Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều

Editor: Trà Xanh

Triệu lão thái thái và Đan Dung đi dạo bên ngoài đến trưa mới về.Không thấy Thu Nguyệt, Triệu lão thái thái đương nhiên muốn hỏi A Kiều.

Biết Thu Nguyệt thay Thúy Nương đến bờ sông bán hàng, Triệu lão thái thái vô cùng tức giận, đang định tự mình ra bờ sông kêu Thu Nguyệt trở về, Quách Hưng và Thu Nguyệt xuất hiện trước cửa Triệu gia. Nhìn thấy Triệu lão thái thái, niềm vui trên mặt Thu Nguyệt biến mất, mặt mày Quách Hưng vẫn đỏ bừng, bắt gặp ánh mắt bất mãn của Triệu lão thái thái, Quách Hưng buông đòn gánh trên vai xuống, ôm Triệu lão thái thái!

Rổ hai bên đòn gánh trống trơn không có gì!

Điều đó có nghĩa gì? Nghĩa là hàng hóa hôm nay đều bán hết rồi!

Triệu lão thái thái, A Kiều, thậm chí Đan Dung đều kinh ngạc!

Quách Hưng cầm hộp tiền đến trước mặt A Kiều, vừa giao cho A Kiều vừa hào hứng giải thích. Tóm lại là do Thu Nguyệt nói chuyện khéo, trời nóng nên không có nhiều người đi lại trên đường, các công tử và tiểu thư du ngoạn trên sông lại rất ít. Lúc đầu Thu Nguyệt chỉ đứng trong lều thử chào hỏi khách, sau đó Thu Nguyệt dứt khoát lấy rổ đựng phấn mặt và đồ thêu ngồi dưới bóng cây bên bờ sông. Như vậy các thiếu gia và tiểu thư trên thuyền không cần lên bờ mà vẫn có thể chọn đồ.

Đương nhiên, vì dạo này buôn bán không đắt khách nên Quách Hưng không đem quá nhiều hàng hóa, mới một buổi sáng đã bán hết.

Nhưng A Kiều nhớ rất rõ, hôm nay Quách Hưng đem tổng cộng mười tám hộp phấn mặt đi bán, Thu Nguyệt chỉ cần nửa ngày đã bán hết?

A Kiều nhìn Thu Nguyệt như đang nhìn thần tài.

Thu Nguyệt nhẹ nhàng giải thích: “Hôm nay gặp may, gặp hai vị thiếu gia xài tiền phung phí, bọn họ mua một lần tới mười hai hộp, nhưng loại vận may này không phải ngày nào cũng có, tiểu nương tử đừng kỳ vọng quá nhiều.”

A Kiều đã từng bị sốc khi mơ mộng quá nhiều, bị Thu Nguyệt nhắc nhở, A Kiều vội vàng dập tắt giấc mộng “nửa ngày bán 18 hộp, một ngày bán 36 hộp, một tháng bán 1080 hộp phấn”. Nhưng cho dù dẹp bỏ chuyện này, buổi sáng Thu Nguyệt cũng đã giúp nàng bán sáu hộp, hai anh em Thúy Nương chưa từng bán nhiều như vậy trong tháng kinh doanh được nhất!

Ai có thể không thích Thu Nguyệt?

A Kiều thích, Triệu lão thái thái cũng thích.

Đan Dung thấy thái độ Triệu lão thái thái đối với Thu Nguyệt đột nhiên trở nên nhiệt tình, nàng ngoắc ngón tay, cười nói với Thu Nguyệt: “Tỷ tỷ khiêm tốn quá, ngươi đẹp như vậy, những cậu ấm du ngoạn trên sông nhìn ngươi không dời bước được, ngươi muốn bọn họ mua bao nhiêu hộp thì bọn họ mua bấy nhiêu. Tỷ tỷ yên tâm, chỉ cần ngươi trang điểm xinh đẹp, sau này càng bán nhiều hơn.”

Sau khi Hà Triệu Phong lần lượt tìm được Đan Dung và Thu Nguyệt, hắn dặn dò mọi người xung quanh không được đề cập thân phận ban đầu của nhị nữ với người ngoài, ngay cả Thu Nguyệt và Đan Dung cũng không rõ người kia từng làm gì, nhưng đều từ nơi trăng gió, nhị nữ cũng đoán được bảy tám phần.

Lời này của Đan Dung nghe như là lời khen, thật ra là muốn ám chỉ với Triệu lão thái thái rằng Thu Nguyệt dựa vào sắc đẹp để kiếm tiền.

Triệu lão thái thái nghe hiểu, A Kiều cũng nghe hiểu.

A Kiều cúi đầu.

Thu Nguyệt có thể là muội muội của quan gia, lần này Thu Nguyệt có lòng hỗ trợ, sao nàng có thể dựa vào Thu Nguyệt đi bán hàng mỗi ngày được?

Ý tưởng của Triệu lão thái thái phức tạp hơn. Bà thích bạc, nếu Thu Nguyệt kiếm tiền đều cho bà, cho dù Thu Nguyệt là cháu gái ruột, Triệu lão thái thái cũng để Thu Nguyệt tiếp tục đi bán. Cùng lắm thì bà đi cùng với cháu gái, có mặt trưởng bối ở đó, xem thử đứa nào dám nhiều chuyện nói xấu cháu gái!

Vấn đề là, tiền Thu Nguyệt kiếm được là của A Kiều, mặc dù mỗi tháng Thu Nguyệt có thể kiếm mười lượng, Triệu lão thái thái cũng chỉ lấy được một lượng. Vì một lượng bạc này mà để cho cháu gái ruột đi xuất đầu lộ diện, làm láng giềng chỉ trích bà, Triệu lão thái thái cảm thấy không đáng.

Sau khi nghĩ vậy, Triệu lão thái thái lần lượt dạy dỗ A Kiều và Thu Nguyệt một trận. Buổi chiều không cho Thu Nguyệt ra khỏi nhà, Thúy Nương không khỏe, vậy để Quách Hưng đi bán một mình.

Thu Nguyệt không có cơ hội tỏa sáng, không được lòng người Triệu gia, Đan Dung vô cùng hài lòng.

Thu Nguyệt lại tiếp tục trầm mặc như thường lệ.

Chạng vạng Triệu Yến Bình trở về. Sau khi thay quần áo, cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm. Triệu lão thái thái và A Kiều không dám đề cập chuyện đó, Đan Dung nhìn hắn cười báo tin vui: “Ca ca, sáng nay Thúy Nương không khỏe, Thu Nguyệt đi bán giúp Thúy Nương. Bởi vì ta và tổ mẫu không có ở nhà, tiểu tẩu làm chủ đồng ý. Thu Nguyệt lợi hại lắm nha, một buổi sáng mà bán được hai mươi hộp phấn, kiếm thật nhiều tiền cho tiểu tẩu.”

Lời vừa dứt, cả năm người đều dừng tay.

A Kiều đặt chén xuống, nhìn quan gia đầy sợ hãi.

Triệu lão thái thái chỉ sợ tôn tử nổi giận, Đan Dung ung dung chờ xem náo nhiệt.

Triệu Yến Bình liếc khuôn mặt tái mét của A Kiều, rồi nhìn Thu Nguyệt tràn ngập vẻ lo lắng.

Triệu Yến Bình rất xứng với chức danh chủ nhà. Triệu lão thái thái sợ hắn, Thu Nguyệt càng sợ hơn, nhưng nàng vẫn thanh minh: “Quan gia, do ta kiên trì muốn đi, không liên quan đến tiểu nương tử. Lúc đó nàng vội chăm sóc Thúy Nương, ta cầu xin nàng rất nhiều lần, nàng mềm lòng mới để ta ra ngoài.”

Triệu Yến Bình rũ mắt, vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Ừm, sau này đừng đi nữa. Nếu ở trong nhà chán thì đợi ta nghỉ sẽ dẫn mọi người đi chơi.”

Hắn coi việc này là sở thích bốc đồng của Thu Nguyệt, không có ý định truy xét đến cùng.

Triệu lão thái thái nghĩ thầm, tôn tử hôm nay dễ tính quá.

A Kiều yên tâm một chút, nhưng vẫn lo lắng quan gia thương muội muội, buổi tối sẽ la nàng.

Thu Nguyệt yên lặng ăn cơm.

Triệu Yến Bình ăn xong trước. Hắn đang chuẩn bị về phòng, Thu Nguyệt đột nhiên nói: “Quan gia chờ chút, ta có chuyện muốn nói.”

Triệu Yến Bình nghi ngờ liếc nhìn nàng rồi ngồi trở lại.

Triệu lão thái thái thấy kỳ quái: “Ngươi muốn nói gì?”

Thu Nguyệt chờ Thúy Nương dọn bàn xong, nàng mới rời khỏi băng ghế, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Triệu lão thái thái và Triệu Yến Bình, vừa mở miệng, hai hàng nước mắt trong veo lăn dài trên gương mặt trắng nõn: “Lão thái thái, quan gia, thật ra ta không quên chuyện lúc bé. Họ của ta là Dương, không phải người phủ thành, thật sự đã quên quê quán ở đâu, nhưng ta nhớ rõ, cha và mẹ kế bán ta cho Trương Quải Tử. Nhà ta nghèo, mẹ kế sinh ba nhi tử, bọn họ muốn dưỡng nhi tử, nên nhẫn tâm bán ta.”

Triệu lão thái thái kinh ngạc, còn có chút tức giận: “Ngươi biết mình họ Dương, sao còn giả làm cháu gái của ta?”

Triệu Yến Bình chưa hỏi gì, chỉ nhìn Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt lau nước mắt, cúi đầu nói: “Quan gia và lão thái thái đều biết trước đây ta làm gì. Bọn họ coi ta như con chó, khi thích thì cho ta ăn ngon uống tốt, không thích thì đánh đập chửi mắng. Ở ngoài tức giận chuyện gì thì trở về đánh ta để trút giận. Ta chịu không nổi nữa, cùng đường nên nhận, sau đó Hà nhị gia hiểu lầm ta có thể là Triệu gia cô nương. Ta thấy có cơ hội nên nói dối mình đã quên chuyện lúc nhỏ.”

“Ta không muốn lừa các ngài, ta chỉ không muốn lại bị bán đến nơi đó, hoặc là bị bán đến chỗ không coi ta như một con người. Tiểu nương tử làm kinh doanh, ta muốn hỗ trợ vì muốn chứng minh cho dù ta không phải Triệu cô nương, các ngài giữ ta lại cũng có ích. Ta tình nguyện làm nha hoàn cho các ngài, ta không cần tiền công, chỉ cầu xin lão thái thái, quan gia và tiểu nương tử nhận ta, cho ta chén cơm, đừng bán ta đi.”

Thu Nguyệt chỉ muốn sống đàng hoàng như một con người.

Khi bị Hà nhị gia phát hiện, Thu Nguyệt không biết Triệu gia là gia đình thế nào, nhưng dù tệ đến đâu cũng sẽ không kém hơn làm ca cơ. Vì thế nàng đi theo Hà nhị gia tới Triệu gia, nàng yên lặng quan sát Triệu lão thái thái, quan gia và tiểu nương tử, nhận thấy đây là một gia đình lương thiện. Triệu lão thái thái là lão thái thái bình thường, quan gia chính trực không háo sắc, tiểu nương tử rất dịu dàng thân thiện. Thu Nguyệt biết rằng, nàng cần tìm cách ở lại Triệu gia mới có thể sống yên ổn đến già.

Ở lại bằng cách nào?

Đơn giản là giả làm muội muội, leo lên giường làm thiếp hoặc bán mình làm nô lệ.

Thu Nguyệt không muốn giả làm Triệu cô nương lừa gạt hai bà cháu, càng không muốn làm chuyện ti tiện quyến rũ quan gia làm tiểu nương tử đau lòng. Tuy làm nha hoàn là thấp kém, nhưng người Triệu gia đối xử với hạ nhân rất tốt. Nhìn Quách Hưng và Thúy Nương mỗi ngày đều cười nói vui vẻ, Thu Nguyệt kiên quyết chọn con đường làm nha hoàn.

Hôm nay nàng chứng minh nàng rất có ích là coi như đã nói ra sự thật.

“Ta xin làm nha hoàn Triệu gia. Cầu xin lão thái thái, quan gia và tiểu nương tử nhận ta.” Thu Nguyệt cúi người, dập đầu cầu xin.

Triệu Yến Bình nháy mắt với A Kiều.

A Kiều vội đỡ Thu Nguyệt dậy.

Triệu lão thái thái lúc này lại thông minh, Thu Nguyệt không phải là cháu gái của bà, đúng như lời của người ngoài hâm mộ bà, bà lại có thêm một nha hoàn, còn kiếm được nhiều tiền gấp mấy lần Thúy Nương! Bà để cháu gái xuất đầu lộ diện sẽ bị nói xấu, bà sai nha hoàn là chuyện đương nhiên!

Lều là của A Kiều, phấn mặt cũng chỉ có mình A Kiều được quyền bán, nhưng bà có thể yêu cầu A Kiều chia một nửa. Nếu A Kiều không đồng ý thì đừng dùng Thu Nguyệt!

“Được rồi, mau đứng dậy, chúng ta nhận ngươi làm nha hoàn.” Triệu lão thái thái ân cần, còn nháy mắt với tôn tử.

Triệu Yến Bình nói một cách vô cảm: “Không được, nếu ngươi không phải là Hương Vân, ta phải đưa ngươi đến chỗ Hà nhị gia. Hà nhị gia có lòng giúp ta tìm muội muội, nhưng ta không thể để hắn mất trắng tiền chuộc thân, nếu không đó là ta nợ hắn.”

Thu Nguyệt như rơi vào hầm nước đá.

A Kiều hy vọng Thu Nguyệt ở lại, thứ nhất là vì nàng cần Thu Nguyệt giúp nàng kiếm tiền, thứ hai là vì nàng thông cảm cho Thu Nguyệt, nhưng quan gia cũng có lý khi không muốn mang ơn Hà nhị gia nhiều hơn. A Kiều là một tiểu thiếp, nàng không có tư cách nói gì.

Triệu lão thái thái nóng nảy, trừng mắt tôn tử: “Hà nhị gia người ta có gia tài bạc triệu, làm gì để ý đến bạc chuộc thân này? Khi hắn rời đi có nói để lại cho con, con bướng làm gì?”

Triệu Yến Bình lạnh mặt: “Hà gia có tiền là chuyện của Hà gia, ta không muốn nợ hắn. Nếu tổ mẫu muốn giữ Thu Nguyệt làm nha hoàn thì trả lại bạc chuộc thân cho Hà nhị gia. Người bỏ tiền mua Thu Nguyệt, Thu Nguyệt trở thành nha hoàn của người, danh chính ngôn thuận.”

Triệu lão thái thái cắn môi hỏi Thu Nguyệt: “Nhị gia tốn bao nhiêu bạc để chuộc thân cho ngươi?”

Triệu lão thái thái tưởng rằng chỉ cần bốn năm lượng có thể mua một nha hoàn từ chỗ mẹ mìn. Xinh đẹp như A Kiều và Thu Nguyệt, cao lắm cũng mười lượng.

Thu Nguyệt vốn đã tuyệt vọng, nghe Triệu lão thái thái hỏi giá, nàng ôm tia hy vọng cuối cùng trả lời: “Nhị gia không nói cho ta biết, nhưng chủ nhân trước mua ta với giá năm mươi lượng.”

Năm mươi lượng?

Tròng mắt của Triệu lão thái thái muốn rớt ra ngoài, Đan Dung vẫn luôn yên lặng lắng nghe lại không giật mình. Thu Nguyệt tám phần là ngựa gầy, ngoài tài ca hát và ngoại hình, kỹ năng trên giường càng giỏi. Thu Nguyệt hơi lớn tuổi, nếu không giá trị còn cao hơn.

Đan Dung dành dụm được hai tờ ngân phiếu có giá trị một trăm lượng mỗi tờ, và các loại trang sức. Nếu nàng thật sự muốn hiếu kính Triệu lão thái thái, có thể đem số tiền này ra. Nhưng tại sao nàng phải lấy vốn riêng mà nàng dành dụm vô cùng cực khổ để trợ cấp Triệu lão thái thái? Bà không phải tổ mẫu thật sự, lỡ như ngày nào đó thân phận bị bại lộ, Triệu gia bỏ mặc nàng, coi như nàng mất trắng bạc? Huống chi, dù không trở thành muội muội của quan gia, Đan Dung còn muốn làm thiếp của quan gia, giữ lại một con ngựa gầy trong nhà là uy hiếp quá lớn.

Đan Dung tiếp tục làm người câm.

Triệu lão thái thái muốn người nhưng không muốn tiêu tiền, đành phải tiếp tục khuyên Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình làm lơ, sau khi xác định Triệu lão thái thái không mua Thu Nguyệt, Triệu Yến Bình đứng dậy nói: “Không cần nói nữa, tối nay Thu Nguyệt ở chung phòng với Thúy Nương, sáng mai ta nhờ người đưa ngươi đi phủ thành.”

Nói xong, Triệu Yến Bình trầm mặt đi vào đông phòng.

Thu Nguyệt khóc thật lâu. Khóc đủ rồi, nàng vào tây phòng dọn dẹp tay nải của mình, đi ra phía sau tìm phòng Thúy Nương.

A Kiều chưa nói gì, nhưng nàng khó chịu trong lòng. Nằm trong màn, khi thì nàng nghĩ chuyện buôn bán, khi thì nghĩ đến hoàn cảnh thê thảm sau này của Thu Nguyệt.

A Kiều đột ngột ngồi dậy, vén màn lụa nhìn nam nhân ngủ dưới đất: “Quan gia, ta, ta mua Thu Nguyệt được không? Ta sẽ trả bạc chuộc thân cho nhị gia.”

Triệu Yến Bình nhàn nhạt hỏi: “Nàng có năm mươi lượng à?”

A Kiều cắn môi: “Không dùng mười lượng mà thái thái cho ta, hiện giờ ta có thể lấy ra 25 lượng, ta trả trước một nửa, còn một nửa thì từ từ trả.”

Triệu Yến Bình nhìn ngoài cửa sổ: “Nàng thật thiện tâm.”

A Kiều cúi đầu nói nhỏ: “Không phải thiện tâm, nàng biết cách buôn bán, nếu không ta sẽ không thông cảm với nàng ấy, cũng tiếc bỏ ra năm mươi lượng vì nàng.”

Bản thân nàng là nửa Bồ Tát trong bùn, làm gì còn sức để bảo vệ người khác?

A Kiều đã thầm tính toán, nếu mỗi tháng Thu Nguyệt có thể bán được hai trăm hộp phấn, tính luôn đồ thêu, trong vòng một năm A Kiều có thể kiếm lại năm mươi lượng. Sau này kiếm thêm là thu nhập thuần túy.

Nàng không xài hết số vốn ban đầu có được, nương để lại cho nàng trang sức, Cậu cho tượng Phật nhỏ bằng vàng đều là đồ bảo đảm.

Triệu Yến Bình trầm mặc một chút rồi nói: “Đừng để lão thái thái biết trong tay nàng có nhiều bạc đến vậy. Sáng mai làm trò trước mặt lão thái thái, nàng đưa ta mười lượng trước, viết giấy nợ, từ đây Thu Nguyệt là nha hoàn của nàng.”

Quan gia đồng ý!

A Kiều vui vẻ nhảy xuống giường, vừa mang giày vừa nói: “Ta nói trước cho Thu Nguyệt biết, kẻo tối nay nàng ngủ không yên.”

Triệu Yến Bình thấy nàng hấp tấp chạy ra ngoài, trong mắt hiện lên ý cười.

Nhưng mà, nàng đưa bạc cho hắn, hắn giấu ở đâu giùm nàng?

Nếu đưa đi phủ thành thì quá rõ ràng. Nếu Đan Dung cũng không phải là muội muội, sau này hắn sẽ không nhờ Hà Triệu Phong hỗ trợ tìm người nữa.

Chapter
1 Chương 1: A Kiều
2 Chương 2: Biết Ơn
3 Chương 3: Không Cưới
4 Chương 4: Bị Khi Dễ
5 Chương 5: "Mệnh tốt"
6 Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7 Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8 Chương 8: Nạp Thiếp
9 Chương 9: Qua Cửa
10 Chương 10: Yến Tiệc
11 Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12 Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13 Chương 13: Thích Khóc
14 Chương 14: Kính Trà
15 Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16 Chương 16: Giả Vờ
17 Chương 17: Quyến Rũ
18 Chương 18: Phá Án
19 Chương 19: Mắc Cỡ
20 Chương 20: Mỉa Mai
21 Chương 21: Ăn Hại
22 Chương 22: Nam Phong
23 Chương 23: An Ủi
24 Chương 24: Săn Sóc
25 Chương 25: Ôm Một Cái
26 Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27 Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28 Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29 Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30 Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31 Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32 Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33 Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34 Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35 Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36 Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37 Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38 Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39 Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40 Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41 Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42 Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43 Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44 Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45 Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46 Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47 Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48 Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49 Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50 Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51 Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52 Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53 Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54 Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55 Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56 Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57 Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58 Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59 Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60 Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61 Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62 Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63 Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64 Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65 Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66 Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67 Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68 Chương 68: Đêm Thất Tịch
69 Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70 Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71 Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72 Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73 Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74 Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75 Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76 Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77 Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78 Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79 Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80 Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81 Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82 Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83 Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84 Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85 Chương 85: Thả Thiếp
86 Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87 Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88 Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89 Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90 Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91 Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92 Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93 Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94 Chương 94-95
95 Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96 Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97 Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98 Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99 Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100 Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101 Chương 102: Tuyên Vương
102 Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103 Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104 Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105 Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106 Chương 107: Triệu Hương Vân
107 Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108 Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109 Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110 Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111 Chương 112: Ta Gả
112 Chương 113: Lại Động Phòng
113 Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114 Chương 115: Phu Thê
115 Chương 116: Canh Gà
116 Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117 Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118 Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119 Chương 120: Quan Gia Phá Án
120 Chương 121: Niệm Ân
121 Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122 Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123 Chương 124: Ân Ái
124 Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125 Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126 Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127 Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128 Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129 Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130 Chương 131: Hỉ Mạch
131 Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132 Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133 Chương 134: Sinh Con
134 Chương 135
135 Chương 136
136 Chương 137
137 Chương 138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: A Kiều
2
Chương 2: Biết Ơn
3
Chương 3: Không Cưới
4
Chương 4: Bị Khi Dễ
5
Chương 5: "Mệnh tốt"
6
Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7
Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8
Chương 8: Nạp Thiếp
9
Chương 9: Qua Cửa
10
Chương 10: Yến Tiệc
11
Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12
Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13
Chương 13: Thích Khóc
14
Chương 14: Kính Trà
15
Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16
Chương 16: Giả Vờ
17
Chương 17: Quyến Rũ
18
Chương 18: Phá Án
19
Chương 19: Mắc Cỡ
20
Chương 20: Mỉa Mai
21
Chương 21: Ăn Hại
22
Chương 22: Nam Phong
23
Chương 23: An Ủi
24
Chương 24: Săn Sóc
25
Chương 25: Ôm Một Cái
26
Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27
Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28
Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29
Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30
Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31
Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32
Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33
Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34
Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35
Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36
Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37
Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38
Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39
Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40
Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41
Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42
Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43
Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44
Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45
Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46
Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47
Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48
Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49
Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50
Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51
Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52
Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53
Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54
Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55
Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56
Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57
Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58
Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59
Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60
Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61
Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62
Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63
Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64
Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65
Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66
Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67
Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68
Chương 68: Đêm Thất Tịch
69
Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70
Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71
Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72
Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73
Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74
Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75
Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76
Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77
Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78
Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79
Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80
Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81
Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82
Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83
Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84
Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85
Chương 85: Thả Thiếp
86
Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87
Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88
Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89
Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90
Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91
Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92
Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93
Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94
Chương 94-95
95
Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96
Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97
Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98
Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99
Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100
Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101
Chương 102: Tuyên Vương
102
Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103
Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104
Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105
Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106
Chương 107: Triệu Hương Vân
107
Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108
Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109
Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110
Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111
Chương 112: Ta Gả
112
Chương 113: Lại Động Phòng
113
Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114
Chương 115: Phu Thê
115
Chương 116: Canh Gà
116
Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117
Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118
Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119
Chương 120: Quan Gia Phá Án
120
Chương 121: Niệm Ân
121
Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122
Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123
Chương 124: Ân Ái
124
Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125
Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126
Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127
Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128
Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129
Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130
Chương 131: Hỉ Mạch
131
Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132
Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133
Chương 134: Sinh Con
134
Chương 135
135
Chương 136
136
Chương 137
137
Chương 138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187