Chương 100: Đồ Tiện nhân nhà ngươi, đồ độc phụ nhà ngươi!

Nghỉ trưa dậy đến trong cung Hoàng hậu cắt xiêm y, Hoàng hậu ngồi dưới cửa sổ phía nam đang bảo người day huyệt Thái Dương, thấy nàng tiến vào, cười nói: “Ngủ trưa lâu quá, nhức đầu.”

Tố Dĩ có nhãn lực giỏi vỗ ngựa, vội bước lên trước tiếp nhận thế cho nữ quan bên cạnh, vừa day cho Hoàng hậu vừa nói: “Chúng ta luôn nói gối cao không lo, kỳ thật gối đầu quá cao không tốt, lúc ngủ dưới cổ liền bị bỏ trống một khoảng, thức dậy không thiếu được sẽ bị nhức đầu.”

Trên tay nàng lực đạo hơi nặng, bóp lên gân cốt sau gáy cổ bóp đến vang rắc rắc, có hơi đau, nhưng ngoài đau ra càng nhiều hơn là hưởng thụ. Hoàng hậu thở  phào, “Tay nghề muội không tệ, xem cái cổ ta này, cứng như que cời lò vậy, tự mình vuốt cũng cứng.”

“Không sao, thả lỏng chút là ổn rồi.”

Hoàng hậu ừm một tiếng, ngoài miệng im lặng, trong lòng lại tính toán. Thú thật, cô ta ngóng trông Tố Dĩ sinh con chỉ sợ nóng lòng hơn bất luận kẻ nào, nếu quan tâm, con đường được trải liền càng nhiều. An bài Lưu ma ma ở Khánh Thọ Đường không phải bày trí, chỗ kia tổng cộng chỉ bốn cung nữ hai thái giám chạy việc, y phục thay đi giặt của chủ tử trước khi vào Hoán y cục phải qua ma ma kiểm tra, cho nên có tới kinh nguyệt hay không, tinh kỳ ma ma tất nhiên đều biết.

Kỳ kinh của Tố Dĩ đã qua gần nửa tháng rồi, cô nương ở độ tuổi này đang tốt, thân thể khỏe mạnh. Không giống cô ta lúc xuất giá mới mười lăm mười sáu tuổi, dậy thì lại trễ, chân chính ngay cả ngực cũng vừa có chút khởi thế. Giữa lúc nửa chín sống gả làm vợ người, nhắc đến xác thực có phần khó xử. Tố Dĩ như vậy lại vừa lúc, trưởng thành vừa đủ chín muồi, nam nhân chạm một cái là có thể cấn thai. Hoàng hậu từ từ nhắm mắt suy nghĩ, nếu mang thai thật, đứa bé xấp xỉ đã tầm bốn mươi ngày rồi, đoán là cái đêm ở Sướng Xuân Viên đã được Tống Tử Quan Âm chiếu cố, Vạn Tuế Gia khi trở về nên làm chút manh mối rồi.

Cô ta càng nghĩ càng vui mừng, lại không tiện nói thẳng, chỉ nói: “Mùa xuân thân mình phải đặc biệt cẩn thận, như a ca kia của Ý tần bẩm sinh mắc bệnh suyễn, mấy ngày qua đến là chịu tội. Lát nữa ta muốn truyền ngự y thỉnh mạch, muội cũng nhân tiện xem một cái đi! Thỉnh cái bình an cũng tốt.”

Tố Dĩ vốn cũng muốn gọi ngự y, tiếc là giờ giấc căng còn chưa kịp làm. Hoàng hậu nói muốn thỉnh mạch, về đạo lý không có chỗ có thể xoi mói, nhưng lại khiến người cảm thấy bị bức ép, có điểm như không tin được ngươi nên mới thăm dò ý tứ của ngươi. Nàng không có cách nào, có tin vui kỳ thật trốn không xong, sớm muộn gì vẫn phải qua cái ải Hoàng hậu này. Ngươi che che giấu giấu, chẳng lẽ sau này không muốn lăn lộn trong cung sao? Ngươi cố ý lấp liếm thử xem, cho mặt mũi mà không biết giữ, cẩn thận kẻo chọc người ta phát bực, bỏ mẹ giữ con trừng trị cho ngươi chết. Chi bằng thuận theo gió, lựa chọn cái lợi ích tương đối, cho dù mình không thể nuôi, chừa chút đường sống thường gặp đứa bé cũng có thể chấp nhận.

Nàng thưa vâng, “Tạ chủ tử săn sóc.”

Hoàng hậu gật gật đầu, “Hôm nay điểm tâm không kịp ăn rồi, nghe nói đầu xuân bò Tây Tạng mang chửa, đầu bếp Mông Cổ xin phép ra ngoài mua rồi, hai ngày nay cũng không về được. Trong cung đầu bếp cũ nghĩ đủ chủng loại, làm tới làm lui trăm khoanh vẫn quanh một đốm, cứ như được dạy từ cùng một thầy vậy, ăn chả có tý mới mẻ nào. Chúng ta nghĩ xem bữa tối truyền món gì, gọi cho muội phần dê non chưng sữa bò nhé? Thứ này là bổ âm nhất đấy, đối với cơ thể muội mới có lợi.”

Hoàng hậu nói liên miên, Tố Dĩ lại cảm thấy có chỗ nào không được thích hợp cho lắm. Trong đầu nàng quay mòng như chong chóng, liễm giọng hỏi Hoàng hậu, “Đầu bếp Mông Cổ trong phòng bếp nhỏ của ngài đi khi nào ạ?”

“Hôm qua đã đi từ tảng sáng.” Hoàng hậu phát hiện nàng thất thần, gặng hỏi nguyên do.

Dự cảm cực kỳ xấu đánh ập vào người, nàng hoảng hốt, “Vậy bánh cuốn mỡ ngỗng hôm nay ngài thưởng cho ta là ai làm?”

Hoàng hậu sững người, “Hôm nay đầu bếp không có đây, ta cũng đâu có thưởng đồ ăn gì ra ngoài.”

Tố Dĩ trong đầu rối như tơ vò, trong cung đồ không danh mục không lấy được, Hoàng hậu bình thường luôn thưởng mấy thứ lặt vặt, hơn một tháng qua nàng cũng thành quen. Nhưng hôm nay ở trong con đường nhỏ của Trường Xuân Cung nhận được điểm tâm là cớ làm sao? Trước mặt nhiều người như vậy, nói là Hoàng hậu ban thưởng, nàng căn bản không có nửa điểm hoài nghi mà nhận ngay. Lúc này ngẫm lại thấy không đúng, người đưa điểm tâm là thái giám, Hoàng hậu xưa nay luôn phái cung nữ. Mở nắp hộp ra cũng không đúng, Hoàng hậu có một thói quen luôn đặt một đôi đũa bạc bên trong thức ăn, hôm nay trong điểm tâm không có gì cả. Nàng khi ấy tưởng là người bên dưới làm việc sơ sót, hóa ra căn bản không phải đồ đi ra từ trong cung Hoàng hậu.

“Hỏng rồi.” Nàng bắt lấy Hoàng hậu run giọng nói, “Nô tỳ nhận hộp điểm tâm xong, tưởng ngài đưa liền mang về. Đi được nửa đường gặp Tam a ca, cậu ấy tranh thủ lúc giờ cơm đi thăm ngạch niết, người không gặp được bụng đói trở về, thấy hộp điểm tâm kia có chút thòm thèm, nô tỳ cũng không nghĩ nhiều bèn cho cậu bé dùng… Chủ tử, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Điều lo lắng quả thật không sai, nàng vừa dứt tiếng, trên cửa cung một thái giám lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, cổ họng kêu đến rách cả âm, “Hồi bẩm Hoàng hậu chủ tử… nghiêm trọng rồi, trong A Ca Sở truyền tin đến, Tam a ca không biết bị làm sao, dùng cơm xong nghỉ trưa, nghỉ ngơi thế nào thấy không tỉnh lại nữa… a ca ngài ấy… hoăng rồi.”

* hoăng: chết, thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng.

“Trời ạ!” Hoàng hậu vẫn chưa kịp định thần, tay xẹt qua bàn trà, một chén trà sứ thanh hoa bị quét xuống đất, bỗng chốc vỡ tan tành.

Chuyện lớn như vậy… Chuyện lớn như vậy a! Một hoàng tử cứ thế không còn? Hoàng hậu đứng lên, lảo đảo hai cái suýt nữa ngã quỵ. Sắc mặt xanh mét, nửa ngày mới gào khóc, “Vạn Tuế Gia, thiếp không thay ngài quản gia tốt được rồi!”

Trong cung nhất thời rối loạn, mọi người bàng hoàng hoảng sợ tựa như đứa bé sợ sấm sét trời mưa vậy, một đám đứng khoanh tay, giương mắt dại nhìn Hoàng hậu.

Tố Dĩ sợ tới mức nát cả ruột gan, một mạng người cứ thế không còn? Nàng đời này chưa từng làm chuyện gì thất đức, lúc này bỗng nhiên thành hung thủ giết người ư? Nàng bụm mặt ngồi co quắp dưới đất, dù là thấy nhiều biết rộng cũng không chịu nổi tai họa lớn nhường này. Hậu cung cấu xé lẫn nhau thì có đấy, nhưng có đấu cách mấy cũng không thể gây ra tai nạn chết người được! Hơn nữa người chết còn là hoàng tử, hoàng tử trước khi chết đã nếm qua điểm tâm nàng đưa, lúc này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Vinh Thọ đi rồi, Trường Mãn Thọ chính là quản sự thái giám trong cung, xảy ra loại chuyện này, A Ca Sở trước tiên sẽ báo cho tổng quản thái giám, rồi báo Hoàng hậu, báo Quân Cơ Xử xử phủ Nội Vụ. Trường Mãn Thọ hay tin cũng sợ đến vã mồ hôi lạnh toàn thân, thái giám bên người Tam a ca cũng bị tóm đến Thận Hình Tư rồi, lão linh tinh nghe ngóng được chút nội tình, trong đó điều khiến lão nghe rợn cả người nhất chính là Lễ quý nhân có trong lời khai của chúng. Lão ba chân bốn cẳng chạy tới Trường Xuân Cung, sau khi vào cửa vướng chân té nhào một cái, chẳng đoái hoài tới cơn đau, dùng cả tay chân bò vào trong chính điện.

Vào trong điện, thấy Hoàng hậu khóc đến nghẹt thở, Tố Dĩ cũng sợ đến bay mất ba hồn bảy vía, trắng bệt cả mặt mày, như tượng đất ngã ngồi trên bàn đạp chân.

Bây giờ không thể sợ, chốc lát nữa thôi mọi người sẽ ập tới ngay, rối loạn càng dễ bị người ta bắt bí. Trường Mãn Thọ quỳ rạp trên mặt đất dập đầu, “Chủ tử nương nương, tiểu chủ nhân, lúc này không phải lúc khóc, phải suy nghĩ cho kỹ càng a!”

Tố Dĩ miễn cưỡng định thần lại, song vẫn run rẩy. Thấy Trường Mãn Thọ như bắt được cọng cỏ cứu mạng, run môi thì thào, “Công công, ta oan uổng…”

Phẩm tính của nàng bày ra đó, tuyệt không thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy được. Có người hạ độc một cách ngênh ngang như vậy sao? Trước mắt bao nhiêu người dỗ đứa bé ăn bánh, đánh bả chết thằng bé, đây chẳng phải là vội vàng tự đào hố chôn mình sao!

“Tiểu chủ nhân cứ bình tĩnh cái đã.” lão phất tay gọi người đỡ nàng dậy, lại mời Hoàng hậu an tọa, khoan giải nói, “Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, trên đời không có thuốc hối hận. Nô tài biết trong lòng nương nương và tiểu chủ lo lắng, có lo cũng như không, đây là có kẻ rắp tâm hãm hại hai vị. Là ai khó mà nói được, tóm lại chuyện này mà làm lớn lên, cuối cùng nhất định phải bắt được kẻ đầu sỏ. Các chủ tử không làm việc trái với lương tâm, không sợ ma gõ cửa. Tạm thời cứ bình tĩnh, đừng quên Khánh Thọ Đường là một nơi phúc địa được phân vạch ra, không có thánh mệnh ai cũng không được đi vào bắt người. Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, chỗ Nội Tấu Sự đã soạn sổ con rồi, Vạn Tuế Gia đọc được tất nhiên sẽ ra roi thúc ngựa trở về. Trước khi chủ tử gia về tới, tiểu chủ nhân có thể tạm lánh trong cung của mình. Hai vị Vương gia của Kính Sự Phòng cùng Quân Cơ Xử nhận lệnh trông coi cung vua, chuyện này bọn họ phải chủ trì công đạo. Phiền toái ở chỗ, trên danh nghĩa là chủ tử nương nương đưa điểm tâm, sợ là nương nương lúc này sẽ bị chút liên lụy.”

Hoàng hậu nghe thấy thế ngược lại cũng trấn định lại, nâng nâng điền tử trên đầu nói, “Cái này không sợ, ta dầu gì cũng là chính cung nương nương, ai cũng chẳng thể đụng đến ta dù chỉ mảy may. Chẳng qua Lễ quý nhân tốt xấu gì cũng phải bảo trụ, Tam a ca hoăng rồi, đã khiến ta mất thể diện thống ngự lục cung, lần nữa cô phụ phó thác của chủ tử, vậy ta càng đáng chết hơn rồi.”

Lời vừa dứt, vào cửa là hai người phụ nữ, dáng vẻ đúng là ruột gan đứt từng khúc, đoán là Thành phi và Thư quý nhân. Hai người đỡ nhau bước vào bậc cửa, tiếng khóc vang vọng đến mức làm rung cả đỉnh điện.

“Dục Mẫn của ta, con trai cưng của ta… ngàn cay vạn đắng nuôi lớn đến vậy, ta nhọc đến nát lòng…! Giờ cô quạnh nằm trong quan tài… Ta đúng là không sống nổi mà, để ta đi cùng con thôi!” Thành phi khóc đến bù lu bù loa trực tiếp nằm vật ra đất, được người hai bên đỡ, cả người mềm oặt thành một bãi bùn.

Con chết ai mà chẳng đau lòng, Tố Dĩ muốn tìm lỗ nẻ mà chui cho khuất, muốn đi lên thỉnh tội, nhưng không có lá gan này. Thành phi khóc kể thì thôi, nàng không dám nhìn ánh mắt của Thư quý nhân. Tam a ca do cô ta sinh ra, tình cảm bỏ ra giữa mẹ đẻ và mẹ nuôi chung quy vẫn bất đồng. Thư quý nhân vào cửa ngược lại không lên tiếng, chỉ một đôi mắt đỏ gắt gao trừng nàng, đột nhiên tựa như nổi điên mà nhào tới, “Đồ tiện nhân nhà ngươi, đồ độc phụ nhà ngươi! Trả Tam a ca cho ta, trả con lại cho ta!”

May mà có người tách ra, nhưng dáng vẻ điên cuồng này thật dọa người. Tố Dĩ sợ tới mức bật khóc, “Không phải ta, ta không có độc chết Tam a ca… có trời đất chứng giám, ta rất thương cậu bé, sao sẽ độc chết cậu bé được!”

“Một đứa bé nhỏ như vậy, ngăn trở gì ngươi mà ngươi nhất định đưa nó vào chỗ chết?” Thư quý nhân không với được tới nàng càng trở nên điên loạn hơn, thanh âm như thể từ trong lồng ngực bắn ra ngoài, gào rú khóc ra máu không hơn gì cái này mà thôi. Con người ở lúc bất chấp hết thảy thì sẽ dùng hết sức lực, dầu gì cũng bất chấp tất cả rồi, Trường Mãn Thọ che phía trước, bị cô ta ta tả hữu cùng vung, vả miệng đến mấy cái. Đánh xong vẫn chưa hả giận, đoạt lấy một cái bình sứ thanh hoa rồi đập về phía Hoàng hậu, “Cái đồ không có lòng từ ái nhà ngươi, uổng công là quốc mẫu!”

Trong Trường Xuân Cung gà bay chó sủa, trên con đường hẻm cách một bức tường, Mật quý phi lại hận không thể cắn một miếng thịt từ trên người Tịnh tần.

“Ngươi rốt cuộc là tính toán gì? Rõ ràng đã nói rồi…” Tựa hồ ý thức được giọng mình quá cao, vội đè thấp giọng, “Là thuốc khiến ả ta không mang thai mà, sao lại là thuốc độc?”

Tịnh tần cũng rất ảo não, chỉ là nguyên nhân thị ảo não khác với của quý phi, “Lễ quý nhân đúng là có cát tinh (ngôi sao may mắn) hộ giá, như vậy cũng khiến ả thoát được, để một a ca chết thay, xem ra ả may mắn thật!”

Mật quý phi đột nhiên cảm giác được nữ tử Hán gia này thực đáng sợ, “Nói như vậy không phải cầm nhầm thuốc, là ngươi cố ý hay sao? Là để độc chết Lễ quý nhân?”

Tịnh tần đảo mắt qua nhìn thị, ánh mắt lạnh lùng, không một tia gợn sóng, “Quý chủ nhân, cái gì mà nói là ta cố ý? Đừng quên chúng ta ở trên cùng một sợi dây thừng đấy, nếu mà ta ngã xuống, ngài cũng trốn không thoát khỏi liên quan đâu. Tại thời khắc then chốt này đừng có so đo là thuốc gì, phải nghĩ cách làm sao chứng thực tội danh của Hoàng hậu và Tố Dĩ kìa! Chết một Tam a ca, đối với ngài không có lợi sao? Tổng cộng có năm vị, Ý tần sanh là đứa phế vật, không nên thân. Bớt một Tam a ca, tương lai con đường của con trai ngài có thể rộng rãi hơn chút, ngài không vui sao? Ta cũng biết ngài vì tiền đồ của Tứ A Ca mà đã làm không ít chuyện, lần trước Ý tần suýt đẻ non chẳng phải là bút tích của ngài sao? Sau đó nếu không phải bị con cung nữ chết dẫm kia của Thượng Nghi Cục bắt gặp, Ngũ a ca có thể có cơ hội đến thế giới này sao? Cho nên ngài đừng làm ra vẻ như bị mắc mưu vậy, chúng ta là người đồng thuyền, ai cũng đừng nói ai thủ đoạn độc ác hơn. Cũng là vì để sống tốt hơn, ngài nói có đúng không?”

Mật quý phi đến hiện tại mới phát giác mình đã rơi vào bẫy của ả tần thiếp hạ tiện này, ban đầu thấy ả ta nhu nhược, mặc dù thông minh lại có thể bị bắt chẹt, bản thân cũng không sợ ả. Ai ngờ cái đuôi hồ ly của ả đã lộ ra, khí thế này của ả ta so với bất kỳ vị nào trong hậu cung đều hung ác hơn. Thần báo bên tai của ả không tệ, ngay cả những chuyên trước kia mình làm đều hỏi thăm rõ ràng, xem ra là đến có chuẩn bị. Thị dùng sức siết chặt đấm tay, đúng vậy, trước mắt vượt qua nan ải này hẵng nói sau. Chờ đại cục ổn định rồi, bản lãnh của ả ta có lớn hơn nữa cũng trốn không thoát lòng bàn tay thị, luôn có thể tìm được cơ hội thu thập ả ta.

Ngước lên nhìn ra xa, cuối con đường có hai người hớt hải đi đến, mặc triều quái* Hàng Long đội nón có hồng bảo thạch trên chóp mũ, nhìn trang phục liền biết là hai huynh đệ của Hoàng đế đã đến. Quý phi cùng Tịnh tần cũng không nóng nảy tranh cãi nữa, nhanh chân tiến vào cổng hông Trường Xuân Cung. (triều quái: loại áo mặc khi thượng triều)

Hai vị Vương gia vừa tiến vào gian ngoài, thấy cả phòng hỗn độn. Cả đám cung phi đều có phần không kiềm chế được cảm xúc, lúc họ bước vào phòng một chén trà bay tới, may nhờ né nhanh, nếu không là bị tai bay vạ gió rồi.

Hoàng hậu bị chọc tức, ngồi trên ghế thở dốc. Cô ta vốn thân thể không khỏe, bị Thành phi và Thư quý nhân quậy một trận, rõ ràng có phần khó chống đỡ được. Thấy hai huynh đệ tiến vào không nhịn được lau nước mắt, đứng lên giọng khàn khàn nói, “Tam gia, Lục gia, hai đệ đã tới?”

Lục gia là con trai chính thống của Thái Thượng Hoàng, được phong là Trịnh thân vương, thống lý phủ Nội Vụ. Tam gia là con trai lớn của Trang thân vương, xếp thứ ba trong đám đường huynh đệ, mọi người quen gọi y là Tam gia. Trang thân vương bắt chước Thái Thượng Hoàng quẳng mũ ô sa, đem tước vị truyền lại cho nhi tử. Tiểu Trang thân vương bấy giờ coi quản Quân Cơ Xử, giống như Lục gia Trịnh thân vương, đều là Thiết Mạo Tử Vương.

Hai huynh đệ tiến lên hành lễ với Hoàng hậu, “Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu chép miệng giơ tay lên, “Đừng có mấy nghi thức xã giao này, các đệ đã đi thăm Tam a ca chưa? Ta mới hay tin không kịp đi, lúc này người thế nào rồi? Đã truyền ngự y chưa?”

Trịnh thân vương Hoằng Uyên thở dài nói, “Truyền rồi, ngự y xem qua, cũng đã chẩn mạch, mọi chuyện sớm làm xong cả rồi. Lúc này người đã được dời đến phía bắc Khâm An điện quàn linh*, hoàng tử hoàng tôn không thể khám nghiệm tử thi, đành phải đậy nắp hòm trước đã, tất cả chờ Hoàng thượng trở về  quyết định tiếp.”

*quàn linh: tạm thời đặt linh cữu tại một nơi nào đó để làm lễ trước khi mai táng

Đây là quả thật đã là phán quyết cực hình, Thành phi che miệng bật khóc, Thư quý nhân nghe vậy một ngụm khí lên không nổi, đảo mắt liền hôn mê. Người trong phòng lại một hồi rối loạn, đúng lúc Quý phi cùng Tịnh tần tiến vào, vội vàng an trí cho Thư quý nhân, ấn huyệt nhân trung cạy miệng đút nước, bấy giờ mới từ từ hồi tỉnh lại.

“Nghiệp chướng mà, ai là kẻ hạ độc thủ?” Quý phi cầm khăn tay lau nước mắt, “Một đứa bé khỏe mạnh, bỗng chốc lại không còn, đây chẳng phải là muốn mạng của người làm mẹ sao! Nhị vị Vương gia phải điều tra cho kỹ càng, tốt xấu gì cũng phải cấp cho Thành phi và Thư quý nhân một câu trả lời công bằng.”

Trang thân vương Hoằng Tán trầm mặt lướt nhìn khắp phòng, “Vị nào là Lễ quý nhân?”

Tố Dĩ vừa gặp chuyện này sợ đến không biên giới, nhưng nhìn thấy quý phi cùng Tịnh tần vào cửa ngược lại tỉnh táo lại. Các ả làm bộ cùng khóc theo, rốt cuộc có bao nhiêu nước mắt là thật? Nàng tự trách thì cứ tự trách, bắt được kẻ độc thủ phía sau màn chẳng phải là điều quan trọng nhất sao? Tam a ca đáng thương, bỗng dưng không minh không bạch thay nàng chết oan, nếu không hiện tại kẻ nằm trong quan tài nhẽ ra là nàng rồi.

Nàng bước lên trước một bước, “Hồi bẩm vương gia, là ta.”

Chuyện ồn ào giữa nàng và Hoàng đế, huynh đệ bọn họ dĩ nhiên có nghe thấy. Nhưng dù có nể mặt đến đâu chăng nữa, dầu gì người chết là một vị a ca, sự tình liên quan đến Hoàng tự, không phải là nhỏ, ai cũng không có khả năng bảo vệ được nàng. Trang thân vương nói, “Ta có vài câu muốn hỏi quý nhân, những mong cho biết chi tiết. Vừa rồi, Thận Hình Tư truyền thái giám bên người Tam a ca đến tra hỏi, nghe nói buổi sáng Tam a ca có đi ngang qua ngự hoa viên, giữa đường gặp ngài. Ngài và Tam a ca có nói mấy câu, cho cậu ấy một hộp điểm tâm, có chuyện này hay không?”

Tố Dĩ gật đầu nói, “Có chuyện này.”

Trang thân vương chỉ hơi trầm ngâm, quay đầu hướng Hoàng hậu chắp tay, “Nương nương thứ tội, thần đệ bạo gan, cũng có mấy câu muốn hỏi ngài.”

Hoàng hậu mệt mỏi xua tay, “Đệ không cần hỏi, chuyện trong đó ta cũng có nghe nói.”

“Ồ, tin tức của ngài cũng thật nhạy đấy nhỉ.” Quý phi tiếp lời cười lạnh, “Hóa ra cái gì cũng biết, cũng không cần Tam gia hỏi, rõ ràng chính là con rận trên đầu kẻ trọc rồi!

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Những lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ
3 Chương 3: Cô cô lớn lên trông cũng khá xinh đẹp đấy
4 Chương 4: Thầm than không xong, đụng phải Vạn Tuế Gia rồi
5 Chương 5: Lôi xuống, đánh chết!
6 Chương 6: Cung phi ngầm đấu đá, hy sinh vài đứa nô tài có là gì?
7 Chương 7: Chính chủ đến rồi!
8 Chương 8: Trong cung thật tốt, nước trong cung cũng có thể nuôi người được
9 Chương 9: Ngươi không có ánh mắt như vậy, lần sau gặp lại ta có thể nhớ ra sao?
10 Chương 10: Cô nàng này có thể câu hồn, quả nhiên là một nhân tài
11 Chương 11: Vạn Tuế Gia không hứng thú chuyện phòng the
12 Chương 12: Thiên hạ thái bình
13 Chương 13: Hoàng đế không nói nhiều, lại không thích kẻ giỏi khua môi múa mép
14 Chương 14: Hoàng đế bực bội cùng cực, đột nhiên phát hiện một điểm hứng thú cũng bị mất
15 Chương 15: Rất không nể mặt Vạn Tuế Gia
16 Chương 16: Ngươi ngẩng đầu lên
17 Chương 17: Lần này té rõ là dữ, mông bị tét thành hoa tám cánh rồi!
18 Chương 18: Chủ tử gia của chúng ta là chính nhân quân tử, không làm cái chuyện thấp hèn sờ tay bóp mông đó đâu
19 Chương 19: Hoàng đế hại người quả là tuyệt nhất a!
20 Chương 20: Tốt! Bàn tay nóng, trán cũng nóng, thành công rồi!
21 Chương 21: Phụ tử và Quân thần
22 Chương 22: Thái hậu năm nay 30 tuổi, thật ra mới hơn Hoàng đế tầm 3-4 tuổi thôi
23 Chương 23: Mười mấy phụ nữ trong một nhà, Vạn Tuế Gia thật giỏi hưởng thụ
24 Chương 24: Hành tẩu trong cung, không có mắt là không xong
25 Chương 25: Canh một
26 Chương 26: Canh hai
27 Chương 27: Canh ba
28 Chương 28: Lúc nào cũng đâm vào mắt, lâu dài, có tắt đèn cũng có thể nhận ra
29 Chương 29: Thích vẽ hoa viết chữ gì lên đầu, đều tùy ngài!
30 Chương 30: Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngày ngày đều nhìn thấy, có hay quên cỡ nào đi nữa cũng phải nhớ cho bằng được
31 Chương 31: Trẫm thấy mờ mắt, ngươi đến nhìn hộ trẫm cái
32 Chương 32: “Cái kia” của Vạn Tuế Gia… làm sao mới tiêu đi được
33 Chương 33: Ngươi đi cùng trẫm
34 Chương 34: Kỳ thật trẫm cũng biết luyện ưng…
35 Chương 35: Nô tỳ…. Không còn mặt mũi gặp chủ tử
36 Chương 36: Một lát ta đi tìm nàng, nàng chờ ta nha!
37 Chương 37: Trẫm ghét gương mặt của ngươi, hết lần này đến lần khác ngươi lại cố tình khiến trẫm chú ý, ngươi nung nấu ý �
38 Chương 38: Chẳng những lưu manh, còn tự xem mình là thân thiết
39 Chương 39: Nàng có thể ăn mòn lòng người
40 Chương 40: Khiến chủ tử tâm ngứa ngáy, tâm mà đã ngứa ngáy, vạn sự đều dễ thương lượng
41 Chương 41: Chắc Vạn Tuế Gia bị ả ta nhào mềm mất thôi?
42 Chương 42: Hắn đã thổi lay một hồ Nước xuân
43 Chương 43: Tố Dĩ ở lại!
44 Chương 44: Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé!
45 Chương 45: Trẫm không gật đầu, nàng ta cứ ngoan ngoãn làm việc đi
46 Chương 46: Đừng động, để trẫm dựa một chút
47 Chương 47: Không chịu nổi khiêu khích
48 Chương 48
49 Chương 49: Nước sông Hoàng Hà trên trời
50 Chương 50: Môi nàng ngay tại trước mắt
51 Chương 51: Vạn Tuế Gia cớ gì mắng người ta chứ!!
52 Chương 52: Ngươi đối với trẫm… liệu có suy nghĩ nào khác hay không?
53 Chương 53: Gặp lại cố nhân
54 Chương 54: Ngài như vậy không được, để nô tỳ sưởi ấm cho ngài
55 Chương 55: Trẫm muốn sưởi ấm cho ngươi
56 Chương 56: Đông Pha Tố Nhục
57 Chương 57: Ta muốn nói với ngươi, hoàng đế có đôi khi cũng sẽ thân bất do kỷ, nhưng chỉ cần hạ quyết tâm, muốn hoàn thành m�
58 Chương 58: Mặt mũi ngươi cũng không xấu, thiếu cái khối kia không câu được đàn ông à?
59 Chương 59: Nam nhân mà rơi vào ái tình là biến đần
60 Chương 60: Hắn lập úp thẻ bài lại, “Không cần Bối cung”
61 Chương 61: Cái yếm không thấy đâu!
62 Chương 62: Vật dưới gối trẫm là ngươi lấy?
63 Chương 63: Hữu kinh vô hiểm
64 Chương 64: Nàng cho trẫm hôn một cái
65 Chương 65: Tưởng trẫm là ai cũng có thể chấp nhận à, hôn nàng là xem trọng nàng đó!
66 Chương 66: Cháu hãy nhịn đau bỏ thứ yêu thích, thành toàn cho nửa đời sau của thằng bé đi!
67 Chương 67
68 Chương 68: Nửa ngày không gặp, thật nhớ!
69 Chương 69: Thật ra, nô tỳ cũng yêu ngài…!
70 Chương 70: Đêm 30
71 Chương 71: Đem ngươi chỉ cho huynh đệ của hoàng hậu nương nương, ngươi thấy có được không?
72 Chương 72: Mông lớn, mắn đẻ
73 Chương 73: Đợi trẫm ra khỏi Sướng Xuân Viên, sẽ tự mình đến đón nàng
74 Chương 74: Đặt chút quan hệ
75 Chương 75: Nàng máu lạnh vô tình, nàng chẳng đáng!
76 Chương 76: Khen thay cho một kẻ hiểu đại nghĩa!
77 Chương 77: Hoàng tổ mẫu xem này!
78 Chương 78: Trẫm thích Tố Dĩ, muốn đòi lại nàng
79 Chương 79: Thật ra chúng ta có thể thử chỗ khác
80 Chương 80
81 Chương 81: Hoàng hậu đổ bệnh
82 Chương 82: Ta không hiểu lầm, cũng tin tưởng nàng
83 Chương 83: Bà ấy đây là muốn ăn thịt người sao?
84 Chương 84: Đây rõ ràng chính là Hợp đức Đế cơ, là hết thảy yêu thương và khao khát của hắn thuở thiếu thời
85 Chương 85: Xin Hoàng phụ chọn một kẻ hiền năng khác, phóng cho nhi tử và Tố Dĩ một con đường sống đi!
86 Chương 86: Đến lúc bảo Hoàng hậu ra ý chỉ rồi
87 Chương 87: Trang nghiêm và mị hoặc là sự kết hợp tuyệt nhất
88 Chương 88: Công đức viên mãn
89 Chương 89: Gái lỡ thì thì tốt, gái lỡ thì ấy chính là bảo vật
90 Chương 90: Nói ra sợ chết khiếp
91 Chương 91: Khuê nữ nhà ông đến cả Hoàng đế cũng không chịu lấy, thế đòi lấy Ngọc Hoàng đại đế à?
92 Chương 92: Anh rể cướp phúc tấn của em vợ, đồ Thiếu đạo đức!
93 Chương 93: Có con chủ bài vừa có thế lại thiếu tâm nhãn như Mật quý phi này, không lấy ra lợi dụng, quả là uổng phí!
94 Chương 94: Rượu này có hơi ngọt
95 Chương 95: Cửu thiên tuế, ngài thật là tuyệt a!
96 Chương 96: Tiểu chủ nhân, ngài có được Thượng phương bảo kiếm rồi!
97 Chương 97: Không ngờ Tịnh tần nương nương là người tốt…
98 Chương 98: Ta đây có một phương thuốc kỳ diệu
99 Chương 99
100 Chương 100: Đồ Tiện nhân nhà ngươi, đồ độc phụ nhà ngươi!
101 Chương 101: Định phong ba
102 Chương 102
103 Chương 103: Ngài đã về…
104 Chương 104: Có quyền con mẹ nó ấy!
105 Chương 105: Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân
106 Chương 106: Hậu cung là một cái nồi lớn, sủi cảo nhân gì cũng có
107 Chương 107: Lễ quý nhân, nàng trật hông rồi hả?
108 Chương 108: Chẳng sợ cú mèo kêu, chỉ sợ cú mèo cười
109 Chương 109: Nô tỳ có tội, nô tỳ đã trợ thủ cho Mật quý phi
110 Chương 110: Nô tỳ bái biệt Vạn tuế gia
111 Chương 111: Tam cung lục viện biết bao kiều hoa ta không hái, ấy mà chỉ chăm chăm ôm một gốc cỏ đuôi chó là nàng
112 Chương 112: Vạn tuế gia ngày đêm vất vả thật xúc động lòng người
113 Chương 113: Nếu trẫm dùng quá sức làm đau nàng…
114 Chương 114: Trượng phu vô cùng sủng ái thiếp, đối với người vợ mà nói chung quy là một loại uy hiếp
115 Chương 115: Lễ chủ nhân rốt cuộc cũng đến bước đường này
116 Chương 116: Hoàng đế tệ bạc!
117 Chương 117: Nàng đối tốt với nàng ấy chính là đối tốt với trẫm, trẫm trong lòng cảm kích nàng cả đời
118 Chương 118: Tối nay ta qua chỗ nàng
119 Chương 119
120 Chương 120: Chỉ bằng mi cũng dám mời sủng? Không nhìn lại thử cân lượng của mình!
121 Chương 121: Sao thấy ít thịt thế nhỉ?
122 Chương 122
123 Chương 123: Nàng này không được kia không được, trẫm há từng trách móc nửa phần?
124 Chương 124: Con của chúng ta, thiếp muốn tự nuôi
125 Chương 125: Tiểu Hổ a ca
126 Chương 126: Sinh con trắc trở là thế
127 Chương 127: Tấn quý phi
128 Chương 128: Cả đời này của thiếp, tốt không đến nơi, tệ không đến chốn, thực sự thất bại
129 Chương 129
130 Chương 130: Chương kết
Chapter

Updated 130 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Những lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ
3
Chương 3: Cô cô lớn lên trông cũng khá xinh đẹp đấy
4
Chương 4: Thầm than không xong, đụng phải Vạn Tuế Gia rồi
5
Chương 5: Lôi xuống, đánh chết!
6
Chương 6: Cung phi ngầm đấu đá, hy sinh vài đứa nô tài có là gì?
7
Chương 7: Chính chủ đến rồi!
8
Chương 8: Trong cung thật tốt, nước trong cung cũng có thể nuôi người được
9
Chương 9: Ngươi không có ánh mắt như vậy, lần sau gặp lại ta có thể nhớ ra sao?
10
Chương 10: Cô nàng này có thể câu hồn, quả nhiên là một nhân tài
11
Chương 11: Vạn Tuế Gia không hứng thú chuyện phòng the
12
Chương 12: Thiên hạ thái bình
13
Chương 13: Hoàng đế không nói nhiều, lại không thích kẻ giỏi khua môi múa mép
14
Chương 14: Hoàng đế bực bội cùng cực, đột nhiên phát hiện một điểm hứng thú cũng bị mất
15
Chương 15: Rất không nể mặt Vạn Tuế Gia
16
Chương 16: Ngươi ngẩng đầu lên
17
Chương 17: Lần này té rõ là dữ, mông bị tét thành hoa tám cánh rồi!
18
Chương 18: Chủ tử gia của chúng ta là chính nhân quân tử, không làm cái chuyện thấp hèn sờ tay bóp mông đó đâu
19
Chương 19: Hoàng đế hại người quả là tuyệt nhất a!
20
Chương 20: Tốt! Bàn tay nóng, trán cũng nóng, thành công rồi!
21
Chương 21: Phụ tử và Quân thần
22
Chương 22: Thái hậu năm nay 30 tuổi, thật ra mới hơn Hoàng đế tầm 3-4 tuổi thôi
23
Chương 23: Mười mấy phụ nữ trong một nhà, Vạn Tuế Gia thật giỏi hưởng thụ
24
Chương 24: Hành tẩu trong cung, không có mắt là không xong
25
Chương 25: Canh một
26
Chương 26: Canh hai
27
Chương 27: Canh ba
28
Chương 28: Lúc nào cũng đâm vào mắt, lâu dài, có tắt đèn cũng có thể nhận ra
29
Chương 29: Thích vẽ hoa viết chữ gì lên đầu, đều tùy ngài!
30
Chương 30: Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngày ngày đều nhìn thấy, có hay quên cỡ nào đi nữa cũng phải nhớ cho bằng được
31
Chương 31: Trẫm thấy mờ mắt, ngươi đến nhìn hộ trẫm cái
32
Chương 32: “Cái kia” của Vạn Tuế Gia… làm sao mới tiêu đi được
33
Chương 33: Ngươi đi cùng trẫm
34
Chương 34: Kỳ thật trẫm cũng biết luyện ưng…
35
Chương 35: Nô tỳ…. Không còn mặt mũi gặp chủ tử
36
Chương 36: Một lát ta đi tìm nàng, nàng chờ ta nha!
37
Chương 37: Trẫm ghét gương mặt của ngươi, hết lần này đến lần khác ngươi lại cố tình khiến trẫm chú ý, ngươi nung nấu ý �
38
Chương 38: Chẳng những lưu manh, còn tự xem mình là thân thiết
39
Chương 39: Nàng có thể ăn mòn lòng người
40
Chương 40: Khiến chủ tử tâm ngứa ngáy, tâm mà đã ngứa ngáy, vạn sự đều dễ thương lượng
41
Chương 41: Chắc Vạn Tuế Gia bị ả ta nhào mềm mất thôi?
42
Chương 42: Hắn đã thổi lay một hồ Nước xuân
43
Chương 43: Tố Dĩ ở lại!
44
Chương 44: Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé!
45
Chương 45: Trẫm không gật đầu, nàng ta cứ ngoan ngoãn làm việc đi
46
Chương 46: Đừng động, để trẫm dựa một chút
47
Chương 47: Không chịu nổi khiêu khích
48
Chương 48
49
Chương 49: Nước sông Hoàng Hà trên trời
50
Chương 50: Môi nàng ngay tại trước mắt
51
Chương 51: Vạn Tuế Gia cớ gì mắng người ta chứ!!
52
Chương 52: Ngươi đối với trẫm… liệu có suy nghĩ nào khác hay không?
53
Chương 53: Gặp lại cố nhân
54
Chương 54: Ngài như vậy không được, để nô tỳ sưởi ấm cho ngài
55
Chương 55: Trẫm muốn sưởi ấm cho ngươi
56
Chương 56: Đông Pha Tố Nhục
57
Chương 57: Ta muốn nói với ngươi, hoàng đế có đôi khi cũng sẽ thân bất do kỷ, nhưng chỉ cần hạ quyết tâm, muốn hoàn thành m�
58
Chương 58: Mặt mũi ngươi cũng không xấu, thiếu cái khối kia không câu được đàn ông à?
59
Chương 59: Nam nhân mà rơi vào ái tình là biến đần
60
Chương 60: Hắn lập úp thẻ bài lại, “Không cần Bối cung”
61
Chương 61: Cái yếm không thấy đâu!
62
Chương 62: Vật dưới gối trẫm là ngươi lấy?
63
Chương 63: Hữu kinh vô hiểm
64
Chương 64: Nàng cho trẫm hôn một cái
65
Chương 65: Tưởng trẫm là ai cũng có thể chấp nhận à, hôn nàng là xem trọng nàng đó!
66
Chương 66: Cháu hãy nhịn đau bỏ thứ yêu thích, thành toàn cho nửa đời sau của thằng bé đi!
67
Chương 67
68
Chương 68: Nửa ngày không gặp, thật nhớ!
69
Chương 69: Thật ra, nô tỳ cũng yêu ngài…!
70
Chương 70: Đêm 30
71
Chương 71: Đem ngươi chỉ cho huynh đệ của hoàng hậu nương nương, ngươi thấy có được không?
72
Chương 72: Mông lớn, mắn đẻ
73
Chương 73: Đợi trẫm ra khỏi Sướng Xuân Viên, sẽ tự mình đến đón nàng
74
Chương 74: Đặt chút quan hệ
75
Chương 75: Nàng máu lạnh vô tình, nàng chẳng đáng!
76
Chương 76: Khen thay cho một kẻ hiểu đại nghĩa!
77
Chương 77: Hoàng tổ mẫu xem này!
78
Chương 78: Trẫm thích Tố Dĩ, muốn đòi lại nàng
79
Chương 79: Thật ra chúng ta có thể thử chỗ khác
80
Chương 80
81
Chương 81: Hoàng hậu đổ bệnh
82
Chương 82: Ta không hiểu lầm, cũng tin tưởng nàng
83
Chương 83: Bà ấy đây là muốn ăn thịt người sao?
84
Chương 84: Đây rõ ràng chính là Hợp đức Đế cơ, là hết thảy yêu thương và khao khát của hắn thuở thiếu thời
85
Chương 85: Xin Hoàng phụ chọn một kẻ hiền năng khác, phóng cho nhi tử và Tố Dĩ một con đường sống đi!
86
Chương 86: Đến lúc bảo Hoàng hậu ra ý chỉ rồi
87
Chương 87: Trang nghiêm và mị hoặc là sự kết hợp tuyệt nhất
88
Chương 88: Công đức viên mãn
89
Chương 89: Gái lỡ thì thì tốt, gái lỡ thì ấy chính là bảo vật
90
Chương 90: Nói ra sợ chết khiếp
91
Chương 91: Khuê nữ nhà ông đến cả Hoàng đế cũng không chịu lấy, thế đòi lấy Ngọc Hoàng đại đế à?
92
Chương 92: Anh rể cướp phúc tấn của em vợ, đồ Thiếu đạo đức!
93
Chương 93: Có con chủ bài vừa có thế lại thiếu tâm nhãn như Mật quý phi này, không lấy ra lợi dụng, quả là uổng phí!
94
Chương 94: Rượu này có hơi ngọt
95
Chương 95: Cửu thiên tuế, ngài thật là tuyệt a!
96
Chương 96: Tiểu chủ nhân, ngài có được Thượng phương bảo kiếm rồi!
97
Chương 97: Không ngờ Tịnh tần nương nương là người tốt…
98
Chương 98: Ta đây có một phương thuốc kỳ diệu
99
Chương 99
100
Chương 100: Đồ Tiện nhân nhà ngươi, đồ độc phụ nhà ngươi!
101
Chương 101: Định phong ba
102
Chương 102
103
Chương 103: Ngài đã về…
104
Chương 104: Có quyền con mẹ nó ấy!
105
Chương 105: Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân
106
Chương 106: Hậu cung là một cái nồi lớn, sủi cảo nhân gì cũng có
107
Chương 107: Lễ quý nhân, nàng trật hông rồi hả?
108
Chương 108: Chẳng sợ cú mèo kêu, chỉ sợ cú mèo cười
109
Chương 109: Nô tỳ có tội, nô tỳ đã trợ thủ cho Mật quý phi
110
Chương 110: Nô tỳ bái biệt Vạn tuế gia
111
Chương 111: Tam cung lục viện biết bao kiều hoa ta không hái, ấy mà chỉ chăm chăm ôm một gốc cỏ đuôi chó là nàng
112
Chương 112: Vạn tuế gia ngày đêm vất vả thật xúc động lòng người
113
Chương 113: Nếu trẫm dùng quá sức làm đau nàng…
114
Chương 114: Trượng phu vô cùng sủng ái thiếp, đối với người vợ mà nói chung quy là một loại uy hiếp
115
Chương 115: Lễ chủ nhân rốt cuộc cũng đến bước đường này
116
Chương 116: Hoàng đế tệ bạc!
117
Chương 117: Nàng đối tốt với nàng ấy chính là đối tốt với trẫm, trẫm trong lòng cảm kích nàng cả đời
118
Chương 118: Tối nay ta qua chỗ nàng
119
Chương 119
120
Chương 120: Chỉ bằng mi cũng dám mời sủng? Không nhìn lại thử cân lượng của mình!
121
Chương 121: Sao thấy ít thịt thế nhỉ?
122
Chương 122
123
Chương 123: Nàng này không được kia không được, trẫm há từng trách móc nửa phần?
124
Chương 124: Con của chúng ta, thiếp muốn tự nuôi
125
Chương 125: Tiểu Hổ a ca
126
Chương 126: Sinh con trắc trở là thế
127
Chương 127: Tấn quý phi
128
Chương 128: Cả đời này của thiếp, tốt không đến nơi, tệ không đến chốn, thực sự thất bại
129
Chương 129
130
Chương 130: Chương kết