Chương 50

Bốn đội ngũ rất nhanh đã hiệp thương xong, lần hành động này do nhóm người Liễu Tú Nhã đảm nhiệm tổng chỉ huy.

Tống Cảnh Hàn cùng Hạ Hầu Nghị, Lâm Hạo Trạch thương lượng liền an bài một chút, xáo trộn đội viên của bốn tiểu đội rồi lần nữa chia làm ba tiểu tổ. Lại an bài người phụ trách mỗi đội ngũ, lúc này mới chỉ huy mọi người mở hai cánh cửa lớn của trung tâm phân phố kho hàng. Ánh vào mi mắt chính là từng kho hàng lớn chỉnh tề, ngăn nắp.

Có lẽ tiếng vang khi cửa mở làm bừng tỉnh tang thi bên trong. Chúng nhao nhao xuất hiện từ những góc khác nhau, vây về phía mọi người.

Tống Cảnh Hàn lãnh tĩnh hô: “Tổ thứ nhất, chuẩn bị chiến đấu!” Tổ thứ nhất là chịu trách nhiệm thanh lý tang thi với cảnh giới, do Lý Tu phụ trách, Tả Khôn hiệp trợ.

Lý Tu nghe thấy mệnh lệnh của Tống Cảnh Hàn, trực tiếp vung tay phải lên, một hàng chỉnh tề tiễn băng xuất ra bắn thẳng về đàn tang thi đang lao đến kèm theo vô số phong nhận từ Ngọc Lan Hân. Đội viên thuộc về ba đội khác phản ứng chậm hơn một chút, bất quá may mắn đều là người có kinh nghiệm, rất nhanh đã tiến vào trạng thái, phối hợp với Lý Tu, lần lượt chém giết tang thi.

Đội trưởng của ba đại tiểu đội thấy thế có chút xấu hổ, năng lực phản ứng của đội viên mình rõ ràng kém hơn một tầng.

Lý Ngự cười thầm trong lòng, Lý Tu cấp bậc cao hơn họ chỉnh chỉnh một cấp ra tay nhanh hơn là bình thường hơn nữa đã nhận được sự huấn luyện của gia tộc, phản ứng không nhanh vậy mới có quỷ đấy, đám người Ngọc Lan Hân vừa qua đã được rèn luyện nhanh nhạy trong đường hầm cũng không kém đi bao nhiu.

Bất quá Lý Ngự không có lòng tốt giải thích cho họ. Bọn họ hiểu lầm càng nhiều, đối với bọn anh mà nói lại càng có lợi.

Rất nhanh, Lý Tu đã dẫn dắt tổ thứ nhất thanh lý sạch sẽ những tang thi bị kinh động. Đám tang thi này đều là tang thi bình thường, tuyệt không mang đến bao nhiêu áp lực cho hắn, nhưng dù vậy, vẫn có hai người bị tang thi cào thương, Lý Tu trực tiếp kêu bọn họ rời khỏi tổ thứ nhất, chọn ra hai người từ trong tổ thứ ba lên thay thế.

Là đội trưởng của hai người bị thương, sắc mặt của Hà Khải Phong với Lưu Thiệu Long có chút khó coi. Đều là công tác thanh lý, hai người bên đội của Liễu Tú Nhã làm sạch sẽ lưu loát, thường thường bọn họ vừa mới giải quyết xong hai, ba con tang thi, đội viên của nhóm Liễu Tú Nhã đã thanh lý xong một hàng tang thi hơn 10 con, tuy rằng nhân số của tiểu đội mới đến kia ít nhất trong bốn tiểu đội, nhưng sức chiến đấu không thể nghi ngờ là mạnh nhất.

Phát hiện này đủ cho hai vị đội trưởng đó thu liễm đi rất nhiều, không vênh váo tự đắc nữa bắt đầu chuyên tâm phối hợp với nhóm người Liễu Tú Nhã

Mọi người rất nhanh đã đả thông kho hàng đầu tiên, trong kho hàng này đều là vật dụng giữ ấm như áo bông, quần bông, chăn mền các loại. Ba đại đội trưởng có chút thất vọng, dù sao mục đích của họ lần này chủ yếu là tìm kiếm thức ăn. Ngoại trừ đội ngũ của Liễu Tú Nhã không lo nghĩ, các tiểu đội khác đều vì điều đó mà phiền não.

Liễu Tú Nhã ngược lại rất cao hứng, hiện tại khí trời càng ngày càng lạnh, phương tiện cơ sở vốn có đều đã tê liệt. Không còn điện, không còn khí gas, căn bản không có cách nào dùng ngoại lực sưởi ấm. Hiện tại chỉ có dựa vào quần áo đồ dùng dày để kháng rét lạnh. Với nàng mà nói, những món này đều là vật tư nhất định cần, không thể không thu, tuy trong không gian có than đá để sưởi ấm vô cùng nhiều nhưng hiện tại nàng cũng không phải chỉ có nhóm banh bao cần nuôi mà còn kéo theo nhóm phu quân cùng gia đình chồng, không thể không thu thập, bổ sung thêm vật tư.

Hơn nữa bên gia đình chồng còn kéo thêm vô số người người không thân thuộc nhưng vẫn phải nuôi vì gọi là trách nhiệm loài người, nếu đã nhận định sáu người này là phu quân thì nàng cũng nhất định bảo bọc cho những người mà phu quân của nàng quan tâm, đây không phải là cách tốt nhất để thăng tiến tình cảm sao.

Nàng cũng nghe Bách Diện Yêu Hồ nói quan hệ nàng dâu cùng gia đình phu quân là quan hệ khó giải quyết nhất, muốn gia đình phu quân có ấn tượng tốt thì nên bày ra bộ dáng quan tâm, săn sóc mới được.

Ba đại đội chọn chọn lựa lựa cầm một chút vật tư rời đi, toàn bộ kho hàng gần như không ít đi bao nhiêu, hầu như là vẫn còn tràng đầy. Liễu Tú Nhã ra hiệu một chút, mọi người điều biết nàng có không gian nên hiểu ý là chờ một lát mới thu thập, dù không biết không gian của Liễu Tú Nhã rộng bao nhiu nhưng theo vô số đồ mà nàng có thể đưa ra thì có thể suy đoán hẳn là rất lớn.

Mọi người nhanh chóng chạy xuống kho hàng tiếp theo. Cứ như vậy liên tục thanh lý năm kho hàng, trên cơ bản đều là mấy thứ vô dụng. Không phải một số linh kiện kim loại thì là thiết bị điện nhỏ, thậm chí có kho đều là lốp xe, điều này làm cho tâm tình mọi người có chút suy sụp.

Tống Cảnh Hàn nhìn nhìn thời gian, đã qua ba giờ, hiện tại là 12 giờ trưa, anh ra hiệu mọi người dừng lại dùng 10 phút để giải quyết cơm trưa.

Nhóm người Tống Cảnh Hàn ngồi dưới đất đâu vào đấy, Liễu Tú Nhã trực tiếp lấy từ không gian ra mấy phần cơm phân phát. Cơm tẻ chắc nịch cộng thêm một cái đùi gà lớn, một phần khoai tây cà ri cùng với một bình nước nhỏ.

Nhìn tiểu đội Liễu Tú Nhã ăn ngon lành, mùi thơm cơm nước xông vào mũi khiến cho đội viên của ba đội khác liều mạng nuốt nước miếng, bọn họ nhìn nhìn bánh bích quy lương khô trong tay, liền cảm thấy hoàn toàn không còn khẩu vị a, mọi người điều không cảm thấy Liễu Tú Nhã lấy cơm từ không gian ra có gì bất thường, dị năng không gian vốn không hiếm bên đội của họ cũng có, nhưng dị năng này lại không tốt dùng bao nhiu vì không gian không lớn chỉ mấy chục mét vuông đủ để chưa vài món lặt vặt linh tinh thôi.

Nhóm người Tống Cảnh Hàn ngồi một bên ăn cơm hộp, nhỏ giọng thảo luận, tính toán tiến độ lúc buổi sáng. Mọi người cảm thấy hiệu suất thực sự quá kém. Nếu như có thể thấy rõ trong kho hàng chứa vật gì, cũng không cần lãng phí thời gian như vậy.

Mộc Tuấn Khanh nói: "Hiệu suất như thế, chúng ta căn bản bắt không kịp đoàn xe khi tới nơi"

Mọi người gật gật đầu, bọn họ cũng thấy thanh lý từng nơi từng nơi như vậy rất lãng phí thời gian. Hơn nữa cay cay đắng đắng thanh lý sạch sẽ, thậm chí có đôi khi còn phải hao sức tốn dị năng, sau cùng lại phát hiện vật tư của kho hàng không phải thứ cần thiết, còn gì buồn bực hơn so với điều này.

“Vậy làm sao giờ?” Võ Chiếu vắt óc suy tính nửa ngày, cũng không nghĩ được một biện pháp tốt, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi thăm mấy lãnh đạo nhà mình.

“Cậu hỏi ba đội trưởng kia xem, trong độ ngũ của bọn họ có người có năng lực không cần đi vào mà cũng có thể dọ thám được hàng hóa hay không?” Liễu Tú Nhã nghĩ dị năng thiên biến vạn hóa chắc phải có một số loại dị năng mang tính phụ trợ chứ.

Võ Chiếu cùng Võ Dũng nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, lập tức đi tìm ba đội trưởng kia để hỏi rõ tình hình. Sau cùng hai người mang theo biểu tình tiếc nuối trở về, lắc lắc đầu với Liễu Tú Nhã.

Liễu Tú Nhã chỉ có thể thở dài một hơi, đành làm liều thôi. Hy vọng vận khí tốt một chút, gần trăm kho hàng, có thể nhanh chóng tìm được kho mình cần, nàng có thể mở linh thức nhưng số lượng đông như vậy muốn dò xét đến khi nào.

Mười phút rất nhanh trôi qua, mọi người mau chóng thu dọn hộp cơm với bình nước nhỏ đưa lại cho Liễu Tú Nhã. Hiện tại các loại vật tư đều rất khan hiếm, những thứ có thể dùng lại thì không thể lãng phí.

Giữa lúc Tống Cảnh Hàn mệnh lệnh bắt đầu thanh lý kho hàng tiếp theo, một tiếng gào dài kinh thiên xa xa truyền tới. tất cả mọi người biến sắc, Tống Cảnh Hàn cao giọng quát: “Tập hợp!”

Khác biệt với ba đội kia, nhóm của Tống Cảnh Hàn tập hợp lại trước tiên, Liễu Tú Nhã cau mày nhìn về phương hướng truyền đến tiếng tru, sắc mặt ngưng trọng.

Ba đội khác có chút hỗn loạn, nhưng cũng không trì hoãn bao lâu, lần lượt tụ họp lại với nhau. Lúc này ba đại đội trưởng mang theo nghi vấn đi qua.

“Tống đội trưởng, phát sinh chuyện gì?” Mở miệng chính là Lưu Thiệu Long, hai người còn lại gắt gao nhìn chằm chằm Tống Cảnh Hàn, hy vọng anh có thể nói cho bọn họ nguyên nhân.

“Có thể tang thi cấp ba đã xuất hiện.” Tống Cảnh Hàn tuyệt không giấu diếm, nói thẳng ra suy đoán của anh.

Tống Cảnh Hàn vừa nói ra lời này, sắc mặt mấy người kia đại biến, có chút khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh. Đoạn thời gian trước bọn họ tới đây tìm kiếm vật tư, đều đã từng kiến thức qua sự lợi hại của con tang thi đó. Có thể cho là cửu tử nhất sinh mới may mắn thoát được một mạng. Tuy rằng gần đây họ đều đã tiến cấp, nhưng sự mạnh mẽ của tang thi, loại cảm giác thất bại vô lực chống chọi kia, vẫn lưu lại ám ảnh trong lòng bọn họ.

Ngọc Lan Hân, Võ Chiếu, Võ Dũng nghe xong cũng kinh hãi một trận, bọn họ bọn họ chỉ mới cấp hai thật khó mà đối phó con tang thi kia.

“Hẳn là cách chúng ta có chút xa, bất quá rất nhanh sẽ đến đây.” Liễu Tú Nhã lãnh tĩnh nghe sự xa gần của tiếng tru, cho biết phương hướng hành động của tang thi cấp ba.

Lưu Thiệu Long nhìn về phía Liễu Tú Nhã, ngay từ đầu hắn không chú ý qua cô gái này, nhưng qua mấy lần quan sát hắn cảm giác được nhóm người Tống Cảnh Hàn có xu thế nghe theo lời nói của cô ta, hắn không cho rằng cường giả như bọn Tống Cảnh Hàn có thể nhẫn nhịn người thấp hơn dù là người bến gối cũng vậy, cô gái này nhất định thực lực không tầm thường.

“Kỳ quái, tang thi không phải trực tiếp đánh tới hay sao, còn tru tréo như vậy làm gì” Võ Dũng cũng nghe thấy tiếng tru đó, có chút hiếu kỳ hỏi.

Khóe miệng LIễu Tú Nhã treo lên một nụ cười lạnh: “Mời chiến” Thực sự là tang thi ngu xuẩn a, nếu ẩn nấp một bên chờ cơ hội, có lẽ nàng còn có thể có chút cố kỵ, hiện tại. . .

Ngọc Lan Hân sửng sốt lập tức bừng tỉnh nói: “Chẳng lẽ, là muốn đấu tay đôi với Nhã tỷ”

Liễu Tú Nhã lúc này lại không nói gì, chỉ nhìn về nơi xa xa nào đó. Mọi người không tự chủ được nhìn theo. Liền thấy một sinh vật hình người toàn thân được hỏa diễm vây quanh đứng ở đỉnh chóp kho hàng đối diện, lần nữa phát ra tiếng rống giận dữ.

Một trận rối loạn, nhóm đội viên của ba đại đội ngũ nhịn không được la hoảng lên, lực áp bách của tang thi cấp ba không phải thứ người thường có thể thừa nhận. Cho dù là người thức tỉnh, cũng có một loại cảm giác trầm trọng khôn kể.

Liễu Tú Nhã chậm rãi đi ra từ trong đám người, Tống Cảnh Hàn, Hạ Hầu Nghị, Lâm Hạo Trạch, Lý Ngự, Lý Tu cùng Mộc Tuấn Khanh cũng bước theo nàng, đứng hộ xung quanh. Lưu Thiệu Long, Tả Khôn, Khổng Nhất Phàm nhìn thoáng qua nhau, cắn răng đuổi theo. Trước đây ước định chính là cùng nhau đối phó tang thi cấp ba, lúc này bọn họ không thể lùi bước.

Khi Ngọc Lan Hân chuẩn bị đuổi theo, lại bị Võ Chiếu cùng Võ Dũng lặng lẽ kéo về. Cô mang ánh mắt khó hiểu nhìn hai người đó. Võ Chiếu lắc lắc đầu, lặng lẽ bĩu môi về hướng mấy đội viên của ba nhóm tiểu đội.

Ngọc Lan Hân gật gật đầu không lên tiếng, yên lặng đứng bên cạnh Võ Dũng cùng Võ Chiếu, nhìn như tùy ý, nhưng tay phải rũ ở bên người, một luồng năng lượng trong suốt lặng lẽ xuất hiện, chỉ cần bọn người này có dị động nguy hại đến Nhã tỷ cùng bọn người Tống đội trưởng thi cô nhất định bắt đầu bọn họ dời chỗ ngay.