Chương 31: Khẩu giao

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Là ác mộng.......nhưng mơ thấy Kỷ Vọng, sẽ không còn là ác mộng nữa.]

------------------------

Quả nhiên, câu 'tình yêu của anh' kia làm cho những nhân viên ghi hình xung quanh hai nhìn mặt nhau, Kỷ Vọng nhanh chóng nói: "Được rồi, ăn nhanh đi em ba, cháu Đoạn còn đang ở dưới nhà chờ em đó."

Cậu cố gắng đem câu 'anh'* của Kỳ Bạc Ngôn lấp liếm cho qua, muốn đem những lời nói điên khùng của Kỳ Bạc Ngôn thành một dạng nhập vai nhân vật.

(*Từ 'anh' ở đây Kỳ Bạc Ngôn nói 'ca ca', chứ không phải dùng 'ni' nha.)

Mặc dù chương trình đã ký thỏa thuận bảo mật, thậm chí nếu có scandal, cũng sẽ có người sắp xếp đè xuống, nhưng Kỷ Vọng vẫn rất để tâm.

Cậu đang muốn chứng minh cái gì, cậu căn bản không hề muốn thể hiện bất cứ khúc mắc gì với Kỳ Bạc Ngôn trước mặt người khác, vậy mà Kỳ Bạc Ngôn luôn năm lần bảy lượt muốn phá vỡ thế cân bằng này.

Giọng điệu Kỷ Vọng không được tự nhiên, Kỳ Bạc Ngôn ngồi ở trên giường nhìn cậu một lúc, rồi đứng lên khách khí nói với nhân viên ghi hình: "Ngại quá, tôi muốn thay quần áo, các anh có thể tạm thời ra bên ngoài chờ một tý được không, cũng tắt luôn máy quay trong phòng một lát."

Nhân viên ghi hình xin phép ý kiến của nhóm e-kip, rất nhanh đã nhận được sự đồng ý, bọn họ lần lượt tắt hết máy quay, sau đó rời khỏi phòng.

Kỷ Vọng cũng muốn đi, lại phát hiện giày của mình bị Kỳ Bạc Ngôn giẫm lên, Kỷ Vọng muốn thu chân về, kết quả Kỳ Bạc Ngôn càng dùng sức giẫm xuống.

Kỳ Bạc Ngôn đi chân trần giẫm lên mũi giày của cậu, Kỷ Vọng tự hỏi, giày của cậu hôm nay đi nhiều nơi như vậy liệu có làm bẩn chân Kỳ Bạc Ngôn không.

Cậu ngay lập tức tỉnh táo lại, một lần nữa ảo não bởi suy nghĩ theo quán tính của mình, đến khi nào cậu mới có thể vứt Kỳ Bạc Ngôn sang một bên mà không phải như bây giờ, ngoài miệng nói chán ghét, nhưng trong tiềm thức lại vĩnh viễn đặt người này lên hàng đầu.

Kỳ Bạc Ngôn thích giả vờ như không có việc gì rồi đi trêu chọc cậu, lần trước gặp mặt ở bệnh viện ầm ĩ đến thế, lần này lại ở chương trình tạp kỹ giả vờ bình thường, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Trên thực tế, bọn họ đều biết vấn đề của họ tựa như chiếc gương đã bị vỡ thành nhiều mảnh, mà hành động của Kỳ Bạc Ngôn là nhặt các mảnh đó đặt lại vào trong khung một cách vô ích, làm như không thấy những tổn hại trước đó của nó.

Còn muốn nói với mọi người rằng cái gương này vẫn nguyên vẹn như trước, vẫn còn có thể sử dụng được.

Thật sự có thể trước sau như một à, vẫn là nói dối đã lâu, tất cả mọi người đều có thể diễn giả thành thật.

Kỷ Vọng không có lợi hại như Kỳ Bạc Ngôn, cậu không làm được.

Nhân viên ghi hình cuối cùng cũng đi ra ngoài, đóng cửa lại, Kỳ Bạc Ngôn quét mắt nhìn bốn phía một chút, xác định tất cả đèn đỏ trên máy quay đều đã tắt.

Hắn mới thả lỏng thân thể, cả người hơi ngả về phía sau, hai cánh tay che khuất khuỷu tay chống nửa thân người, nhấc chân rời khỏi giày Kỷ Vọng, rồi lại chui vào trong ống quần từ từ lướt lên trên, hơi lạnh từ những ngón chân quấn quít tựa như đang trêu đùa qua lại trên chân Kỷ Vọng.

"Anh à, buổi chiều ở trong nhà tắm anh bóp em rất đau, anh muốn phế em luôn sao?" Giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn mềm mại, dùng ngữ điệu oán giận mà than vãn.

Kỷ Vọng lạnh lùng nhìn hắn: "Cho nên cậu bị phế rồi?"

Kỳ Bạc Ngôn đem tay đè lên 'bụng dưới' của mình: "Không có, chỉ là bây giờ có hơi đau một chút."

Buổi chiều ở trong phòng tắm, bởi vì Kỳ Bạc Ngôn đột nhiên nổi thú tính làm cho cả hai người bọn họ đều nổi lên phản ứng, Kỳ Bạc Ngôn còn không biết xấu hổ muốn Kỷ Vọng 'khẩu giao' cho mình, một bên khẩn cầu, một bên tình nồng ý đậm mà thả những nụ hôn nhỏ vụn lên môi Kỷ Vọng.

Đối mặt với thỉnh cầu trắng trợn của Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng mỉm cười, Kỳ Bạc Ngôn nhìn chằm chằm Kỷ Vọng, cảm thấy tay của đối phương phối hợp mà cầm lấy cái ấy của hắn.

Kỳ Bạc Ngôn hoảng hốt nói: "Hôm nay là ngày may mắn của em sao?"

Nhưng mà giây tiếp theo cơn đau dữ dội đột nhiên ập đến, lúc này Kỳ Bạc Ngôn mới hiểu rõ, hôm nay không phải ngày may mắn mà là một ngày chịu khổ.

Hắn gần như trong vô thức bắt lấy những đồ vật xung quanh mình mới dằn xuống được đau đớn từ 'đòn trí mạng' này của Kỷ Vọng.

Kỳ Bạc Ngôn đụng vào dầu gội đầu cùng với những đồ vật khác khiến chúng rơi xuống, cũng chính là động tĩnh mà Đoạn Âm Vũ nghe được.

Mà bản thân Kỷ Vọng, sau khi trốn lên lầu lại phát hiện trong thời gian ngắn không thể dập tắt 'lửa' trong người, đành phải đi vào nhà tắm, lại lần nữa tắm với nước lạnh.

Cậu muốn Kỳ Bạc Ngôn biết, kết cục của việc tùy ý làm bậy chính là gà bay trứng vỡ.

Kỷ Vọng cảm thấy đầu ngón chân không thành thật của Kỳ Bạc Ngôn còn có xu hướng muốn lướt lên trên, cậu nhấn mạnh: "Cậu còn muốn thử một lần nữa?"

Vừa dứt lời, Kỳ Bạc Ngôn đã thành thật rút ngón chân về vị trí cũ, chậm rãi nói: "Không muốn đâu."

Kỷ Vọng quét mắt nhìn đồ ăn bên cạnh: "Ăn xong mấy thứ này rồi xuống lầu đi."

Nói xong, cậu định đi ra ngoài lại nhịn không được mà dừng lại bổ sung: "Còn có, đừng trêu chọc tôi nữa."

Mặc dù sau khi nói xong, chính Kỷ Vọng cũng cảm thấy không có khả năng. Cậu xem như hiểu rõ đức hạnh của Kỳ Bạc Ngôn, đánh cũng đánh không đi, mắng cũng mắng không lùi.

Vốn dĩ buổi trưa ở ruộng sen, cậu nghĩ hành động né tránh của Kỳ Bạc Ngôn là đang tức giận, không muốn để ý tới cậu nữa, cũng lười lãng phí thời gian trên người cậu.

Trước đây tính khí của Kỳ Bạc Ngôn cũng dễ nổi cáu, khi yêu đương không để ý đến Kỷ Vọng là chuyện thường tình, đoạn thời gian kia, trên đời này có bao nhiêu cách dỗ người yêu nguôi giận Kỷ Vọng gần như đã học hết luôn rồi.

Hạ mình cầu xin tha thứ, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành hắn, hao phí tâm tư lãng mạn.

Đời này cậu cũng chưa từng cưng chiều ai đến vậy, chỉ có Kỳ Bạc Ngôn là độc nhất.

Kỷ Vọng rời khỏi phòng, Kỳ Bạc Ngôn không có gọi cậu lại, cậu liền đi nhanh hơn một chút. Cậu đi sang phòng khác trải ga giường ổn thỏa xong rồi mới đi xuống lầu.

Mà Kỳ Bạc Ngôn đợi một lúc sau mới thấy xuống, trong tay còn cầm một cây đàn ghi-ta.

Đây là nhóm e-kip sắp xếp, để Kỳ Bạc Ngôn ở chương trình này quảng bá ca khúc mới của hắn.

Trong sân có một khoảng sân rộng rãi trăng thanh gió mát, Trương Mộ Tiên trải chiếu ra, lại lấy đĩa trái cây đầy dưa hấu đá* đặt lên, nhìn lên biển sao khó có thể thấy được trong thành phố, xung quanh yên tĩnh, không có âm thanh ồn ào náo nhiệt của phố thị.

*Dưa hấu đáEditBeta Lên Án - Trì Tổng Tra - Chương 31 Khẩu giaoEditBeta Lên Án - Trì Tổng Tra - Chương 31 Khẩu giao

Đoạn Âm Vũ vẫy vẫy Kỷ Vọng, chờ người đến rồi mới đưa một miếng dưa cho cậu.

Kỷ Vọng nhận lấy, lo lắng bọn họ tiếp nhận ý tốt của thôn dân sẽ bị đạo diễn Giang gây khó dễ lần nữa: "Dưa hấu ở đâu đấy?"

Trương Mộ Tiên nói: "Bỏ tiền mua đó." Nói xong nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn, nhanh chóng cao giọng nói: "Nhanh nhanh nhanh, mọi người nhường vị trí center cho người anh em của chúng ta ngồi xuống biểu diễn một bài."

Đoạn Âm Vũ nhanh chóng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Đến đây, vị trí center ở đây nè."

Kỳ Bạc Ngôn cầm theo đàn ghi-ta nhìn Kỷ Vọng. Kỷ Vọng lập tức đứng dậy, ngồi xuống cạnh Trịnh Kỳ Hồng.

Trịnh Kỳ Hồng quan tâm cậu như một hậu bối : "Có đói bụng không, nếu không đến phòng bếp ăn một chút? Còn có canh."

Kỷ Vọng xấu hổ lắc đầu: "Không cần, em no rồi."

Kỳ Bạc Ngôn cầm đàn ghi-ta ngồi bên cạnh Kỷ Vọng, cũng không ngồi ở chỗ gọi là center gì đó.

Hắn tùy tiện gẩy đàn, thay vì biểu diễn ca khúc mới của mình, ngược lại hắn đã thiên mã hành không* biểu diễn rất nhiều bài hát càng phù hợp với thời điểm này.

*thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây): ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phóng khoáng, không theo khuôn mẫu.

Gió đêm hiu hiu, kèm theo tiếng ếch nhái cách đó không xa, mùi thơm của nho, vị ngọt của dưa hấu và tiếng hát trong trẻo, mọi người nhất thời không nói chuyện, im lặng lắng nghe, cảm thụ giây phút bình yên hiếm có này.

Kỳ Bạc Ngôn tự đàn tự hát, lúc sau còn chơi một bài hát cũ, Trịnh Kỳ Hồng có chút kinh ngạc nói: "Người trẻ tuổi các cậu vậy mà thích hát bài này?"

Đoạn Âm Vũ chưa từng nghe qua: "Đây là bài gì ạ?"

Trịnh Kỳ Hồng hoài niệm nói: "Đã gần 20 năm, đây là bài hát cuối cùng mà một người bạn của tôi hát trước khi rời khỏi giới giải trí."

Trương Mộ Tiên mơ hồ nhớ lại: "Là bài hát của Lâm Uyển Ngôn, hồi đấy mẹ tôi rất thích cô ấy."

Trịnh Kỳ Hồng ảm đạm nói: "Đúng vậy, Uyển Ngôn khi ấy hot như thế nào, thậm chí còn nhận được lời mời của đạo diễn Trần, thiếu chút nữa có thể đóng phim 《 Vong Xuyên 》. Đáng tiếc cô ấy đột nhiên quyết định lui khỏi giới giải trí, nói lui liền lui, can ngăn cũng không được."

《 Vong Xuyên 》là bộ phim do Trịnh Kỳ Hồng đóng chính, năm đó còn nhận được giải Nữ chính xuất sắc nhất.

Trịnh Kỳ Hồng tiếp tục nói: " 'Vong Xuyên' là Uyển Ngôn đề cử tôi với đạo diễn Trần, có thể nói không có Uyển Ngôn, sẽ không có tôi ngày hôm nay."

Không biết từ khi nào âm thanh của tiếng đàn đã dừng lại, giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn vang lên: "Chị Kỳ Hồng, chị cảm kích Lâm Uyển Ngôn như thế, sau đấy chị có đi tìm chị ấy không?"

Trình Kỳ Hồng sửng sốt: "Sau khi Uyển Ngôn rời khỏi giới giải trí, gần như đã cắt đứt liên lạc với mọi người. Tôi có đi tìm cô ấy, đáng tiếc là không tìm được."

Kỳ Bạc Ngôn cụp mắt, ngón tay móc lấy dây đàn ghi-ta, không có gẩy, mà hung hăng siết vào trong ngón tay mình, dùng sức tự ngược bản thân.

Không đợi hắn tra tấn dây đàn kia, Kỳ Bạc Ngôn liền cảm thấy cánh tay mình bị chạm nhẹ một cái, Kỷ Vọng vừa thay đổi tư thế, cũng không biết cái chạm này là cố tình hay vô tình.

Trịnh Kỳ Hồng lại nói: "Tiểu Kỳ thích Lâm Uyển Ngôn à? Rất ít người trẻ tuổi như cậu thích cô ấy đó."

Kỳ Bạc Ngôn buông lỏng dây đàn ra, nói với giọng điệu thoải mái: "Thích chứ, dáng vẻ của chị ấy đẹp như vậy."

Lời này Trương Mộ Tiên cũng tán đồng, hắn so với Kỳ Bạc Ngôn phải lớn hơn mười tuổi lận: "Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy trên TV lúc ấy hẵng còn nhỏ, đã thấy chị ấy rất đẹp."

"Là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người lớn tuổi đấy." Trương Mộ Tiên cảm khái nói.

Kỳ Bạc Ngôn không tiếp tục đề tài này, rốt cuộc hắn cũng chơi bài nhạc trong album mới của mình, lúc này Kỷ Vọng mới lén đem ánh mắt mình dời đến người Kỳ Bạc Ngôn.

Thời gian muộn dần, Kỳ Bạc Ngôn đã sớm vứt đàn sang một bên, nằm trên chiếu ngắm sao.

Những người khác đều nói chuyện phiếm, hắn cũng không tham gia.

Vẫn là Đoạn Âm Vũ phát hiện hắn đã ngủ rồi, Đoạn Âm Vũ đè thấp giọng nói: "Anh Kỳ ngủ rồi, để em đi lấy áo khoác đắp cho anh ấy một cái."

Trương Mộ Tiên: "Nếu không gọi hắn dậy, mọi người đi ngủ."

Kỷ Vọng hỏi: "Chia phòng ngủ như thế nào?"

Trương Mộ Tiên nói: "Chị Kỳ Hồng đương nhiên là một mình một phòng, Đoạn Âm Vũ một phòng, tôi với cậu một phòng, để cho Kỳ Bạc Ngôn một mình một phòng cũng được."

Kỷ Vọng hơi do dự, Trương Mô Tiên lại nói: "Có điều tôi cảm thấy hai Alpha các cậu ngủ cùng nhau thích hợp hơn, tôi buổi tối thường đi vệ sinh đêm, có thể sẽ làm phiền đến cậu."

Đoạn Âm Vũ ha ha cười: "Trương Mộ Tiên, có phải thận anh không được tốt phải không."

Trương Mộ Tiên đối với ranh con này thật sự bó tay: "Chú ý chừng mực, chương trình chúng ta chính là phù hợp với mọi lứa tuổi già trẻ gái trai."

Kỷ Vọng đồng ý sắp xếp này, cậu nói: "Mọi người về phòng ngủ trước đi, tôi ngồi đây một lát."

Trương Mộ Tiên gật đầu, Trịnh Kỳ Hồng đã lớn tuổi sớm chịu không nổi nữa, vào phòng rửa mặt trước rồi.

Đoạn Âm Vũ cầm áo khoác lại đây, đưa Kỳ Bạc Ngôn một cái.

Quay cả một ngày đã đủ rồi, đạo diễn Giang cho các staff giải tán, sang nơi khác để nghỉ ngơi.

Nơi này quá nhỏ, các staff không có khả năng ở lại đây.

Đạo diễn Giang chơi xấu, đặt một khách sạn duy nhất trên đảo, điều kiện xịn xò hơn so với nơi ở của khách mời nhiều.

Đám đông giải tán, trong sân lại yên tĩnh. Nhóm e-kip không trả điện thoại cho cậu, cậu chỉ có thể nhàm chán ngồi ngắm sao, đợi Kỳ Bạc Ngôn tỉnh dậy.

Sau đó cậu mơ hồ nghe thấy âm thanh khóc nức nở phát ra từ bên cạnh mình.

Kỷ Vọng khẩn trương quay qua nhìn, lại thấy Kỳ Bạc Ngôn không có tỉnh, những giọt nước mắt từ trong đôi mắt nhắm chặt của hắn không ngừng tuôn ra, không bao lâu sau đã chảy đầy khuôn mặt.

Kỷ Vọng nâng tay đẩy nhẹ vai của hắn, giọng nói căng thẳng mà phát run: "Kỳ Bạc Ngôn, Kỳ Bạc Ngôn cậu dậy đi!"

Kỳ Bạc Ngôn bị cậu đánh thức, đột nhiên mở to mắt.

Hai mắt hắn ẩm ướt, ánh mắt mông lung như lạc trong sương mù, không giống dáng vẻ như vừa trong mơ tỉnh lại.

Kỷ Vọng đè thấp giọng hỏi: "Kỳ Bạc Ngôn, cậu gặp ác mộng sao?"

Kỳ Bạc Ngôn chậm rãi nhắm mắt, tựa như muốn lần nữa quay trở lại trong mơ: "Là ác mộng...nhưng mơ thấy Kỷ Vọng, sẽ không phải là ác mộng nữa." Âm cuối của hắn nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy, Kỷ Vọng phải dựa sát tới gần khó khăn lắm mới nghe hết được.

Khoảnh khắc nghe thấy Kỳ Bạc Ngôn nói cái gì, Kỷ Vọng đã phải mất rất nhiều nỗ lực mới có thể ép buộc chính mình ngồi thẳng dậy, tránh xa Kỳ Bạc Ngôn.

Một lát sau, cậu duỗi tay kéo áo khoác đang đắp trên người Kỳ Bạc Ngôn lên, che đi cánh tay đang lộ ra của hắn.

Lại qua một lát nữa, cậu nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Kỳ Bạc Ngôn mới chậm rãi, nhẹ nhàng đặt tay mình cạnh tay Kỳ Bạc Ngôn, hai đầu ngón tay chạm vào nhau.

Tựa như một nỗi niềm thầm kín không ai có thể biết được, bí mật mà phóng túng.

---------------

[08092021]

__________

Chuâng: chương 32 xịn xò không thể không trans 🤦🏻‍♀️

Chapter
1 Chương 1: Chấp nhận nỗi đau, cho tiếng nói của niềm vui
2 Chương 2: Khốn nạn......
3 Chương 3: Cuộc đời cậu như một kịch bản hạng 3.....
4 Chương 4: Tôi không biết Kỷ tiên sinh...lại yếu ớt như vậy
5 Chương 5: Kỳ Bạc Ngôn...
6 Chương 6: Anh có nhớ em không?
7 Chương 7: Kỷ Vọng, em rất nhớ anh
8 Chương 8: Thế chúc hai người có một đêm 'vui vẻ'.
9 Chương 9: Đúng là ghét thật.
10 Chương 10: Không hẹn, cút đi.
11 Chương 11: Hôm nay còn muốn đánh em à?
12 Chương 12: Là cậu cam tâm tình nguyện.
13 Chương 13: .....Bởi vì nó thật sự rất đau.
14 Chương 14: Tôi với hắn chia tay cũng 6 năm rồi.
15 Chương 15: Hận không thể cất giấu vào trong tim hòa làm một với cậu.
16 Chương 16: Anh vẫn còn luyến tiếc em.
17 Chương 17: Bởi vì Kỳ Bạc Ngôn đến rồi!
18 Chương 18: Anh ơi, lại đây
19 Chương 19: Anh ơi, đừng sợ.....
20 Chương 20: Mày muốn làm gì em ấy?
21 Chương 21: Nhưng tôi biết em sẽ không thích tôi
22 Chương 22: Anh ơi em sai rồi....
23 Chương 23: Bí mật đằng sau đoạn nhạc phổ này, là KỶ VỌNG.
24 Chương 24: Xem ra chúng ta đều là biếи ŧɦái nhỉ, anh ơi.
25 Chương 25: So với bất kỳ ai, bản thân em biết rõ, vị trí của anh ở trong tim em.
26 Chương 26: Anh à, anh là đang hy vọng em sẽ chết sao?
27 Chương 27: Kỳ Bạc Ngôn, sao cậu có thể đê tiện như vậy?
28 Chương 28: Tôi điên rồi mới ở bên cạnh cậu!
29 Chương 29: Ai kêu đại minh tinh năm nay mới 8 chủi
30 Chương 30-1: Em không được.....Vọng......
31 Chương 30-2: Tình yêu của anh là vị chocolate, thật ngọt.
32 Chương 31: Khẩu giao
33 Chương 32: Em không nghĩ anh sẽ bế em lên
34 Chương 33: Một mùi hương chỉ thuộc về Kỳ Bạc Ngôn
35 Chương 34: Anh vĩnh viễn thuộc về em, chỉ thuộc về mình em.
36 Chương 35: #Cực hot! Kỳ Bạc Ngôn thổ lộ
37 Chương 36: Nhậm Nhiên nói tôi đánh dấu hắn
38 Chương 37: Anh không phải nói anh yêu em sao?
39 Chương 38: Anh ơi, em thích anh, em yêu anh
40 Chương 39: Hắn là bạn trai tôi
41 Chương 40: Bạc Ngôn, tôi là bạn trai em
42 Chương 41: Anh ơi, em yêu anh, ngủ ngon.
43 Chương 42: Kỷ Vọng rất thú vị nha, chơi rất vui
44 Chương 43: Chương 43: Là lỗi của em, anh ơi anh đánh em đi......
45 Chương 44: Giấu tên anh vào trong giai điệu của mỗi bản nhạc
46 Chương 45: Bảo bối của tôi
47 Chương 46: Em có thể đếm được 52 Kỷ Vọng.
48 Chương 47: Ngã lần một chỉ là ngoài ý muốn, ngã lần hai chính là đáng đời.
49 Chương 48: Anh ơi, hắn kéo đứt tóc của em.
50 Chương 49: Phải 'làm' anh như thế nào.
51 Chương 50: Yêu cầu của tôi là, cậu đồng ý chia tay với tôi.
52 Chương 51: Đánh một cái liền cho một viên kẹo ngọt.
53 Chương 52: Lần này đến lượt em theo đuổi anh, Kỷ Vọng.
54 Chương 53: Bởi vì em muốn hôn anh.
55 Chương 54: Anh ơi, anh ngủ với em?
56 Chương 55: Em còn chưa ôm anh đủ.
57 Chương 56: Cơm choá 💁🏻‍♀️
58 Chương 57: Anh ơi, anh đang ghen sao?
59 Chương 58: Anh ơi, ôm ôm.
60 Chương 59: Màu da giống anh Vọng là điều em thích.
61 Chương 60: Em làm Kỷ phu nhân của anh?
62 Chương 61: 🔞🔞🔞🔞
63 Chương 62: Có thể không.....
64 Chương 63: Em muốn tôi đánh dấu em?
65 Chương 64: Thất Thất nhỏ nhà Kỷ Vọng
66 Chương 65: H kéo rèm
67 Chương 66: Hôn hôn em
68 Chương 67: Tại sao lại không tin em?
69 Chương 68: Quay về dỗ anh.
70 Chương 69: Anh không thích sao?
71 Chương 70: Tôi yêu em.
72 Chương 71: Đính hôn
73 Chương 72: Kỷ Vọng ở đâu!
74 Chương 73: Anh ơi, đừng nhìn em...
75 Chương 74: Đừng, đi
76 Chương 75: 94814
77 Chương 76: Anh, ơi...tin em?
78 Chương 77: Người yêu của tôi thật sự đẹp trai nha.
79 Chương 78: Liệt dương
80 Chương 79: Chỉ có ràng buộc, không có tình thú.
81 Chương 80: Lâm Uyển Ngôn
82 Chương 81: Chồng à.
83 Chương 82: Anh nói, bây giờ anh không muốn rời khỏi em!
84 Chương 83: Thời Dao.
85 Chương 84: Lý Phong không cho em nói.
86 Chương 85: Cắn anh.
87 Chương 86: Anh à, tại sao anh lại chột dạ?
88 Chương 87: Là hắn nhìn trúng 'chồng tôi'!
89 Chương 88: Anh không thể giận em!
90 Chương 89: Dục Tử
91 Chương 90: Ai lại không thích mỹ nhân rơi lệ.
92 Chương 91: Chúng ta kết hôn đi.
93 Chương 92: Anh à, tại sao lại hối hận?
94 Chương 93: Ngày 8 tháng 7 là ngày may mắn của tôi.
95 Chương 94: Không thể lén đi tìm Kỳ Bạc Ngôn?
96 Chương 95: Baba yêu con!
97 Chương 96: Hoàn!
Chapter

Updated 97 Episodes

1
Chương 1: Chấp nhận nỗi đau, cho tiếng nói của niềm vui
2
Chương 2: Khốn nạn......
3
Chương 3: Cuộc đời cậu như một kịch bản hạng 3.....
4
Chương 4: Tôi không biết Kỷ tiên sinh...lại yếu ớt như vậy
5
Chương 5: Kỳ Bạc Ngôn...
6
Chương 6: Anh có nhớ em không?
7
Chương 7: Kỷ Vọng, em rất nhớ anh
8
Chương 8: Thế chúc hai người có một đêm 'vui vẻ'.
9
Chương 9: Đúng là ghét thật.
10
Chương 10: Không hẹn, cút đi.
11
Chương 11: Hôm nay còn muốn đánh em à?
12
Chương 12: Là cậu cam tâm tình nguyện.
13
Chương 13: .....Bởi vì nó thật sự rất đau.
14
Chương 14: Tôi với hắn chia tay cũng 6 năm rồi.
15
Chương 15: Hận không thể cất giấu vào trong tim hòa làm một với cậu.
16
Chương 16: Anh vẫn còn luyến tiếc em.
17
Chương 17: Bởi vì Kỳ Bạc Ngôn đến rồi!
18
Chương 18: Anh ơi, lại đây
19
Chương 19: Anh ơi, đừng sợ.....
20
Chương 20: Mày muốn làm gì em ấy?
21
Chương 21: Nhưng tôi biết em sẽ không thích tôi
22
Chương 22: Anh ơi em sai rồi....
23
Chương 23: Bí mật đằng sau đoạn nhạc phổ này, là KỶ VỌNG.
24
Chương 24: Xem ra chúng ta đều là biếи ŧɦái nhỉ, anh ơi.
25
Chương 25: So với bất kỳ ai, bản thân em biết rõ, vị trí của anh ở trong tim em.
26
Chương 26: Anh à, anh là đang hy vọng em sẽ chết sao?
27
Chương 27: Kỳ Bạc Ngôn, sao cậu có thể đê tiện như vậy?
28
Chương 28: Tôi điên rồi mới ở bên cạnh cậu!
29
Chương 29: Ai kêu đại minh tinh năm nay mới 8 chủi
30
Chương 30-1: Em không được.....Vọng......
31
Chương 30-2: Tình yêu của anh là vị chocolate, thật ngọt.
32
Chương 31: Khẩu giao
33
Chương 32: Em không nghĩ anh sẽ bế em lên
34
Chương 33: Một mùi hương chỉ thuộc về Kỳ Bạc Ngôn
35
Chương 34: Anh vĩnh viễn thuộc về em, chỉ thuộc về mình em.
36
Chương 35: #Cực hot! Kỳ Bạc Ngôn thổ lộ
37
Chương 36: Nhậm Nhiên nói tôi đánh dấu hắn
38
Chương 37: Anh không phải nói anh yêu em sao?
39
Chương 38: Anh ơi, em thích anh, em yêu anh
40
Chương 39: Hắn là bạn trai tôi
41
Chương 40: Bạc Ngôn, tôi là bạn trai em
42
Chương 41: Anh ơi, em yêu anh, ngủ ngon.
43
Chương 42: Kỷ Vọng rất thú vị nha, chơi rất vui
44
Chương 43: Chương 43: Là lỗi của em, anh ơi anh đánh em đi......
45
Chương 44: Giấu tên anh vào trong giai điệu của mỗi bản nhạc
46
Chương 45: Bảo bối của tôi
47
Chương 46: Em có thể đếm được 52 Kỷ Vọng.
48
Chương 47: Ngã lần một chỉ là ngoài ý muốn, ngã lần hai chính là đáng đời.
49
Chương 48: Anh ơi, hắn kéo đứt tóc của em.
50
Chương 49: Phải 'làm' anh như thế nào.
51
Chương 50: Yêu cầu của tôi là, cậu đồng ý chia tay với tôi.
52
Chương 51: Đánh một cái liền cho một viên kẹo ngọt.
53
Chương 52: Lần này đến lượt em theo đuổi anh, Kỷ Vọng.
54
Chương 53: Bởi vì em muốn hôn anh.
55
Chương 54: Anh ơi, anh ngủ với em?
56
Chương 55: Em còn chưa ôm anh đủ.
57
Chương 56: Cơm choá 💁🏻‍♀️
58
Chương 57: Anh ơi, anh đang ghen sao?
59
Chương 58: Anh ơi, ôm ôm.
60
Chương 59: Màu da giống anh Vọng là điều em thích.
61
Chương 60: Em làm Kỷ phu nhân của anh?
62
Chương 61: 🔞🔞🔞🔞
63
Chương 62: Có thể không.....
64
Chương 63: Em muốn tôi đánh dấu em?
65
Chương 64: Thất Thất nhỏ nhà Kỷ Vọng
66
Chương 65: H kéo rèm
67
Chương 66: Hôn hôn em
68
Chương 67: Tại sao lại không tin em?
69
Chương 68: Quay về dỗ anh.
70
Chương 69: Anh không thích sao?
71
Chương 70: Tôi yêu em.
72
Chương 71: Đính hôn
73
Chương 72: Kỷ Vọng ở đâu!
74
Chương 73: Anh ơi, đừng nhìn em...
75
Chương 74: Đừng, đi
76
Chương 75: 94814
77
Chương 76: Anh, ơi...tin em?
78
Chương 77: Người yêu của tôi thật sự đẹp trai nha.
79
Chương 78: Liệt dương
80
Chương 79: Chỉ có ràng buộc, không có tình thú.
81
Chương 80: Lâm Uyển Ngôn
82
Chương 81: Chồng à.
83
Chương 82: Anh nói, bây giờ anh không muốn rời khỏi em!
84
Chương 83: Thời Dao.
85
Chương 84: Lý Phong không cho em nói.
86
Chương 85: Cắn anh.
87
Chương 86: Anh à, tại sao anh lại chột dạ?
88
Chương 87: Là hắn nhìn trúng 'chồng tôi'!
89
Chương 88: Anh không thể giận em!
90
Chương 89: Dục Tử
91
Chương 90: Ai lại không thích mỹ nhân rơi lệ.
92
Chương 91: Chúng ta kết hôn đi.
93
Chương 92: Anh à, tại sao lại hối hận?
94
Chương 93: Ngày 8 tháng 7 là ngày may mắn của tôi.
95
Chương 94: Không thể lén đi tìm Kỳ Bạc Ngôn?
96
Chương 95: Baba yêu con!
97
Chương 96: Hoàn!