Chương 112: Ai cũng không thể rời

Hai mươi chín tháng ba, khách điếm lớn nhỏ toàn thành Vũ Xương đều kín mít
người giang hồ, đến trễ là không tìm được phòng trống, thậm chí phải ở
ngoài thành. Sáng sớm ba mươi tháng ba, khí lạnh đêm qua còn chưa tản đi hết, trước Hoàng Hạc lâu Vũ Xương cảnh tượng đã cực kỳ bận rộn. Trừ hơn hai chục môn phái có đệ tử bị hại trên đảo Vương Bàn Sơn ra, số tiêu
cục bang phái có quan hệ với Long Môn tiêu cục cũng đến từ sớm, dẫn đầu
trong đó đương nhiên là Thiếu Lâm tự. Ngoài ra còn có một số môn phái
chẳng ăn nhập gì tới cả hai bên. Vì thế khi Trương Tùng Khê và Trương
Thúy Sơn sóng vai đi đón phái Nga Mi, tâm tình vẫn luôn lo ngại của
Trương Thúy Sơn rốt cuộc thoáng yên tâm, thừa dịp mọi người không chú ý, hạ giọng nói với Trương Tùng Khê: “Tứ ca, Nga Mi đến, lục muội nói e
rằng chính xác.”

Trương Tùng Khê khẽ than: “Lời lục muội xưa nay khó mà tưởng tượng được nhưng lần nào cũng chính xác. Chỉ mong sau lần
này, giang hồ có thể yên tĩnh được mấy năm.”

Người tới quá đông, Hoàng Hạc lâu có lớn mấy, một tầng cũng khó mà chứa hết toàn bộ. Vì thế chưởng môn các phái đều tự dẫn đệ tử đắc lực của mình lên đại sảnh tầng bốn rộng nhất, những đệ tử khác bị dẫn xuống dưới nghỉ ngơi chờ đợi.

Đại sảnh lầu bốn sớm đã chuẩn bị ghế ngồi và trà bánh. Chỗ ngồi của khách
lúc này đã đầy bảy phần, tuy giữa các môn phái có chào hỏi trò chuyện
với nhau nhưng rõ ràng không tập trung, quan sát khắp nơi, mỗi phái đều
âm thầm tính toán.

Lúc này Võ Đang chư hiệp ra ra vào vào đón
khách, ngay cả đệ tử đời thứ ba được việc cũng không rảnh rỗi, bận rộn
việc vặt chào hỏi trong ngoài. Thành thử khi một số quần hùng giang hồ
nhìn thấy vị trí chỗ ngồi của phái Võ Đang gần như trống trơn lúc này có một nữ tử ngồi dựa vào cửa sổ đều lấy làm kỳ quái, không rõ Võ Đang xưa nay rặt nam tử khi nào lại có thêm nữ tử. Nữ tử này mặc váy xanh áo
trắng, tóc tơ chỉ búi bằng một cây trâm ngọc bích, giữa đại sảnh nhộn
nhịp, nàng ngồi trên ghế trải đệm mềm, dựa vào cửa sổ, vừa nhìn phong
cảnh trên sông xa xa ngoài cửa sổ, vừa ăn bánh mứt mơ. Mọi người tò mò
suy đoán song cũng chỉ thấy một bên hông nàng, nhất thời không thấy rõ
mặt mũi. Ngay lúc đó, có người thấy Ân Lê Đình đi đến trước mặt nữ tử,
bê một chén sứ trắng đưa cho nàng: “Tiểu Dao, bên dưới vừa làm xong canh đậu đỏ ngọt, thừa dịp nóng uống đi.” Nói rồi đóng cửa sổ lại một nửa
cho nàng “Sáng sớm dễ cảm lạnh, gió thổi thế này cẩn thận nhiễm lạnh.”

Lộ Dao cười hì hì cầm lấy canh ngọt ủ ấm tay, vừa uống vừa hào hứng nói
“Lục ca, quả thật nhìn cảnh sông này từ trên cao xuống mới là đẹp nhất.
Người ta nói tháng năm Giang thành hoa mai rụng [103], lục ca huynh xem
trên núi bên kia, hình như đúng là còn từng vạt hoa mai thật đó!”

Ân Lê Đình ôm lấy người nàng, cởi áo choàng xuống khoác lên người nàng
nói: “Nếu muội thích, chuyện hôm nay xong rồi chúng ta cùng đi ngắm, thế nào?”

Lộ Dao cao hứng đáp: “Hứa rồi đó nha! Thành Vũ Xương này
muội qua lại bao nhiêu lần rồi mà chưa xem rừng mai đâu!” Nói rồi lôi
kéo Ân Lê Đình, đợi chàng khom người xuống, kề tai chàng lải nhải gì đó. Đầu tiên mặt Ân Lê Đình ửng hồng, liền đó lại gật đầu.

Bên này
một số chưởng môn trưởng lão các phái thấy tình cảnh như thế, bất giác
nhớ tới cuộc hẹn Kim Lăng Thanh Lương sơn mấy năm trước, lập tức lờ mờ
đoán được thân phận nữ tử này nhưng không dám chắc chắn. Ỷ vào thân
phận, xem như chưa hề thấy. Còn một số đệ tử nhìn thấy tình cảnh bên đó, tiếng xì xầm bàn tán đua nhau nổi lên.

“Sao ta thấy cô nương đó quen mắt thế nhỉ?” Một môn hạ của Thần Quyền môn nói.

“Có phải cô nương dùng kế lừa Thành Côn trên Thanh Lương sơn năm đó không
nhỉ? Mấy năm không thấy nàng, không ngờ hôm nay lại gặp nàng ở đây.” Một người nữa nói.

Một đệ tử môn hạ của Ngũ Phượng Đao năm đó không đến Thanh Lương sơn lấy làm lạ: “Lừa gạt Thành Côn?”

“Hê, đại muội tử, cô không biết hả? Cô nương này hình như là truyền nhân đảo Đào Hoa ngoài Đông Hải, nếu nói mấy chuyện bí ẩn võ lâm, nàng biết
không ít đâu. Năm đó cũng là nàng dùng kế lừa Thành Côn lộ tẩy.”

“Đúng, chính là nàng, mấy năm nay chẳng gặp nàng trên giang hồ, nghe nói là gả cho Ân lục hiệp.”

“Sao ta nghe nói sau đó cô nương này xảy ra chuyện? Mấy năm nay cũng không
thấy nàng đi cùng Ân lục hiệp. Anh con cậu với nữ nhi nhà dì của anh vợ
ta có qua lại với đầu bếp Võ Đang, nghe nói mấy năm nay Ân lục hiệp chỉ
lẻ loi một mình, hơn nữa trong phòng còn thờ một bài vị, hình như là cô
nương này.” Một người trong bang Tam Giang không nhịn được xen mồm.

Đại hán Thần Quyền môn nọ mắng: “Bài vị? Mắt ngươi mù rồi chắc?! Bài vị là
cho người chết, ngươi không thấy cô nương kia khỏe mạnh sao?!”

“Nên ta mới hồ đồ nè! Rốt cuộc cô nương này có phải người trước kia không đây?”

“Chắc là phải nhỉ? Nhìn rất giống mà. Huống chi ngươi xem cách Ân lục hiệp
đối với nàng kìa, chậc chậc, anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường!…”

Người bang Tam Giang nói: “Ngươi hiểu cái gì! Nam nhân ấy mà, cho dù chết
rồi, qua mấy năm còn không đổi người mới? Huống hồ Ân lục hiệp tuấn tú
lễ độ, còn sầu không lấy được cô nương sao?”

Một người của Phần
Dương tiêu cục không nhịn được nói: “Ê ê, ta nghe nói hai năm trước,
Tịch lão trang chủ của An Tụ Trang ở Từ Châu cầu thân với Võ Đang thay
cho hòn ngọc minh châu trên tay ông, hỏi chính là Ân lục hiệp, kết quả
bị từ chối. Nói là Ân lục hiệp xưng mình đã có thê tử, đời này không tơ
tưởng khác. Theo ta thấy, hẳn là cô nương họ Lộ ban đầu kia.”

Cô nương Ngũ Phượng Đao nhìn hai người Lộ Dao, trong mắt đầy hâm mộ “Ta thấy, là cô nương ban đầu kia mới tốt.”

Bên cạnh có người cười: “Sư muội muội đừng nhìn chằm chằm người ta như thế, quay đầu nhìn đại sư huynh nhà muội mới là đúng đắn.”

Mấy người rống lên cười, cô nương nọ thoắt cái đỏ bừng mặt.

Lúc này đại sảnh người đến người đi, nói chuyện ầm ỹ, đoạn nói chuyện này
Lộ Dao không hề nghe thấy nhưng với thính lực của Ân Lê Đình thì nghe rõ mồn một, lòng chàng ấm áp, nắm tay Lộ Dao càng chặt. Ngay lúc này, hai
người đều nghe sau lưng có người cười: “Lục đệ, đệ nắm tay lục muội chặt như vậy, ngũ tẩu ta cũng ngượng mở miệng đòi người!” Chính là Ân Tố Tố
lại đây, ý cười đầy trong mắt.

“Ngũ tẩu…”

“Ngũ tẩu.”

Hai người đồng thời trả lời, vẻ mặt giọng điệu lại mỗi người một kiểu. Ân
Tố Tố thấy thế càng cười thành tiếng “Lục đệ, tẩu nói vài câu với lục
muội thôi, mượn nàng một chút có được không? Từ sáng sớm hôm qua tới giờ hai người các đệ không rời nhau ra, tẩu muốn tìm nàng nói một câu cũng
khó nữa. Với lại…” Nói rồi chỉ ngón tay vào lối cầu thang: “Ngũ ca đệ
đang tìm đệ có việc, kêu đệ qua đó một chuyến.”

Ân Lê Đình
nghiêng người nhìn Lộ Dao, lại thắt chặt áo choàng khoác trên người
nàng, “Tiểu Dao, huynh đi qua xem trước, canh này nhớ uống lúc còn nóng. Chỗ này đông người lộn xộn, muội cẩn thận đó.”

Lộ Dao chớp mắt cười: “Ân lục hiệp, thê tử huynh đâu phải đồ bỏ, trong tay áo có nhiều thứ dùng được lắm, đi mau đi, đi mau đi!”

Ân Tố Tố cười càng vui vẻ: “Lục đệ, đệ yên tâm đi, lát nữa nhất định ngũ
tẩu trả nàng cho đệ, một cộng tóc cũng không thiếu đâu.”

Ân Lê
Đình thấy Trương Thúy Sơn không ngừng ngoắc tay ra hiệu cho chàng lại,
thấy Lộ Dao và Ân Tố Tố đều có bộ dạng “Chuyện nữ nhân, người ngoài chớ
nghe”, khẽ nói: “Tầng trên cùng có giường mềm có thể nghỉ ngơi, bây giờ
lại yên tĩnh không có người, Tiểu Dao nếu muội và ngũ tẩu nói chuyện,
lên đó tốt lắm.”

Lộ Dao gật đầu: “Được, bọn muội lên đó nói
chuyện càng tốt, lục ca huynh cứ yên tâm đi.” Nói rồi đẩy Ân Lê Đình,
cười nói: “Mau đi đi.” Bấy giờ Ân Lê Đình mới đi tìm Trương Thúy Sơn.

Bên này Ân Tố Tố và Lộ Dao leo cầu thang lên lầu năm, không nhịn được cười
than thở: “Người ta nói ‘Nguyện Được Người Một Lòng, Bạc Đầu Không Chia
Cách’, theo tẩu thấy là Không Muốn Cách mới đúng đó.”

Lộ Dao sờ mũi, cười nói: “Phải là Không Thể Cách chứ.”

Ân Tố Tố trừng nàng, gõ ót nàng một cái, giễu: “Ha ha, lục muội muội đúng là không biết ngượng.”

Lộ Dao xòe tay, tỏ vẻ vô tội: “Muội có tí xấu hổ nào đều chia cho lục ca rồi, không cần muội nhọc lòng.”

Ân Tố Tố nghe xong không nhịn được cười to: “Chia rồi?! Lục muội, hai người các muội đúng là một đôi thú vị!”

Vẻ mặt Lộ Dao càng vô tội hơn “Phu thê mà, chia sẻ một chút mới bình thường.”

Ân Tố Tố thấy dáng vẻ nàng đương nhiên như thế, không nhịn được lại cười
lên, Lộ Dao cũng cười thành tiếng. Nửa ngày hai người mới ngừng lại, Ân
Tố Tố hơi nghiêm mặt nói: “Lục muội, quay lại chuyện chính, tẩu muốn nói với muội, hôm đó những gì muội nói với tẩu đều đúng. Giấy không gói
được lửa, tẩu đã cùng ngũ ca quay về Võ Đang thì không có lý nào trốn
tam bá cả đời được. Thay vì cõng cái mầm họa có thể sinh chuyện bất cứ
lúc nào, chẳng thà tìm lúc thích hợp nhất nói ra mọi việc.”

Lộ Dao nghe nàng nói, hơi giật mình “Ngũ tẩu, tẩu nói với tam ca…”

Ân Tố Tố khẽ gật đầu: “Hôm trước tẩu một mình đi tìm tam bá, nói hết với huynh ấy chuyện năm xưa rồi.”

Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, song Lộ Dao nhận ra nàng đã đấu tranh rất lâu,
tìm rất nhiều dũng khí mới đi tới bước này. Mà khi đó hai người sẽ rối
rắm nan giải cỡ nào. “Vậy tam ca huynh ấy… nói gì?”

Ân Tố Tố cúi đầu, giọng xa xăm: “Tam bá nói cái hẹn Vũ Xương Hoàng Hạc lâu sắp đến,
sau đó là đại thọ trăm tuổi của sư phụ, mọi ân oán đều để đó chờ sau lại giải quyết.”

Lộ Dao gật đầu. Phản ứng của Du Đại Nham như thế
quả thật nằm trong dự đoán của nàng. Không bị nằm liệt giường mười năm,
không có mối hận cả đời liệt giường tàn phế, Du Đại Nham hiện giờ không
phải người trong đầu chỉ có hai chữ báo thù nữa. Nhưng nếu nói buông bỏ
hoàn toàn thì không thể nào.

Ân Tố Tố chụp lấy tay Lộ Dao: “Lục muội, hôm nay tẩu muốn nhờ muội một chuyện.”

Lộ Dao có phần hoảng hồn trước vẻ mặt của Ân Tố Tố, “Ngũ tẩu… tẩu nói đi.”

Giọng Ân Tố Tố run run: “Sau lễ thọ trăm tuổi của sư phụ, chuyện này tất
nhiên có kết quả. Đến chừng đó, ngũ ca biết năm đó tam ca thân thiết với huynh ấy nhất bị thương có liên qua đến tẩu, tình phu thê này của chúng ta sợ rằng khó giữ. Khi ấy tẩu sợ không thể nào tiếp tục ở lại Võ Đang
nữa. Nhưng… nhưng tẩu không bỏ Vô Kỵ được. Tẩu muốn dẫn Vô Kỵ về Thiên
Ưng giáo, có điều với Vô Kỵ mà nói, Võ Đang là danh môn chính phái, các
vị thúc bá đều thương nó. Đối với tương lai, tiền đồ của nó, Võ Đang
chung quy vẫn tốt hơn Thiên Ưng giáo nhiều. Lục muội, lục muội, Võ Đang
từ trên xuống dưới đa phần là nam tử, may mà có muội… sau mồng chín
tháng tư năm nay, nếu tình vợ chồng giữa tẩu và ngũ ca không thể bảo
toàn, mai này, còn mong muội chiếu cố Vô Kỵ nhiều hơn…”

Lộ Dao bị nàng nói đến ngơ ngáo “Ngũ tẩu, tẩu… tẩu nghĩ nhiều quá rồi…”

Nói mới đến đó thì dưới lầu có âm thanh vọng lên: “Ngũ ca huynh đừng sốt
ruột, tẩu tẩu đang nói chuyện với Tiểu Dao trên lầu năm, không sao đâu.”

Lộ Dao và Ân Tố Tố đồng thời ngoảnh đầu nhìn, thấy Trương Thúy Sơn không
yên tâm từ dưới cầu thang lên nhìn một cái, thấy hai người đang ngồi yên lành trên giường mềm cạnh cửa sổ nói chuyện, bấy giờ mới hơi yên lòng,
nói với Ân Tố Tố: “Tố Tố, lúc này người tới người đi, không thiếu người
có thù oán với Thiên Ưng giáo, muội cẩn thận nhiều hơn, tốt nhất là đừng đi một mình.” Hóa ra chàng và Ân Lê Đình nói chuyện xong, quay đầu thì
không thấy Ân Tố Tố, nhất thời lo có người kiếm nàng gây chuyện nên gấp
gáp đi tìm nàng. Giờ thấy nàng không sao mới nhẹ nhõm, dặn dò đôi câu
lại vội vàng xuống lầu.

Nhìn Trương Thúy Sơn rời đi., Lộ Dao
đứng dậy vỗ vỗ vai Ân Tố Tố: “Ngũ tẩu, theo muội thấy, chuyện này sẽ ra
sao khó mà nói, tẩu cần gì buồn lo vô cớ? Không thể cách, e là không chỉ muội và lục ca đâu nhỉ?”

Ân Tố Tố nghe nàng nói thế nhất thời
không biết nên nói gì, vẻ mặt hết sức phức tạp nhìn hướng Trương Thúy
Sơn đi, hồi lâu không nói.

Lộ Dao bất lực lắc đầu, kéo Ân Tố Tố
dậy: “Năm đó muội từng nói với lục ca: duyên đến duyên đi không do
người, tình sâu hay cạn há thường tùy tâm? Ngũ tẩu, thay vì tẩu ở đây
nghĩ mấy chuyện chẳng biết có hay không này, không bằng đi xuống xem
sao. Người bên dưới bây giờ chắc là sắp tới đủ rồi, qua hôm nay, ngũ tẩu lại xem xét chuyện này, có lẽ lại có ý tưởng khác.”

Đại sảnh
lầu bốn, người lục tục đến được cũng kha khá. Đến khi Tống Viễn Kiều
cùng Du Liên Châu, Du Đại Nham ba đại đệ tử dắt tay nhau nghênh đón
người của Thiếu Lâm tự, đại sảnh vốn đang nhốn nháo thoắt cái yên ắng
lại. Không Văn, Không Tính, Không Trí ba tăng dẫn mười hai đại đệ tử
đồng thời đến nơi, hiển nhiên khiến các bang phái có mặt tại đây đều
ngẩn ra. Đã lâu lắm Thiếu Lâm không phô trương thế này rồi. Tứ đại thần
tăng trừ Không Kiến đã viên tịch, còn lại đến đủ hết. Thế là, chưởng môn các phái nối nhau lên ra mắt chào hỏi, nhất thời lại lộn xộn một trận.

Du Liên Châu tranh thủ thời gian kéo Trương Tùng Khê ra một góc vắng vẻ,
nhỏ giọng dặn dò: “Hôm nay Thiếu Lâm đến toàn người rắn tay. Đệ đi nói
với ngũ đệ và lục đệ, hai đệ muội đều có khúc mắc với Thiếu Lâm, lát nữa nếu có giao tranh, kêu hai đệ ấy chỉ cần bảo vệ ngũ muội và lục muội là được, không cần tham gia. Chuyện động thủ do huynh đệ chúng ta gánh vác được rồi.”

Trương Tùng Khê gật đầu, song lại cau mày nói nhỏ:
“Theo tiểu đệ thấy, nếu kế hoạch của lục muội hiệu quả, chẳng những hôm
nay, sau này một đoạn thời gian đều không cần đề phòng người của Thiếu
Lâm nữa. Chuyện bốn năm trước, quyết không thể có lần hai.”

Du
Đại Nham cũng ở bên cạnh, nghe lời Trương Tùng Khê, rùng mình, trong mắt thoáng hiện tia sáng, nửa ngày trầm giọng chậm rãi nói: “Tứ đệ nói
không sai, chuyện lục đệ bốn năm nay huynh đệ chúng ta đều chứng kiến,
chuyện như thế, thật sự không thể tái diễn.”

Lúc này khách mời
đều đủ, chủ khách ai nấy đều ngồi xuống, Tống Viễn Kiều ngồi ghế trưởng
bối bên chủ nhà, mở miệng nói trước: “Hôm nay chư vị giang hồ đồng đạo
nhận lời tới Hoàng Hạc lâu, Võ Đang ta vô cùng vinh hạnh. Tống mỗ ta
thay mặt Võ Đang đa tạ các vị trước.” Giọng nói không cao không to,
không hề đề khí nhưng cả sảnh đường rộng lớn cho tới hai tầng phía dưới
đều nghe rõ ràng, cứ như người nói chuyện đang đứng trước mặt. Tu vi như thế, nhất thời khiến tiếng nói chuyện rì rầm trong đại sảnh lập tức im
bặt. Tống Viễn Kiều dứt lời đứng dậy, chắp tay làm lễ với mọi người.
Thấy Tống Viễn Kiều hành lễ, Võ Đang chư hiệp đương nhiên đứng dậy làm
theo. Lúc này, Lộ Dao kéo Ân Tố Tố rón rén từ lầu năm theo cầu thang
phía sau lưng mọi người đi xuống. Ân Lê Đình nghe tiếng động sau lưng,
biết là nàng, mỉm cười thầm, thân hình hơi nhích che chắn cho nàng,
thoáng cái Lộ Dao đã lặng lẽ chuồn tới bên cạnh chàng.

Các môn phái trước mặt thấy Võ Đang thất hiệp đồng thời thi lễ, đều đứng lên đáp lại.

Ân Lê Đình nhường ghế của mình cho Lộ Dao, mình thì kéo một chiếc ghế kế
bên lại, khẽ cười hỏi: “Muội và ngũ tẩu nói chuyện nữ nhân xong rồi?”

Lộ Dao chớp mắt “Hiện tại xong rồi, đợi lát nữa không chừng lại có.”

Ân Lê Đình vén tóc nơi vành tai cho nàng, cười mà không nói.

Lúc này Tống Viễn Kiều cao giọng: “Chư vị bằng hữu hôm nay tới đây đều vì
chuyện Đồ Long đao. Vợ chồng ngũ đệ Trương Thúy Sơn của ta mười năm
trước mất tích trên đảo Vương Bàn Sơn cùng Tạ Tốn, cũng không biết cùng
mất tích còn có Đồ Long đao. Bây giờ vợ chồng ngũ đệ ta may mắn bình an
quay về, mà ác tặc Tạ Tốn năm xưa đã mất mạng, Đồ Long đao này đi về nơi nào, Võ Đang nhất định nói rõ ràng với chư vị. Nhưng mười năm nay, chỉ
ba chữ Đồ Long đao đã khiến rất nhiều người trên giang hồ mất mạng, Võ
Đang không dám sơ ý nên mới mời chư vị tới Hoàng Hạc lâu này tụ hội.”

Bỗng lúc này, chợt nghe phía Thiếu Lâm có người cao giọng niệm Phật: “A Di
Đà Phật! Tống đại hiệp có lòng như thế lão nạp thật sự bội phục. Chuyện
Đồ Long đao năm đó, trên giang hồ có rất nhiều người mất mạng vì thế. Võ Đang cẩn thận như thế, là hợp tình hợp lý. Chỉ là, Tống đại hiệp, cần
giải thích không phải chỉ có một chuyện này nhỉ? Hôm nay trừ các môn
phái tụ hội vì đảo Vương Bàn Sơn ra, các tiêu cục khá tiếng tăm ở Trung
Nguyên cũng được mời tới là vì thảm án hơn bảy mươi mạng người của Long
Môn tiêu cục mười năm về trước. Trương ngũ hiệp, đêm đó có đệ tử Thiếu
Lâm ta tận mắt chứng kiến kẻ sát nhân là ngũ hiệp, chuyện này không biết Trương ngũ hiệp giải thích thế nào?”

Trương Thúy Sơn đi tới bên cạnh Tống Viễn Kiều, cao giọng: “Không Văn đại sư, vì chuyện này, Thiếu Lâm và Võ Đang đã tranh luận nhiều lần. Vãn bối cả đời chịu ân sư dạy
dỗ, tuy ngu dốt nhưng chưa từng dám dối trá. Long Môn tiêu cục và đệ tử
Thiếu Lâm trước sau bảy mươi bảy mạng người, tuyệt đối không phải vãn
bối đả thương. Còn như là ai đoạt tính mạng của bảy mươi bảy người này,
vốn vãn bối cũng biết nhưng không muốn nói rõ, mong đại sư thứ lỗi.
Trương Thúy Sơn đời này chưa từng làm việc nào tổn hại sư môn Võ Đang,
càng chưa hề lạm sát một người tốt nào!”

Nói năng đĩnh đạc,
trung khí sung mãn lưu loát, không giống đang nói dối. Trong tiếng xì
xầm bàn tán của quần hùng có mặt, tổng tiêu đầu Yến Vân tiêu cục Cung
Cửu Giai đứng dậy: “Trương ngũ hiệp, hôm nay các hạ một mực khẳng định
chuyện Long Môn tiêu cục hoàn toàn không phải do các hạ làm. Nhưng hôm
đó sư huynh Viên Nghiệp của ta chính mắt nhìn thấy các hạ dùng độc châm
giết chết đệ tử Tuệ Phong của Thiếu Lâm, còn bắn mù mắt phải của ba đệ
tử Thiếu Lâm khác, món nợ này chẳng lẽ các hạ muốn chối cãi ư?!” Y vốn
là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm như Đô Đại Cẩm, tình cảm khá tốt, lại là
sư đệ của Viên Nghiệp, thế nên không nhịn được mà ra mặt.

Trương Thúy Sơn đáp: “Đệ tử Võ Đang ta hành tẩu giang hồ đều dùng cương phiêu, tụ tiễn những loại ám khí lớn, có ai thấy người nào dùng kim châm ngân
châm làm ám khí chưa? Đừng nói là có tẩm độc?”

Lời này vừa dứt
những người có mặt đều không thể không tin. Võ Đang thất hiệp xưa nay ra tay quang minh lỗi lạc, ngồi ngay đi thẳng, tất cả đều biết. Nếu nói
dùng độc châm hại người, quả thật mọi người khó mà tin được. Viên Tâm,
người duy nhất có mặt ở hiện trường ngày ấy giận dữ: “Trương Thúy Sơn,
hôm đó ngươi ra tay hại người chính mắt ta nhìn thấy, sao cho phép ngươi ngụy biện? Không phải ngươi thì là ai?”

Trương Thúy Sơn nói: “Quý phái có người bị thương liền đến Võ Đang yêu cầu nói ra ai làm, trên đời nào có đạo lý này chứ?”

Viên Tâm không giỏi miệng lưỡi bằng Trương Thúy Sơn, nhất thời không cãi lại được. Ngay lúc này, Trương Tùng Khê bước lên một bước “Tính mạng mọi
người trong Long Môn tiêu cục có phải do ngũ đệ ta làm hay không, bây
giờ cũng khó mà cãi ra kết quả. Nhưng hôm nay Võ Đang ta lại muốn hỏi
thử, tam sư huynh Du Đại Nham của tệ phái bị thương là do ai làm? Đại
Lực Kim Cang Chỉ này, là công phu Thiếu Lâm tự phải không?” Nói rồi móc
từ trong tay áo ra một đĩnh vàng, giơ cao lên trước mặt mọi người. Mọi
người nhìn rõ ràng, trên đĩnh vàng đó có một dấu tay, trừ Đại Lực Kim
Cang Chỉ của Thiếu Lâm ra tuyệt đối không có công phu nào khác nắn ra
được như thế. Vật chứng sống sờ sờ này vừa đưa ra, quả thật đanh thép
hơn Thiếu Lâm nói suông không bằng cớ nhiều.

“A Di Đà Phật.”
Không Trí niệm Phật “Chuyện này tệ phái đã tra xét từ trên xuống dưới
tự. Đại Lực Kim Cang Chỉ này trừ ba vị trưởng lão tiền bối ra thật sự
không người nào biết nữa. Nhưng ba vị trưởng lão đã không rời Thiếu Lâm
ba bốn chục năm nay rồi, sao đả thương Du tam hiệp được? Huống hồ…”
Không Trí thoáng ngưng lại “Du tam hiệp cát nhân thiên tướng, đã chữa
lành rồi, không bằng Long Môn tiêu cục từ trên xuống dưới hơn bảy mươi
người không còn sống sót.”

Mạc Thanh Cốc nổi giận: “Đại sư nói
không sai, tam ca ta được chữa lành là vì huynh ấy cát nhân thiên tướng. Nhưng nói như đại sư, Thiếu Lâm tự đả thương người uổng công sao?”

Hắn vừa dứt lời, Du Liên Châu bên cạnh cao giọng nói: “Đại sư, ngài không
nhắc tới tam đệ ta lành lặn thì tốt, bây giờ đã nhắc tới, vãn bối muốn
hỏi Thiếu Lâm tự một chuyện.”

“Mời Du nhị hiệp hỏi.” Không Văn nói.

“Thương thế của tam đệ tại hạ là do lục đệ muội chữa lành. Mà bốn năm trước, tụ hội Kim Lăng Thanh Lương sơn, trước mặt mọi người, lục đệ muội từng
vạch trần tăng nhân Viên Chân của quý phái cấu kết Nhữ Dương Vương phủ, ý đồ châm ngòi các môn phái giang hồ tự tàn sát lẫn nhau. Chuyện này
không giả chứ?”

Chuyện này gần như hầu hết người có mặt ở đây
đều đích thân trải nghiệm, đến bây giờ tình hình chuyển biến bất ngờ hôm đó hãy còn rành rành trước mắt, giờ nghe Du Liên Châu gọi Lộ Dao là lục đệ muội, ánh mắt mọi người dồn cả lên người Ân Lê Đình. Du Liên Châu
nhắc tới chuyện này, Thiếu Lâm thật không cách nào phủ nhận được. Không
Văn nói: “A Di Đà Phật! Du nhị hiệp nói không sai. Thiếu Lâm tự nảy ra
đệ tử phản nghịch như thế, thật là tội lỗi. Chuyện này bần tăng đã thông báo toàn tự, Viên Chân không phải đệ tử Thiếu Lâm ta nữa. Sau này nếu
có chuyện tương tự như vậy, Thiếu Lâm nhất định nghiêm trị không tha.”

“Đại sư, ngài một câu thông báo toàn tự, nghiêm trị không tha là có thể cho
qua sự việc ư?” Mặt Ân Lê Đình sầm xuống, thong thả bước ra nhìn thẳng
Không Văn: “Bốn năm trước, Viên Chân bị sư huynh đệ chúng ta đánh trọng
thương nhưng lại nín thở giả chết. Sau tụ hội Thanh Lương sơn, lão bị
quý phái đem đi. Nhưng quý phái canh chừng bất cẩn, để ác tặc kia trốn
thoát. Đại sư, chuyện này cũng không giả chứ hả?”

Ân Lê Đình làm ba người Không Văn, Không Trí, Không Tính đều giật mình. Xác Viên Chân
biến mất, bọn họ đương nhiên biết rõ. Võ Đang vẫn chưa từng lên Thiếu
Lâm đòi nợ là vì Tô Tiếu. Nhưng bây giờ Ân Lê Đình nói ra khiến ba người kinh ngạc không thôi. Chỉ nghe Ân Lê Đình trầm giọng nói: “Nội tử vốn
là đại phu, chưa từng dính đến giang hồ. Năm đó vì giang hồ có thể bình
an, không cần chôn vùi tính mạng vô tội, mới xuất hiện vạch trần chuyện
này. Không ngờ lại suýt mang họa sát thân! Viên Chân giả chết, lại vì
quý phái bất cẩn mà trốn ra, sau đó đánh trọng thương nội tử, làm vợ
chồng ta… suýt thì âm dương… âm dương đôi ngả.” Chàng nhớ lại bốn năm
trước Lộ Dao chịu tội trong trúc cốc, tâm tình tuyệt vọng khi ấy tưởng
như mới ngày hôm qua, nhung nhớ vô vọng đè nén bốn năm, thật sự không
nhịn được vành mắt đỏ hoe, giọng mơ hồ nghẹn ngào “Nếu không có cao nhân giúp đỡ… Tiểu Dao đã… đại sư, bốn năm nay vợ chồng ta sống chết không
rõ, giày vò khổ sở trong đó phải tìm ai đòi đây?”

Quần hùng
giang hồ thấy Ân Lê Đình nói đến đây lộ ra đau thương đều im bặt. Mấy
năm nay thanh danh Võ Đang Ân lục hiệp càng lúc càng lớn, cũng không ít
lời đồn đãi đã thành thân nhưng không thấy thê tử bên cạnh. Không ngờ
hai người lại bị chia cắt như thế, càng không biết Thiếu Lâm và Võ Đang
còn có vướng mắc thế này.

Bên này, Ân Lê Đình bỗng cảm thấy tay
phải mình chợt ấm, mùi dược thảo thơm quen thuộc thoảng qua mũi, là Lộ
Dao lặng lẽ đi lên, nhẹ nhàng nắm tay chàng, đang nhìn chàng cười dịu
dàng tươi tắn, tràn đầy an ủi. Trong nháy mắt, tâm trạng u ám vì nhớ lại bốn năm tương tư tuyệt vọng của Ân Lê Đình được ý cười trong trẻo như
ngày xuân của Lộ Dao xua đi. Lộ Dao nhón chân, kề tai chàng gọi rất khẽ: “Lục ca.”

Chỉ hai chữ “lục ca”, ý vị trong đó đủ đầy.

Màn này trong mắt quần hùng giang hồ lại có một hồi ý vị khác: mắt thấy một đôi người ngọc thân mật nồng nàn như thế, chỉ vì ngày xưa Lộ Dao vạch
trần Viên Chân mà suýt nữa âm dương đôi ngả, còn chia lìa bốn năm không
biết sống chết, món nợ này, không nghi ngờ gì phải tính lên đầu Thiếu
Lâm tự.

Quả nhiên, Thiếu Lâm tam tăng sắc mặt biến hóa không
chừng. Lộ Dao cầm tay Ân Lê Đình, đứng cạnh chàng, ngước mắt nhìn kỹ chủ nhân Thiếu Lâm tự một lượt, ánh mắt sáng quắc, mỉm cười nói: “Chư vị
đại sư lâu quá không gặp. Hôm nay quý tự đã tính giải quyết chút chuyện
cũ rích ngày xưa cho rõ ràng, Lộ Dao cũng đem nợ cũ mấy năm này ra tính
tỉ mỉ với quý tự.”

Chapter
1 Chương 1: Tiết tử
2 Chương 2: Tuổi trẻ mơ hồ
3 Chương 3: Tay vàng xem bệnh cũ
4 Chương 4: Tùng trúc giấu tiếng nói cười
5 Chương 5: Lương y lòng cha mẹ
6 Chương 6: Tuổi trẻ lông bông
7 Chương 7: Chuyện cũ đã nhiều năm
8 Chương 8: Màu hoa sẫm như máu
9 Chương 9: Tin nhận hàng năm
10 Chương 10: Ý gửi xa ngàn dặm
11 Chương 11: Sinh tử mong manh
12 Chương 12: Tứ quân tảo quy kỳ [9]
13 Chương 13: Ngân hà rực rỡ
14 Chương 14: Mai nở lạnh vậy [10]
15 Chương 15: Ngọc sáng trong đêm
16 Chương 16: Hơi ấm trong đầm băng
17 Chương 17: Thư của thu nhiên
18 Chương 18: Ánh trăng chảy qua cành cúc
19 Chương 19: Một ngày đêm không ngủ
20 Chương 20: Giấy ngọc thử tay nghề
21 Chương 21: Khách không mời mà đến
22 Chương 22: Trong trẻo [12] như bóng nước
23 Chương 23: Từng thề cứu muôn dân
24 Chương 24: Ly hợp tổng quan tình [16]
25 Chương 25: Hoa sen dệt gấm vóc
26 Chương 26: Phượng hoàng nhà ai bơi
27 Chương 27: Một mình đi ngàn dặm
28 Chương 28: Phiên ngoại 1: Núi xanh cười say cùng ai – Trương tùng khê
29 Chương 29: Chốn đâu gặp cố nhân
30 Chương 30: Vội vã đường hồng trần
31 Chương 31: Hạnh lâm [31] xuân còn sớm
32 Chương 32: Dương hoa lạc tạ kiều
33 Chương 33: Kiếp phù sinh được bao lần
34 Chương 34: Một mình nhớ thanh phong
35 Chương 35: Tìm người nơi đâu
36 Chương 36: Quay đầu lại thư thái
37 Chương 37: Rèm cửa sáng ánh trăng
38 Chương 38: Duy chỉ sinh tử khổ
39 Chương 39: Kiếm động song ảnh vi
40 Chương 40: Mạc đạo tình tương như
41 Chương 41: Ai người kết tóc xanh
42 Chương 42: Xuân cố hương còn dài
43 Chương 43: Chưa sợ trăng canh ba
44 Chương 44: Đào hoa lầm lẫn mấy phần
45 Chương 45: Nhân duyên tự thành thuyết
46 Chương 46: Lẽ trời bằng nhân quả
47 Chương 47: Chớ phí hoài năm tháng thanh xuân
48 Chương 48: Gió nhẹ dẫm trên sen
49 Chương 49: Đêm khuya lại chấn kinh
50 Chương 50: Mây thẳm phân vạn lá
51 Chương 51: Lướt bóng lặng ngàn âm
52 Chương 52: Sông núi biết bao xa
53 Chương 53: Thị phi hà tất luận bàn
54 Chương 54: Hiểu lòng há phải nói ra
55 Chương 55: Chuyện xưa há đã yên
56 Chương 56: Sớm mai có còn chăng
57 Chương 57: Không chịu buông xuôi
58 Chương 58: Can qua há dừng được
59 Chương 59: Nguyên nhân chất chồng
60 Chương 60: Dần dần phủ hoành đường [58]
61 Chương 61: Quá khứ thành nỗi đau
62 Chương 62: Năm năm tháng tháng trôi
63 Chương 63: Thanh xuân hát cùng ai
64 Chương 64: Sao tiêu bệnh trầm kha
65 Chương 65: Quá khứ mộng cao đường [64]
66 Chương 66: Chim xanh không bay lẻ
67 Chương 67: Không riêng người ấy về
68 Chương 68: Không chỉ là bạn cũ
69 Chương 69: Ai như tháp lâm bình [73]
70 Chương 70: Mộng hoa lê vừa độ
71 Chương 71: Nơi nào hát dở dang
72 Chương 72: Tình mất đi nơi đâu
73 Chương 73
74 Chương 74: Đôi lời dỗ say chàng
75 Chương 75: Lúc mưa gió tụ tan
76 Chương 76: Nguyên nhân nào ai biết
77 Chương 77: Nguyên nhân nào ai biết
78 Chương 78: Ai chứng minh thật giả
79 Chương 79: Muôn đời không đoái thân
80 Chương 80: Đừng như mây dễ tan
81 Chương 81: Đỡ nhau cười mỉm đến
82 Chương 82: Lại chờ trăng tròn nữa
83 Chương 83: Đỏ mặt chịu sắc thu
84 Chương 84: Hoa mới trên đường cũ
85 Chương 85: Chiết liễu xuân còn ở
86 Chương 86: Nơi nào lay tỉnh mộng
87 Chương 87: Phương nam truyền thư gấp
88 Chương 88: Kỳ thư giấu trong tuyết
89 Chương 89: Tam tiêu loạn âm dương
90 Chương 90: Sao để sen thu sầu
91 Chương 91: Tóc xanh không phụ chàng
92 Chương 92: Chăn hồng không màu sắc
93 Chương 93: Âm thanh chim quyên khóc
94 Chương 94: Lời hứa nặng ngàn vàng
95 Chương 95: Đừng lỡ cũng đừng quên
96 Chương 96: Phiên ngoại 2: Nước chảy trăng đi không tiếng thanh
97 Chương 97: Tình khách đường kim cổ
98 Chương 98: Mộng thu trường đình nhỏ
99 Chương 99: Trôi nổi mười năm cũng quay về
100 Chương 100: Sắc cỏ theo ngày tháng
101 Chương 101: Sao không định quay về
102 Chương 102: Tình ngăn trở ngày về
103 Chương 103: Sợ rằng đang trong mộng
104 Chương 104: Nước chảy theo xuân đi
105 Chương 105: Mây bay cùng với ai
106 Chương 106: Thư từ gửi tin mới
107 Chương 107: Trúc biếc hòa âm thanh
108 Chương 108: Hôm nay thị phi cũ
109 Chương 109: Trăng sáng đẹp cung dao
110 Chương 110: Sương thơm nhuộm gió xuân
111 Chương 111: Thoát trói buộc trần gian
112 Chương 112: Ai cũng không thể rời
113 Chương 113: Sẽ được tình chống đỡ
114 Chương 114: Gió đông nơi nào đẹp
115 Chương 115: Gió lướt qua đáy chung
116 Chương 116: Ngày nắng giục hoa ấm
117 Chương 117: Chút rối bời vắt ngang
118 Chương 118: Đông đi hãy còn xuân
119 Chương 119: Ai dứt chân đi gọi chàng về
120 Chương 120: Không cần đuổi thì giờ
121 Chương 121: Lòng này sáng như tuyết
122 Chương 122: Đời mấy lần tỉnh táo
123 Chương 123: Kết thúc
124 Chương 124: (phần cố hương) – Tiết tử
125 Chương 125: Phiên ngoại 3: Gió xuân nước chảy hao niên thiếu
126 Chương 126: Phiên ngoại 4: Trên đường hoa nở chậm rãi về
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Tiết tử
2
Chương 2: Tuổi trẻ mơ hồ
3
Chương 3: Tay vàng xem bệnh cũ
4
Chương 4: Tùng trúc giấu tiếng nói cười
5
Chương 5: Lương y lòng cha mẹ
6
Chương 6: Tuổi trẻ lông bông
7
Chương 7: Chuyện cũ đã nhiều năm
8
Chương 8: Màu hoa sẫm như máu
9
Chương 9: Tin nhận hàng năm
10
Chương 10: Ý gửi xa ngàn dặm
11
Chương 11: Sinh tử mong manh
12
Chương 12: Tứ quân tảo quy kỳ [9]
13
Chương 13: Ngân hà rực rỡ
14
Chương 14: Mai nở lạnh vậy [10]
15
Chương 15: Ngọc sáng trong đêm
16
Chương 16: Hơi ấm trong đầm băng
17
Chương 17: Thư của thu nhiên
18
Chương 18: Ánh trăng chảy qua cành cúc
19
Chương 19: Một ngày đêm không ngủ
20
Chương 20: Giấy ngọc thử tay nghề
21
Chương 21: Khách không mời mà đến
22
Chương 22: Trong trẻo [12] như bóng nước
23
Chương 23: Từng thề cứu muôn dân
24
Chương 24: Ly hợp tổng quan tình [16]
25
Chương 25: Hoa sen dệt gấm vóc
26
Chương 26: Phượng hoàng nhà ai bơi
27
Chương 27: Một mình đi ngàn dặm
28
Chương 28: Phiên ngoại 1: Núi xanh cười say cùng ai – Trương tùng khê
29
Chương 29: Chốn đâu gặp cố nhân
30
Chương 30: Vội vã đường hồng trần
31
Chương 31: Hạnh lâm [31] xuân còn sớm
32
Chương 32: Dương hoa lạc tạ kiều
33
Chương 33: Kiếp phù sinh được bao lần
34
Chương 34: Một mình nhớ thanh phong
35
Chương 35: Tìm người nơi đâu
36
Chương 36: Quay đầu lại thư thái
37
Chương 37: Rèm cửa sáng ánh trăng
38
Chương 38: Duy chỉ sinh tử khổ
39
Chương 39: Kiếm động song ảnh vi
40
Chương 40: Mạc đạo tình tương như
41
Chương 41: Ai người kết tóc xanh
42
Chương 42: Xuân cố hương còn dài
43
Chương 43: Chưa sợ trăng canh ba
44
Chương 44: Đào hoa lầm lẫn mấy phần
45
Chương 45: Nhân duyên tự thành thuyết
46
Chương 46: Lẽ trời bằng nhân quả
47
Chương 47: Chớ phí hoài năm tháng thanh xuân
48
Chương 48: Gió nhẹ dẫm trên sen
49
Chương 49: Đêm khuya lại chấn kinh
50
Chương 50: Mây thẳm phân vạn lá
51
Chương 51: Lướt bóng lặng ngàn âm
52
Chương 52: Sông núi biết bao xa
53
Chương 53: Thị phi hà tất luận bàn
54
Chương 54: Hiểu lòng há phải nói ra
55
Chương 55: Chuyện xưa há đã yên
56
Chương 56: Sớm mai có còn chăng
57
Chương 57: Không chịu buông xuôi
58
Chương 58: Can qua há dừng được
59
Chương 59: Nguyên nhân chất chồng
60
Chương 60: Dần dần phủ hoành đường [58]
61
Chương 61: Quá khứ thành nỗi đau
62
Chương 62: Năm năm tháng tháng trôi
63
Chương 63: Thanh xuân hát cùng ai
64
Chương 64: Sao tiêu bệnh trầm kha
65
Chương 65: Quá khứ mộng cao đường [64]
66
Chương 66: Chim xanh không bay lẻ
67
Chương 67: Không riêng người ấy về
68
Chương 68: Không chỉ là bạn cũ
69
Chương 69: Ai như tháp lâm bình [73]
70
Chương 70: Mộng hoa lê vừa độ
71
Chương 71: Nơi nào hát dở dang
72
Chương 72: Tình mất đi nơi đâu
73
Chương 73
74
Chương 74: Đôi lời dỗ say chàng
75
Chương 75: Lúc mưa gió tụ tan
76
Chương 76: Nguyên nhân nào ai biết
77
Chương 77: Nguyên nhân nào ai biết
78
Chương 78: Ai chứng minh thật giả
79
Chương 79: Muôn đời không đoái thân
80
Chương 80: Đừng như mây dễ tan
81
Chương 81: Đỡ nhau cười mỉm đến
82
Chương 82: Lại chờ trăng tròn nữa
83
Chương 83: Đỏ mặt chịu sắc thu
84
Chương 84: Hoa mới trên đường cũ
85
Chương 85: Chiết liễu xuân còn ở
86
Chương 86: Nơi nào lay tỉnh mộng
87
Chương 87: Phương nam truyền thư gấp
88
Chương 88: Kỳ thư giấu trong tuyết
89
Chương 89: Tam tiêu loạn âm dương
90
Chương 90: Sao để sen thu sầu
91
Chương 91: Tóc xanh không phụ chàng
92
Chương 92: Chăn hồng không màu sắc
93
Chương 93: Âm thanh chim quyên khóc
94
Chương 94: Lời hứa nặng ngàn vàng
95
Chương 95: Đừng lỡ cũng đừng quên
96
Chương 96: Phiên ngoại 2: Nước chảy trăng đi không tiếng thanh
97
Chương 97: Tình khách đường kim cổ
98
Chương 98: Mộng thu trường đình nhỏ
99
Chương 99: Trôi nổi mười năm cũng quay về
100
Chương 100: Sắc cỏ theo ngày tháng
101
Chương 101: Sao không định quay về
102
Chương 102: Tình ngăn trở ngày về
103
Chương 103: Sợ rằng đang trong mộng
104
Chương 104: Nước chảy theo xuân đi
105
Chương 105: Mây bay cùng với ai
106
Chương 106: Thư từ gửi tin mới
107
Chương 107: Trúc biếc hòa âm thanh
108
Chương 108: Hôm nay thị phi cũ
109
Chương 109: Trăng sáng đẹp cung dao
110
Chương 110: Sương thơm nhuộm gió xuân
111
Chương 111: Thoát trói buộc trần gian
112
Chương 112: Ai cũng không thể rời
113
Chương 113: Sẽ được tình chống đỡ
114
Chương 114: Gió đông nơi nào đẹp
115
Chương 115: Gió lướt qua đáy chung
116
Chương 116: Ngày nắng giục hoa ấm
117
Chương 117: Chút rối bời vắt ngang
118
Chương 118: Đông đi hãy còn xuân
119
Chương 119: Ai dứt chân đi gọi chàng về
120
Chương 120: Không cần đuổi thì giờ
121
Chương 121: Lòng này sáng như tuyết
122
Chương 122: Đời mấy lần tỉnh táo
123
Chương 123: Kết thúc
124
Chương 124: (phần cố hương) – Tiết tử
125
Chương 125: Phiên ngoại 3: Gió xuân nước chảy hao niên thiếu
126
Chương 126: Phiên ngoại 4: Trên đường hoa nở chậm rãi về