Một vòng lại một vòng —
Mỗi người được kim đồng hồ lựa chọn đều nhường quyền chọn đề cho Đàm Tiếu.
Bởi vì tri thức số học của Đàm Tiếu thiếu thốn đến mức đáng thương, hệ thống phải bảo đảm xác suất chính xác của người chọn, đành nhường bước giảm bớt độ khó của đề bài.
Phép nhân đã được thay thế, phép chia chỉ dám cân nhắc trong vòng hai con số.
36 câu hỏi lần lượt đi đến phần cuối, mọi người vẫn giữ nguyên trạng thái sung mãn, 60 trái tim sáng lấp lánh, vừa chỉnh tề vừa đẹp.
Đến mấy đề cuối cùng, cho dù không có con thỏ “Nhìn chằm chằm” đứng trước mặt người chơi, người chơi cũng tự động lựa chọn nhường quyền chọn đề.
Bởi vì bọn họ đã hiểu rõ, chỉ cần giữ nguyên hiện trạng có thể thông quan trò chơi!
…
Đề bài cuối cùng, đã kết thúc.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Ấu Vi gọi con thỏ nhung quay về, không nhanh không chậm sờ lỗ tai thỏ, giọng điệu tản mản và uyển chuyển:
“Quả thật đây không phải là một trò chơi trí tuệ, nó không khảo nghiệm tri thức mà là lòng người. Người nào nắm lòng người trong tay, người đó có thể trở thành là chúa tể trò chơi, người chơi chỉ có thể bị nắm mũi dẫn đi mà thôi. Có điều, thật là đáng tiếc…”
Cô nhìn quan giám sát, khóe môi vểnh lên, mang theo một chút đắc ý: “Lần này, người nắm quyền không phải mi, là ta.”. Ngôn Tình Trọng Sinh
Quan giám sát lặng im nhìn cô.
“Được rồi.” Bạch Ấu Vi hơi nheo mắt lại, khôi phục dáng vẻ lười biếng, “Tiến hành kết toán trò chơi đi! Còn những vòng xích kim loại này, bỏ đi! Nó bó trên người thực sự khó chịu.”
Vừa dứt lời, ghế kim loại mở khóa ken két, mọi người khôi phục sự tự do.
Từng người đi xuống khỏi ghế kim loại, vẻ mặt ngơ ngác không nhìn nổi, nhìn lẫn nhau, xác nhận bằng ánh mắt mình thực sự thoát khỏi hiểm cảnh.
Giọng ông lão áo choàng xám khàn khàn chúc mừng bọn họ: “Chúc mừng các vị thông quan trò chơi lần này.”
Tất cả mọi người có phần không xác định.
Vui mừng không? Dĩ nhiên là vui mừng, nhưng càng nhiều hơn là hoang mang không biết theo ai.
Có bao nhiêu trò chơi như thế này?
Trò chơi tiếp theo còn có vận may tốt như thế này không?
Ông lão áo choàng xám đứng giữa bàn quay không nhúc nhích, giọng điệu nhẹ nhàng trước sau như một: “Người chơi thông quan trò chơi lần này, tổng cộng hai mươi vị, mỗi người nhận được một tấm thẻ đề may mắn.”
Trong tay Bạch Ấu Vi lập tức xuất hiện một cái thẻ, kích thước bằng quân bài tú lơ khơ, không có hoa văn, nền đen viền đỏ.
[Thẻ đề may mắn: Có thể hỏi bất kỳ người chơi nào một lần, người được hỏi phải trả lời đúng câu hỏi. Nếu không, bị phạt 60 giây và không được tự do hành động. Lần thứ hai trả lời sai sẽ bị phạt 120 giây và lần thứ ba phạt 180 giây, sau đó sẽ tự giải trừ trói buộc.]
Bạch Ấu Vi tiện tay nhét vào trong túi, cảm thấy lại thêm một thứ gân gà.
Rõ ràng là đạo cụ có tính chất phòng ngự, hơn nữa chỉ được hỏi một câu, thật sự là gân gà quá mức!
Hoàn toàn không xứng đáng với cố gắng của cô nha ~
Cô ngẩng đầu nhìn quan giám sát, không nhịn được hỏi: “Người có điểm cao nhất không có phần thưởng thêm à? Tôi nhớ hình như còn có một cái túi gấm gì đó cơ mà?”
Tất cả mọi người ngẩn người, nhìn về phía quan giám sát.
“Túi gấm là duy nhất…” ông lão áo choàng xám chậm rãi nói, “Có điều, tại hạ sẽ tặng cho các người một phần thưởng tốt hơn.”
Nó giơ tay lên lộ ra một cánh tay quấn đầy băng vải trong ống tay áo.
Băng vải màu tro, cũ kỹ, ngón tay gầy guộc, như thể không phải quấn lấy một cánh tay mà là một bộ xương chôn vùi lâu ngày.
Nó xòe bàn tay, trong lòng bàn tay có một thứ màu vàng — là một đồng tiền vàng sáng bóng!
Kích thước bằng một đồng tiền tiền xu, màu vàng ròng, bên trên có khắc cái gì đó.
“Mỗi người chơi trong cuộc chơi này được đầy điểm, không có điểm số cao nhất, cho nên tại hạ nên tặng cho ai đây?” Mặt ông lão áo choàng xám mặt hướng về phía mọi người, lần lượt nhìn từng người, “Tặng cho anh à? … Hay cho anh? … Cô thì sao? … Còn anh nữa…”
Cuối cùng, nó dừng lại trước mặt Đàm Tiếu, khàn khàn nở nụ cười.
“Tặng cho anh đi, chàng trai trẻ. Bạn là người đặt câu hỏi nhiều nhất trong trò chơi lần này, dũng cảm và trí tuệ của bạn đủ để được nhận phần thưởng này.”
Updated 449 Episodes