngọt.
53
Chương 52: Lần này đến lượt em theo đuổi anh, Kỷ Vọng.
54
Chương 53: Bởi vì em muốn hôn anh.
55
Chương 54: Anh ơi, anh ngủ với em?
56
Chương 55: Em còn chưa ôm anh đủ.
57
Chương 56: Cơm choá 💁🏻‍♀️
58
Chương 57: Anh ơi, anh đang ghen sao?
59
Chương 58: Anh ơi, ôm ôm.
60
Chương 59: Màu da giống anh Vọng là điều em thích.
61
Chương 60: Em làm Kỷ phu nhân của anh?
62
Chương 61: 🔞🔞🔞🔞
63
Chương 62: Có thể không.....
64
Chương 63: Em muốn tôi đánh dấu em?
65
Chương 64: Thất Thất nhỏ nhà Kỷ Vọng
66
Chương 65: H kéo rèm
67
Chương 66: Hôn hôn em
68
Chương 67: Tại sao lại không tin em?
69
Chương 68: Quay về dỗ anh.
70
Chương 69: Anh không thích sao?
71
Chương 70: Tôi yêu em.
72
Chương 71: Đính hôn
73
Chương 72: Kỷ Vọng ở đâu!
74
Chương 73: Anh ơi, đừng nhìn em...
75
Chương 74: Đừng, đi
76
Chương 75: 94814
77
Chương 76: Anh, ơi...tin em?
78
Chương 77: Người yêu của tôi thật sự đẹp trai nha.
79
Chương 78: Liệt dương
80
Chương 79: Chỉ có ràng buộc, không có tình thú.
81
Chương 80: Lâm Uyển Ngôn
82
Chương 81: Chồng à.
83
Chương 82: Anh nói, bây giờ anh không muốn rời khỏi em!
84
Chương 83: Thời Dao.
85
Chương 84: Lý Phong không cho em nói.
86
Chương 85: Cắn anh.
87
Chương 86: Anh à, tại sao anh lại chột dạ?
88
Chương 87: Là hắn nhìn trúng 'chồng tôi'!
89
Chương 88: Anh không thể giận em!
90
Chương 89: Dục Tử
91
Chương 90: Ai lại không thích mỹ nhân rơi lệ.
92
Chương 91: Chúng ta kết hôn đi.
93
Chương 92: Anh à, tại sao lại hối hận?
94
Chương 93: Ngày 8 tháng 7 là ngày may mắn của tôi.
95
Chương 94: Không thể lén đi tìm Kỳ Bạc Ngôn?
96
Chương 95: Baba yêu con!
97
Chương 96: Hoàn!