Chương 122

“Vạn Tuế Gia.” Lúc hắn mặt dày mày dạn dây dưa, Tố Dĩ vỗ trên lưng hắn, “Ngài dừng lại, nghe thiếp nói cái đã.”

Hắn không để ý tới nàng, tiếp tục vùi đầu chiến đấu hăng hái. Nàng không còn cách nào, liên tục gọi mấy tiếng hắn không đáp, liền biết hắn lại chống chế rồi. Đầu lưỡi kia cướp linh hồn nàng đến chợt cao chợt thấp, nàng hít hà khẽ trách, “Đúng là oan gia, có gì ngon đâu mà ăn!” bấy giờ mới nghe hắn đáp một câu “Tự có chỗ tuyệt diệu.”

Nhưng nàng còn có lời muốn nói với hắn, hắn bám riết như thế không thể bàn bạc. Nàng cố sức đẩy hắn, nỗ lực tìm cách chen lời, “Trước kia Hoàng đế đều uống sữa người, nghe đâu đại bổ, ngài cũng uống sao?”

“Tầm bậy.” Người hắn bị đẩy ra, đầu còn cúi trước ngực nàng, vừa mút đến vang chậc chậc, vừa tranh thủ đáp, “Thứ kia ta nuốt không trôi… cơ mà của nàng thì trôi.”

Trong cung nuôi bằng sữa mẹ có nhũ mẫu, phân lệ của mỗi vị a ca đều như nhau, bảo mẫu nhũ mẫu cả thảy tám người, đâu đến phiên nàng tới nuôi! Bất quá mấy lời không biết xấu hổ của Hoàng đế cũng thật khiến nàng ngượng ngùng, nói gì mà của nàng thì nuốt trôi chứ? Hắn còn tính bú sữa mẹ thật sao? Nàng dời đầu rồng của hắn, “Chưa đến thời điểm, ngài mút cũng không ra vị gì đâu, chi bằng chúng ta nói chuyện chút đi!”

“Nửa đêm nửa hôm, nói cái gì nữa?” Hắn vẻ mặt rất thất vọng, “Nàng nhìn xem, qua một lúc nữa trời sáng rồi.” Thấy nàng không lên tiếng, đoán nàng lại giận dỗi, đành phải bất đắc dĩ chỉnh lại sắc mặt, “Ta nghe đây, nàng nói đi.”

Nàng ừm một tiếng, “Vạn Tuế Gia…”

“Kêu Đông Tề.” Hắn bất mãn nói, “Nói bao nhiêu lần rồi, một chút cũng không nhớ. Nàng xem cả cung ai dám gọi thẳng tục danh của trẫm? Trẫm cho nàng đặc quyền này, sau này trước mặt người ngoài cũng có thể kêu, cái này còn thể diện hơn làm Hoàng hậu ấy chứ!”

Nàng liếc trắng mắt, “Thiếp không muốn chơi trội, ngài là muốn hại thiếp sao? Trong cung quy củ nhiều như vậy, thiếp gọi danh tự của ngài, quay đầu lại để Tông Nhân phủ bắt bớ.”

“Ta đặc biệt cho phép mà!” Hắn đuối lý, có chút buồn bực sầu não, “Nàng đúng là chẳng biết ỷ sủng sinh kiêu gì cả.”

Nàng liếm môi một cái, châm chước nói, “Kỳ thật thiếp càng muốn biết trong lòng ngài có thiếp hay không.”

Đối với vấn đề của nàng, Hoàng đế không biết nên khóc hay cười, “Nàng nói xem?”

“Vậy ngài đồng ý với thiếp…” nửa câu sau khựng lại, bởi vì hắn kéo tay nàng đặt lên “cửu thiên tuế”, thúc giục nàng động qua lại. “Cửu thiên tuế” thẳng tăm tắp, xem ra rất khó chịu. Nàng thở dài, “Điệu bộ này của ngài thật khó coi.”

“Nói thế, ta không cần cái mặt mo này là vì ai? Được tiện nghi còn nói màu mè?”

Nàng ngượng ngùng, nhấn nhấn đầu “mũ tướng quân”, nghe thấy hắn mất hồn rên khẽ một tiếng, trong lòng giật bắn, “Nghẹn đến đáng thương, thật khó cho ngài.”

“Nàng cũng biết à? Đừng nói nhiều nữa, đến đây đi!” Hắn gấp muốn chết, bắt đầu ôm lấy nàng.

“Không được, thiếp mới nói một nửa.” Nàng rụt rè ngăn trở, “Ngài phải nghe thiếp nói cho xong.”

Hắn đột nhiên cảm thấy nghe nàng nói xong nhất định sẽ làm hỏng mất hứng thú của hắn, cho nên giành trước che lại miệng nàng, lấp kín miệng rồi, nàng cũng không thể ầm ỹ nữa.

Chiến lược này hiển nhiên rất có hiệu quả, nàng ô ô vài tiếng rồi hóa thành một vũng nước. Xuân thủy lượn lờ, có một phong vị khác. Hắn cẩn thận lật nàng lại, không đụng phải bụng là được. Tư thế này thật ấm áp khắng khít, ôm chặt nàng từ phía sau, nàng sẽ cảm thấy thực an toàn chứ? Khiến nàng an toàn là điều hắn muốn làm đầu tiên, giữa lúc ngao du biển trời hắn hẵng còn suy nghĩ, ngày mai phải đến Trường Xuân Cung một chuyến. Đúng chừng mực nhắc nhở Hoàng hậu một chút, hành động đã quá mức không nên rồi. Hắn tôn trọng cô ta đã là chỗ dựa lớn nhất của cô, đừng đem phần ân tình này vứt bỏ đi, hủy bỏ đạo hạnh mười năm sau.

Lúc làm loại chuyện này không thể phân tâm, hắn nghĩ nhiều quá, nửa người dưới đâm ra quên khống chế, chỉ tùy thích mà đến. Đụng có phần hơi mạnh, khiến nàng nhỏ giọng rên. Hắn vội cẩn thận làm chậm lại, nhẹ nhàng đưa đẩy, như cành liễu non phất phơ trên bờ đê. Cứ đưa đẩy thế này, nàng rất hưởng thụ, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn. Chỉ là phải khống chế thời gian cho tốt, nàng lớn bụng không nên quá sức, mặc sức mà đến không khéo làm thương đứa bé bên trong. Lúc Hoàng đế định đánh trống thu binh, nàng bấu cánh tay hắn cũng dùng sức hơn, sau đó một con sóng cả đánh ập tới, bọt sóng tung tóe, hồn phi phách tán.

Giờ đã hơn nửa đêm, đầu óc đã mơ màng, động cũng lười động, hai người ôm nhau thiếp đi, hôm sau tỉnh lại trời đã sáng choang.

Hoàng đế trở mình ngồi dậy, nhìn đồng hồ thấy đã giờ thìn (7-9h sáng). Tần ngần một lúc mới nhớ ra hôm nay có buổi triều sớm, để chúng quần thần chờ hơn nửa canh giờ! Hắn cả kinh nhảy xuống giường, thoăn thoắt mặc quần áo trong mở cửa ra ngoài, “Trường Mãn Thọ, ngươi làm việc kiểu gì thế hả?”

Thái giám hầu hạ của ngự tiền nối đuôi nhau vào, Trường Mãn Thọ phụ Phùng Lam Thanh nâng long bào, một mặt chau mày ủ dột nói, “Chủ tử, nô tài bấu cửa sổ kêu ngài nửa ngày, là ngài bảo nô tài cút đi.”

Hoàng đế ngủ mơ, nghĩ kỹ lại đúng là có chuyện như vậy. Lúc đó buồn ngủ không chịu được chỉ muốn tống cổ lão đi, tùy tiện mở miệng bảo lão cút. Hắn vuốt mặt, kỳ thật có chút uể oải, dầu gì đã muộn cũng không cần gấp gáp nữa. Hắn cởi luôn cái áo mặc được một nửa, mệt mỏi phân phó, “Ngươi đến triều phòng (phòng nghỉ cho quan lại trước khi thiết triều) truyền chỉ, nói thánh cung không khỏe, hôm nay miễn lâm triều. Có tấu chương thì dâng đến trị phòng Quân cơ, một lát trẫm qua xem.” Quay đầu liếc phía sau, người trong buồng còn đang ngủ, bèn nhẹ giọng phất phất tay, đuổi người đi xong tự mình quay vào trong.

Ngồi trên mé giường nhìn nàng, nàng nửa mê nửa tỉnh, thân thể đang động, hai mắt nhắm nghiền. Chăn đắp lên tận cổ, gương mặt xinh đẹp kia vùi trong chăn, tĩnh lặng chân chất, dáng vẻ vẫn hệt như phút gặp gỡ ban đầu. Ai nói nàng giống Hoàng thái hậu? Nàng rõ ràng còn đẹp hơn Hoàng thái hậu nhiều. Hoàng đế đắc ý nghĩ, người của hắn mới là tốt, nhìn kiểu gì cũng khoan khoái.

Nàng rốt cuộc mở mắt ra mông lung nhìn hắn, “Ngài nhìn gì thế?”

Hoàng đế dời tầm mắt, “Chẳng nhìn gì cả.”

Nàng lầu bầu, “Nô tỳ thất nghi, hôm qua không đổi chăn hoàng lăng mất rồi.”

Hoàng đế có lúc qua đêm chỗ nàng, phủ Nội Vụ có người chuyên cuốn chăn màn của Hoàng đế đưa qua đây. Để Vạn Tuế Gia ngủ trên chăn mền xanh đỏ lòe loẹt của cung quyến, kiểu gì cũng là chuyện tổn hại thiên uy, đại để là vô cùng kiêng kị.

Hoàng đế cũng không chấp nhặt chuyện này, rộng lượng nói, “Mùi đệm giường của nàng, ta thích. Không cần lo, ngủ thêm một lúc đi.”

Hôm qua bị hắn lái đề tài, hôm nay tốt xấu phải nói lại. Nàng chống người ngồi dậy, bỗng nhíu mày, ủ rũ lầm bầm. Hắn thắc mắc hỏi sao thế, nàng đỏ mặt đáp, “Ngài bảo Lan Thảo lấy cho thiếp cái khăn.”

Hoàng đế hiểu ý, nén cười rút khăn tay của mình đưa qua, “Ta nín chừng mười ngày rồi, nhiều mà.”

Tố Dĩ thực xấu hổ, “Ngài đừng nhìn, thả rèm xuống đi.”

“Thả làm gì, làm như chưa thấy qua vậy.” Hắn lại đưa khăn tay qua, vén chăn lên lẩm bẩm nói, “Ta lau giúp nàng, nàng nằm yên đừng nhúc nhích.”

Tố Dĩ thấy xấu hổ không biết trốn vào đâu, rối rít xua tay nói không cần. Hắn cũng mặc kệ mấy thứ kia, cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng lau sạch, một mặt nói, “Ta nghe nói mang thai, chuyện kia làm nhiều, sau này trên đầu đứa bé sẽ bẩn.”

“Ra là ngài cũng biết?” Nàng hai tay bụm mặt nói, “Tốt xấu tiết chế chút, kẻo sinh con ra khiến kẻ dưới chê cười.”

“Ai dám?” Hắn là lão tử đệ nhất thiên hạ, a ca của hắn bị người nhạo báng còn chịu nổi sao? Nếu thật phải lo lắng điểm ấy, vậy hắn còn phải nhịn hơn nửa năm. Hắn tính toán, phát hiện như vậy rất không có lợi, thế là an ủi, “Có làm sao, qua vài tháng là sạch ngay ấy mà, đừng lo. Nếu nàng còn sợ, vậy ta… ta ra bên ngoài…”

Người này cái gì cũng nói được, Tố Dĩ xấu hổ muốn chui vào lỗ nẻ cho khuất, ngọ nguậy nửa ngày mới làm cho mặt lạnh xuống, dò xét hắn nói, “Thiếp muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với ngài.”

Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, “Ta có khi nào mà không nói chuyện nghiêm chỉnh với nàng đâu?”

Nàng lặng lẽ khoác áo xuống giường, đi đến ngồi dưới cửa sổ phía nam, biểu tình trên mặt có điểm ngưng trọng. Hoàng đế ban nãy còn có tâm tư trêu đùa, giờ thấy vậy lòng bỗng chùng xuống. Từ hôm qua nàng đã nằng nặc đòi nói chuyện với hắn, bị hắn tả hữu ngắt lời đều không thể tìm cơ hội. Chiếu xem tình hình hiện tại, trốn là trốn không thoát rồi, sớm muộn gì vẫn phải đối mặt. Gai đâm trong thịt phải nghĩ cách khựi ra, cũng không thể bưng bít mặc nó bưng mủ được! Bèn dằn lòng ngồi xuống một bên giường, chờ nghe nàng có suy nghĩ gì.

Tố Dĩ mấp máy môi, xem ra không dễ mở miệng. Nàng cũng cố kỵ, sợ nói ra sẽ tổn thương lòng hắn, nhưng không nói bản thân lại không chịu nổi. Trước Khánh Thọ Đường có tòa lầu cao, ban ngày không được sáng sủa cho lắm, nhưng ánh mặt trời buổi sáng từ phía đông rọi tới, âu cũng có thể chiếu rực sáng cả một phòng. Hoàng đế khoát tay lên mặt bàn gỗ hoa lê, trong nắng sớm, cánh tay áo màu lam sẫm toát ra một vầng sáng, nàng nhìn chăm chú, thò tay qua nắm tay hắn, hắn tự nhiên cùng nàng mười ngón giao nhau, thời khắc này không hề giống một vị Hoàng đế, thảng như đồng môn cùng học chung trường vậy.

Dáng vẻ này của nàng ngược lại khiến hắn bất an, dự cảm có chuyện lớn sắp xảy đến, hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng, lại cảm giác mình nghĩ nhiều quá đâm ra có phần rối loạn, bèn dùng giọng điệu ung dung đánh trống lảng, “Ta ở trên Kim Loan điện còn không khẩn trương như này đâu, nàng sao thế? Trong lòng có gì cứ nói với ta, tốt xấu gì chúng ta bàn bạc cho kỹ. Trông nàng như vậy, giả sử nàng là đường quan của Hình bộ, không nói phạm nhân, kể cả nha dịch bên dưới đều bị nàng hù cho chết mất.”

Nàng ơ một tiếng, “Vậy thì thiếp nói… Chủ tử, thiếp muốn xin một ân chỉ, ngài cho thiếp đến hành cung Nhiệt Hà đi!”

Hắn cười phá lên, “Chỉ điều này? Đây chẳng phải là chuyện nhỏ sao! Chờ xử lý xong chính vụ trên tay, tháng năm liền đến Thừa Đức. Ta đến đâu nàng liền theo đến đó, chẳng lẽ bỏ nàng một mình trong cung sao?”

Hắn đã hiểu lầm ý nàng, nàng cân nhắc rồi nói, “Ý thiếp là thiếp một mình đi trước, sau này muốn ở luôn tại hành cung, không về lại kinh thành nữa.”

Hắn cho là mình nghe lầm, không thể tin được hô nhỏ, “Cái gì? Không về kinh thành nữa?”

Nàng trịnh trọng gật đầu, “Tử Cấm thành khiến người ta thở không ra hơi, thú thật thiếp luôn hoài niệm quãng thời gian ở Nhiệt Hà. Lần trước đến chùa Phổ Ninh Tự thiếp cũng không kịp dâng hương cho Bồ Tát, sơn động để né bão tuyết cũng muốn đến xem lần nữa. Còn có bãi săn Mộc Lan, thiếp lớn lên ở thảo nguyên song không biết cưỡi ngựa, nói ra thật mất mặt, nhất định phải học cho được…”

Hắn càng nghe càng không thích hợp, “Nếu nàng ở Thừa Đức? Vậy ta làm sao bây giờ? Cứ thế bỏ mặc ta lại, một mình sống sung sướng?”

Nàng mấp máy miệng, nhất thời không biết trả lời thế nào, cách một chốc mới nói, “Dù sao ngài hàng năm đều đến đó tránh nóng, chẳng phải cũng sẽ ở thêm ba bốn tháng sao…”

“Ta thấy nàng là điên rồi!” Hắn giận không chỗ phát tiết, cao giọng ngắt lời nàng, “Nàng lòng gang dạ sắt sao? Ba bốn tháng, nàng cảm thấy ta một năm gặp nàng ba bốn tháng là đủ rồi? Nếu như thế, ta hao tâm tổn phí lớn như thế giữ nàng lại trong cung làm cái gì? Nàng ấy mà trái ngược, vứt bỏ ta định một mình đi làm thần tiên, nàng còn có chút lương tâm không?” Hắn kể lể một lèo, cuối cùng chắc như đinh đóng cột báo cho nàng biết, “Không được, chỗ nào cũng không cho đi, nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta. Mặc kệ nàng nói gì, dù ta ích kỷ cũng được, ta không đi ra được, nàng cũng đừng hòng đi ra ngoài. Ta muốn vây khốn nàng cả đời, nàng đừng có những suy nghĩ vớ vẩn đó nữa, dầu gì ta cũng không đồng ý, nàng nghe thấy không?”

Tố Dĩ bị hắn rống đến nổi cáu, đứng lên nói, “Ngài chỉ muốn mình ngài thoải mái sao? Sống chết của thiếp ngài cũng mặc kệ ư? Lại có phải là không gặp mặt đâu, đáng đến vậy sao?” Quay đầu than thở, “Ngày ngày chết dí một chỗ, cuối cùng có một ngày nhìn nhau phát ghét, đến lúc đó khả năng đến cả nửa điểm tình cảm cũng không còn.”

Hoàng đế đến bây giờ mới phát hiện nữ nhân khó chơi như vậy, cả ngày trong đầu chỉ tính toán những điều này. Nàng rốt cuộc có ý gì? Lúc trước mười ngày không gặp đã ầm ỹ cáu kỉnh lớn như vậy, giờ lại có thể chấp nhận mỗi năm phân ly từng ấy tháng? Hắn đoán không ra, hắn trước kia chưa từng nghiên cứu qua tâm lý nữ nhân, hoặc giả là nàng mang thai mới khó chịu như vậy? Hắn nhìn nàng mặt mày bất mãn, rũ hai tay không biết làm sao mới tốt. Không thể đáp ứng nàng, không đồng ý lại sợ nàng khó chịu. Hắn nhíu mày buồn bực, thở dài hết lần này tới lần khác, điều chỉnh cả nửa ngày mới nói, “Nàng giờ đang mang thai, dưỡng sinh cho tốt mới là đứng đắn. Đừng nghĩ mớ chuyện lung tung kia nữa, có thời gian rảnh thế thì đi chăm giàn mướp của nàng, rồi trồng chút hoa cỏ đi, dần dà, những nỗi nhớ da diết kia nàng chịu được ư? Có lẽ nàng chưa phát giác được gì, nhưng ta quả là không làm được.” Hắn cười khổ, “Trong nhân duyên của chúng ta, người vốn yêu nhiều hơn là ta, nàng có thể buông tay ta không thể. Ta đến cả nằm mộng cũng muốn cho nàng sống tốt, còn nàng, nàng trái lại thà ngắm sơn thủy, ở trên thảo nguyên ra roi giục ngựa… Đối với nàng, rốt cuộc xem ta là cái gì?”

Nàng bị hắn nói đến xót gan xót ruột, nàng nào muốn bỏ hắn chứ? Nhưng tầng tầng thành cung này khiến nàng không nhìn thấy tương lai, lẽ nào thật sự yêu cầu một Hoàng đế thủ tiết vì nàng? Hiện tại may ra có thể, tương lai thì sao? Muốn nàng trơ mắt nhìn hắn lật thẻ bài, dầu không thể chỉ trích đi chăng nữa, trong tình cảm thì không chấp nhận được. Hơn nữa điều nàng cố kỵ không chỉ cái này, rủi như sinh được a ca, Hoàng hậu sẽ đến bế đứa bé đi… tổ chế nàng vô lực phản kháng, cũng không thể yêu cầu hắn vì nàng mà phá bỏ lệ cũ trăm ngàn năm qua. Nàng chẳng qua là muốn tranh thủ thời gian, thời gian lâm bồn ước chừng tầm trước hoặc sau tháng mười, khi đó thời gian tránh nóng sớm đã kết thúc, nàng ở trong hành cung sanh con, Hoàng hậu cho dù muốn nuôi, sai người đến đón cũng tốn thời gian, mẹ con nàng ít nhất còn có thể có một đoạn thời gian ở chung.

Nhưng mà hắn không thể hiểu được, đầy ắp trong lòng đều là sự phẫn nộ rằng nàng muốn vứt bỏ hắn. Nàng bi thương nhìn hắn, hắn không nói lời nào, khuỷu tay chống lên bàn, một tay che phủ mắt, bộ dáng kia vừa suy sụp vừa đáng thương. Nàng lại mềm lòng, nàng chưa từng thấy qua bộ dạng này của hắn bao giờ, hắn lúc nào cũng hung hăng cường thế, giờ bị nàng làm cho thành ra hoảng hốt bất an, nàng thật sự có chút thẹn với hắn.

Nàng dựa vào tủ khảm trai đầu giường thở dài, lại phải nhượng bộ sao? Nhượng bộ liệu có phải là vực sâu hay chăng? Hắn nói hắn yêu nhiều, lại không phát hiện nàng không hề yêu ít hơn hắn nửa phần.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Những lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ
3 Chương 3: Cô cô lớn lên trông cũng khá xinh đẹp đấy
4 Chương 4: Thầm than không xong, đụng phải Vạn Tuế Gia rồi
5 Chương 5: Lôi xuống, đánh chết!
6 Chương 6: Cung phi ngầm đấu đá, hy sinh vài đứa nô tài có là gì?
7 Chương 7: Chính chủ đến rồi!
8 Chương 8: Trong cung thật tốt, nước trong cung cũng có thể nuôi người được
9 Chương 9: Ngươi không có ánh mắt như vậy, lần sau gặp lại ta có thể nhớ ra sao?
10 Chương 10: Cô nàng này có thể câu hồn, quả nhiên là một nhân tài
11 Chương 11: Vạn Tuế Gia không hứng thú chuyện phòng the
12 Chương 12: Thiên hạ thái bình
13 Chương 13: Hoàng đế không nói nhiều, lại không thích kẻ giỏi khua môi múa mép
14 Chương 14: Hoàng đế bực bội cùng cực, đột nhiên phát hiện một điểm hứng thú cũng bị mất
15 Chương 15: Rất không nể mặt Vạn Tuế Gia
16 Chương 16: Ngươi ngẩng đầu lên
17 Chương 17: Lần này té rõ là dữ, mông bị tét thành hoa tám cánh rồi!
18 Chương 18: Chủ tử gia của chúng ta là chính nhân quân tử, không làm cái chuyện thấp hèn sờ tay bóp mông đó đâu
19 Chương 19: Hoàng đế hại người quả là tuyệt nhất a!
20 Chương 20: Tốt! Bàn tay nóng, trán cũng nóng, thành công rồi!
21 Chương 21: Phụ tử và Quân thần
22 Chương 22: Thái hậu năm nay 30 tuổi, thật ra mới hơn Hoàng đế tầm 3-4 tuổi thôi
23 Chương 23: Mười mấy phụ nữ trong một nhà, Vạn Tuế Gia thật giỏi hưởng thụ
24 Chương 24: Hành tẩu trong cung, không có mắt là không xong
25 Chương 25: Canh một
26 Chương 26: Canh hai
27 Chương 27: Canh ba
28 Chương 28: Lúc nào cũng đâm vào mắt, lâu dài, có tắt đèn cũng có thể nhận ra
29 Chương 29: Thích vẽ hoa viết chữ gì lên đầu, đều tùy ngài!
30 Chương 30: Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngày ngày đều nhìn thấy, có hay quên cỡ nào đi nữa cũng phải nhớ cho bằng được
31 Chương 31: Trẫm thấy mờ mắt, ngươi đến nhìn hộ trẫm cái
32 Chương 32: “Cái kia” của Vạn Tuế Gia… làm sao mới tiêu đi được
33 Chương 33: Ngươi đi cùng trẫm
34 Chương 34: Kỳ thật trẫm cũng biết luyện ưng…
35 Chương 35: Nô tỳ…. Không còn mặt mũi gặp chủ tử
36 Chương 36: Một lát ta đi tìm nàng, nàng chờ ta nha!
37 Chương 37: Trẫm ghét gương mặt của ngươi, hết lần này đến lần khác ngươi lại cố tình khiến trẫm chú ý, ngươi nung nấu ý �
38 Chương 38: Chẳng những lưu manh, còn tự xem mình là thân thiết
39 Chương 39: Nàng có thể ăn mòn lòng người
40 Chương 40: Khiến chủ tử tâm ngứa ngáy, tâm mà đã ngứa ngáy, vạn sự đều dễ thương lượng
41 Chương 41: Chắc Vạn Tuế Gia bị ả ta nhào mềm mất thôi?
42 Chương 42: Hắn đã thổi lay một hồ Nước xuân
43 Chương 43: Tố Dĩ ở lại!
44 Chương 44: Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé!
45 Chương 45: Trẫm không gật đầu, nàng ta cứ ngoan ngoãn làm việc đi
46 Chương 46: Đừng động, để trẫm dựa một chút
47 Chương 47: Không chịu nổi khiêu khích
48 Chương 48
49 Chương 49: Nước sông Hoàng Hà trên trời
50 Chương 50: Môi nàng ngay tại trước mắt
51 Chương 51: Vạn Tuế Gia cớ gì mắng người ta chứ!!
52 Chương 52: Ngươi đối với trẫm… liệu có suy nghĩ nào khác hay không?
53 Chương 53: Gặp lại cố nhân
54 Chương 54: Ngài như vậy không được, để nô tỳ sưởi ấm cho ngài
55 Chương 55: Trẫm muốn sưởi ấm cho ngươi
56 Chương 56: Đông Pha Tố Nhục
57 Chương 57: Ta muốn nói với ngươi, hoàng đế có đôi khi cũng sẽ thân bất do kỷ, nhưng chỉ cần hạ quyết tâm, muốn hoàn thành m�
58 Chương 58: Mặt mũi ngươi cũng không xấu, thiếu cái khối kia không câu được đàn ông à?
59 Chương 59: Nam nhân mà rơi vào ái tình là biến đần
60 Chương 60: Hắn lập úp thẻ bài lại, “Không cần Bối cung”
61 Chương 61: Cái yếm không thấy đâu!
62 Chương 62: Vật dưới gối trẫm là ngươi lấy?
63 Chương 63: Hữu kinh vô hiểm
64 Chương 64: Nàng cho trẫm hôn một cái
65 Chương 65: Tưởng trẫm là ai cũng có thể chấp nhận à, hôn nàng là xem trọng nàng đó!
66 Chương 66: Cháu hãy nhịn đau bỏ thứ yêu thích, thành toàn cho nửa đời sau của thằng bé đi!
67 Chương 67
68 Chương 68: Nửa ngày không gặp, thật nhớ!
69 Chương 69: Thật ra, nô tỳ cũng yêu ngài…!
70 Chương 70: Đêm 30
71 Chương 71: Đem ngươi chỉ cho huynh đệ của hoàng hậu nương nương, ngươi thấy có được không?
72 Chương 72: Mông lớn, mắn đẻ
73 Chương 73: Đợi trẫm ra khỏi Sướng Xuân Viên, sẽ tự mình đến đón nàng
74 Chương 74: Đặt chút quan hệ
75 Chương 75: Nàng máu lạnh vô tình, nàng chẳng đáng!
76 Chương 76: Khen thay cho một kẻ hiểu đại nghĩa!
77 Chương 77: Hoàng tổ mẫu xem này!
78 Chương 78: Trẫm thích Tố Dĩ, muốn đòi lại nàng
79 Chương 79: Thật ra chúng ta có thể thử chỗ khác
80 Chương 80
81 Chương 81: Hoàng hậu đổ bệnh
82 Chương 82: Ta không hiểu lầm, cũng tin tưởng nàng
83 Chương 83: Bà ấy đây là muốn ăn thịt người sao?
84 Chương 84: Đây rõ ràng chính là Hợp đức Đế cơ, là hết thảy yêu thương và khao khát của hắn thuở thiếu thời
85 Chương 85: Xin Hoàng phụ chọn một kẻ hiền năng khác, phóng cho nhi tử và Tố Dĩ một con đường sống đi!
86 Chương 86: Đến lúc bảo Hoàng hậu ra ý chỉ rồi
87 Chương 87: Trang nghiêm và mị hoặc là sự kết hợp tuyệt nhất
88 Chương 88: Công đức viên mãn
89 Chương 89: Gái lỡ thì thì tốt, gái lỡ thì ấy chính là bảo vật
90 Chương 90: Nói ra sợ chết khiếp
91 Chương 91: Khuê nữ nhà ông đến cả Hoàng đế cũng không chịu lấy, thế đòi lấy Ngọc Hoàng đại đế à?
92 Chương 92: Anh rể cướp phúc tấn của em vợ, đồ Thiếu đạo đức!
93 Chương 93: Có con chủ bài vừa có thế lại thiếu tâm nhãn như Mật quý phi này, không lấy ra lợi dụng, quả là uổng phí!
94 Chương 94: Rượu này có hơi ngọt
95 Chương 95: Cửu thiên tuế, ngài thật là tuyệt a!
96 Chương 96: Tiểu chủ nhân, ngài có được Thượng phương bảo kiếm rồi!
97 Chương 97: Không ngờ Tịnh tần nương nương là người tốt…
98 Chương 98: Ta đây có một phương thuốc kỳ diệu
99 Chương 99
100 Chương 100: Đồ Tiện nhân nhà ngươi, đồ độc phụ nhà ngươi!
101 Chương 101: Định phong ba
102 Chương 102
103 Chương 103: Ngài đã về…
104 Chương 104: Có quyền con mẹ nó ấy!
105 Chương 105: Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân
106 Chương 106: Hậu cung là một cái nồi lớn, sủi cảo nhân gì cũng có
107 Chương 107: Lễ quý nhân, nàng trật hông rồi hả?
108 Chương 108: Chẳng sợ cú mèo kêu, chỉ sợ cú mèo cười
109 Chương 109: Nô tỳ có tội, nô tỳ đã trợ thủ cho Mật quý phi
110 Chương 110: Nô tỳ bái biệt Vạn tuế gia
111 Chương 111: Tam cung lục viện biết bao kiều hoa ta không hái, ấy mà chỉ chăm chăm ôm một gốc cỏ đuôi chó là nàng
112 Chương 112: Vạn tuế gia ngày đêm vất vả thật xúc động lòng người
113 Chương 113: Nếu trẫm dùng quá sức làm đau nàng…
114 Chương 114: Trượng phu vô cùng sủng ái thiếp, đối với người vợ mà nói chung quy là một loại uy hiếp
115 Chương 115: Lễ chủ nhân rốt cuộc cũng đến bước đường này
116 Chương 116: Hoàng đế tệ bạc!
117 Chương 117: Nàng đối tốt với nàng ấy chính là đối tốt với trẫm, trẫm trong lòng cảm kích nàng cả đời
118 Chương 118: Tối nay ta qua chỗ nàng
119 Chương 119
120 Chương 120: Chỉ bằng mi cũng dám mời sủng? Không nhìn lại thử cân lượng của mình!
121 Chương 121: Sao thấy ít thịt thế nhỉ?
122 Chương 122
123 Chương 123: Nàng này không được kia không được, trẫm há từng trách móc nửa phần?
124 Chương 124: Con của chúng ta, thiếp muốn tự nuôi
125 Chương 125: Tiểu Hổ a ca
126 Chương 126: Sinh con trắc trở là thế
127 Chương 127: Tấn quý phi
128 Chương 128: Cả đời này của thiếp, tốt không đến nơi, tệ không đến chốn, thực sự thất bại
129 Chương 129
130 Chương 130: Chương kết
Chapter

Updated 130 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Những lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ
3
Chương 3: Cô cô lớn lên trông cũng khá xinh đẹp đấy
4
Chương 4: Thầm than không xong, đụng phải Vạn Tuế Gia rồi
5
Chương 5: Lôi xuống, đánh chết!
6
Chương 6: Cung phi ngầm đấu đá, hy sinh vài đứa nô tài có là gì?
7
Chương 7: Chính chủ đến rồi!
8
Chương 8: Trong cung thật tốt, nước trong cung cũng có thể nuôi người được
9
Chương 9: Ngươi không có ánh mắt như vậy, lần sau gặp lại ta có thể nhớ ra sao?
10
Chương 10: Cô nàng này có thể câu hồn, quả nhiên là một nhân tài
11
Chương 11: Vạn Tuế Gia không hứng thú chuyện phòng the
12
Chương 12: Thiên hạ thái bình
13
Chương 13: Hoàng đế không nói nhiều, lại không thích kẻ giỏi khua môi múa mép
14
Chương 14: Hoàng đế bực bội cùng cực, đột nhiên phát hiện một điểm hứng thú cũng bị mất
15
Chương 15: Rất không nể mặt Vạn Tuế Gia
16
Chương 16: Ngươi ngẩng đầu lên
17
Chương 17: Lần này té rõ là dữ, mông bị tét thành hoa tám cánh rồi!
18
Chương 18: Chủ tử gia của chúng ta là chính nhân quân tử, không làm cái chuyện thấp hèn sờ tay bóp mông đó đâu
19
Chương 19: Hoàng đế hại người quả là tuyệt nhất a!
20
Chương 20: Tốt! Bàn tay nóng, trán cũng nóng, thành công rồi!
21
Chương 21: Phụ tử và Quân thần
22
Chương 22: Thái hậu năm nay 30 tuổi, thật ra mới hơn Hoàng đế tầm 3-4 tuổi thôi
23
Chương 23: Mười mấy phụ nữ trong một nhà, Vạn Tuế Gia thật giỏi hưởng thụ
24
Chương 24: Hành tẩu trong cung, không có mắt là không xong
25
Chương 25: Canh một
26
Chương 26: Canh hai
27
Chương 27: Canh ba
28
Chương 28: Lúc nào cũng đâm vào mắt, lâu dài, có tắt đèn cũng có thể nhận ra
29
Chương 29: Thích vẽ hoa viết chữ gì lên đầu, đều tùy ngài!
30
Chương 30: Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngày ngày đều nhìn thấy, có hay quên cỡ nào đi nữa cũng phải nhớ cho bằng được
31
Chương 31: Trẫm thấy mờ mắt, ngươi đến nhìn hộ trẫm cái
32
Chương 32: “Cái kia” của Vạn Tuế Gia… làm sao mới tiêu đi được
33
Chương 33: Ngươi đi cùng trẫm
34
Chương 34: Kỳ thật trẫm cũng biết luyện ưng…
35
Chương 35: Nô tỳ…. Không còn mặt mũi gặp chủ tử
36
Chương 36: Một lát ta đi tìm nàng, nàng chờ ta nha!
37
Chương 37: Trẫm ghét gương mặt của ngươi, hết lần này đến lần khác ngươi lại cố tình khiến trẫm chú ý, ngươi nung nấu ý �
38
Chương 38: Chẳng những lưu manh, còn tự xem mình là thân thiết
39
Chương 39: Nàng có thể ăn mòn lòng người
40
Chương 40: Khiến chủ tử tâm ngứa ngáy, tâm mà đã ngứa ngáy, vạn sự đều dễ thương lượng
41
Chương 41: Chắc Vạn Tuế Gia bị ả ta nhào mềm mất thôi?
42
Chương 42: Hắn đã thổi lay một hồ Nước xuân
43
Chương 43: Tố Dĩ ở lại!
44
Chương 44: Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé!
45
Chương 45: Trẫm không gật đầu, nàng ta cứ ngoan ngoãn làm việc đi
46
Chương 46: Đừng động, để trẫm dựa một chút
47
Chương 47: Không chịu nổi khiêu khích
48
Chương 48
49
Chương 49: Nước sông Hoàng Hà trên trời
50
Chương 50: Môi nàng ngay tại trước mắt
51
Chương 51: Vạn Tuế Gia cớ gì mắng người ta chứ!!
52
Chương 52: Ngươi đối với trẫm… liệu có suy nghĩ nào khác hay không?
53
Chương 53: Gặp lại cố nhân
54
Chương 54: Ngài như vậy không được, để nô tỳ sưởi ấm cho ngài
55
Chương 55: Trẫm muốn sưởi ấm cho ngươi
56
Chương 56: Đông Pha Tố Nhục
57
Chương 57: Ta muốn nói với ngươi, hoàng đế có đôi khi cũng sẽ thân bất do kỷ, nhưng chỉ cần hạ quyết tâm, muốn hoàn thành m�
58
Chương 58: Mặt mũi ngươi cũng không xấu, thiếu cái khối kia không câu được đàn ông à?
59
Chương 59: Nam nhân mà rơi vào ái tình là biến đần
60
Chương 60: Hắn lập úp thẻ bài lại, “Không cần Bối cung”
61
Chương 61: Cái yếm không thấy đâu!
62
Chương 62: Vật dưới gối trẫm là ngươi lấy?
63
Chương 63: Hữu kinh vô hiểm
64
Chương 64: Nàng cho trẫm hôn một cái
65
Chương 65: Tưởng trẫm là ai cũng có thể chấp nhận à, hôn nàng là xem trọng nàng đó!
66
Chương 66: Cháu hãy nhịn đau bỏ thứ yêu thích, thành toàn cho nửa đời sau của thằng bé đi!
67
Chương 67
68
Chương 68: Nửa ngày không gặp, thật nhớ!
69
Chương 69: Thật ra, nô tỳ cũng yêu ngài…!
70
Chương 70: Đêm 30
71
Chương 71: Đem ngươi chỉ cho huynh đệ của hoàng hậu nương nương, ngươi thấy có được không?
72
Chương 72: Mông lớn, mắn đẻ
73
Chương 73: Đợi trẫm ra khỏi Sướng Xuân Viên, sẽ tự mình đến đón nàng
74
Chương 74: Đặt chút quan hệ
75
Chương 75: Nàng máu lạnh vô tình, nàng chẳng đáng!
76
Chương 76: Khen thay cho một kẻ hiểu đại nghĩa!
77
Chương 77: Hoàng tổ mẫu xem này!
78
Chương 78: Trẫm thích Tố Dĩ, muốn đòi lại nàng
79
Chương 79: Thật ra chúng ta có thể thử chỗ khác
80
Chương 80
81
Chương 81: Hoàng hậu đổ bệnh
82
Chương 82: Ta không hiểu lầm, cũng tin tưởng nàng
83
Chương 83: Bà ấy đây là muốn ăn thịt người sao?
84
Chương 84: Đây rõ ràng chính là Hợp đức Đế cơ, là hết thảy yêu thương và khao khát của hắn thuở thiếu thời
85
Chương 85: Xin Hoàng phụ chọn một kẻ hiền năng khác, phóng cho nhi tử và Tố Dĩ một con đường sống đi!
86
Chương 86: Đến lúc bảo Hoàng hậu ra ý chỉ rồi
87
Chương 87: Trang nghiêm và mị hoặc là sự kết hợp tuyệt nhất
88
Chương 88: Công đức viên mãn
89
Chương 89: Gái lỡ thì thì tốt, gái lỡ thì ấy chính là bảo vật
90
Chương 90: Nói ra sợ chết khiếp
91
Chương 91: Khuê nữ nhà ông đến cả Hoàng đế cũng không chịu lấy, thế đòi lấy Ngọc Hoàng đại đế à?
92
Chương 92: Anh rể cướp phúc tấn của em vợ, đồ Thiếu đạo đức!
93
Chương 93: Có con chủ bài vừa có thế lại thiếu tâm nhãn như Mật quý phi này, không lấy ra lợi dụng, quả là uổng phí!
94
Chương 94: Rượu này có hơi ngọt
95
Chương 95: Cửu thiên tuế, ngài thật là tuyệt a!
96
Chương 96: Tiểu chủ nhân, ngài có được Thượng phương bảo kiếm rồi!
97
Chương 97: Không ngờ Tịnh tần nương nương là người tốt…
98
Chương 98: Ta đây có một phương thuốc kỳ diệu
99
Chương 99
100
Chương 100: Đồ Tiện nhân nhà ngươi, đồ độc phụ nhà ngươi!
101
Chương 101: Định phong ba
102
Chương 102
103
Chương 103: Ngài đã về…
104
Chương 104: Có quyền con mẹ nó ấy!
105
Chương 105: Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân
106
Chương 106: Hậu cung là một cái nồi lớn, sủi cảo nhân gì cũng có
107
Chương 107: Lễ quý nhân, nàng trật hông rồi hả?
108
Chương 108: Chẳng sợ cú mèo kêu, chỉ sợ cú mèo cười
109
Chương 109: Nô tỳ có tội, nô tỳ đã trợ thủ cho Mật quý phi
110
Chương 110: Nô tỳ bái biệt Vạn tuế gia
111
Chương 111: Tam cung lục viện biết bao kiều hoa ta không hái, ấy mà chỉ chăm chăm ôm một gốc cỏ đuôi chó là nàng
112
Chương 112: Vạn tuế gia ngày đêm vất vả thật xúc động lòng người
113
Chương 113: Nếu trẫm dùng quá sức làm đau nàng…
114
Chương 114: Trượng phu vô cùng sủng ái thiếp, đối với người vợ mà nói chung quy là một loại uy hiếp
115
Chương 115: Lễ chủ nhân rốt cuộc cũng đến bước đường này
116
Chương 116: Hoàng đế tệ bạc!
117
Chương 117: Nàng đối tốt với nàng ấy chính là đối tốt với trẫm, trẫm trong lòng cảm kích nàng cả đời
118
Chương 118: Tối nay ta qua chỗ nàng
119
Chương 119
120
Chương 120: Chỉ bằng mi cũng dám mời sủng? Không nhìn lại thử cân lượng của mình!
121
Chương 121: Sao thấy ít thịt thế nhỉ?
122
Chương 122
123
Chương 123: Nàng này không được kia không được, trẫm há từng trách móc nửa phần?
124
Chương 124: Con của chúng ta, thiếp muốn tự nuôi
125
Chương 125: Tiểu Hổ a ca
126
Chương 126: Sinh con trắc trở là thế
127
Chương 127: Tấn quý phi
128
Chương 128: Cả đời này của thiếp, tốt không đến nơi, tệ không đến chốn, thực sự thất bại
129
Chương 129
130
Chương 130: Chương kết