Chương 35: Bạch mai hàm dương

Lương Tiêu đề khí chạy xa, ngồi lên một mỏm đá, thầm nghĩ: "Cô gái câm
này đích thực là ghen ghét với ta, sợ ta học xong kiếm pháp, đánh cho cô ta hoa rơi nước chảy. Phì, không giúp ta luyện kiếm, ai cần chứ? Đại
trượng phu vốn phải tự lập, Lương Tiêu ta đường đường là nam nhi, nhất
định dựa vào khả năng của mình luyện thành kiếm pháp?”

Nghĩ đến
đó, lòng chợt nảy ra ý, nhìn về phía trước, âm u quanh co, dốc núi thẳng đứng, tâm niệm chợt động: "Trên đỉnh nút tất nhiên ít người qua lại,
trước hết ta lên đó luyện kiếm pháp, sau đó tìm cô gái câm kia tỷ kiếm,
đánh cho cô ta hoa rơi nước chảy."

Lập tức triển khai khinh công
lên đường, chưa đến vài thời thần đã lên đỉnh núi phía Đông, thấy một
tòa đình bát giác, tại đó đặt một khối nham thạch, góc đình nhô hẳn ra
ngoài vách núi, hình dáng như chim ưng bay lượn, bên cạnh đình là một
tấm bia đá, ghi ba chữ “Dịch Kỳ Đình” và chữ viết: "Nơi Tống Thái Tổ
thua Hoa Sơn."

Lương Tiêu lúc nhỏ đã từng nghe cha kể chuyện. Lúc Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn chưa lên ngôi đã từng gặp đạo sĩ Trần
Đoàn. Trần Đoàn chưa bói trong lòng đã biết về sau tiểu tử mặt hồng này
phú quý không kể xiết, tiện mời đánh cờ, lấy Hoa Sơn làm cược, nếu Triệu Khuông Dẫn thua, sau này lên làm hoàng đế miễn thuế cho Hoa Sơn, Triệu
Khuông Dẫn thua liền mấy ván, kết quả thua mất Hoa Sơn.

Lương
Tiêu nghĩ đến ngày trước Triệu Khuông Dẫn thua cờ, ngầm nở nụ cười. Bước vào trong đình, thấy có một cái bàn đá vuông vức, trên khắc bàn cờ
ngang dọc, hai góc đều có chén đựng quân cờ, trên bàn cờ quân cờ đen
trắng xếp đặt, tựa như một cuộc cờ tàn, bất đồ nghĩ bụng: "Nơi này dường như có người đến, sao không nhặt hết những quân cờ này?”

Hắn
không biết đánh cờ, chỉ thấy quân đen quân trắng tả hữu vây quanh, tựa
hồ đang đấu đá kịch liệt, nhưng kịch liệt ở đâu thì lại không thể nói
ra.

Ngay lúc đó, Lương Tiêu đột nhiên cảm giác phía sau có người nhìn lén, không tự chủ nổi quay đầu ra sau la lớn:

"Ai?”

Chỉ thấy phía sau im ắng, không thấy bóng người. Lại nghĩ: "Là ta ngờ vực
nên tưởng ma ám? Hây, trên núi thời tiết quang đãng, địa thế lại bằng
phẳng, chẳng ai nhòm ngó, đích thị là nơi tốt để luyện kiếm."

Bất giác tay rút bảo kiếm đâm ra trước, bắt đầu luyện " Kiền kiếm đạo".
Luyện xong một hồi, xoay mình lại, chợt thấy sau cổ nhột nhột nóng nóng, giống như có hơi thở phía sau, Lương Tiêu sợ dựng tóc gáy,quờ tay ra
phía sau, ngờ đâu lại chẳng có gì.

Lương Tiêu trong lòng kinh
hãi, trầm tư tính toán một lúc, bất chợt chùng người xuống, lưng quay về hướng Đông, lúc đó chưa tới chính ngọ, ánh nắng chiếu từ Đông sang Tây, hắt bóng hắn trên đất, Lương Tiêu cúi đầu xem xét kỹ càng, chỉ thấy
trên mặt đất ngoài bóng của mình, còn có thêm một cái bóng nữa, áo dài
khăn đóng, thân hình cao lớn. Lương Tiêu trong lòng chấn động, quát lớn: "Ai?”

Người đó thấy y khám phá mánh khóe, ha ha cười lớn: "Ta là Võng Lưỡng".

Võng Lưỡng xuất phát từ “Trang tử. Tề vật”, ám chỉ ngoài bóng có bóng, cũng
tức là bóng của cái bóng. Lương Tiêu không biết ý nghĩa của hai chữ này, lớn tiếng chửi mắng:

"Vương nương cái gì chứ? Ta là cha ngươi
đây!" Chữ Lí với chữ Nhĩ (ngươi) đồng âm, y tức tối bị kẻ khác đùa giỡn, nhân cơ hội mở miệng chiếm tiện nghi.

Người kia bực tức mắng
lại: "Tiểu tử hỗn láo này bất học vô thuật, dám vô cớ mắng người !". Tay vừa nhấc lên, đã đánh trúng mông Lương Tiêu. Mông hắn nóng lên như bị
lửa đốt, lập tức nổi trận lôi đình, bám sát phương vị cái bóng, tay phất trả lại một kiếm, nhưng không tính rằng người kia cười cợt mấy tiếng,
thân chuyển theo kiếm nhưng không rời khỏi phía sau Lương Tiêu.

Lương Tiêu tả hữu tấn công, kiếm đâm trảo chụp, nhìn giống như chó tự cắn
đuôi, vẫn không đắc thủ. Vừa sợ vừa giận, lật kiếm đâm lại phía sau, phi thân lên không chém xuống, nhưng cho dù y dùng cách gì, phía sau lưng
cũng không thấy dấu vết, thường khi dừng lại, lại nghe thấy tiếng cười
cợt của người kia.

Như vậy một lúc, cơn giận của Lương Tiêu dần
bớt, chợt thấy kinh hãi: "Kẻ này thân pháp tà dị như vậy, sức người làm
sao sánh được? Hay là hắn vốn không phải người mà là sơn tinh quỉ quái?"

Nghĩ tới đó, từ trên xuống dưới toàn thân phát lạnh, cơ hồ chẳng muốn gì nữa ngoài việc tháo chạy cho xa, nhưng chợt thay đổi ý nghĩ, ngay cả mặt
đối thủ cũng chưa thấy, há không phải là quá vô dụng. Mắt đảo một vòng,
chợt nhảy lên cao cả trượng, đáp xuống tảng đá phía sau đình, quay lưng
về phía vực, thầm nghĩ:" Phía sau là vực sâu ngàn trượng, xem ngươi đặt
chân ở đâu?"

Ý nghĩ vừa dứt, chợt nghe người kia cười khùng
khục:" Chiêu này vô dụng rồi !". Lương Tiêu vô cùng kinh hãi: " Ái cha,
tên này đích thị là quỷ mị, ban ngày ta gặp ma quỷ hay sao? Chao ôi,
phải chăng ta chưa lùi hết, phía sau lưng vẫn còn chỗ đặt chân?"

Trong lòng hắn biết nếu quay lại quan sát, người kia sẽ lại vòng ra sau lưng, ngay lập tức không hề quay lại, tay trái giả vờ đâm ra một kiếm, thu
hút tia nhìn của đối phương, sau đó bước lùi một bước thật dài, như thế
nếu đối phương là người, tất nhiên sẽ quay về phía trước Lương Tiêu, lộ
ra mặt thật, nhược bằng tránh ra, tất bị gạt xuống dưới vực.

Không ngờ chân phải vừa bước ra, đã rơi luôn vào khoảng không, Lương Tiêu hốt hoảng, thầm kêu không xong, chân trái muốn trụ vững lại nhưng trên tảng đá đầy rêu xanh, trơn trợt dị thường, không thể trụ lại được, rơi thẳng xuống vực, trong lòng thầm than: " Ái da, lão tử chỉ thấy gót chân con
quỷ ấy, đã mất luôn tính mạng..."

Ý nghĩ chưa kịp xoay chuyển, cổ tay chợt bị một người nắm lại, cứu y thoát chết trong gang tấc, vẫn
đung đưa trên không. Lương Tiêu chưa hết kinh hồn, đưa mắt nhìn kĩ, chỉ
thấy người kia là một nho sinh đang cười, Nho sinh niên kỷ khoảng chừng
ba mươi, râu tóc rối bù, tướng mạo thanh tú, đôi mắt lấp lánh như thần,
tay trái nắm cổ tay Lương Tiêu, tay phải tiếp tục leo lên vách đá, ngũ
chỉ bấu vào rêu xanh, giống như đúc dính vào sắt.

Lương Tiêu nhìn thấy y có ba phần giống người, trong lòng thấy yên tâm một chút, lại
nhớ đến việc bị trêu chọc lúc nãy, cảm thấy tức giận, muốn buông lời
nhục mạ, bất ngờ bên dưới một trận gió thổi lên, núi cao gió lớn, Lương
Tiêu cảm thấy lắc lư qua lại, trong một khoảnh khắc, tim như nghẹn trong cuống họng, run lẩy bẩy nói không nên lời, chợt nghe nho sinh ha hả
cười lớn, tay thuận gió vung ra, quát lớn:" Đi đi ".

Lương Tiêu nghe tiếng gió vù vù bên tai, như đằng vân giá vũ bay lên vách
núi, chưa rơi tới đất, bên trên đỉnh đầu tiếng gió vụt qua, nho sinh đi
sau tới trước, nhẹ nhàng chuyển thân đáp xuống. Lương Tiêu phần thì tức
giận, phần thì kinh hãi:" Người này lợi hại như vậy, là thần thánh
phương nào?"

Nho sinh đưa mắt nhìn Lương Tiêu, cười nói: " Tiểu
tử ngốc, đánh cược cũng không nên đánh cược như thế, nếu như rơi xuống,
chỉ sợ mất cả Võng Lưỡng... hắc hắc, mất cả cái bóng liền theo".

Lương Tiêu nổi giận: " Ngươi làm gì có mặt mũi nào nói ta, ngươi giả thần
lộng quỷ, ta chưa trêu chọc gì ngươi, ngươi lại giả ma dọa người?" Nho
sinh cười nói:" Ta chơi cờ ở đây, ai bảo ngươi lên đây quấy rầy ta?".

Lương Tiêu gắt lại: " Ngươi chơi cờ một mình à? Nói lại thì lúc ta leo lên núi cũng không nhìn thấy ngươi."

Nho sinh hai mắt trợn lên, cười lạnh: "Ta thích chơi cờ một mình thì sao?
Ngươi lên núi thì tiếng bước chân của ngươi quấy rầy sự yên tĩnh của
người khác, hại ta quên mất nước cờ tới đi như thế nào ! Ta không muốn
chọc ngươi, chỉ muốn lấy lại công đạo "

Lương Tiêu không biết
chơi cờ, nghe nho sinh nói hết sức nghiêm túc, nhất thời ngây ra, suy
nghĩ: " Quấy rầy người ta đánh cờ xét đến cùng cũng là không đúng." Bèn
nói:" Được, vậy ta không làm phiền ngươi chơi cờ, ta đi lên đỉnh núi."

Nho sinh nói: " Vậy không được. Hoa Sơn chỉ có một con đường, lát nữa ngươi đi xuống núi, nếu ta lại đang nghĩ đến chỗ khẩn yếu, há lại không bị
ngươi làm phiền nữa sao ". Lương Tiêu hơi giận, nhưng tự nghĩ là do bản
thân mình làm sai trước, nhẫn nhịn nói: " Vậy ta đi xuống núi."

Nho sinh cười lạnh: " Được lắm, ngươi làm ta quên mất nước cờ, ngươi nghĩ ngươi yên lành trở về được à?"

Lương Tiêu thoáng lo sợ, thầm nghĩ:" Lên núi không được, xuống cũng không
xong, tên nho sinh thối này muốn ta làm như thế nào mới vừa lòng?”

Nho sinh như nhìn thấu tâm tư Lương Tiêu, cười nói: " Đã là như thế, ngươi
cứ ở lại đây với ta, chừng nào ta nhớ ra được nước cờ kia, ngươi sẽ được rời khỏi, nếu ngươi gây ra tiếng động, quấy rầy suy nghĩ của ta, ta lại phải suy nghĩ từ đầu ".

Lương Tiêu tức giận nói:" Đó là kiểu nói gì vậy? Ngươi mười ngày không nhớ ra nước cờ đó, ta làm sao chờ ngươi
mười ngày ; Ngươi cả đời không nghĩ ra, ta chẳng lẽ chờ ngươi cả đời hay sao ".

Nho sinh cười nói:" Ý ta chính là như vậy, ngươi tuyệt không bằng lòng đáp ứng?"

Lương Tiêu phát tiết:" Cái đó đương nhiên."

Nho sinh nói: " Đã vậy ta chỉ còn cách dùng sức mạnh ép buộc ". Lập tức lấy thế động thủ, Lương Tiêu lui lại hai bước, tay nắm kiếm quyết, ngưng
thần chờ đợi, có vẻ như bị người khác bức cũng không động, đứng yên ba
ngày ba đêm.

Nho sinh liếc Lương Tiêu một lát, mắt không chớp,
bất ngờ một tay chống lưng, ha ha cười lớn, cười đến nỗi râu tóc rung
lên không ngừng. Lương Tiêu cảm thấy kì lạ, hỏi:" Ngươi cười gì vậy?".

Nho sinh chẳng thèm chú ý đến hắn, cười như điên dại, lăn lộn nghiêng ngả,
một tay chống nạnh, một tay chỉ mặt Lương Tiêu nói: " Ha ha, ngu ngốc,
ha ha, ngu ngốc, ha ha...”

Lương Tiêu đùng đùng nổi giận:" Ta ngu chỗ nào?".

Nho sinh cười nói:" Ta nói năng lảm nhảm một hồi mà ngươi cũng tin, thiên
hạ làm gì có chuyện hoang đường như vậy, ha ha, đồ đại ngốc, ha ha, thật là khoái, ha ha, khoái quá...”

Lương Tiêu không biết nên khóc
hay nên cười, gãi đầu suy nghĩ: " Ta đúng là ngốc thật, chuyện này xuyên suốt từ đầu vốn đã rất vô lý, ta lại cho là thật? Hây, tên thư sinh
thối tha này, từ đầu tới cuối hí lộng ta à?"

Nho sinh tựa như
cười đến quên cả trời đất, cười mãi không thôi, bỗng nhiên, tay nhặt một quân cờ trên bàn đá, vừa cười lớn vừa vung tay ném ra, bên tai chỉ nghe tiếng ong ong không dứt, quân cờ đã chạm vách đá, ngập sâu vào đến một
tấc. Lương Tiêu nhìn thấy, hai mắt trợn tròn, kinh hãi không sao kể
xiết.

Nho sinh sau khi ném xong quân cờ, bỗng nhiên lại nổi giận, trừng mắt nhìn Lương Tiêu, gằn giọng: “Ngươi tưởng ta muốn chơi cờ một
mình à, ngươi tưởng ta muốn chơi cờ một mình à …”

Hai mắt tinh
quang phát xạ, khí thế giống như thương dài kích lớn, tưởng chừng muốn
xuyên người đối phương. Lương Tiêu không tự chủ được lui lại nửa bước,
nắm chặt bảo kiếm, trong lòng cảm thấy lo lắng, hơi thở trở nên nặng nề
gấp gáp. Bỗng nhiên ánh mắt của nho sinh trở nên ảm đạm, nhu hòa trở
lại, ủ rũ than dài, tay vẫy Lương Tiêu trở lại: “Thằng nhóc con, ngươi
lại đây.”

Lương Tiêu tâm thần ổn định lại một chút, lên giọng: “Ngươi gọi ta là thằng nhóc vậy ngươi lớn lắm à”.

Nho sinh cười lớn: “Ngươi tưởng ta trẻ lắm à, hắc, so bì tuổi tác, ta là ông nội của ông nội ngươi sợ vẫn còn được đấy.”

Lương Tiêu nói: “Ngươi đừng hòng lừa ta được?”

Nho sinh tính tình lười biếng, nghe vậy cũng không thèm giải thích gì
nhiều, hỏi: “Không tin cũng được, giờ ta hỏi ngươi, ngươi luyện được
kiếm pháp này là học của ai?”

Lương Tiêu nói: “Chính là đạo trưởng Liễu Tình dạy ta”.

Nho sinh thất kinh, nói: “Liễu Tình, hắc hắc, Liễu Tình!”

Lương Tiêu thấy y thần sắc quái lạ, láy làm kì quái, hỏi: “Ngươi biết bà ta à?”

Nho sinh lắc đầu nói: “Không, ta biết bộ kiếm pháp ấy thôi.”

Lương Tiêu kinh ngạc, lại nghe nho sinh nói: “Thằng nhóc, bây giờ ngươi sử lại bộ kiếm pháp từ đầu tới cuối cho ta xem.”

Lương Tiêu cười lạnh: “Ngươi tưởng dễ vậy à, Quy Tàng kiếm này là thiên hạ đệ nhất kiếm pháp, làm sao ngươi đủ tư cách xem, hây, thì ra ngươi giả ma
giả quỷ, vọng tưởng xem trộm kiếm pháp của ta? may mà ta phát hiện sớm,
suýt nữa để cho ngươi được đắc ý rồi.”

Nho sinh nhăn mặt nhíu mày, mắng lớn: “Tiểu tử thối ăn nói bậy bạ.”

Thân hình chợt tan biến như ảo ảnh, bay vọt lên không hơn hai trượng, mũi
chân chấm trên một phiến đá lồi ra trên vách, tay đã ngắt một cành bạch
mai, sau đó tay áo rung động, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Nhìn thấy khinh
công như thế, Lương Tiêu trợn mắt há miệng không sao nói nên lời.

Nho sinh cười nói: “Ngươi bảo Quy Tàng kiếm là thiên hạ đệ nhất à? Hây, ta
lấy cành mai này giao thủ với ngươi, ngươi mà đánh rụng được một cánh
hoa nào trên bông hoa này thì tính là ngươi thắng.”

Lúc ấy tiết
trời tuy đang là cuối thu, nhưng núi cao gió lạnh, hoa mai đã ra nụ nhỏ, nụ hoa còn đọng sương đêm, vừa sáng vừa đẹp vô cùng rực rỡ.

Lương Tiêu thấy y coi thường mình như vậy, trong lòng đại nộ, gằn giọng quát lớn: “Được, là ngươi nói đấy nhé.”

Kiếm quang lạnh lẽo ào ạt phát ra, nhắm thẳng vào cành bạch mai trên tay nho sinh đang cầm. Kiếm mai giao thủ, nụ hoa vừa bị kiếm phong kích trúng
rung động thì nho sinh chợt lắc tay, cành mai nhắm thẳng cổ tay của
Lương Tiêu đánh tới. Nụ hoa tuy mềm yếu nhưng được nội kình hùng hậu của nho sinh xâm nhập, hoàn toàn có thể đả thương mạch môn của y. Lương
Tiêu vừa xoay tay định đỡ, cành mai đã rút ra, lại từ bên trái phất đến, vương lại trên má Lương Tiêu một giọt sương. Nếu đó không phải là đóa
hoa mà là kiếm thật, đầu của Lương Tiêu ắt đã không còn trên cổ, trong
lòng y vô cùng kinh hãi, hốt hoảng múa kiếm hộ thân.

Qua lại tiến thoái hơn năm mươi chiêu như thế, Lương Tiêu đã sử dụng hết toàn lực,
vẫn không làm tổn thương dù chỉ nửa cánh hoa, ngược lại còn bị nho sinh
thừa cơ trêu chọc. Đấu thêm vài chiêu, cành mai bỗng nhiên chuyển đến
phía sau lưng Lương Tiêu, chọc thẳng lên cổ, Lương Tiêu vừa nhột vừa
ngứa, phá lên cười. Trong lúc đang cười, trong tâm lóe lên một ý nghĩ:
“Ai da, với chiêu kiếm này, nếu ta sử chiêu”Thu Cao Vân Đạm”hư chiêu từ
bên tả, xuất chiêu “Thượng Cùng Bích Lạc” từ phía bắc, vậy thì vạn vạn
lần không thể đánh tới sau lưng ta được ; Sau đó sử chiêu”Bát Diện
Chuyển Đấu”phòng than, chiêu”Vạn Cổ Nhất Vũ”phản kích, không thắng mới
lạ, Lương Tiêu ngươi thật ngốc quá, chưa nghĩ tới nơi?”

Hắn truy
kích thêm vài chiêu ra phía trước, đột nhiên thông suốt, hiểu rõ kĩ càng rất nhiểu điểm kì diệu của”Càn kiếm đạo”, trong lòng vô cùng cao hứng,
buồn phiền tiêu hết, tâm thần hoàn toàn thoát khỏi sự cuốn hút của trăm
ngàn cành bạch mai ảo ảnh, chỉ nghĩ như thế nào là hư chiêu dụ địch, như thế nào là chiêu thật công kích, như thế nào là kì chính giúp nhau, hư
thực tương ứng? Hay như thế nào là trong công có thủ, phòng bị đánh úp,
Tâm thủ tương ứng, dần dần phát sinh kì biến.

Đấu thêm mấy chiêu
nữa, nho sinh bỗng nhiên đứng hẳn lại, tay không động rồi thối lui hai
trượng. Lương Tiêu một kiếm trầm xuống, tiếp tục truy kích, chỉ nghe y
cười hí hí mỉa mai: “Cái gì Quy Tàng kiếm chứ, không bằng rắm chó, không bằng rắm chó. Hắc hắc, ta đói bụng rồi, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi !
Ngươi vẫn chưa phục thì ngày mai đánh tiếp.” Y ha ha cười lớn, ném cành
hoa mai, kéo lê đôi hài, vù vù chạy qua sườn núi, tự nhiên đi thẳng một
lèo.

Lương Tiêu đấu chí đang thịnh, đối thủ lại từ chối không
đánh tiếp là không đánh, một lèo chạy thẳng, vừa giận vừa thẹn, nắm chặt bảo kiếm thầm nghĩ: “Liễu Tình đạo trưởng dạy cho ta kiếm pháp lợi hại, chỉ tại ta chưa tập luyện tới nơi, hây, nếu như bị người ta coi thường
Quy Tàng Kiếm, ta phải mượn lộ kiếm pháp này đánh bại y, cũng không thể
nào.” Sau đó y ngồi trong đình, trong lòng hồi tưởng lại diễn biến lúc
nãy, lại so sánh một lát, bỗng nhiên thấy trong bụng sôi lên, mới biết
đó là âm thanh của bụng đói.

Đến được cửa quán, thấy Ách nhi
đang đọc sách , thấy y trở về, nhếch mép một cái, không thèm để ý đến.
Lương Tiêu tâm trạng buồn bực, giả như tảng lờ không thấy, lẳng lặng vào quán. A Tuyết đã xuống núi mua rau, sửa soạn một mâm cơm, thấy Lương
Tiêu quay về, mười phần vui sướng, vội vàng gọi y vào ăn cơm. Liễu Tình
không quen xa hoa, mắt thấy thức ăn rau thịt ê hề, nói rằng :

- Tuyết à, cô sửa soạn nhiều như vậy, làm sao ăn hết được ?

Lương Tiêu cười nói:

- Không nhiều đâu, không nhiều đâu, đạo trưởng cứ nhìn ta ăn là được”.

Khổ chiến với nho sinh nửa ngày trời, sinh lực tiêu hao phần lớn, nhất thời ăn như gió cuốn mây tan, hết hơn phân nửa số thức ăn. A Tuyết thấy y ăn uống ngon lành, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, lập tức lấy thêm
rau để y ăn thêm. Ách nhi không nói ra lời được, trong lòng chỉ thầm
mắng Lương Tiêu ăn nhiều quá.

Ăn xong bữa thì trời cũng đã về
chiều, Lương Tiêu đi ra bờ vực bên cạnh, nhìn xa xa dưới chân núi đèn
lửa thưa thớt, trong lòng nhớ đến tình cảnh giao thủ với nho sinh ban
ngày, trong lòng hào khí trỗi dậy, lập tức rút kiếm khỏi vỏ, luyện lại
từ đầu. Đánh được khoảng mười chiêu, bỗng nghe Liễu Tình vui vẻ khen lớn :

- Lương Tiêu à, xem ra ngươi đã thông suốt nhiều hơn rồi đó.

Lương Tiêu quay mặt lại cười nói :”

- Chào Liễu Tình đạo trưởng.

Liễu Tình lắc đầu than:

- Tiểu tử ngươi thật không thể dùng lẽ thường để xét đoán được, đã như
thế, bần đạo cũng không thể chậm chạp được nữa, lại đây, lại đây ngồi
này.

Rồi chọn một tảng đá lớn ngồi xuống, Lương Tiêu cũng lại
ngồi ở đó. Liễu Tình miệng giảng tay làm mẫu, ngay tại đỉnh núi gió căm
căm, truyền thụ khẩu quyết tâm pháp. Lương Tiêu ngưng thần lắng nghe,
lấy tình hình đấu kiếm lúc ban ngày ra đối chiếu, lĩnh ngộ thêm rất
nhiều điều, nhất thời vui sướng lộ ra mặt. Hai người ngồi tại sườn vực,
một dạy một học, đến lúc trăng lên, Liễu Tình mới thôi giục Lương Tiêu
quay về đi ngủ.

Lương Tiêu nghỉ ngơi một đêm, hôm sau dậy sớm ăn
sáng, lại đến bên đình nơi có bàn cờ. Chỉ thấy nho sinh đã chờ trong
đình từ sớm, vừa thấy Lương Tiêu đến, chẳng nói chẳng rằng, cười hì hì
bẻ ngay một cành hoa mai, xuất chiêu nhắm thẳng vào y. Lương Tiêu được
Liễu Tình truyền thụ kiếm lí, tâm pháp tuy có tiến bộ, chỉ là nho sinh
kia quá lợi hại, qua lại hàng trăm chiêu, Lương Tiêu vẫn không đánh rụng hoa mai nổi, nho sinh lại đòi về ăn cơm, không thèm đánh nữa.

Lương Tiêu vô cùng buồn bực, trong đầu lại nghĩ cách sử chiêu, thấy có thể
đánh rụng hoa mai, nhưng nho sinh lại muốn chạy, làm cho y không có cách nào. Suy đi nghĩ lại, ngày hôm nay cũng đã linh ngộ không ít tinh
nghĩa, nhất thời cảm thấy vui vẻ, bèn vung kiếm lên, từng chiêu từng
thức, từ từ xuất ra.

Đến đêm Liễu Tình trở lại thăm Lương Tiêu,
thấy y tiến bộ thần tốc,vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lại sinh lòng ngờ
vực, hỏi y ban ngày đi đâu làm gì ? Lương Tiêu cảm thấy vô cùng xấu hổ,
lòng thầm nghĩ :” Ta đánh không thắng nho sinh kia, đã làm nhục uy danh
của Quy Tàng Kiếm, làm sao có thể ăn nói với Liễu Tình đạo trưởng”. Nghĩ vậy chỉ nói ban ngày tìm chỗ vắng luyện kiếm, Liễu Tình trong lòng dẹp
hết nghi ngờ, chỉ nghĩ tuổi nhỏ có chí hiếu thắng, không chất vấn nữa,
tiếp tục truyền tâm pháp cho Lương Tiêu

Qua ngày hôm sau, Lương
Tiêu lại tìm nho sinh so kiếm, có điều y mạnh thêm một phần, nho sinh
cũng mạnh thêm một phần, vẫn không để cho Lương Tiêu đánh rụng hoa mai,
đấu đến giữa trưa, Lương Tiêu lại ấm ức đi về. Nhưng y tính tình kiên
nhẫn, không lấy làm phiền, tận tâm luyện tập Quy Tàng Kiếm, tối đến cũng nằm mộng thấy nho sinh kia, cười lên ha hả, hoa tay múa chân, chỉ là
dùng sức quá mạnh bị rơi khỏi giường, mở mắt nhìn ra, chỉ thấy vầng
trăng tròn sáng vằng vặc trên bầu trời.

Liễu Tình thấy Lương Tiêu ngộ tính kinh người, vô cùng hoan hỉ, bèn đem “ Càn kiếm đạo “ tâm pháp giảng lại, nhân đó giảng luôn Khôn, Cấn, Đoái, Khảm, Li, Tốn, Chấn 7
loại kiếm đạo khác.

Trong Bát Quái, quẻ “Khôn” chỉ Đất, vì vậy “
Khôn kiếm đạo “ trầm trọng hồn hậu, đích thực là kiếm thuật phòng thủ
lợi hại, quẻ “Cấn” chỉ Núi, vậy nên “Cấn kiếm đạo” mạnh mẽ hòa hợp. Lại
có lộ kiếm pháp hung tàn hiểm ác, chính là “Đoái kiếm đạo”, “Đoái” chỉ
ao hồ, núi và hồ vốn tương thích, một chính một kì, thường có thể vây
hãm địch nhân. Còn “Khảm” là nước trong thiên hạ, “Khảm kiếm đạo” cũng
mang thủy tính thâm sâu, như sông như biển, như thác như hồ, đúng là :”
Thiên hạ chẳng có gì mềm yếu như nước, nhưng không gì mạnh là không
thắng được”, lộ kiếm pháp này “Lấy yếu thắng mạnh, lấy nhu thắng cương”
vô cùng kì diệu, được xem là lộ kiếm thuật lợi hại nhất của Quy Tàng
Kiếm. “Li kiếm đạo” tất nóng như lửa, bá khí bao trùm, không thể ngăn
chặn, mỗi khi xuất ra thế như lửa đốt bình nguyên, thế không thể chống.
Liễu Tình tính tình hòa hoãn, nói đến lộ kiếm pháp này cũng không tỏ vẻ
gì nhưng Lương Tiêu lại mười phần hoan hỉ, cố hết sức dụng tâm học tập.

Dạy xong “Li kiếm đạo”, lại đến “Tốn kiếm đạo”. “Tốn” chỉ gió, gió là khí
của vũ trụ, khởi đi từ đầu đến cuối, xuyên qua tùng bách. “Tốn kiếm đạo” biến hóa đa đoan, là thức ghê gớm nhất của “Quy Tàng kiếm”, nhu thì đùa hoa giỡn liễu, xung huyệt vô cùng vi diệu ; nhưng khi đã điên cuồng
phát xuất, có thể tan đá nát cây, uy lực tàn phá ghê gớm.

Cuối
cùng là lộ “Chấn kiếm đạo”, “Chấn” là sấm sét, lôi đình vạn quân vốn chỉ trong nháy mắt. Chính vì vậy lộ kiếm pháp này chỉ có một chiêu, không
xuất thì thôi, nếu xuất thì không gì cứng không phá được. Nói về tấn
công nhanh chóng hiểm ác, chính là Quy Tàng kiếm đệ nhất.

Hôm đó, Liễu Tình truyền đủ " Chấn kiếm đạo " dặn dò Lương Tiêu đem " Bát
kiếm đạo " sử lại một lần từ đầu đến cuối. Lương Tiêu theo lời sử kiếm,
bỗng thấy Liễu Tình ngây người ra nhìn, trong lòng cảm thấy kì quái vô
cùng, vội hỏi :

- Liễu Tình đạo trưởng, ta sử kiếm có chỗ nào sai à ?".

Liễu Tình định thần trở lại, lắc đầu than rằng :

- Ngươi sử kiếm một điểm cũng không sai, ai, kiếm..., đích thực kì quái,
làm sao ngươi lại tiến bộ thần tốc như vậy, ta giảng giải rõ ràng, ngươi nhất nhất lĩnh hội, ta chỉ chưa đến nơi đến chốn, ngươi cũng tự mình
thông suốt hết cả." Nhất thời nhíu mày cúi đầu, tỏ vẻ không hiểu.

Lương Tiêu xấu hổ nhủ thầm :” Nếu không có tên nho sinh kia, làm cho ta ngày
ngày dụng khí đấu kiếm, ta chưa chắc đã lĩnh ngộ được đến như thế này ?
Chỉ là bây giờ hoa mai sắp tàn, ta vẫn chưa đánh rụng được một cánh hoa
nào, Ai, bản lãnh như thế, xứng đáng được gọi là kiếm tiên …”.

Trong khi đang suy nghĩ miên man, chợt nghe Liễu Tình nói :” Có điều, Lương
Tiêu à, ngươi nghĩ bát kiếm đạo chính là Quy Tàng Kiếm, hoàn toàn là sai lầm.” Lương Tiêu thất kinh hỏi lại :

- Quy Tàng kiếm không phải là cái này à ?”

Liễu Tình lắc đầu cười :

- Bát kiếm đạo tuy lợi hại, bất quá chỉ là cơ bản của Quy Tàng kiếm. Ngươi trời phú thông minh, lẽ nào lại không hiểu ?”

Lương Tiêu kinh ngạc, không sao nói nên lời. Liễu Tình tay vỗ lên cây tre, cười nói :

- Lương Tiêu, một đoạn tre này, tất nhiên rất dễ chặt đứt, nhưng nếu tám đoạn ghép làm một, ngươi có thể chặt đứt được chăng ?”

Lương Tiêu nói :

- Nếu con dốc hết sức thì có thể chặt được”.

Liễu Tính mỉm cười, nói tiếp :

- Nếu là sáu mươi tư đoạn chập làm một thì sao ?

Lương Tiêu ngạc nhiên nói :

- Vậy thì chẳng có cách nào”.

Liễu Tình cười nói :

- Vậy đó, bát kiếm đạo tựa như các cây tre đứng riêng lẻ, phải lấy Quy
Tàng trong tiên thiên dịch lí làm dây ghép chặt lại. So ra, bát đại kiếm đạo cũng giống như Cung Thương Giác Chủy Vũ ngũ âm, nghe một âm đơn lẻ
sẽ thấy không có ý vị, nhưng khi có nhạc sư điều hòa, có thể kéo dài ba
ngày, làm cho người ta quên hết.”

Lương Tiêu trầm ngâm một lát, vỗ tay nói :

- Con hiểu rồi, quẻ Càn với quẻ Khôn tương hợp, Càn thượng Khôn hạ tạo ra quẻ Thái thiên địa, Khôn thượng Càn hạ tạo ra quẻ Phủ thiên địa, tiếp
diễn như thế, Thái Kiếm Đạo biến hóa ra Phủ Kiếm Đạo, nhưng nếu hai quẻ
Thái Phủ tương giao, lại tạo ra quẻ mới, cứ thế lặp lại, biến hóa tạo ra có thể là vô cùng vô tận.

Liễu Tình im lặng hồi lâu rồi than rằng :

- Lương Tiêu à ! Nói chuyện với ngươi quả là hết sức thú vị. Nhiều điều
như vậy, ngươi chỉ nghe khởi đâu, đã có thể tự mình hiểu rõ

Lương Tiêu cười nói :

- Đều là do đạo trưởng dạy bảo mới có được “

Liễu Tình nheo mắt,nói : “ Ngươi là trẻ con, sao lại biến thành kẻ vỗ mông ngựa vậy ?

Lời vừa thốt ra, cảm thấy không ổn, hiểu rằng thời gian qua ngày ngày nói
chuyện với Lương Tiêu, lời nói đã cảm nhiễm, bớt câu thúc đi vài phần,
trong lòng thấy hoang mang, vội vã nghiêm túc kiểm điểm.

Lương Tiêu trầm ngâm nói:

- Nhưng kiếm pháp không so với thuật số được, các biến hóa về sau, con
nghĩ không thể đảo ngược được. Như “Càn kiếm đạo“ với “Khôn kiếm đạo”
đích thực tương phản, Khảm Li nhị kiếm cũng đều hết sức cực đoan, muốn
hai lộ kiếm pháp quán thông với nhau, phải làm cách nào?”

Liễu Tình cười nói :

- Cũng là để khảo sát con người. Ngươi cũng giống như đại tướng quân
thống suất thiên binh vạn mã, bát kiếm đạo cũng như là quân binh của
ngươi, Quy Tàng là binh pháp của ngươi, có quân lính lại có binh pháp.
Nhưng trên chiến trường thật sự, không dựa vào binh pháp, đánh rợ Hồ xem ra cũng không thành. Chỉ dựa vào binh thư, không bàn bạc tướng sĩ, cũng chắc chắn thất bại. Nói như vậy, phải biết dùng binh pháp để chỉ huy
binh sĩ, phát huy bản lãnh đích thực, không phải là việc đơn giản. Tự cổ chí kim, danh tướng vốn rất khác với những kẻ tầm thường.”

Lương Tiêu nghe lời giảng giải, trong lòng hiểu thấu, hướng về Liễu Tình vái chào, rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Tiếng gió ào ào trong đêm, tiếng sấm ầm ầm đùng đùng không dứt, Lương Tiêu
trong lòng bị phong lôi làm cho hốt hoảng, cảm thấy không yên ổn. Bình
minh đến, vội vàng mở cửa, liền có một luồng gió lạnh mang tuyết thổi
qua. Phóng tầm mắt ra xa, đồi núi rừng cây, làng mạc bị phủ hoàn toàn
tuyết trắng, chỉ thấy màu trắng mênh mang, bất giác suy nghĩ :” Gió
tuyết lớn như vậy, không biết nho sinh kia có đến hay không? “

Lương Tiêu sửa soạn quần áo, đạp gió lội tuyết, cuối cùng cũng đến ngôi đình
đánh cờ, chỉ thấy trong đình tịnh không có bóng người, bất đồ tự nghĩ :” Hôm nay tuyết lớn, không biết y có thể tới hay không?” Ý nghĩ vừa
thoáng qua, chợt nghe tiếng chân, đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy nho sinh
chớp nhoáng đã từ sườn núi đi ra, hoa tuyết bám đầy trên râu tóc, quần
áo vẫn đơn bạc, nhiều chỗ lộ cả da thịt ra ngoài.

Nho sinh trong tay cầm một hô lô rượu màu đỏ, từ xa nhìn thấy Lương Tiêu mở miệng vừa cười lớn vừa quát :

- Thằng nhóc con, vẫn chưa chịu phục à ? Hôm nay có chiêu gì mới không ?”

Cúi đầu nhìn quanh, chỉ thấy qua một đêm gió tuyết, hoa mai đã tàn rất nhiều, thở dài than :

- Qua ngày hôm nay, cây bạch mai này chắc sẽ tàn. Nghỉ thôi, hôm nay để ta đùa chơi với ngươi một hồi nữa.”

Lương Tiêu hỏi lại :

- Cái gì ?”

Nho sinh cười lạnh :

- Hoa mai tàn hết rồi, chơi cái gì nữa bây giờ ?”

Lương Tiêu trong lòng chợt phát sinh hào khí, cười lạnh nói :

- Hôm nay ta nhất định phải thắng ngươi.”

Nho sinh vỗ tay cười lớn :

- Tiểu tử chí khí không tệ, hắc hắc, tiếc thay làm không dễ như nói.”

Y giắt hồ lô trên thắt lưng, ngắt một cành hoa mai, trên còn ba đóa bạch
mai, nho sinh đưa cành mai ra trước gió, làm rụng mất hai đóa, còn lại
một đóa. Lương Tiêu tận mắt nhìn thấy, trong lòng mắng thầm không thôi.
Phải biết khi hai người giao đấu, nho sinh lúc nào cũng phải lo che chở
đóa hoa mai, hoa mai trên cành càng nhiều bao nhiêu, y phải hao phí tâm
lực nhiều bấy nhiêu, hoa mai tuy nhiều nhưng chỉ cần bị Lương Tiêu đánh
rụng một đóa là kể như thua. Đằng này hoa mai chỉ có một đóa, nho sinh
tâm thần tập trung, chiếm rất nhiều tiện nghi. Lương Tiêu giao đấu nhiều trận với y, tự nhiên hiểu rất rõ đạo lí này. Mắt thấy hoa trên cây mai
ngày càng ít dần đi, ý trời đã vậy, không còn cách nào khác, chỉ đành cố gắng đánh rụng hoa mai trên tay nho sinh, để y không chối cãi gì được.

Chapter
1 Chương 1: Đường vào đất Thục khó đi
2 Chương 2: Số kiếp truân chuyên
3 Chương 3: Tam tài biến
4 Chương 4: Điệp luyến hoa
5 Chương 5: Chiến thành nam
6 Chương 6: Xạ Thiên lang
7 Chương 7: Mãn giang hồng
8 Chương 8: Cô vân xuất tụ
9 Chương 9: Tuyết vũ Phượng tường
10 Chương 10: Mi gian quải kiếm
11 Chương 11: Huyết tiễn phần thiên
12 Chương 12: Thiên quân nhất cục
13 Chương 13: Nhất sinh sơ kiến
14 Chương 14: Thái Ất phân quang
15 Chương 15: Thiên Cơ hữu nguyệt
16 Chương 16: Mê trận vô hình
17 Chương 17: Khả thị duy ngã
18 Chương 18: Biến khởi tiêu tường
19 Chương 19: Thiên địa phản phục
20 Chương 20: Thắng giả vi vương
21 Chương 21: Xả thân tự hổ
22 Chương 22: Hoa ám Liễu Minh
23 Chương 23: Tứ diện sở ca
24 Chương 24: Tiên phật tranh phong
25 Chương 25: Thần dương thiết hạp
26 Chương 26: Thương thiêu đông nam
27 Chương 27: Phong ba hiểm ác
28 Chương 28: Thâu thiên hoán nhật
29 Chương 29: Nhạc cực sinh bi
30 Chương 30: Tâm như tử hôi
31 Chương 31: Di tinh hoán đẩu
32 Chương 32: Bát vân kiến nhật
33 Chương 33: Câu tâm đẩu giác
34 Chương 34: Vạn vật quy tàng
35 Chương 35: Bạch mai hàm dương
36 Chương 36: Tinh hà dĩ kham
37 Chương 37: Lăng không nhất vũ
38 Chương 38: Long hổ chi hội
39 Chương 39: Tứ thiểu bái sư
40 Chương 40: Xích mao chi hổ
41 Chương 41: Xa mã lân lân
42 Chương 42: Phục ngưu san hạ
43 Chương 43: Chiết cung vi thệ
44 Chương 44: Lục hoa diệu thuật
45 Chương 45: Hán thủy kinh đào
46 Chương 46: Tương dương công phòng
47 Chương 47: Cùng đồ mạt lộ
48 Chương 48: Thạch công sơn đầu
49 Chương 49: Xà khiếu tước lai
50 Chương 50: Thùy thắng thùy bại
51 Chương 51: Tây tái long ngâm
52 Chương 52: Phần hương túy ngọc
53 Chương 53: Vô pháp vô tướng
54 Chương 54: Hạnh lâm y ẩn
55 Chương 55: Quần ma loạn vũ
56 Chương 56: Kiến hoa sinh phật
57 Chương 57: Cựu ái nan mẫn
Chapter

Updated 57 Episodes

1
Chương 1: Đường vào đất Thục khó đi
2
Chương 2: Số kiếp truân chuyên
3
Chương 3: Tam tài biến
4
Chương 4: Điệp luyến hoa
5
Chương 5: Chiến thành nam
6
Chương 6: Xạ Thiên lang
7
Chương 7: Mãn giang hồng
8
Chương 8: Cô vân xuất tụ
9
Chương 9: Tuyết vũ Phượng tường
10
Chương 10: Mi gian quải kiếm
11
Chương 11: Huyết tiễn phần thiên
12
Chương 12: Thiên quân nhất cục
13
Chương 13: Nhất sinh sơ kiến
14
Chương 14: Thái Ất phân quang
15
Chương 15: Thiên Cơ hữu nguyệt
16
Chương 16: Mê trận vô hình
17
Chương 17: Khả thị duy ngã
18
Chương 18: Biến khởi tiêu tường
19
Chương 19: Thiên địa phản phục
20
Chương 20: Thắng giả vi vương
21
Chương 21: Xả thân tự hổ
22
Chương 22: Hoa ám Liễu Minh
23
Chương 23: Tứ diện sở ca
24
Chương 24: Tiên phật tranh phong
25
Chương 25: Thần dương thiết hạp
26
Chương 26: Thương thiêu đông nam
27
Chương 27: Phong ba hiểm ác
28
Chương 28: Thâu thiên hoán nhật
29
Chương 29: Nhạc cực sinh bi
30
Chương 30: Tâm như tử hôi
31
Chương 31: Di tinh hoán đẩu
32
Chương 32: Bát vân kiến nhật
33
Chương 33: Câu tâm đẩu giác
34
Chương 34: Vạn vật quy tàng
35
Chương 35: Bạch mai hàm dương
36
Chương 36: Tinh hà dĩ kham
37
Chương 37: Lăng không nhất vũ
38
Chương 38: Long hổ chi hội
39
Chương 39: Tứ thiểu bái sư
40
Chương 40: Xích mao chi hổ
41
Chương 41: Xa mã lân lân
42
Chương 42: Phục ngưu san hạ
43
Chương 43: Chiết cung vi thệ
44
Chương 44: Lục hoa diệu thuật
45
Chương 45: Hán thủy kinh đào
46
Chương 46: Tương dương công phòng
47
Chương 47: Cùng đồ mạt lộ
48
Chương 48: Thạch công sơn đầu
49
Chương 49: Xà khiếu tước lai
50
Chương 50: Thùy thắng thùy bại
51
Chương 51: Tây tái long ngâm
52
Chương 52: Phần hương túy ngọc
53
Chương 53: Vô pháp vô tướng
54
Chương 54: Hạnh lâm y ẩn
55
Chương 55: Quần ma loạn vũ
56
Chương 56: Kiến hoa sinh phật
57
Chương 57: Cựu ái nan mẫn