Bất kể chém, chặt hay đâm, tất cả vô dụng!
Tên Công tước này giống như tường đồng vách sắt! Mặc kệ công kích bộ phận nào của cơ thể, hắn giống như không biết đau nhức! Dù cho tạo thành một chút tổn thương cũng khép lại rất nhanh!
Đừng nói làm hắn bị thương, hiện tại các cô không thể ngăn cản được hắn!
Vu Á Thanh và Tô Mạn dừng lại khoảng ba giây, Công tước đã kéo Trình Thiến đến tầng ba —
Lúc chạm chân đến tầng ba, Trình Thiến đang hấp hối đột nhiên phát ra tiếng kêu to vừa tựa như khóc vừa như gào thét!
Như đòn phản kháng cuối cùng trước khi chết, hai mắt cô trợn tròn, quay người, dùng hết sức lực ném hai hạt trân châu vào Công tước!
Hai hạt trân châu, một hạt bị Công tước tránh thoát, một hạt đập vào vai hắn.
Cơ thể Công tước bởi vì đau đớn mà run rẩy hai cái, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, sau đó kéo cô, tiếp tục đi phía trước!
“Vì sao…” Trình Thiến không chấp nhận được kết quả như vậy, “Vì sao không nổ tung… Vì sao không nổ tung?! Vì sao a a a a!!!”
Chu Xu chạy theo cũng không cam tâm, một lần ném ra ba hạt trân châu!
Thần may mắn không ở bên cô.
Hạt trân châu không mang hiệu quả nổ tung chỉ làm Công tước cảm thấy đau đớn, không tạo thành vết thương thực chất.
Hắn kéo Trình Thiến càng chạy càng nhanh.
Cô dâu lê lết trên đất đang gào khóc! Đang cào xé! Giãy giụa!
Thậm chí cô hận không thể cắn đứt cánh tay chảy máu đầm đìa của mình đang bị túm!
Song không thể chạy trốn!
Trình Thiến bị Công tước kéo lê đến vị trí phòng tra tấn.
Tường đá xoay rất nhanh, Công tước kéo Trình Thiến đi vào, sau đó bức tường đá đóng lại một giây trước khi Tô Mạn và Vu Á Thanh chạy tới —
Rầm!
Nắm đấm Vu Á Thanh đập vào tường.
Bức tường không sứt mẻ.
Sau khi đóng lại, bề mặt bức tường này giống hệt bức tường khác, không thể phân biệt.
Vu Á Thanh không muốn buông tha, lại dùng sức đẩy tường, Tô Mạn và Chu Xu cũng hợp lực với cô, nhưng vẫn vô dụng.
“Không nên như vậy…” Vu Á Thanh một lần nữa cố gắng đẩy bức tường, “Vì sao hắn có thể vào, chúng ta không vào được?!”
Tô Mạn đẩy một lúc, không còn sức, dừng lại thở dốc.
Bên trong truyền đến tiếng Trình Thiến đau đớn kêu thảm thiết.
Thảm thiết giống như Triệu Lan Phân ngày hôm qua, đáng sợ giống nhau, quanh quẩn cả trang viên giống nhau, thật xa xăm…
Ba người phụ nữ không nói gì mà nhìn nhau.
Trong mắt các cô có sự hoang mang, có thất bại, có tức giận, cũng cảm nhận sâu sắc một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Không cứu được Trình Thiến, tuy tiếc hận nhưng khiến cho người ta tuyệt vọng là, các cô không có cách nào đối phó với con dã thú hình người kia!
“Quy tắc của trò chơi hạn chế chúng ta, chúng ta không vào được…” Chu Xu nhìn bức tường, phỏng đoán, “E rằng, chúng ta chỉ có thể vào căn phòng này ban ngày.”
Vu Á Thanh trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói: “Rất có thể như vậy. Buổi tối là thời gian của Công tước, ban ngày là thời gian của người chơi.”
“Đi thôi, xuống dưới tìm Bạch Ấu Vi.” Tô Mạn thở dài, đi xuống lầu dưới, “Nói không chừng cô ấy có cách.”
Trí thông minh không phải phần cô am hiểu, trước đây cô toàn dựa vào Nghiêm Thanh Văn, hiện tại chỉ có thể dựa vào Bạch Ấu Vi.
Xuống lầu dưới, quả nhiên thấy Bạch Ấu Vi ở bên cầu thang đợi các cô.
Tô Mạn lắc đầu với cô: “Không cứu được.”
Bạch Ấu Vi như thể sớm dự đoán được kết quả, bình tĩnh hỏi: “Thấy rõ ràng chưa?”
“Ừm.” Tô Mạn gật đầu, “Tôi rạch lễ phục của hắn, cổ áo sơmi bên trong, quả thực thiếu một cái nút áo.”
Vu Á Thanh như lọt vào trong sương mù, hỏi các cô: “Nút áo gì cơ?”
Bạch Ấu Vi lấy ra cúc áo, nhẹ nhàng ném qua, Vu Á Thanh tự tay bắt, chỉ thấy trong tay có thêm một cái cục áo mạ vàng, có phần quen mắt.
“Đây là nút áo trên người làm vườn, xem ra là cùng một người không sai.” Bạch Ấu Vi thản nhiên nói, “Nếu buổi tối không giết được hắn, vậy ban ngày thử xem, trò chơi sẽ cho chúng ta lối thoát.”
“Giết anh ta?!” vẫn không lên tiếng, Hồ Nhã đột nhiên kêu, “Cô tin chắc giết chết người làm vườn có thể thông quan? Chẳng may sai lầm thì sao?!!”
Updated 449 Episodes