“Tiếp theo, chúng ta chỉ cần tìm được vật phẩm vị khách mùa hè và mùa thu cần thì có thể thông quan.” Thẩm Mặc nói, “Có điều, nếu nơ con bướm của gấu cần chúng ta tự mình vẽ, tự mình khâu, sợ rằng kho báu ở vòng thứ hai không đơn giản.”
Nghiêm Thanh Văn gật đầu, “Tôi cũng nghĩ như vậy. Trước mắt chiếc thuyền kia phù hợp với đặc điểm của kho báu nhưng kho báu chưa hẳn là mấy thứ như vàng bạc châu báu.”
Thẩm Mặc suy tư một lúc, nói: “Ta còn thời gian, sau khi ta gặp vị khách mùa hè có lẽ sẽ có gợi ý.”
Nghiêm Thanh Văn đi lên cầu thang, “Tôi lên gọi bọn họ xuống.”
Thẩm Mặc gật đầu, cầm tay nắm của xe lăn đẩy Bạch Ấu Vi về phòng khách.
Bạch Ấu Vi tiện tay thả con thỏ về nơi nạp điện để tiếp tục sạc.
“Em nghĩ kho báu là cái gì?” Thẩm Mặc hỏi.
Bạch Ấu Vi nghiêng đầu, “Đồng dao đưa ra gợi ý rất ít, trước khi chúng ta trông thấy vị khách, mọi thứ đều có khả năng.”
Cô lại hỏi Thẩm Mặc: “Mọi người đã lật tung cả ngôi nhà, anh có thấy đồ vật gì đáng nghi không?”
Thẩm Mặc: “Nếu ám chỉ kho báu, chắc chỉ có con tàu Đàm Tiếu và Lý Lý tìm được.”
Bạch Ấu Vi nhăn mày.
Độ khó của trò chơi nên tăng lên mà không phải giảm dần. Nếu gấu bông ở vòng thứ nhất cần người chơi gia công thì làm sao đợt thứ hai đơn giản như vậy?
Cô quay đầu liếc nhìn quan giám sát ở xa xa.
Quả cầu thủy tinh hình như canh cánh trong lòng đối với hành vi cô khách sáo để gài bẫy nó nói hớ, hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, hướng dây cót nằm phía sau hộp âm nhạc về phía cô.
Bạch Ấu Vi lơ đễnh thu hồi ánh mắt.
Lúc này, đồng đội ở trên lầu lục tục đi xuống. Ngoại trừ Tô Mạn, cô ở lại gác xép chăm sóc cho Lý Lý.
Tám người ngồi túm tụm trong phòng khách, bàn bạc việc tiếp theo nên làm.
“Phần thứ hai của bài đồng dao là mùa hè mưa thật lớn, tối như mực không nhìn thấy kho báu giấu ở đâu.” Nghiêm Thanh Văn nhìn mọi người, “Mọi người có ý kiến gì thì cứ nói ra.”
Đàm Tiếu trông trái ngó phải, “Không phải kho báu là thuyền tôi và Lý Lý tìm ra à?”
Lữ Ngang tìm cái tăm ngậm trong miệng, giảm bớt cơn nghiện thuốc lá, nói không rõ ràng: “Khả năng là thuyền cao bao nhiêu?”
Nghiêm Thanh Văn suy tư một lúc, nói: “30%.”
Đàm Tiếu trợn tròn mắt, “30%?! Thấp vậy!”
Anh không tin, quay đầu tìm Bạch Ấu Vi: “Vi Vi! Anh ta nói chỉ có 30%!”
Bạch Ấu Vi miễn cưỡng liếc anh: “Nếu là tôi nói… Chỉ có 10%.”
Đàm Tiếu: “…”
Thẩm Mặc: “Dựa trên hiểu biết của chúng ta hiện nay đối với trò chơi thú bông, độ khó của trò chơi phải tăng lên, khả năng là thuyền thực sự không lớn. Bây giờ cách mùa hạ đến không đủ bốn tiếng, tôi cho rằng chúng ta có thể tìm thêm một lần nữa. Lần này không phải tìm kiếm kho báu mà là quan sát mỗi chi tiết nhỏ trong từng phòng của ngôi nhà, nhớ kỹ toàn bộ điểm đáng nghi. Sau khi vị khách mùa hè đến, chúng ta tổng hợp mọi đầu mối và tiến hành suy luận.”
Nghiêm Thanh Văn gật đầu, nói: “Trên lầu có một thư phòng và ba phòng ngủ, có thể sắp xếp bốn người đi tìm, tầng dưới sắp xếp ba người. Sau khi tìm hết ở khu vực mình phụ trách, hai bên trao đổi, mọi người hoán đổi vị trí tìm kiếm. Tô Mạn ở gác xép chăm sóc Lý Lý, cô ấy phụ trách tìm ở khu vực gác xép!”
Nói xong dừng lại hai giây, anh nhìn về phía Phan Tiểu Tân: “Mặt khác, ngoại trừ lục soát khu vực mình phụ trách, Tiểu Tân phải lục soát cả cầu thang và hành lang. Em ấy còn nhỏ, dễ dàng chú ý tới điểm chúng ta không chú ý, có được không?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Phan Tiểu Tân nghiêm túc gật đầu.
“Chia ra thêm một người.” Bạch Ấu Vi nói, “Cho đến giờ chúng ta chỉ tìm trong nhà. Mái hiên, bệ cửa sổ, nóc nhà chắc hẳn đều thuộc phạm vi của ngôi nhà này.”
Nghiêm Thanh Văn thoáng gật đầu, ánh mắt quét về phía những người khác.
Chọn người là một vấn đề.
Nếu bên ngoài nguy hiểm hơn bên trong, anh cảm thấy Thẩm Mặc là người được chọn tốt nhất, nhưng Bạch Ấu Vi chưa chắc sẽ đồng ý… Mặc dù quen biết không lâu, nhưng anh cũng nhìn ra Bạch Ấu Vi rất dính Thẩm Mặc.
Updated 449 Episodes