Trước người mỗi người xuất hiện ba hình vẽ màu xám.
Theo thứ tự là hình ảnh gấu, cá và đinh sắt.
Khi quả cầu ánh sáng vừa dứt lời, hình vẽ cá của Thẩm Mặc sáng lên, hình vẽ gấu và đinh sắt của Bạch Ấu Vi sáng lên.
Cái này trùng khớp với việc bọn họ lựa chọn người mời khách vào.
Quả cầu ánh sáng không phục quay về hướng Bạch Ấu Vi, giọng lạnh như băng: “Chúc mừng ngươi trở thành chủ nhân của nhà thú bông.”
Keng! —
Hình vẽ biến mất, một cái chìa khóa vàng đột nhiên xuất hiện, rơi vào lòng bàn tay Bạch Ấu Vi.
Trong nháy mắt khi cô chạm vào chìa khóa, trong đầu lập tức hiện lên thông tin liên quan:
[Chìa khoá nhà thú bông: Cầm chìa khoá trong tay di chuyển thuận theo chiều kim đồng hồ nửa vòng mở ra nhà thú bông ở bất kỳ không gian nào.]
Trong lòng Bạch Ấu Vi rung động, cầm chìa khóa vàng thật chặt.
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu biến hóa, hút ra, hư ảo, cuối cùng trở thành một vùng sáng trắng nhỏ mịt mờ.
Khi ánh sáng biến mất, bọn họ quay về góc con phố trước đây.
Xa cách mấy ngày, đột nhiên thấy cảnh đường phố quen thuộc, tất cả mọi người có phần ngơ ngác.
Thẩm Mặc nhặt đồng tiền vàng đưa bọn họ vào trò chơi ở bên lề đường.
Đồng vàng vẫn là đồng vàng, chỉ là trở nên bụi bẩn, dòng chữ bên trên cũng biến thành mờ nhạt không rõ, đặt ở trong tay không có bất kỳ phản ứng nào.
“Trò chơi đóng cửa, chắc là cái đồng vàng này hoàn toàn mất đi hiệu lực.” Nghiêm Thanh Văn đi tới nói.
“Giữ lại làm kỷ niệm!” Thẩm Mặc quay người, đi tới trước mặt Đàm Tiếu đang hôn mê, khom lưng bỏ đồng tiền vàng vào túi quần của anh.
Nghiêm Thanh Văn nhìn Đàm Tiếu, nói với Thẩm Mặc: “Yên tâm, chúng tôi từng bị vết thương nặng hơn cái này, sau khi ra khỏi mê cung năng lực tự lành của cơ thể rất mạnh chỉ là cần thời gian, mấy ngày nay mọi người cố gắng chăm sóc cậu ta.”
Thẩm Mặc hỏi anh: “Vết thương của Tô Mạn khôi phục thế nào?”
Nghiêm Thanh Văn hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Tô Mạn cách đó không xa, “… Không quá lạc quan, xương tay của em ấy gần như nát bét, cho dù dùng đạo cụ sợ rằng về sau cũng không dùng được roi da.”
Không chỉ không dùng được roi da, bàn tay phải kia chắc một khoảng thời gian dài không làm được gì.
“Còn sống là đủ rồi.” Nghiêm Thanh Văn thấp giọng than thở.
Vượt qua phó bản trò chơi rất khó, mười người đi vào, mười người đi ra, cái này đã đủ khiến bọn họ vui mừng.
“Tiếp theo, các người có tính toán gì không?” Nghiêm Thanh Văn hỏi.
Thẩm Mặc ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Bạch Ấu Vi.
Cô ngồi bên lề đường, không có xe lăn, thể hiện vài phần chật vật, lúc này đang đầy mất hứng nhìn anh chằm chằm.
Thẩm Mặc cười, “Tiếp theo… Tôi phải đi tìm cái xe lăn.”
…
Ngày đầu tiên ra khỏi nhà thú bông, đội ngũ hai bên ở cùng một chỗ nghỉ ngơi và hồi phục.
Bên Nghiêm Thanh Văn, đa số trên người đội viên đều mang tổn thương, cần nghỉ ngơi.
Phía Thẩm Mặc, Đàm Tiếu hôn mê bất tỉnh, Bạch Ấu Vi không có xe lăn nửa bước khó đi, đội ngũ cũng cần chỉnh đốn và sắp xếp.
Lửa trại ban đêm cháy hừng hực, màn trời đầy sao rực rỡ.
Bọn họ tụ tập bên cạnh đống lửa, rảnh rỗi nhàn hạ tán nói chuyện, nói về thu hoạch, cũng nói đến tổn thất.
“Nói phần thưởng sẽ rất phong phú, kết quả là cho một bông hoa tuyết nhỏ…” Lý Lý cầm bông hoa tuyết lạnh buốt trong tay, đọc lên công dụng của đạo cụ, “… Chỉ có hoa tuyết mới có thể mời vị khách mùa đông, khi hoa tuyết hòa tan vị khách rời khỏi. Vị khách mùa đông là cái gì? Có mạnh hơn quái vật răng đinh à?”
“Cũng được, không phải chúng ta còn có cá ăn, lượm hạt trân châu à?” Lữ Ngang cảm thán nói, “Hơn nữa, có thể nhặt về một mạng cũng là không tệ, còn mơ tưởng đến phần thưởng gì đó…”
Lý Lý cau mày nói: “Không giống nhau, chúng ta có thể đi ra ngoài khó khăn biết bao! Vết thương chân của anh, Tô Mạn bị thương tay, tôi và Chu Xu đều suýt chút nữa mất mạng! Nếu không phải vì có đạo cụ…”
“Lần này tiêu tốn đồ vật rất lớn.” Nghiêm Thanh Văn ngước mắt liếc nhìn phía Thẩm Mặc, “Nếu không phải vì đạo cụ, một vài người trong số chúng ta, khả năng đã chết từ lâu.”
Updated 449 Episodes