Nước mưa che mất toàn bộ tầng một, ngay trần nhà cũng ngập dưới nước.
Đứng ở tầng hai chỉ có thể nhìn thấy một bể nước hình chữ nhật ở cầu thang.
Nghiêm Thanh Văn cầm sợi dây ngồi xổm ở mép nước, những người khác đứng ở bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm mặt nước hình chữ nhật kia.
Thẩm Mặc đã đi xuống một phút, ngoại trừ nước hơi gợn sóng lăn tăn, mặt nước không có bất kỳ biến hóa nào.
Lòng Bạch Ấu Vi nóng như lửa đốt.
Muốn dây lại sợ quấy rầy anh hoạt động ở dưới nước. Nhưng không kéo dây chỉ dựa vào mặt nước tối om om, không thể nào phán đoán sự an nguy của anh.
Mắt cô không chớp nhìn chằm chằm mặt nước, môi dưới cắn chặt, mắt thường xuyên liếc về phía sợi dây thừng trong tay Nghiêm Thanh Văn, mong mỏi nó có chút động tĩnh.
Nhưng không có.
Không có gì xảy ra.
Như thể cảm giác được Bạch Ấu Vi vô cùng lo lắng, Nghiêm Thanh Văn quay đầu nhìn cô, nói: “Người bình thường có thể nín thở dưới nước khoảng 1 phút, nếu được huấn luyện đặc biệt thì tầm 3 phút.”
Ngụ ý là Thẩm Mặc chắc hẳn thuộc về loại người được huấn luyện.
Bạch Ấu Vi nghe xong không lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm mặt nước, trong lòng tự đếm thời gian.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô sống một ngày bằng một năm.
Khi đến 3 phút, cuối cùng cô không chờ được nữa, nói với Đàm Tiếu: “Cậu xuống xem đi.”
Đàm Tiếu nghe vậy, bắt đầu cởi giày cởi quần áo.
Nghiêm Thanh Văn mở miệng định khuyên can, anh cảm thấy chưa đến thời cơ, nếu dưới nước thật sự có nguy hiểm, đi xuống thêm một người chỉ làm tăng thêm hi sinh mà thôi.
Nhưng nghĩ tới nếu người dưới nước là Lữ Ngang hoặc Lý Lý, dù cho biết có nguy hiểm, anh cũng đi xuống.
Anh suy nghĩ một lúc, nói: “Để tôi kéo sợi dây trước, nếu như không có phản ứng, đi xuống cũng không trễ.”
Bạch Ấu Vi cau mày gật đầu.
Nghiêm Thanh Văn kéo sợi dây, một lần, hai lần, ba lần… đến lần thứ tư sợi dây vẫn kéo căng, không nhúc nhích.
“Chuyện gì xảy ra?” Bạch Ấu Vi sốt ruột hỏi anh.
Sắc mặt Nghiêm Thanh Văn khó nhìn lắc đầu, “Sợi dây bị kẹt bởi vật gì đó… Nếu sợi dây bị kẹt, cho dù anh ta kéo dây ở bên dưới, chúng ta cũng không có cảm giác.”
Sắc mặt Bạch Ấu Vi lập tức trắng bệch, biểu cảm lo sợ không yên, khiến người ta không đành lòng nhìn thêm.
Đàm Tiếu kinh ngạc kêu lên: “Vậy còn chờ gì nữa?! Mau buộc cho tôi sợi dây để tôi đi xuống xem!”
Tô Mạn vô cùng lo lắng đi qua đi lại vài vòng trong hành lang, cả người rất loạn, “… Không còn sợi dây nữa, trên người đại ca của cậu là sợi dây duy nhất của chúng ta!”
“Dùng ga giường được chứ?” Chu Xu đề nghị, “Lúc chúng tôi đóng phim đều diễn như thế, xé ga trải giường thành từng mảnh, sau đó buộc…”
Thầy Thừa vội vàng nói: “Được, được! Ga giường, vỏ chăn, rèm cửa sổ đều dùng được, nếu sợ không chắc chắn thì thắt nút mấy cái!”
Nghiêm Thanh Văn gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, ngay bây giờ đi lấy ga trải giường! Lấy tất cả ga trải giường, tháo rèm cửa sổ, tôi cũng xuống dưới.”
Đàm Tiếu và thầy Thừa, Phan Tiểu Tân đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói với Bạch Ấu Vi: “Vi Vi! Bà chị yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đưa anh Mặc quay về!”
Bạch Ấu Vi ngồi ở đầu cầu thang, không nói một lời, môi mím chặt, sắc mặt trắng bệch.
Ai cũng nhìn ra thời khắc này tâm trạng của cô tiếp cận tan vỡ.
Nghiêm Thanh Văn muốn an ủi cô vài câu nhưng có lòng mà bất lực. Lúc này thời gian đã xấp xỉ năm phút, cho dù là thợ lặn chuyên nghiệp, trong điều kiện không có bất kỳ công cụ hỗ trợ nào thì không thể nín thở dưới nước năm phút!
80, 90% Thẩm Mặc đã xảy ra chuyện!
Bèo nước gặp nhau, Nghiêm Thanh Văn khoan nói tới đau lòng hay buồn bã vì việc này, cùng lắm thì môi hở răng lạnh, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Lúc này vấn đề anh lo lắng hơn là nếu không thể xuống nước, làm cách nào tiễn bước vị khách mùa hè?!
Đầu kia, Đàm Tiếu và thầy Thừa ôm xuống một đống lớn ga giường vỏ chăn, mọi người luống cuống tay chân xé rách vải vóc thành mảnh dài, Tô Mạn và Chu Xu cũng giúp đỡ.
Mặt nước đột nhiên rào rào!
Sau năm phút, Thẩm Mặc bước ra khỏi mặt nước!
Updated 449 Episodes