Chương 2: Tình Cảnh Kỳ Quái

Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?!
Bạch Ấu Vi túm chặt lấy mấy cọng cỏ xanh dưới người mình, ngón tay cô chạm vào bùn đất, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo ấy vô cùng chân thật.
Đây không phải ảo giác, càng không phải là một giấc mơ!
Bọn họ thật sự đã từ đường cao tốc đến nơi không biết tên này trong nháy mắt!
Giọng nói khi nãy đã nhắc đến trò chơi gì đó, chẳng lẽ…… Đây là nguyên nhân khiến mọi người đều biến thành búp bê ư? Nếu không thể rời khỏi nơi này thì sẽ biến thành búp bê?
Một cảm giác run rẩy trào dâng trong cô, trái tim nặng trĩu bắt đầu đập mạnh liên hồi, Bạch Ấu Vi đỡ lấy đôi chân đã sớm mất đi tri giác của mình, làn da toát lên tầng mồ hôi lạnh.
Thẩm Mặc đứng cách cô không xa, cảnh giác đánh giá xung mình, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, đám mây màu trắng tinh lơ lững như đang thư giãn trong gió, gió nhẹ thổi vào mặt mang theo mùi cỏ thiên nhiên thoang thoảng.

Ở cái thời tiết tươi đẹp thích hợp dạo chơi và tổ chức đi dã ngoại này, ai cũng đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Đây là đâu thế……” Người phụ nữ tóc dài ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ, “Không phải chúng ta vừa ở trong xe à? Mình à, em phải về nhà, chúng ta về nhà thôi, không đi đâu hết……”

Ông chồng đẩy vợ mình ra, nét mặt đầy tức giận nói: “Tên đầu trọc kia đâu? Chẳng phải anh ta nói không sao à?!”
“Đúng vậy, anh ta nói có thể đi được nên chúng ta mới đi cùng!”
“Cái đậu! Tôi biết ngay tên đó không phải người tốt lành gì mà! Nếu không sao dám đi đầu tiên? Chắc chắn là tên đó cố ý dụ chúng ta quá đó!”
“Mẹ nó, thằng chó đó……”
Mọi người sôi nổi mắng mỏ, dường như quên sạch khi nãy họ đã biết ơn người đàn ông dẫn đầu kia thế nào.
Bạch Ấu Vi yên lặng đếm những người này.

Cộng thêm cô nữa thì tổng cộng có mười bảy người.
Quả thật không có người đàn ông vạm vỡ đầu trọc ở đây.

Sao lại như thế nhỉ? Mọi người cùng đi một tuyến đường giống nhau, tại sao anh ta lại không lọt vào đây? Chẳng lẽ để kích hoạt trò chơi cần phải có điều kiện gì sao?
Thật sự quá kỳ lạ…..

Rõ ràng rơi vào tình cảnh kỳ dị như vậy, tại sao trong lòng cô ngoại trừ có cảm giác sợ hãi, lại có thêm chút phần hưng phấn chứ? Cô đang mong chờ cái gì?
“Mọi người nghe tôi nói……” Một người đàn ông trung niên mặc vest lên tiếng, “Việc đã đến nước này, có oán trách cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Chỉ có cùng đồng tâm hiệp lực, đoàn kết lại với nhau thì mới có hy vọng rời khỏi nơi này.

Tôi vừa quan sát xung quanh, hình như đây là một cái sân thể dục, ở trước có đường chạy đua, có ai tình nguyện đi qua đó xem xét với tôi không?”
Vừa rồi ông ta lái một chiếc Mercedes, ăn mặc cũng giống doanh nhân thành đạt, lời nói rất có sức thuyết phục.

Không ít người đều đồng ý đề nghị của ông ta.
Một cô gái trẻ tuổi đeo kính sợ hãi mở miệng: “Có gặp nguy hiểm không vậy?”

Một thanh niên tóc vàng khác nói dỗi cô ta: “Có nguy hiểm thì sao? Chẳng lẽ không làm gì cả, ngồi ở chỗ này chờ chết với cô chắc?!”
Cô gái ấm ức nhìn về phía bạn trai mình.
Chàng trai rất khéo đưa đẩy, lập tức hóa giải: “Người anh em đừng nóng vội, cô ấy chỉ lo lắng chúng ta gặp nguy hiểm mà thôi, suy cho cùng mọi người đều không biết đây là nơi nào……”
Người đàn ông trung niên trầm ngâm một lát: “Cô ấy lo lắng như vậy không phải không có lí do, tuy rằng trước mắt chưa có nguy hiểm, nhưng dù sao với chúng ta mà nói nơi này cũng là chỗ xa lạ.

Không bằng như vậy, phụ nữ và người già ở lại, cánh đàn ông đi đến đó dò đường trước với tôi.”
Thẩm Mặc ngẫm nghĩ, quay đầu nói với Bạch Ấu Vi: “Em chờ tôi ở đây, tôi đi trước nhìn xem.”
“Không được!” Bạch Ấu Vi túm chặt cánh tay anh.
Tiếng “Không được” cô nói chém đinh chặt sắt, lại vô cùng vang dội, khiến những người khác đều nhìn qua.
Thẩm Mặc là người cao nhất bên trong đám đàn ông, dáng người thon dài, khí chất hiên ngang, khi xắn cổ tay áo để lộ cánh tay rắn chắc, vừa nhìn đã biết là người có sức mạnh không thể thiếu.

Nếu anh không đi, thực lực của “tiểu đội dò đường” này sẽ giảm mạnh.
Thanh niên tóc vàng khi nãy liếc cô: “Em gái à, giờ không phải là lúc giở bệnh tùy hứng đâu, đây là thời điểm liên quan đến tánh mạng đó, không làm rõ tình huống thì sao có thể tìm đường thoát ra được?”
“Đã liên quan đến tánh mạng còn phân biệt nam với nữ cái quái gì?!” Bạch Ấu Vi dường như đột nhiên thay đổi thành người khác, giọng điệu sắc bén nói, “Tôi chẳng quen biết ai trong mấy người, nhỡ anh ấy xảy ra chuyện thì ai sẽ lo cho người què như tôi? Chỉ sợ cả đám mấy người chạy còn nhanh hơn thỏ!”
Bạch Ấu Vi túm Thẩm Mặc, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thẩm Mặc anh từng đồng ý với tôi, anh sẽ đưa tôi đến Dương Châu bình an! Vậy mà bây giờ anh lại bỏ tôi lại nhanh như thế à?!”
Vẻ mặt mấy người phụ nữ cũng có hơi mặt chần chừ, họ đồng loạt nhìn về phía người đàn ông của mình.

Cánh đàn ông đi hết, để lại toàn người già, phụ nữ và trẻ em, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Tuy nói Bạch Ấu Vi chắc chắn là người thảm nhất, nhưng các cô ấy cũng không tốt hơn là bao.
“Mình à, em đi cùng anh, ở đây khiến em sợ……” Người phụ nữ tóc dài cũng sửa lại chủ ý.
“Không bằng mọi người đều đi với nhau.” Có người đứng ra làm người hòa giải, đề nghị, “Tôi thấy nơi này cũng không có gì cần thăm dò, ngoại trừ mặt cỏ thì là đường chạy đua, xa hơn chút chính là rừng rậm.”
“Chẳng lẽ chúng ta cần đi xuyên qua đi khu rừng à?”
“Không biết, hay là đi xem băng rôn bên kia trước, tôi cứ cảm thấy cái băng rôn kia kỳ kỳ thế nào ấy……”

“Đi qua xem, không biết chừng có manh mối.”
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi về hướng băng rôn “Cuộc đua Rùa Thỏ”.
Thẩm Mặc khom lưng bế Bạch Ấu Vi lên, đuổi kịp đội ngũ phía trước.
Bạch Ấu Vi ôm cổ anh, hốc mắt đỏ ửng, giọng điệu lại mềm mại như lúc đầu, song sự bướng bỉnh lại không giảm nửa phần:
“Có phải anh hối hận đúng không? Có phải anh cảm thấy tôi là gánh nặng đúng không?…… Bây giờ cho dù anh hối hận cũng đã muộn rồi! Thẩm Mặc, anh đừng hòng vứt bỏ tôi!”
Giống như để chứng minh lời nói chính mình không phải là giả, Bạch Ấu Vi càng ôm chặt cổ anh, ánh mắt quật cường.
Thẩm Mặc bị cô siết chặt đến mức đau đớn, bất ngờ phát hiện lực của tay cô không nhỏ chút nào.

Sau đó, anh chợt nghĩ đến có lẽ bởi vì từ nhỏ cha mẹ cô đã không ở bên cạnh, cho nên cô khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Nghĩ như thế, anh không nổi giận, hòa nhã nói: “Tôi sẽ không bỏ mặc em.”
Bạch Ấu Vi bán tín bán nghi nhìn anh.
Trong lòng Thẩm Mặc cũng nghi ngờ, tình trạng cơ thể và tính cách của Bạch Ấu Vi hiển nhiên không tốt lắm, tại sao dì Vương không đón em ấy về bên cạnh để tiện chăm sóc?
“Mấy người xem, hình như ở dưới băng rôn có người!”
Mọi người nghe tiếng vọng qua, suy nghĩ của Thẩm Mặc cũng bị cắt ngang theo đó.
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, bóng người ở dưới băng rôn dần dần rõ ràng.
—— Đó là một người có lối ăn mặc kiểu quý ông, mặc áo sơ mi trắng cổ cồn, áo bành tô màu đen, đầu đội khăn trùm đầu hình con thỏ, đôi tai thỏ rất dài trông vô cùng nổi bật.

Còn cặp mắt màu đỏ kia đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Chapter
1 Chương 1: Cuộc Đua Rùa Và Thỏ
2 Chương 2: Tình Cảnh Kỳ Quái
3 Chương 3: Vạch Đích Ở Đâu
4 Chương 4: Vạch Đích Chính Xác
5 Chương 5: Thỏ Trắng Nhỏ Bé Trắng Trắng Xinh Xinh
6 Chương 6: Cách Chọn Đáp Án Đúng Một Trăm Phần Trăm
7 Chương 7: Chọn Bên Đó
8 Chương 8: Ai Là Kẻ Yếu
9 Chương 9: Vòng Cuối Cùng
10 Chương 10: Tia Sét Rất Lớn
11 Chương 11: Một Phần Mười Tôi
12 Chương 12: Tin Tức Bị Đình Trệ
13 Chương 13: Người Bị Ghét Bỏ
14 Chương 14: Không Bỏ Mặc Em Đâu
15 Chương 15: Trạm Dừng Chân
16 Chương 16: Một Cặp Vợ Chồng
17 Chương 17: Trao Đổi Tin Tức
18 Chương 18: Làm Nũng
19 Chương 19: Tiểu Đội Dò Đường
20 Chương 20: Anh Tiếu
21 Chương 21: Hò Reo Vui Mừng
22 Chương 22: Ánh Trăng Đêm Nay
23 Chương 23: Cứu Mạng
24 Chương 24: Người Anh Em Bên Ngoài
25 Chương 25: Người Trong Giang Hồ
26 Chương 26: Bị Bám Dính
27 Chương 27: Lại Là Búp Bê!
28 Chương 28: Không Gian Hình Nón
29 Chương 29: Ếch Xanh Và Quả Cầu Vàng
30 Chương 30: Làm Mẫu Một Lần
31 Chương 31: Quả Cầu Bạo Lực
32 Chương 32: Ếch Xanh Ở Đâu
33 Chương 33: Đám Sâu Bọ Hãy Trốn Cho Kỹ Vào
34 Chương 34: Trò Chơi Trước Mặt Thất Bại
35 Chương 35: Tác Dụng Của Ốc Đồng
36 Chương 36: Chỗ Mấu Chốt
37 Chương 37: Cao Hơn Một Xíu
38 Chương 38: Sự Sắp Xếp Của Thẩm Mặc
39 Chương 39: Bốn Mươi Bảy Giây
40 Chương 40: Những Người Này
41 Chương 41: Anh Không Có Nói
42 Chương 42: Đạo Cụ Của Trương Hoa
43 Chương 43: Mạng Này Chia Cho Ông Một Nửa
44 Chương 44: Phương Thức Không Giống Nhau
45 Chương 45: Con Nhóc Này Có Vẻ Không Bình Thường
46 Chương 46: Nghỉ Ngơi
47 Chương 47: Tại Sao Trò Chơi Tồn Tại
48 Chương 48: Cô Bé Không Thể Rời Khỏi Anh
49 Chương 49: Nòng Nọc Tìm Mẹ
50 Chương 50: Tôi Không Muốn Chết
51 Chương 51: C51: Đầu óc em có bệnh
52 Chương 52: C52: Chúc mừng chư vị thông quan trò chơi lần này
53 Chương 53: C53: Bạn bè của công chúa
54 Chương 54: C54: Thành tâm thành ý mời
55 Chương 55: C55: Nổi điên
56 Chương 56: C56: Buông tôi ra
57 Chương 57: C57: Dạy cho cô một trận
58 Chương 58: C58: Bắt tay giảng hòa
59 Chương 59: C59: Cút
60 Chương 60: C60: Buổi sáng tốt lành
61 Chương 61: C61: Cả đời ăn trộm
62 Chương 62: C62: Không có tại sao
63 Chương 63: C63: Là ghen tị ư
64 Chương 64: C64: Không có người
65 Chương 65: C65: Đi shopping
66 Chương 66: C66: Các người đã đến chậm
67 Chương 67: C67: Hai nam sinh
68 Chương 68: C68: Học viện xx
69 Chương 69: C69: Cô trò
70 Chương 70: C70: Đi vào sương mù
71 Chương 71: C71: Bạc hà
72 Chương 72: C72: Nói chuyện
73 Chương 73: C73: Giao lưu về trò chơi
74 Chương 74: C74: Bản chất tồn tại của trò chơi
75 Chương 75: C75: Một con người tàn nhẫn
76 Chương 76: C76: Cảm ơn
77 Chương 77: C77: Có muốn đi vào sương mù không
78 Chương 78: C78: Em mới mấy tuổi
79 Chương 79: C79: Có muốn đi vào sương mù không
80 Chương 80: C80: Sương mù
81 Chương 81: C81: Mê cung vĩ đại
82 Chương 82: C82: Gương
83 Chương 83: C83: Tôi nghĩ
84 Chương 84: C84: Hai nhóm người
85 Chương 85: C85: Nhiều yêu cầu như vậy
86 Chương 86: C86: Khóc
87 Chương 87: C87: Bừng tỉnh trong giấc mộng
88 Chương 88: C88: Trở lại trung tâm mê cung
89 Chương 89: C89: Cách đi không giống nhau
90 Chương 90: C90: Đạo cụ túi gấm
91 Chương 91: C91: Trong mê cung có mảnh ghép trò chơi
92 Chương 92: C92: Cãi vã
93 Chương 93: C93: Anh không thể bỏ mặc em
94 Chương 94: C94: Rất thơm
95 Chương 95: C95: Nhập diễn quá sâu
96 Chương 96: C96: Vui vẻ bình thường
97 Chương 97: C97: Sáng sớm
98 Chương 98: C98: Giữa trưa
99 Chương 99: C99: Chạng vạng
100 Chương 100: C100: Vào đêm
101 Chương 101: C101: Một loại nhắc nhở
102 Chương 102: C102: Em thích cậu ta à
103 Chương 103: C103: Trái ngược
104 Chương 104: C104: Lối ra thứ hai
105 Chương 105: C105: Thiếu hai người
106 Chương 106: C106: Cô đồ
107 Chương 107: C107: Gương có thể mang đến
108 Chương 108: C108: Ngày thứ tư ở mê cung
109 Chương 109: C109: Quay về điểm xuất phát
110 Chương 110: C110: Có thể nhanh lên không
111 Chương 111: C111: Con đường thông đến điểm kết thúc
112 Chương 112: C112: Chúc mừng thông quan mê cung số 2
113 Chương 113: C113: Thăng cấp số liệu có hiệu quả gì
114 Chương 114: C114: Mọi người muốn đi đâu
115 Chương 115: C115: Khu phục vụ thái hồ
116 Chương 116: C116: Tên của đội
117 Chương 117: C117: Chị vi vi
118 Chương 118: C118: Con thỏ của tôi động đậy
119 Chương 119: C119: Thí nghiệm con thỏ
120 Chương 120: C120: Đội cứu hộ
121 Chương 121: C121: Dân gian cứu hộ
122 Chương 122: C122: Trò chuyện một buổi tối
123 Chương 123: C123: Để cho tôi đoán một cái
124 Chương 124: C124: Tự chịu
125 Chương 125: C125: Là anh
126 Chương 126: C126: Gây sự
127 Chương 127: C127: Chỉ do buồn chán
128 Chương 128: C128: Ngô lệ lệ bị thương
129 Chương 129: C129: Danh sách này có mờ ám
130 Chương 130: C130: Nhất định phải lên thuyền
131 Chương 131: C131: Bạn bè tụ tập
132 Chương 132: C132: Vị quan giám sát thứ ba
133 Chương 133: C133: Bông hoa đẹp nhất
134 Chương 134: C134: Vua của các loài hoa
135 Chương 135: C135: Quá nhiều niềm vui
136 Chương 136: C136: Xóa chữ thứ nhất
Chapter

Updated 136 Episodes

1
Chương 1: Cuộc Đua Rùa Và Thỏ
2
Chương 2: Tình Cảnh Kỳ Quái
3
Chương 3: Vạch Đích Ở Đâu
4
Chương 4: Vạch Đích Chính Xác
5
Chương 5: Thỏ Trắng Nhỏ Bé Trắng Trắng Xinh Xinh
6
Chương 6: Cách Chọn Đáp Án Đúng Một Trăm Phần Trăm
7
Chương 7: Chọn Bên Đó
8
Chương 8: Ai Là Kẻ Yếu
9
Chương 9: Vòng Cuối Cùng
10
Chương 10: Tia Sét Rất Lớn
11
Chương 11: Một Phần Mười Tôi
12
Chương 12: Tin Tức Bị Đình Trệ
13
Chương 13: Người Bị Ghét Bỏ
14
Chương 14: Không Bỏ Mặc Em Đâu
15
Chương 15: Trạm Dừng Chân
16
Chương 16: Một Cặp Vợ Chồng
17
Chương 17: Trao Đổi Tin Tức
18
Chương 18: Làm Nũng
19
Chương 19: Tiểu Đội Dò Đường
20
Chương 20: Anh Tiếu
21
Chương 21: Hò Reo Vui Mừng
22
Chương 22: Ánh Trăng Đêm Nay
23
Chương 23: Cứu Mạng
24
Chương 24: Người Anh Em Bên Ngoài
25
Chương 25: Người Trong Giang Hồ
26
Chương 26: Bị Bám Dính
27
Chương 27: Lại Là Búp Bê!
28
Chương 28: Không Gian Hình Nón
29
Chương 29: Ếch Xanh Và Quả Cầu Vàng
30
Chương 30: Làm Mẫu Một Lần
31
Chương 31: Quả Cầu Bạo Lực
32
Chương 32: Ếch Xanh Ở Đâu
33
Chương 33: Đám Sâu Bọ Hãy Trốn Cho Kỹ Vào
34
Chương 34: Trò Chơi Trước Mặt Thất Bại
35
Chương 35: Tác Dụng Của Ốc Đồng
36
Chương 36: Chỗ Mấu Chốt
37
Chương 37: Cao Hơn Một Xíu
38
Chương 38: Sự Sắp Xếp Của Thẩm Mặc
39
Chương 39: Bốn Mươi Bảy Giây
40
Chương 40: Những Người Này
41
Chương 41: Anh Không Có Nói
42
Chương 42: Đạo Cụ Của Trương Hoa
43
Chương 43: Mạng Này Chia Cho Ông Một Nửa
44
Chương 44: Phương Thức Không Giống Nhau
45
Chương 45: Con Nhóc Này Có Vẻ Không Bình Thường
46
Chương 46: Nghỉ Ngơi
47
Chương 47: Tại Sao Trò Chơi Tồn Tại
48
Chương 48: Cô Bé Không Thể Rời Khỏi Anh
49
Chương 49: Nòng Nọc Tìm Mẹ
50
Chương 50: Tôi Không Muốn Chết
51
Chương 51: C51: Đầu óc em có bệnh
52
Chương 52: C52: Chúc mừng chư vị thông quan trò chơi lần này
53
Chương 53: C53: Bạn bè của công chúa
54
Chương 54: C54: Thành tâm thành ý mời
55
Chương 55: C55: Nổi điên
56
Chương 56: C56: Buông tôi ra
57
Chương 57: C57: Dạy cho cô một trận
58
Chương 58: C58: Bắt tay giảng hòa
59
Chương 59: C59: Cút
60
Chương 60: C60: Buổi sáng tốt lành
61
Chương 61: C61: Cả đời ăn trộm
62
Chương 62: C62: Không có tại sao
63
Chương 63: C63: Là ghen tị ư
64
Chương 64: C64: Không có người
65
Chương 65: C65: Đi shopping
66
Chương 66: C66: Các người đã đến chậm
67
Chương 67: C67: Hai nam sinh
68
Chương 68: C68: Học viện xx
69
Chương 69: C69: Cô trò
70
Chương 70: C70: Đi vào sương mù
71
Chương 71: C71: Bạc hà
72
Chương 72: C72: Nói chuyện
73
Chương 73: C73: Giao lưu về trò chơi
74
Chương 74: C74: Bản chất tồn tại của trò chơi
75
Chương 75: C75: Một con người tàn nhẫn
76
Chương 76: C76: Cảm ơn
77
Chương 77: C77: Có muốn đi vào sương mù không
78
Chương 78: C78: Em mới mấy tuổi
79
Chương 79: C79: Có muốn đi vào sương mù không
80
Chương 80: C80: Sương mù
81
Chương 81: C81: Mê cung vĩ đại
82
Chương 82: C82: Gương
83
Chương 83: C83: Tôi nghĩ
84
Chương 84: C84: Hai nhóm người
85
Chương 85: C85: Nhiều yêu cầu như vậy
86
Chương 86: C86: Khóc
87
Chương 87: C87: Bừng tỉnh trong giấc mộng
88
Chương 88: C88: Trở lại trung tâm mê cung
89
Chương 89: C89: Cách đi không giống nhau
90
Chương 90: C90: Đạo cụ túi gấm
91
Chương 91: C91: Trong mê cung có mảnh ghép trò chơi
92
Chương 92: C92: Cãi vã
93
Chương 93: C93: Anh không thể bỏ mặc em
94
Chương 94: C94: Rất thơm
95
Chương 95: C95: Nhập diễn quá sâu
96
Chương 96: C96: Vui vẻ bình thường
97
Chương 97: C97: Sáng sớm
98
Chương 98: C98: Giữa trưa
99
Chương 99: C99: Chạng vạng
100
Chương 100: C100: Vào đêm
101
Chương 101: C101: Một loại nhắc nhở
102
Chương 102: C102: Em thích cậu ta à
103
Chương 103: C103: Trái ngược
104
Chương 104: C104: Lối ra thứ hai
105
Chương 105: C105: Thiếu hai người
106
Chương 106: C106: Cô đồ
107
Chương 107: C107: Gương có thể mang đến
108
Chương 108: C108: Ngày thứ tư ở mê cung
109
Chương 109: C109: Quay về điểm xuất phát
110
Chương 110: C110: Có thể nhanh lên không
111
Chương 111: C111: Con đường thông đến điểm kết thúc
112
Chương 112: C112: Chúc mừng thông quan mê cung số 2
113
Chương 113: C113: Thăng cấp số liệu có hiệu quả gì
114
Chương 114: C114: Mọi người muốn đi đâu
115
Chương 115: C115: Khu phục vụ thái hồ
116
Chương 116: C116: Tên của đội
117
Chương 117: C117: Chị vi vi
118
Chương 118: C118: Con thỏ của tôi động đậy
119
Chương 119: C119: Thí nghiệm con thỏ
120
Chương 120: C120: Đội cứu hộ
121
Chương 121: C121: Dân gian cứu hộ
122
Chương 122: C122: Trò chuyện một buổi tối
123
Chương 123: C123: Để cho tôi đoán một cái
124
Chương 124: C124: Tự chịu
125
Chương 125: C125: Là anh
126
Chương 126: C126: Gây sự
127
Chương 127: C127: Chỉ do buồn chán
128
Chương 128: C128: Ngô lệ lệ bị thương
129
Chương 129: C129: Danh sách này có mờ ám
130
Chương 130: C130: Nhất định phải lên thuyền
131
Chương 131: C131: Bạn bè tụ tập
132
Chương 132: C132: Vị quan giám sát thứ ba
133
Chương 133: C133: Bông hoa đẹp nhất
134
Chương 134: C134: Vua của các loài hoa
135
Chương 135: C135: Quá nhiều niềm vui
136
Chương 136: C136: Xóa chữ thứ nhất