Chương 2: Những lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tố Dĩ trở về phòng ngủ chung, Nữu Tử và Phẩm Xuân cùng phòng nàng còn chưa ngủ. Thấy nàng tiến vào vội chỉ vào chậu đồng rửa mặt trên bàn nói, “Mau soi đi, xem có mấy cái bóng. Đừng đem mấy thứ bẩn thỉu về, sợ chết được.”

Tố Dĩ ờ một tiếng, ló đầu vào chậu soi hồi lâu, không mang theo bóng trùng xem như bình an vô sự. Đổ nước xong, bên cạnh có nước ngâm cành đào mà Nữu Tử đã chuẩn bị sẵn, dùng để rửa mặt có thể trừ tà. Nữu Tử như bà quản gia vừa mở rương của nàng lục tìm y phục, vừa nói, “Thay ra thì để ở ngoài cửa, ngày mai kêu hạ nhân ôm đi giặt. Sao rồi? Người đó… có phải không?”

Tố Dĩ gật đầu, “Biến dạng đến không nhận ra được, thật đáng thương, vừa đen vừa phình to, không ra hình dạng. Nếu không nhờ nốt ruồi bên cửa tai, thực không dám khẳng định chính là cô ta rồi.”

“Ta đoán chuyện này phủ Nội Vụ sẽ điều tra, theo ta thấy trong đó có huyền cơ, muốn tự tử chỗ nào mà không được, hà cớ phải chạy thật xa đến Đăng Lung Khố (kho đựng đèn lồng) chứ! Quy củ cung nữ không được phép đi loạn, ngày đầu tiến cung đã dạy rồi. Dặn đi dặn lại đấy, còn không nhớ được sao? Có lẽ là đắc tội với người ta, hoặc thấy chuyện gì không nên thấy, hoặc nghe thứ không nên nghe, kiểu nào cũng có một, cái này gọi là giết người diệt khẩu.” Phẩm Xuân ngồi ở đầu giường sưởi thêu hoa, vừa nói vừa giơ lên một mảnh vải vạn chữ xuyên hoa tịnh đế cho các nàng xem, hỏi thêu lên vớ nhìn có được không.

Ba người họ đều là cô cô của Thượng Nghi Cục, nguyên bản ấn theo phân lệ là bốn người một gian phòng, lúc lập thu một người đã được thả ra ngoài, bây giờ cũng không còn người bổ sung vào. Thế là một phòng trải thảm 4 người có 3 người ở, dù sao cũng đều là thân thiết cả, nói chuyện cũng tùy tiện hơn.

Tố Dĩ ngồi lên chiếc ghế thấp nhỏ lấy khăn khô lau chân, ngày mai sợ là mệt mỏi đây, lại còn phải giải quyết chuyện kia, tâm tình không khỏi chán nản, “Tôi còn đang nghĩ đến hai ngày trước, phải chăng là tôi có nói gì không đúng, tổn thương đến mặt mũi cô ta.”

“Cô đừng đổ cho mình hết thế, sao phải thật lòng tự áy náy chứ?” Nữu Tử dựa lên đầu giường sưởi tiếp lời, “Quản giáo cô cô đừng nói là giáo huấn đôi câu, cho dù có phạt gậy phạt đứng*, đó cũng chẳng phải là bổn phận của cô ta hay sao? Cung nữ đều phải chịu như vậy, nếu dăm ba câu không đúng liền tìm chết, thế trong cung đã chết bao nhiêu người rồi? Cô cứ an tâm đi a, không liên quan gì tới cô. Cho dù phủ Nội Vụ tới hỏi, cứ chối bay biến, cũng tránh tự chuốc lấy phiền toái. Loại vụ án phức tạp không đầu không đuôi này, bọn họ thích tra thế nào thì tra đi. Dù sao những người đó ở không không có gì làm thích lăn qua lăn lại lật xác giở xương, tạm thời kiếm chút chuyện cho họ làm vậy.”

* Phạt đứng: cung nữ bị phạt đứng nghiêm mặt hướng về phía bắc, gập người vươn hai tay nắm lấy hai cổ chân, người phải giữ thẳng không được cong, đứng liên tục một canh giờ.

Nói thật ra, những cô cô có tiểu cung nữ, quở mắng, xử phạt, đều là những chuyện bé như hạt vừng. Mặc dù ngày thường nàng nghiêm khắc, nhưng còn thua xa mấy cô cô bá đạo khác. Muốn nói nàng bức chết người, chắc chắn là không có khả năng, bản thân nàng cũng không thẹn với lương tâm. Đáng thương là tiểu nha đầu kia vừa mới tiến cung không bao lâu, mới tròn mười ba tuổi đầu, tính tình ngày thường cứ như đứa lưu manh. Cắn không nát đạp không đứt, khiến người khác nhức đầu là khỏi phải nói. Mặc dù nàng không thích cô bé kia, dẫu sao cũng là thủ hạ của mình, bất thình lình chết yểu, cũng khiến nàng không được dễ chịu cho lắm.

Phẩm Xuân không kiên nhẫn nói những chuyện này, nàng là phụ tá của Đa cô cô lục phẩm Đồng Sử*, chuyên môn ghi lại chuyện hoàng hậu phi tần và cả cung nữ được lâm hạnh. Đề phòng thái giám của Kính Sự Phòng gian lận trong sổ sách, trong tay Đồng Sử cũng có một cuốn sổ, phòng khi phủ Tông Nhân tra khảo đối chiếu. Lúc làm việc nàng cũng nghe được chút tin đồn, thường hâm mộ Đa cô cô, nói tiểu chủ nọ của cung nọ lại sai thái giám đến tìm Đồng Sử, nói chưa đến hai câu, túi tiền của Đồng Sử khẳng định đã nghiêng đổ không ngớt rồi.

* Đồng Sử: tên một chức nữ quan trong cung. Đảm nhiệm công việc ghi chép sinh hoạt tình dục của Hoàng đế. Vì những nữ quan này dùng một chiếc bút lông màu đỏ để ghi chép, nên được gọi là Đồng Sử (đồng: màu đỏ)

Vẫn theo lệ cũ, là quy tắc cũ đồng tiền đi trước, “Hôm nay Mẫn quý nhân của Vĩnh Hòa cung phái thái giám đến cục, thượng vàng hạ cám nói mấy chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau, thấy Đa cô cô bèn móc lấy lôi kéo làm quen, sau đó người đến loáng cái đã không thấy tăm hơi. Buổi tối chuẩn bị thẻ bài tiến hạnh*, ta xem thấy cái của Thành thường tại bị bỏ thiếu, bị mang đi treo đến dãy đang có nguyệt sự. Trong đó đến cùng là có chuyện gì xảy ra, người sáng suốt vừa thấy là hiểu. Còn không phải Mẫn quý nhân và Thành thường tại không hợp nhau, ngáng chân loại bỏ thẻ bài xanh của nàng ta sao!” (tiến hạnh: dâng lên để vua sủng hạnh, thẻ bài tiến hạnh của phi tần thường có màu xanh)

Đám cung phi ngầm đấu đá, mỗi người một chiêu thức. Trong Tử Cấm thành này, bất kể là một điểm mâu thuẫn nhỏ đều có thể trở thành dây kíp nổ. Đại khái có lẽ quá tịch mịch, nên giống như họp chợ bên ngoài vậy, đồng hành là oan gia. Săm soi thăm dò đối thủ chặt chẽ, ngày ngày lấy tính kế làm niềm vui. Như loại chuyện động tay động chân lên thị tẩm này kỳ thật không khó làm, mấy cô cô của thế hệ trước lăn lộn đã lâu trong những bức tường cao này, rất am hiểu “liệu cơm gắp mắm”. Nhóm tiểu chủ tử trúng tuyển đều là Kỳ nhân (người Mãn) trên tam đẳng không sai, nhưng trên tam đẳng cũng phải phân ra người nào cao thấp giàu nghèo chứ. Lấy gì để phân? Tất nhiên là lấy bạc phân rồi! Có tiền đi khắp thiên hạ, trong hậu cung cũng giống vậy. Nguyện ý bỏ tiền có thể đè người. Đối với những cung phi cấp thấp mới vào cung, chưa có vinh sủng kề thân này, người có chút bản lãnh sẽ khẳng khái bỏ “máu” ra, cả đời có thể làm cho người khác héo rũ trong một góc tường.

Tố Dĩ thu thập ổn thỏa xong bò lên giường sưởi, xoay người thổi tắt cây nến trên bàn bát tiên. Trong phòng tối đen, miệng của các cô nương hẵng chưa ngừng. Nữu Tử có hơi buồn ngủ, vẫn còn đang rầm rì, “Thế là Mẫn quý nhân kia, lôi ở đâu ra được một tấm áo. Cô nói nàng ta mặc vào xỏ hài bồn hoa*lượn vài vòng, đi đường bước rộng hơn chữ bát 八(chân xòe rộng như chữ bát), trông cứ như vịt chết ấy. Đến ta còn không nhìn được, chả biết làm cách nào được tấn vị.”

* hài bồn hoa: hay còn gọi là “kỳ hài”: giày của người Mãn

“Người ta có một a mã tốt, hành tẩu trong trị phòng Quân Cơ Xử, người tâm phúc của ngự tiền mà.” Phẩm Xuân nói, “Vạn Tuế Gia cùng lão chủ tử năm xưa giống nhau, chú ý mưa móc đồng đều. Trong mắt rồng của lão nhân gia ngài á, chẳng phân biệt được xấu đẹp, đều giống nhau cả.” (ngự tiền: hầu hạ cạnh kề vua)

Nữu Tử cười phá lên, “Mắt rồng, so sánh này hay đấy. Thế Lữ thái hậu tên Lữ Trĩ, lúc trước nắm giữ triều chính, vậy mắt bà ta kêu là mắt phượng hay mắt gà?” (trĩ cùng họ với gà)

Tố Dĩ tằng hắng nói, “Chỉ giỏi bày trò cười!”

Phẩm Xuân không để ý đến nàng, tiếp tục thở vắn than dài, “Các ngươi nói mưa móc đồng đều thật ủy khuất người a! Lão chủ tử lúc còn tại vị oán giận cả triều đình toàn là cha vợ, đến đời này, vẫn là như cũ.”

*lão chủ tử: tức Thái thượng hoàng, cha của hoàng đế. Đối với người Mãn, hoàng đế là vị chủ nhân duy nhất và cao nhất, hoàng tộc người Mãn đều xem những kẻ khác là tôi tớ phải hầu hạ mình, bề tôi bên dưới từ quần thần đến người hầu hạ đều phải tự xưng là nô tài.

“Đó là tổ chế rồi, không muốn cũng không có cách nào. Trước cứ tạm chấp nhận cái đã, đợi gặp được người vừa mắt, vậy là có thể vui vẻ rồi.” Nữu Tử lầm rầm nói, “Như lão chủ tử cùng Thái hậu Sướng Xuân Viên ấy, bao nhiêu năm nay, như đôi thần tiên quyến lữ, thật khiến người ta hâm mộ không thôi….!”

Phẩm Xuân không đứng đắn cười phá lên, “Thái hậu Lão Phật Gia bà ấy vậy mà cũng xuất thân cung nữ, hai người các cô nhìn cho xa một chút, nói không chừng ngày nào đó trèo được lên cao. Đến lúc đó đừng quên đề bạt bạn cùng cảnh ngộ là tôi đây, cho tôi cái chức Đồng Sử là được rồi, mỗi ngày tôi sẽ sắp thẻ bài cho các cô, cho hẳn một nơi bắt mắt nhất ấy nhé.”

Mọi người đều ha ha cười nói, đương kim Vạn Tuế Gia, đó chính là một chàng trai anh tuấn a! Chư vị hoàng tử của Thừa Đức Hoàng đế sinh ra rất khỏe mạnh, nhà họ Vũ Văn ở Nam Uyển dựng lên tiền triều liền lấy mỹ mạo nổi danh thiên hạ, ngồi lên Cửu long ngự tọa (ghế rồng) nhìn xuống cả thiên hạ, là người tôn quý nhất thiên hạ. Lại còn trẻ tuổi xinh đẹp, dĩ nhiên trở thành mơ ước của tất cả nữ nhân trong cung.

Lời lan truyền nghe vô cùng thần kỳ thế, kỳ thật đều là nói thật hẳn hoi, chức quan nhỏ trong cục như các nàng, không có may mắn được nhìn thấy thiên nhan. Mỗi người đều có một mẫu ba phần đất, thành thành thật thật mà trông chừng khu vực của mình, không có lệnh không được tùy ý đi lại. Trong cung trọng quy củ, ai dám rải rác khắp nơi, là muốn bị mất đầu. Đến cả đám tần phi ngày ngày muốn thấy còn chưa hẳn, nói chi tới Vạn Tuế Gia trong Càn Thanh Cung kia!

Chẳng qua cô nương gia thích cười đùa, chọn một người lý tưởng nhất ghép cho người này ghép cho người nọ, trêu chọc đôi câu giải buồn một chút mà thôi.

“Chúng ta làm việc này nhiều năm nay, có lẽ vận mệnh không tốt, không lên được cũng không xuống được. Không được hầu hạ trước mặt các chủ tử, ai biết ngươi là ai chứ!” Phẩm Xuân than thở nói, “Đám ngự tiền kia mới là được phất cao nhất, làm giỏi còn được ban thưởng, còn được nâng tịch, ra ngoài đều lấy lỗ mũi nhìn người.”

Nữu Tử vội tiếp lời, “Thôi đi! Thể diện có thể làm cơm ăn sao? Nghe nói Vạn Tuế Gia rất nóng nảy, hơi tý không ưng ý là sẽ phạt người đó. Gần vua như gần cọp, để lại cái đầu mà ăn cơm đi!” vội vàng kêu, “Tố Dĩ, Tố Dĩ… nhà cô có nói với cô chuyện hôn sự chưa vậy? Sang năm cô đã được thả ra rồi, ở nhà có tìm được ai chưa?”

Tố Dĩ buồn ngủ đến díp cả mắt, mở miệng ậm ừ, “Nghe nói hình như là một Bút thiếp thức*, chưa xác định, tôi cũng không biết… không còn sớm nữa, ngủ đi! Ngày mai lại có thêm một nhóm tân tuyển tiến cung đấy, một đống chuyện kia kìa!”

* Bút thiếp thức: (tiếng Mãn: bithesi) người quản lý văn kiện văn thư

Trên con đường lớn phía tây, tiếng thái giám cầm mõ điểm canh vang tới tận đây, đi một đoạn gõ ba cái, thì ra đã giờ tý rồi. (12h đêm)

macthienyblog.wordpress.com

Ở trong phạm vi nhỏ, cô cô có mặt mũi rất có quyền lực, tiểu cung nữ dưới quyền nào thông minh, sẽ biết lấy lòng, mấy việc vặt vãnh ngày thường căn bản không cần tự tay mình lo liệu, bọn họ đã sớm phân công rồi. Bởi vì trong tay các cô cô quyết định việc họ đi hay ở, mà phàm những người được cô cô nhìn trúng, trải qua khảo hạch sau đưa đến phủ Nội Vụ điều đến hầu hạ các tiểu chủ. Nếu cô cô chướng mắt, cho rằng ngươi ngốc, huấn luyện không được, sẽ đưa ngươi đến trị phòng tạp dịch. Đám tiểu cung nữ ra sức nịnh bợ cũng vì đường lui, các cô cô chịu nhận lấy cũng yên lòng thỏa dạ. Con mèo già ngủ trên nóc nhà, đều một lớp lại truyền tới một lớp. Nhóm cô cô lúc vừa mới tiến cung cũng từng như vậy, trước kia nếm chút khổ, hiện tại thâm niên lão luyện rồi cũng đến thời điểm khổ tận cam lai.

Hạ nhân tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, thay đổi y phục mùa thu xong cũng xấp xỉ đến giờ Dần canh ba rồi (3-5h sáng), thu thập thỏa đáng đi đến cục. Bái kiến cấp trên chưởng sự, chưởng sự phân người đến tay các nàng, một cô năm người, huấn luyện xong ra chờ sử dụng là được.

Tố Dĩ lĩnh người xong, Quản Đới cô cô có trị phòng riêng, nàng đi đến dưới thềm cửa sổ phía nam phòng, theo quy củ trong cung bắt đầu nhất nhất giảng giải. Người mới tới cái gì cũng không hiểu, phải nắm rõ chút giáo dục. Từ ăn mặc ngủ nghỉ đến lễ nghi cung đình, phải chu toàn ổn thỏa. Nếu không phái họ ra gây phải họa, thì là do sư phụ dạy không tốt, Quản Đới cô cô sẽ phải bị phạt lây.

“Các ngươi đã đến chỗ ta học quy củ, là trách nhiệm của ta, càng là bổn phận của các ngươi. Ai không chịu được khổ, sớm nói. Ta đã nhận các ngươi, không cầu có công, nhưng cầu không gây sơ suất. Đã là học trò của ta, sẽ được ta dạo bảo. Lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ. Bước vào cửa cung là “thân chẳng do ta”, đi một bước chân, xoay một cái eo đều phải có trật tự rõ ràng. Nếu ai dám giở mánh khóe dưới mí mắt ta, nhìn thấy bó tre bên kia không?” Nàng hất hất cằm về phía trên tủ cao, “Đừng hy vọng cô cô nể mặt nói đỡ thay các ngươi, toàn bộ đều đánh phạt miễn bàn, nghe hiểu chưa?”

Đám tiểu cung nữ đối với Quản Đới cô cô có nỗi sợ trời sinh, giống như rất nhiều công chúa tiểu chủ sợ Tinh kỳ ma ma vậy*, loại người thanh danh bất hảo như họ, chuyên môn soi mói bới móc, là khó hầu hạ nhất. Tố Dĩ tại chức đã hơn bốn năm, đã sớm luyện được “dầu muối không ưa” rồi. Sau lưng bọn họ nghị luận thế nào nàng mặc kệ, đã dạy thì không thể nương tay, phải làm thật nghiêm khắc.

(* Tinh kỳ ma ma: ma ma dạy bảo lễ nghi và thói quen. Lúc chăm sóc các chủ tử, cũng nghiêm khắc khống chế lễ nghi, ăn uống, ngủ nghỉ của chủ tử)

Nàng cầm gậy trúc trong tay lượn quanh bọn họ, “Trước tiên là nói về Thường kiến lễ (lễ chào hỏi thông thường), Thường kiến lễ chia ra hai loại: đơn tất và song tất (một đầu gối và hai đầu gối). Trong ‘Lễ đơn tất’ bao gồm cúi chào và thỉnh an, cúi chào là lễ cho thái giám dùng, chúng ta không cần quan tâm. Cung nữ phải học có bốn loại lễ: lễ quỳ gối dập đầu, lễ quỳ gối, nói vạn phúc, lễ gật đầu. Gặp người nào nên dùng lễ nào, chúng ta phải học 3 loại đứng đầu trước. Lễ dập đầu là nặng nhất, thứ hai là lễ quỳ gối, kế tiếp mới là nói vạn phúc. Dập đầu ai cũng biết, nhưng muốn dập đầu một cách chuyên nghiệp, có phong độ, vậy thì phải bỏ một phen công phu…”

Dù sao giảng dạy đã có một bộ khuôn mẫu cố định rồi, cứ lật đi lật lại mà nói, nói đến cổ họng bốc khói. Sau đó chính là luyện tập kỹ năng cơ bản, đội chén, nâng cánh tay, học quy củ đứng. Bước đi cũng phải có chuẩn mực, phải đi được thẳng, đi dễ nhìn, tự nhiên hào phóng. Hai vai không được một cao một thấp, giữa hai chân khép sít sao quá cũng không được. Mấy cô cô sợ nhất là gặp người nhiều thói xấu, phải uốn nắn ngay một lần, huấn luyện bắt đầu khó khăn, công phu cũng phế càng sâu.

Nơi này nàng còn đang bận rộn, trước cửa có người ló đầu vào xem. Tố Dĩ quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhìn có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi không nhớ ra là ai.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Những lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ
3 Chương 3: Cô cô lớn lên trông cũng khá xinh đẹp đấy
4 Chương 4: Thầm than không xong, đụng phải Vạn Tuế Gia rồi
5 Chương 5: Lôi xuống, đánh chết!
6 Chương 6: Cung phi ngầm đấu đá, hy sinh vài đứa nô tài có là gì?
7 Chương 7: Chính chủ đến rồi!
8 Chương 8: Trong cung thật tốt, nước trong cung cũng có thể nuôi người được
9 Chương 9: Ngươi không có ánh mắt như vậy, lần sau gặp lại ta có thể nhớ ra sao?
10 Chương 10: Cô nàng này có thể câu hồn, quả nhiên là một nhân tài
11 Chương 11: Vạn Tuế Gia không hứng thú chuyện phòng the
12 Chương 12: Thiên hạ thái bình
13 Chương 13: Hoàng đế không nói nhiều, lại không thích kẻ giỏi khua môi múa mép
14 Chương 14: Hoàng đế bực bội cùng cực, đột nhiên phát hiện một điểm hứng thú cũng bị mất
15 Chương 15: Rất không nể mặt Vạn Tuế Gia
16 Chương 16: Ngươi ngẩng đầu lên
17 Chương 17: Lần này té rõ là dữ, mông bị tét thành hoa tám cánh rồi!
18 Chương 18: Chủ tử gia của chúng ta là chính nhân quân tử, không làm cái chuyện thấp hèn sờ tay bóp mông đó đâu
19 Chương 19: Hoàng đế hại người quả là tuyệt nhất a!
20 Chương 20: Tốt! Bàn tay nóng, trán cũng nóng, thành công rồi!
21 Chương 21: Phụ tử và Quân thần
22 Chương 22: Thái hậu năm nay 30 tuổi, thật ra mới hơn Hoàng đế tầm 3-4 tuổi thôi
23 Chương 23: Mười mấy phụ nữ trong một nhà, Vạn Tuế Gia thật giỏi hưởng thụ
24 Chương 24: Hành tẩu trong cung, không có mắt là không xong
25 Chương 25: Canh một
26 Chương 26: Canh hai
27 Chương 27: Canh ba
28 Chương 28: Lúc nào cũng đâm vào mắt, lâu dài, có tắt đèn cũng có thể nhận ra
29 Chương 29: Thích vẽ hoa viết chữ gì lên đầu, đều tùy ngài!
30 Chương 30: Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngày ngày đều nhìn thấy, có hay quên cỡ nào đi nữa cũng phải nhớ cho bằng được
31 Chương 31: Trẫm thấy mờ mắt, ngươi đến nhìn hộ trẫm cái
32 Chương 32: “Cái kia” của Vạn Tuế Gia… làm sao mới tiêu đi được
33 Chương 33: Ngươi đi cùng trẫm
34 Chương 34: Kỳ thật trẫm cũng biết luyện ưng…
35 Chương 35: Nô tỳ…. Không còn mặt mũi gặp chủ tử
36 Chương 36: Một lát ta đi tìm nàng, nàng chờ ta nha!
37 Chương 37: Trẫm ghét gương mặt của ngươi, hết lần này đến lần khác ngươi lại cố tình khiến trẫm chú ý, ngươi nung nấu ý �
38 Chương 38: Chẳng những lưu manh, còn tự xem mình là thân thiết
39 Chương 39: Nàng có thể ăn mòn lòng người
40 Chương 40: Khiến chủ tử tâm ngứa ngáy, tâm mà đã ngứa ngáy, vạn sự đều dễ thương lượng
41 Chương 41: Chắc Vạn Tuế Gia bị ả ta nhào mềm mất thôi?
42 Chương 42: Hắn đã thổi lay một hồ Nước xuân
43 Chương 43: Tố Dĩ ở lại!
44 Chương 44: Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé!
45 Chương 45: Trẫm không gật đầu, nàng ta cứ ngoan ngoãn làm việc đi
46 Chương 46: Đừng động, để trẫm dựa một chút
47 Chương 47: Không chịu nổi khiêu khích
48 Chương 48
49 Chương 49: Nước sông Hoàng Hà trên trời
50 Chương 50: Môi nàng ngay tại trước mắt
51 Chương 51: Vạn Tuế Gia cớ gì mắng người ta chứ!!
52 Chương 52: Ngươi đối với trẫm… liệu có suy nghĩ nào khác hay không?
53 Chương 53: Gặp lại cố nhân
54 Chương 54: Ngài như vậy không được, để nô tỳ sưởi ấm cho ngài
55 Chương 55: Trẫm muốn sưởi ấm cho ngươi
56 Chương 56: Đông Pha Tố Nhục
57 Chương 57: Ta muốn nói với ngươi, hoàng đế có đôi khi cũng sẽ thân bất do kỷ, nhưng chỉ cần hạ quyết tâm, muốn hoàn thành m�
58 Chương 58: Mặt mũi ngươi cũng không xấu, thiếu cái khối kia không câu được đàn ông à?
59 Chương 59: Nam nhân mà rơi vào ái tình là biến đần
60 Chương 60: Hắn lập úp thẻ bài lại, “Không cần Bối cung”
61 Chương 61: Cái yếm không thấy đâu!
62 Chương 62: Vật dưới gối trẫm là ngươi lấy?
63 Chương 63: Hữu kinh vô hiểm
64 Chương 64: Nàng cho trẫm hôn một cái
65 Chương 65: Tưởng trẫm là ai cũng có thể chấp nhận à, hôn nàng là xem trọng nàng đó!
66 Chương 66: Cháu hãy nhịn đau bỏ thứ yêu thích, thành toàn cho nửa đời sau của thằng bé đi!
67 Chương 67
68 Chương 68: Nửa ngày không gặp, thật nhớ!
69 Chương 69: Thật ra, nô tỳ cũng yêu ngài…!
70 Chương 70: Đêm 30
71 Chương 71: Đem ngươi chỉ cho huynh đệ của hoàng hậu nương nương, ngươi thấy có được không?
72 Chương 72: Mông lớn, mắn đẻ
73 Chương 73: Đợi trẫm ra khỏi Sướng Xuân Viên, sẽ tự mình đến đón nàng
74 Chương 74: Đặt chút quan hệ
75 Chương 75: Nàng máu lạnh vô tình, nàng chẳng đáng!
76 Chương 76: Khen thay cho một kẻ hiểu đại nghĩa!
77 Chương 77: Hoàng tổ mẫu xem này!
78 Chương 78: Trẫm thích Tố Dĩ, muốn đòi lại nàng
79 Chương 79: Thật ra chúng ta có thể thử chỗ khác
80 Chương 80
81 Chương 81: Hoàng hậu đổ bệnh
82 Chương 82: Ta không hiểu lầm, cũng tin tưởng nàng
83 Chương 83: Bà ấy đây là muốn ăn thịt người sao?
84 Chương 84: Đây rõ ràng chính là Hợp đức Đế cơ, là hết thảy yêu thương và khao khát của hắn thuở thiếu thời
85 Chương 85: Xin Hoàng phụ chọn một kẻ hiền năng khác, phóng cho nhi tử và Tố Dĩ một con đường sống đi!
86 Chương 86: Đến lúc bảo Hoàng hậu ra ý chỉ rồi
87 Chương 87: Trang nghiêm và mị hoặc là sự kết hợp tuyệt nhất
88 Chương 88: Công đức viên mãn
89 Chương 89: Gái lỡ thì thì tốt, gái lỡ thì ấy chính là bảo vật
90 Chương 90: Nói ra sợ chết khiếp
91 Chương 91: Khuê nữ nhà ông đến cả Hoàng đế cũng không chịu lấy, thế đòi lấy Ngọc Hoàng đại đế à?
92 Chương 92: Anh rể cướp phúc tấn của em vợ, đồ Thiếu đạo đức!
93 Chương 93: Có con chủ bài vừa có thế lại thiếu tâm nhãn như Mật quý phi này, không lấy ra lợi dụng, quả là uổng phí!
94 Chương 94: Rượu này có hơi ngọt
95 Chương 95: Cửu thiên tuế, ngài thật là tuyệt a!
96 Chương 96: Tiểu chủ nhân, ngài có được Thượng phương bảo kiếm rồi!
97 Chương 97: Không ngờ Tịnh tần nương nương là người tốt…
98 Chương 98: Ta đây có một phương thuốc kỳ diệu
99 Chương 99
100 Chương 100: Đồ Tiện nhân nhà ngươi, đồ độc phụ nhà ngươi!
101 Chương 101: Định phong ba
102 Chương 102
103 Chương 103: Ngài đã về…
104 Chương 104: Có quyền con mẹ nó ấy!
105 Chương 105: Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân
106 Chương 106: Hậu cung là một cái nồi lớn, sủi cảo nhân gì cũng có
107 Chương 107: Lễ quý nhân, nàng trật hông rồi hả?
108 Chương 108: Chẳng sợ cú mèo kêu, chỉ sợ cú mèo cười
109 Chương 109: Nô tỳ có tội, nô tỳ đã trợ thủ cho Mật quý phi
110 Chương 110: Nô tỳ bái biệt Vạn tuế gia
111 Chương 111: Tam cung lục viện biết bao kiều hoa ta không hái, ấy mà chỉ chăm chăm ôm một gốc cỏ đuôi chó là nàng
112 Chương 112: Vạn tuế gia ngày đêm vất vả thật xúc động lòng người
113 Chương 113: Nếu trẫm dùng quá sức làm đau nàng…
114 Chương 114: Trượng phu vô cùng sủng ái thiếp, đối với người vợ mà nói chung quy là một loại uy hiếp
115 Chương 115: Lễ chủ nhân rốt cuộc cũng đến bước đường này
116 Chương 116: Hoàng đế tệ bạc!
117 Chương 117: Nàng đối tốt với nàng ấy chính là đối tốt với trẫm, trẫm trong lòng cảm kích nàng cả đời
118 Chương 118: Tối nay ta qua chỗ nàng
119 Chương 119
120 Chương 120: Chỉ bằng mi cũng dám mời sủng? Không nhìn lại thử cân lượng của mình!
121 Chương 121: Sao thấy ít thịt thế nhỉ?
122 Chương 122
123 Chương 123: Nàng này không được kia không được, trẫm há từng trách móc nửa phần?
124 Chương 124: Con của chúng ta, thiếp muốn tự nuôi
125 Chương 125: Tiểu Hổ a ca
126 Chương 126: Sinh con trắc trở là thế
127 Chương 127: Tấn quý phi
128 Chương 128: Cả đời này của thiếp, tốt không đến nơi, tệ không đến chốn, thực sự thất bại
129 Chương 129
130 Chương 130: Chương kết
Chapter

Updated 130 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Những lời ta nói các ngươi phải nghe cho rõ, không được già mồm, không được cứng cổ
3
Chương 3: Cô cô lớn lên trông cũng khá xinh đẹp đấy
4
Chương 4: Thầm than không xong, đụng phải Vạn Tuế Gia rồi
5
Chương 5: Lôi xuống, đánh chết!
6
Chương 6: Cung phi ngầm đấu đá, hy sinh vài đứa nô tài có là gì?
7
Chương 7: Chính chủ đến rồi!
8
Chương 8: Trong cung thật tốt, nước trong cung cũng có thể nuôi người được
9
Chương 9: Ngươi không có ánh mắt như vậy, lần sau gặp lại ta có thể nhớ ra sao?
10
Chương 10: Cô nàng này có thể câu hồn, quả nhiên là một nhân tài
11
Chương 11: Vạn Tuế Gia không hứng thú chuyện phòng the
12
Chương 12: Thiên hạ thái bình
13
Chương 13: Hoàng đế không nói nhiều, lại không thích kẻ giỏi khua môi múa mép
14
Chương 14: Hoàng đế bực bội cùng cực, đột nhiên phát hiện một điểm hứng thú cũng bị mất
15
Chương 15: Rất không nể mặt Vạn Tuế Gia
16
Chương 16: Ngươi ngẩng đầu lên
17
Chương 17: Lần này té rõ là dữ, mông bị tét thành hoa tám cánh rồi!
18
Chương 18: Chủ tử gia của chúng ta là chính nhân quân tử, không làm cái chuyện thấp hèn sờ tay bóp mông đó đâu
19
Chương 19: Hoàng đế hại người quả là tuyệt nhất a!
20
Chương 20: Tốt! Bàn tay nóng, trán cũng nóng, thành công rồi!
21
Chương 21: Phụ tử và Quân thần
22
Chương 22: Thái hậu năm nay 30 tuổi, thật ra mới hơn Hoàng đế tầm 3-4 tuổi thôi
23
Chương 23: Mười mấy phụ nữ trong một nhà, Vạn Tuế Gia thật giỏi hưởng thụ
24
Chương 24: Hành tẩu trong cung, không có mắt là không xong
25
Chương 25: Canh một
26
Chương 26: Canh hai
27
Chương 27: Canh ba
28
Chương 28: Lúc nào cũng đâm vào mắt, lâu dài, có tắt đèn cũng có thể nhận ra
29
Chương 29: Thích vẽ hoa viết chữ gì lên đầu, đều tùy ngài!
30
Chương 30: Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngày ngày đều nhìn thấy, có hay quên cỡ nào đi nữa cũng phải nhớ cho bằng được
31
Chương 31: Trẫm thấy mờ mắt, ngươi đến nhìn hộ trẫm cái
32
Chương 32: “Cái kia” của Vạn Tuế Gia… làm sao mới tiêu đi được
33
Chương 33: Ngươi đi cùng trẫm
34
Chương 34: Kỳ thật trẫm cũng biết luyện ưng…
35
Chương 35: Nô tỳ…. Không còn mặt mũi gặp chủ tử
36
Chương 36: Một lát ta đi tìm nàng, nàng chờ ta nha!
37
Chương 37: Trẫm ghét gương mặt của ngươi, hết lần này đến lần khác ngươi lại cố tình khiến trẫm chú ý, ngươi nung nấu ý �
38
Chương 38: Chẳng những lưu manh, còn tự xem mình là thân thiết
39
Chương 39: Nàng có thể ăn mòn lòng người
40
Chương 40: Khiến chủ tử tâm ngứa ngáy, tâm mà đã ngứa ngáy, vạn sự đều dễ thương lượng
41
Chương 41: Chắc Vạn Tuế Gia bị ả ta nhào mềm mất thôi?
42
Chương 42: Hắn đã thổi lay một hồ Nước xuân
43
Chương 43: Tố Dĩ ở lại!
44
Chương 44: Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé!
45
Chương 45: Trẫm không gật đầu, nàng ta cứ ngoan ngoãn làm việc đi
46
Chương 46: Đừng động, để trẫm dựa một chút
47
Chương 47: Không chịu nổi khiêu khích
48
Chương 48
49
Chương 49: Nước sông Hoàng Hà trên trời
50
Chương 50: Môi nàng ngay tại trước mắt
51
Chương 51: Vạn Tuế Gia cớ gì mắng người ta chứ!!
52
Chương 52: Ngươi đối với trẫm… liệu có suy nghĩ nào khác hay không?
53
Chương 53: Gặp lại cố nhân
54
Chương 54: Ngài như vậy không được, để nô tỳ sưởi ấm cho ngài
55
Chương 55: Trẫm muốn sưởi ấm cho ngươi
56
Chương 56: Đông Pha Tố Nhục
57
Chương 57: Ta muốn nói với ngươi, hoàng đế có đôi khi cũng sẽ thân bất do kỷ, nhưng chỉ cần hạ quyết tâm, muốn hoàn thành m�
58
Chương 58: Mặt mũi ngươi cũng không xấu, thiếu cái khối kia không câu được đàn ông à?
59
Chương 59: Nam nhân mà rơi vào ái tình là biến đần
60
Chương 60: Hắn lập úp thẻ bài lại, “Không cần Bối cung”
61
Chương 61: Cái yếm không thấy đâu!
62
Chương 62: Vật dưới gối trẫm là ngươi lấy?
63
Chương 63: Hữu kinh vô hiểm
64
Chương 64: Nàng cho trẫm hôn một cái
65
Chương 65: Tưởng trẫm là ai cũng có thể chấp nhận à, hôn nàng là xem trọng nàng đó!
66
Chương 66: Cháu hãy nhịn đau bỏ thứ yêu thích, thành toàn cho nửa đời sau của thằng bé đi!
67
Chương 67
68
Chương 68: Nửa ngày không gặp, thật nhớ!
69
Chương 69: Thật ra, nô tỳ cũng yêu ngài…!
70
Chương 70: Đêm 30
71
Chương 71: Đem ngươi chỉ cho huynh đệ của hoàng hậu nương nương, ngươi thấy có được không?
72
Chương 72: Mông lớn, mắn đẻ
73
Chương 73: Đợi trẫm ra khỏi Sướng Xuân Viên, sẽ tự mình đến đón nàng
74
Chương 74: Đặt chút quan hệ
75
Chương 75: Nàng máu lạnh vô tình, nàng chẳng đáng!
76
Chương 76: Khen thay cho một kẻ hiểu đại nghĩa!
77
Chương 77: Hoàng tổ mẫu xem này!
78
Chương 78: Trẫm thích Tố Dĩ, muốn đòi lại nàng
79
Chương 79: Thật ra chúng ta có thể thử chỗ khác
80
Chương 80
81
Chương 81: Hoàng hậu đổ bệnh
82
Chương 82: Ta không hiểu lầm, cũng tin tưởng nàng
83
Chương 83: Bà ấy đây là muốn ăn thịt người sao?
84
Chương 84: Đây rõ ràng chính là Hợp đức Đế cơ, là hết thảy yêu thương và khao khát của hắn thuở thiếu thời
85
Chương 85: Xin Hoàng phụ chọn một kẻ hiền năng khác, phóng cho nhi tử và Tố Dĩ một con đường sống đi!
86
Chương 86: Đến lúc bảo Hoàng hậu ra ý chỉ rồi
87
Chương 87: Trang nghiêm và mị hoặc là sự kết hợp tuyệt nhất
88
Chương 88: Công đức viên mãn
89
Chương 89: Gái lỡ thì thì tốt, gái lỡ thì ấy chính là bảo vật
90
Chương 90: Nói ra sợ chết khiếp
91
Chương 91: Khuê nữ nhà ông đến cả Hoàng đế cũng không chịu lấy, thế đòi lấy Ngọc Hoàng đại đế à?
92
Chương 92: Anh rể cướp phúc tấn của em vợ, đồ Thiếu đạo đức!
93
Chương 93: Có con chủ bài vừa có thế lại thiếu tâm nhãn như Mật quý phi này, không lấy ra lợi dụng, quả là uổng phí!
94
Chương 94: Rượu này có hơi ngọt
95
Chương 95: Cửu thiên tuế, ngài thật là tuyệt a!
96
Chương 96: Tiểu chủ nhân, ngài có được Thượng phương bảo kiếm rồi!
97
Chương 97: Không ngờ Tịnh tần nương nương là người tốt…
98
Chương 98: Ta đây có một phương thuốc kỳ diệu
99
Chương 99
100
Chương 100: Đồ Tiện nhân nhà ngươi, đồ độc phụ nhà ngươi!
101
Chương 101: Định phong ba
102
Chương 102
103
Chương 103: Ngài đã về…
104
Chương 104: Có quyền con mẹ nó ấy!
105
Chương 105: Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân
106
Chương 106: Hậu cung là một cái nồi lớn, sủi cảo nhân gì cũng có
107
Chương 107: Lễ quý nhân, nàng trật hông rồi hả?
108
Chương 108: Chẳng sợ cú mèo kêu, chỉ sợ cú mèo cười
109
Chương 109: Nô tỳ có tội, nô tỳ đã trợ thủ cho Mật quý phi
110
Chương 110: Nô tỳ bái biệt Vạn tuế gia
111
Chương 111: Tam cung lục viện biết bao kiều hoa ta không hái, ấy mà chỉ chăm chăm ôm một gốc cỏ đuôi chó là nàng
112
Chương 112: Vạn tuế gia ngày đêm vất vả thật xúc động lòng người
113
Chương 113: Nếu trẫm dùng quá sức làm đau nàng…
114
Chương 114: Trượng phu vô cùng sủng ái thiếp, đối với người vợ mà nói chung quy là một loại uy hiếp
115
Chương 115: Lễ chủ nhân rốt cuộc cũng đến bước đường này
116
Chương 116: Hoàng đế tệ bạc!
117
Chương 117: Nàng đối tốt với nàng ấy chính là đối tốt với trẫm, trẫm trong lòng cảm kích nàng cả đời
118
Chương 118: Tối nay ta qua chỗ nàng
119
Chương 119
120
Chương 120: Chỉ bằng mi cũng dám mời sủng? Không nhìn lại thử cân lượng của mình!
121
Chương 121: Sao thấy ít thịt thế nhỉ?
122
Chương 122
123
Chương 123: Nàng này không được kia không được, trẫm há từng trách móc nửa phần?
124
Chương 124: Con của chúng ta, thiếp muốn tự nuôi
125
Chương 125: Tiểu Hổ a ca
126
Chương 126: Sinh con trắc trở là thế
127
Chương 127: Tấn quý phi
128
Chương 128: Cả đời này của thiếp, tốt không đến nơi, tệ không đến chốn, thực sự thất bại
129
Chương 129
130
Chương 130: Chương kết