Tô Mạn hỏi: “Tại sao cô nói thế, cô quen thuộc gã quan giám sát đó hả?”
“Chưa nói tới quen thuộc, có điều tôi từng gặp.” Bạch Ấu Vi thản nhiên nói, “Trước đây tôi từng vào một cái trò chơi, quan giám sát cũng là nó, nó nói sao nhỉ… Hình như rất thích làm ra một số đồ vật lòe loẹt, cái gì mà hoa hồng, trà chiều, vũ hội, quần áo xinh đẹp, mấy thứ đồ vật trang trí sáng long lanh…”
Thoáng dừng lại, cô cau mày, nói tiếp: “Có điều, lộng lẫy chỉ là vẻ bề ngoài, tàn khốc mới là thật, cảnh tượng nó thích nhìn thấy nhất chính là người chơi tự giết hại lẫn nhau.”
Tô Mạn hừ lạnh một tiếng, “Nó quá xem thường chúng ta, chỉ dựa vào gợi ý ‘Cô dâu cuối cùng’ đã muốn để chúng ta nội chiến? Có muốn nhắc nhở đám người phía Vu Á Thanh không? Đừng để đám đó trúng kế.”
“Không vội, hẳn còn có những thứ khác…” Bạch Ấu Vi như có điều suy nghĩ, “Buổi biểu diễn dành riêng cho phái nữ, dù sao nên có lý do mới đúng.”
Cô suy tư một lúc, tạm thời không có manh mối, ngước mắt lên thấy hai người phụ nữ đều nhìn mình chằm chằm, nhất thời có phần bất đắc dĩ.
“Nhìn tôi làm gì?” Bạch Ấu Vi thở dài, “Đi thôi, tranh thủ Công tước chưa quay về, lục soát xung quanh trước đã.”
Ba người phụ nữ cùng ra ngoài.
Các cô gặp bốn người bên Vu Á Thanh ở chính giữa phòng khách.
“Muốn lục soát căn phòng hả?” Tô Mạn mở miệng nói, “Ở đây rất lớn, không bằng tách nhau ra lục soát.”
Vu Á Thanh liếc nhìn cô một cái.
Hôm qua hai người vừa đánh nhau một trận, nhưng nếu bây giờ cùng vào trò chơi, họ nên tạm thời buông hiềm khích lúc trước.
Vu Á Thanh gật đầu, dứt khoát trả lời: “Các người bên trái, chúng tôi bên phải.”
Tô Mạn, Chu Xu và Bạch Ấu Vi đi bên trái.
Vu Á Thanh, Hồ Nhã, Triệu Lan Phân đi bên phải.
Trình Thiến đứng ở giữa do dự hai giây, cuối cùng đuổi theo bước chân Vu Á Thanh.
Thực ra ở chỗ Vu Á Thanh, cô không được ưa thích, Hồ Nhã động một chút là châm chọc cô, Triệu Lan Phân sẽ nói đỡ cho cô song thực ra chỉ quan tâm an nguy của mình.
Nhưng ba người bên trái…
Một người què, một người tay bị thương, còn có một minh tinh chỉ biết hát cam nhảy nhót.
Bất kể thế nào, cũng là phía tổ trưởng tổ an ninh có bảo đảm hơn.
…
Có hai cái cầu thang xoắn ốc ở bên trái và phải của phòng khách, trải thảm đỏ hoa văn chìm hoa lệ, tay vịn bằng vàng ròng có chạm trổ, đi ở trên cầu thang, có thể thấy đèn chùm thủy tinh lớn sáng lấp lánh trong đại sảnh, giống như bánh ga-tô treo ngược, xếp tầng, trong suốt rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Nếu không phải vì đang trong trò chơi, có lẽ các cô sẽ dừng bước chân, ngắm nghía một lúc.
Nhưng mà uy hiếp từ trò chơi như bóng với hình, bất kể phong cảnh đẹp thế nào, rơi vào mắt các cô, đều thêm mấy phần tử vong quỷ dị.
Bạch Ấu Vi lục soát căn phòng, tất cả không khóa, vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy, cửa mở ra.
— hoặc là chất đầy châu báu, hoặc là treo đầy quần áo đẹp đẽ, hoặc là đủ bộ đồ ăn đắt đỏ, cái bàn, cái gương, thảm treo tường… Rực rỡ muôn màu.
Các cô đi thẳng một đường qua 63 căn phòng, từ chấn động lúc đầu đến về sau chết lặng, thẩm mỹ gần như mệt mỏi đối với vàng bạc châu báu.
Tô Mạn mở ra căn phòng thứ 64.
Lần này, bên trong trưng bày từng bộ áo giáp tuyệt đẹp.
Không chỉ áo giáp cho người mặc, có áo giáp cho ngựa đặt trên giá làm bằng gỗ, kỵ sĩ mặc áo giáp cưỡi trên ngựa, như thể có một người một con ngựa thực sự, ung dung hoa quý, khí thế hiên ngang.
Chu Xu gỡ một cái roi từ phần eo của áo giáp, đưa cho Tô Mạn: “Cô cần dùng đến cái này không?”
Tô Mạn nhận lấy, thử bằng tay trái, không quá tiện tay.
“Giữ lại đi.” cô buộc roi da ở trên lưng, lại rút ra một thanh kiếm trong bộ áo giáp, giơ giơ, thử cảm giác.
Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, nghe giọng nói như là phía Vu Á Thanh.
Ba người ra khỏi phòng, phát hiện quả nhiên là nhóm Vu Á Thanh. Thì ra hai bên hành lang tạo thành một đường cong tròn, xuất phát từ đầu này đi thẳng thì có thể tới một đầu khác.
Vu Á Thanh thấy đám người Bạch Ấu Vi ra khỏi phòng, hỏi: “Có phát hiện không?”
Updated 449 Episodes