Chương 1-1: Bức Thư

Phố Castle thuộc thành phố Glasgow là một khu phố đậm chất cổ kính với những ngôi nhà hai tầng phủ đầy rêu xanh, ngoài ra còn có kiểu cửa sổ đã lỗi thời từ những năm tám mươi, và bất kỳ ai đã và đang sống trong khu phố đó ít nhiều đều biết đến một con bé mắt vàng sống tại một căn nhà cuối khu phố, với những trò mèo dị hợm của nó.Người ta đôi khi có thể thấy nó xuất hiện trong một trường tiểu học nhỏ hay một bệnh viện kém người qua lại, và khi đó, y như rằng sẽ có chuyện không lành xảy ra.

oOo

Một ngày mới bắt đầu, ánh nắng vàng soi lên cái biển số 13 cũ bằng sắt thô, chỉ có một chút óng ánh từ bề mặt kim loại sần sùi phản chiếu lại ánh sáng. Tôi mở cửa, hít ngụm không khí trong lành đầu tiên của buổi nắng hạ.

Tôi là Irenne Eilander, mười hai tuổi, mồ côi cha lẫn mẹ.

Nghe ông bà kể rằng tôi đã từng có đầy đủ cha mẹ như bao đứa trẻ khác, nhưng một vụ tai nạn đường thủy đã đưa họ đi khi tôi mới có hai tuổi- non nớt và yếu nhược, thậm chí còn chưa biết nói một từ ra hồn.  Tôi không nhớ rõ họ là ai, và ông bà tôi cũng bảo rằng không nên nhớ tới họ, vì một lý do nào đó mà nó cần được bưng bít cho đến khi tôi đủ lớn. Tôi đã từng nghĩ rằng cha mẹ tôi đã làm điều gì rất kinh khủng tới mức ông tôi phải từ mặt, ngay cả ông bà họ nội cũng không thấy tăm hơi.

Gia đình với nhau, thế nên đã đi là đi hết. Ông tôi cùng bà tôi ra đi theo tiếng gọi của tử thần vào năm 1989, bằng một cách khó tin mà đột tử trên chuyến xe tới Liverpool, để lại một mình tôi với căn nhà nhỏ và một người giám hộ gần kề: Laura. Vốn dĩ cô ấy là một cô gái trẻ sống ở đây từ lâu; cha mẹ cũng như tôi, không rõ tung tích. Cô thiết lập được một mối quan hệ dài lâu từ khi tôi chuyển đến Glasgow vào năm năm tuổi, tới bây giờ đã là bảy năm (thực ra tôi không thích con số này lắm).

Tôi  mở khóa cửa. Laura một lần nữa tiếp đón tôi trong trạng thái đu mình trên lan can cầu thang một cách ngái ngủ,  và như mọi khi, vẫn chuẩn bị bánh kếp cho cả hai người cùng ăn. Tôi nghĩ rằng không thề tìm được lỗi gì khả năng nấu ăn của cô ấy, vì vậy suốt hai năm qua cái bụng của tôi no hay đói chủ yếu đều dựa vào Laura. Hôm nay, một ngày chủ nhật mùa hè bình thường, cô lại gạ gẫm tôi đi tham gia mấy hoạt động nhàm chán của tụi con gái trong khu phố, bởi vì bao giờ tôi cũng tách biệt so với xã hội ?

Nhắc đến đây thì tôi lại thấy cay cay. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng đi tham dự  hoạt động kiểu đó là lúc tôi mười một tuổi, bắt đầu năm học đầu tiên ở một ngôi trường trong khu vực. Ở đó có một cái party cho học sinh mới, chủ trì là Hauer, một phú ông có tiếng, phụ huynh của Christa Hauer. Con bé đó vốn đã không ưa tôi từ lúc mới gặp mặt, nó cùng hội bạn thi nhau chỉ trỏ vào đôi mắt vàng cùng mái tóc đen dài ngắn bất thường của tôi. Sẽ không có gì nếu đôi mắt tôi vàng theo kiểu màu nâu sáng, nhưng không, mắt tôi vàng rực lên, tới mức mà người ta có cảm giác rằng đôi mắt đó sẽ phát sáng trong bóng tối giống như tụi mồn lèo nhà bà Cabba- người phụ nữ sống đầu con phố với căn nhà ngập tràn bắp cải và lông mèo. Tụi trẻ con hay trêu bà ấy là một phù thủy vì cái mũi khoằm  vĩ đại cùng làn da nổi đầy những nốt của bà. Mỗi lần như thế là bà Cabba lại cười phá lên như ai đó đã thọc lét bà vậy.

Quay lại cái party quái quỷ kia, không hiểu bằng cách nào mà toàn bộ những người tham gia cái sự kiện dở hơi đó đồng loạt gãy xương, mà gãy toàn xương sườn mới đau, chỉ trừ có mình tôi. Sau đó thì hay lắm, tôi bị liệt thẳng vào danh sách đen của Christa cùng đám người não tàn của nó, và giờ có mười đứa thì hết chín đứa bị tôi uýnh cho bể đầu trước khi nghỉ hè. Nhưng mà đỉa thì vẫn hoàn đỉa, tụi nó bám dai hơn cả người yêu cũ của Laura- một chàng thanh niên làm việc ở khu nhà máy gần Edinburgh, bạn thân thiết của một quán nhậu gần đây.

Việc hoàn thành bữa sáng và giúp đỡ Laura cũng đã xong, tôi leo lên xe cùng với cô ấy- một cái xe hoa cỏ đầy mình chạy thẳng đến thư viện Andersonian cổ kính. Thành phố Glasgow luôn ngập tràn trong niềm hoài cổ, người đi vào có cảm giác như đang ở những năm đầu của thế kỷ hai mươi, phủ kín bằng tông màu nâu với đủ loại sắc độ, trầm ấm và cổ điển, những nhà thờ đổ chuông réo rắt với bức tranh tường sống động.

Buổi sáng trong thư viện thực bình yên, tôi cầm quyển sách dày trở về trên một chuyến xe bus màu đỏ chói đặc trưng của nước Anh, cuối cùng dừng bước trước cửa căn nhà số mười ba đường Castle, nơi một lá thư đóng sáp được đặt trên thềm cửa. Tôi cúi xuống nhặt lá thư lên, mùi giấy da xộc thẳng vào mũi, giống như mùi giấy cũ và xăng xe, đều là những mùi lạ khiến tôi cảm thấy thích thú.

Đó là một lá thư không tem, phong bì màu be, niêm phong bằng con dấu sáp hình cái khiên chia làm bốn phần. Một phần cho con sư tử uy mãnh, một cho con rắn gian xảo, một cho con lửng và một cho con đại bàng. Tất cả đều quấn quanh mẫu tự H. Trên bì thư ghi một dòng chữ nắn nót màu xanh ngọc nhìn rất thích mắt, đề:

Gửi Irenne Eilander

Trước thềm cửa lầu một

Số 13 đường Castle

Thành phố Glasgow

Tôi bắt đầu hơi nghi ngại vì cái địa chỉ chính xác đến tận răng của lá thư này. Ừm... thực ra là khá sợ vì có khi tôi đã bị gắn camera theo dõi, nhưng mà đào đâu ra cái camera nhỏ đến mức  gắn được vào hốc cây hay dán trên ngọn cỏ mà không bị tôi phát hiện ? Ha, người viết ra bức thư này cũng bỏ ra không ít tâm tư đấy chứ ?

Tạm dẹp qua nỗi lo lắng ấy, tôi mở cửa vào nhà và thả mình trên chiếc sofa, cẩn thận tháo con dấu niêm phong ra rồi đánh liều đọc lá thư bên trong.

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)

Kính gửi cô Irenne Eilander.

Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Kính thư.

Phó hiệu trưởng.

McGonagall

Ừm...tôi đâu nhớ là mình có ứng tuyển vào ngôi trường nào nhỉ, rõ ràng tôi đã có một môi trường học tập ổn định rồi mà ? Lại còn cả phù thủy nữa ?!

Bức thư trên tay tôi bị giật đi một cách đột ngột. Ngước nhìn lên trên, là Laura. Cô ấy đang tức giận vì một điều gì đó, khiến cho tôi cũng hơi sợ một chút. Chẳng lẽ gã đó lại mon men đến ?

"Em đừng quan tâm đến nó làm gì" Cơ mặt của cô giãn ra và trở lại bình thường, nhét bức thư vào túi áo "Chị đã mua plov với pelmini, em sang giúp chị chuẩn bị nhé ?"