Thẩm Mặc quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ, không nói gì.
Tiếp tục đi vào trong sương mù năm, sáu phút, dần dần cảm giác hoàn cảnh đang xảy ra biến đổi.
Mọi người đều biết, đây là dấu hiệu tiến vào mê cung, vì vậy đều im lặng.
Không khí càng ngày càng nặng nề, nóng bức.
Hơn nữa dưới chân…
Dưới chân bị lún xuống.
Cảm giác mềm này không phải kiểu mềm mềm giống như nước bùn trong trò chơi “Ếch quả bóng vàng”, mà là một kiểu… mềm nhũn khác khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Bạch Ấu Vi cũng nhận ra xe lăn tiến lên khá chậm, mặt đất không hề bằng phẳng, dinh dính mềm mềm, vô cùng quái dị.
Cô thậm chí ngửi thấy mùi… máu tanh nồng nặc.
Sau đó…
Sương mù tản đi.
Kiến trúc trong nội thành đập vào mắt khiến cho mọi người vô ý thức bịt miệng mũi, cố nhịn sự xúc động muốn nôn mửa…
— Thành phố bị nhiều cục thịt đo đỏ bao quanh, không nhận ra là gân hay màng, nói chung nó bao trùm tất cả. Đỉnh đầu trên bầu trời cũng bị phủ kín tạo cho họ cảm giác mình đang ở trong cơ thể một con quái vật. Mà con đường trước mặt giống như khí quản hay đường ruột trong cơ thể hoặc cái gì khác…
Sắc mặt Bạch Ấu Vi cực kỳ xấu xí.
Cõi lòng ngập tràn hưng phấn và chờ đợi khi xông vào mê cung không cánh mà bay!
Cô vốn định mang theo tâm trạng hưởng thụ trò chơi để đi vào, nhưng bây giờ cô không muốn ngây người ở đây một giây! Chỉ muốn đi ra ngoài!
“Ghê tởm!” Cô bịt mũi, rất không vui phun ra hai từ.
Thầy Thừa thử chạm vào bức tường bên cạnh, xúc cảm mềm mại mà hơi co dãn, cực kỳ giống bắp thịt sau khi bị lột lớp da. Bàn tay ông trùm lên thậm chí cảm giác được nhịp đập vang rền dưới lớp màng thịt. Như thể có máu chuyển động.
Thầy Thừa thì thào như có điều suy nghĩ: “Lần trước, mê cung khảo nghiệm chúng ta nhận thức về tâm tính, lẽ nào lần này nó muốn thử thách nhận thức của chúng ta về cơ thể?”
“Không thể nào.” Bạch Ấu Vi che miệng và mũi, phiền não nói, “Chúng ta tới Hàng Châu là quyết định tạm thời, hệ thống trò chơi đâu biết chúng ta sẽ đi mê cung nào.”
Nét mặt cô đau khổ, chật vật hít thở một lần, lại lập tức chán ghét nín thở, ấm ức và tức giận: “Nơi này thật ghê tởm.”
Đàm Tiếu nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, mờ mịt hỏi: “Chúng ta… Bị quái vật lớn nào đó ăn à?”
Thẩm Mặc lấy ra con dao găm, đi tới bức tường bám đầy thịt kia, giơ tay đâm một dao.
Tạo thành một vết thương, máu tươi rỉ ra.
Tay anh dính ít máu, đặt dưới mũi ngửi thử, chân mày nhíu lên: “Hình như mê cung này là sống.”
— chỉ có vật còn sống mới chảy máu.
Mọi người đứng tại chỗ, không lên tiếng một lúc. Chỉ nghĩ đến thứ mình đạp dưới chân là vật thể sống, họ không nhịn được hai chân ngứa ran.
Thẩm Mặc im lặng một lúc, nói với mọi người: “Ta cứ đi thử về phía trước xem.”
Bạch Ấu Vi một tay che miệng, một tay chỉ vào bé trai: “Bảo cậu bé lấy ra bản đồ, đi theo bản đồ.”
Lúc này mọi người mới nhớ tới, trước đây cậu bé nói mình có bản đồ trong mê cung.
Làm sao một người chưa từng vào mê cung vẽ ra mê cung bản đồ? — không phải là sao chép nguyên dạng công trình kiến trúc trong phạm vi nội thành ra chứ.
Bé trai mím môi đưa bản đồ cho Thẩm Mặc, nói nghiêm túc: “Vị trí hiện tại của chúng ta hẳn là ở đường Sơn Tây, nếu như không sai, càng đi về phía trước sẽ thấy một cây cầu vượt rất lớn.”
Thẩm Mặc đối chiếu bản đồ nhìn một lúc, ánh mắt cụp xuống, rơi vào trên mặt bé trai, “Em là người bản địa ở Hàng Châu à?”
“Vâng.” Bé trai gật đầu, “Tên em là Phan Tiểu Tân, là học sinh lớp năm trường tiểu học trung tâm Hàng Châu.”
“Mấy tuổi?”
” 11 tuổi.”
Thẩm Mặc khẽ gật đầu, trả bản đồ lại cho cậu, “Từ giờ trở đi, em phụ trách ghi lại con đường chúng ta từng đi qua.”
Đột nhiên được giao nhiệm vụ quan trọng, Phan Tiểu Tân ngẩn người, sau đó cuống quít cầm bản đồ, “… Vâng, vâng!”
Updated 449 Episodes