Đêm đã rất khuya.
Bốn phía chỉ có ánh đèn trắng nhợt nhạt, đám thú bông yên tĩnh, cùng với một cánh cửa không biết thông đến nơi nào.
Không ai cảm thấy thoải mái khi ở trong hoàn cảnh này quá lâu.
Thẩm Mặc đi tới hỏi Bạch Ấu Vi: “Em sao thế?”
Bạch Ấu Vi mím môi, giọng kiên trì: “Tôi không thoải mái, đẩy tôi quay về.”
“Vậy trở về thôi.” Thầy Thừa quan tâm sức khỏe của cô cũng nói, “Vi Vi đi theo chúng ta cả ngày, nên trở về lều nghỉ ngơi, nếu sợ có chỗ bỏ sót thì bảo Tiểu Đàm quay video hoặc chụp ảnh lại.”
Đàm Tiếu nghe được lời này, lấy di động từ túi quần, chụp ảnh bốn phía.
Khi anh ta chụp đến tấm kính hai bên cánh cửa, thần kinh thô xúc động một câu: “Ô oa, gương thật thần kỳ! Không chiếu tới tao ~ không chiếu tới tao ~”
Sắc mặt Bạch Ấu Vi lập tức khó coi, khẽ quát: “Cách thứ đó xa một chút!”
Đàm Tiếu ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô.
Đám học sinh với biểu cảm khác nhau cũng nhìn về phía Bạch Ấu Vi.
Loại cảm giác kỳ quái có phần mơ hồ, bởi vì Bạch Ấu Vi khác thường mà trở nên càng thêm rõ ràng……
Đàm Tiếu ngây người hai giây, thu hồi trò đùa nghịch ngợm, nhanh chóng chụp một lúc rồi trở về, chui rúc đằng sau Thẩm Mặc như là sợ chọc Bạch Ấu Vi bực bội.
Các học sinh khác cũng dùng di động vội vàng chụp mấy tấm, sau đó kết bạn quay về.
Không ai muốn ở lại đây lâu hơn.
Trên đường trở về, Bạch Ấu Vi luôn im lặng.
Thẩm Mặc hỏi cô: “Là vì gương à?”
Đầu tiên cô lắc đầu, một lát sau, không biết như thế nào lại gật gật đầu.
Thẩm Mặc thấp giọng nói: “Trước đây em nói, so với việc tìm được lối ra, điểm quan trọng nhất là tìm ra người, những con thú bông ban nãy có lẽ chính là “người” chúng ta muốn tìm. Bọn họ đi vào cánh cửa kia, sau đó biến thành thú bông —— nếu không tôi không cách nào giải thích tại sao có nhiều thú bông tụ tập quanh cánh cửa như thế.”
Bạch Ấu Vi cúi đầu suy tư, không nói một câu.
Âm lượng giọng Thẩm Mặc càng thấp, giống như tự lẩm bẩm: “Nếu cánh cửa không phải lối ra, như vậy lối ra nằm ở đâu?”
“Còn có một việc……” Bạch Ấu Vi nhắc nhở anh, “Chúng ta ở trong gương đi đâu.”
Ở trong một trò chơi không giải thích quy tắc, không có bất kỳ chi tiết là vô duyên vô cớ, thú bông trong gương khi thì có, khi thì không, chắc chắn có quy luật nhất định, không có khả năng chỉ là để hù dọa người chơi.
Bạch Ấu Vi cảm thấy chúng là một loại nhắc nhở, chỉ có giải mã tầng nhắc nhở này mới chân chính thông quan trò chơi.
Nhưng mà rốt cuộc chúng nhắc nhở cô điều gì?
Cô cần nghĩ lại……
Nghĩ lại……
……
Cái đêm này, mỗi người đều trằn trọc.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ấu Vi tỉnh rất sớm. Cô mở to mắt, làm tổ trong lều không nhúc nhích, bên ngoài lều có tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, còn có tiếng vang khi đồ dùng rửa mặt và chậu va chạm vào nhau.
Tiếng động ồn ào làm đại não dần dần thanh tỉnh.
Cô bò dậy, kéo khóa lều, thấy thầy Thừa đang nấu mì sợi cà chua ở bên ngoài.
Mỗi bát mì đều thả hai quả trứng ốp la, nước dùng đỏ rực làm nổi bật lòng trắng trứng, chọc đũa vào là lòng đỏ trứng màu vàng chảy ra, khuấy đều với nước dùng, trộn cùng mì khiến khẩu vị người ăn mở rộng.
Thầy Thừa đau lòng đồ ăn trong mê cung lãng phí không có người ăn nên nấu rất nhiều, bên này ăn không hết, thầy mang sang đưa cho nhóm học sinh của Đồ Đan.
Bánh ít đi bánh quy lại, các học sinh cũng đưa cho Thầy Thừa không ít đồ ăn, mở miệng gọi “Thầy Thừa” cực kỳ thân thiết.
Trần Huệ thấy Bạch Ấu Vi ngồi một mình cạnh cửa cái lều, ngẫm nghĩ một hồi, bên một bát mì đến, hỏi cô: “Chị có ăn không?”
Bạch Ấu Vi không nhìn cô bé, lười biếng nói: “Tôi chưa đánh răng.”
Trần Huệ nhìn theo ánh mắt cô về nơi xa, biết có lẽ cô đang đợi Thẩm Mặc, nói: “Anh trai chị đi múc nước, sẽ về rất nhanh.”
Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Trần Huệ thấy dáng vẻ cô hờ hững, xoay người chuẩn bị chạy lấy người, đi hai bước cô lại nhíu mày, cắn cắn môi, quay lại nói với Bạch Ấu Vi: “Chuyện ngày hôm qua, mong chị đừng hiểu lầm.”
Updated 449 Episodes