Chương 97: Không ngờ Tịnh tần nương nương là người tốt…

Mọi người vừa nghe tinh thần tỉnh táo, đồng loạt lăng lăng nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu nâng người lên hỏi, “Chuyển dạ khi nào, sao bây giờ mới đến hồi bẩm? Là nam hay nữ? Mẫu tử bình an không?”

Thái giám đáp, “Bẩm chủ tử, Ý chủ nhân canh hai đã chuyển dạ, sợ phiền giấc ngủ của nương nương, chờ sinh xong mới tới báo tin. Là một vị tiểu a ca, mẹ tròn con vuông ạ.”

Vẻ mặt của đám cung phi nhất thời khó có thể miêu tả, mỗi người một vẻ, so với diễn viên xướng trên đài còn đặc sắc hơn. Tố Dĩ nhìn lên, vẻ mặt Hoàng hậu ngược lại rất vui mừng, gật đầu nói, “Vạn Tuế Gia con nối dòng vốn đơn bạc, hôm nay lại thêm một vị a ca, thật sự là thiên đại hảo sự (chuyện vui cực lớn)! Mau bảo phủ Nội Vụ viết sổ con thúc ngựa đưa đến cho Vạn Tuế Gia ngự lãm, cũng không biết lúc này đi đến đâu rồi, tắm ba ngày ban tên sợ là không kịp rồi.”

Nàng thở phào, trong cung sinh con trai, bất luận ai sanh Hoàng hậu đều thích, người khoan dung độ lượng như cô ta lại không thể có đứa con của riêng mình, thật sự là ông trời không có mắt. Lại quay đầu nghĩ, mình xác thực rất có tư tâm, nghe thấy Ý tần sinh được con trai, không hề rầu rĩ không vui giống những tiểu chủ nhân khác. Nếu là con trai, Hoàng hậu nuôi tại bên người cũng tiện giải khuây. Trước mắt không bắt, không có đạo lý chờ mình. Nàng cũng từng nghĩ, sinh a ca ghi dưới danh nghĩa Hoàng hậu, đối với tiền đồ của đứa bé mới có lợi, ít nhất tương lai phong vương là không thành vấn đề. Hoàng hậu không nói không có tâm cơ, tốt xấu gì phẩm hạnh cũng đoan chính, có thể giáo dục ra một mầm non tốt. Nếu phải so sánh, phó thác cho Hoàng hậu đáng tin gấp vạn lần so với phó thác cho phi tần khác. Đương nhiên đây là đứng trên góc độ bàng quan mà phân tích, nếu thật sự phải giao con trai mình cho người khác, người làm mẹ khó tránh khỏi luyến tiếc. Nàng chỉ có một mình sống riêng biệt ở một địa phương, nghĩ tương lai đến phiên mình sinh, không cần con trai muốn một đứa con gái là đã toàn vẹn rồi. Công chúa cũng kim quý, còn không có người tranh giành, yên yên ổn ổn mà tự mình nuôi lớn, tình cảm mẫu tử kia mới khiến người ta hâm mộ ấy chứ! Giả mà là con trai… thú thật, ai trong lòng không có chút tính toán nhỏ? Nàng cũng hy vọng xa vời trong thời gian mười tháng có thể có bước ngoặt ngoài ý muốn gì đó, ví dụ như Vạn Tuế Gia thông cảm cho tình cảm của bọn họ, hoặc là lại gặp phải chút cơ duyên nào đó. Giống như Diêm Vương Gia lật sổ Sinh Tử vậy, có hai trang dính lại, lật qua một cái, tìm được đường sống trong chỗ chết ít nhất sống thêm hai mươi năm.

Đời người một kiếp, mỗi người đều có chấp niệm của riêng mình. Có người yêu phú quý, có kẻ yêu quyền thế. Nàng chính là một kẻ nghèo nàn bụng dạ hẹp hòi, chỉ cầu ấm no không cầu tiến tới. Nói trở lại, làm con trai của nàng đại khái cũng chẳng có tiền đồ gì lớn nhỉ!

Bản thân đang cân nhắc đến là cao hứng, nháy mắt buổi thỉnh an đã sắp tan. Theo đám đông thi lễ thối lui ra ngoài điện, Lan Thảo và Cổ Nhi đi lên khoác áo choàng cho nàng, nàng nắm thật chặt dây áo, chậm rãi bước xuống bậc thang. Vào xuân, gặp thời tiết tốt, ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp. Đi bộ như vậy rất tốt, cũng không truyền kiệu, men theo tường cung đi về phía nam, vừa đi vừa nói với người bên cạnh, “Khu vườn phía đông có một mảng trống, chúng ta tìm cách trồng ít dây mướp, dựng thêm giàn, mùa hè ở bên dưới chơi mạt chược cũng rất thú vị.”

“Chủ tử nghĩ thật xa, bây giờ hẵng còn lạnh đến ôm bình nước nóng đây, sao nháy mắt đã chuẩn bị cho mùa hè rồi? Còn nói đến bài, ngài nhớ được thẻ bài sao ạ? Đưa cho ngài một thẻ hình chim, ngài biết đó là cái gì không?” (bài mạt chược đều là hình các loại chim)

Tố Dĩ liếc nhìn Cổ Nhi một cái, “Ta không biết không thể học sao? Muốn học mấy trò chơi giải trí ta ấy thế mà là chuyên gia đó, hồi nhỏ ca ca ta mang về một cây súng hơi tây dương, ta hai ba cái đã tháo dỡ ra. Tháo ra còn có thể lắp lại, lắp lại tiếp theo còn có thể bắn, các ngươi nói có lợi hại hay không?”

Hai nha đầu ra sức tâng bốc nàng, vỗ tay bộp bộp, “Chủ tử ngài thật lợi hại a, về mặt đồ chơi ngài là tổ tông.”

Nàng đắc ý chắp tay vái một cái, “Nào có nào có, hổm rày ta có một dự định, muốn học bói bài đoán mệnh, nghe nói rất chuẩn đấy! Đợi học xong rồi, hai ngươi lần lượt tìm ta đoán mệnh, ta không thu phí đâu.”

Mọi người đang vui vẻ, dọc đường cười nói ra khỏi đường hẻm. Đến Phu Hoa môn rẽ vào, đi được hai bước bắt gặp phía trước có nâng kiệu bèn ngừng lại, Tố Dĩ không phân biệt được mặt người, ghế kiệu cũng cao, không nhìn thấy dây tua trên bả tử đầu của vị tiểu chủ kia đang phất phơ trong gió tây bắc.

Nàng dùng ánh mắt hỏi Lan Thảo, Lan Thảo kề sát lỗ tai nàng nói, “Đó là Tịnh tần của Duyên Hi cung, lúc này không trước không sau, hẳn là đang chờ chủ tử không chừng?”

Tố Dĩ đã có phòng bị, cũng rất ung dung đi đến trước. Đợi đến lúc đi ngang qua người thì cùng lắm thỉnh an một cái cho xong, không ngờ Tịnh tần gọi nàng lại, “Tố muội muội tạm dừng bước.”

Nàng dừng chân, mặt đầy ý cười quay người lại thi lễ, “Xin nghe Tịnh tần nương nương chỉ thị.”

Tịnh tần xuống kiệu, gót sen ba tấc vặn bên trái vẹo bên phải đi hai bước, dưới làn váy lộ ra mũi hài nhọn hoắc, nhìn có chút đáng sợ. Tố Dĩ thầm nghĩ, chân nhỏ như vậy, nếu đi lấy nước khẳng định chạy không nhanh. Người Hán rõ là tạo nghiệt mà, bày cái trò bó chân này, cảm giác cả người như đang đứng trên một đoạn xương gãy cùng một đùm máu thịt lẫn lộn vậy.

Tịnh tần đương nhiên không biết nàng đang nghĩ gì, nhẹ nhàng lướt đến trước mặt nàng, cười nói, “Tỷ muội chúng mình, gọi nương nương cái gì, muội cũng quá khách sáo rồi. Ta có nghe tuổi của muội, muội sinh tháng tám, ta sinh tháng sáu. Nhà mẹ ta họ Hòa, muội không ngại thì cứ gọi ta là Hòa tỷ tỷ, ta lớn hơn muội hai tháng, tiếng gọi Hòa tỷ tỷ này cũng đảm đương được.”

Cô ta lá mặt lá trái, Tố Dĩ cũng là người lão luyện, ra chiều thụ sủng nhược kinh, ôm ngực nói, “Muội thường nghe nói ngài cao thượng, trước kia cũng không có cơ hội nói chuyện cùng ngài, hôm nay gặp mặt quả nhiên không tầm thường. Ngài xem ngài là Tần, muội và ngài xưng tỷ muội, không có khi nhục ngài chứ.”

“Nói gì thế!” Tịnh tần nói, vươn tay ngọc thon thon ra vỗ nàng, kim hộ giáp phỉ thúy chạm rỗng trên tay dài như vậy, vươn tới trước một chút nữa là có thể đâm người ta lòi hai cái lỗ máu. Tố Dĩ hơi nghiêng nghiêng người, nghe cô ta chậm rãi nói, “Ai tấn vị không phải từng bước một chứ? Ban đầu ta tiến cung được sắc phong là thường tại, về sau chủ tử lật thẻ bài mới tấn quý nhân, so với muội ta còn kém cả một chặng ấy chứ! Trước mắt là Tần, lại không xem là vị phân cao, tương lai muội tấn vị chắc chắn nhanh hơn ta cho coi. Trong cung đều là nữ nhân, nói thật cũng chẳng có ai để thổ lộ tình cảm, lần đầu thấy muội ta đã thích, sau này chúng ta năng đi lại, hai ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, đúng không?”

Lời này nói đến là hòa hợp, Tố Dĩ không thể cự tuyệt rõ ràng, đành phải vờ đáp, “Ngài xem trọng muội là may mắn của muội, muội nào có đạo lý không đáp ứng chứ.”

Tịnh tần rất hài lòng, trên gương mặt tròn tròn ngập tràn ý cười, “Mải nói chuyện, ta sực nhớ ra một chuyện. Vừa rồi không phải truyền tin nói Ý tần sinh được quý tử sao, muội tính thế nào? Đưa cái gì làm quà mừng?”

Tố Dĩ suy nghĩ rồi mới nói, “Muội là quý nhân tầm thường, trên tay cũng chẳng tích góp được bao nhiêu, loại chuyện tặng lễ này phải suy nghĩ thật kỹ. Muội nghĩ những nương nương bên trên phân vị đều đang bày ra đó, dù muội muốn tặng đồ cũng không được vượt hơn Hoàng hậu chủ tử và Quý chủ nhân đúng không! Thành thử bây giờ ngài hỏi muội, muội thực sự không trả lời được. Ngài quen biết rộng, chi bằng giúp muội nghe ngóng một chút? Muội phải hạ thấp xuống mới phù hợp với thân phận của mình, vượt qua thứ tự rất không nên, ngài nói có đúng hay không?”

Tịnh tần ngoài miệng tán thành, lòng lại thầm nghĩ, đúng là xuất thân quản giáo hóa, cục diện thế nào thì đáp lời thế ấy, cô ả này thật đúng là cẩn thận. Vậy cũng không gấp, trước cứ để đó, còn nhiều thời gian, không lo không tóm được bím tóc ả ta. Vì thế sảng khoái gật đầu, “Được, ta đến các cung chạy một vòng trước, trở về sẽ nói muội biết. Nhưng mà…” cô ta ấp úng cười, “Muội xem Vạn Tuế Gia che chở muội thế đấy, không cho vào Khánh Thọ Đường, như thể sợ chúng ta ăn thịt muội không bằng. Tỷ muội chúng ta tới lui cũng bị hạn chế, hà tất phải vậy chứ!”

Tố Dĩ dịch dịch đuôi én tóc nói, “Muội ban nãy đã nói là cấm túc, mọi người không tin. Muội cũng không còn cách nào, tuổi trẻ, ai nguyện ý cả ngày chôn chân trong phòng chứ? Ngài cũng biết tật xấu của muội rồi đó, trong cung không qua lại, sau này gặp ai sợ một người cũng chẳng nhận ra được.”

Ả quanh đi quẩn lại, rốt cuộc cũng không lên tiếng mời mình vào Khánh Thọ Đường. Cấm túc cái gì, lời này đi gạt con nít còn được, uổng cho mình còn hào phóng nói ra! Tịnh tần đành phải đổi lại phương hướng, “Vậy ta sai người qua truyền lời cho người bên cạnh muội, muội có thể đến Cổ Hoa Hiên được không? Nếu muốn, xin ý chỉ của Hoàng hậu, muội có muốn vòng quanh khắp thế giới cũng chẳng có người dám cản đường muội đâu.”

“Tất nhiên, mọi người đều đi, một mình muội không lộ diện, chẳng phải để cho người muội nói muội kiêu căng sao.” Nàng cười sáng lạn, “Vậy muội ở Khánh Thọ Đường chờ tin tức của Hòa tỷ tỷ nhé, ít nhiều cũng cho muội một lời chắc chắn, muội tiện cho người mau mau chuẩn bị.”

Tịnh tần nói nhất định, “Đến lúc đó hai chúng ta cùng đi, cũng tiện có bầu bạn.” Lời nói xoay chuyển lại than thở, “Không biết Hoàng hậu chủ tử có đi hay không, trong cung có quy củ dịch tử, dưới gối Hoàng hậu vẫn còn để không, theo lý con trai của Ý tần nên ôm đến Trường Xuân Cung nuôi nấng mới phải, nhưng ta xem cái kiểu này là không thể rồi, muội có biết tại sao không?”

Chuyện này kỳ quái, Tố Dĩ cũng nghĩ không ra, “Tại sao?”

“Vẫn là quan hệ nhà ngoại, lớp người già của Côn gia cùng Đoàn gia không hợp nhau, Ý tần có thể tiến cung là lúc trước Thái hoàng thái hậu chỉ định. Hoàng hậu chủ tử hiền đức, có cái gì không thoải mái không tỏ ra trên mặt, nhưng trong lòng tóm lại cũng có kiêng kỵ. Lại nói cô nàng Ý tần này bừa bãi đến mức kênh kiệu, nhỡ mà thằng bé giống mẹ…” Tịnh tần cười cười, muốn nói lại thôi, “Nuôi con của người khác cũng phải gánh mạo hiểm đấy, nuôi tốt là bổn phận nên làm, nuôi không tốt thì lại có thể là chuyện khác.”

Thì ra Hoàng hậu cùng vị ở Cổ Hoa Hiên kia không hợp nhau, bảo sao Ý tần vỡ nước ối cũng không la lên, chắc chắn chờ đứa bé sinh ra mới báo cho Trường Xuân Cung, vẫn là sợ Hoàng hậu thừa dịp cô ta lâm bồn mà táy máy tay chân.

Tịnh tần thấy nàng mờ mịt lại nói, “Chúng ta lúc này nói Ý tần, ta đoán không bao lâu là đến phiên muội rồi. Lúc ta tới, nửa đường gặp quý chủ nhân, cô ta nói hôm qua đến trước Hoàng hậu báo cáo cung vụ, vừa khéo gặp phải Kính Sự Phòng đưa bản ghi chép mời Hoàng hậu xem qua, cô ta nhân tiện liếc một cái… Chủ tử lật thẻ bài của muội liên tục bốn đêm không dứt, đây chính là việc tốt, muội hỉ sự sắp tới gần rồi. Có điều quý chủ nhân người này miệng không chặt, gặp người liền gắp chua mà rêu rao, lúc này cả cung e là không có ai không biết cả rồi.” (gắp chua: ý chỉ mang theo ý ghen tuông)

Tố Dĩ tự hỏi da mặt rất dầy, nhưng cô ta bất thình lình nói cho mình biết chuyện này, thực tại khiến nàng ngượng chín mặt. Trong cung nữ nhân sống quá nhàm chán, phàm là chuyện có dính dáng đến Hoàng đế đều thích nghe ngóng. Hôm nay chọn ai, ngày mai lâm hạnh ai, mọi người đều bấm đầu ngón tay tính! Hoàng đế liên tục bốn ngày không thay đổi thể loại, nói ra thể nào cũng không có ai là không muốn nghiền chết nàng đây!

“Chúng ta thân thiết, ta nói nhỏ cho muội biết, đề phòng Mật quý phi một chút. Vị kia là ớt chỉ thiên trong ruộng cạn đấy, chẳng biết nể sợ ai đâu. Muội sau này thấy cô ta thì đi đường vòng, mới có thể bảo vệ muội vạn sự không ngại.” Tịnh tần nói, dáng vẻ hoàn toàn như người một nhà.

Tố Dĩ hạ thấp người với cô ta, “Thực cám ơn ngài, lời này muội nhớ kỹ, sau này nhất định lưu ý.”

Đang nói, trên cửa đi ra một cung nữ, trong tay xách theo hộp cơm, vội vàng đuổi tới, vừa đuổi vừa nói, “Lễ chủ nhân khoan đi vội.”

Tố Dĩ quay người qua, nhìn cung nữ kia thở hổn hển chạy tới, đi đến phụ cận hành lễ một cái, “Hoàng hậu chủ tử kêu nô tỳ đưa đồ ăn cho tiểu chủ, đầu bếp Mông Cổ hôm nay làm bánh xốp nhân kem bơ và bánh củ ấu sữa bò, chủ tử nói ngài thích ăn, cố ý lưu cho ngài một phần.”

“Làm phiền cô nương, thay ta cảm tạ chủ tử nương nương.” Tố Dĩ nói, ra hiệu Lao Thảo tiếp nhận, cung nữ kia lại hành lễ, theo đường cũ trở về.

Ánh mắt Tịnh tần lóe lên, ngay cả tươi cười cũng trở nên có tính toán sẵn, “Xem muội thật được ưa thích kìa, Hoàng hậu chủ tử đúng là thật lòng thương muội mà.” Dứt lời lên kiệu, thái giám nâng kiệu lên vai, cô ta phất phất khăn tay với nàng nói “Đi thôi”, đế giày trắng lưu loát đạp lên nền đá xanh, một dãy người đi qua Chung Tư môn rất nhanh đã đi xa.

Cổ Nhi cảm thán, “Không ngờ Tịnh tần nương nương là người tốt, cô ta nghĩ cho chủ tử như vậy, thật hiếm thấy.”

Lan Thảo xách hộp cơm cười hừ, “Nhìn chuyện không thể chỉ nhìn mỗi mặt ngoài, thị ta và chủ tử không hề thâm giao, gấp gáp đẩy Quý phi lộ ra ngoài là vì cớ gì, còn không phải là vì xúi giục chủ tử chống lại quý phi sao! Nếu hai bên đấu đá, thị ta xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, càng đấu lưỡng bại câu thương thị ta mới càng cao hứng đấy, chủ tử ngàn vạn lần đừng để thị lừa.”

Tố Dĩ chắp tay sau lưng cất bước dạo bộ, cười khen ngợi Lao Thảo, “Nha đầu thật thông minh, cũng bị em nhìn ra. Vạn Tuế Gia đi vắng, ta phải an phận thủ thường không gây chuyện. Cô ta nói quý phi giở trò, giở trò thì cứ giở trò đi, ta cứ ở lỳ trong Khánh Thọ Đường, bọn họ cũng không thể làm gì ta.”

“Chủ tử nói phải.” Lan Thảo nói, “Vậy ngài định cùng Tịnh chủ nhân đến Cổ Nguyệt Hiên thật à?”

Tố Dĩ ngẩng cổ lên thật cao, dửng dưng ờ một tiếng, “Ta gạt cô ta đó, một lát trở về tự dưng bị cảm phong hàn nằm trên giường không dậy nổi là xong. Chỉ bằng vài câu nói của cô ta đã nghe cô ta bày bố, cô ta đại khái xem ta là đồ ngốc rồi.”

Cổ Nhi vội vàng vuốt mông ngựa, “Đó là thị nhìn nhầm ấy, chủ tử chúng ta là người thị có thể tùy ý sai khiến sao? Thị nhiệt tình tâng bốc chủ tử như vậy khẳng định đã đặt sẵn bẫy rồi, cứ để thị ta đặt đi, chúng ta đến lúc đó đổi đường đi, cho thị ta công cốc một hồi.”

Chủ tớ ba người nói đến mặt mày hớn hở, Lao Thảo nói, “Nhân tình vẫn phải qua lại, chủ tử tính đưa lễ gì?”

Tố Dĩ thích than nghèo, hai tay xòe ra nói, “Tay túng bấn, nhiều lắm là tặng một cái khóa vàng thôi. Trong cung chủ nhân nhiều, vị phân cao hơn ta chạy đầy đất, ta tội gì làm lớn. Vả lại Ý tần là hạng người gì ta cũng không rõ ràng lắm, lung tung lôi kéo làm quen, danh tiếng tốt chẳng dễ làm, không khéo lại để người ta cảm thấy ta thích khoe khoang.”

Một đường vừa đi vừa tán gẫu, chờ ra khỏi đường hẻm mọi người đều ngậm miệng im lặng. Trở lại thư ốc (phòng sách) ngồi trên giường lật sách, không đến một lúc lâu Thanh Khoa tiến vào báo, “Nô tài hỏi thăm được một tin, tiểu a ca mà Ý chủ nhân vừa sinh cơ thể không được tốt. Bà vú bọc kén cho cậu bé, cậu cứ giương cổ thở gấp, động tĩnh còn to hơn nước sông chảy. Vị a ca này đã chẳng thể có tiền đồ được rồi, từ trong bụng mẹ đã mắc chứng thở gấp, thật đáng thương.”

Nói như vậy Hoàng hậu càng không thể đem đứa bé về nuôi tại bên người rồi, Tố Dĩ thở dài, bây giờ thì tốt rồi, quả thật toàn bộ đều đang chỉa về phía bụng nàng đây.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Những lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ
3 Chương 3: Cô cô lớn lên trông cũng khá xinh đẹp đấy
4 Chương 4: Thầm than không xong, đụng phải Vạn Tuế Gia rồi
5 Chương 5: Lôi xuống, đánh chết!
6 Chương 6: Cung phi ngầm đấu đá, hy sinh vài đứa nô tài có là gì?
7 Chương 7: Chính chủ đến rồi!
8 Chương 8: Trong cung thật tốt, nước trong cung cũng có thể nuôi người được
9 Chương 9: Ngươi không có ánh mắt như vậy, lần sau gặp lại ta có thể nhớ ra sao?
10 Chương 10: Cô nàng này có thể câu hồn, quả nhiên là một nhân tài
11 Chương 11: Vạn Tuế Gia không hứng thú chuyện phòng the
12 Chương 12: Thiên hạ thái bình
13 Chương 13: Hoàng đế không nói nhiều, lại không thích kẻ giỏi khua môi múa mép
14 Chương 14: Hoàng đế bực bội cùng cực, đột nhiên phát hiện một điểm hứng thú cũng bị mất
15 Chương 15: Rất không nể mặt Vạn Tuế Gia
16 Chương 16: Ngươi ngẩng đầu lên
17 Chương 17: Lần này té rõ là dữ, mông bị tét thành hoa tám cánh rồi!
18 Chương 18: Chủ tử gia của chúng ta là chính nhân quân tử, không làm cái chuyện thấp hèn sờ tay bóp mông đó đâu
19 Chương 19: Hoàng đế hại người quả là tuyệt nhất a!
20 Chương 20: Tốt! Bàn tay nóng, trán cũng nóng, thành công rồi!
21 Chương 21: Phụ tử và Quân thần
22 Chương 22: Thái hậu năm nay 30 tuổi, thật ra mới hơn Hoàng đế tầm 3-4 tuổi thôi
23 Chương 23: Mười mấy phụ nữ trong một nhà, Vạn Tuế Gia thật giỏi hưởng thụ
24 Chương 24: Hành tẩu trong cung, không có mắt là không xong
25 Chương 25: Canh một
26 Chương 26: Canh hai
27 Chương 27: Canh ba
28 Chương 28: Lúc nào cũng đâm vào mắt, lâu dài, có tắt đèn cũng có thể nhận ra
29 Chương 29: Thích vẽ hoa viết chữ gì lên đầu, đều tùy ngài!
30 Chương 30: Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngày ngày đều nhìn thấy, có hay quên cỡ nào đi nữa cũng phải nhớ cho bằng được
31 Chương 31: Trẫm thấy mờ mắt, ngươi đến nhìn hộ trẫm cái
32 Chương 32: “Cái kia” của Vạn Tuế Gia… làm sao mới tiêu đi được
33 Chương 33: Ngươi đi cùng trẫm
34 Chương 34: Kỳ thật trẫm cũng biết luyện ưng…
35 Chương 35: Nô tỳ…. Không còn mặt mũi gặp chủ tử
36 Chương 36: Một lát ta đi tìm nàng, nàng chờ ta nha!
37 Chương 37: Trẫm ghét gương mặt của ngươi, hết lần này đến lần khác ngươi lại cố tình khiến trẫm chú ý, ngươi nung nấu ý �
38 Chương 38: Chẳng những lưu manh, còn tự xem mình là thân thiết
39 Chương 39: Nàng có thể ăn mòn lòng người
40 Chương 40: Khiến chủ tử tâm ngứa ngáy, tâm mà đã ngứa ngáy, vạn sự đều dễ thương lượng
41 Chương 41: Chắc Vạn Tuế Gia bị ả ta nhào mềm mất thôi?
42 Chương 42: Hắn đã thổi lay một hồ Nước xuân
43 Chương 43: Tố Dĩ ở lại!
44 Chương 44: Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé!
45 Chương 45: Trẫm không gật đầu, nàng ta cứ ngoan ngoãn làm việc đi
46 Chương 46: Đừng động, để trẫm dựa một chút
47 Chương 47: Không chịu nổi khiêu khích
48 Chương 48
49 Chương 49: Nước sông Hoàng Hà trên trời
50 Chương 50: Môi nàng ngay tại trước mắt
51 Chương 51: Vạn Tuế Gia cớ gì mắng người ta chứ!!
52 Chương 52: Ngươi đối với trẫm… liệu có suy nghĩ nào khác hay không?
53 Chương 53: Gặp lại cố nhân
54 Chương 54: Ngài như vậy không được, để nô tỳ sưởi ấm cho ngài
55 Chương 55: Trẫm muốn sưởi ấm cho ngươi
56 Chương 56: Đông Pha Tố Nhục
57 Chương 57: Ta muốn nói với ngươi, hoàng đế có đôi khi cũng sẽ thân bất do kỷ, nhưng chỉ cần hạ quyết tâm, muốn hoàn thành m�
58 Chương 58: Mặt mũi ngươi cũng không xấu, thiếu cái khối kia không câu được đàn ông à?
59 Chương 59: Nam nhân mà rơi vào ái tình là biến đần
60 Chương 60: Hắn lập úp thẻ bài lại, “Không cần Bối cung”
61 Chương 61: Cái yếm không thấy đâu!
62 Chương 62: Vật dưới gối trẫm là ngươi lấy?
63 Chương 63: Hữu kinh vô hiểm
64 Chương 64: Nàng cho trẫm hôn một cái
65 Chương 65: Tưởng trẫm là ai cũng có thể chấp nhận à, hôn nàng là xem trọng nàng đó!
66 Chương 66: Cháu hãy nhịn đau bỏ thứ yêu thích, thành toàn cho nửa đời sau của thằng bé đi!
67 Chương 67
68 Chương 68: Nửa ngày không gặp, thật nhớ!
69 Chương 69: Thật ra, nô tỳ cũng yêu ngài…!
70 Chương 70: Đêm 30
71 Chương 71: Đem ngươi chỉ cho huynh đệ của hoàng hậu nương nương, ngươi thấy có được không?
72 Chương 72: Mông lớn, mắn đẻ
73 Chương 73: Đợi trẫm ra khỏi Sướng Xuân Viên, sẽ tự mình đến đón nàng
74 Chương 74: Đặt chút quan hệ
75 Chương 75: Nàng máu lạnh vô tình, nàng chẳng đáng!
76 Chương 76: Khen thay cho một kẻ hiểu đại nghĩa!
77 Chương 77: Hoàng tổ mẫu xem này!
78 Chương 78: Trẫm thích Tố Dĩ, muốn đòi lại nàng
79 Chương 79: Thật ra chúng ta có thể thử chỗ khác
80 Chương 80
81 Chương 81: Hoàng hậu đổ bệnh
82 Chương 82: Ta không hiểu lầm, cũng tin tưởng nàng
83 Chương 83: Bà ấy đây là muốn ăn thịt người sao?
84 Chương 84: Đây rõ ràng chính là Hợp đức Đế cơ, là hết thảy yêu thương và khao khát của hắn thuở thiếu thời
85 Chương 85: Xin Hoàng phụ chọn một kẻ hiền năng khác, phóng cho nhi tử và Tố Dĩ một con đường sống đi!
86 Chương 86: Đến lúc bảo Hoàng hậu ra ý chỉ rồi
87 Chương 87: Trang nghiêm và mị hoặc là sự kết hợp tuyệt nhất
88 Chương 88: Công đức viên mãn
89 Chương 89: Gái lỡ thì thì tốt, gái lỡ thì ấy chính là bảo vật
90 Chương 90: Nói ra sợ chết khiếp
91 Chương 91: Khuê nữ nhà ông đến cả Hoàng đế cũng không chịu lấy, thế đòi lấy Ngọc Hoàng đại đế à?
92 Chương 92: Anh rể cướp phúc tấn của em vợ, đồ Thiếu đạo đức!
93 Chương 93: Có con chủ bài vừa có thế lại thiếu tâm nhãn như Mật quý phi này, không lấy ra lợi dụng, quả là uổng phí!
94 Chương 94: Rượu này có hơi ngọt
95 Chương 95: Cửu thiên tuế, ngài thật là tuyệt a!
96 Chương 96: Tiểu chủ nhân, ngài có được Thượng phương bảo kiếm rồi!
97 Chương 97: Không ngờ Tịnh tần nương nương là người tốt…
98 Chương 98: Ta đây có một phương thuốc kỳ diệu
99 Chương 99
100 Chương 100: Đồ Tiện nhân nhà ngươi, đồ độc phụ nhà ngươi!
101 Chương 101: Định phong ba
102 Chương 102
103 Chương 103: Ngài đã về…
104 Chương 104: Có quyền con mẹ nó ấy!
105 Chương 105: Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân
106 Chương 106: Hậu cung là một cái nồi lớn, sủi cảo nhân gì cũng có
107 Chương 107: Lễ quý nhân, nàng trật hông rồi hả?
108 Chương 108: Chẳng sợ cú mèo kêu, chỉ sợ cú mèo cười
109 Chương 109: Nô tỳ có tội, nô tỳ đã trợ thủ cho Mật quý phi
110 Chương 110: Nô tỳ bái biệt Vạn tuế gia
111 Chương 111: Tam cung lục viện biết bao kiều hoa ta không hái, ấy mà chỉ chăm chăm ôm một gốc cỏ đuôi chó là nàng
112 Chương 112: Vạn tuế gia ngày đêm vất vả thật xúc động lòng người
113 Chương 113: Nếu trẫm dùng quá sức làm đau nàng…
114 Chương 114: Trượng phu vô cùng sủng ái thiếp, đối với người vợ mà nói chung quy là một loại uy hiếp
115 Chương 115: Lễ chủ nhân rốt cuộc cũng đến bước đường này
116 Chương 116: Hoàng đế tệ bạc!
117 Chương 117: Nàng đối tốt với nàng ấy chính là đối tốt với trẫm, trẫm trong lòng cảm kích nàng cả đời
118 Chương 118: Tối nay ta qua chỗ nàng
119 Chương 119
120 Chương 120: Chỉ bằng mi cũng dám mời sủng? Không nhìn lại thử cân lượng của mình!
121 Chương 121: Sao thấy ít thịt thế nhỉ?
122 Chương 122
123 Chương 123: Nàng này không được kia không được, trẫm há từng trách móc nửa phần?
124 Chương 124: Con của chúng ta, thiếp muốn tự nuôi
125 Chương 125: Tiểu Hổ a ca
126 Chương 126: Sinh con trắc trở là thế
127 Chương 127: Tấn quý phi
128 Chương 128: Cả đời này của thiếp, tốt không đến nơi, tệ không đến chốn, thực sự thất bại
129 Chương 129
130 Chương 130: Chương kết
Chapter

Updated 130 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Những lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ
3
Chương 3: Cô cô lớn lên trông cũng khá xinh đẹp đấy
4
Chương 4: Thầm than không xong, đụng phải Vạn Tuế Gia rồi
5
Chương 5: Lôi xuống, đánh chết!
6
Chương 6: Cung phi ngầm đấu đá, hy sinh vài đứa nô tài có là gì?
7
Chương 7: Chính chủ đến rồi!
8
Chương 8: Trong cung thật tốt, nước trong cung cũng có thể nuôi người được
9
Chương 9: Ngươi không có ánh mắt như vậy, lần sau gặp lại ta có thể nhớ ra sao?
10
Chương 10: Cô nàng này có thể câu hồn, quả nhiên là một nhân tài
11
Chương 11: Vạn Tuế Gia không hứng thú chuyện phòng the
12
Chương 12: Thiên hạ thái bình
13
Chương 13: Hoàng đế không nói nhiều, lại không thích kẻ giỏi khua môi múa mép
14
Chương 14: Hoàng đế bực bội cùng cực, đột nhiên phát hiện một điểm hứng thú cũng bị mất
15
Chương 15: Rất không nể mặt Vạn Tuế Gia
16
Chương 16: Ngươi ngẩng đầu lên
17
Chương 17: Lần này té rõ là dữ, mông bị tét thành hoa tám cánh rồi!
18
Chương 18: Chủ tử gia của chúng ta là chính nhân quân tử, không làm cái chuyện thấp hèn sờ tay bóp mông đó đâu
19
Chương 19: Hoàng đế hại người quả là tuyệt nhất a!
20
Chương 20: Tốt! Bàn tay nóng, trán cũng nóng, thành công rồi!
21
Chương 21: Phụ tử và Quân thần
22
Chương 22: Thái hậu năm nay 30 tuổi, thật ra mới hơn Hoàng đế tầm 3-4 tuổi thôi
23
Chương 23: Mười mấy phụ nữ trong một nhà, Vạn Tuế Gia thật giỏi hưởng thụ
24
Chương 24: Hành tẩu trong cung, không có mắt là không xong
25
Chương 25: Canh một
26
Chương 26: Canh hai
27
Chương 27: Canh ba
28
Chương 28: Lúc nào cũng đâm vào mắt, lâu dài, có tắt đèn cũng có thể nhận ra
29
Chương 29: Thích vẽ hoa viết chữ gì lên đầu, đều tùy ngài!
30
Chương 30: Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngày ngày đều nhìn thấy, có hay quên cỡ nào đi nữa cũng phải nhớ cho bằng được
31
Chương 31: Trẫm thấy mờ mắt, ngươi đến nhìn hộ trẫm cái
32
Chương 32: “Cái kia” của Vạn Tuế Gia… làm sao mới tiêu đi được
33
Chương 33: Ngươi đi cùng trẫm
34
Chương 34: Kỳ thật trẫm cũng biết luyện ưng…
35
Chương 35: Nô tỳ…. Không còn mặt mũi gặp chủ tử
36
Chương 36: Một lát ta đi tìm nàng, nàng chờ ta nha!
37
Chương 37: Trẫm ghét gương mặt của ngươi, hết lần này đến lần khác ngươi lại cố tình khiến trẫm chú ý, ngươi nung nấu ý �
38
Chương 38: Chẳng những lưu manh, còn tự xem mình là thân thiết
39
Chương 39: Nàng có thể ăn mòn lòng người
40
Chương 40: Khiến chủ tử tâm ngứa ngáy, tâm mà đã ngứa ngáy, vạn sự đều dễ thương lượng
41
Chương 41: Chắc Vạn Tuế Gia bị ả ta nhào mềm mất thôi?
42
Chương 42: Hắn đã thổi lay một hồ Nước xuân
43
Chương 43: Tố Dĩ ở lại!
44
Chương 44: Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé!
45
Chương 45: Trẫm không gật đầu, nàng ta cứ ngoan ngoãn làm việc đi
46
Chương 46: Đừng động, để trẫm dựa một chút
47
Chương 47: Không chịu nổi khiêu khích
48
Chương 48
49
Chương 49: Nước sông Hoàng Hà trên trời
50
Chương 50: Môi nàng ngay tại trước mắt
51
Chương 51: Vạn Tuế Gia cớ gì mắng người ta chứ!!
52
Chương 52: Ngươi đối với trẫm… liệu có suy nghĩ nào khác hay không?
53
Chương 53: Gặp lại cố nhân
54
Chương 54: Ngài như vậy không được, để nô tỳ sưởi ấm cho ngài
55
Chương 55: Trẫm muốn sưởi ấm cho ngươi
56
Chương 56: Đông Pha Tố Nhục
57
Chương 57: Ta muốn nói với ngươi, hoàng đế có đôi khi cũng sẽ thân bất do kỷ, nhưng chỉ cần hạ quyết tâm, muốn hoàn thành m�
58
Chương 58: Mặt mũi ngươi cũng không xấu, thiếu cái khối kia không câu được đàn ông à?
59
Chương 59: Nam nhân mà rơi vào ái tình là biến đần
60
Chương 60: Hắn lập úp thẻ bài lại, “Không cần Bối cung”
61
Chương 61: Cái yếm không thấy đâu!
62
Chương 62: Vật dưới gối trẫm là ngươi lấy?
63
Chương 63: Hữu kinh vô hiểm
64
Chương 64: Nàng cho trẫm hôn một cái
65
Chương 65: Tưởng trẫm là ai cũng có thể chấp nhận à, hôn nàng là xem trọng nàng đó!
66
Chương 66: Cháu hãy nhịn đau bỏ thứ yêu thích, thành toàn cho nửa đời sau của thằng bé đi!
67
Chương 67
68
Chương 68: Nửa ngày không gặp, thật nhớ!
69
Chương 69: Thật ra, nô tỳ cũng yêu ngài…!
70
Chương 70: Đêm 30
71
Chương 71: Đem ngươi chỉ cho huynh đệ của hoàng hậu nương nương, ngươi thấy có được không?
72
Chương 72: Mông lớn, mắn đẻ
73
Chương 73: Đợi trẫm ra khỏi Sướng Xuân Viên, sẽ tự mình đến đón nàng
74
Chương 74: Đặt chút quan hệ
75
Chương 75: Nàng máu lạnh vô tình, nàng chẳng đáng!
76
Chương 76: Khen thay cho một kẻ hiểu đại nghĩa!
77
Chương 77: Hoàng tổ mẫu xem này!
78
Chương 78: Trẫm thích Tố Dĩ, muốn đòi lại nàng
79
Chương 79: Thật ra chúng ta có thể thử chỗ khác
80
Chương 80
81
Chương 81: Hoàng hậu đổ bệnh
82
Chương 82: Ta không hiểu lầm, cũng tin tưởng nàng
83
Chương 83: Bà ấy đây là muốn ăn thịt người sao?
84
Chương 84: Đây rõ ràng chính là Hợp đức Đế cơ, là hết thảy yêu thương và khao khát của hắn thuở thiếu thời
85
Chương 85: Xin Hoàng phụ chọn một kẻ hiền năng khác, phóng cho nhi tử và Tố Dĩ một con đường sống đi!
86
Chương 86: Đến lúc bảo Hoàng hậu ra ý chỉ rồi
87
Chương 87: Trang nghiêm và mị hoặc là sự kết hợp tuyệt nhất
88
Chương 88: Công đức viên mãn
89
Chương 89: Gái lỡ thì thì tốt, gái lỡ thì ấy chính là bảo vật
90
Chương 90: Nói ra sợ chết khiếp
91
Chương 91: Khuê nữ nhà ông đến cả Hoàng đế cũng không chịu lấy, thế đòi lấy Ngọc Hoàng đại đế à?
92
Chương 92: Anh rể cướp phúc tấn của em vợ, đồ Thiếu đạo đức!
93
Chương 93: Có con chủ bài vừa có thế lại thiếu tâm nhãn như Mật quý phi này, không lấy ra lợi dụng, quả là uổng phí!
94
Chương 94: Rượu này có hơi ngọt
95
Chương 95: Cửu thiên tuế, ngài thật là tuyệt a!
96
Chương 96: Tiểu chủ nhân, ngài có được Thượng phương bảo kiếm rồi!
97
Chương 97: Không ngờ Tịnh tần nương nương là người tốt…
98
Chương 98: Ta đây có một phương thuốc kỳ diệu
99
Chương 99
100
Chương 100: Đồ Tiện nhân nhà ngươi, đồ độc phụ nhà ngươi!
101
Chương 101: Định phong ba
102
Chương 102
103
Chương 103: Ngài đã về…
104
Chương 104: Có quyền con mẹ nó ấy!
105
Chương 105: Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân
106
Chương 106: Hậu cung là một cái nồi lớn, sủi cảo nhân gì cũng có
107
Chương 107: Lễ quý nhân, nàng trật hông rồi hả?
108
Chương 108: Chẳng sợ cú mèo kêu, chỉ sợ cú mèo cười
109
Chương 109: Nô tỳ có tội, nô tỳ đã trợ thủ cho Mật quý phi
110
Chương 110: Nô tỳ bái biệt Vạn tuế gia
111
Chương 111: Tam cung lục viện biết bao kiều hoa ta không hái, ấy mà chỉ chăm chăm ôm một gốc cỏ đuôi chó là nàng
112
Chương 112: Vạn tuế gia ngày đêm vất vả thật xúc động lòng người
113
Chương 113: Nếu trẫm dùng quá sức làm đau nàng…
114
Chương 114: Trượng phu vô cùng sủng ái thiếp, đối với người vợ mà nói chung quy là một loại uy hiếp
115
Chương 115: Lễ chủ nhân rốt cuộc cũng đến bước đường này
116
Chương 116: Hoàng đế tệ bạc!
117
Chương 117: Nàng đối tốt với nàng ấy chính là đối tốt với trẫm, trẫm trong lòng cảm kích nàng cả đời
118
Chương 118: Tối nay ta qua chỗ nàng
119
Chương 119
120
Chương 120: Chỉ bằng mi cũng dám mời sủng? Không nhìn lại thử cân lượng của mình!
121
Chương 121: Sao thấy ít thịt thế nhỉ?
122
Chương 122
123
Chương 123: Nàng này không được kia không được, trẫm há từng trách móc nửa phần?
124
Chương 124: Con của chúng ta, thiếp muốn tự nuôi
125
Chương 125: Tiểu Hổ a ca
126
Chương 126: Sinh con trắc trở là thế
127
Chương 127: Tấn quý phi
128
Chương 128: Cả đời này của thiếp, tốt không đến nơi, tệ không đến chốn, thực sự thất bại
129
Chương 129
130
Chương 130: Chương kết