Chương 177

Editor: Trà Xanh

Vào lúc hoàng hôn, trước khi Triệu Yến Bình tan việc, tiểu lại mà hắn phái đi hỏi thăm tình hình của Vương gia đã trở lại.

Ba thế hệ đầu của Vương gia đều mở cửa hàng bán ngọc, nam nhi trong nhà am hiểu các loại ngọc thạch và phỉ thúy, cũng rất thành thạo đá cờ bạc. Khi Vương Ngộ An còn trẻ, gia đình sống trong tòa nhà lớn ngũ tiến. Ngọc Hạp Ký nằm trên đường Xương Thịnh là cửa hàng bán ngọc rất nổi tiếng ở kinh thành, nhưng Vương Ngộ An dần dần sa sút do nhiều năm không có con, nghiện cờ bạc, mất hết tài sản, của cải, đồng ruộng, hiện tại chỉ còn một tòa nhà cũ tam tiến và cửa hàng trên đường Xương Thịnh.

Càng thua càng đánh bạc, năm ngoái Vương Ngộ An vay chủ nợ một đống bạc, đến kỳ sau cả vốn lẫn lời phải trả một ngàn lượng.

Vương Ngộ An cầm số bạc đã vay đến khu sản xuất ngọc để mua nguyên liệu thô, hy vọng sẽ cắt ra được một mẻ ngọc tốt, kết quả hắn nhìn sai, tất cả nguyên liệu thô đều cắt, chỉ có một ít ngọc không lẫn tạp chất, giá trị không đáng bao nhiêu. Vương Ngộ An bán số ngọc này được mấy chục lượng, về lại kinh thành chui vào sòng bạc đi đánh bài, thua sạch, sau đó bị chủ nợ bắt đi.

“Đại nhân, Vương gia tìm ngài vì muốn lừa tiền, ngài đừng để bọn họ lừa. Chúng ta không biết nhà bọn họ có bạc tiết kiệm hay không, nhưng tòa nhà tam tiến và cửa hàng trên đường Xương Thịnh có thể bán ít nhất là năm trăm lượng, nếu bọn họ thật sự muốn mượn, mượn ngài năm trăm lượng cũng được, muốn một lần một ngàn lượng, chẳng qua là coi tiền ngài như rác.”

Tiểu lại nói một cách tức giận, điêu dân khinh người quá đáng.

Triệu Yến Bình không có biểu cảm gì, đưa bức thư trên bàn cho tiểu lại “Ngươi đến Hàn Lâm Viện, giao phong thư này cho Mạnh biên tu.”

Tiểu lại cầm thư bằng hai tay, đi ra ngoài làm việc.

Triệu Yến Bình dọn dẹp bàn một chút, soạn thảo một công văn rồi bỏ vào trong ngực, sau đó đi ra khỏi chỗ làm, cưỡi ngựa đến Vương trạch một mình.

Tòa nhà tam tiến mà Vương gia đang sinh sống có giá trị tương đương với tòa nhà tam tiến trong ngõ Sư Tử của Triệu gia, không phải là nhà mới nhưng bởi vì vị trí khá tốt nên có thể bán hai ba trăm lượng bạc.

Triệu Yến Bình bước tới gõ cửa, Vương Ngộ An và Trâu thị vội vàng chạy ra đón.

Thấy hắn đến một mình mà Mạnh Chiêu không tới, Vương Ngộ An không khỏi thất vọng. Từ đầu đến cuối Trâu thị biết Chiêu nhi của hắn sống ở Triệu gia, Chiêu nhi đậu Thám Hoa cưỡi ngựa dạo phố Trâu thị cũng lén đi coi, Vương Ngộ An không biết chuyện gì cả, thậm chí chưa gặp được nhi tử ruột của mình.

Sau khi về nhà, Vương Ngộ An lại đánh Trâu thị một trận, hai bên mặt Trâu thị đều sưng vù.

Vương Ngộ An đã từng hơi sợ vợ, cho dù Trâu thị làm hại rất nhiều nha hoàn nhưng Vương Ngộ An chưa hề nói gì, chỉ dám giận dỗi phá tài sản, dùng cách này để trả thù Trâu thị. Hiện giờ biết được chuyện Trâu thị đã làm, xuýt nữa làm hại hương khói duy nhất của Vương gia, Vương Ngộ An không bao giờ sợ Trâu thị nữa.

Trâu thị tự biết mình sai, không dám cãi lời trượng phu, chỉ muốn nhanh chóng lấy một ngàn lượng bạc từ chỗ Triệu gia, giữ được tòa nhà và cửa hàng.

Vẻ mặt Triệu Yến Bình lạnh lùng, có vẻ quan uy không nhỏ, Vương Ngộ An cẩn thận hỏi một câu “Sao Chiêu nhi không tới?”, Triệu Yến Bình không để ý đến hắn, đi thẳng vào trong viện, Vương Ngộ An không dám lắm lời.

Vào thính đường, Triệu Yến Bình thản nhiên ngồi ghế chủ vị, phu thê Vương Ngộ An và Trâu thị lo lắng đứng trước mặt hắn.

“Đưa Phương ma ma đến đây, bản quan có chuyện hỏi nàng.” Không đụng vào nước trà mà tiểu nha hoàn bưng lên, Triệu Yến Bình lạnh lùng nói.

Trâu thị lập tức sai tiểu nha hoàn đi kêu tỳ nữ Hạnh Phương tới. Hạnh Phương là tên thật được dùng khi còn trẻ, hiện giờ đã hơn 40 tuổi nên gọi là Phương ma ma.

Trước khi đi cản đường hai cha con Triệu Yến Bình và Mạnh Chiêu, Trâu thị đã chuẩn bị đầy đủ, căn dặn Hạnh Phương nhiều ngày, Hạnh Phương đã thuộc lòng những lời đó. Năm xưa cha mẹ của nha hoàn Bình Nhi ẵm Mạnh Chiêu tới đây, Trâu thị lấy bạc để đổi nhi tử, sau khi đổi xong đã sai Hạnh Phương đi ra ngoài tìm chỗ vứt đi, Hạnh Phương đưa hài tử đến chùa Linh Sơn. Biết hài tử được một cặp lão nông ôm đi, Trâu thị đã sai Hạnh Phương kiểm tra nhiều lần, A Kiều nhận nuôi không bao lâu thì Trâu thị cũng biết.

Biết Triệu Yến Bình là ai, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Trâu thị còn tặng Hạnh Phương ngoài 40 tuổi một vật để Hạnh Phương tự mình phá tấm thân xử nữ.

Trâu thị, Vương Ngộ An và Hạnh Phương cẩn thận sắp xếp cả ngày, ba người cảm thấy họ có thể đối phó được.

Về động cơ, Trâu thị là vì tiền, Vương Ngộ An không muốn nhi tử biết hắn đã cưỡng ép một nha hoàn mới có con, còn Hạnh Phương, vì lòng trung thành đối với Trâu thị, cũng muốn nhặt một nhi tử là Thám Hoa lang, chỉ cần nhận con thành công, nàng sẽ trở thành di nương chính thức của Vương gia, nửa đời sau có thể hưởng phúc.

Hạnh Phương tới, một ma ma với dung mạo bình thường và dáng người mập mạp.

Triệu Yến Bình đánh giá Hạnh Phương một lúc, bảo phu thê Vương Ngộ An và Trâu thị đi ra trước.

Hai vợ chồng không dám từ chối.

Sau khi hai người lui ra, Triệu Yến Bình bảo Hạnh Phương “Đóng cửa lại.”

Hạnh Phương vốn dĩ đã lo sợ dưới ánh mắt sắc bén của Triệu Yến Bình, lại đóng cửa, thính đường mờ tối, Đại Lý Tự Khanh ngồi nghiêm chỉnh giống như Diêm Vương sống, đôi chân Hạnh Phương mềm nhũn, nơm nớp lo sợ quỳ xuống, lợi dụng tư thế dập đầu để tránh ánh mắt Triệu Yến Bình “Đại nhân, tiểu quan gia thật sự là do nô tỳ sinh, nô tỳ còn nhớ rõ lúc nô tỳ đưa hắn đến chùa Linh Sơn, tuyết mới ngưng chưa bao lâu. Nô tỳ sợ hài tử đông lạnh nên bọc nhiều lớp chăn cho hắn, còn tìm một đống cỏ khô lót phía dưới, nô tỳ tận mắt nhìn thấy hắn được người ta nhặt mới rời đi.”

Triệu Yến Bình hỏi nàng “Năm đó ngươi là đại nha hoàn bên cạnh Trâu thị, ngươi đột nhiên xin nghỉ nửa năm, Trâu thị không hề nghi ngờ? Nửa năm đó ngươi ở đâu, lúc sinh hài tử có mời bà đỡ không?”

Hạnh Phương thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tất cả đều là những câu hỏi mà thái thái đã kêu nàng chuẩn bị.

Đã được chuẩn bị, Hạnh Phương chậm rãi trả lời, lúc đầu còn rất căng thẳng, càng về sau càng trôi chảy “…… Ta không dám mời bà đỡ, tự mình trốn trong núi sinh, sau khi sinh cho bú vài ngày, ta sợ tiếp tục cho bú sẽ lưu luyến nên vội vàng đem hắn ra ngoài.”

Không có cách nào điều tra chuyện bên ngoài Đại Lý Tự, chuyện trong Vương gia đã trôi qua hai mươi năm, hạ nhân Vương gia đã thay đổi vài lần, đặc biệt là sau khi Vương gia dần dần suy sụp, hạ nhân cũng không biết nàng lúc trước có rời nửa năm hay không.

“Ngươi bỏ hài tử rồi lập tức trở về Vương gia?”

“Đúng vậy.”

Triệu Yến Bình hỏi tiếp “Phụ nhân sau khi sinh sẽ có sữa, sữa xuống sẽ rất khó cai, ngươi đã cai sữa bằng cách nào?”

Hạnh Phương hoảng hồn.

Nàng chưa từng sinh hài tử, làm sao biết cai sữa kiểu nào?

Khi một người căng thẳng hoặc hoảng sợ rất dễ quên mọi thứ, vào lúc khác, Hạnh Phương còn có thể nhớ rằng nàng đã hầu hạ Trâu thị, Trâu thị đã trải qua chuyện này, nhưng lúc này bị Đại Lý Tự Khanh thẩm vấn, trong đầu Hạnh Phương toàn là câu nói “tiêu đời rồi”, Đại Lý Tự Khanh nghi ngờ nàng nói dối phải không?

Mồ hôi vã ra cùng với sự căng thẳng, rơi lộp độp xuống đất, Hạnh Phương lau một cái, cuối cùng nhớ tới Trâu thị, lắp bắp trả lời vấn đề này.

Triệu Yến Bình chỉ muốn thử nàng, ngay lúc Hạnh Phương đọc thuộc lòng đáp án giống như đang kể chuyện năm xưa, Triệu Yến Bình đã nghi ngờ, sau đó những phản ứng của Hạnh Phương đã cho hắn đáp án.

Triệu Yến Bình tin rằng Mạnh Chiêu là máu mủ của Vương Ngộ An, nhưng hắn cần điều tra rõ mẹ ruột của hài tử là ai.

“Ngươi có biết, ngỗ tác rờ xương có thể biết được một nữ tử đã từng sinh hài tử hay chưa?” Triệu Yến Bình thản nhiên nói.

Hạnh Phương đột nhiên ngẩng đầu, có chuyện như vậy à?

Triệu Yến Bình nhìn chằm chằm nàng “Bây giờ ngươi thú nhận sự thật, ta sẽ không truy cứu ngươi tội lừa dối, nếu đến Đại Lý Tự, một gia nô như ngươi dám cấu kết với người khác để lừa mệnh quan triều đình, có ý giả làm mẹ ruột của quan viên, chắc chắn tội chết.”

Hạnh Phương nghe xong thì run như cầy sấy, giải thích đầu đuôi câu chuyện, khóc lóc cầu xin Triệu Yến Bình tha mạng “Đại nhân, đây là do thái thái nhà ta ép buộc ta, cầu xin đại nhân thương xót, cho ta một con đường sống!”

Triệu Yến Bình muốn mạng của nàng cũng vô ích, bảo Hạnh Phương đi xuống, kêu Vương Ngộ An vào.

Hạnh Phương khóc sướt mướt đi ra ngoài, thấy nàng khóc như vậy, Vương Ngộ An và Trâu thị biết chuyện không xong rồi.

Khi Vương Ngộ An bước vào, mặt không còn chút máu, hắn quỳ gối thật mạnh trước mặt Triệu Yến Bình, tự khai rằng hắn không muốn Mạnh Chiêu hận hắn nên mới nghe theo kế hoạch của Trâu thị, khóc lóc kể lể rằng mọi chuyện là lỗi của Trâu thị, nếu năm đó Trâu thị để hài tử ở trong phủ, hắn nhất định sẽ là một phụ thân tốt, sẽ không sa sút như hôm nay.

Triệu Yến Bình cười lạnh “Trâu thị có lỗi của nàng, nhưng nếu Trâu thị không ngăn chặn kịp thời, năm đó nha hoàn Bình Nhi bị ngươi sỉ nhục sau khi say rượu đã sớm treo cổ tự sát.”

Vương Ngộ An không nói nên lời, xấu hổ quỳ rạp dưới đất.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Triệu Yến Bình hỏi hắn “Nếu Chiêu nhi lớn lên ở vương phủ, ngươi thật sự sẽ làm một phụ thân tốt?”

Vương Ngộ An lập tức nói “Sẽ! Hắn là máu mủ duy nhất của Vương gia, ta nhất định sẽ bồi dưỡng hắn, để hắn……”

“Để hắn học cách phân biệt ngọc, học cách quản lý cửa hàng, làm một thương nhân bán ngọc giống như ngươi?” Triệu Yến Bình ngắt lời hắn.

Vương Ngộ An nghĩ như vậy.

Triệu Yến Bình hỏi hắn “Vậy ngươi cảm thấy, hiện tại hắn tiếp tục làm quan ở Hàn Lâm Viện sẽ có triển vọng hơn, hay là trở về thay ngươi kiếm tiền trả nợ sẽ có tương lai hơn?”

Sắc mặt Vương Ngộ An thay đổi rõ rệt, cả ngày nay hắn chỉ nghĩ đến chuyện Vương gia có người nối dõi, không hề nghĩ đến tương lai của nhi tử.

Triệu Yến Bình cho hắn thời gian để hắn suy nghĩ.

Dân không đấu với quan, Vương Ngộ An nghĩ đến một chiến lược hai mũi “Chiêu nhi đã được đại nhân và phu nhân cực khổ nuôi lớn, Chiêu nhi có được hôm nay là nhờ đại nhân bồi dưỡng. Thảo dân, thảo dân không có mặt mũi nào để nhận hắn, chỉ hy vọng tương lai hắn có gia đình sinh con, nếu có hai nhi tử, có thể cho một đứa thừa kế Vương gia. Đại nhân yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, thảo dân sẽ làm việc chăm chỉ, dành lại một phần sự nghiệp của gia đình, tuyệt đối không để hài tử tới Vương gia chịu khổ.”

Thật là một thương nhân khôn khéo, Triệu Yến Bình tức giận “Nếu ngươi tự biết không có mặt mũi nào nhận hắn, vì sao còn có mặt mũi bảo hắn đem con ruột giao cho ngươi nuôi nấng, để hắn gánh chịu nỗi đau phụ tử ly biệt? Vương Ngộ An, ngươi có biết, phu thê bản quan đã tìm được một mối hôn sự tốt cho Chiêu nhi, cuối tháng sẽ gặp nhau, nhưng bị phu thê các ngươi gây chuyện, Chiêu nhi mất hết mặt mũi, mối hôn sự này có lẽ sẽ bị huỷ hoại, ngươi còn nghĩ đến chuyện muốn con của Chiêu nhi làm tôn tử?”

Vương Ngộ An nghe vậy, vừa hối hận vừa hoảng sợ, nhưng cũng bi thương “Đại nhân muốn Vương gia chúng ta chặt đứt hương khói hay sao?”

Triệu Yến Bình nói “Ngươi đã có người ở rể, chặt đứt hương khói chỗ nào? Ngươi trẻ trung khoẻ mạnh, nạp thiếp sinh con cũng còn kịp. Bản quan chỉ nhắc nhở ngươi, muốn làm phụ thân tốt thì đừng kéo Chiêu nhi xuống nước và gây thiệt hại cho cả hai, trừ khi ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, không hy vọng Chiêu nhi trở nên nổi bật.”

Vương Ngộ An vừa rơi nước mắt vừa lắc đầu, nhi tử đậu Thám Hoa khi còn đang đi học, giỏi biết bao, làm sao hắn lại kéo vào vũng bùn được? Nếu không phải mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nếu không phải do Trâu thị tự chủ trương không cho hắn cơ hội suy nghĩ thấu đáo, hắn sẽ tìm Triệu gia để lén thương lượng, tuyệt đối không gây chuyện đến nỗi mọi người đều biết.

“Chiêu nhi sẽ không nhận ngươi, hắn giữ lễ pháp và thanh cao, ghét kẻ ức hiếp nam nữ nhất.” Triệu Yến Bình làm Vương Ngộ An hoàn toàn từ bỏ ý định nhận người thân.

Vương Ngộ An cúi đầu, ngay khi sự thật được tiết lộ, hắn đã đoán được kết quả này.

“Nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội sửa đổi để làm lại cuộc đời.” Triệu Yến Bình lấy ra tờ công văn, đưa Vương Ngộ An xem.

Vương Ngộ An cầm công văn bằng hai tay, chỉ thấy dòng chữ cao vút uy lực, kèm theo sự ngay thẳng chính trực.

Triệu Yến Bình đưa ra một thỏa thuận với Vương Ngộ An.

Hắn cho Vương Ngộ An mượn một ngàn rưỡi lượng bạc, Vương Ngộ An lấy tòa nhà tam tiến và cửa hàng trên đường Xương Thịnh để thế chấp. Ba năm sau, nếu Vương Ngộ An có thể trả hết Triệu Yến Bình 1500 lượng, khế thư sẽ bị vô hiệu, hai nhà sẽ sống trong hòa bình không có gì. Nếu Vương Ngộ An không thể trả hết nợ trong vòng ba năm, Triệu Yến Bình sẽ tịch thu tòa nhà của Vương gia, gia đình Vương Ngộ An sống hay chết cũng không liên quan gì đến Triệu gia và Mạnh Chiêu, nếu Vương gia tiếp tục dây dưa, Triệu Yến Bình sẽ dùng khế thư này để đưa 4 người nhà Vương gia vào ngục.

Vương Ngộ An đọc xong công văn, vẻ mặt phức tạp.

Triệu Yến Bình giải thích “Dù gì ngươi cũng là cha ruột của Chiêu nhi, hôm nay ngươi nghèo như vậy, lại gây ầm ĩ chuyện nhận người nhà, danh dự của Chiêu nhi đã bị tổn hại. Nếu ngươi có thể khôi phục sự nổi tiếng của Vương gia năm xưa bằng chính bản lĩnh của mình, sẽ được mọi người ca tụng câu chuyện kinh doanh, nếu ngươi phát đạt, Chiêu nhi sẽ không bị chế nhạo quá mức.”

Mối quan hệ huyết thống giữa phụ tử là một sự thật không thể thay đổi, Mạnh Chiêu chưa từng gặp cha ruột, bị nói là không nhận người thân cũng không quá khó nghe, nhưng nếu Vương Ngộ An thật sự bị chủ nợ hành chết, hoặc là Vương Ngộ An nghèo rớt mùng tơi và trở thành ăn mày, nếu Mạnh Chiêu tiếp tục ngồi yên không quan tâm, chắc chắn sẽ bị các bá tánh lên án là bạc bẽo vô tình.

Chỉ khi Vương Ngộ An phục hồi thể diện, ảnh hưởng của việc này đối với Mạnh Chiêu mới giảm đến tối thiểu.

Triệu Yến Bình nhìn Vương Ngộ An nói “Nếu ngươi đồng ý, ngày mai bản quan đem ngân phiếu và người làm chứng đến đây, cùng ngươi trao đổi hai tờ khế nhà.”

Vương Ngộ An bật khóc vì xấu hổ.

Hắn nhiều lần nghe nói về hoàn cảnh của Triệu gia. Triệu đại nhân là thanh quan, mua tòa nhà lớn của tiên đế hết sạch tiền dành dụm, cuộc sống khá khó khăn, Triệu đại nhân lượm giấy nháp ở chỗ làm để luyện chữ. Sau đó tiên đế thưởng Triệu gia một ngàn lượng, nhưng không bao lâu sau Triệu đại nhân về quê chịu tang, mấy năm nay có thể tiết kiệm được bao nhiêu bổng lộc, lại vừa gả cho nữ nhi, 1500 lượng này có thể là toàn bộ số tiền tiết kiệm của Triệu đại nhân.

Nhưng vì Chiêu nhi, tận 1500 lượng bạc, Triệu đại nhân nói cho hắn mượn là đưa liền mà không cần chớp mắt.

Cha ruột hay dưỡng phụ thì có quan hệ gì, có phụ thân như Triệu đại nhân, nhi tử không nhận hắn, hắn cũng phục!

“Đại nhân yên tâm, trong vòng ba năm thảo dân nhất định sẽ xuất hiện, khi thảo dân trả hết bạc cho ngài, thảo dân sẽ đưa cả nhà rời khỏi kinh thành, sẽ không chặn đường ngài và Chiêu nhi!”

Triệu Yến Bình đã điều tra bản lĩnh khi còn trẻ của Vương Ngộ An trước khi đưa ra quyết định này. Vương Ngộ An có thể làm được thì đương nhiên quá tốt, Vương Ngộ An không làm được, hắn và Chiêu nhi sẵn sàng bỏ ra 1500 lượng để giúp Vương Ngộ An, coi như hết lòng hết dạ, không ai có thể vu oan Chiêu nhi nửa chữ “bất hiếu”, đến lúc đó hắn sẽ cho thuê tòa nhà của Vương gia, sớm muộn gì cũng có thể trả lại bạc cho Tuyên Hoà đế, bù đắp tài khoản của gia đình.

Lấy một đống bạc để đổi sự yên bình cho Chiêu nhi rất đáng giá.

Chapter
1 Chương 1: A Kiều
2 Chương 2: Biết Ơn
3 Chương 3: Không Cưới
4 Chương 4: Bị Khi Dễ
5 Chương 5: "Mệnh tốt"
6 Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7 Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8 Chương 8: Nạp Thiếp
9 Chương 9: Qua Cửa
10 Chương 10: Yến Tiệc
11 Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12 Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13 Chương 13: Thích Khóc
14 Chương 14: Kính Trà
15 Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16 Chương 16: Giả Vờ
17 Chương 17: Quyến Rũ
18 Chương 18: Phá Án
19 Chương 19: Mắc Cỡ
20 Chương 20: Mỉa Mai
21 Chương 21: Ăn Hại
22 Chương 22: Nam Phong
23 Chương 23: An Ủi
24 Chương 24: Săn Sóc
25 Chương 25: Ôm Một Cái
26 Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27 Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28 Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29 Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30 Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31 Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32 Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33 Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34 Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35 Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36 Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37 Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38 Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39 Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40 Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41 Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42 Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43 Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44 Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45 Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46 Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47 Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48 Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49 Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50 Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51 Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52 Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53 Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54 Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55 Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56 Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57 Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58 Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59 Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60 Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61 Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62 Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63 Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64 Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65 Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66 Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67 Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68 Chương 68: Đêm Thất Tịch
69 Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70 Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71 Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72 Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73 Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74 Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75 Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76 Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77 Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78 Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79 Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80 Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81 Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82 Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83 Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84 Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85 Chương 85: Thả Thiếp
86 Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87 Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88 Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89 Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90 Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91 Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92 Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93 Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94 Chương 94-95
95 Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96 Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97 Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98 Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99 Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100 Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101 Chương 102: Tuyên Vương
102 Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103 Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104 Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105 Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106 Chương 107: Triệu Hương Vân
107 Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108 Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109 Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110 Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111 Chương 112: Ta Gả
112 Chương 113: Lại Động Phòng
113 Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114 Chương 115: Phu Thê
115 Chương 116: Canh Gà
116 Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117 Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118 Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119 Chương 120: Quan Gia Phá Án
120 Chương 121: Niệm Ân
121 Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122 Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123 Chương 124: Ân Ái
124 Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125 Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126 Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127 Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128 Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129 Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130 Chương 131: Hỉ Mạch
131 Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132 Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133 Chương 134: Sinh Con
134 Chương 135
135 Chương 136
136 Chương 137
137 Chương 138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: A Kiều
2
Chương 2: Biết Ơn
3
Chương 3: Không Cưới
4
Chương 4: Bị Khi Dễ
5
Chương 5: "Mệnh tốt"
6
Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7
Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8
Chương 8: Nạp Thiếp
9
Chương 9: Qua Cửa
10
Chương 10: Yến Tiệc
11
Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12
Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13
Chương 13: Thích Khóc
14
Chương 14: Kính Trà
15
Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16
Chương 16: Giả Vờ
17
Chương 17: Quyến Rũ
18
Chương 18: Phá Án
19
Chương 19: Mắc Cỡ
20
Chương 20: Mỉa Mai
21
Chương 21: Ăn Hại
22
Chương 22: Nam Phong
23
Chương 23: An Ủi
24
Chương 24: Săn Sóc
25
Chương 25: Ôm Một Cái
26
Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27
Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28
Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29
Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30
Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31
Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32
Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33
Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34
Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35
Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36
Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37
Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38
Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39
Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40
Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41
Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42
Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43
Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44
Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45
Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46
Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47
Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48
Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49
Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50
Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51
Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52
Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53
Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54
Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55
Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56
Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57
Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58
Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59
Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60
Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61
Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62
Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63
Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64
Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65
Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66
Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67
Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68
Chương 68: Đêm Thất Tịch
69
Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70
Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71
Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72
Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73
Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74
Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75
Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76
Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77
Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78
Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79
Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80
Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81
Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82
Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83
Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84
Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85
Chương 85: Thả Thiếp
86
Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87
Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88
Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89
Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90
Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91
Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92
Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93
Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94
Chương 94-95
95
Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96
Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97
Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98
Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99
Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100
Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101
Chương 102: Tuyên Vương
102
Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103
Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104
Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105
Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106
Chương 107: Triệu Hương Vân
107
Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108
Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109
Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110
Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111
Chương 112: Ta Gả
112
Chương 113: Lại Động Phòng
113
Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114
Chương 115: Phu Thê
115
Chương 116: Canh Gà
116
Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117
Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118
Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119
Chương 120: Quan Gia Phá Án
120
Chương 121: Niệm Ân
121
Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122
Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123
Chương 124: Ân Ái
124
Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125
Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126
Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127
Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128
Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129
Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130
Chương 131: Hỉ Mạch
131
Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132
Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133
Chương 134: Sinh Con
134
Chương 135
135
Chương 136
136
Chương 137
137
Chương 138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187